Trở Về Tuổi 18 Thanh Xuân Đẹp Nhất Mà Em Theo Đuổi
Chương 48: Anh có biết im lặng là mở đầu của kết thúc không?
YenNhiMiuMiu
26/06/2023
Cô không biết Minh Viễn cùng Trần An Lan đã nói gì, nhưng hai người họ không quay lại nữa
Minh Nguyệt nhận được tin nhắn của anh, anh nói anh có việc nên đã về trước, dặn cô lát về nhà chú ý an toàn
Minh Nguyệt nhìn tin nhắn của anh trầm mặc một lát sau đó nói với Sở Nhiên Tử Kỳ mình về trước
Sở Nhiên Tử Kỳ sợ Minh Nguyệt ở đây suy nghĩ nhiều nên gật đầu dặn cô chú ý an toàn
Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu chào hai người họ sau đó ra khỏi trường về nhà
****
Vừa tắm xong, Minh Nguyệt với lấy điện thoại xem anh có nhắn tới nữa không
Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được tin nhắn mới, Minh Nguyệt nghĩ là anh vội vàng mở ra xem,nhưng không phải anh nhắn tới, là số lạ, cô thở dài xem nội dung
Trần An Lan hẹn cô ngày mai gặp mặt, nói muốn nói chuyện với cô một chút
Minh Nguyệt nhàn nhạt cười nhắn đồng ý rồi quăng điện thoại qua một bên lăn đi lăn lại trên giường suy nghĩ
Rốt cuộc hôm nay An Lan đã nói những gì khiến anh chỉ nhắn cho cô một câu về trước rồi im lặng cả một buổi
***
Tại quán nước Sweet Candy
Minh Nguyệt nhìn thẳng vào Trần An Lan phía đối diện
Trần An Lan mỉm cười gọi nước cho cô sau đó còn nói một vài câu chuyện phiếm
Minh Nguyệt nghe đủ rồi lên tiếng hỏi
- Chị chắc không hẹn tôi ra đây chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?
Trần An Lan nghe cô nói xong nhẹ uống nước mỉm cười nhìn Minh Nguyệt
- Quả nhiên, em rất thẳng thắn, nếu đã vậy vào vấn đề chính luôn!
- Chị muốn em trả lại Minh Viễn cho chị, em cũng biết chị và anh ấy từng có một mối tình rất sâu đậm mà, nhỉ? Em chắc cũng không muốn chia rẽ hai người yêu nhau đúng không?
Minh Nguyệt nghe xong nhàn nhạt cười nhìn Trần An Lan với ánh mắt đầy ý vị
- Trả lại, chia rẽ? Chị An Lan, em thấy chị hiểu lầm rồi đó! Học trưởng Minh Viễn đâu phải một món đồ mà chị đòi trả lại!? Hơn nữa theo trí nhớ của em, em nhớ hai người đã chia tay rồi nhỉ!? Vậy chị nói em chia rẽ là ý gì!?
Trần An Lan nhìn Minh Nguyệt dò xét, sau đó lại lên tiếng
- Hai người tụi chị vì có nguyên nhân đặc biệt nên mới dẫn đến chia tay, nhưng chỉ là tạm thời thôi! Hiện tại chị trở về rồi, Minh Viễn nhất định cũng rất vui mừng!
Minh Nguyệt khoé miệng nhếch lên châm chọc
- Nếu anh ấy vui mừng, tại sao chị lại tìm tôi kêu tôi trả anh ấy cho chị!? Chị trực tiếp nói với anh ấy chia tay tôi không phải tốt hơn sao!?
- Còn không phải sợ em bị tổn thương sao?
Trần An Lan tỏ vẻ đau lòng cho cô lên tiếng
Minh Nguyệt thật sự không chịu nổi vẻ giả tạo này của cô ta, cô tức giận lên tiếng
- An Lan sư tỷ, tôi nói chứ chị... mặt chị đánh bao nhiêu lớp phấn? Dày như vậy..!?
- Cô!!
Trần An Lan tức giận trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt còn chưa nói xong tiếp tục
- Chị có bản lĩnh thì kêu học trưởng Minh Viễn đến tận nơi nói ra lời chia tay! Còn không chị đừng mơ tưởng có được anh ấy!!
