Chương 19: Thương nhân Kasym
Tran Tuan
14/11/2019
Ngày hôm sau, mọi người tập trung tại nơi làm thủy tinh xem Hãn biểu diễn.
Hắn lúc này đang chọc thanh sắt vào hũ đựng thủy tinh lỏng, cuốn vài
vòng rồi nhấc ra. Lúc này trên đầu thanh thủy tinh đang tụ một cục thủy
tinh nóng mềm. Hãn xoay đều ống sắt một hồi rồi thổi khí vào đầu đối
diện
-Nó nở ra kia. – Sóc vừa nói vừa chỉ tay
Lúc này, khối thủy tinh mềm này phồng lên, giống như hình trái bóng tròn vậy. Mọi người đều chăm chú nhìn các động tác của Hãn. Thành bình lúc này rất mỏng, có thể thấy được bên trong. Đương nhiên là thấy được vì thủy tinh La Mã vốn rất trong khi sản phẩm có thành mỏng, chứ lúc dày thì các tạp chất sẽ chất chồng lên nhau nên đục thôi.
Mọi người càng trầm trồ bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu vì Hãn đã thất bại trong quá trình tạo hình. Hãn đã thử hai lần, lần thứ nhất thổi mạnh nên bị bục, lần thứ 2 vì quá chú tâm thổi mà không xoay tròn khiến chiếc bình bị ngoẹo sang một bên.
Nhưng nói thật hắn chẳng ngu mà chơi thổi thế này. Tất nhiên hắn đã có chuẩn bị. Hắn đã nhờ những người thợ làm một khuôn gốm, có dạng của một chiếc bình nhưng có thể tháo rời. Cái này quá đơn giản với tay nghề của người Việt lúc này. Muốn kiểu dáng nào cũng có vì thứ này là nghề của họ mà. Đến luyện đồng họ còn có thể làm thành những đồ tinh xảo thì mấy thứ đất sét nung này có khó gì.
Hãn cũng đã hướng dẫn cho những người thợ xem. Hắn nhúng thanh sắt vào thủy tinh rồi cho vào bên trong khuôn gốm và thổi. Thủy tinh phồng lên ép vào thành khuôn tạo thành hình. Có hơi dính một chút nhưng nhẹ nhàng lắc một chút là ra được hoặc bôi chút than củi vào bên trong là xong. 3 người thợ chỉ nhìn một lần là có thể làm được. Không những đúng như những gì Hãn yêu cầu mà họ còn có thể tạo thêm những vết hõm tạo hoa văn trên thành bình nữa. Công việc duy nhất còn lại khi tạo hình là tạo quai, miệng và đáy bình thôi. Hãn cũng đã làm thử cho họ xem, sau khi đặt lên một miếng gỗ phẳng, xoay bình để làm phẳng đáy, bằng cách nhỏ vài giọt nước vào đầu miệng bình lúc này đang gắn chặt vào đầu sắt, thủy tinh sẽ nứt ra khỏi thanh sắt. Tiếp theo là chấm thủy tinh vào đầu sắt rồi cắm vào đáy, hơ miệng bình trong lò cho mềm rồi tạo hình cho bằng phẳng. Hãn tuy làm không chuyên nghiệp lắm nhưng những người thợ này cũng hiểu được. Đảm bảo họ còn làm tốt hơn
Có cách thổi thủy tinh này thì một loạt các hoa văn, kiểu dáng, dù khó thế nào cũng làm được vì chỉ cần nặn khuôn là xong. Tùy thuộc vào khả năng sáng tạo của người thợ, mà cái này Hãn không lo nên đảm bảo sản phẩm tiếp theo còn nhiều bất ngờ. Cộng thêm với đó là màu mới được thêm vào, đó là màu vàng nâu, từ cát sắt, hay màu đỏ, cái này Hãn mới phát hiện ra khi một người thợ cho đồng vào lò và khóa kín hũ lại, sau khi đổ khuôn mới phát hiện chúng có màu đỏ chứ không phải xanh lục bảo như đã nghĩ và cuối cùng là màu xanh tối khi cho cả đồng và chì vào một lúc.
Nhưng cái gì thì cũng phải có thời gian mới thuần thục. Hãn cần cho họ làm trước đến quen tay thì thôi. Đồng thời cho họ thời gian để nghĩ thêm các loại khuôn khác nhau. Những người thợ lúc đầu do bị phu nhân tộc trưởng ép đến đây giúp Hãn, làm có hơi miễn cưỡng vì đây là lệnh nhưng sau khi giúp Hãn chế tạo thủy tinh lại tỏ ra thích thú vô cùng, chưa kể Hãn nói chúng rất có giá. Làm càng đẹp, giá càng cao. Nói đâu xa, lần trước thấy Hãn mua đến mấy tấm da trâu của tộc trưởng. Da trâu đối với người Việt cũng rất có giá. Họ dành dụm, tằn tiện cả năm cũng chỉ có thể mua được 1 tấm. Đối với họ, da trâu là thứ xa xỉ. Ai có được một chiếc áo da trâu khoác lên người ra đường cũng có thể coi là có của ăn của để rồi. Mà những người như vậy, trừ khi là thủ lĩnh bộ lạc, chứ không thì khó lắm. Sau này họ còn định bỏ nghề ruộng mà bán mấy thứ này kiếm lời
Tất nhiên Hãn cũng không thể để họ làm không công được. Hắn hứa hẹn sẽ trả lương hàng tháng cho họ, làm tốt sẽ được hơn. Đối với người thời đại này, cho họ cái ăn đã là trả công rồi. Bao ngày qua, gia đình họ được cô Trinh bao cấp toàn bộ, công việc đồng áng lại được vợ tộc trưởng sắp xếp người làm giúp rồi, nên căn bản gia đình họ không lo đói.
Làm thủy tinh cho Hãn, họ còn tạo được cả trang sức cho vợ con, thậm chí là cả cho mình. Hãn thấy từ lúc bắt đầu làm được vài hôm, đã thấy họ có đeo thêm một số trang sức bằng thủy tinh nữa. Ra đường có thể hãnh diện mà khoe với mọi người, khiến người trong làng đặt rất nhiều. Nhiều đến mức, Hãn phải cấm vì cát tuy mang về nhiều nhưng cũng có giới hạn, chưa kể tro rong biển cũng phải dùng rất chi li. Hắn cần tập trung tạo đồ đem bán lấy vốn đã
Sau khoảng 2-3 tuần, tay nghề của họ trở lên rất chuyên nghiệp. Hãn tính hiện tại đã có đến 20 khuôn gốm nung với kiểu dáng và hoa văn khác nhau được tạo ra. Hắn và mấy đứa nhóc cứ nhìn mãi không thôi.
-Cái này bắt mắt thật đấy.
-Hãn này, mày xem thứ này có giống con cá không? – Trì mang đến một chiếc bát màu vàng nâu có in hình 5 con cá uốn xung quanh
-Còn đây nữa, xem này.- Cóc mang thêm một chiếc cốc có có các đường thẳng uốn lượn từ đáy lên đến gần miệng cốc.
Hắn cũng đoán ra cách họ làm chiếc cốc này như thế nào. Đơn giản là cho vào khuôn có lõi hình bánh răng, thổi cho đến khi thành thủy tinh in hình trên khuôn, sau đó hơ trong lò đến khi mềm một chút rồi mang ra cố định đáy rồi xoay nhẹ là thành. Đặc biệt là thành thủy tinh lúc này mỏng hơn so mới cách làm lõi thủy tinh một nửa, nên đối với thủy tinh không pha chất tạo màu thì có thể nhìn thấy phần bên trong bình.
Hãn đang có trong tay công nghệ làm thủy tinh quy mô công nghiệp mà phải đến 30 năm nữa La Mã mới nghĩ ra. Dựa trên công nghệ chế tác, khi thổi thủy tinh ra đời đã phân cực sản phẩm thủy tinh làm 2 loại, dành cho sử dụng trong sinh hoạt hoặc trở thành vật phẩm giá trị. Nhờ có thổi thủy tinh, cách thành phẩm đơn sắc có thể lan truyền trong giới bình dân với giá rẻ, còn những sản phẩm tạo tác nghệ thuật, hoa văn, có bàn tay của các nghệ nhân khiến một loạt các kĩ năng chế tác ra đời, khiến các sản phẩm vô cùng tinh xảo thì lại là món đồ được ưa chuộng. Nhưng không may Hãn lại sở hữu trước kĩ thuật thổi thủy tinh, cộng với việc các sản phẩm thủy tinh có chế tác tốt, dù chưa cần đến mức điêu luyện nhưng luôn là các món hàng hot thời nay, thêm nữa là đặc biệt với cái giá như “xả hàng tồn kho” thì đảm bảo đám thương nhân không bu vào mới lạ.
-Lần này chắc chắn sẽ hốt được một mẻ đậm. Tiếc là không có sắt, bằng không tao sẽ tạo ra màu xanh nước biển cho chúng mày xem – Hãn nói
-Mày nói cái gì vậy, không phải mày có sắt đây sao? – Trâu nói
-Ý tao không phải là cát sắt mà là sắt mỏ kìa.
-Tao chẳng thấy khác nhau ở chỗ nào cả.
-Có nói mày cũng không hiểu được. Sắt mỏ là thứ được lấy từ quặng dùng để làm nông cụ và vũ khí ở Đại Hán đấy. Còn sắt này là sa khoáng của chúng
Lúc này, mắt tên Trâu sáng lên, liền nói
-Đợi tao tí, tao có sắt cho mày đấy.
-Hả???
Hãn há hốc mồm, quay sang nhìn Trâu, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Thằng này kiếm đâu ra sắt. Hắn còn không tìm thấy một cái mỏ gần đây, mỏ sắt mà hắn biết hiện đang chứa đầy lính Hán, lấy làm sao được. Đang suy nghĩ thì một lát sau đã thấy Trâu chạy lại mang theo một cái bọc.
Tên này mặt lấm lét, nhìn ngó một hồi xung quanh mới dám mở bọc. Nhìn vào bên trong Hãn thấy một loạt các mảnh vụn bằng sắt, dường như nó là mảnh vỡ của một thanh kiếm.
-Đây đúng là sắt tao cần, mày lấy ở đâu vậy?
-Có thì cứ dùng, mày thắc mắc làm gì.
Nói đến đây Hãn cũng không hỏi, liền mang đến chỗ đám thợ, dùng đá đập nát đống sắt này thành vụn. Hãn đoán chắc trong sắt này có rất nhiều carbon, lại được nhiệt luyện không đúng nên rất giòn và dễ bị đập thành những mảnh nhỏ. Công việc này rất nhẹ nhàng nhưng quan trọng hơn là có thêm một sắc màu mới mới là điều Hãn quan tâm, nhưng trong cảm giác sung sướng đó lại có 1 tia bất an. Đến khi Hãn lấy ra một chuôi kiếm bằng ngà thì dừng lại, nhìn ngó một chút, cảm thấy có chút quen thuộc.
-Ê, sao tao thấy thanh kiếm này quen quen nhỉ?
