Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 111: Miên Miên vận dụng ngôn ngữ trà xanh, chém người không dao!
Vạn Lị Tháp
20/02/2023
Thiếu niên cách đó không xa có ngoại hình ưa nhìn, quan sát kỹ hơn sẽ
thấy phong cách thời trang của anh rất đúng trào lưu, nhưng bỏ qua những thứ vật chất bên ngoài, ở anh toát ra khí chất tiên tử hết sức đặc
biệt.
Dựa trên kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, Bạch Tranh biết nếu chàng trai này debut, chỉ cần vốn liếng cơ bản thế này cũng đủ ngang bằng Tần Mục Dã năm đó.
Nhưng tại sao ánh mắt của thiếu niên này… phảng phất có ý thù địch?
Bạch Tranh không biết có phải do mình đa nghi hay không, hoảng hốt một lúc.
Miên Miên rất thông minh, cô bé thấy vậy, lập tức giơ tay kéo tay áo của Ti Mệnh.
Ti Mệnh khống chế cảm xúc của mình, ánh mắt không còn sắc bén, thậm chí còn khẽ cười mỉm với Bạch Tranh.
Nụ cười này… giống như yêu tinh câu hồn, khiến cảm xúc của Bạch Tranh rối loạn, gương mặt tê tê nóng ran.
Miên Miên đè thấp giọng nói, tức giận phàn nàn: “Này, anh họ, anh chẳng đáng tin gì cả, em nhắc anh không trừng mắt, chứ không phải để anh nháy mắt quyến rũ bà dì xấu xa ấy đâu!”
Ti Mệnh ho nhẹ mấy tiếng, lúng túng giải thích: “Còn thiếu kinh nghiệm nên sơ suất, để em chê cười rồi.”
Ti Mệnh thực sự biết ơn Lê Tương.
Anh đã sống trên tiên giới mấy chục ngàn năm, không thiếu anh em bạn bè nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận tình cảm gia đình.
Bởi vì vẻ ngoài của anh chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nên Lê Tương coi anh như con cháu trong nhà, luôn quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất, anh như trở thành một nửa con trai của gia đình này.
Chỉ mới mấy tháng, Ti Mệnh đã cảm thấy mình như một người con trong gia đình Tần gia, từ lâu đã là người một nhà.
Bạch Tranh mang tâm tư ác độc như vậy, dĩ nhiên anh không nén nổi tức giận.
Chi nên vừa nãy suýt nữa để lộ ánh mắt, cũng may anh kiềm chế kịp thời nhưng vẫn bị cuống nên vô thức nháy mắt.
Anh là hồ ly tu tiên, dẫn lời giải thích từ những bộ phim trên TV… quả không sai khi gọi là hồ ly tinh. Đã là hồ ly tinh, bản tính trời sinh ma mị quyến rũ, chỉ cần hơi mất khống chế là dễ dàng mê hoặc chúng sinh.
Giờ phút này, Bạch Tranh đã bị ánh mắt của anh làm cho ngây người.
…
Hai ngày nay Bạch Tranh suy nghĩ rất nhiều trong lòng, mặc dù cô ta đồng ý thực hiện kế hoạch của giám đốc Hạ, nhưng thực chất vẫn do dự.
Cô ta quay phim nhiều năm liền, chỗ đứng vững, nếu không thể trở thành Lê Tương thứ hai, vị trí hiện tại trong giới cũng đủ giúp cô ta thuận buồm xuôi gió làm nghề đến khi về hưu.
Giám đốc Hạ là người có lòng dạ độc ác, ông ta muốn dùng cách tàn độc ấy để đá Lê Tương ra khỏi đoàn phim. Bạch Tranh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này…
Bạch Tranh cân nhắc phải trái, ngay cả buổi trưa nghỉ ngơi ăn cơm cũng hoảng hoảng hốt hốt.
Bạch Tranh thu liễm chiêu trò, không tranh giành hào quang với Lê Tương, tận hưởng sự chiêu đãi từ Tần gia như bao người khác.
Hôm nay trợ lý ra ngoài mua đồ giúp cô ta nên cô tự mình đến lấy đồ ăn.
Miên Miên vốn đang nói chuyện phiếm với các anh chị khác, thấy Bạch Tranh đi tới, cô bé cũng chạy theo, dùng hai tay nhận lấy cái thìa to từ đầu bếp phụ trách, nhón chân lên, cố gắng múc một thìa canh rau cải xanh mướt.
Bé con ngọt ngào nói: “Dì Bạch Tranh ơi, dì ăn nhiều thức ăn lên nhé ạ.”
Bạch Tranh đang sắp xếp mọi thứ trong lòng, nghe cô bé gọi mới lấy lại tinh thần, để lộ biểu cảm ngạc nhiên vì được quan tâm, cười thân thiết: “Cảm ơn Miên Miên, Miên Miên đúng là bảo bối chu đáo.”
Miên Miên cười híp mắt, nói: “Dạ, không có gì, chúc dì Bạch Tranh sớm giảm cân thành công ạ.”
“…” Sắc mặt Bạch Tranh tái xanh.
Bầu không khí đông đặc lại trong nháy mắt, xung quanh yên lặng.
Nhóm người lớn mím môi nín cười, rất sợ mình vô tình bật cười thành tiếng.