- Chị bỏ anh ấy đi bao nhiêu năm giờ quay lại nói muốn tôi trả lại anh ấy!? Ha!! Tỉnh táo! Tỉnh táo một chút đi ạ!!
- Nếu anh ấy không nói chia tay tôi, cả đời này chị cũng đừng hòng có được anh ấy!! Chị biết không? Thứ gì đã là của mình nhất định sẽ là của mình!! Cố gắng cướp không được đâu!!
- Chị thấy thành tích học tập của tôi rồi chứ? Vĩnh viễn không có người nào giành được!!
Minh Nguyệt nói xong lập tức đứng dậy muốn rời đi
Trần An Lan bị cô làm cho tức giận nhưng không làm gì được, thấy cô chuẩn bị đi Trần An Lan vội vàng nói to cho cô nghe thấy
- Nếu như năm đó, tôi vì bị bệnh mới rời khỏi anh ấy thì sao!!? Hứa Minh Nguyệt!! Cô nghĩ xem nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ chọn tôi? Hay là cô?
Minh Nguyệt đang đi nghe xong lời Trần An Lan nói lập tức dừng lại
Trần An Lan thấy kế hoạch của mình thành công mỉm cười kiêu ngạo
- Minh Nguyệt à, cô nghĩ tại sao ngày hôm qua Minh Viễn anh ấy không trở lại phòng học chứ? Tại sao cho tới tận hôm nay anh ấy vẫn không tới gặp cô?
Minh Nguyệt đứng đó siết chặt tay, không quay đầu tiếp tục đi ra khỏi quán nước
***
Nhìn khung chat của anh và mình, Minh Nguyệt mỉm cười chua xót
Hoá ra mọi chuyện là như vậy, tới giờ anh vẫn chưa nhắn tới cho cô một tin nhắn nào, cũng không gọi điện, không gặp mặt
Anh có biết, im lặng là mở đầu cho kết thúc không?
Sở Nhiên Y Y sợ Minh Nguyệt suy nghĩ nhiều luôn nhắn tới nhiều câu động viên cổ cũ, còn gọi điện rủ cô đi chơi.
Nhìn điện thoại, ngày mai là 24 rồi, ngày này cuối cùng cũng tới, ngày quyết định xem kết quả liệu có thay đổi? Hay vẫn đi theo hướng của đời trước!? Minh Nguyệt siết chặt điện thoại chờ đợi
Minh Nguyệt nhận được tin nhắn của anh, anh nói anh có việc nên đã về trước, dặn cô lát về nhà chú ý an toàn
Minh Nguyệt nhìn tin nhắn của anh trầm mặc một lát sau đó nói với Sở Nhiên Tử Kỳ mình về trước
Sở Nhiên Tử Kỳ sợ Minh Nguyệt ở đây suy nghĩ nhiều nên gật đầu dặn cô chú ý an toàn
Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu chào hai người họ sau đó ra khỏi trường về nhà
****
Vừa tắm xong, Minh Nguyệt với lấy điện thoại xem anh có nhắn tới nữa không
Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được tin nhắn mới, Minh Nguyệt nghĩ là anh vội vàng mở ra xem,nhưng không phải anh nhắn tới, là số lạ, cô thở dài xem nội dung
Trần An Lan hẹn cô ngày mai gặp mặt, nói muốn nói chuyện với cô một chút
Minh Nguyệt nhàn nhạt cười nhắn đồng ý rồi quăng điện thoại qua một bên lăn đi lăn lại trên giường suy nghĩ
Rốt cuộc hôm nay An Lan đã nói những gì khiến anh chỉ nhắn cho cô một câu về trước rồi im lặng cả một buổi
***
Tại quán nước Sweet Candy
Minh Nguyệt nhìn thẳng vào Trần An Lan phía đối diện
Trần An Lan mỉm cười gọi nước cho cô sau đó còn nói một vài câu chuyện phiếm
Minh Nguyệt nghe đủ rồi lên tiếng hỏi
- Chị chắc không hẹn tôi ra đây chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?
Trần An Lan nghe cô nói xong nhẹ uống nước mỉm cười nhìn Minh Nguyệt
- Quả nhiên, em rất thẳng thắn, nếu đã vậy vào vấn đề chính luôn!
- Chị muốn em trả lại Minh Viễn cho chị, em cũng biết chị và anh ấy từng có một mối tình rất sâu đậm mà, nhỉ? Em chắc cũng không muốn chia rẽ hai người yêu nhau đúng không?
