Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 29:

Triều Lộ Hà Khô

20/06/2024

Người áo đen xoay người, nhìn con chim tước kia, ta thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo, con chim bị đá đánh trúng, rơi trên mặt đất.

Ta mất đi tầm nhìn, chỉ nghe được giọng n Chu bỗng nhiên cao vút lên: “Ngươi… Thì ra là ngươi!”

Trên đường đi, sương mù càng thêm dày đặc, ma khí nồng nặc bao lấy ta, hô hấp cũng khó khăn.

Ta có huyết mạch thuần khiết của phụ thần, không chịu được trọc khí dơ bẩn này, giống như bị sa vào vũng bùn, hành động và suy nghĩ của ta đều trở nên chậm chạp.

Ta đi đến chỗ sâu, chỉ thấy n Chu nằm rạp trên đất, mặt đầy máu, hình như đã ngừng thở, nhưng mắt lại mở rất lớn, nhìn về một góc.

Ta vô thức nhìn lại, ở đó có một người sương mù quấn quanh mặt, ta lập tức phản ứng lại, rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía gã, gã lại nghiêng người né tránh.

Ta cảm giác có gì đó không ổn, xung quanh lại dâng lên sương mù đậm đặc.

Ta rơi vào bóng tối vô tận.

Vô số tiếng nói vang lên, giống như yêu ma dụ dỗ người ta.

Không nhìn thấy gì, ta chỉ có thể nhắm mắt lại.

m thanh kia dụ dỗ ta, ta đành phong bế thính giác.

Ta dùng thần thức, dùng thuật pháp, gã tránh đi.



Ta xuất kiếm, gã cũng tránh.

Chưa bao giờ hắn tấn công, chỉ một mực né tránh.

Ta cố kìm chế cảm giác kì quái trong lòng, ma khí càng thêm dày đặc.

Từ nhỏ ta đã chán ghét ma khí, lúc này sự chán ghét lên đến đỉnh điểm, ta mở mắt ra, Ngọc Long kiếm lóe lên ánh sáng bạc, như lớp băng phá vỡ sương mù, đâm đến ngực người áo đen.

Sương mù chợt tiêu tán, ta nghe thấy âm thanh vỡ vụn.

Thứ Ngọc Long kiếm đâm trúng không phải cơ thể của ma tu, mà là một thiếu nữ, trên thân mặc đồng phục đệ tử màu xanh, sắc mặt nàng ta tái nhợt,

Hoa cúc trên đồng phục nàng ta bị máu nhuộm đỏ, Vãn Nhĩ Nhĩ nôn ra máu, hơi thở yếu ớt: “Sư tỷ.”

Lòng bàn tay của ta lạnh run, Ngọc Long kiếm đâm xuyên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ…

Bây giờ trong rừng cấm làm gì còn ma tu nào, ngay cả tế đàn cũng biến mất, ma khí mà ta cảm nhận được cũng không còn, chỉ có n Chu nằm trên mặt đất, mặt mũi tím tái, rõ ràng là đã chết.

Từ khi ta bắt đầu đi tới đâu, ma tu đã thông qua con chim kia, phát hiện được ta, mượn cơ hội rời đi, chỉ có Vãn Nhĩ Nhĩ bị khống chế đi đến nơi này.

Dưới tác dụng của yểm thuật, ta lại coi Vãn Nhĩ Nhĩ là ma tu, chẳng trách người kia không hề đánh trả.

m thanh mà ta nghĩ là yêu ma dụ dỗ lại là từng tiếng lo lắng gọi ta sư tỷ, nhưng ta nghe không rõ, nhìn không thấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook