Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 110: Miên Miên nghiêng đầu ra ngoài: Anh họ, anh đến rồi!
Vạn Lị Tháp
20/02/2023
Bé con khóc đến đau lòng, trông cô bé vừa hít mũi, vừa khóc nấc lên rất dễ thương.
Thấy con gái luôn thông minh nhanh nhạy lại lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy.
Lê Tương vừa vui vừa buồn, quên hết buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng bé: “Không khóc không khóc, bảo bối ngoan, không sợ, chỉ là mơ thôi mà, mẹ không sao, mẹ vẫn khỏe mạnh ở đây mà, bảo bối đừng sợ, mẹ thật sự không có chuyện gì.”
Cảm xúc của Miên Miên thật sự suy sụp.
Không phải cô bé sợ hãi vì một giấc mơ, mà bởi vì giấc mơ của bé sẽ xảy ra, nói đúng hơn là xảy ra trong tương lai.
Những lúc cấp bách, Miên Miên luôn mơ thấy một số biến cố tương lai trong Sổ ghi chép phàm trần, sau đó sẽ thay đổi một số điểm trước thời hạn để cứu gia đình khỏi kết cục đau khổ.
Nhưng bé hiếm khi mơ về mẹ.
Cô bé biết trước kết cục của mẹ trong giấc mơ anh Hoài Dữ phạm tội trong kinh doanh nên vào tù.
Trong giấc mơ đó, cô bé nghe anh Hoài Dữ nói chuyện cùng anh hai, biết ba mẹ đều đã mất, để lại mấy anh em họ tự nương tựa vào nhau.
Cô bé đã sớm biết kết cục của ba trong Sổ ghi chép phàm trần.
Sau khi ba phá sản, sức khỏe càng sa sút rồi ba mắc bệnh nan y, chỉ có thể giảm đau chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn, cuối cùng ba qua đời.
Nhưng Miên Miên chưa bao giờ nằm mơ thấy mẹ sẽ thế nào.
Giấc mơ này quá đáng sợ.
Mẹ rơi từ nơi cao như vậy, đập mạnh vào nền đá, cả người mẹ chảy rất nhiều máu.
Miên Miên biết tính mạng của con người yếu ớt hơn nhiều so với thần tiên.
Thần tiên bị thương, chỉ cần biến thân, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại.
Nhưng nếu người phàm bị thương quá nặng, không cấp cứu kịp thời, có thể ngay tại chỗ …
Miên Miên phản ứng kịch liệt như vậy cũng bởi vì giấc mơ này khác với giấc mơ cô bé thấy kết cục của ba anh trai.
Khác nhau ở thời gian.
Tương lai bi kịch của ba anh cần một khoảng thời gian rất lâu nữa mới phát sinh, chỉ cần cô bé còn ở bên họ, chắc chắn sẽ có đủ thời gian ngăn cản tất cả.
Nhưng giấc mơ tối nay xảy ra ở phim trường quen thuộc.
Một viễn cảnh sắp diễn ra ngay trước mắt bé…
Mẹ yêu bé như vậy, khó khăn lắm mẹ mới thoát khỏi bóng ma mất bé, quay lại sân khấu của chính mình và vui vẻ trở lại.
Miên Miên không thể tưởng tượng điều gì xảy ra nếu mẹ không còn ở đây …
Cô bé nhất định không thể chịu đựng nổi.
…
Miên Miên khóc đến nỗi mũi đỏ au, hai mắt cũng sưng sưng.
Lê Tương dần cảm thấy có chuyện không đúng.
Con gái nhỏ của bà tính tình rất tốt, ít khi mất bình tĩnh, với năng lực của con bé, một cơn ác mộng không thể khiến bé mất nhiều thời gian để vượt qua như vậy.
Lê Tương dịu dàng, kiên nhẫn dỗ bé: “Miên Miên, con mơ thấy gì, kể với mẹ được không?”
Giọng Miên Miên gần như khàn đi, cánh tay của bé ôm chặt eo mẹ, giống như rất sợ chỉ một giây nữa thôi sẽ mất đi mẹ mãi mãi.
“Con mơ thấy mẹ ngã xuống ngay tại phim trường, ở trên một vách đá, sợi dây màu đen kéo mẹ lên rất cao đột nhiên bị hỏng…”
Bé con nói giọng khàn đặc, tốn sức kể lại một cách rời rạc.
Mặc dù lộn xộn nhưng Lê Tương vẫn nghe hiểu.
Bà nhíu mày: “Sợi dây màu đen… ý Miên Miên là cáp treo phải không?”
“Đúng ạ, chính là cái đó, sợi dây giúp mẹ bay lên khi quay phim bị hỏng, mẹ ngã xuống, huhuhu mẹ ơi, mẹ đừng quay phim nữa được không, Miên Miên sợ lắm…”
Miên Miên mới hạ phàm nửa năm.
Trải qua nhiều chuyện với mọi người, bé biết những bi kịch trong tương lai không phải không thể thay đổi.
Nhưng lần này, bi kịch đang gần ngay trước mắt, Miên Miên biết mình phải nhanh chóng ngăn lại, nếu không sẽ không kịp.
Lê Tương cầm khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho con gái, đau lòng dỗ dành: “Được được được, mẹ nghe bảo bối, đừng khóc nữa nha, hai mẹ con mình gọi anh hại dậy bàn bạc chuyện này được không?”
Lê Tương vừa nói, vừa cầm điện thoại gọi cho Tần Mục Dã.
Một mặt, bà thấy chuyện này rất quan trọng, Tần Mục Dã đã ở đây, sẽ tốt hơn nếu bàn bạc với người nhà.
Mặt khác, bà thấy Miên Miên vui vẻ nhất khi ở cùng anh hai, Miên Miên và Tần Mục Dã luôn cãi nhau ầm ĩ, ngày nào không trêu người kia là thấy khó chịu.
Nếu A Dã với tính cách điêu ngoa, cà chớn sang đây, có lẽ Miên Miên sẽ không cảm thấy buồn nữa.
Khách sạn trong huyện nhỏ này không có phòng đôi nên Tần Mục Dã ở phòng bên cạnh, cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, thay vội quần áo, không màng hình tượng vác quả đầu tổ quạ, xỏ dép tông chạy đến.
