Chương 48
Lập Phương
10/03/2023
Sau khi giải quyết xong chuyện của Trương Trung Hán, Sở Hạo Vũ chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hoa Tam Đức cứ quấn lấy Sở Hạo Vũ không chịu buông tha. Dẫu sao thì y thuật của Sở Hạo Vũ..., không, đó đã vượt ra ngoài phạm vi của y thuật rồi, điều này thật sự khiến cụ ta muốn đi theo học hỏi.
“Vị đại sư Sở này, có thể nói cho tôi biết cậu vừa dùng thủ pháp gì được không?”, Hoa Tam Đức thành khẩn nói.
Không giống như xoa bóp, chỉ cần vỗ mấy bàn tay là có thể đả thông kinh mạch toàn thân của Trương Trung Hán.
Ông Vương cũng thật là, rõ ràng bên Tân Hải này có một vị cao nhân trấn giữ, thế mà hết lần này đến lần khác lại không chịu nói ra, còn bắt mình phải đặc biệt đi một chuyến.
“Ông không học được đâu!”
Nói xong, Sở Hạo Vũ cũng không dây dưa nữa, mà chuẩn bị quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Sở Hạo Vũ, anh đợi một chút!”, ngay giây phút Sở Hạo Vũ sắp bước ra cửa, Trương Khả lại gọi anh lại.
“Chuyện gì?”
“Còn chân của bố tôi nữa, bị người ta đánh gãy rồi!”, Trương Khả nhỏ giọng nói.
Trương Trung Hán ở một bên nghe đến đây, sắc mặt cũng thay đổi.
“Cái gì, Nghĩa Quân gãy chân sao?”
Bởi vì hôn mê nên cụ ấy cũng không biết rằng, cả tuần nay, nhà họ Trương đã xảy ra biến cố. Trương Nghĩa Quân bị đánh lén bởi mấy tên cao thủ do Lâm Hổ phái tới, hai chân không cẩn thận đã bị đánh gãy, mà trong mấy ngày nay, toàn bộ nhà họ Trương cũng chỉ có mỗi Trương Khả cực khổ chăm sóc.
Còn về hai đứa con trai của Trương Trung Hán là Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân, trong thời điểm nhà họ Trương lâm vào cảnh nguy nan nhất, đến tận bây giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Lúc này, tận mắt nhìn thấy y thuật cao siêu của Sở Hạo Vũ, Trương Khả chợt nghĩ đến hai chân của bố mình, chỉ có điều không biết Sở Hạo Vũ có tình nguyện giúp đỡ hay không.
“Ở phòng bệnh nào? Cô chỉ đường đi!”, Sở Hạo Vũ không từ chối.
“Sở Hạo Vũ, thật sự rất… cảm ơn anh!”, Trương Khả đỏ mặt, cúi đầu nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đám bác sĩ vẫn đang chặn ngay cửa và mấy người Hoa Tam Đức, Hàn Lâm Huy, nghe thấy Sở Hạo Vũ nói vậy, hai mắt cũng sáng ngời.
Lại có cơ hội học tập cách thức chẩn đoán của bác sĩ Sở, tiếp tục có thêm cơ hội học hỏi kiến thức rồi!
Dù vừa nãy họ từng xem chuyện Sở Hạo Vũ làm như trò đùa, nhưng bây giờ, nhìn thấy tình trạng của ông cụ Trương, bọn họ lại cảm thấy ánh mắt mình đã quá thiển cận.
Vì vậy, đám người này giống như một đám kiến hôi, tấp nập đi theo sau lưng Sở Hạo Vũ.
Trương Trung Hán cũng theo sát phía sau.
…
Ở một diễn biến khác, khi Sở Hạo Vũ đang bận rộn không thể phân tâm ở bệnh viện Tân Hải, thì tại Nam Sơn, bên ngoài trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ có mấy vị khách không mời mà đến.
“Ông chủ Ngụy, đây chính là nơi tôi đã nói, trang viên của nhà họ Trương chúng tôi, gió lộng khắp bốn bề, có thể quan sát toàn bộ thành phố Tân Hải. Ông thấy thế nào?”
Ở cửa trang viên, một dãy xe đậu thành hàng, vài người đàn ông bước xuống từ một chiếc Bentley.
Nếu Trương Khả có mặt ở đây thì sẽ nhận ra, hai người trong số này là hai kẻ đã biến mất ngay lúc nhà họ Trương lâm vào nguy nan, Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân.
