Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Chương 23:
Triều Lộ Hà Khô
20/06/2024
Đao và kiếm nhanh chóng va chạm, nhưng Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn chiếm thế thượng phong.
Ta nhíu mày lại, thực lực này không giống như ngày nàng ta đánh bại ta hôm đó.
Thanh trọng kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ có đường vân màu đen quấn quanh thân kiếm, nàng ta đã Trúc Cơ, có thể dùng pháp quyết, vân đen trên kiếm càng sáng hơn.
Ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, thấy nốt ruồi chu sa ở trán nàng ta rất diễm lệ.
Có lẽ ta nhìn quá chăm chú, nàng ta đang đánh nhau cũng phải liếc mắt sang phía ta mấy giây, sau đó thuần thục sử dụng kiếm, đánh Mã sư huynh bay ra ngoài, rớt xuống đài.
Mã sư huynh gãi đầu, cười ngây ngô: “Sư muội quả thực là kỳ tài, ta nhận thua.”
Vãn Nhĩ Nhĩ thu kiếm, ngượng ngùng cười một tiếng.
Qua trận đánh này, danh tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ đã vang dội ở Phù Lăng Tông, không ai nghĩ nàng ta thắng ta nhờ vận khí nữa.
Xung quanh reo hò tên nàng ta, giống hệt ngày ta bị đánh rớt đài, ta cố kím nén, đứng dậy đi ra ngoài, trước mặt lại có một bóng người cản lại.
Đúng là đi đâu cũng đụng phải tên n Chu này!
Vẻ hùng hổ dọa người thường ngày của hắn ta không còn nữa, ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Ngọc Dĩ chân nhân đang mỉm cười với Vãn Nhĩ Nhĩ, trong mắt đều là sự hài lòng.
Nói chung, ông ta chưa bao giờ lộ ra biểu cảm như vậy với n Chu.
Hình như n Chu định thông báo tin gì với cha hắn ta, nhưng cha hắn ta mất kiên nhẫn khoát tay áo, n Chu chưa nói xong đã bị đuổi ra ngoài.
Ta đang chuẩn bị đi qua n Chu, bước chân bỗng ngừng lại, ta thấy cánh hoa Ngân Châu ở trên bả vai hắn ta rơi xuống, hôm qua, ta cũng trông thấy trên vai Tạ Như Tịch.
n Chu đã tới phía sau núi.
n Chu thu hồi tầm mắt, nhìn sang phía ta, ánh mắt bỗng trở nên cay nghiệt, lời giễu cợt của hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ta đã mỉm cười chặn trước: “Chúc mừng.”
n Chu nghệt mặt ra, kinh ngạc không tin vào tai mình.
Ta bèn lặp lại lần nữa: “Chúc mừng Trúc Cơ.”
Những lời này của ta cũng là thật lòng, trong tông môn này, bao gồm cả Ngọc Dĩ chân nhân cũng cho rằng n Chu ăn đan dược để đạt được Trúc Cơ, chỉ có ta biết, hắn ta thật sự cố gắng tu luyện, chỉ là do thiên phú bình thường nên không được như mong muốn mà thôi.
Đáng tiếc, vận khí hắn ta hơi kém, Ngọc Dĩ chân nhân trước giờ chỉ thích thiên tài.
Nét mặt hắn vô cùng kỳ quái, sự cay nghiệt trên mặt không rút đi được, cũng không thi triển thêm được, bèn cười nhạt: “Thiên tài như các ngươi bình thường cũng đâu thèm để Trúc Cơ vào mắt.”
Ta nhíu mày lại, thực lực này không giống như ngày nàng ta đánh bại ta hôm đó.
Thanh trọng kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ có đường vân màu đen quấn quanh thân kiếm, nàng ta đã Trúc Cơ, có thể dùng pháp quyết, vân đen trên kiếm càng sáng hơn.
Ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, thấy nốt ruồi chu sa ở trán nàng ta rất diễm lệ.
Có lẽ ta nhìn quá chăm chú, nàng ta đang đánh nhau cũng phải liếc mắt sang phía ta mấy giây, sau đó thuần thục sử dụng kiếm, đánh Mã sư huynh bay ra ngoài, rớt xuống đài.
Mã sư huynh gãi đầu, cười ngây ngô: “Sư muội quả thực là kỳ tài, ta nhận thua.”
Vãn Nhĩ Nhĩ thu kiếm, ngượng ngùng cười một tiếng.
Qua trận đánh này, danh tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ đã vang dội ở Phù Lăng Tông, không ai nghĩ nàng ta thắng ta nhờ vận khí nữa.
Xung quanh reo hò tên nàng ta, giống hệt ngày ta bị đánh rớt đài, ta cố kím nén, đứng dậy đi ra ngoài, trước mặt lại có một bóng người cản lại.
Đúng là đi đâu cũng đụng phải tên n Chu này!
Vẻ hùng hổ dọa người thường ngày của hắn ta không còn nữa, ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Ngọc Dĩ chân nhân đang mỉm cười với Vãn Nhĩ Nhĩ, trong mắt đều là sự hài lòng.
Nói chung, ông ta chưa bao giờ lộ ra biểu cảm như vậy với n Chu.
Hình như n Chu định thông báo tin gì với cha hắn ta, nhưng cha hắn ta mất kiên nhẫn khoát tay áo, n Chu chưa nói xong đã bị đuổi ra ngoài.
Ta đang chuẩn bị đi qua n Chu, bước chân bỗng ngừng lại, ta thấy cánh hoa Ngân Châu ở trên bả vai hắn ta rơi xuống, hôm qua, ta cũng trông thấy trên vai Tạ Như Tịch.
n Chu đã tới phía sau núi.
n Chu thu hồi tầm mắt, nhìn sang phía ta, ánh mắt bỗng trở nên cay nghiệt, lời giễu cợt của hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ta đã mỉm cười chặn trước: “Chúc mừng.”
n Chu nghệt mặt ra, kinh ngạc không tin vào tai mình.
Ta bèn lặp lại lần nữa: “Chúc mừng Trúc Cơ.”
Những lời này của ta cũng là thật lòng, trong tông môn này, bao gồm cả Ngọc Dĩ chân nhân cũng cho rằng n Chu ăn đan dược để đạt được Trúc Cơ, chỉ có ta biết, hắn ta thật sự cố gắng tu luyện, chỉ là do thiên phú bình thường nên không được như mong muốn mà thôi.
Đáng tiếc, vận khí hắn ta hơi kém, Ngọc Dĩ chân nhân trước giờ chỉ thích thiên tài.
Nét mặt hắn vô cùng kỳ quái, sự cay nghiệt trên mặt không rút đi được, cũng không thi triển thêm được, bèn cười nhạt: “Thiên tài như các ngươi bình thường cũng đâu thèm để Trúc Cơ vào mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.