Chương 49
Lập Phương
10/03/2023
“Cho tôi vào xem toàn bộ khung cảnh của trang viên này trước đi”, Ngụy Thạch yêu cầu.
Bởi vì ngồi xe lên núi cả chặng đường dài, lắc lư tròng trành không ít, ông ta vươn vai xoay cổ, phát ra tiếng xương kêu răng rắc vô cùng chói tai.
“Vâng, thưa ông chủ Ngụy”.
Trương Nghĩa Quốc lấy chìa khoá ra, lúc chuẩn bị cắm vào ổ khoá lớn làm bằng chất liệu đặc biệt trước cổng thì lại phát hiện ra một sự thật khiến ông ta hết sức lúng túng.
“Không phải chứ, sao lại không mở được?”, Trương Nghĩa Quốc cảm thấy khó hiểu.
Em trai của Trương Nghĩa Quốc là Trương Nghĩa Dân đứng bên cạnh, khi nhìn thấy tình cảnh này thì cũng lấy chìa khoá luôn mang theo bên người ra và thử cắm vào ổ khoá.
Vẫn không thể mở được.
“Lẽ nào ông cụ thay luôn cả khoá rồi?”, vợ của Trương Nghĩa Quốc là Thẩm Xuân Mai ở bên cạnh, bước từ trên xe xuống, quay sang nói với chồng suy đoán này.
“Có khả năng!”
Trương Nghĩa Quốc cũng gật đầu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bất mãn.
Năm xưa ông cụ Trương trông coi tiến trình xây dựng của trang viên này, ngay cả chìa khoá cũng là Trương Trung Hán chia cho mỗi người con trai một bộ, không ngờ ông cụ lại cho người thay khoá trong khi mình chẳng hề hay biết gì cả.
“Quả nhiên là chú ba đang giở trò, ông nhìn xem, bên trong trang viên này làm gì có dáng vẻ như đang có người ở gì đó”, Thẩm Xuân Mai lại lên tiếng.
Trước đây hai vợ chồng họ đã để tâm tới “cụ già” mà ông cụ Trương hay nhắc tới, đặc biệt là cái tên đại sư Sở, có điều vì ông cụ Trương vẫn sống sờ sờ ra đó, không cho phép đám người nhà họ Trương lên Nam Sơn một chuyến.
Bây giờ xem ra cỏ dại trong trang viên đã sắp mọc cao hơn cả đầu người tới nơi, rõ ràng là dáng vẻ đã bỏ hoang rất lâu, không có ai tu sửa dọn dẹp.
“Đúng, chính là chú ba, một mình chú ba đang cố ý lừa bịp, muốn độc chiếm tất cả!”, Trương Nghĩa Quốc vô cùng tán đồng.
Nói không chừng đại sư Sở kia chỉ là một người mà chú ba và bố tiện miệng nói bừa ra mà thôi.
Căn bản không hề tồn tại!
“Không mở được cổng à? Không sao, Cường Tử, đến đây đá tung cánh cửa này ra cho tôi!”
Ngụy Thạch đứng bên cạnh búng ngón tay, sau đó một người đàn ông cường tráng lập tức bước ra từ phía sau lưng ông ta, lưng dài vai rộng giống như một con quái thú đội lốt người, cơ bắp trên cơ thể sắp biến thành đá tới nơi.
Mạch máu màu xanh đua nhau nổi lên khắp người, nhấp nhô lên xuống.
Mà càng khiến cho người ta thấy lạ là đôi chân của hắn dường như còn to gấp đôi so với chân người bình thường.
Sau khi Cường Tử đi đến trước cổng sắt thì giơ một chân lên, rầm một tiếng, hắn đá thẳng vào trụ sắt của cánh cổng.
Trụ sắt hơi lung lay.
Cường Tử nhíu mày, ngay cả Ngụy Thạch bên cạnh cũng kinh ngạc, không ngờ chất liệu của cánh cổng sắt này cũng không phải hạng thường.
Phải biết rằng, tay sai tên Cường Tử này là cao thủ Muay Thái mà ông ta mời từ bên Đông Nam về, thủ đoạn phi phàm, có thể đá gãy cả thân gỗ cổ trăm năm chỉ với một cú sút.
Cường Tử cũng bởi vì vướng vào một vụ án mạng ở bên ngoài biên giới nên mới chạy tới nơi này lánh nạn rồi được Ngụy Thạch thu nhận về làm đàn em.
Một cú sút không mở được thì lại tung thêm vài cú nữa.