Bởi vì chuyện đan dược lần trước, sau khi khiến Trương Trung Hán điên tiết, bọn họ đã bị Trương Trung Hán tạm thời đình chỉ công việc, công ty và cổ phiếu thì giao cho bố của Trương Khả là Trương Nghĩa Quân xử lý.
“Tạm được! Nơi này có thể xây một khu resort suối nước nóng lớn đấy!”, bên cạnh hai người, một gã đàn ông bụng phệ gật đầu.
Thấy dáng vẻ gật đầu của đối phương, hai anh em Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Trương Nghĩa Quốc, lúc trước hai vợ chồng ông ta đã đắc tội với Trương Trung Hán, bị đuổi khỏi buổi tiệc.
Mà bây giờ cũng là cơ hội trở mình của ông ta, Trung Nghĩa Quốc thầm nảy sinh ý đồ riêng trong lòng.
“Dựa theo giải thích của chú út, nếu như khai phá ngọn núi này ra thì chẳng khác nào nối liền Tân Hải, Liên Châu và Hoài Châu, hai tỉnh một thành phố, sẽ cùng nhau trở thành trung tâm phồn hoa nhất”.
“Phải nhanh tay mới được. Nếu như chậm một bước, đến lúc đó lỡ mà chú ba ra tay thì sẽ không ăn được nữa”.
“Hơn nữa, lần trước bố đã vì một người ngoài mà ra tay đánh Xuân Mai, khiến cho quan hệ trở nên gay gắt, cũng coi như là ông ấy không nhận đứa con trai là mình trước”.
Sau khi Trương Nghĩa Quốc tính toán thiệt hơn, cuối cùng trong lòng cũng không còn chút do dự nào nữa.
“Ông chủ Ngụy, ông xem với giá này, chuyện khai thác sẽ giao cho ông quyết định, vậy chúng tôi sẽ có cổ phần hay trực tiếp…” Trương Nghĩa Quốc dè dặt nói.
Đừng nhìn tướng mạo xấu xí của tên mập này mà lầm, mấy người Trương Nghĩa Quốc đều biết rõ, đối phương là thương nhân địa ốc nổi danh Liên Châu, nhân vật cấp bậc lão làng được nhiều người ủng hộ.
Ngụy Cửu gia, Ngụy Thạch!
Ở Liên Châu, Ngụy Thạch này tương đương với chúa tể một phương, ít ai có thể chèn ép được, một số việc làm ăn bẩn của ông ta cũng là thứ không phải ai cũng biết.
Mà bố cục Liên Châu lại khác xa Tân Hải, không phải chỉ đơn giản là mối quan hệ như nhà họ Lâm và nhà họ Trương có thể so được.
Từ mấy chục năm trước, Liên Châu đã được hoạch định là tỉnh thành trọng điểm của quốc gia, trở thành một trong những đại biểu tỉnh lớn của Hoa Hạ. Cho nên đã dẫn đến kết quả, Liên Châu tựa như miếng bánh bị xâu xé, thế lực bên ngoài cắm rễ phát triển mạnh mẽ, rồng rắn cùng tồn tại, không những rối ren mà còn phức tạp.
Kẻ dẫn đầu nào mà không có mấy phần thủ đoạn. Lấy ví dụ như Lưu Thuận Phong đã từng tiếp xúc với Sở Hạo Vũ, ở Liên Châu hắn làm ngành vận chuyển, ban đầu cũng là tụ tập một đám anh em, gắng gượng tạo dựng được cơ nghiệp.
Đám lão làng ở Liên Châu có rất nhiều cách đối nhân xử thế, so với Tân Hải mà nói thì cao thâm hơn rất nhiều, cho nên trong lúc nói chuyện làm ăn, thương nhân Tân Hải phải chú ý nhiều hơn.
Nói không chừng, mới giây trước người ta còn xưng anh gọi em với mình, nhưng ngay giây sau đã có thể khiến mình tan nhà nát cửa!
Về phần tại sao Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân muốn mạo hiểm dấn thân vào mối nguy hiểm này, hợp tác với bên Liên Châu, mời gã thương nhân địa ốc Ngụy Thạch này tới Tân Hải, bởi vì đây là miếng thịt béo bở nhất nhà họ Trương.
Dù sao thì hai anh em họ cũng nuốt không trôi.