Sắc mặt của Bạch Tranh còn xanh hơn cả mấy lá rau trong hộp cơm.
Vị trí của Bạch Tranh trong giới không thấp, dường như không ai dám gây sự.
Nhưng hai ngày trước Bạch Tranh bị nghi dính vào vụ giẫm đạp lên Lê Tương, một diễn viên nhỏ trên phim trường là fan cứng của Lê Tương, từ lâu đã không ưa Bạch Tranh, cộng thêm việc người này không có quá nhiều cảm giác tồn tại, nhiều người ở xung quanh, nếu thuận miệng nói một hai câu vui đùa cũng không sợ bị Bạch Tranh ghi thù tính sổ.
Cô diễn viên nhỏ bóp giọng kêu lên: “Miên Miên, tại sao em lại thấy dì Bạch Tranh béo?”
Bạch Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm nguồn âm thanh khắp nơi, nhưng giọng nói này hoàn toàn xa lạ, cô ta lại đang ở trung tâm cái nhìn của những người khác, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cuối cùng không thể tìm ra ai.
Chỉ thấy đứa nhỏ chỉ vào eo Bạch Tranh: “Tại eo của dì to quá! Phải giống như Miên Miên mới gọi là gầy, mẹ luôn bảo Miên Miên quá gầy nên phải ăn thêm nhiều thịt mới được. Dì Bạch Tranh nên ăn nhiều rau hơn, như vậy lên hình mới đẹp được.”
Miên Miên vừa nói, vừa kéo váy của mình.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa rộng thùng thình.
Kiểu váy eo suông hình chữ A, dù kéo ra vẫn buông thõng xuống.
Ngược lại, Bạch Tranh vẫn chưa thay trang phục diễn, vòng eo siết chặt khít.
Cô ta nhập đoàn muộn nhất, bản thân phải mặc trang phục may cho Miêu Nghệ Hòa.
Miêu Nghệ Hòa là dân chuyên múa truyền thống, eo chỉ nhỏ như bàn tay.
Dù Bạch Tranh có cố gắng hóp bụng hết cỡ, trang phục vẫn bị phồng ra.
Bạch Tranh tức ói máu, cảm giác trong cổ có vị ngọt ngọt, chỉ sợ cô ta cúi đầu là có thể phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta không kiềm chế nổi, cắn chặt hai hàm, thốt ra: “Cháu… cháu cũng đâu có gầy.”
Miên Miên lộ ra vẻ khó hiểu, đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn, sờ sờ hai bên eo, không quên nhìn hai cánh tay như ngó sen của bé…
Cô bé nghiêng đầu, bối rối hỏi: “Thật không ạ? Ba mẹ đều bảo Miên Miên gầy, chẳng lẽ Miên Miên cũng cần giảm cân ạ?”
Bạch Tranh tức giận, thầm mắng trong lòng: Nói vớ vẩn, mày tự nhìn lại mình xem mày béo như thế nào?!
Người lớn xung quanh đều bật cười.
“Giảm gì mà giảm, Miên Miên bây giờ đáng yêu nhất!”
“Ha ha ha ha ha ha Miên Miên siêu gầy, nên ăn nhiều hơn một chút, sao ba mẹ em lại lừa em được chứ?”
“Đúng rồi, nhìn Miên Miên eo thon, tay nhỏ, gầy nữa là không được đâu, buổi trưa hôm nay nhớ ăn nhiều sườn xào chua ngọt vào nhé!”
Miên Miên dang tay, ngẩng đầy bất lực nhìn Bạch Tranh: “Đấy, mọi người đều nói Miên Miên gầy, dì Bạch Tranh đừng giận, dì hãy cố gắng giảm cân nhé! Thật ra dì không béo lắm đâu, chỉ cần giảm bốn mươi, năm mươi cân nữa thôi là giống mẹ cháu vừa gầy vừa đẹp ạ!”
Bạch Tranh: “…” Vành mắt cô ta sắp nứt, hai hàm cắn chặt suýt gãy cả răng.
Nếu không đứng trước nhiều người như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ lao vào khẩu chiến với đứa trẻ này một trận đã đời.
Rõ ràng cô ta không mập, chỉ là tuổi đã hơn ba mươi, gần đây không tập thể dục nên vóc người không còn hoàn hảo thôi.
Tệ hơn là con bé này còn đem cô ta ra so sánh với Lê Tương.
So sánh một người mới hơn ba mươi như cô ta với một Lê Tương bốn mươi tuổi?!
Bạch Tranh như con chuột bị giẫm đuôi, tức giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng bên trong bị thương nghiêm trọng.
Cô ta đen mặt cầm hộp cơm đi mất dạng.
Miên Miên ngây thơ nắm đôi bàn tay nhỏ của mình: “Có phải Miên Miên nói sai rồi không, hình như dì Bạch Tranh không vui lắm?”
Toàn bộ phim trường đều là fan của Miên Miên.
Chẳng ai nghĩ Miên Miên cố tình chọc Bạch Tranh, chỉ coi đó là những lời vô tư của trẻ con thôi.
“Không đâu, Miên Miên là bảo bối ngọt ngào nhất.”
“Dì Bạch Tranh phải đi làm việc thôi, Miên Miên đừng nghĩ nhiều.”