-Mày tưởng tưởng thôi, chứ mày đã thấy kiếm sắt bao giờ đâu? – Trâu cười trừ nói
-Tao nói thật mà, quen lắm, mà cảm giác còn không lành nữa.
-Mày lộn xộn quá, làm nhanh đi.
Tên Trâu này cứ chối làm Hãn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn ngắm một hồi, cố gắng nhớ lại xem mình đã thấy ở đâu. Chiếc chuôi kiếm này được làm bằng ngà voi, có chạm khắc rất đẹp, phần tấm bảo vệ ngăn cách giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm được làm bằng bạc.
Thứ này chắc chắn dành cho người giàu, hoặc quý tộc. Quý tộc… quý tộc trong làng này….Hớ!!! Hãn đột nhiên há hốc mồm, mắt mở rộng nhìn chuôi kiếm như đã nhớ ra, tay bắt đầu run lên rồi hét lớn,
-Mày lấy thanh bảo kiếm cụa...
Tên Trâu nhanh chân chạy lại bịt mồm Hãn, nhìn ngó xung quang, đảm bảo không có ai mới thả ra.
-Mày be bé cái mồm thôi. Chết cả lũ bây giờ.
-Mày dám mang thanh kiếm quý của mẹ mày đến đây à?
-Bất đắc dĩ tao mới phải làm vậy đấy chứ.
Lúc này hắn mới kể lại vì sao hắn có thanh kiếm này và sao nó thành nông nỗi này. Hóa ra tên này to gan, chán dùng kiếm gỗ, muốn chơi đồ thật nên đã lấy một thanh trong đôi song kiếm của cô Trinh ra múa thử. Ai dè không cần thận chém mạnh xuống một khối đá. Hắn đinh ninh đây là bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, xá gì một cục đá. Nhưng không ngờ, vừa chém xuống đã khiến thanh kiếm vỡ ra thành mấy mảnh
-Mày gây ra họa rồi, đừng có lôi tao vào.
-Tao xin mày, cứu tao lần này đi – Trâu sấn đến bám chặt lấy Hãn
-Tránh ra, tao cứu thế nào được chứ?. – Hãn lấy tay đẩy mặt Trâu ra
-Rèn giúp tao một thanh kiếm mới được không?
-Tao làm sao mà rèn.- Hãn xua tay cố gắng tách tên này ra
-Mày có cát sắt mà, làm giúp tao đi. Xin mày đấy, mẹ tao thấy mất một thanh kiếm kiểu gì cũng lột da tao mất.
Hãn không phải không biết cô Trinh rất quý 2 thanh kiếm nên thường đặt trong hộp gỗ lót lụa, hằng ngày đều đem ra lau chùi. Thậm chí cũng ít khi đem ra dùng vì sợ…mòn. Ôi, khi không đại nạn giáng xuống đầu. Rèn kiếm à? Hẵn cũng biết đôi chút, nhưng chỉ là lý thuyết, hắn cần thợ rèn chuyên nghiệp mới có thê làm được. Mà lục này, hắn có đi khắp đất Giao Chỉ cũng chưa chắc tìm ra một người. Chưa kể, giả dụ là số hắn may đến mức trúng độc đắc Vietlot, tìm được một người nhưng làm ra chưa chắc cô Trinh đã vừa ý. Đến lúc đó cũng không thoát khỏi tai kiếp này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trâu là anh em huynh đệ với hắn, thấy nó gặp họa thì không thể không cứu nhưng nghĩ thế nào cũng bất khả thi.
-Từ từ để tao tính. Ai ngờ vì một thanh kiếm rởm mà tao mang họa thế này?
-Rởm là rởm thế nào? Cha tao bỏ ra 10 lạng bạc mua từ thương nhân Hán mới đươc đấy.
-Cha mày bị hớ rồi. Có bảo kiếm nào mà mới chém một nhát đã vỡ ra rồi không?
-Nói lại cũng đúng, mới chém một nhát đã vỡ, đúng là đồ rởm mà, haha. – Trâu cười, phất tay nói
-Hay thật, không ngờ đến đây, ta không những biết tung tích của cây kiếm quý mà còn biết nó là đồ rởm – Một giọng phụ nữ vang lên
Hai đứa trẻ bỗng giật mình, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Ngoảnh đầu lại đã thấy cô Trinh đứng đó từ lúc nào. Vừa nghĩ đến Diêm Vương, Diêm Vương đã đến. Hai đứa bất chợt quỳ xuống. Cái này đã thành phản xạ mất rồi. Tên Trâu thì không nói nhưng Hãn thì trong quá trình học võ với cô Trinh đã vô tình tạo ra cái phản xạ này. Cái khí thế bức người của cô khiến bất kì kể yếu bóng vía nào cũng phải quỳ.
-Nói, kiếm của ta đâu rồi?
-Dạ ở đằng kia ạ, thưa mẫu thân đại nhân- Trâu chỉ tay về phía chiếc bọc
Lúc này chiếc bọc đang mở rộng, có thể nhìn thấy rõ đó không còn là kiếm mà đã thành một đống sắt vụn rồi. Lúc này, mặt cô Trinh nổi đầy gân xanh nhìn xuống 2 đứa.
-Con giải thích sao đây hả Trâu?
Hãn và Trâu bất giác cảm thấy lạnh người. Câu nói này sao cảm giác như lưỡi dao cứa vào thịt thế này?, nếu không trả lời cẩn thận thì đảm bảo hậu quả khó lường. Thấy tên Trâu này ấp úng không nói lên lời, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, Hãn mới bèn lên tiếng.
-Kiếm của cô gãy không phải hoàn toàn do Trâu đâu ạ? Tại nó là đồ rởm nên mới thế.
-Tính chối tội à? Bảo kiếm của ta còn cứng hơn đá, sao lại thành đồ rởm rồi.
-Chính vì nó cứng nên khi va đập nó mới bị vỡ vụn. Giống như một cục đá, nếu bị đập mạnh thì nó cũng vỡ thôi ạ
-Ta không quan tâm. Có gan làm có gan chịu. Hai đứa chuẩn bị chịu phạt đi.
Cô Trinh bắt đầu bẻ khớp kêu rôm rốp. Chết tiệt, chuyện này vốn là do tên Trâu gây ra, ai ngờ hắn lại bị lôi vào. Lần này bị “phạt” chắc chắn chỉ còn nửa mạng. Chi bằng giữ mạng trước, sống được bao lâu thì sống. Còn sống thì còn làm được nhiều việc
-Cháu sẽ làm cho cô một thanh kiếm khác tốt hơn, đẹp hơn. Cô tha lỗi cho chúng cháu.
-Ta làm sao tin được cháu đây.
-Sau một tháng nhất định cháu sẽ mang đến cho cô một thanh kiếm tốt. Nếu không cháu xin chịu phạt
Cô Trinh nhìn Hãn một hồi, Hãn lúc này mồ hôi vã ra như tắm. Những lời tiếp theo của cô sẽ quyết định hắn sẽ như thế nào. Nếu cô Trinh đồng ý thì không sao, chứ lỡ mà không thì… số thảm rồi
-Ta cho cháu thời hạn một tháng, nếu ta không thấy thanh kiếm mới, hay không hợp ý ta thì chuẩn bị tinh thần mà chịu phạt đi
Nói xong, cô liền quay lưng bỏ đi. Đợi khi cô đi xa mới dám ngẩng đầu lên. Lúc này hắn ngồi bệt xuống đất thở dốc.
-Cảm ơn mày, lần này mày cứu tao một mạng rồi.
-Tất cả là tại mày, mày với cha mày đúng là giống nhau.
-Mày nói tao chẳng hiểu gì cả, liên quan gì đến cha tao?
-Thôi, đi mày.- Hãn phất tay nói.
Hãn hắn lúc này tính thế nào cũng không tự mình làm được. Đến nước này, chỉ có nước đến thương hội, tìm đến đám thương nhân xem có bán không. Chí ít cũng phải tìm bằng được 1 người biết rèn sắt để làm kiếm, nhưng nói thật cái khoản tìm thợ rèn hắn nghĩ chắc là không có đâu.
Sau hơn 1 tuần, nhờ có cách thổi thủy tinh, số lượng thủy tinh đã đạt đến hàng trăm, đủ các kiểu dáng, kích thước. Hãn có sắt mỏ lên trong số đó có màu nước biển, nhưng để làm được hắn phải thổi nhiệt độ cao hơn để sắt chảy ra. Ngoài ra, có một chiếc bình rất đặc biệt. Một chiếc bình có 2 lớp thủy tinh màu khác nhau. Đây là chiếc bình Hãn tâm đắc nhất vì đây là một chiếc bình đa sắc duy nhất trong đống này. Thân bình có các hoa văn rất tinh tế và được tô màu đẹp đẽ. Số là để mài thủy tinh, hắn đã chế ra một chiếc máy xoay bằng tay, để hoạt động thì gắn dùng giấy nhám thủy tinh gắn cố định vào đầu một thân tre, phân thân cuốn dây theo hình lò xo, sau đó chỉ cần kéo 2 đầu dây qua lại, sợi dây sẽ ma sát với thân tre tạo ra lực xoay, nhưng vỡ lẽ ra là lực xoay không đủ mạnh nên thất bại, mà có xoay thì tốn công sức lẫn nguyên liệu, do 2 vật có độ cứng như nhau thì sẽ bị mài mòn như nhau. Như thế có mài đến Tết cũng không xong, đã thế còn mất cả đống giấy nhám nữa. Đang không biết làm thế nào, những người thợ nhìn Hãn vất vả mài lớp ngoài cùng mới hỏi, hắn lúc này cũng không giữ bí mật làm gì mới nói ra, họ mới cười mà nói.
-Sao ngốc thể hả cháu. Cần gì phải mài, rắc bột thủy tinh màu lên là được mà, hơ nóng một chút là chúng liền lại với nhau, sau đó phủ một lớp thủy tinh trong mỏng bên ngoài là được.
-Hớ?!!!
Đúng rồi, cách đơn giản thế sao hắn không nghĩ ra từ đầu chứ. Hắn chỉ nghĩ đến việc làm thủy tinh Cameo theo phương pháp của người La Mã, đó là phương pháp mài một miếng thủy tinh 2 lớp, mài đến khi lớp ngoài cùng thành hình hoa văn như ý, trong khi lớp trong cùng sẽ là nền. Hắn chỉ nghĩ theo phương pháp cũ phức tạp mà không nghĩ đơn giản hơn. Đúng là biết nhiều quá hóa ra lại không biết gì. Đám thợ thấy Hãn nghệch mặt ra thì đoán chắc lần này họ đã nói ra thứ Hãn không biết rồi. Trước giờ chỉ có Hãn chỉ đạo, hướng dẫn họ, nói luôn là chỉ đâu đánh đó thôi. Lần này họ “cửa trên” Hãn thì sướng ra mặt. Còn Hãn thì chưa hết sững người. Không phải vì ý tưởng họ vừa mới nói mà quan trọng là thứ một người hiện đại như hắn không ngộ ra nhưng những người cổ đại này lại nghĩ ra. Sự tiếp thu của người Việt thật đáng sợ. Trong khi hoàn cảnh không cho phép người Việt phát triển trí tuệ thì khả năng lĩnh hội của họ vẫn rất cao. Nếu cho họ đủ điều kiện, kỷ hiện đại sẽ không còn tung hô người Do Thái là dân tộc thông minh mà sẽ là người Việt.