Minh Nguyệt nghe xong nhàn nhạt cười nhìn Trần An Lan với ánh mắt đầy ý vị
- Trả lại, chia rẽ? Chị An Lan, em thấy chị hiểu lầm rồi đó! Học trưởng Minh Viễn đâu phải một món đồ mà chị đòi trả lại!? Hơn nữa theo trí nhớ của em, em nhớ hai người đã chia tay rồi nhỉ!? Vậy chị nói em chia rẽ là ý gì!?
Trần An Lan nhìn Minh Nguyệt dò xét, sau đó lại lên tiếng
- Hai người tụi chị vì có nguyên nhân đặc biệt nên mới dẫn đến chia tay, nhưng chỉ là tạm thời thôi! Hiện tại chị trở về rồi, Minh Viễn nhất định cũng rất vui mừng!
Minh Nguyệt khoé miệng nhếch lên châm chọc
- Nếu anh ấy vui mừng, tại sao chị lại tìm tôi kêu tôi trả anh ấy cho chị!? Chị trực tiếp nói với anh ấy chia tay tôi không phải tốt hơn sao!?
- Còn không phải sợ em bị tổn thương sao?
Trần An Lan tỏ vẻ đau lòng cho cô lên tiếng
Minh Nguyệt thật sự không chịu nổi vẻ giả tạo này của cô ta, cô tức giận lên tiếng
- An Lan sư tỷ, tôi nói chứ chị... mặt chị đánh bao nhiêu lớp phấn? Dày như vậy..!?
- Cô!!
Trần An Lan tức giận trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt còn chưa nói xong tiếp tục
- Chị có bản lĩnh thì kêu học trưởng Minh Viễn đến tận nơi nói ra lời chia tay! Còn không chị đừng mơ tưởng có được anh ấy!!
- Chị bỏ anh ấy đi bao nhiêu năm giờ quay lại nói muốn tôi trả lại anh ấy!? Ha!! Tỉnh táo! Tỉnh táo một chút đi ạ!!
- Nếu anh ấy không nói chia tay tôi, cả đời này chị cũng đừng hòng có được anh ấy!! Chị biết không? Thứ gì đã là của mình nhất định sẽ là của mình!! Cố gắng cướp không được đâu!!
- Chị thấy thành tích học tập của tôi rồi chứ? Vĩnh viễn không có người nào giành được!!
Minh Nguyệt nói xong lập tức đứng dậy muốn rời đi
Trần An Lan bị cô làm cho tức giận nhưng không làm gì được, thấy cô chuẩn bị đi Trần An Lan vội vàng nói to cho cô nghe thấy
- Nếu như năm đó, tôi vì bị bệnh mới rời khỏi anh ấy thì sao!!? Hứa Minh Nguyệt!! Cô nghĩ xem nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ chọn tôi? Hay là cô?
Minh Nguyệt đang đi nghe xong lời Trần An Lan nói lập tức dừng lại
Trần An Lan thấy kế hoạch của mình thành công mỉm cười kiêu ngạo
- Minh Nguyệt à, cô nghĩ tại sao ngày hôm qua Minh Viễn anh ấy không trở lại phòng học chứ? Tại sao cho tới tận hôm nay anh ấy vẫn không tới gặp cô?
Minh Nguyệt đứng đó siết chặt tay, không quay đầu tiếp tục đi ra khỏi quán nước
***
Nhìn khung chat của anh và mình, Minh Nguyệt mỉm cười chua xót
Hoá ra mọi chuyện là như vậy, tới giờ anh vẫn chưa nhắn tới cho cô một tin nhắn nào, cũng không gọi điện, không gặp mặt
Anh có biết, im lặng là mở đầu cho kết thúc không?
Sở Nhiên Y Y sợ Minh Nguyệt suy nghĩ nhiều luôn nhắn tới nhiều câu động viên cổ cũ, còn gọi điện rủ cô đi chơi.
Nhìn điện thoại, ngày mai là 24 rồi, ngày này cuối cùng cũng tới, ngày quyết định xem kết quả liệu có thay đổi? Hay vẫn đi theo hướng của đời trước!? Minh Nguyệt siết chặt điện thoại chờ đợi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.