“Miên Miên mau đi ăn cơm đi, ăn xong còn chơi game với chị, chị cũng giỏi lắm nhớ, có thể mang em cùng chơi như anh ba của em ấy!”
Miên Miên hài lòng ngồi xuống ăn trưa.
Cô bé thành thạo sử dụng đũa cho trẻ em, gắp một miếng sườn to và ăn một cách ngon lành.
Nhìn Bạch Tranh tái mặt, cô bé cảm thấy rất sảng khoái vì trút giận thay mẹ.
Tần Mục Dã vừa đi ra ngoài, trở về nghe Ti Mệnh kể đứa nhỏ tung chiêu ngôn ngữ trà xanh.
Cậu cảm thấy rất đã, tiến tới, kéo kéo bím tóc em gái: “Trâu bò thế nhở, không hổ là em gái anh, chỉ giỏi chém người không dao!”
*****
Bạch Tranh trở về phòng nghỉ của mình, đen mặt ném thẳng hộp cơm vào thùng rác.
Cô ta run rẩy gửi tin nhắn.
[Có thể hành động vào tối nay.]
Trước đây cô ta còn do dự, giám đốc Hạ sắp xếp một nhân viên quèn trong tổ dụng cụ, không quá nổi trội, động tay động chân không để lại manh mối.
Vậy mà Bạch Tranh vẫn không gật đầu, cô ta biết chuyện này liên quan đến hình sự, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, con đường tiếp theo của cô ta sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Nhưng vừa nãy, Tần Miên Miên lấy cô ta làm trò cười trước mặt mọi người, cuối cùng cô ta quyết định hành động.
Bởi vì Bạch Tranh biết, trẻ con bốn tuổi không thể biết những trò mánh khóe vòng vo như vậy.
Con bé đó ăn nói lưu loát như vậy, nhất định là có người lớn dạy nó.
Còn ai vào đây được nữa?
Trừ anh hai Tần Mục Dã của nó, chỉ còn lại Lê Tương.
Tưởng như Lê Tương là người phật hệ, nhưng có lẽ do phát hiện ra cô ta là người đứng sau kéo bà ta xuống nên đứng ngồi không yên.
Giờ xé mặt hết rồi, được ăn cả ngã về không.
Huống chi cô ta rất yên tâm với sự sắp xếp của giám đốc Hạ, việc này liên quan đến hình sự, giám đốc Hạ chắc chắn không tự phóng hỏa đốt mình.
…
Ngày hôm sau, Lê Tương bắt đầu quay những cảnh sử dụng dây cáp.
Phân đoạn này không có Bạch Tranh nhưng cô ta lại không đợi trong phòng nghỉ mà lấy lý do là đi theo học tập chị tương nên di chuyển ghế đến bên cạnh đạo diễn, cùng theo dõi máy ghi hình.
Cảnh quay này rất đẹp, sau khi trao đổi với thầy võ thuật, Lê Tương thi triển một bộ kiếm pháp vừa đẹp vừa ngầu.
Hiện tại chưa có hiệu ứng đặc biệt đã đủ đẹp, khó có thể tưởng tượng hiệu quả còn tuyệt vời thế nào sau khi thêm phần chế tác hậu kỳ.
Cảnh quay vừa kết thúc, đạo diễn hô cắt thẻ, đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai ——
Nhiều người cảm thấy không ổn, hét lên theo bản năng.
Bạch Tranh trốn vào một góc, khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ.
Nhưng ngay tại lúc này, trong tích tắc, thời gian ngừng trôi ——
Ti Mệnh làm phép khiến cho toàn bộ thời gian và không gian tại phim trường tiến vào trạng thái ngưng đọng.
Tất cả mọi người trừ Lê Tương, Tần Mục Dã và Miên Miên, đều vào trạng thái tĩnh.
Anh nhanh chóng bay lên trời, đỡ cánh tay Lê Tương, vững vàng đưa bà xuống đất.
Sự việc diễn ra với tốc độ rất nhanh, Lê Tương hoảng sợ nhưng không nhịn được cười, thở dài nói: “Giỏi quá… đây chính là cảm giác biết khinh công phải không?”
Tần Mục Dã và Miên Miên chạy ào lên phía trước.
Tần Mục Dã kích động muốn chết: “Tuyệt vãi đạn, đỉnh đỉnh đỉnh, người anh em đỉnh vãi lò! Dạy tôi loại hình này được không? Anh tu luyện thành tiên mà phải không, anh xem tôi có tố chất nào để tu luyện không?”
Miên Miên nhào vào lòng Lê Tương, cánh tay ôm mẹ thật chặt: “Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
“Không sao, mẹ không có việc gì, chú Ti Mệnh của con giỏi lắm.”
Ti Mệnh nói: “Không sao là tốt rồi, bây giờ đã đến lúc thu nhân chứng vật chứng rồi.”
Tần Mục Dã chịu kích thích lớn, kéo Ti Mệnh hỏi liên tục: “Người anh em trả lời chút đi, rốt cuộc anh tu luyện thế nào vậy, có thể dạy cho tôi được không?”
Ti Mệnh liếc mắt, cạn lời: “Cậu nhanh chóng đưa em gái về chỗ cũ đi, tôi phải khôi phục lại thời gian, trì hoãn lâu sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực.”