Cánh cổng sắt chậm rãi rung lên, cuối cùng cũng đổ rầm xuống đất.
“Ông chủ, cánh cổng này làm từ chất liệu hợp kim đặc biệt, chỉ có két sắt cao cấp mới sử dụng loại vật liệu này mà thôi”, mấy tên đàn em đứng bên cạnh Ngụy Thạch chen nhau tới xem đoạn đứt gãy của cánh cổng sắt, bởi vì không có nước sơn nên có thể nhận biết rất rõ ràng.
“Dùng chất liệu làm két sắt để làm một cánh cổng, bên trong này còn cất giấu bảo bối gì hay sao?”
Ngụy Thạch bực bội nói, dứt lời ông ta bước qua cánh cổng sắt dưới chân tiến vào bên trong Vân Thâm Bất Thi Xứ.
“Ông chủ Ngụy nhìn xem, ông thấy trang viên năm xưa bố tôi bỏ ra số tiền hơn năm triệu tệ để xây dựng này thế nào?”
Vợ của Trương Nghĩa Quốc – Thẩm Xuân Mai vội vã nói, chuẩn bị dẫn mấy người Ngụy Thạch bước vào sâu hơn bên trong.
Có điều vừa dứt lời, Thẩm Xuân Mai đã bị chú út Trương Nghĩa Dân trừng mắt cảnh cáo.
Bây giờ không phải là lúc để nói ra mấy lời này!
Nói ra giá tiền ban đầu ngay trước mặt người khác không phải sẽ khiến cho đối phương dễ bề ra điều kiện hơn sao?
Trương Nghĩa Quốc cũng phản ứng lại, miệng của vợ mình hơi rộng, vừa nãy lại nói sai rồi.
Ngụy Thạch không có quá nhiều biểu cảm, chỉ lộ ra nụ cười ôn hoà.
“Tôi biết trang viên này, năm xưa lúc ông cụ Trương xây dựng khoảng hai mươi năm trước nhỉ, khi đó tôi vẫn đang làm việc ở bến tàu bên Đông Cảng, cuộc sống vừa khổ vừa mệt, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên tôi biết mấy triệu cũng không phải một con số nhỏ, nếu dùng túi đựng thì cũng phải cần tới mấy cái, đeo lên người cũng vất vả lắm đấy”.
Ngụy Thạch cảm khái, nụ cười càng trở nên sâu xa hơn.
“Ông chủ Ngụy, hay là chúng ta vào trong xem thử”, Trương Nghĩa Quốc muốn đổi chủ đề.
Ví dụ như khen ngợi giá trị kinh tế của Nam Sơn này và cả phương hướng khai thác trong tương lai!
“Được, vừa đi vừa nói”, Ngụy Thạch gật đầu rồi đi vào bên trong.
Đoàn người men theo con đường nhỏ lát bằng đá phiến tiến vào sâu trong trang viên.
“Đúng rồi, mấy người có biết, hai mươi năm trước một cây kem que ở bến tàu có giá bao nhiêu không, chắc là mấy người đều không rõ đâu, đó là loại kem que trắng được lấy từ nhà máy nước đá, đựng trong một cái thùng nhựa, bên trên còn phủ thêm mấy cái khăn dày vì sợ nó tan ra”.
Dường như bởi vì chủ đề ban nãy nên Ngụy Thạch bắt đầu hoài niệm về quá khứ.
Đám đàn em đi sau lưng ông ta đều lắc đầu.
“Năm xu một cây đấy”, Ngụy Thạch cười nói, sau đó liếm môi giống như đang nhớ lại hương vị: “Rõ ràng chỉ là một thứ rẻ tiền như vậy, tại sao giờ lại tăng giá kinh khủng đến thế chứ? Bây giờ loại rẻ nhất cũng phải lấy của tôi một tệ, tăng hai mươi lần luôn đấy”.
Đám đàn em chỉ biết gật đầu.
Bởi vì bọn chúng hiểu tính khí của Ngụy Thạch, vui giận thất thường nên không dám tuỳ tiện tiếp lời.
“Vậy thì trang viên này, còn cả Nam Sơn này nữa, tôi cũng tăng thêm hai mươi lần, thu mua với cái giá một trăm triệu tệ, thế nào?”
Ngụy Thạch đột nhiên dừng bước, nói với giọng điệu lạnh băng.
“Ông chủ Ngụy, ông, ông… đang nói đùa sao?”