Những người này do Hãn nói làm theo phương pháp thổi khuôn, nhưng dần dà họ thấy màu sắc quá đơn điệu, nên họ đã nghĩ đến làm một chiếc bình đa sắc. Tận dụng giờ nghỉ, họ đã có trao đổi với nhau để tiến hành. Dựa vào kinh nghiệm và sự tạo bạo họ đã thử nghiệm với bột thủy tinh nhiều màu khác nhau. Họ đã nấu thủy tinh trong và gắn lên đầu ống sắt sau đó lăn trên một mặt phẳng, trên đó có sắp xếp theo thứ tự các bột thủy tinh 3 màu, đỏ, hổ phách, xanh lục. Sau đó quay đều trong lò một lúc rồi mang ra thổi trong khuôn nhẵn bôi sáp, bước cuối cùng là đợi cho thành phẩm giảm nhiệt một chút rồi nhúng vào thủy tinh trong. Sản phẩm thu được là một chiếc bình có 3 tầng màu sắc
Hãn cầm trên tay nhìn ngắm liên hồi. Bề mặt vẫn trơn láng, không ghồ ghề như việc dùng thủy tinh gắn thủy tinh. Màu sắc lại rất đều. Vẫn bị ngoét màu đôi chút nhưng dù như thế nào thì nhìn thứ này cũng là cực phẩm.
-Thế nào, ta nói có đúng không? Đâu cần tốn công mài vậy đâu.
Hãn lúc này câm nín không nói lên lời, mẹ ơi, thứ này đẹp quá. Giá bán chắc chắn không rẻ đâu. Chém không được 500 đồng thì dẹp đi. Nhận thấy những người thợ này có rất nhiều sáng tạo, ngay lập tức, Hãn cho họ tùy ý sáng tạo theo ý mình muốn bằng bất kỳ phương pháp nào nghĩ ra được. Nói trắng ra là muốn làm gì thì làm, miễn là tạo ra được những sản phẩm đa sắc. Hãn cũng không đứng đó mà sắn tay vào làm, dưới sự hướng dẫn của những người thợ này. Tay nghề của Hãn cũng dần được cải thiện tốt hơn. Cũng trong thời gian này, họ đã tận dụng thêm cả sáp ong để hỗ trợ trong quá trình tô màu và thổi khuôn. Những hoa văn tinh xảo từ các khuôn thay chỉ có một màu nền nay đã được thêm các màu tương phản. Công việc chế tác tăng tốc thêm một bậc. Nhưng nói gì thì nói, sản phẩm nhiều quá rồi, phải mang đi bán, chưa kể nguyên liệu đã sắp hết, sắp đến lúc lấy thêm rồi.
Mấy ngày sau Hãn đã phải chuẩn bị lên đường. Xe thì vẫn phải mượn, nhưng phải mượn đến mấy xe lớn mà cũng chỉ chất được một nửa, chất được hơn 300 chiếc bình, trong đó có 24 chiếc là đa sắc. Trong số đó hắn tự tin nhất chính là các sản phẩm được tô màu, Hãn đảm bảo chưa có nghệ nhân nào làm được như thế này. Giá hắn sẽ chém không dưới 200 đồng, ngoài ra còn có các loại dây chuyền và trang sức khác.
Trước lúc đi cô Trinh cũng không quên nhắc nhẹ Hãn là thời hạn đang hết dần đấy. Không nói thì đúng là Hãn quên mất nhưng không thể nói là hắn đã quên bằng không còn lâu hắn mới đi được. Lần này người đi cùng vẫn thế. Vẫn là 5 đứa gồm Hãn, Sóc, Trâu, Trì và Cóc cùng 4 người lính bộ lạc. Ngoài việc bán đống thủy tinh này, Hãn phải cố tìm xem nơi đó có bán binh khí hay không.
Vì trên xe toàn đồ dễ vỡ lên lần này họ dã lót rơm để tránh va chạm. Thương hội thì ngày nào cũng vậy, vẫn đông đúc nhưng so với lần trước thì đã ít đi rất nhiều. Hỏi ra mới biết, tháng đông nhất là vào đầu hè, còn những tháng còn lại thì ít hơn, thấp nhất là chỉ có hơn 100 thương nhân đến đây. Lúc này hiện đang là cuối hè nên vẫn còn rất đông thương nhân đến đây. Trung bình các thương nhân sẽ ở lại đây tầm 1 tuần để gom thổ sản rồi mới đi.
Hãn vẫn đến nơi buôn bán cũ và bày hàng. Nhưng lần này không cần mời hàng mà khách hàng tự mò đến. Hắn vừa bày hàng, ngó ra thì một đống người đã đứng trước mặt hỏi giá loạn lên rồi. Lý do là bởi sản phẩm của hắn đã khác lần trước, hoa văn đã nhiều hơn, đặc biệt là những chiếc bình thủy tinh đa sắc đã lần lượt lọt vào mắt của mấy đám thương nhân. Giá tất nhiên là phải tăng lên rồi vì hắn đâu có bán những chiếc bình trơn láng đơn sắc nữa mà còn có thêm hoa văn nữa mà
Nhưng có một điều khiến Hãn cảm thấy khó hiểu là đám này chỉ hỏi rồi lạnh mặt bỏ đi, thế nên ngoại trừ những sản phẩm đơn sắc bán chạy, khách hàng là người Việt ra thì những bình đa sắc không có ai mua, vì giá cao quá, Hãn chém đến 5 lạng một bình.
5 lạng một bình đúng là rất đắt với người Việt nhưng với giá thủy tinh hiện tại theo hắn đoán đâu có cao gì. Ở La Mã có những sản phẩm core glass lên đến cả trăm denarii, thậm chí có những món lên 1000 đồng vàng aureus, (1 lạng bạc = 4 denarii, 1 aureus = 25 denarii), nhưng chỉ được cái màu sắc sặc sỡ và chế tác bằng tay, ngoài ra còn một vấn đề nữa đó là là hoa văn, vì được làm thủ công 100%, họa tiết và hoa văn tương đối ít, điểm cộng thêm duy nhất hắn biết là chúng độ chính xác cao vì đó phần lớn là tác phẩm của các nghệ nhân nổi tiếng, vì chỉ có nghệ nhân mới có gan khắc, như Hãn đã nói, làm không khéo là vỡ bình. Nói thì không phải thủy tinh chỉ làm được bình hay cốc, việc tạo hoa văn chỉ bị giới hạn trên các bình thủy tinh thôi chứ các vật phẩm trang trí như tượng, mảnh thủy tinh thì việc thêm hoa văn tương đối đơn giản, như cách Hãn đã làm. Nhưng những thứ đó trái với đặc điểm sản phẩm của Hãn, sản phẩm của hắn chắc chắn không thua sản phẩm thời này của La Mã, vì hắn đã từng xem qua trên mạng rồi. Công nghệ chế tác rất giới hạn và mất thời gian nhưng những giới hạn đó không ảnh hưởng đến Hãn vì hắn có công nghệ trên cơ La Mã đến hơn 30 năm, sản phẩm của Hãn không những đa sắc mà hoa văn còn nhiều hơn. Hắn dùng khuôn chế tác nên độ chính xác, so với các nghệ nhân tuy không bằng, nhưng bất quá cũng chỉ dưới 1 bậc thôi và đồng bộ hơn rất nhiều, tuy vẫn có lỗi nhưng giá cả của hắn rẻ hơn đến mấy lần mà cái đám thương nhân này lại không dính “thính”. Nghĩ đi nghĩ lại hắn đoán không ra nguyên nhân là gì.
Đến khi sạp của Hãn không còn khách nữa mà các đống đồ thủy tinh đa sắc vẫn chưa bán được cái nào khiến hắn cảm thấy làm lạ.
-Hôm nay còn dư nhiều quá, có phải mày hét giá cao quá không? – Cóc lên tiếng
-Không thể nào đâu. Giá thế tao nghĩ là rẻ lắm rồi.
-Chán thật, đẹp thế này mà không ai mua.
Tên Trâu chán nản cầm một chiếc bình chuyển đi chuyền lại trên tay. Bất chợt, tay hắn bị trượt, thế là chiếc bình rớt xuống đất. “Choang”, Hãn giật mình quay lại thì thấy dưới đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh. Đang khó chịu vì tính nhầm mất nhu cầu thời nay, lại thêm khi không lại bị hỏng đồ nên Hãn có chút nóng giận trách mắng.
-Mày làm cái gì vậy? Phải cẩn thận chứ. Tiền cả đấy.
-Rồi rồi, tao xin lỗi- Trâu gãi đầu nói
-Mau thu lại mang về đi.
Hãn càm ràm một hồi rồi quay đi. Hôm nay đúng là xui xẻo, cứ tưởng bán được một mẻ tốt. Lần này chỉ thu được 7 lượng bạc mà thôi, lần sau phải tính lại mới được. Đang quay đi thì chợt ánh mắt của Hãn dừng lại xung quanh. Hắn thấy đám thương nhân đang hướng mắt về phía của mình. Nếu vì tiếng ồn này mà thu hút sự chú ý thì không nói làm gì nhưng sao hắn cảm thấy khuôn mặt họ đều có một điểm chung, đó là vẻ mặt tiếc của. Đúng vậy, trên mặt họ hiện rõ sự tiếc nuối thứ gì đó. Thấy Hãn đang nhìn thì họ vội vàng quay mặt đi. Hãn nhìn thì lúc này cảm giác có gì đó không đúng. Đám này mới vừa nãy mặt lạnh bỏ đi sao lại cảm thấy tiếc đồ, chẳng lẽ chúng cũng bị hỏng đồ à? Hỏng cũng không cần có tổ chức vậy chứ? Mà đồ của chúng hỏng sao lại nhìn về phía này? Hay là chúng đang tiếc đồ của Hãn. Càng nghĩ càng thấy không đúng.
-Hay là…- Hãn chống cằm suy nghĩ. – Thử xem thế nào?
Ngay lúc đó hắn quay vào trong, lôi là chiếc bình không màu, trên thành bình có in hình đàn hươu màu đỏ chạy quanh cùng với hoa văn zích zắc. Những con hươi này được hình thành theo khuôn thổi nên các đường nét rõ ràng, những người thợ còn cẩn thận rắc bột thủy tinh đỏ với lượng vừa đủ tránh làm mất nét. Trong quá trình hơ nóng và bọc thêm một lớp thủy tinh bên ngoài cũng hết sức cẩn thận nên không bị nhiệt phá hỏng nét. Khỏi nói đây là chiếc bình Hãn thích thú nhất vì nó diễn tả như thật. Hắn cố tình cầm một cách bất cẩn trước mặt họ rồi nói lớn.
-Chúng mày, hôm nay ế quá, mang về thì tốn diện tích. Thôi thì đập vụn ra mang về cho tiện.