Lúc này Tần Mục Dã mới ôm em gái chạy về chỗ cũ.
Ti Mệnh làm phép, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Người trên phim trường hoàn toàn không có ký ức lúc ấy, với họ, tất cả chỉ mới xảy ra một giây trước mà thôi.
“Chị Tương!!”
“Ảnh hậu Lê —— trời ạ!”
“Chuyện này là như thế nào, tổ đạo cụ đâu?!”
Lê Tương ngã xuống đấy, mặc dù phía dưới có tấm xốp đỡ nhưng rơi từ trên cao như vậy bình thường vẫn rất nguy hiểm.
Ngay cả đạo diễn cũng bị dọa sợ tái xanh mặt mày, khẩn trương tiến đến hỏi han.
Dù sao Lê Tương cũng là ảnh hậu Tam Kim, kỹ thuật diễn không chê vào đâu được.
Bà đã bàn bạc trước kế hoạch với Ti Mệnh, lúc này sắc mặt tái nhợt, được người ngoài đỡ mới chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Thế… rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao dây cáp lại xảy ra vấn đề?”
Nhân viên y tế trong đoàn nhanh chóng cầm hộp dụng cụ đi đến.
Sau khi kiểm tra cơ bản, xác nhận Lê Tương không bị thương, chỉ bị dọa sợ.
Cả đạo diễn và nhà sản xuất đều bị dọa đổ mồ hôi lạnh cả người.
Cũng may không sao, nếu Lê Tương xảy ra chuyện ở phim trường… Con mẹ nó, cả trăm triệu đầu tư coi như đi tong.
“Không sao là tốt rồi.”
“Chị Tương người đẹp sống tốt nên phúc phận lớn.”
Tần Mục Dã đen mặt, lạnh nhạt nói: “Tuy mẹ tôi không sao, nhưng tổ đạo cụ phải chịu trách nhiệm lớn cho việc này, tôi sẽ yêu cầu kiểm tra kỹ, tất cả những người đụng vào dây cáp đều phải kiểm tra, còn có cả camera nữa!”
Đạo diễn Từ Lượng Bình sững người một lúc rồi gật đầu ngay: “Được, tất nhiên phải điều tra, tôi làm nghề mấy chục năm nay, chưa bao giờ xảy ra tình trạng dây cáp có vấn đề, phải điều tra thật rõ, ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
Bạch Tranh mở to mắt sợ hãi.
Rõ ràng cô ta thấy Lê Tương ngã từ trên cao như vậy, đừng nói gãy xương vỡ đầu, tại sao ngay cả vết thương ngoài da cũng không có?!
Trong lòng Bạch Tranh loạn như cào cào, nhất là lúc Tần Mục Dã nhắc đến camera, nhìn chằm chằm cô ta như đưa ám chỉ.
Cô ta không có gì phải sợ.
Giám đốc Hạ sắp xếp người hành động lưu loát, sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Lúc này, một phóng viên nhỏ tại phim trường đang đợi phỏng vấn sau một ngày quay phim.
Từ khi Lê Tương gặp tai nạn dây cáp, cô nàng đang không nhịn được, lén lút mở livestream trực tiếp để phát sóng một quả dưa lớn độc quyền, nhất định khi về sẽ nhận được không ít tiền thưởng.
Tất cả thành viên tổ đạo cụ đều phải chịu trách nhiệm, sắc mặt ai cũng khó coi nhưng đây là chuyện lớn, không ai dám nói linh tinh.
Phó đạo diễn và một số nhà sản xuất cũng tự mình đi xem lại camera.
Thanh thời gian không tua về trước bao lâu, khoảng ba giờ đêm hôm qua, một bóng người lén lút đi vào phòng đạo cụ.
Ngay sau đó… mọi thứ trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Nhân viên quèn kia có mặt tại hiện trường, sợ đến mức tê liệt tại chỗ, chứng cứ xác thật, dù anh ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Anh ta hốt hoảng nhìn về phía phó sản xuất: “Không, không thể nào, tại sao lại thế này, không phải ông nói đã thủ tiêu mọi thứ sạch sẽ rồi sao?”
Phó sản xuất sợ đái ra quần: “Cái gì?! Chuyện này không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi, tất cả đều do giám đốc Hạ sắp xếp… Lệnh của nhà đầu tư, chẳng qua tôi chỉ nghe theo lệnh cấp trên mà làm việc thôi, đều là do giám đốc Hạ! Đúng, đúng, tôi không làm gì cả, tôi không tham gia vào vụ này, tất cả đều là do giám đốc Hạ và chị Bạch Tranh sắp xếp!!”
“Mẹ nó! Quá kích thích! Không ngờ dưa này còn lớn hơn nữa, năm nay thưởng cuối năm lại ngon rồi!” Phóng viên nhỏ đang lén mở livestream kích động, lập tức quay ống kính về phía Bạch Tranh, zoom to sắc mặt đen như đáy nồi của cô ta.
Bạch Tranh và nhân viên quèn trong tổ đạo cụ trố mắt nhìn nhau.
Hai người dù có chết cũng không nghĩ ra tại sao đoạn camera rõ ràng đã được xử lý toàn bộ lại còn y nguyên như vậy?
Đạo diễn Từ Lượng Bình đen mặt vì xấu hổ.