Trương Nghĩa Quốc run rẩy đáp lời, mồ hôi lạnh đã đầm đìa trên trán.
Bởi vì ngồi xe lên núi cả chặng đường dài, lắc lư tròng trành không ít, ông ta vươn vai xoay cổ, phát ra tiếng xương kêu răng rắc vô cùng chói tai.
“Vâng, thưa ông chủ Ngụy”.
Trương Nghĩa Quốc lấy chìa khoá ra, lúc chuẩn bị cắm vào ổ khoá lớn làm bằng chất liệu đặc biệt trước cổng thì lại phát hiện ra một sự thật khiến ông ta hết sức lúng túng.
“Không phải chứ, sao lại không mở được?”, Trương Nghĩa Quốc cảm thấy khó hiểu.
Em trai của Trương Nghĩa Quốc là Trương Nghĩa Dân đứng bên cạnh, khi nhìn thấy tình cảnh này thì cũng lấy chìa khoá luôn mang theo bên người ra và thử cắm vào ổ khoá.
Vẫn không thể mở được.
“Lẽ nào ông cụ thay luôn cả khoá rồi?”, vợ của Trương Nghĩa Quốc là Thẩm Xuân Mai ở bên cạnh, bước từ trên xe xuống, quay sang nói với chồng suy đoán này.
“Có khả năng!”
Trương Nghĩa Quốc cũng gật đầu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bất mãn.
Năm xưa ông cụ Trương trông coi tiến trình xây dựng của trang viên này, ngay cả chìa khoá cũng là Trương Trung Hán chia cho mỗi người con trai một bộ, không ngờ ông cụ lại cho người thay khoá trong khi mình chẳng hề hay biết gì cả.
“Quả nhiên là chú ba đang giở trò, ông nhìn xem, bên trong trang viên này làm gì có dáng vẻ như đang có người ở gì đó”, Thẩm Xuân Mai lại lên tiếng.
Trước đây hai vợ chồng họ đã để tâm tới “cụ già” mà ông cụ Trương hay nhắc tới, đặc biệt là cái tên đại sư Sở, có điều vì ông cụ Trương vẫn sống sờ sờ ra đó, không cho phép đám người nhà họ Trương lên Nam Sơn một chuyến.
Bây giờ xem ra cỏ dại trong trang viên đã sắp mọc cao hơn cả đầu người tới nơi, rõ ràng là dáng vẻ đã bỏ hoang rất lâu, không có ai tu sửa dọn dẹp.
“Đúng, chính là chú ba, một mình chú ba đang cố ý lừa bịp, muốn độc chiếm tất cả!”, Trương Nghĩa Quốc vô cùng tán đồng.
Nói không chừng đại sư Sở kia chỉ là một người mà chú ba và bố tiện miệng nói bừa ra mà thôi.
Căn bản không hề tồn tại!
“Không mở được cổng à? Không sao, Cường Tử, đến đây đá tung cánh cửa này ra cho tôi!”
Ngụy Thạch đứng bên cạnh búng ngón tay, sau đó một người đàn ông cường tráng lập tức bước ra từ phía sau lưng ông ta, lưng dài vai rộng giống như một con quái thú đội lốt người, cơ bắp trên cơ thể sắp biến thành đá tới nơi.
Mạch máu màu xanh đua nhau nổi lên khắp người, nhấp nhô lên xuống.
Mà càng khiến cho người ta thấy lạ là đôi chân của hắn dường như còn to gấp đôi so với chân người bình thường.
Sau khi Cường Tử đi đến trước cổng sắt thì giơ một chân lên, rầm một tiếng, hắn đá thẳng vào trụ sắt của cánh cổng.
Trụ sắt hơi lung lay.
Cường Tử nhíu mày, ngay cả Ngụy Thạch bên cạnh cũng kinh ngạc, không ngờ chất liệu của cánh cổng sắt này cũng không phải hạng thường.
Phải biết rằng, tay sai tên Cường Tử này là cao thủ Muay Thái mà ông ta mời từ bên Đông Nam về, thủ đoạn phi phàm, có thể đá gãy cả thân gỗ cổ trăm năm chỉ với một cú sút.
Cường Tử cũng bởi vì vướng vào một vụ án mạng ở bên ngoài biên giới nên mới chạy tới nơi này lánh nạn rồi được Ngụy Thạch thu nhận về làm đàn em.
Một cú sút không mở được thì lại tung thêm vài cú nữa.
Cánh cổng sắt chậm rãi rung lên, cuối cùng cũng đổ rầm xuống đất.
