Trở Về Tuổi 18 Thanh Xuân Đẹp Nhất Mà Em Theo Đuổi
Chương 50: Người anh yêu thật sự là ai!!?
YenNhiMiuMiu
28/06/2023
Công viên
- Tôi nói cô buông ra Trần An Lan, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi!!
Minh Viễn tức giận kéo tay Trần An Lan ra khỏi người mình
Sau khi thấy tin nhắn chia tay của Minh Nguyệt anh lập tức gọi điện cho cô muốn hỏi rõ lý do, nhưng điện thoại cô luôn trong tình trạng tắt máy
Anh sốt ruột định lập tức tới tìm cô nhưng Trần An Lan lúc này lại gọi tới nói muốn gặp anh
Minh Viễn đang muốn tắt máy thì cô ta lại lên tiếng nói cô ta biết rõ lý do Minh Nguyệt nói chia tay anh
Còn nói nếu không muốn mất cô thì hãy lập tức đến gặp cô ta
Minh Viễn mặc dù rất tức giận nhưng nghĩ tới Minh Nguyệt vẫn cố gắng chịu đựng tới chỗ hẹn
Nhưng căn bản Trần An Lan không nói gì về nguyên nhân cô chia tay anh mà chỉ toàn nói về chuyện giữa hai người sau đó cố gắng níu kéo, muốn anh quay lại, vậy nên mới có một màn như hiện tại
Trần An Lan bị anh đẩy ra ủy khuất đau lòng nhìn anh tỏ ra đáng thương nói
- Minh Viễn, em thật sự rất yêu anh!! Em tin anh cũng vậy mà, đúng không? Em cũng đã giải thích chuyện trước kia rồi, vì em biết mình bị ung thư, em sợ, sợ anh sẽ không chịu được nên em mới giấu anh ra nước ngoài điều trị!
- Hiện tại, em đã về rồi đây! Chẳng lẽ anh thật sự hết yêu em rồi sao? Minh Viễn?
Minh Viễn nhìn Trần An Lan, đúng là trước kia anh đã từng rất yêu cô ta, anh cũng đã do dự
Do dự khi nghe cô ta nói mình không phải rời bỏ anh mà là vì cô ta bị bệnh nên mới phải ra nước ngoài điều trị
Vì sự do dự này mà anh không dám đối mặt với Minh Nguyệt, hôm nay hẹn cô cũng là để nói cho cô chuyện này
Nhưng chưa kịp gặp mặt nói chuyện thì nhận được tin nhắn của cô, Minh Nguyệt nhắn tới nói muốn chia tay, sau khi đọc được tin nhắn phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho cô hỏi rõ
Nhưng Minh Nguyệt không nghe máy, anh gọi rất nhiều cuộc nhưng cô đều không nhận, nhắn tin tới cô cũng không trả lời, còn chặn luôn cả anh rồi!
Minh Viễn lần này thật sự sợ, sợ mình đánh mất cô, sợ không được nhìn thấy cô nữa! cũng vì vậy anh cuối cùng cũng đã sáng tỏ, rốt cuộc nhận ra được người mình thật sự yêu là ai!!
Người cùng anh trải qua mọi chuyện, từ vui vẻ, buồn bã đến đau thương, người luôn ở cạnh anh, luôn đứng về phía anh dẫu có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa
Người lúc nào trong mắt cũng chỉ có bóng dáng của một mình anh!! Chính là cô - Minh Nguyệt!!
Minh Viễn nhìn Trần An Lan lên tiếng
- An Lan, tôi đã từng yêu cô là sự thật, nhưng đó đã là quá khứ rồi! Qua rồi thì để nó qua đi!
- Qua đi!? Anh nói thật sự rất dễ dàng a? Minh Viễn! Chuyện tình của chúng ta rõ ràng tốt đẹp như vậy, anh nói! Em làm sao quên!!?
Trần An Lan nhìn Minh Viễn gằn từng chữ hỏi
Minh Viễn không muốn phải dây dưa với cô ta thêm nữa lên tiếng
- Nhất định cô sẽ tìm được một người tốt hơn, xin lỗi!
Trần An Lan nghe anh nói xong cười lên
- Ha ha, xin lỗi, em không cần anh xin lỗi! Em chỉ cần anh thôi! Minh Viễn, chúng ta quay lại được không? Em thật sự rất yêu anh!! Anh đừng bỏ em lại một mình, được không!?
Minh Viễn nghe cô ta nói xong im lặng kiên định quay người bước đi
Trần An Lan đau khổ cầu xin anh thế nào anh cũng không quay lại, cô ta đột nhiên nói to lên
- Chỉ vì Hứa Minh Nguyệt sao!!? Anh thật sự cảm thấy mình yêu cô ta!?
Minh Viễn đang đi nghe thấy lời cô ta nói anh đứng lại kiên định lên tiếng
- Không phải là cảm thấy, tôi thực sự yêu cô ấy!!
Nói xong anh bước nhanh đi để lại Trần An Lan đứng đó một mình
Lên xe, anh nhanh chóng lái xe đến nhà cô để nói rõ mọi chuyện, nhưng khi tới nơi lại phát hiện cô không có ở nhà
Nhà cô khoá cửa, gọi điện không được! Đã giờ này rồi Minh Nguyệt có thể đi đâu chứ?
Nhớ tới bạn bè của cô, anh gọi tới số em gái trước hỏi thử, nhưng Sở Nhiên nói Minh Nguyệt không ở cùng cô, cũng không biết cô đang ở đâu
Minh Viễn nghe xong nói với Sở Nhiên đã biết sau đó cúp máy trầm mặc suy nghĩ
Đột nhiên nhớ tới Minh Nguyệt còn một người bạn tên Y Y, nhưng anh lại không biết cách liên lạc, suy nghĩ một lát nhớ ra Lục Thần anh lập tức gọi điện tới
- Tôi nói cô buông ra Trần An Lan, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa rồi!!
Minh Viễn tức giận kéo tay Trần An Lan ra khỏi người mình
Sau khi thấy tin nhắn chia tay của Minh Nguyệt anh lập tức gọi điện cho cô muốn hỏi rõ lý do, nhưng điện thoại cô luôn trong tình trạng tắt máy
Anh sốt ruột định lập tức tới tìm cô nhưng Trần An Lan lúc này lại gọi tới nói muốn gặp anh
Minh Viễn đang muốn tắt máy thì cô ta lại lên tiếng nói cô ta biết rõ lý do Minh Nguyệt nói chia tay anh
Còn nói nếu không muốn mất cô thì hãy lập tức đến gặp cô ta
Minh Viễn mặc dù rất tức giận nhưng nghĩ tới Minh Nguyệt vẫn cố gắng chịu đựng tới chỗ hẹn
Nhưng căn bản Trần An Lan không nói gì về nguyên nhân cô chia tay anh mà chỉ toàn nói về chuyện giữa hai người sau đó cố gắng níu kéo, muốn anh quay lại, vậy nên mới có một màn như hiện tại
Trần An Lan bị anh đẩy ra ủy khuất đau lòng nhìn anh tỏ ra đáng thương nói
- Minh Viễn, em thật sự rất yêu anh!! Em tin anh cũng vậy mà, đúng không? Em cũng đã giải thích chuyện trước kia rồi, vì em biết mình bị ung thư, em sợ, sợ anh sẽ không chịu được nên em mới giấu anh ra nước ngoài điều trị!
- Hiện tại, em đã về rồi đây! Chẳng lẽ anh thật sự hết yêu em rồi sao? Minh Viễn?
Minh Viễn nhìn Trần An Lan, đúng là trước kia anh đã từng rất yêu cô ta, anh cũng đã do dự
Do dự khi nghe cô ta nói mình không phải rời bỏ anh mà là vì cô ta bị bệnh nên mới phải ra nước ngoài điều trị
Vì sự do dự này mà anh không dám đối mặt với Minh Nguyệt, hôm nay hẹn cô cũng là để nói cho cô chuyện này
Nhưng chưa kịp gặp mặt nói chuyện thì nhận được tin nhắn của cô, Minh Nguyệt nhắn tới nói muốn chia tay, sau khi đọc được tin nhắn phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho cô hỏi rõ
Nhưng Minh Nguyệt không nghe máy, anh gọi rất nhiều cuộc nhưng cô đều không nhận, nhắn tin tới cô cũng không trả lời, còn chặn luôn cả anh rồi!
Minh Viễn lần này thật sự sợ, sợ mình đánh mất cô, sợ không được nhìn thấy cô nữa! cũng vì vậy anh cuối cùng cũng đã sáng tỏ, rốt cuộc nhận ra được người mình thật sự yêu là ai!!
Người cùng anh trải qua mọi chuyện, từ vui vẻ, buồn bã đến đau thương, người luôn ở cạnh anh, luôn đứng về phía anh dẫu có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa
Người lúc nào trong mắt cũng chỉ có bóng dáng của một mình anh!! Chính là cô - Minh Nguyệt!!
Minh Viễn nhìn Trần An Lan lên tiếng
- An Lan, tôi đã từng yêu cô là sự thật, nhưng đó đã là quá khứ rồi! Qua rồi thì để nó qua đi!
- Qua đi!? Anh nói thật sự rất dễ dàng a? Minh Viễn! Chuyện tình của chúng ta rõ ràng tốt đẹp như vậy, anh nói! Em làm sao quên!!?
Trần An Lan nhìn Minh Viễn gằn từng chữ hỏi
Minh Viễn không muốn phải dây dưa với cô ta thêm nữa lên tiếng
- Nhất định cô sẽ tìm được một người tốt hơn, xin lỗi!
Trần An Lan nghe anh nói xong cười lên
- Ha ha, xin lỗi, em không cần anh xin lỗi! Em chỉ cần anh thôi! Minh Viễn, chúng ta quay lại được không? Em thật sự rất yêu anh!! Anh đừng bỏ em lại một mình, được không!?
Minh Viễn nghe cô ta nói xong im lặng kiên định quay người bước đi
Trần An Lan đau khổ cầu xin anh thế nào anh cũng không quay lại, cô ta đột nhiên nói to lên
- Chỉ vì Hứa Minh Nguyệt sao!!? Anh thật sự cảm thấy mình yêu cô ta!?
Minh Viễn đang đi nghe thấy lời cô ta nói anh đứng lại kiên định lên tiếng
- Không phải là cảm thấy, tôi thực sự yêu cô ấy!!
Nói xong anh bước nhanh đi để lại Trần An Lan đứng đó một mình
Lên xe, anh nhanh chóng lái xe đến nhà cô để nói rõ mọi chuyện, nhưng khi tới nơi lại phát hiện cô không có ở nhà
Nhà cô khoá cửa, gọi điện không được! Đã giờ này rồi Minh Nguyệt có thể đi đâu chứ?
Nhớ tới bạn bè của cô, anh gọi tới số em gái trước hỏi thử, nhưng Sở Nhiên nói Minh Nguyệt không ở cùng cô, cũng không biết cô đang ở đâu
Minh Viễn nghe xong nói với Sở Nhiên đã biết sau đó cúp máy trầm mặc suy nghĩ
Đột nhiên nhớ tới Minh Nguyệt còn một người bạn tên Y Y, nhưng anh lại không biết cách liên lạc, suy nghĩ một lát nhớ ra Lục Thần anh lập tức gọi điện tới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.