Ông là một đạo diễn từng giành rất nhiều giải thưởng, lần này quay chụp bộ phim 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》cũng vì muốn chuẩn bị cho giải Oscar danh giá.
Ông không ngờ lại xảy ra chuyện kinh khủng như này!
“Gọi cho cảnh sát, lập tức gọi cảnh sát cho tôi.” Đạo diễn Từ vừa dứt lời.
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục phẳng phiu sải bước đến, giọng nói trầm thấp nhưng ánh mắt không giấu nổi quan tâm: “Tất nhiên phải báo cảnh sát, ngược lại tôi còn muốn xem xem, hận thù đã lớn thế nào mà cô Bạch đây lại muốn đẩy vợ tôi vào chỗ chết như vậy.”
Tần Sùng Lễ đi đến, một tay nắm tay vợ, một tay bế con gái cưng lên.
Dựa trên kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, Bạch Tranh biết nếu chàng trai này debut, chỉ cần vốn liếng cơ bản thế này cũng đủ ngang bằng Tần Mục Dã năm đó.
Nhưng tại sao ánh mắt của thiếu niên này… phảng phất có ý thù địch?
Bạch Tranh không biết có phải do mình đa nghi hay không, hoảng hốt một lúc.
Miên Miên rất thông minh, cô bé thấy vậy, lập tức giơ tay kéo tay áo của Ti Mệnh.
Ti Mệnh khống chế cảm xúc của mình, ánh mắt không còn sắc bén, thậm chí còn khẽ cười mỉm với Bạch Tranh.
Nụ cười này… giống như yêu tinh câu hồn, khiến cảm xúc của Bạch Tranh rối loạn, gương mặt tê tê nóng ran.
Miên Miên đè thấp giọng nói, tức giận phàn nàn: “Này, anh họ, anh chẳng đáng tin gì cả, em nhắc anh không trừng mắt, chứ không phải để anh nháy mắt quyến rũ bà dì xấu xa ấy đâu!”
Ti Mệnh ho nhẹ mấy tiếng, lúng túng giải thích: “Còn thiếu kinh nghiệm nên sơ suất, để em chê cười rồi.”
Ti Mệnh thực sự biết ơn Lê Tương.
Anh đã sống trên tiên giới mấy chục ngàn năm, không thiếu anh em bạn bè nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận tình cảm gia đình.
Bởi vì vẻ ngoài của anh chỉ mười sáu, mười bảy tuổi nên Lê Tương coi anh như con cháu trong nhà, luôn quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất, anh như trở thành một nửa con trai của gia đình này.
Chỉ mới mấy tháng, Ti Mệnh đã cảm thấy mình như một người con trong gia đình Tần gia, từ lâu đã là người một nhà.
Bạch Tranh mang tâm tư ác độc như vậy, dĩ nhiên anh không nén nổi tức giận.
Chi nên vừa nãy suýt nữa để lộ ánh mắt, cũng may anh kiềm chế kịp thời nhưng vẫn bị cuống nên vô thức nháy mắt.
Anh là hồ ly tu tiên, dẫn lời giải thích từ những bộ phim trên TV… quả không sai khi gọi là hồ ly tinh. Đã là hồ ly tinh, bản tính trời sinh ma mị quyến rũ, chỉ cần hơi mất khống chế là dễ dàng mê hoặc chúng sinh.
Giờ phút này, Bạch Tranh đã bị ánh mắt của anh làm cho ngây người.
…
Hai ngày nay Bạch Tranh suy nghĩ rất nhiều trong lòng, mặc dù cô ta đồng ý thực hiện kế hoạch của giám đốc Hạ, nhưng thực chất vẫn do dự.
Cô ta quay phim nhiều năm liền, chỗ đứng vững, nếu không thể trở thành Lê Tương thứ hai, vị trí hiện tại trong giới cũng đủ giúp cô ta thuận buồm xuôi gió làm nghề đến khi về hưu.
Giám đốc Hạ là người có lòng dạ độc ác, ông ta muốn dùng cách tàn độc ấy để đá Lê Tương ra khỏi đoàn phim. Bạch Tranh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này…
Bạch Tranh cân nhắc phải trái, ngay cả buổi trưa nghỉ ngơi ăn cơm cũng hoảng hoảng hốt hốt.
Bạch Tranh thu liễm chiêu trò, không tranh giành hào quang với Lê Tương, tận hưởng sự chiêu đãi từ Tần gia như bao người khác.
Hôm nay trợ lý ra ngoài mua đồ giúp cô ta nên cô tự mình đến lấy đồ ăn.
Miên Miên vốn đang nói chuyện phiếm với các anh chị khác, thấy Bạch Tranh đi tới, cô bé cũng chạy theo, dùng hai tay nhận lấy cái thìa to từ đầu bếp phụ trách, nhón chân lên, cố gắng múc một thìa canh rau cải xanh mướt.
Bé con ngọt ngào nói: “Dì Bạch Tranh ơi, dì ăn nhiều thức ăn lên nhé ạ.”
Bạch Tranh đang sắp xếp mọi thứ trong lòng, nghe cô bé gọi mới lấy lại tinh thần, để lộ biểu cảm ngạc nhiên vì được quan tâm, cười thân thiết: “Cảm ơn Miên Miên, Miên Miên đúng là bảo bối chu đáo.”
Miên Miên cười híp mắt, nói: “Dạ, không có gì, chúc dì Bạch Tranh sớm giảm cân thành công ạ.”
“…” Sắc mặt Bạch Tranh tái xanh.
Bầu không khí đông đặc lại trong nháy mắt, xung quanh yên lặng.
Nhóm người lớn mím môi nín cười, rất sợ mình vô tình bật cười thành tiếng.
Sắc mặt của Bạch Tranh còn xanh hơn cả mấy lá rau trong hộp cơm.
Vị trí của Bạch Tranh trong giới không thấp, dường như không ai dám gây sự.
Nhưng hai ngày trước Bạch Tranh bị nghi dính vào vụ giẫm đạp lên Lê Tương, một diễn viên nhỏ trên phim trường là fan cứng của Lê Tương, từ lâu đã không ưa Bạch Tranh, cộng thêm việc người này không có quá nhiều cảm giác tồn tại, nhiều người ở xung quanh, nếu thuận miệng nói một hai câu vui đùa cũng không sợ bị Bạch Tranh ghi thù tính sổ.
Cô diễn viên nhỏ bóp giọng kêu lên: “Miên Miên, tại sao em lại thấy dì Bạch Tranh béo?”
Bạch Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm nguồn âm thanh khắp nơi, nhưng giọng nói này hoàn toàn xa lạ, cô ta lại đang ở trung tâm cái nhìn của những người khác, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cuối cùng không thể tìm ra ai.
Chỉ thấy đứa nhỏ chỉ vào eo Bạch Tranh: “Tại eo của dì to quá! Phải giống như Miên Miên mới gọi là gầy, mẹ luôn bảo Miên Miên quá gầy nên phải ăn thêm nhiều thịt mới được. Dì Bạch Tranh nên ăn nhiều rau hơn, như vậy lên hình mới đẹp được.”
Miên Miên vừa nói, vừa kéo váy của mình.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa rộng thùng thình.
Kiểu váy eo suông hình chữ A, dù kéo ra vẫn buông thõng xuống.
Ngược lại, Bạch Tranh vẫn chưa thay trang phục diễn, vòng eo siết chặt khít.
Cô ta nhập đoàn muộn nhất, bản thân phải mặc trang phục may cho Miêu Nghệ Hòa.
Miêu Nghệ Hòa là dân chuyên múa truyền thống, eo chỉ nhỏ như bàn tay.
Dù Bạch Tranh có cố gắng hóp bụng hết cỡ, trang phục vẫn bị phồng ra.
Bạch Tranh tức ói máu, cảm giác trong cổ có vị ngọt ngọt, chỉ sợ cô ta cúi đầu là có thể phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta không kiềm chế nổi, cắn chặt hai hàm, thốt ra: “Cháu… cháu cũng đâu có gầy.”
Miên Miên lộ ra vẻ khó hiểu, đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn, sờ sờ hai bên eo, không quên nhìn hai cánh tay như ngó sen của bé…
Cô bé nghiêng đầu, bối rối hỏi: “Thật không ạ? Ba mẹ đều bảo Miên Miên gầy, chẳng lẽ Miên Miên cũng cần giảm cân ạ?”
Bạch Tranh tức giận, thầm mắng trong lòng: Nói vớ vẩn, mày tự nhìn lại mình xem mày béo như thế nào?!
Người lớn xung quanh đều bật cười.
“Giảm gì mà giảm, Miên Miên bây giờ đáng yêu nhất!”
“Ha ha ha ha ha ha Miên Miên siêu gầy, nên ăn nhiều hơn một chút, sao ba mẹ em lại lừa em được chứ?”
“Đúng rồi, nhìn Miên Miên eo thon, tay nhỏ, gầy nữa là không được đâu, buổi trưa hôm nay nhớ ăn nhiều sườn xào chua ngọt vào nhé!”
Miên Miên dang tay, ngẩng đầy bất lực nhìn Bạch Tranh: “Đấy, mọi người đều nói Miên Miên gầy, dì Bạch Tranh đừng giận, dì hãy cố gắng giảm cân nhé! Thật ra dì không béo lắm đâu, chỉ cần giảm bốn mươi, năm mươi cân nữa thôi là giống mẹ cháu vừa gầy vừa đẹp ạ!”
Bạch Tranh: “…” Vành mắt cô ta sắp nứt, hai hàm cắn chặt suýt gãy cả răng.
Nếu không đứng trước nhiều người như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ lao vào khẩu chiến với đứa trẻ này một trận đã đời.
Rõ ràng cô ta không mập, chỉ là tuổi đã hơn ba mươi, gần đây không tập thể dục nên vóc người không còn hoàn hảo thôi.
Tệ hơn là con bé này còn đem cô ta ra so sánh với Lê Tương.
So sánh một người mới hơn ba mươi như cô ta với một Lê Tương bốn mươi tuổi?!
Bạch Tranh như con chuột bị giẫm đuôi, tức giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng bên trong bị thương nghiêm trọng.
Cô ta đen mặt cầm hộp cơm đi mất dạng.
Miên Miên ngây thơ nắm đôi bàn tay nhỏ của mình: “Có phải Miên Miên nói sai rồi không, hình như dì Bạch Tranh không vui lắm?”