-Hả?? – Cả bọn há hốc mồm
Không ngờ là tên này dám nói ra những lời như vậy. Có phải chúng nghe nhầm hay bán ế quá mà tên này hóa điên rồi không? Ngày thường còn quý hơn mạng tự dưng hôm nay đòi đập. Cả đám nghĩ thằng này đang nói chơi nhưng đến khi hắn cầm một cục đá ven đường lên rồi táng mạnh khiến chiếc bình vỡ nát thì chúng mới tin hắn làm thật. Hắn làm thật kìa. Chúng định cản Hãn lại thì hắn phất tay, bất giác nháy mắt với tên Sóc rồi hướng mắt về đám thương nhân. Lúc này có lắm kẻ không hiểu vì lý do gì giơ tay về phía chúng, vẻ mặt hốt hoảng như nuối tiếc, lại cảm giác đến muộn rồi nhưng cũng nhanh chóng quay đi như không quan tâm.
Tên Sóc vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng Hãn làm vậy chắc chắn có lý do. Thôi kệ, hắn là thủ lĩnh, nói sao thì làm vậy đi, kiểu gì cũng ra nguyên nhân thôi mà.
-Trì, Cóc, phụ tao mang bình ra đập đi
-Chúng mày bị điên hết rồi à? Mất bao công làm bây giờ lại đập đi. – Trâu nói
-Mày lộn xộn quá, Hãn làm nhất định nó có lý do, cứ làm đi – Sóc nói lại
Nói rồi, lần lượt những chiếc bình đa sắc được đem ra “hành hình”. Choang, Choang, Choang. Những tiếng thủy tinh vỡ như một mũi kim đâm vào trái tim của vài kẻ. Đám của Sóc lại đem thêm những chiếc mới chuẩn bị đập thì bất ngờ có giọng nói vang lên từ xa
-DỪNG TAY!!!!
-Cuối cùng cũng chịu lòi mặt ra hả?? – Hãn thầm nói một mình
Từ cách đó khoảng chục mét, có một nhóm thương nhân, đầu đội khăn xếp, thân mặc áo thọng, để râu quai nón chạy đến. Đi theo còn có một người Việt, có vẻ là phiên dịch cho những người này. (Từ bây giờ mình sẽ để mặc định thương nhân đều nói được TV nhé)
-Anh bạn trẻ, xin dừng tay.
-Cớ sao phải dừng, không ai mua chúng tôi đành phải đập mang về thôi.
-Sao lại không có ai mua? Chúng tôi sẽ mua, chúng ta có thể thương lượng giá cả không?
-Sao không nói sớm, làm chúng tôi đập mất mấy bình, có thể thương lượng chứ.
Nhìn ánh mắt của đám thương nhân, Hãn suy đoán đám này đang cố giở trò “nhờn thuốc” với hắn. Một trong những điều kiện của thương nhân là không được phép có cảm xúc khi buôn bán, có thấy Thần Tài đi qua cũng phải vờ như không thấy . Không được biểu lộ bất kì cảm xúc nào ra bên ngoài, ngoại trừ thấy tiền trước mắt. Như đã nói “không gian không thể phú quý”, bước nhập môn để “gian” chính là không để kẻ khác nhìn thấu mình và cảm xúc chính là điểm yếu. Một thương nhân để lộ cảm xúc thì làm việc gì cũng thất bại. Đám này đang cố tỏ vẻ không quan tâm đến khi vãn chợ thì giở trò ban ơn ép giá. Mánh này là kinh nghiệm trong nghề của thương nhân. Và hầu như luôn thành công 100%. Suýt nữa Hãn cũng bị lừa. Nói thật, thu được 7 lạng bạc không bõ cho hắn, vì mặt hành chính của Hãn là đống thủy tinh đa sắc này, nhưng hóa ra lại không có một người mua, khiến hắn vô cùng thất vọng và đã từng nghĩ đến việc bán như giá thường, cho tới khi bắt được ánh mắt của đám thương nhân này. Kể ra cũng thật may mắn khi hắn tinh mắt chú ý, bằng không là mang thiệt rồi
Lại nói, đối với thương nhân, chỉ có giá của mình với là giá tốt, còn giá của khách luôn là giá không chấp nhận được. Nên buôn bán phải kì kèo, bớt 1 thêm 3 là chuyện bình thường. Thấy Hãn là người mới, ngỡ tưởng là dê béo để thịt nhưng ai ngờ hắn cũng rắn lắm
-Xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào với ông chủ đây?
-Cậu có thể gọi ta là Zhomart Kasym, đến từ Đế quốc Parthia, còn cậu là?
-Ông có thể gọi tôi là Hãn,
-Được rồi cậu Hãn, cậu có thể cho tôi xem hàng của cậu trước, sau đó thương lượng giá cả không?
-Được thôi… Chúng mày, mau đem hết đồ ra đây
Đám trẻ vẫn chưa hiểu lắm nhưng nghe Hãn nói thì cũng mang đồ vừa cất ra. Phần lớn sản phẩm của Hãn lúc này là các đồ thủy tinh đa sắc có nền màu và được vẽ thêm hoa văn bằng màu tương phản để tạo nổi bật, duy chỉ có chiếc bình Hãn đập là màu trong suốt có hoa văn màu. Người này cầm một chiếc bát có hoa văn chim Lạc, cùng các hoa văn tương tự trên trống đồng. Chỉ khác là chúng được in nổi nhưng đường nét rất đều, với màu sắc rất đa dạng. Ngắm nghía một hổi rồi đặt xuống, cầm một chiếc bình nên sờ quanh bền mặt và miệng bình rồi quay ra nói với những người đi cùng. Họ nói bằng một thứ tiếng mà Hãn chẳng hiểu gì cả.
-Cậu Hãn, chúng tôi đã xem qua các sản phẩm của cậu, tạo hình rất tốt, màu sắc rất đẹp nhưng còn bị hạn chế rất nhiều, thứ nhất là màu sắc, thứ đến là một số bình vẫn có hiện tượng lỗi nên giá cậu đưa ra vẫn chưa được thỏa đáng. Chúng tôi sẽ mua của cậu với giá 3 lạng bạc một bình thủy tinh và 1 lạng cho các sản phẩm như bát chén,…
Quả nhiên là muốn giảm giá. Nếu là người khác với công nghệ chế tác thời này, bảo trả giá có 3 lạng bạc cho 1 chiếc bình thủy tinh đa sắc thì đảm bảo không chửi cho sấp mặt hơi phí. Nhưng Hãn lại khác, đừng nói 3 lạng, rẻ hơn còn bán nữa mà. Ngay từ đầu hắn đã quyết định là phá cmn giá thời này để “câu” thương nhân. Hắn trong tay có cách thổi thủy tinh cùng các kĩ thuật chế tác khác đi kèm, sản lượng tăng nhanh với tộc độ phi mã luôn. Giá rẻ hơn thì đến cả nông dân cũng mua được chứ đừng nói người giàu. Đã giảm thì để Hãn thuận nước đẩy thuyền chơi tới luôn.
-Tôi còn có thể bớt thêm 1 giá nữa, 2 lạng 1 bình. Vì đây là lần đầu tiên tôi bán mặt hàng này nên có nhiều sai sót trong việc ra giá. Ý các ông thê nào?
-Nếu thế chúng tôi xin được thu mua toàn bộ các loại mặt hàng của cậu. Hi vọng sau này cậu có thể làm thêm nhiều hơn, đặc biệt như chiếc bình vừa nãy cậu đập, chúng tôi xin trả 10 lạng cho những chiếc tương tự như thế
10 lạng, cái giá này như sét đánh ngang tai hắn vậy. Chiếc bình hắn vừa đập đáng giá nhất trong toàn bộ đồ của hắn. Nghĩ lại sao hắn thấy mình ngu quá, lựa chiếc nào không lựa lại lựa chiếc đắt nhất mà đập. Chiếc bình đó tuy có màu trong suốt nhưng so với thời hiện đại cũng chỉ ngang màu của mấy chiếc cốc thủy tinh ngoài quán bia thôi, vẫn còn đục chưa tính là trong được nhưng đổi lại hoa văn lại rất nổi và rõ nét. Dù có đau thật nhưng hắn cũng có chút vui mừng vì lần này trúng mánh rồi
-Được chứ, ông muốn bao nhiêu, sản phẩm thế nào cũng có. Tôi có thể làm được khoảng 20 chiếc như thế trong 1 tháng.
-Cậu thực sự làm được sao? – Đám người này trợn mắt, họ dường như không tin vào những gì mình được nghe.
Thái độ thế là đúng. Những thứ đó vượt quá khả năng chế tác của người La Mã, thậm chí là tại nơi làm thủy tinh đầu tiên, Ai Cập cũng chưa chắc có người làm được. Mà có chăng cũng phải mất mấy tháng chế tác và giá thì đảm bảo không thể yêu thương nổi đâu.
-Sao lại không? Tháng sau các ông hãy quay lại đây sẽ thấy ngay thôi. Ngoài ra chúng tôi còn nhận làm theo yêu cầu nữa, nhưng giá sẽ thêm 1 lạng làm công cho thợ.
-Được, tuy chúng tôi sắp phải đi nhưng tháng sau nhất định sẽ cử đại diện quay lại đây.
Hai bên đang thương lượng thì tự mọi nơi, các thương nhân khác đã bắt đầu kéo lại chỗ Hãn mà nói
-Khoan, chúng tôi cũng muốn mua…
-Cả chúng tôi nữa…
-Tôi nữa…
…..
Đang nói chuyện với Kasym thì đột nhiên đám thương nhân xung quanh xúm lại xô đẩy khiến cả 2 bên suýt ngã. Đám này quả là thính tai, nghe đến mức giảm giá còn chưa được một nửa thì kìm lòng không nổi nữa, hơn nữa họ còn nghe được về số lượng, lại còn nhận sản phẩm theo yêu cầu nữa. Mối tốt thế này phải nhanh chân đặt chỗ bằng không thì hết
-Cậu Hãn, tôi muốn mua 100 bình... đừng có lấn.
-Tôi muốn đặt 300 sản phẩm các loại mà cậu có.
-Cậu có thể làm theo kiểu dáng này không?
Đám đông chen chúc, xô đẩy. Xung quanh hắn lúc này đủ các loại thương nhân, đầy đủ quốc tịch. Hãn bị kẹp ở giữa khiến hắn bị lắc đi lắc lại đến suýt ngã, lại nói, có đến cả chục cánh tay thi nhau kéo khiến áo của hắn nát mất rồi khiến hắn phải ở trần. Đám Sóc cũng không đứng yên mà cố gắng len vào cứu cánh cho Hãn. Chúng cố gắng cản cái đám này lại. Mẹ, sao cái lũ này khỏe thế không biết, ngày trước có tập tạ, đánh trận hay sao?. Sóc và Trâu là 2 đứa khỏe nhất mà càn mãi mới miễn cưỡng đẩy được cái đám này.
-Các vị cứ bình tĩnh, ai cũng có phần. Nhưng trước mắt tôi chỉ có thể nhận yêu cầu của từng người. Ông chủ Kasym đến trước nên các vị vui lòng tháng sau hãy quay lại – Hãn nói.