Tần Mục Dã đưa tay bế em gái trong lòng mẹ, nhéo má bé: “Con bé heo thối này, sao thế, còn bị ác mộng dọa sợ khóc tu tu cơ à. Sao nhát gan thế?”
Anh hai miệng thúi đến, đúng là Miên Miên có vẻ hăng hái hơn.
Cô bé hít mũi, tức giận nói: “Anh hai mới nhát gan ấy, hừ!”
Tần Mục Dã vừa trêu, vừa dẫn dắt em gái, cộng thêm Lê Tương giải thích bên cạnh, cậu có thể hiểu ra đại khái vấn đề.
Sau khi nghe xong, sắc mặt cậu tối đi mấy phần, giọng nói không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: “Bé heo thối, em có chắc đây là giấc mơ sẽ xảy ra trong tương lai không?”
Miên Miên đau khổ tựa vào ngực anh trai, yếu ớt nói: “Em không chắc hoàn toàn, nhưng em không thể để mẹ mạo hiểm được.”
Trí thông minh của Tần Mục Dã hiếm khi online, cậu đập bàn: “Ti Mệnh có quyển death note còn gì, bảo cậu ấy lấy quyển sổ ấy cho mình mượn xem một chút được không? Nếu chuyện ấy sắp xảy ra thật, chắc chắn phải ghi lại trong death note chứ?”
Khuôn mặt trắng nõn của Miên Miên buồn bã, cô bé lắc đầu, chán nản lẩm bẩm: “Không được đâu, chú Ti Mệnh không cho mượn đâu ạ, chú ấy luôn nói tiết lộ thiên cơ là vi phạm đạo trời, sẽ bị thiên lôi đánh đấy …”
Tần Mục Dã lập tức nhíu mày, nghĩ đến tình hình của mẹ, trong lòng lo lắng, suýt nữa phát ra tiếng chửi: “Má, thần tiên gì mà tham sống sợ chết thế, phế thật!”
Cậu vừa dứt lời, bên chân vang lên một tiếng “phịch”.
Tần Mục Dã sợ hết hồn, suýt nữa đăng xuất tại chỗ.
Đợi đến khi cậu nhìn kĩ mới phát hiện ra, mẹ nó…
Một con “Samoyed” to đùng, trắng muốt cố ý mở miệng: “Hình như có người đang chửi tôi thì phải?”
Lâu rồi Tần Mục Dã không gặp nguyên hình của Ti Mệnh nên thấy không quen, có chút hốt hoảng.
Cậu lùi về phía sau tránh né theo bản năng: “Anh anh anh … dọa ai đó, hơn nửa đêm rồi, tại sao lại giả chó thế này?”
Lê Tương cũng bị dọa sợ.
Nhưng dù sao Ti Mệnh đã sống với gia đình lâu như vậy, bà rất yêu thích chú chó lớn, à không, chú hồ ly lớn này.
Ngay cả Miên Miên cũng giật mình.
Cô bé đạp chân nhảy xuống giường, nhào đến cọ cọ vào người Ti Mệnh.
“Aaa, sao chú Ti Mệnh đến được đây? Tu vi của chú lại tăng lên rồi à? Chú dịch chuyển được khoảng cách xa như vậy sao?”
Con chó lớn thở dài: “Tăng gì mà tăng, gần đây toàn cày game, chú có tu luyện gì đâu, thân thể càng ngày càng phế. Vừa nãy nghe thấy ai đó khóc nhè rõ to nên chú mới đến đấy chứ…”
Ti Mệnh không nói quá, dịch chuyển ở khoảng cách xa rất khác so với khoảng cách gần, trên thực tế có độ khó cao.
Vì vậy, anh mới biến về nguyên thân để giảm bớt tổn hại và hồi phục nhanh hơn.
Miên Miên là một cô tiên thông minh, biết chú Ti Mệnh vượt nghìn trùng đi đến nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ bé.
Cô bé sử dụng công phu làm nũng lâu rồi thi triển, ôm con chó lớn, cọ lấy cọ để.
“Chú Ti Mệnh, giấc mơ kia đáng sợ lắm, Miên Miên không biết là thật hay giả, chú đưa sổ ghi chép cho cháu mượn xem tí được không, cháu đảm bảo, cháu chỉ xem một chút xíu thôi, cháu sẽ nhìn lén để chú không bị sét đánh!”
Bé con còn giơ tay làm dáng thề thốt.
Nhìn mũi và mắt của cô bé đỏ hoe, Ti Mệnh biết bé con đã khóc nhiều như thế nào.
Nếu cô bé không òa khóc nức nở, anh cũng không vội vã dịch chuyển xa như vậy.
Ti Mệnh dùng móng gãi gãi ngực, không biết lấy từ đâu ra một cuốn sổ màu xanh da trời rất dày đưa cho đứa nhỏ, bộ móng còn vuốt vuốt đầu bé.
“Miên Miên ngốc, muốn xem thì xem đi, sao lại khóc nhè đến mức này, cháu là cô tiên thông minh nhất chín cõi, cháu nghĩ mình thật sự là đứa trẻ bình thường yếu ớt không nơi nương tựa à?”
Miên Miên bất ngờ, vui vẻ, ánh mắt lấp lánh, đôi tay mũm mĩm đỡ lấy cuốn sổ, lập tức mở ra xem.
Tần Mục Dã cũng tò mò với cuốn “Death Note” này nên lén lút tới gần, rướn cổ lên, mở to mắt để không bỏ qua thứ gì.
Lê Tương ngồi bên mép giường, trong lòng có chút băn khoăn nhưng phần nhiều là mềm mại.
Vừa nãy nghe Miên Miên miêu tả lại cảnh tượng ấy, bà nghĩ đến cảnh mình bị thương nặng, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng tiếp nối ngay sau đó là sự lo lắng nồng đậm.
Bà không biết giấc mơ của Miên Miên dự đoán tương lai thật không.