Toàn bộ phim trường đều là fan của Miên Miên.
Chẳng ai nghĩ Miên Miên cố tình chọc Bạch Tranh, chỉ coi đó là những lời vô tư của trẻ con thôi.
“Không đâu, Miên Miên là bảo bối ngọt ngào nhất.”
“Dì Bạch Tranh phải đi làm việc thôi, Miên Miên đừng nghĩ nhiều.”
“Miên Miên mau đi ăn cơm đi, ăn xong còn chơi game với chị, chị cũng giỏi lắm nhớ, có thể mang em cùng chơi như anh ba của em ấy!”
Miên Miên hài lòng ngồi xuống ăn trưa.
Cô bé thành thạo sử dụng đũa cho trẻ em, gắp một miếng sườn to và ăn một cách ngon lành.
Nhìn Bạch Tranh tái mặt, cô bé cảm thấy rất sảng khoái vì trút giận thay mẹ.
Tần Mục Dã vừa đi ra ngoài, trở về nghe Ti Mệnh kể đứa nhỏ tung chiêu ngôn ngữ trà xanh.
Cậu cảm thấy rất đã, tiến tới, kéo kéo bím tóc em gái: “Trâu bò thế nhở, không hổ là em gái anh, chỉ giỏi chém người không dao!”
*****
Bạch Tranh trở về phòng nghỉ của mình, đen mặt ném thẳng hộp cơm vào thùng rác.
Cô ta run rẩy gửi tin nhắn.
[Có thể hành động vào tối nay.]
Trước đây cô ta còn do dự, giám đốc Hạ sắp xếp một nhân viên quèn trong tổ dụng cụ, không quá nổi trội, động tay động chân không để lại manh mối.
Vậy mà Bạch Tranh vẫn không gật đầu, cô ta biết chuyện này liên quan đến hình sự, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, con đường tiếp theo của cô ta sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Nhưng vừa nãy, Tần Miên Miên lấy cô ta làm trò cười trước mặt mọi người, cuối cùng cô ta quyết định hành động.
Bởi vì Bạch Tranh biết, trẻ con bốn tuổi không thể biết những trò mánh khóe vòng vo như vậy.
Con bé đó ăn nói lưu loát như vậy, nhất định là có người lớn dạy nó.
Còn ai vào đây được nữa?
Trừ anh hai Tần Mục Dã của nó, chỉ còn lại Lê Tương.
Tưởng như Lê Tương là người phật hệ, nhưng có lẽ do phát hiện ra cô ta là người đứng sau kéo bà ta xuống nên đứng ngồi không yên.
Giờ xé mặt hết rồi, được ăn cả ngã về không.
Huống chi cô ta rất yên tâm với sự sắp xếp của giám đốc Hạ, việc này liên quan đến hình sự, giám đốc Hạ chắc chắn không tự phóng hỏa đốt mình.
…
Ngày hôm sau, Lê Tương bắt đầu quay những cảnh sử dụng dây cáp.
Phân đoạn này không có Bạch Tranh nhưng cô ta lại không đợi trong phòng nghỉ mà lấy lý do là đi theo học tập chị tương nên di chuyển ghế đến bên cạnh đạo diễn, cùng theo dõi máy ghi hình.
Cảnh quay này rất đẹp, sau khi trao đổi với thầy võ thuật, Lê Tương thi triển một bộ kiếm pháp vừa đẹp vừa ngầu.
Hiện tại chưa có hiệu ứng đặc biệt đã đủ đẹp, khó có thể tưởng tượng hiệu quả còn tuyệt vời thế nào sau khi thêm phần chế tác hậu kỳ.
Cảnh quay vừa kết thúc, đạo diễn hô cắt thẻ, đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai ——
Nhiều người cảm thấy không ổn, hét lên theo bản năng.
Bạch Tranh trốn vào một góc, khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ.
Nhưng ngay tại lúc này, trong tích tắc, thời gian ngừng trôi ——
Ti Mệnh làm phép khiến cho toàn bộ thời gian và không gian tại phim trường tiến vào trạng thái ngưng đọng.
Tất cả mọi người trừ Lê Tương, Tần Mục Dã và Miên Miên, đều vào trạng thái tĩnh.
Anh nhanh chóng bay lên trời, đỡ cánh tay Lê Tương, vững vàng đưa bà xuống đất.
Sự việc diễn ra với tốc độ rất nhanh, Lê Tương hoảng sợ nhưng không nhịn được cười, thở dài nói: “Giỏi quá… đây chính là cảm giác biết khinh công phải không?”
Tần Mục Dã và Miên Miên chạy ào lên phía trước.
Tần Mục Dã kích động muốn chết: “Tuyệt vãi đạn, đỉnh đỉnh đỉnh, người anh em đỉnh vãi lò! Dạy tôi loại hình này được không? Anh tu luyện thành tiên mà phải không, anh xem tôi có tố chất nào để tu luyện không?”
Miên Miên nhào vào lòng Lê Tương, cánh tay ôm mẹ thật chặt: “Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
“Không sao, mẹ không có việc gì, chú Ti Mệnh của con giỏi lắm.”
Ti Mệnh nói: “Không sao là tốt rồi, bây giờ đã đến lúc thu nhân chứng vật chứng rồi.”