“Ông chủ, cánh cổng này làm từ chất liệu hợp kim đặc biệt, chỉ có két sắt cao cấp mới sử dụng loại vật liệu này mà thôi”, mấy tên đàn em đứng bên cạnh Ngụy Thạch chen nhau tới xem đoạn đứt gãy của cánh cổng sắt, bởi vì không có nước sơn nên có thể nhận biết rất rõ ràng.
“Dùng chất liệu làm két sắt để làm một cánh cổng, bên trong này còn cất giấu bảo bối gì hay sao?”
Ngụy Thạch bực bội nói, dứt lời ông ta bước qua cánh cổng sắt dưới chân tiến vào bên trong Vân Thâm Bất Thi Xứ.
“Ông chủ Ngụy nhìn xem, ông thấy trang viên năm xưa bố tôi bỏ ra số tiền hơn năm triệu tệ để xây dựng này thế nào?”
Vợ của Trương Nghĩa Quốc – Thẩm Xuân Mai vội vã nói, chuẩn bị dẫn mấy người Ngụy Thạch bước vào sâu hơn bên trong.
Có điều vừa dứt lời, Thẩm Xuân Mai đã bị chú út Trương Nghĩa Dân trừng mắt cảnh cáo.
Bây giờ không phải là lúc để nói ra mấy lời này!
Nói ra giá tiền ban đầu ngay trước mặt người khác không phải sẽ khiến cho đối phương dễ bề ra điều kiện hơn sao?
Trương Nghĩa Quốc cũng phản ứng lại, miệng của vợ mình hơi rộng, vừa nãy lại nói sai rồi.
Ngụy Thạch không có quá nhiều biểu cảm, chỉ lộ ra nụ cười ôn hoà.
“Tôi biết trang viên này, năm xưa lúc ông cụ Trương xây dựng khoảng hai mươi năm trước nhỉ, khi đó tôi vẫn đang làm việc ở bến tàu bên Đông Cảng, cuộc sống vừa khổ vừa mệt, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên tôi biết mấy triệu cũng không phải một con số nhỏ, nếu dùng túi đựng thì cũng phải cần tới mấy cái, đeo lên người cũng vất vả lắm đấy”.
Ngụy Thạch cảm khái, nụ cười càng trở nên sâu xa hơn.
“Ông chủ Ngụy, hay là chúng ta vào trong xem thử”, Trương Nghĩa Quốc muốn đổi chủ đề.
Ví dụ như khen ngợi giá trị kinh tế của Nam Sơn này và cả phương hướng khai thác trong tương lai!
“Được, vừa đi vừa nói”, Ngụy Thạch gật đầu rồi đi vào bên trong.
Đoàn người men theo con đường nhỏ lát bằng đá phiến tiến vào sâu trong trang viên.
“Đúng rồi, mấy người có biết, hai mươi năm trước một cây kem que ở bến tàu có giá bao nhiêu không, chắc là mấy người đều không rõ đâu, đó là loại kem que trắng được lấy từ nhà máy nước đá, đựng trong một cái thùng nhựa, bên trên còn phủ thêm mấy cái khăn dày vì sợ nó tan ra”.
Dường như bởi vì chủ đề ban nãy nên Ngụy Thạch bắt đầu hoài niệm về quá khứ.
Đám đàn em đi sau lưng ông ta đều lắc đầu.
“Năm xu một cây đấy”, Ngụy Thạch cười nói, sau đó liếm môi giống như đang nhớ lại hương vị: “Rõ ràng chỉ là một thứ rẻ tiền như vậy, tại sao giờ lại tăng giá kinh khủng đến thế chứ? Bây giờ loại rẻ nhất cũng phải lấy của tôi một tệ, tăng hai mươi lần luôn đấy”.
Đám đàn em chỉ biết gật đầu.
Bởi vì bọn chúng hiểu tính khí của Ngụy Thạch, vui giận thất thường nên không dám tuỳ tiện tiếp lời.
“Vậy thì trang viên này, còn cả Nam Sơn này nữa, tôi cũng tăng thêm hai mươi lần, thu mua với cái giá một trăm triệu tệ, thế nào?”
Ngụy Thạch đột nhiên dừng bước, nói với giọng điệu lạnh băng.
“Ông chủ Ngụy, ông, ông… đang nói đùa sao?”
Trương Nghĩa Quốc run rẩy đáp lời, mồ hôi lạnh đã đầm đìa trên trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.