Nhưng nếu là thật, bà ra đi sớm như vậy, Miên Miên và Tiêu Nhiên đều còn nhỏ, Hoàn Dữ và Mục Dã tuy đã lớn, nhưng … người làm mẹ không thể dễ dàng vứt bỏ con mình ở lại.
Còn có người chồng giao diện bên ngoài trưởng thành, chững chạc, nhưng hệ thống bên trong ngốc nghếch của bà nữa.
Cứ thế bỏ mặc gia đình, vứt bỏ tất cả mà ra đi, bà thật sự …. không yên lòng.
Trong lòng Lê Tương tràn đầy sự lo lắng và bất lực không biết phải làm sao.
Giờ phút này, chứng kiến Ti Mệnh yêu thương Miên Miên có thừa… bà cảm thấy nhẹ nhàng đi phần nào.
Tốt quá, bây giờ Ti Mệnh đã ở đây.
Ti Mệnh cưng chiều Miên Miên thế nào, bà đều đã thấy.
Mặc dù hai chú cháu không hề có quan hệ huyết thống nhưng bà biết, vị thần cao quý này thật sự đối xử Miên Miên như con cháu trong nhà.
Nếu bà không còn ở đây …
Thần Ti Mệnh không già, không chết có thể bảo vệ Miên Miên cả đời.
Nghĩ vậy, bà cảm thấy bản thân được an ủi.
…
Miên Miên lật giở thật nhanh, suôn sẻ tìm thấy phân cảnh liên quan đến mẹ.
Ngay trang trước phần mục lục.
Bé con nhanh chóng đọc xong.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên suy sụp hoàn toàn.
Tình huống của mẹ khác xa với tưởng tượng lúc nãy.
Mặc dù dây cáp bị gãy, mẹ bất ngờ ngã từ trên cao, chảy rất nhiều, rất nhiều máu nhưng sau khi cấp cứu, mẹ vẫn còn sống.
Nhưng… cột sống của mẹ bị gãy.
Xương cột sống gãy làm tổn thương tủy sống, chèn ép nặng lên các dây thần kinh xung quanh, dẫn đến mẹ bị liệt toàn thân, trải qua nhiều lần chữa trị nhưng không thể bình phục.
Chất lượng cuộc sống của người bị liệt toàn thân sẽ sụt giảm nghiêm trọng, họ sống không còn tôn nghiêm và tuổi thọ rút ngắn rất nhiều.
Vì vậy, trong cuốn sổ ghi chép, sau năm năm mẹ xảy ra tai nạn, mẹ sẽ ra đi.
Miên Miên đau khổ không nói lên lời.
Cô bé thở hổn hển chạy đến bên chân giường, ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, bé con rất khó chịu nhưng bé không khóc.
Tần Mục Dã đọc xong cũng ngồi liệt dưới đất, mất một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Mẹ của cậu xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, kể từ khi cậu còn bé, từ khi cậu bắt đầu nhớ được, mẹ luôn rực rỡ và chói mắt.
Một người phụ nữ khiến nhiều người hâm mộ, làm sao lại có kết cục như vậy…
Thật sự quá kinh khủng.
Ti Mệnh nhìn Miên Miên biến mình thành quả bóng nhỏ chứa đầy buồn bực.
Anh chậm rãi đi tới, hít một hơi thật sâu, biến về hình người, trở về cậu thiếu niên đẹp trai thân thuộc.
Anh đi đến, ngồi xổm trước mặt Miên Miên, nhéo nhéo tai cô bé.
“Chuyện này còn chưa xảy ra, chú cũng cho cháu xem trước rồi, sao vẫn phản ứng như thế này vậy?”
Miên Miên vùi đầu vào đầu gối, rất lâu không muốn ngẩng đầu lên.
Cô bé rất tức giận, càng nghĩ càng tức mà càng tức càng cảm thấy buồn.
Cô bé đã biết toàn bộ quyển sổ ghi chép phàm trần.
Bởi vì cô bé là nữ phụ xấu xa nhất thế giới này nên gia đình của bé cũng vạ lây, trở thành tuyến nhân vật phản diện lớn nhất.
Ở thế giới của chính nghĩa, nhân vật phản diện không thể có kết quả tốt.
Ti Mệnh xoa đầu bé hồi lâu, Miên Miên mới lộ ra nửa mặt.
Đôi mắt đen láy của bé mở to đầy bối rối: “Tại sao mẹ lại phải chịu kết cục đau khổ như vậy ạ, có phải do Miên Miên không? Bởi vì Miên Miên là người xấu nên người nhà của Miên Miên cũng không được chết tử tế sao ạ?”
Câu nói này liên quan đến nội dung Lê Tương và Tần Mục Dã không hiểu…
Hai người biết, hai thần tiên đang trao đổi nên đều yên lặng xem bên cạnh, không lên tiếng làm gián đoạn.
Đôi mắt màu nâu của Ti Mệnh ánh lên vẻ đau lòng.
Anh hắng giọng, nói: “Tất nhiên không phải rồi, Miên Miên không xấu, tiểu Đế Cơ rất ngoan ngoãn và tốt bụng.”
Từ trước đến nay Miên Miên không bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng hôm nay, trong lúc này, cô bé rất muốn hỏi.
“Vậy tại sao, chú Ti Mệnh, tại sao lại như vậy?”
Nói đúng ra, trong phân đoạn anh Hoài Dữ vào tud, bởi vì anh ấy làm sai nên phải trả giá đắt.
Trong phân đoạn anh hai bị đôi đen, bởi vì chính anh không kiểm soát hành động và tính tình nóng nảy của mình nên tự mình gánh chịu hậu quả.
Còn mẹ thì sao?
Mẹ đã làm sai chuyện gì?
Tại sao mẹ luôn dịu dàng, hiền lành cũng phải cầm kịch bản bản của nhân vật phản diện, rồi rơi vào kết cục đau đớn như vậy.
Ánh mắt của Ti Mệnh có chút tránh né, nhưng sau cùng anh vẫn trả lời: “Sau này Miên Miên sẽ biết câu trả lời cho những nghi ngờ của cháu bây giờ.”
…
Lê Tương đã quyết định kế hoạch tiếp theo.
Bà không quay bộ phim này nữa.
Bà hoàn toàn tin tưởng Miên Miên và Ti Mệnh.
Huống chi Miên Miên đau lòng như vậy, sao bà nỡ mạo hiểm tính mạng của bản thân và tương lai gia đình vào một khát vọng mơ hồ này chứ.
Lê Tương cố gắng nở nụ cười, bế Miên Miên từ chân giường lên: “Bảo bối của mẹ đừng sợ, mẹ không quay phim nữa là được, nếu biết kết cục như vậy, mẹ không quay nữa thì sẽ thay đổi được nó mà, phải không?”
Tần Mục Dã và em gái nhìn nhau.
Tuy có tiếc nuối nhưng hai anh em không phản đối.
Dù sao đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất.
Ti Mệnh im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Thật ra vẫn có biện pháp tốt hơn, ví dụ như cứ để nó xảy ra theo tự nhiên, rồi tìm hiểu rõ nguồn gốc, đến lúc ấy cả nhân chứng và vật chứng đều có đủ.”
Miên Miên mở to đôi mắt: “Ý chú là gì ạ?”
Ti Mệnh nói: “Trong sổ ghi chép, Bạch Tranh chỉ là nhân vật qua đường, không họ không tên cho nên cô ta có gây ra chuyện này hay không, nếu có thì làm như thế nào không được ghi lại rõ ràng, không có chứng cứ. Vì vậy phải để cô ta thực hiện chuyện này ở hiện trường, chúng ta mới có thể lấy cả vật chứng bắt người.”
Tần Mục Dã cau mày, “Có vật chứng đương nhiên là rất tốt. Người phụ nữ này có âm mưu giết mẹ tôi, đương nhiên phải tìm ra chứng cứ để nhốt cô ta vào tù cho an toàn, nhưng… làm thế nào để bắt tận tay cô ta ở hiện trường?”
Ti Mệnh cười sâu sa: “Đừng quên tôi là thần tiên tu luyện mấy vạn năm rồi, mấy chuyện cỏn con này chỉ tiêu hao một chút linh lực thôi.”
Miên Miên mừng rõ, âm lượng cũng tăng lên: “Có thật không, có thật không ạ? Chú Ti Mệnh giúp mẹ cháu thật ạ? Như vậy có tính là vi phạm luật trời không ạ?”
Trên thực tế, Ti Mệnh hoàn toàn không biết câu trả lời.
Nhưng nhìn hai người lớn, một trẻ nhỏ người phàm trước mặt, cậu nâng cằm, nói chắc chắn: “Chú nghĩ không sao đây! Lần này chú tự mình ra tay, không phải để giúp tiểu Đế Cơ vượt qua kiếp nạn. Bà Tần thu nhận chú, chăm sóc chú rất nhiều, ngay cả ngày Tết cũng không quên chuẩn bị thêm một phần tiền mừng tuổi, tuy chú là thần tiên nhưng cũng biết báo đáp ân tình, coi như lần này để chú báo đáp bà Tần.”
Tần Mục Dã rất bất ngờ, cậu lập tức thấy con hồ ly này thuận mắt hơn một chút, mặc dù có hơi yêu ma quỷ quái, nhưng đúng là không thể đánh giá cái gì qua vẻ bề ngoài, vị thần này cũng khá đứng đắn đấy chứ.
Tần Mục Dã tiến đến, ôm vai Ti Mệnh: “Người anh em tốt, không hổ là anh họ của em gái tôi, nói về vai vế, anh đúng là người nhà của mẹ tôi đấy! Chuyện này mà thành, coi như tôi nợ anh, sau này có gì cứ nói, anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy!”
Ti Mệnh nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi.
Gần đây anh đã quen lối sống dưới này, vỗ vỗ bụng: “Bấm ngón tay nhẩm tính thì giờ này là giờ mở bán thịt nướng rồi đấy. Tôi mới dịch chuyển xa như vậy, tiêu hao kha khá linh lực, đến giờ chưa hồi phục kịp, mấy ngày tiếp theo phải sử dụng pháp thuật sợ rằng phải tiêu một lượng lớn nữa, lúc này mà được ăn nướng thì tốt biết mấy.”
Tần Mục Dã nói: “Thịt nướng ấy gì? Còn gì đơn giản hơn không! Đầu bếp và nguyên liệu chúng tôi mang đến đây đều có! Để tôi đi lấy rồi nướng cho anh, từ từ hẵng nói, kỹ thuật nướng thịt của tôi số một đấy, anh đúng là có lộc ăn.”
Miên Miên nghiêng đầu, lập tức nói thêm: “Đúng đấy, cái này cháu đảm bảo! Ở Hokkaido, mọi người đều nói sự nghiệp ca hát làm trễ nải con đường làm ông chủ tiệm nướng của anh hai đấy ạ!”
Tần Mục Dã giật giật khóe môi, nhấc bổng em gái lên: “Một ngày không chọc anh là em không chịu được đúng không, có tin anh nướng luôn cả con heo này thành than không hả!”
*****
Ti Mệnh thỏa mãn ăn thịt nướng.
Ngày hôm sau sảng khoái đi đến trường quay.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp thiếu niên đẹp trai với mái tóc màu nâu trà sữa này.
Nhiều người không nhịn được, quan sát anh nhiều hơn mấy lần.
“Đây là ai vậy…”
“Diễn viên đến đóng phim à?”
“Sao chưa gặp bao giờ?”
“Hay là người thân đến thăm ban?”
“Người thân mà đẹp trai như thế á? Với gương mặt này của cậu ấy, 80% là thành viên của nhóm nhạc mới debut rồi!”
Mọi người đang bàn luận kịch liệt.
Miên Miên đi ra từ phòng nghỉ của Lê Tương.
Bé con nũng nịu gọi: “Anh họ, anh đến rồi!”
“Ôi? Là anh họ à? Anh họ của Miên Miên đẹp trai thế!”
“Hóa ra là con cháu nhà chị Tương Tương, thảo nào mlem như vậy.”
“Aaa, tôi nhớ ra rồi, trong tiệc sinh nhật Miên Miên, cậu anh họ này lộ mặt rồi đấy.”
Ti Mệnh nở nụ cười mê người với những cô gái người phàm nhiệt tình này.
Ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu trên người Bạch Tranh.
Bạch Tranh cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, kinh ngạc nhìn thẳng anh.
Thấy con gái luôn thông minh nhanh nhạy lại lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy.
Lê Tương vừa vui vừa buồn, quên hết buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng bé: “Không khóc không khóc, bảo bối ngoan, không sợ, chỉ là mơ thôi mà, mẹ không sao, mẹ vẫn khỏe mạnh ở đây mà, bảo bối đừng sợ, mẹ thật sự không có chuyện gì.”
Cảm xúc của Miên Miên thật sự suy sụp.
Không phải cô bé sợ hãi vì một giấc mơ, mà bởi vì giấc mơ của bé sẽ xảy ra, nói đúng hơn là xảy ra trong tương lai.
Những lúc cấp bách, Miên Miên luôn mơ thấy một số biến cố tương lai trong Sổ ghi chép phàm trần, sau đó sẽ thay đổi một số điểm trước thời hạn để cứu gia đình khỏi kết cục đau khổ.
Nhưng bé hiếm khi mơ về mẹ.
Cô bé biết trước kết cục của mẹ trong giấc mơ anh Hoài Dữ phạm tội trong kinh doanh nên vào tù.
Trong giấc mơ đó, cô bé nghe anh Hoài Dữ nói chuyện cùng anh hai, biết ba mẹ đều đã mất, để lại mấy anh em họ tự nương tựa vào nhau.
Cô bé đã sớm biết kết cục của ba trong Sổ ghi chép phàm trần.
Sau khi ba phá sản, sức khỏe càng sa sút rồi ba mắc bệnh nan y, chỉ có thể giảm đau chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn, cuối cùng ba qua đời.
Nhưng Miên Miên chưa bao giờ nằm mơ thấy mẹ sẽ thế nào.
Giấc mơ này quá đáng sợ.
Mẹ rơi từ nơi cao như vậy, đập mạnh vào nền đá, cả người mẹ chảy rất nhiều máu.
Miên Miên biết tính mạng của con người yếu ớt hơn nhiều so với thần tiên.
Thần tiên bị thương, chỉ cần biến thân, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại.
Nhưng nếu người phàm bị thương quá nặng, không cấp cứu kịp thời, có thể ngay tại chỗ …
Miên Miên phản ứng kịch liệt như vậy cũng bởi vì giấc mơ này khác với giấc mơ cô bé thấy kết cục của ba anh trai.
Khác nhau ở thời gian.
Tương lai bi kịch của ba anh cần một khoảng thời gian rất lâu nữa mới phát sinh, chỉ cần cô bé còn ở bên họ, chắc chắn sẽ có đủ thời gian ngăn cản tất cả.
Nhưng giấc mơ tối nay xảy ra ở phim trường quen thuộc.
Một viễn cảnh sắp diễn ra ngay trước mắt bé…
Mẹ yêu bé như vậy, khó khăn lắm mẹ mới thoát khỏi bóng ma mất bé, quay lại sân khấu của chính mình và vui vẻ trở lại.
Miên Miên không thể tưởng tượng điều gì xảy ra nếu mẹ không còn ở đây …
Cô bé nhất định không thể chịu đựng nổi.
…
Miên Miên khóc đến nỗi mũi đỏ au, hai mắt cũng sưng sưng.
Lê Tương dần cảm thấy có chuyện không đúng.
Con gái nhỏ của bà tính tình rất tốt, ít khi mất bình tĩnh, với năng lực của con bé, một cơn ác mộng không thể khiến bé mất nhiều thời gian để vượt qua như vậy.
Lê Tương dịu dàng, kiên nhẫn dỗ bé: “Miên Miên, con mơ thấy gì, kể với mẹ được không?”
Giọng Miên Miên gần như khàn đi, cánh tay của bé ôm chặt eo mẹ, giống như rất sợ chỉ một giây nữa thôi sẽ mất đi mẹ mãi mãi.
“Con mơ thấy mẹ ngã xuống ngay tại phim trường, ở trên một vách đá, sợi dây màu đen kéo mẹ lên rất cao đột nhiên bị hỏng…”
Bé con nói giọng khàn đặc, tốn sức kể lại một cách rời rạc.
Mặc dù lộn xộn nhưng Lê Tương vẫn nghe hiểu.
Bà nhíu mày: “Sợi dây màu đen… ý Miên Miên là cáp treo phải không?”
“Đúng ạ, chính là cái đó, sợi dây giúp mẹ bay lên khi quay phim bị hỏng, mẹ ngã xuống, huhuhu mẹ ơi, mẹ đừng quay phim nữa được không, Miên Miên sợ lắm…”
Miên Miên mới hạ phàm nửa năm.
Trải qua nhiều chuyện với mọi người, bé biết những bi kịch trong tương lai không phải không thể thay đổi.
Nhưng lần này, bi kịch đang gần ngay trước mắt, Miên Miên biết mình phải nhanh chóng ngăn lại, nếu không sẽ không kịp.
Lê Tương cầm khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho con gái, đau lòng dỗ dành: “Được được được, mẹ nghe bảo bối, đừng khóc nữa nha, hai mẹ con mình gọi anh hại dậy bàn bạc chuyện này được không?”
Lê Tương vừa nói, vừa cầm điện thoại gọi cho Tần Mục Dã.
Một mặt, bà thấy chuyện này rất quan trọng, Tần Mục Dã đã ở đây, sẽ tốt hơn nếu bàn bạc với người nhà.
Mặt khác, bà thấy Miên Miên vui vẻ nhất khi ở cùng anh hai, Miên Miên và Tần Mục Dã luôn cãi nhau ầm ĩ, ngày nào không trêu người kia là thấy khó chịu.
Nếu A Dã với tính cách điêu ngoa, cà chớn sang đây, có lẽ Miên Miên sẽ không cảm thấy buồn nữa.
Khách sạn trong huyện nhỏ này không có phòng đôi nên Tần Mục Dã ở phòng bên cạnh, cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, thay vội quần áo, không màng hình tượng vác quả đầu tổ quạ, xỏ dép tông chạy đến.
Tần Mục Dã đưa tay bế em gái trong lòng mẹ, nhéo má bé: “Con bé heo thối này, sao thế, còn bị ác mộng dọa sợ khóc tu tu cơ à. Sao nhát gan thế?”
Anh hai miệng thúi đến, đúng là Miên Miên có vẻ hăng hái hơn.
Cô bé hít mũi, tức giận nói: “Anh hai mới nhát gan ấy, hừ!”
Tần Mục Dã vừa trêu, vừa dẫn dắt em gái, cộng thêm Lê Tương giải thích bên cạnh, cậu có thể hiểu ra đại khái vấn đề.
Sau khi nghe xong, sắc mặt cậu tối đi mấy phần, giọng nói không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: “Bé heo thối, em có chắc đây là giấc mơ sẽ xảy ra trong tương lai không?”
Miên Miên đau khổ tựa vào ngực anh trai, yếu ớt nói: “Em không chắc hoàn toàn, nhưng em không thể để mẹ mạo hiểm được.”
Trí thông minh của Tần Mục Dã hiếm khi online, cậu đập bàn: “Ti Mệnh có quyển death note còn gì, bảo cậu ấy lấy quyển sổ ấy cho mình mượn xem một chút được không? Nếu chuyện ấy sắp xảy ra thật, chắc chắn phải ghi lại trong death note chứ?”
Khuôn mặt trắng nõn của Miên Miên buồn bã, cô bé lắc đầu, chán nản lẩm bẩm: “Không được đâu, chú Ti Mệnh không cho mượn đâu ạ, chú ấy luôn nói tiết lộ thiên cơ là vi phạm đạo trời, sẽ bị thiên lôi đánh đấy …”
Tần Mục Dã lập tức nhíu mày, nghĩ đến tình hình của mẹ, trong lòng lo lắng, suýt nữa phát ra tiếng chửi: “Má, thần tiên gì mà tham sống sợ chết thế, phế thật!”
Cậu vừa dứt lời, bên chân vang lên một tiếng “phịch”.
Tần Mục Dã sợ hết hồn, suýt nữa đăng xuất tại chỗ.
Đợi đến khi cậu nhìn kĩ mới phát hiện ra, mẹ nó…
Một con “Samoyed” to đùng, trắng muốt cố ý mở miệng: “Hình như có người đang chửi tôi thì phải?”
Lâu rồi Tần Mục Dã không gặp nguyên hình của Ti Mệnh nên thấy không quen, có chút hốt hoảng.
Cậu lùi về phía sau tránh né theo bản năng: “Anh anh anh … dọa ai đó, hơn nửa đêm rồi, tại sao lại giả chó thế này?”
Lê Tương cũng bị dọa sợ.
Nhưng dù sao Ti Mệnh đã sống với gia đình lâu như vậy, bà rất yêu thích chú chó lớn, à không, chú hồ ly lớn này.
Ngay cả Miên Miên cũng giật mình.
Cô bé đạp chân nhảy xuống giường, nhào đến cọ cọ vào người Ti Mệnh.
“Aaa, sao chú Ti Mệnh đến được đây? Tu vi của chú lại tăng lên rồi à? Chú dịch chuyển được khoảng cách xa như vậy sao?”
Con chó lớn thở dài: “Tăng gì mà tăng, gần đây toàn cày game, chú có tu luyện gì đâu, thân thể càng ngày càng phế. Vừa nãy nghe thấy ai đó khóc nhè rõ to nên chú mới đến đấy chứ…”
Ti Mệnh không nói quá, dịch chuyển ở khoảng cách xa rất khác so với khoảng cách gần, trên thực tế có độ khó cao.
Vì vậy, anh mới biến về nguyên thân để giảm bớt tổn hại và hồi phục nhanh hơn.
Miên Miên là một cô tiên thông minh, biết chú Ti Mệnh vượt nghìn trùng đi đến nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ bé.
Cô bé sử dụng công phu làm nũng lâu rồi thi triển, ôm con chó lớn, cọ lấy cọ để.
“Chú Ti Mệnh, giấc mơ kia đáng sợ lắm, Miên Miên không biết là thật hay giả, chú đưa sổ ghi chép cho cháu mượn xem tí được không, cháu đảm bảo, cháu chỉ xem một chút xíu thôi, cháu sẽ nhìn lén để chú không bị sét đánh!”
Bé con còn giơ tay làm dáng thề thốt.
Nhìn mũi và mắt của cô bé đỏ hoe, Ti Mệnh biết bé con đã khóc nhiều như thế nào.
Nếu cô bé không òa khóc nức nở, anh cũng không vội vã dịch chuyển xa như vậy.
Ti Mệnh dùng móng gãi gãi ngực, không biết lấy từ đâu ra một cuốn sổ màu xanh da trời rất dày đưa cho đứa nhỏ, bộ móng còn vuốt vuốt đầu bé.
“Miên Miên ngốc, muốn xem thì xem đi, sao lại khóc nhè đến mức này, cháu là cô tiên thông minh nhất chín cõi, cháu nghĩ mình thật sự là đứa trẻ bình thường yếu ớt không nơi nương tựa à?”
Miên Miên bất ngờ, vui vẻ, ánh mắt lấp lánh, đôi tay mũm mĩm đỡ lấy cuốn sổ, lập tức mở ra xem.
Tần Mục Dã cũng tò mò với cuốn “Death Note” này nên lén lút tới gần, rướn cổ lên, mở to mắt để không bỏ qua thứ gì.
Lê Tương ngồi bên mép giường, trong lòng có chút băn khoăn nhưng phần nhiều là mềm mại.
Vừa nãy nghe Miên Miên miêu tả lại cảnh tượng ấy, bà nghĩ đến cảnh mình bị thương nặng, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng tiếp nối ngay sau đó là sự lo lắng nồng đậm.
Bà không biết giấc mơ của Miên Miên dự đoán tương lai thật không.
Nhưng nếu là thật, bà ra đi sớm như vậy, Miên Miên và Tiêu Nhiên đều còn nhỏ, Hoàn Dữ và Mục Dã tuy đã lớn, nhưng … người làm mẹ không thể dễ dàng vứt bỏ con mình ở lại.