Nói thế mà cũng không những không cản được đám này mà còn khiến họ hăng máu hơn nên Hãn đành cùng Kasym tạm lánh đi một chỗ nói chuyện tiếp. Mọi công việc đều đã được thống nhất, từ giá cả đến số lượng cần bàn giao cho lần sau.
-Nó nở ra kia. – Sóc vừa nói vừa chỉ tay
Lúc này, khối thủy tinh mềm này phồng lên, giống như hình trái bóng tròn vậy. Mọi người đều chăm chú nhìn các động tác của Hãn. Thành bình lúc này rất mỏng, có thể thấy được bên trong. Đương nhiên là thấy được vì thủy tinh La Mã vốn rất trong khi sản phẩm có thành mỏng, chứ lúc dày thì các tạp chất sẽ chất chồng lên nhau nên đục thôi.
Mọi người càng trầm trồ bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu vì Hãn đã thất bại trong quá trình tạo hình. Hãn đã thử hai lần, lần thứ nhất thổi mạnh nên bị bục, lần thứ 2 vì quá chú tâm thổi mà không xoay tròn khiến chiếc bình bị ngoẹo sang một bên.
Nhưng nói thật hắn chẳng ngu mà chơi thổi thế này. Tất nhiên hắn đã có chuẩn bị. Hắn đã nhờ những người thợ làm một khuôn gốm, có dạng của một chiếc bình nhưng có thể tháo rời. Cái này quá đơn giản với tay nghề của người Việt lúc này. Muốn kiểu dáng nào cũng có vì thứ này là nghề của họ mà. Đến luyện đồng họ còn có thể làm thành những đồ tinh xảo thì mấy thứ đất sét nung này có khó gì.
Hãn cũng đã hướng dẫn cho những người thợ xem. Hắn nhúng thanh sắt vào thủy tinh rồi cho vào bên trong khuôn gốm và thổi. Thủy tinh phồng lên ép vào thành khuôn tạo thành hình. Có hơi dính một chút nhưng nhẹ nhàng lắc một chút là ra được hoặc bôi chút than củi vào bên trong là xong. 3 người thợ chỉ nhìn một lần là có thể làm được. Không những đúng như những gì Hãn yêu cầu mà họ còn có thể tạo thêm những vết hõm tạo hoa văn trên thành bình nữa. Công việc duy nhất còn lại khi tạo hình là tạo quai, miệng và đáy bình thôi. Hãn cũng đã làm thử cho họ xem, sau khi đặt lên một miếng gỗ phẳng, xoay bình để làm phẳng đáy, bằng cách nhỏ vài giọt nước vào đầu miệng bình lúc này đang gắn chặt vào đầu sắt, thủy tinh sẽ nứt ra khỏi thanh sắt. Tiếp theo là chấm thủy tinh vào đầu sắt rồi cắm vào đáy, hơ miệng bình trong lò cho mềm rồi tạo hình cho bằng phẳng. Hãn tuy làm không chuyên nghiệp lắm nhưng những người thợ này cũng hiểu được. Đảm bảo họ còn làm tốt hơn
Có cách thổi thủy tinh này thì một loạt các hoa văn, kiểu dáng, dù khó thế nào cũng làm được vì chỉ cần nặn khuôn là xong. Tùy thuộc vào khả năng sáng tạo của người thợ, mà cái này Hãn không lo nên đảm bảo sản phẩm tiếp theo còn nhiều bất ngờ. Cộng thêm với đó là màu mới được thêm vào, đó là màu vàng nâu, từ cát sắt, hay màu đỏ, cái này Hãn mới phát hiện ra khi một người thợ cho đồng vào lò và khóa kín hũ lại, sau khi đổ khuôn mới phát hiện chúng có màu đỏ chứ không phải xanh lục bảo như đã nghĩ và cuối cùng là màu xanh tối khi cho cả đồng và chì vào một lúc.
Nhưng cái gì thì cũng phải có thời gian mới thuần thục. Hãn cần cho họ làm trước đến quen tay thì thôi. Đồng thời cho họ thời gian để nghĩ thêm các loại khuôn khác nhau. Những người thợ lúc đầu do bị phu nhân tộc trưởng ép đến đây giúp Hãn, làm có hơi miễn cưỡng vì đây là lệnh nhưng sau khi giúp Hãn chế tạo thủy tinh lại tỏ ra thích thú vô cùng, chưa kể Hãn nói chúng rất có giá. Làm càng đẹp, giá càng cao. Nói đâu xa, lần trước thấy Hãn mua đến mấy tấm da trâu của tộc trưởng. Da trâu đối với người Việt cũng rất có giá. Họ dành dụm, tằn tiện cả năm cũng chỉ có thể mua được 1 tấm. Đối với họ, da trâu là thứ xa xỉ. Ai có được một chiếc áo da trâu khoác lên người ra đường cũng có thể coi là có của ăn của để rồi. Mà những người như vậy, trừ khi là thủ lĩnh bộ lạc, chứ không thì khó lắm. Sau này họ còn định bỏ nghề ruộng mà bán mấy thứ này kiếm lời
Tất nhiên Hãn cũng không thể để họ làm không công được. Hắn hứa hẹn sẽ trả lương hàng tháng cho họ, làm tốt sẽ được hơn. Đối với người thời đại này, cho họ cái ăn đã là trả công rồi. Bao ngày qua, gia đình họ được cô Trinh bao cấp toàn bộ, công việc đồng áng lại được vợ tộc trưởng sắp xếp người làm giúp rồi, nên căn bản gia đình họ không lo đói.
Làm thủy tinh cho Hãn, họ còn tạo được cả trang sức cho vợ con, thậm chí là cả cho mình. Hãn thấy từ lúc bắt đầu làm được vài hôm, đã thấy họ có đeo thêm một số trang sức bằng thủy tinh nữa. Ra đường có thể hãnh diện mà khoe với mọi người, khiến người trong làng đặt rất nhiều. Nhiều đến mức, Hãn phải cấm vì cát tuy mang về nhiều nhưng cũng có giới hạn, chưa kể tro rong biển cũng phải dùng rất chi li. Hắn cần tập trung tạo đồ đem bán lấy vốn đã
Sau khoảng 2-3 tuần, tay nghề của họ trở lên rất chuyên nghiệp. Hãn tính hiện tại đã có đến 20 khuôn gốm nung với kiểu dáng và hoa văn khác nhau được tạo ra. Hắn và mấy đứa nhóc cứ nhìn mãi không thôi.
-Cái này bắt mắt thật đấy.
-Hãn này, mày xem thứ này có giống con cá không? – Trì mang đến một chiếc bát màu vàng nâu có in hình 5 con cá uốn xung quanh
-Còn đây nữa, xem này.- Cóc mang thêm một chiếc cốc có có các đường thẳng uốn lượn từ đáy lên đến gần miệng cốc.
Hắn cũng đoán ra cách họ làm chiếc cốc này như thế nào. Đơn giản là cho vào khuôn có lõi hình bánh răng, thổi cho đến khi thành thủy tinh in hình trên khuôn, sau đó hơ trong lò đến khi mềm một chút rồi mang ra cố định đáy rồi xoay nhẹ là thành. Đặc biệt là thành thủy tinh lúc này mỏng hơn so mới cách làm lõi thủy tinh một nửa, nên đối với thủy tinh không pha chất tạo màu thì có thể nhìn thấy phần bên trong bình.
Hãn đang có trong tay công nghệ làm thủy tinh quy mô công nghiệp mà phải đến 30 năm nữa La Mã mới nghĩ ra. Dựa trên công nghệ chế tác, khi thổi thủy tinh ra đời đã phân cực sản phẩm thủy tinh làm 2 loại, dành cho sử dụng trong sinh hoạt hoặc trở thành vật phẩm giá trị. Nhờ có thổi thủy tinh, cách thành phẩm đơn sắc có thể lan truyền trong giới bình dân với giá rẻ, còn những sản phẩm tạo tác nghệ thuật, hoa văn, có bàn tay của các nghệ nhân khiến một loạt các kĩ năng chế tác ra đời, khiến các sản phẩm vô cùng tinh xảo thì lại là món đồ được ưa chuộng. Nhưng không may Hãn lại sở hữu trước kĩ thuật thổi thủy tinh, cộng với việc các sản phẩm thủy tinh có chế tác tốt, dù chưa cần đến mức điêu luyện nhưng luôn là các món hàng hot thời nay, thêm nữa là đặc biệt với cái giá như “xả hàng tồn kho” thì đảm bảo đám thương nhân không bu vào mới lạ.
-Lần này chắc chắn sẽ hốt được một mẻ đậm. Tiếc là không có sắt, bằng không tao sẽ tạo ra màu xanh nước biển cho chúng mày xem – Hãn nói
-Mày nói cái gì vậy, không phải mày có sắt đây sao? – Trâu nói
-Ý tao không phải là cát sắt mà là sắt mỏ kìa.
-Tao chẳng thấy khác nhau ở chỗ nào cả.
-Có nói mày cũng không hiểu được. Sắt mỏ là thứ được lấy từ quặng dùng để làm nông cụ và vũ khí ở Đại Hán đấy. Còn sắt này là sa khoáng của chúng
Lúc này, mắt tên Trâu sáng lên, liền nói
-Đợi tao tí, tao có sắt cho mày đấy.
-Hả???
Hãn há hốc mồm, quay sang nhìn Trâu, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Thằng này kiếm đâu ra sắt. Hắn còn không tìm thấy một cái mỏ gần đây, mỏ sắt mà hắn biết hiện đang chứa đầy lính Hán, lấy làm sao được. Đang suy nghĩ thì một lát sau đã thấy Trâu chạy lại mang theo một cái bọc.
Tên này mặt lấm lét, nhìn ngó một hồi xung quanh mới dám mở bọc. Nhìn vào bên trong Hãn thấy một loạt các mảnh vụn bằng sắt, dường như nó là mảnh vỡ của một thanh kiếm.
-Đây đúng là sắt tao cần, mày lấy ở đâu vậy?
-Có thì cứ dùng, mày thắc mắc làm gì.
Nói đến đây Hãn cũng không hỏi, liền mang đến chỗ đám thợ, dùng đá đập nát đống sắt này thành vụn. Hãn đoán chắc trong sắt này có rất nhiều carbon, lại được nhiệt luyện không đúng nên rất giòn và dễ bị đập thành những mảnh nhỏ. Công việc này rất nhẹ nhàng nhưng quan trọng hơn là có thêm một sắc màu mới mới là điều Hãn quan tâm, nhưng trong cảm giác sung sướng đó lại có 1 tia bất an. Đến khi Hãn lấy ra một chuôi kiếm bằng ngà thì dừng lại, nhìn ngó một chút, cảm thấy có chút quen thuộc.
-Ê, sao tao thấy thanh kiếm này quen quen nhỉ?
-Mày tưởng tưởng thôi, chứ mày đã thấy kiếm sắt bao giờ đâu? – Trâu cười trừ nói
-Tao nói thật mà, quen lắm, mà cảm giác còn không lành nữa.
-Mày lộn xộn quá, làm nhanh đi.
