Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Chương 31:
Triều Lộ Hà Khô
20/06/2024
Ngọc Dĩ chân nhân tức giận nói: “Triều Châu.”
Cùng lúc đó, Tạ Như Tịch cũng rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắm trên mặt đất, ngăn cách giữa chúng ta và Ngọc Dĩ chân nhân, giống như đang cảnh cáo ông ta.
Ngọc Dĩ chân nhân dừng bước, run giọng hỏi: “Tạ Kiếm Quân, ngươi có ý gì?”
Tạ Như Tịch coi như không nghe thấy, hắn cụp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ngủ một giấc không? Hay là muốn đi ngay?”
Dịu dàng như vậy thật sự không giống tác phong của hắn.
Đáng tiếc, đã quá muộn, nếu kiếp trước hắn nói với ta như vậy, hẳn là ta sẽ rất cao hứng.
Bây giờ, ta chỉ cảm thấy rất hoang đường, ta lùi lại một bước, thấy Tạ Như Tịch mím chặt môi.
Ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Dĩ chân nhân: “Là ta đâm Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng ta không giết n Chu. Nếu ngươi muốn giết ta để báo thù cho con trai thì cũng phải đợi thẩm vấn xong đã.”
Ta đứng dậy, muốn phủi bụi trên người, nhưng trên váy toàn lá máu,
Ta sờ lên hông, Ngọc Long kiếm cũng không có ở đó, trong lòng bàn tay ta đẫm máu, ươn ướt, dinh dính.
Đội tuần tra muốn bắt ta, ta cũng phối hợp đeo gông chân chuyên dành cho tội nhân của Phù Lăng Tông, sau đí tu vi bị phong ấn, mỗi bước đều đau đớn như đi trên mũi dao.
Trong đêm, đèn ở ở Phù Lăng Tông sáng dần lên, Nam Huyền Đường phủ bụi đã lâu, nay sảnh hỏi tội lại mở ra vì ta.
Nam Huyền Đường chủ là mỹ nhân hết thời, bà ta ngồi trên ghế cao, đôi mắt lạnh lùng dò xét ta.
Ngọc Dĩ chân nhân ngồi bên cạnh bà ta, cố nén đau đớn trong lòng.
Tất cả phong chủ ở Phù Lăng Tông đều xuất hiện, ngày thường ít khi thấy những người này tụ tập đông đủ như vậy, chỉ thiếu mỗi sư phụ chưởng môn của ta, ông ấy và nhị sư huynh đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi.
Ta quỳ rạp giữa sảnh đường, các đệ tử trong môn được triệu tập khẩn cấp đang lục đục đi vào, ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét, phẫn nộ và những lời xì xào bàn tán.
Mọi người rất rõ ràng, nếu chỉ là xích mích nhỏ thì cũng có thể bỏ qua, nhưng thật sự làm trái với môn quy, không để ý tình nghĩa, giết người xả giận thì chẳng khác nào phản đồ của môn phái.
Trước mặt ta là thi thể của n Chu, sắc mặt trắng bệch, nằm im trên đất, trên cổ có vết tím xanh, rõ ràng là bị bóp chết.
Vãn Nhĩ Nhĩ không ở đây, vì thương thế quá nặng nên đã được phong chủ Tam phong đưa đi trị liệu.
Cùng lúc đó, Tạ Như Tịch cũng rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắm trên mặt đất, ngăn cách giữa chúng ta và Ngọc Dĩ chân nhân, giống như đang cảnh cáo ông ta.
Ngọc Dĩ chân nhân dừng bước, run giọng hỏi: “Tạ Kiếm Quân, ngươi có ý gì?”
Tạ Như Tịch coi như không nghe thấy, hắn cụp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ngủ một giấc không? Hay là muốn đi ngay?”
Dịu dàng như vậy thật sự không giống tác phong của hắn.
Đáng tiếc, đã quá muộn, nếu kiếp trước hắn nói với ta như vậy, hẳn là ta sẽ rất cao hứng.
Bây giờ, ta chỉ cảm thấy rất hoang đường, ta lùi lại một bước, thấy Tạ Như Tịch mím chặt môi.
Ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Dĩ chân nhân: “Là ta đâm Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng ta không giết n Chu. Nếu ngươi muốn giết ta để báo thù cho con trai thì cũng phải đợi thẩm vấn xong đã.”
Ta đứng dậy, muốn phủi bụi trên người, nhưng trên váy toàn lá máu,
Ta sờ lên hông, Ngọc Long kiếm cũng không có ở đó, trong lòng bàn tay ta đẫm máu, ươn ướt, dinh dính.
Đội tuần tra muốn bắt ta, ta cũng phối hợp đeo gông chân chuyên dành cho tội nhân của Phù Lăng Tông, sau đí tu vi bị phong ấn, mỗi bước đều đau đớn như đi trên mũi dao.
Trong đêm, đèn ở ở Phù Lăng Tông sáng dần lên, Nam Huyền Đường phủ bụi đã lâu, nay sảnh hỏi tội lại mở ra vì ta.
Nam Huyền Đường chủ là mỹ nhân hết thời, bà ta ngồi trên ghế cao, đôi mắt lạnh lùng dò xét ta.
Ngọc Dĩ chân nhân ngồi bên cạnh bà ta, cố nén đau đớn trong lòng.
Tất cả phong chủ ở Phù Lăng Tông đều xuất hiện, ngày thường ít khi thấy những người này tụ tập đông đủ như vậy, chỉ thiếu mỗi sư phụ chưởng môn của ta, ông ấy và nhị sư huynh đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi.
Ta quỳ rạp giữa sảnh đường, các đệ tử trong môn được triệu tập khẩn cấp đang lục đục đi vào, ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét, phẫn nộ và những lời xì xào bàn tán.
Mọi người rất rõ ràng, nếu chỉ là xích mích nhỏ thì cũng có thể bỏ qua, nhưng thật sự làm trái với môn quy, không để ý tình nghĩa, giết người xả giận thì chẳng khác nào phản đồ của môn phái.
Trước mặt ta là thi thể của n Chu, sắc mặt trắng bệch, nằm im trên đất, trên cổ có vết tím xanh, rõ ràng là bị bóp chết.
Vãn Nhĩ Nhĩ không ở đây, vì thương thế quá nặng nên đã được phong chủ Tam phong đưa đi trị liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.