Còn có người chồng giao diện bên ngoài trưởng thành, chững chạc, nhưng hệ thống bên trong ngốc nghếch của bà nữa.
Cứ thế bỏ mặc gia đình, vứt bỏ tất cả mà ra đi, bà thật sự …. không yên lòng.
Trong lòng Lê Tương tràn đầy sự lo lắng và bất lực không biết phải làm sao.
Giờ phút này, chứng kiến Ti Mệnh yêu thương Miên Miên có thừa… bà cảm thấy nhẹ nhàng đi phần nào.
Tốt quá, bây giờ Ti Mệnh đã ở đây.
Ti Mệnh cưng chiều Miên Miên thế nào, bà đều đã thấy.
Mặc dù hai chú cháu không hề có quan hệ huyết thống nhưng bà biết, vị thần cao quý này thật sự đối xử Miên Miên như con cháu trong nhà.
Nếu bà không còn ở đây …
Thần Ti Mệnh không già, không chết có thể bảo vệ Miên Miên cả đời.
Nghĩ vậy, bà cảm thấy bản thân được an ủi.
…
Miên Miên lật giở thật nhanh, suôn sẻ tìm thấy phân cảnh liên quan đến mẹ.
Ngay trang trước phần mục lục.
Bé con nhanh chóng đọc xong.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên suy sụp hoàn toàn.
Tình huống của mẹ khác xa với tưởng tượng lúc nãy.
Mặc dù dây cáp bị gãy, mẹ bất ngờ ngã từ trên cao, chảy rất nhiều, rất nhiều máu nhưng sau khi cấp cứu, mẹ vẫn còn sống.
Nhưng… cột sống của mẹ bị gãy.
Xương cột sống gãy làm tổn thương tủy sống, chèn ép nặng lên các dây thần kinh xung quanh, dẫn đến mẹ bị liệt toàn thân, trải qua nhiều lần chữa trị nhưng không thể bình phục.
Chất lượng cuộc sống của người bị liệt toàn thân sẽ sụt giảm nghiêm trọng, họ sống không còn tôn nghiêm và tuổi thọ rút ngắn rất nhiều.
Vì vậy, trong cuốn sổ ghi chép, sau năm năm mẹ xảy ra tai nạn, mẹ sẽ ra đi.
Miên Miên đau khổ không nói lên lời.
Cô bé thở hổn hển chạy đến bên chân giường, ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, bé con rất khó chịu nhưng bé không khóc.
Tần Mục Dã đọc xong cũng ngồi liệt dưới đất, mất một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Mẹ của cậu xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, kể từ khi cậu còn bé, từ khi cậu bắt đầu nhớ được, mẹ luôn rực rỡ và chói mắt.
Một người phụ nữ khiến nhiều người hâm mộ, làm sao lại có kết cục như vậy…
Thật sự quá kinh khủng.
Ti Mệnh nhìn Miên Miên biến mình thành quả bóng nhỏ chứa đầy buồn bực.
Anh chậm rãi đi tới, hít một hơi thật sâu, biến về hình người, trở về cậu thiếu niên đẹp trai thân thuộc.
Anh đi đến, ngồi xổm trước mặt Miên Miên, nhéo nhéo tai cô bé.
“Chuyện này còn chưa xảy ra, chú cũng cho cháu xem trước rồi, sao vẫn phản ứng như thế này vậy?”
Miên Miên vùi đầu vào đầu gối, rất lâu không muốn ngẩng đầu lên.
Cô bé rất tức giận, càng nghĩ càng tức mà càng tức càng cảm thấy buồn.
Cô bé đã biết toàn bộ quyển sổ ghi chép phàm trần.
Bởi vì cô bé là nữ phụ xấu xa nhất thế giới này nên gia đình của bé cũng vạ lây, trở thành tuyến nhân vật phản diện lớn nhất.
Ở thế giới của chính nghĩa, nhân vật phản diện không thể có kết quả tốt.
Ti Mệnh xoa đầu bé hồi lâu, Miên Miên mới lộ ra nửa mặt.
Đôi mắt đen láy của bé mở to đầy bối rối: “Tại sao mẹ lại phải chịu kết cục đau khổ như vậy ạ, có phải do Miên Miên không? Bởi vì Miên Miên là người xấu nên người nhà của Miên Miên cũng không được chết tử tế sao ạ?”
Câu nói này liên quan đến nội dung Lê Tương và Tần Mục Dã không hiểu…
Hai người biết, hai thần tiên đang trao đổi nên đều yên lặng xem bên cạnh, không lên tiếng làm gián đoạn.
Đôi mắt màu nâu của Ti Mệnh ánh lên vẻ đau lòng.
Anh hắng giọng, nói: “Tất nhiên không phải rồi, Miên Miên không xấu, tiểu Đế Cơ rất ngoan ngoãn và tốt bụng.”
Từ trước đến nay Miên Miên không bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng hôm nay, trong lúc này, cô bé rất muốn hỏi.
“Vậy tại sao, chú Ti Mệnh, tại sao lại như vậy?”
Nói đúng ra, trong phân đoạn anh Hoài Dữ vào tud, bởi vì anh ấy làm sai nên phải trả giá đắt.
Trong phân đoạn anh hai bị đôi đen, bởi vì chính anh không kiểm soát hành động và tính tình nóng nảy của mình nên tự mình gánh chịu hậu quả.
Còn mẹ thì sao?
Mẹ đã làm sai chuyện gì?
Tại sao mẹ luôn dịu dàng, hiền lành cũng phải cầm kịch bản bản của nhân vật phản diện, rồi rơi vào kết cục đau đớn như vậy.
Ánh mắt của Ti Mệnh có chút tránh né, nhưng sau cùng anh vẫn trả lời: “Sau này Miên Miên sẽ biết câu trả lời cho những nghi ngờ của cháu bây giờ.”
…
Lê Tương đã quyết định kế hoạch tiếp theo.
Bà không quay bộ phim này nữa.
Bà hoàn toàn tin tưởng Miên Miên và Ti Mệnh.
Huống chi Miên Miên đau lòng như vậy, sao bà nỡ mạo hiểm tính mạng của bản thân và tương lai gia đình vào một khát vọng mơ hồ này chứ.
Lê Tương cố gắng nở nụ cười, bế Miên Miên từ chân giường lên: “Bảo bối của mẹ đừng sợ, mẹ không quay phim nữa là được, nếu biết kết cục như vậy, mẹ không quay nữa thì sẽ thay đổi được nó mà, phải không?”
Tần Mục Dã và em gái nhìn nhau.
Tuy có tiếc nuối nhưng hai anh em không phản đối.
Dù sao đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất.
Ti Mệnh im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Thật ra vẫn có biện pháp tốt hơn, ví dụ như cứ để nó xảy ra theo tự nhiên, rồi tìm hiểu rõ nguồn gốc, đến lúc ấy cả nhân chứng và vật chứng đều có đủ.”
Miên Miên mở to đôi mắt: “Ý chú là gì ạ?”
Ti Mệnh nói: “Trong sổ ghi chép, Bạch Tranh chỉ là nhân vật qua đường, không họ không tên cho nên cô ta có gây ra chuyện này hay không, nếu có thì làm như thế nào không được ghi lại rõ ràng, không có chứng cứ. Vì vậy phải để cô ta thực hiện chuyện này ở hiện trường, chúng ta mới có thể lấy cả vật chứng bắt người.”
Tần Mục Dã cau mày, “Có vật chứng đương nhiên là rất tốt. Người phụ nữ này có âm mưu giết mẹ tôi, đương nhiên phải tìm ra chứng cứ để nhốt cô ta vào tù cho an toàn, nhưng… làm thế nào để bắt tận tay cô ta ở hiện trường?”
Ti Mệnh cười sâu sa: “Đừng quên tôi là thần tiên tu luyện mấy vạn năm rồi, mấy chuyện cỏn con này chỉ tiêu hao một chút linh lực thôi.”
Miên Miên mừng rõ, âm lượng cũng tăng lên: “Có thật không, có thật không ạ? Chú Ti Mệnh giúp mẹ cháu thật ạ? Như vậy có tính là vi phạm luật trời không ạ?”
Trên thực tế, Ti Mệnh hoàn toàn không biết câu trả lời.
Nhưng nhìn hai người lớn, một trẻ nhỏ người phàm trước mặt, cậu nâng cằm, nói chắc chắn: “Chú nghĩ không sao đây! Lần này chú tự mình ra tay, không phải để giúp tiểu Đế Cơ vượt qua kiếp nạn. Bà Tần thu nhận chú, chăm sóc chú rất nhiều, ngay cả ngày Tết cũng không quên chuẩn bị thêm một phần tiền mừng tuổi, tuy chú là thần tiên nhưng cũng biết báo đáp ân tình, coi như lần này để chú báo đáp bà Tần.”
Tần Mục Dã rất bất ngờ, cậu lập tức thấy con hồ ly này thuận mắt hơn một chút, mặc dù có hơi yêu ma quỷ quái, nhưng đúng là không thể đánh giá cái gì qua vẻ bề ngoài, vị thần này cũng khá đứng đắn đấy chứ.
Tần Mục Dã tiến đến, ôm vai Ti Mệnh: “Người anh em tốt, không hổ là anh họ của em gái tôi, nói về vai vế, anh đúng là người nhà của mẹ tôi đấy! Chuyện này mà thành, coi như tôi nợ anh, sau này có gì cứ nói, anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy!”
Ti Mệnh nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi.
Gần đây anh đã quen lối sống dưới này, vỗ vỗ bụng: “Bấm ngón tay nhẩm tính thì giờ này là giờ mở bán thịt nướng rồi đấy. Tôi mới dịch chuyển xa như vậy, tiêu hao kha khá linh lực, đến giờ chưa hồi phục kịp, mấy ngày tiếp theo phải sử dụng pháp thuật sợ rằng phải tiêu một lượng lớn nữa, lúc này mà được ăn nướng thì tốt biết mấy.”
Tần Mục Dã nói: “Thịt nướng ấy gì? Còn gì đơn giản hơn không! Đầu bếp và nguyên liệu chúng tôi mang đến đây đều có! Để tôi đi lấy rồi nướng cho anh, từ từ hẵng nói, kỹ thuật nướng thịt của tôi số một đấy, anh đúng là có lộc ăn.”
Miên Miên nghiêng đầu, lập tức nói thêm: “Đúng đấy, cái này cháu đảm bảo! Ở Hokkaido, mọi người đều nói sự nghiệp ca hát làm trễ nải con đường làm ông chủ tiệm nướng của anh hai đấy ạ!”
Tần Mục Dã giật giật khóe môi, nhấc bổng em gái lên: “Một ngày không chọc anh là em không chịu được đúng không, có tin anh nướng luôn cả con heo này thành than không hả!”
*****
Ti Mệnh thỏa mãn ăn thịt nướng.
Ngày hôm sau sảng khoái đi đến trường quay.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp thiếu niên đẹp trai với mái tóc màu nâu trà sữa này.
Nhiều người không nhịn được, quan sát anh nhiều hơn mấy lần.
“Đây là ai vậy…”
“Diễn viên đến đóng phim à?”
“Sao chưa gặp bao giờ?”
“Hay là người thân đến thăm ban?”
“Người thân mà đẹp trai như thế á? Với gương mặt này của cậu ấy, 80% là thành viên của nhóm nhạc mới debut rồi!”
Mọi người đang bàn luận kịch liệt.
Miên Miên đi ra từ phòng nghỉ của Lê Tương.
Bé con nũng nịu gọi: “Anh họ, anh đến rồi!”
“Ôi? Là anh họ à? Anh họ của Miên Miên đẹp trai thế!”
“Hóa ra là con cháu nhà chị Tương Tương, thảo nào mlem như vậy.”
“Aaa, tôi nhớ ra rồi, trong tiệc sinh nhật Miên Miên, cậu anh họ này lộ mặt rồi đấy.”
Ti Mệnh nở nụ cười mê người với những cô gái người phàm nhiệt tình này.
Ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu trên người Bạch Tranh.
Bạch Tranh cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, kinh ngạc nhìn thẳng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.