Tên Trâu này cứ chối làm Hãn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn ngắm một hồi, cố gắng nhớ lại xem mình đã thấy ở đâu. Chiếc chuôi kiếm này được làm bằng ngà voi, có chạm khắc rất đẹp, phần tấm bảo vệ ngăn cách giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm được làm bằng bạc.
Thứ này chắc chắn dành cho người giàu, hoặc quý tộc. Quý tộc… quý tộc trong làng này….Hớ!!! Hãn đột nhiên há hốc mồm, mắt mở rộng nhìn chuôi kiếm như đã nhớ ra, tay bắt đầu run lên rồi hét lớn,
-Mày lấy thanh bảo kiếm cụa...
Tên Trâu nhanh chân chạy lại bịt mồm Hãn, nhìn ngó xung quang, đảm bảo không có ai mới thả ra.
-Mày be bé cái mồm thôi. Chết cả lũ bây giờ.
-Mày dám mang thanh kiếm quý của mẹ mày đến đây à?
-Bất đắc dĩ tao mới phải làm vậy đấy chứ.
Lúc này hắn mới kể lại vì sao hắn có thanh kiếm này và sao nó thành nông nỗi này. Hóa ra tên này to gan, chán dùng kiếm gỗ, muốn chơi đồ thật nên đã lấy một thanh trong đôi song kiếm của cô Trinh ra múa thử. Ai dè không cần thận chém mạnh xuống một khối đá. Hắn đinh ninh đây là bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, xá gì một cục đá. Nhưng không ngờ, vừa chém xuống đã khiến thanh kiếm vỡ ra thành mấy mảnh
-Mày gây ra họa rồi, đừng có lôi tao vào.
-Tao xin mày, cứu tao lần này đi – Trâu sấn đến bám chặt lấy Hãn
-Tránh ra, tao cứu thế nào được chứ?. – Hãn lấy tay đẩy mặt Trâu ra
-Rèn giúp tao một thanh kiếm mới được không?
-Tao làm sao mà rèn.- Hãn xua tay cố gắng tách tên này ra
-Mày có cát sắt mà, làm giúp tao đi. Xin mày đấy, mẹ tao thấy mất một thanh kiếm kiểu gì cũng lột da tao mất.
Hãn không phải không biết cô Trinh rất quý 2 thanh kiếm nên thường đặt trong hộp gỗ lót lụa, hằng ngày đều đem ra lau chùi. Thậm chí cũng ít khi đem ra dùng vì sợ…mòn. Ôi, khi không đại nạn giáng xuống đầu. Rèn kiếm à? Hẵn cũng biết đôi chút, nhưng chỉ là lý thuyết, hắn cần thợ rèn chuyên nghiệp mới có thê làm được. Mà lục này, hắn có đi khắp đất Giao Chỉ cũng chưa chắc tìm ra một người. Chưa kể, giả dụ là số hắn may đến mức trúng độc đắc Vietlot, tìm được một người nhưng làm ra chưa chắc cô Trinh đã vừa ý. Đến lúc đó cũng không thoát khỏi tai kiếp này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trâu là anh em huynh đệ với hắn, thấy nó gặp họa thì không thể không cứu nhưng nghĩ thế nào cũng bất khả thi.
-Từ từ để tao tính. Ai ngờ vì một thanh kiếm rởm mà tao mang họa thế này?
-Rởm là rởm thế nào? Cha tao bỏ ra 10 lạng bạc mua từ thương nhân Hán mới đươc đấy.
-Cha mày bị hớ rồi. Có bảo kiếm nào mà mới chém một nhát đã vỡ ra rồi không?
-Nói lại cũng đúng, mới chém một nhát đã vỡ, đúng là đồ rởm mà, haha. – Trâu cười, phất tay nói
-Hay thật, không ngờ đến đây, ta không những biết tung tích của cây kiếm quý mà còn biết nó là đồ rởm – Một giọng phụ nữ vang lên
Hai đứa trẻ bỗng giật mình, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Ngoảnh đầu lại đã thấy cô Trinh đứng đó từ lúc nào. Vừa nghĩ đến Diêm Vương, Diêm Vương đã đến. Hai đứa bất chợt quỳ xuống. Cái này đã thành phản xạ mất rồi. Tên Trâu thì không nói nhưng Hãn thì trong quá trình học võ với cô Trinh đã vô tình tạo ra cái phản xạ này. Cái khí thế bức người của cô khiến bất kì kể yếu bóng vía nào cũng phải quỳ.
-Nói, kiếm của ta đâu rồi?
-Dạ ở đằng kia ạ, thưa mẫu thân đại nhân- Trâu chỉ tay về phía chiếc bọc
Lúc này chiếc bọc đang mở rộng, có thể nhìn thấy rõ đó không còn là kiếm mà đã thành một đống sắt vụn rồi. Lúc này, mặt cô Trinh nổi đầy gân xanh nhìn xuống 2 đứa.
-Con giải thích sao đây hả Trâu?
Hãn và Trâu bất giác cảm thấy lạnh người. Câu nói này sao cảm giác như lưỡi dao cứa vào thịt thế này?, nếu không trả lời cẩn thận thì đảm bảo hậu quả khó lường. Thấy tên Trâu này ấp úng không nói lên lời, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, Hãn mới bèn lên tiếng.
-Kiếm của cô gãy không phải hoàn toàn do Trâu đâu ạ? Tại nó là đồ rởm nên mới thế.
-Tính chối tội à? Bảo kiếm của ta còn cứng hơn đá, sao lại thành đồ rởm rồi.
-Chính vì nó cứng nên khi va đập nó mới bị vỡ vụn. Giống như một cục đá, nếu bị đập mạnh thì nó cũng vỡ thôi ạ
-Ta không quan tâm. Có gan làm có gan chịu. Hai đứa chuẩn bị chịu phạt đi.
Cô Trinh bắt đầu bẻ khớp kêu rôm rốp. Chết tiệt, chuyện này vốn là do tên Trâu gây ra, ai ngờ hắn lại bị lôi vào. Lần này bị “phạt” chắc chắn chỉ còn nửa mạng. Chi bằng giữ mạng trước, sống được bao lâu thì sống. Còn sống thì còn làm được nhiều việc
-Cháu sẽ làm cho cô một thanh kiếm khác tốt hơn, đẹp hơn. Cô tha lỗi cho chúng cháu.
-Ta làm sao tin được cháu đây.
-Sau một tháng nhất định cháu sẽ mang đến cho cô một thanh kiếm tốt. Nếu không cháu xin chịu phạt
Cô Trinh nhìn Hãn một hồi, Hãn lúc này mồ hôi vã ra như tắm. Những lời tiếp theo của cô sẽ quyết định hắn sẽ như thế nào. Nếu cô Trinh đồng ý thì không sao, chứ lỡ mà không thì… số thảm rồi
-Ta cho cháu thời hạn một tháng, nếu ta không thấy thanh kiếm mới, hay không hợp ý ta thì chuẩn bị tinh thần mà chịu phạt đi
Nói xong, cô liền quay lưng bỏ đi. Đợi khi cô đi xa mới dám ngẩng đầu lên. Lúc này hắn ngồi bệt xuống đất thở dốc.
-Cảm ơn mày, lần này mày cứu tao một mạng rồi.
-Tất cả là tại mày, mày với cha mày đúng là giống nhau.
-Mày nói tao chẳng hiểu gì cả, liên quan gì đến cha tao?
-Thôi, đi mày.- Hãn phất tay nói.
Hãn hắn lúc này tính thế nào cũng không tự mình làm được. Đến nước này, chỉ có nước đến thương hội, tìm đến đám thương nhân xem có bán không. Chí ít cũng phải tìm bằng được 1 người biết rèn sắt để làm kiếm, nhưng nói thật cái khoản tìm thợ rèn hắn nghĩ chắc là không có đâu.
Sau hơn 1 tuần, nhờ có cách thổi thủy tinh, số lượng thủy tinh đã đạt đến hàng trăm, đủ các kiểu dáng, kích thước. Hãn có sắt mỏ lên trong số đó có màu nước biển, nhưng để làm được hắn phải thổi nhiệt độ cao hơn để sắt chảy ra. Ngoài ra, có một chiếc bình rất đặc biệt. Một chiếc bình có 2 lớp thủy tinh màu khác nhau. Đây là chiếc bình Hãn tâm đắc nhất vì đây là một chiếc bình đa sắc duy nhất trong đống này. Thân bình có các hoa văn rất tinh tế và được tô màu đẹp đẽ. Số là để mài thủy tinh, hắn đã chế ra một chiếc máy xoay bằng tay, để hoạt động thì gắn dùng giấy nhám thủy tinh gắn cố định vào đầu một thân tre, phân thân cuốn dây theo hình lò xo, sau đó chỉ cần kéo 2 đầu dây qua lại, sợi dây sẽ ma sát với thân tre tạo ra lực xoay, nhưng vỡ lẽ ra là lực xoay không đủ mạnh nên thất bại, mà có xoay thì tốn công sức lẫn nguyên liệu, do 2 vật có độ cứng như nhau thì sẽ bị mài mòn như nhau. Như thế có mài đến Tết cũng không xong, đã thế còn mất cả đống giấy nhám nữa. Đang không biết làm thế nào, những người thợ nhìn Hãn vất vả mài lớp ngoài cùng mới hỏi, hắn lúc này cũng không giữ bí mật làm gì mới nói ra, họ mới cười mà nói.
-Sao ngốc thể hả cháu. Cần gì phải mài, rắc bột thủy tinh màu lên là được mà, hơ nóng một chút là chúng liền lại với nhau, sau đó phủ một lớp thủy tinh trong mỏng bên ngoài là được.
-Hớ?!!!
Đúng rồi, cách đơn giản thế sao hắn không nghĩ ra từ đầu chứ. Hắn chỉ nghĩ đến việc làm thủy tinh Cameo theo phương pháp của người La Mã, đó là phương pháp mài một miếng thủy tinh 2 lớp, mài đến khi lớp ngoài cùng thành hình hoa văn như ý, trong khi lớp trong cùng sẽ là nền. Hắn chỉ nghĩ theo phương pháp cũ phức tạp mà không nghĩ đơn giản hơn. Đúng là biết nhiều quá hóa ra lại không biết gì. Đám thợ thấy Hãn nghệch mặt ra thì đoán chắc lần này họ đã nói ra thứ Hãn không biết rồi. Trước giờ chỉ có Hãn chỉ đạo, hướng dẫn họ, nói luôn là chỉ đâu đánh đó thôi. Lần này họ “cửa trên” Hãn thì sướng ra mặt. Còn Hãn thì chưa hết sững người. Không phải vì ý tưởng họ vừa mới nói mà quan trọng là thứ một người hiện đại như hắn không ngộ ra nhưng những người cổ đại này lại nghĩ ra. Sự tiếp thu của người Việt thật đáng sợ. Trong khi hoàn cảnh không cho phép người Việt phát triển trí tuệ thì khả năng lĩnh hội của họ vẫn rất cao. Nếu cho họ đủ điều kiện, kỷ hiện đại sẽ không còn tung hô người Do Thái là dân tộc thông minh mà sẽ là người Việt.
Những người này do Hãn nói làm theo phương pháp thổi khuôn, nhưng dần dà họ thấy màu sắc quá đơn điệu, nên họ đã nghĩ đến làm một chiếc bình đa sắc. Tận dụng giờ nghỉ, họ đã có trao đổi với nhau để tiến hành. Dựa vào kinh nghiệm và sự tạo bạo họ đã thử nghiệm với bột thủy tinh nhiều màu khác nhau. Họ đã nấu thủy tinh trong và gắn lên đầu ống sắt sau đó lăn trên một mặt phẳng, trên đó có sắp xếp theo thứ tự các bột thủy tinh 3 màu, đỏ, hổ phách, xanh lục. Sau đó quay đều trong lò một lúc rồi mang ra thổi trong khuôn nhẵn bôi sáp, bước cuối cùng là đợi cho thành phẩm giảm nhiệt một chút rồi nhúng vào thủy tinh trong. Sản phẩm thu được là một chiếc bình có 3 tầng màu sắc
Hãn cầm trên tay nhìn ngắm liên hồi. Bề mặt vẫn trơn láng, không ghồ ghề như việc dùng thủy tinh gắn thủy tinh. Màu sắc lại rất đều. Vẫn bị ngoét màu đôi chút nhưng dù như thế nào thì nhìn thứ này cũng là cực phẩm.
-Thế nào, ta nói có đúng không? Đâu cần tốn công mài vậy đâu.
Hãn lúc này câm nín không nói lên lời, mẹ ơi, thứ này đẹp quá. Giá bán chắc chắn không rẻ đâu. Chém không được 500 đồng thì dẹp đi. Nhận thấy những người thợ này có rất nhiều sáng tạo, ngay lập tức, Hãn cho họ tùy ý sáng tạo theo ý mình muốn bằng bất kỳ phương pháp nào nghĩ ra được. Nói trắng ra là muốn làm gì thì làm, miễn là tạo ra được những sản phẩm đa sắc. Hãn cũng không đứng đó mà sắn tay vào làm, dưới sự hướng dẫn của những người thợ này. Tay nghề của Hãn cũng dần được cải thiện tốt hơn. Cũng trong thời gian này, họ đã tận dụng thêm cả sáp ong để hỗ trợ trong quá trình tô màu và thổi khuôn. Những hoa văn tinh xảo từ các khuôn thay chỉ có một màu nền nay đã được thêm các màu tương phản. Công việc chế tác tăng tốc thêm một bậc. Nhưng nói gì thì nói, sản phẩm nhiều quá rồi, phải mang đi bán, chưa kể nguyên liệu đã sắp hết, sắp đến lúc lấy thêm rồi.
Mấy ngày sau Hãn đã phải chuẩn bị lên đường. Xe thì vẫn phải mượn, nhưng phải mượn đến mấy xe lớn mà cũng chỉ chất được một nửa, chất được hơn 300 chiếc bình, trong đó có 24 chiếc là đa sắc. Trong số đó hắn tự tin nhất chính là các sản phẩm được tô màu, Hãn đảm bảo chưa có nghệ nhân nào làm được như thế này. Giá hắn sẽ chém không dưới 200 đồng, ngoài ra còn có các loại dây chuyền và trang sức khác.
Trước lúc đi cô Trinh cũng không quên nhắc nhẹ Hãn là thời hạn đang hết dần đấy. Không nói thì đúng là Hãn quên mất nhưng không thể nói là hắn đã quên bằng không còn lâu hắn mới đi được. Lần này người đi cùng vẫn thế. Vẫn là 5 đứa gồm Hãn, Sóc, Trâu, Trì và Cóc cùng 4 người lính bộ lạc. Ngoài việc bán đống thủy tinh này, Hãn phải cố tìm xem nơi đó có bán binh khí hay không.
Vì trên xe toàn đồ dễ vỡ lên lần này họ dã lót rơm để tránh va chạm. Thương hội thì ngày nào cũng vậy, vẫn đông đúc nhưng so với lần trước thì đã ít đi rất nhiều. Hỏi ra mới biết, tháng đông nhất là vào đầu hè, còn những tháng còn lại thì ít hơn, thấp nhất là chỉ có hơn 100 thương nhân đến đây. Lúc này hiện đang là cuối hè nên vẫn còn rất đông thương nhân đến đây. Trung bình các thương nhân sẽ ở lại đây tầm 1 tuần để gom thổ sản rồi mới đi.
Hãn vẫn đến nơi buôn bán cũ và bày hàng. Nhưng lần này không cần mời hàng mà khách hàng tự mò đến. Hắn vừa bày hàng, ngó ra thì một đống người đã đứng trước mặt hỏi giá loạn lên rồi. Lý do là bởi sản phẩm của hắn đã khác lần trước, hoa văn đã nhiều hơn, đặc biệt là những chiếc bình thủy tinh đa sắc đã lần lượt lọt vào mắt của mấy đám thương nhân. Giá tất nhiên là phải tăng lên rồi vì hắn đâu có bán những chiếc bình trơn láng đơn sắc nữa mà còn có thêm hoa văn nữa mà
Nhưng có một điều khiến Hãn cảm thấy khó hiểu là đám này chỉ hỏi rồi lạnh mặt bỏ đi, thế nên ngoại trừ những sản phẩm đơn sắc bán chạy, khách hàng là người Việt ra thì những bình đa sắc không có ai mua, vì giá cao quá, Hãn chém đến 5 lạng một bình.
5 lạng một bình đúng là rất đắt với người Việt nhưng với giá thủy tinh hiện tại theo hắn đoán đâu có cao gì. Ở La Mã có những sản phẩm core glass lên đến cả trăm denarii, thậm chí có những món lên 1000 đồng vàng aureus, (1 lạng bạc = 4 denarii, 1 aureus = 25 denarii), nhưng chỉ được cái màu sắc sặc sỡ và chế tác bằng tay, ngoài ra còn một vấn đề nữa đó là là hoa văn, vì được làm thủ công 100%, họa tiết và hoa văn tương đối ít, điểm cộng thêm duy nhất hắn biết là chúng độ chính xác cao vì đó phần lớn là tác phẩm của các nghệ nhân nổi tiếng, vì chỉ có nghệ nhân mới có gan khắc, như Hãn đã nói, làm không khéo là vỡ bình. Nói thì không phải thủy tinh chỉ làm được bình hay cốc, việc tạo hoa văn chỉ bị giới hạn trên các bình thủy tinh thôi chứ các vật phẩm trang trí như tượng, mảnh thủy tinh thì việc thêm hoa văn tương đối đơn giản, như cách Hãn đã làm. Nhưng những thứ đó trái với đặc điểm sản phẩm của Hãn, sản phẩm của hắn chắc chắn không thua sản phẩm thời này của La Mã, vì hắn đã từng xem qua trên mạng rồi. Công nghệ chế tác rất giới hạn và mất thời gian nhưng những giới hạn đó không ảnh hưởng đến Hãn vì hắn có công nghệ trên cơ La Mã đến hơn 30 năm, sản phẩm của Hãn không những đa sắc mà hoa văn còn nhiều hơn. Hắn dùng khuôn chế tác nên độ chính xác, so với các nghệ nhân tuy không bằng, nhưng bất quá cũng chỉ dưới 1 bậc thôi và đồng bộ hơn rất nhiều, tuy vẫn có lỗi nhưng giá cả của hắn rẻ hơn đến mấy lần mà cái đám thương nhân này lại không dính “thính”. Nghĩ đi nghĩ lại hắn đoán không ra nguyên nhân là gì.
Đến khi sạp của Hãn không còn khách nữa mà các đống đồ thủy tinh đa sắc vẫn chưa bán được cái nào khiến hắn cảm thấy làm lạ.
-Hôm nay còn dư nhiều quá, có phải mày hét giá cao quá không? – Cóc lên tiếng
-Không thể nào đâu. Giá thế tao nghĩ là rẻ lắm rồi.
-Chán thật, đẹp thế này mà không ai mua.
Tên Trâu chán nản cầm một chiếc bình chuyển đi chuyền lại trên tay. Bất chợt, tay hắn bị trượt, thế là chiếc bình rớt xuống đất. “Choang”, Hãn giật mình quay lại thì thấy dưới đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh. Đang khó chịu vì tính nhầm mất nhu cầu thời nay, lại thêm khi không lại bị hỏng đồ nên Hãn có chút nóng giận trách mắng.
-Mày làm cái gì vậy? Phải cẩn thận chứ. Tiền cả đấy.
-Rồi rồi, tao xin lỗi- Trâu gãi đầu nói
-Mau thu lại mang về đi.
Hãn càm ràm một hồi rồi quay đi. Hôm nay đúng là xui xẻo, cứ tưởng bán được một mẻ tốt. Lần này chỉ thu được 7 lượng bạc mà thôi, lần sau phải tính lại mới được. Đang quay đi thì chợt ánh mắt của Hãn dừng lại xung quanh. Hắn thấy đám thương nhân đang hướng mắt về phía của mình. Nếu vì tiếng ồn này mà thu hút sự chú ý thì không nói làm gì nhưng sao hắn cảm thấy khuôn mặt họ đều có một điểm chung, đó là vẻ mặt tiếc của. Đúng vậy, trên mặt họ hiện rõ sự tiếc nuối thứ gì đó. Thấy Hãn đang nhìn thì họ vội vàng quay mặt đi. Hãn nhìn thì lúc này cảm giác có gì đó không đúng. Đám này mới vừa nãy mặt lạnh bỏ đi sao lại cảm thấy tiếc đồ, chẳng lẽ chúng cũng bị hỏng đồ à? Hỏng cũng không cần có tổ chức vậy chứ? Mà đồ của chúng hỏng sao lại nhìn về phía này? Hay là chúng đang tiếc đồ của Hãn. Càng nghĩ càng thấy không đúng.
-Hay là…- Hãn chống cằm suy nghĩ. – Thử xem thế nào?
Ngay lúc đó hắn quay vào trong, lôi là chiếc bình không màu, trên thành bình có in hình đàn hươu màu đỏ chạy quanh cùng với hoa văn zích zắc. Những con hươi này được hình thành theo khuôn thổi nên các đường nét rõ ràng, những người thợ còn cẩn thận rắc bột thủy tinh đỏ với lượng vừa đủ tránh làm mất nét. Trong quá trình hơ nóng và bọc thêm một lớp thủy tinh bên ngoài cũng hết sức cẩn thận nên không bị nhiệt phá hỏng nét. Khỏi nói đây là chiếc bình Hãn thích thú nhất vì nó diễn tả như thật. Hắn cố tình cầm một cách bất cẩn trước mặt họ rồi nói lớn.
-Chúng mày, hôm nay ế quá, mang về thì tốn diện tích. Thôi thì đập vụn ra mang về cho tiện.