Có điều, nói thật thì hợp tác với loại người tàn nhẫn này thì phải ý suy tính nhiều hơn mới được!
Nhưng Hoa Tam Đức cứ quấn lấy Sở Hạo Vũ không chịu buông tha. Dẫu sao thì y thuật của Sở Hạo Vũ..., không, đó đã vượt ra ngoài phạm vi của y thuật rồi, điều này thật sự khiến cụ ta muốn đi theo học hỏi.
“Vị đại sư Sở này, có thể nói cho tôi biết cậu vừa dùng thủ pháp gì được không?”, Hoa Tam Đức thành khẩn nói.
Không giống như xoa bóp, chỉ cần vỗ mấy bàn tay là có thể đả thông kinh mạch toàn thân của Trương Trung Hán.
Ông Vương cũng thật là, rõ ràng bên Tân Hải này có một vị cao nhân trấn giữ, thế mà hết lần này đến lần khác lại không chịu nói ra, còn bắt mình phải đặc biệt đi một chuyến.
“Ông không học được đâu!”
Nói xong, Sở Hạo Vũ cũng không dây dưa nữa, mà chuẩn bị quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Sở Hạo Vũ, anh đợi một chút!”, ngay giây phút Sở Hạo Vũ sắp bước ra cửa, Trương Khả lại gọi anh lại.
“Chuyện gì?”
“Còn chân của bố tôi nữa, bị người ta đánh gãy rồi!”, Trương Khả nhỏ giọng nói.
Trương Trung Hán ở một bên nghe đến đây, sắc mặt cũng thay đổi.
“Cái gì, Nghĩa Quân gãy chân sao?”
Bởi vì hôn mê nên cụ ấy cũng không biết rằng, cả tuần nay, nhà họ Trương đã xảy ra biến cố. Trương Nghĩa Quân bị đánh lén bởi mấy tên cao thủ do Lâm Hổ phái tới, hai chân không cẩn thận đã bị đánh gãy, mà trong mấy ngày nay, toàn bộ nhà họ Trương cũng chỉ có mỗi Trương Khả cực khổ chăm sóc.
Còn về hai đứa con trai của Trương Trung Hán là Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân, trong thời điểm nhà họ Trương lâm vào cảnh nguy nan nhất, đến tận bây giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Lúc này, tận mắt nhìn thấy y thuật cao siêu của Sở Hạo Vũ, Trương Khả chợt nghĩ đến hai chân của bố mình, chỉ có điều không biết Sở Hạo Vũ có tình nguyện giúp đỡ hay không.
“Ở phòng bệnh nào? Cô chỉ đường đi!”, Sở Hạo Vũ không từ chối.
“Sở Hạo Vũ, thật sự rất… cảm ơn anh!”, Trương Khả đỏ mặt, cúi đầu nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đám bác sĩ vẫn đang chặn ngay cửa và mấy người Hoa Tam Đức, Hàn Lâm Huy, nghe thấy Sở Hạo Vũ nói vậy, hai mắt cũng sáng ngời.
Lại có cơ hội học tập cách thức chẩn đoán của bác sĩ Sở, tiếp tục có thêm cơ hội học hỏi kiến thức rồi!
Dù vừa nãy họ từng xem chuyện Sở Hạo Vũ làm như trò đùa, nhưng bây giờ, nhìn thấy tình trạng của ông cụ Trương, bọn họ lại cảm thấy ánh mắt mình đã quá thiển cận.
Vì vậy, đám người này giống như một đám kiến hôi, tấp nập đi theo sau lưng Sở Hạo Vũ.
Trương Trung Hán cũng theo sát phía sau.
…
Ở một diễn biến khác, khi Sở Hạo Vũ đang bận rộn không thể phân tâm ở bệnh viện Tân Hải, thì tại Nam Sơn, bên ngoài trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ có mấy vị khách không mời mà đến.
“Ông chủ Ngụy, đây chính là nơi tôi đã nói, trang viên của nhà họ Trương chúng tôi, gió lộng khắp bốn bề, có thể quan sát toàn bộ thành phố Tân Hải. Ông thấy thế nào?”
Ở cửa trang viên, một dãy xe đậu thành hàng, vài người đàn ông bước xuống từ một chiếc Bentley.
Nếu Trương Khả có mặt ở đây thì sẽ nhận ra, hai người trong số này là hai kẻ đã biến mất ngay lúc nhà họ Trương lâm vào nguy nan, Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân.
Bởi vì chuyện đan dược lần trước, sau khi khiến Trương Trung Hán điên tiết, bọn họ đã bị Trương Trung Hán tạm thời đình chỉ công việc, công ty và cổ phiếu thì giao cho bố của Trương Khả là Trương Nghĩa Quân xử lý.
“Tạm được! Nơi này có thể xây một khu resort suối nước nóng lớn đấy!”, bên cạnh hai người, một gã đàn ông bụng phệ gật đầu.
Thấy dáng vẻ gật đầu của đối phương, hai anh em Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Trương Nghĩa Quốc, lúc trước hai vợ chồng ông ta đã đắc tội với Trương Trung Hán, bị đuổi khỏi buổi tiệc.
Mà bây giờ cũng là cơ hội trở mình của ông ta, Trung Nghĩa Quốc thầm nảy sinh ý đồ riêng trong lòng.
“Dựa theo giải thích của chú út, nếu như khai phá ngọn núi này ra thì chẳng khác nào nối liền Tân Hải, Liên Châu và Hoài Châu, hai tỉnh một thành phố, sẽ cùng nhau trở thành trung tâm phồn hoa nhất”.
“Phải nhanh tay mới được. Nếu như chậm một bước, đến lúc đó lỡ mà chú ba ra tay thì sẽ không ăn được nữa”.
“Hơn nữa, lần trước bố đã vì một người ngoài mà ra tay đánh Xuân Mai, khiến cho quan hệ trở nên gay gắt, cũng coi như là ông ấy không nhận đứa con trai là mình trước”.
Sau khi Trương Nghĩa Quốc tính toán thiệt hơn, cuối cùng trong lòng cũng không còn chút do dự nào nữa.
“Ông chủ Ngụy, ông xem với giá này, chuyện khai thác sẽ giao cho ông quyết định, vậy chúng tôi sẽ có cổ phần hay trực tiếp…” Trương Nghĩa Quốc dè dặt nói.
Đừng nhìn tướng mạo xấu xí của tên mập này mà lầm, mấy người Trương Nghĩa Quốc đều biết rõ, đối phương là thương nhân địa ốc nổi danh Liên Châu, nhân vật cấp bậc lão làng được nhiều người ủng hộ.
Ngụy Cửu gia, Ngụy Thạch!
Ở Liên Châu, Ngụy Thạch này tương đương với chúa tể một phương, ít ai có thể chèn ép được, một số việc làm ăn bẩn của ông ta cũng là thứ không phải ai cũng biết.
Mà bố cục Liên Châu lại khác xa Tân Hải, không phải chỉ đơn giản là mối quan hệ như nhà họ Lâm và nhà họ Trương có thể so được.
Từ mấy chục năm trước, Liên Châu đã được hoạch định là tỉnh thành trọng điểm của quốc gia, trở thành một trong những đại biểu tỉnh lớn của Hoa Hạ. Cho nên đã dẫn đến kết quả, Liên Châu tựa như miếng bánh bị xâu xé, thế lực bên ngoài cắm rễ phát triển mạnh mẽ, rồng rắn cùng tồn tại, không những rối ren mà còn phức tạp.
Kẻ dẫn đầu nào mà không có mấy phần thủ đoạn. Lấy ví dụ như Lưu Thuận Phong đã từng tiếp xúc với Sở Hạo Vũ, ở Liên Châu hắn làm ngành vận chuyển, ban đầu cũng là tụ tập một đám anh em, gắng gượng tạo dựng được cơ nghiệp.
Đám lão làng ở Liên Châu có rất nhiều cách đối nhân xử thế, so với Tân Hải mà nói thì cao thâm hơn rất nhiều, cho nên trong lúc nói chuyện làm ăn, thương nhân Tân Hải phải chú ý nhiều hơn.
Nói không chừng, mới giây trước người ta còn xưng anh gọi em với mình, nhưng ngay giây sau đã có thể khiến mình tan nhà nát cửa!
Về phần tại sao Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân muốn mạo hiểm dấn thân vào mối nguy hiểm này, hợp tác với bên Liên Châu, mời gã thương nhân địa ốc Ngụy Thạch này tới Tân Hải, bởi vì đây là miếng thịt béo bở nhất nhà họ Trương.
Dù sao thì hai anh em họ cũng nuốt không trôi.
Có điều, nói thật thì hợp tác với loại người tàn nhẫn này thì phải ý suy tính nhiều hơn mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.