-Hả?? – Cả bọn há hốc mồm
Không ngờ là tên này dám nói ra những lời như vậy. Có phải chúng nghe nhầm hay bán ế quá mà tên này hóa điên rồi không? Ngày thường còn quý hơn mạng tự dưng hôm nay đòi đập. Cả đám nghĩ thằng này đang nói chơi nhưng đến khi hắn cầm một cục đá ven đường lên rồi táng mạnh khiến chiếc bình vỡ nát thì chúng mới tin hắn làm thật. Hắn làm thật kìa. Chúng định cản Hãn lại thì hắn phất tay, bất giác nháy mắt với tên Sóc rồi hướng mắt về đám thương nhân. Lúc này có lắm kẻ không hiểu vì lý do gì giơ tay về phía chúng, vẻ mặt hốt hoảng như nuối tiếc, lại cảm giác đến muộn rồi nhưng cũng nhanh chóng quay đi như không quan tâm.
Tên Sóc vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng Hãn làm vậy chắc chắn có lý do. Thôi kệ, hắn là thủ lĩnh, nói sao thì làm vậy đi, kiểu gì cũng ra nguyên nhân thôi mà.
-Trì, Cóc, phụ tao mang bình ra đập đi
-Chúng mày bị điên hết rồi à? Mất bao công làm bây giờ lại đập đi. – Trâu nói
-Mày lộn xộn quá, Hãn làm nhất định nó có lý do, cứ làm đi – Sóc nói lại
Nói rồi, lần lượt những chiếc bình đa sắc được đem ra “hành hình”. Choang, Choang, Choang. Những tiếng thủy tinh vỡ như một mũi kim đâm vào trái tim của vài kẻ. Đám của Sóc lại đem thêm những chiếc mới chuẩn bị đập thì bất ngờ có giọng nói vang lên từ xa
-DỪNG TAY!!!!
-Cuối cùng cũng chịu lòi mặt ra hả?? – Hãn thầm nói một mình
Từ cách đó khoảng chục mét, có một nhóm thương nhân, đầu đội khăn xếp, thân mặc áo thọng, để râu quai nón chạy đến. Đi theo còn có một người Việt, có vẻ là phiên dịch cho những người này. (Từ bây giờ mình sẽ để mặc định thương nhân đều nói được TV nhé)
-Anh bạn trẻ, xin dừng tay.
-Cớ sao phải dừng, không ai mua chúng tôi đành phải đập mang về thôi.
-Sao lại không có ai mua? Chúng tôi sẽ mua, chúng ta có thể thương lượng giá cả không?
-Sao không nói sớm, làm chúng tôi đập mất mấy bình, có thể thương lượng chứ.
Nhìn ánh mắt của đám thương nhân, Hãn suy đoán đám này đang cố giở trò “nhờn thuốc” với hắn. Một trong những điều kiện của thương nhân là không được phép có cảm xúc khi buôn bán, có thấy Thần Tài đi qua cũng phải vờ như không thấy . Không được biểu lộ bất kì cảm xúc nào ra bên ngoài, ngoại trừ thấy tiền trước mắt. Như đã nói “không gian không thể phú quý”, bước nhập môn để “gian” chính là không để kẻ khác nhìn thấu mình và cảm xúc chính là điểm yếu. Một thương nhân để lộ cảm xúc thì làm việc gì cũng thất bại. Đám này đang cố tỏ vẻ không quan tâm đến khi vãn chợ thì giở trò ban ơn ép giá. Mánh này là kinh nghiệm trong nghề của thương nhân. Và hầu như luôn thành công 100%. Suýt nữa Hãn cũng bị lừa. Nói thật, thu được 7 lạng bạc không bõ cho hắn, vì mặt hành chính của Hãn là đống thủy tinh đa sắc này, nhưng hóa ra lại không có một người mua, khiến hắn vô cùng thất vọng và đã từng nghĩ đến việc bán như giá thường, cho tới khi bắt được ánh mắt của đám thương nhân này. Kể ra cũng thật may mắn khi hắn tinh mắt chú ý, bằng không là mang thiệt rồi
Lại nói, đối với thương nhân, chỉ có giá của mình với là giá tốt, còn giá của khách luôn là giá không chấp nhận được. Nên buôn bán phải kì kèo, bớt 1 thêm 3 là chuyện bình thường. Thấy Hãn là người mới, ngỡ tưởng là dê béo để thịt nhưng ai ngờ hắn cũng rắn lắm
-Xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào với ông chủ đây?
-Cậu có thể gọi ta là Zhomart Kasym, đến từ Đế quốc Parthia, còn cậu là?
-Ông có thể gọi tôi là Hãn,
-Được rồi cậu Hãn, cậu có thể cho tôi xem hàng của cậu trước, sau đó thương lượng giá cả không?
-Được thôi… Chúng mày, mau đem hết đồ ra đây
Đám trẻ vẫn chưa hiểu lắm nhưng nghe Hãn nói thì cũng mang đồ vừa cất ra. Phần lớn sản phẩm của Hãn lúc này là các đồ thủy tinh đa sắc có nền màu và được vẽ thêm hoa văn bằng màu tương phản để tạo nổi bật, duy chỉ có chiếc bình Hãn đập là màu trong suốt có hoa văn màu. Người này cầm một chiếc bát có hoa văn chim Lạc, cùng các hoa văn tương tự trên trống đồng. Chỉ khác là chúng được in nổi nhưng đường nét rất đều, với màu sắc rất đa dạng. Ngắm nghía một hổi rồi đặt xuống, cầm một chiếc bình nên sờ quanh bền mặt và miệng bình rồi quay ra nói với những người đi cùng. Họ nói bằng một thứ tiếng mà Hãn chẳng hiểu gì cả.
-Cậu Hãn, chúng tôi đã xem qua các sản phẩm của cậu, tạo hình rất tốt, màu sắc rất đẹp nhưng còn bị hạn chế rất nhiều, thứ nhất là màu sắc, thứ đến là một số bình vẫn có hiện tượng lỗi nên giá cậu đưa ra vẫn chưa được thỏa đáng. Chúng tôi sẽ mua của cậu với giá 3 lạng bạc một bình thủy tinh và 1 lạng cho các sản phẩm như bát chén,…
Quả nhiên là muốn giảm giá. Nếu là người khác với công nghệ chế tác thời này, bảo trả giá có 3 lạng bạc cho 1 chiếc bình thủy tinh đa sắc thì đảm bảo không chửi cho sấp mặt hơi phí. Nhưng Hãn lại khác, đừng nói 3 lạng, rẻ hơn còn bán nữa mà. Ngay từ đầu hắn đã quyết định là phá cmn giá thời này để “câu” thương nhân. Hắn trong tay có cách thổi thủy tinh cùng các kĩ thuật chế tác khác đi kèm, sản lượng tăng nhanh với tộc độ phi mã luôn. Giá rẻ hơn thì đến cả nông dân cũng mua được chứ đừng nói người giàu. Đã giảm thì để Hãn thuận nước đẩy thuyền chơi tới luôn.
-Tôi còn có thể bớt thêm 1 giá nữa, 2 lạng 1 bình. Vì đây là lần đầu tiên tôi bán mặt hàng này nên có nhiều sai sót trong việc ra giá. Ý các ông thê nào?
-Nếu thế chúng tôi xin được thu mua toàn bộ các loại mặt hàng của cậu. Hi vọng sau này cậu có thể làm thêm nhiều hơn, đặc biệt như chiếc bình vừa nãy cậu đập, chúng tôi xin trả 10 lạng cho những chiếc tương tự như thế
10 lạng, cái giá này như sét đánh ngang tai hắn vậy. Chiếc bình hắn vừa đập đáng giá nhất trong toàn bộ đồ của hắn. Nghĩ lại sao hắn thấy mình ngu quá, lựa chiếc nào không lựa lại lựa chiếc đắt nhất mà đập. Chiếc bình đó tuy có màu trong suốt nhưng so với thời hiện đại cũng chỉ ngang màu của mấy chiếc cốc thủy tinh ngoài quán bia thôi, vẫn còn đục chưa tính là trong được nhưng đổi lại hoa văn lại rất nổi và rõ nét. Dù có đau thật nhưng hắn cũng có chút vui mừng vì lần này trúng mánh rồi
-Được chứ, ông muốn bao nhiêu, sản phẩm thế nào cũng có. Tôi có thể làm được khoảng 20 chiếc như thế trong 1 tháng.
-Cậu thực sự làm được sao? – Đám người này trợn mắt, họ dường như không tin vào những gì mình được nghe.
Thái độ thế là đúng. Những thứ đó vượt quá khả năng chế tác của người La Mã, thậm chí là tại nơi làm thủy tinh đầu tiên, Ai Cập cũng chưa chắc có người làm được. Mà có chăng cũng phải mất mấy tháng chế tác và giá thì đảm bảo không thể yêu thương nổi đâu.
-Sao lại không? Tháng sau các ông hãy quay lại đây sẽ thấy ngay thôi. Ngoài ra chúng tôi còn nhận làm theo yêu cầu nữa, nhưng giá sẽ thêm 1 lạng làm công cho thợ.
-Được, tuy chúng tôi sắp phải đi nhưng tháng sau nhất định sẽ cử đại diện quay lại đây.
Hai bên đang thương lượng thì tự mọi nơi, các thương nhân khác đã bắt đầu kéo lại chỗ Hãn mà nói
-Khoan, chúng tôi cũng muốn mua…
-Cả chúng tôi nữa…
-Tôi nữa…
…..
Đang nói chuyện với Kasym thì đột nhiên đám thương nhân xung quanh xúm lại xô đẩy khiến cả 2 bên suýt ngã. Đám này quả là thính tai, nghe đến mức giảm giá còn chưa được một nửa thì kìm lòng không nổi nữa, hơn nữa họ còn nghe được về số lượng, lại còn nhận sản phẩm theo yêu cầu nữa. Mối tốt thế này phải nhanh chân đặt chỗ bằng không thì hết
-Cậu Hãn, tôi muốn mua 100 bình... đừng có lấn.
-Tôi muốn đặt 300 sản phẩm các loại mà cậu có.
-Cậu có thể làm theo kiểu dáng này không?
Đám đông chen chúc, xô đẩy. Xung quanh hắn lúc này đủ các loại thương nhân, đầy đủ quốc tịch. Hãn bị kẹp ở giữa khiến hắn bị lắc đi lắc lại đến suýt ngã, lại nói, có đến cả chục cánh tay thi nhau kéo khiến áo của hắn nát mất rồi khiến hắn phải ở trần. Đám Sóc cũng không đứng yên mà cố gắng len vào cứu cánh cho Hãn. Chúng cố gắng cản cái đám này lại. Mẹ, sao cái lũ này khỏe thế không biết, ngày trước có tập tạ, đánh trận hay sao?. Sóc và Trâu là 2 đứa khỏe nhất mà càn mãi mới miễn cưỡng đẩy được cái đám này.
-Các vị cứ bình tĩnh, ai cũng có phần. Nhưng trước mắt tôi chỉ có thể nhận yêu cầu của từng người. Ông chủ Kasym đến trước nên các vị vui lòng tháng sau hãy quay lại – Hãn nói.
Nói thế mà cũng không những không cản được đám này mà còn khiến họ hăng máu hơn nên Hãn đành cùng Kasym tạm lánh đi một chỗ nói chuyện tiếp. Mọi công việc đều đã được thống nhất, từ giá cả đến số lượng cần bàn giao cho lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.