Tần Mục Dã chịu kích thích lớn, kéo Ti Mệnh hỏi liên tục: “Người anh em trả lời chút đi, rốt cuộc anh tu luyện thế nào vậy, có thể dạy cho tôi được không?”
Ti Mệnh liếc mắt, cạn lời: “Cậu nhanh chóng đưa em gái về chỗ cũ đi, tôi phải khôi phục lại thời gian, trì hoãn lâu sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực.”
Lúc này Tần Mục Dã mới ôm em gái chạy về chỗ cũ.
Ti Mệnh làm phép, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Người trên phim trường hoàn toàn không có ký ức lúc ấy, với họ, tất cả chỉ mới xảy ra một giây trước mà thôi.
“Chị Tương!!”
“Ảnh hậu Lê —— trời ạ!”
“Chuyện này là như thế nào, tổ đạo cụ đâu?!”
Lê Tương ngã xuống đấy, mặc dù phía dưới có tấm xốp đỡ nhưng rơi từ trên cao như vậy bình thường vẫn rất nguy hiểm.
Ngay cả đạo diễn cũng bị dọa sợ tái xanh mặt mày, khẩn trương tiến đến hỏi han.
Dù sao Lê Tương cũng là ảnh hậu Tam Kim, kỹ thuật diễn không chê vào đâu được.
Bà đã bàn bạc trước kế hoạch với Ti Mệnh, lúc này sắc mặt tái nhợt, được người ngoài đỡ mới chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Thế… rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao dây cáp lại xảy ra vấn đề?”
Nhân viên y tế trong đoàn nhanh chóng cầm hộp dụng cụ đi đến.
Sau khi kiểm tra cơ bản, xác nhận Lê Tương không bị thương, chỉ bị dọa sợ.
Cả đạo diễn và nhà sản xuất đều bị dọa đổ mồ hôi lạnh cả người.
Cũng may không sao, nếu Lê Tương xảy ra chuyện ở phim trường… Con mẹ nó, cả trăm triệu đầu tư coi như đi tong.
“Không sao là tốt rồi.”
“Chị Tương người đẹp sống tốt nên phúc phận lớn.”
Tần Mục Dã đen mặt, lạnh nhạt nói: “Tuy mẹ tôi không sao, nhưng tổ đạo cụ phải chịu trách nhiệm lớn cho việc này, tôi sẽ yêu cầu kiểm tra kỹ, tất cả những người đụng vào dây cáp đều phải kiểm tra, còn có cả camera nữa!”
Đạo diễn Từ Lượng Bình sững người một lúc rồi gật đầu ngay: “Được, tất nhiên phải điều tra, tôi làm nghề mấy chục năm nay, chưa bao giờ xảy ra tình trạng dây cáp có vấn đề, phải điều tra thật rõ, ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
Bạch Tranh mở to mắt sợ hãi.
Rõ ràng cô ta thấy Lê Tương ngã từ trên cao như vậy, đừng nói gãy xương vỡ đầu, tại sao ngay cả vết thương ngoài da cũng không có?!
Trong lòng Bạch Tranh loạn như cào cào, nhất là lúc Tần Mục Dã nhắc đến camera, nhìn chằm chằm cô ta như đưa ám chỉ.
Cô ta không có gì phải sợ.
Giám đốc Hạ sắp xếp người hành động lưu loát, sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Lúc này, một phóng viên nhỏ tại phim trường đang đợi phỏng vấn sau một ngày quay phim.
Từ khi Lê Tương gặp tai nạn dây cáp, cô nàng đang không nhịn được, lén lút mở livestream trực tiếp để phát sóng một quả dưa lớn độc quyền, nhất định khi về sẽ nhận được không ít tiền thưởng.
Tất cả thành viên tổ đạo cụ đều phải chịu trách nhiệm, sắc mặt ai cũng khó coi nhưng đây là chuyện lớn, không ai dám nói linh tinh.
Phó đạo diễn và một số nhà sản xuất cũng tự mình đi xem lại camera.
Thanh thời gian không tua về trước bao lâu, khoảng ba giờ đêm hôm qua, một bóng người lén lút đi vào phòng đạo cụ.
Ngay sau đó… mọi thứ trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Nhân viên quèn kia có mặt tại hiện trường, sợ đến mức tê liệt tại chỗ, chứng cứ xác thật, dù anh ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Anh ta hốt hoảng nhìn về phía phó sản xuất: “Không, không thể nào, tại sao lại thế này, không phải ông nói đã thủ tiêu mọi thứ sạch sẽ rồi sao?”
Phó sản xuất sợ đái ra quần: “Cái gì?! Chuyện này không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi, tất cả đều do giám đốc Hạ sắp xếp… Lệnh của nhà đầu tư, chẳng qua tôi chỉ nghe theo lệnh cấp trên mà làm việc thôi, đều là do giám đốc Hạ! Đúng, đúng, tôi không làm gì cả, tôi không tham gia vào vụ này, tất cả đều là do giám đốc Hạ và chị Bạch Tranh sắp xếp!!”
“Mẹ nó! Quá kích thích! Không ngờ dưa này còn lớn hơn nữa, năm nay thưởng cuối năm lại ngon rồi!” Phóng viên nhỏ đang lén mở livestream kích động, lập tức quay ống kính về phía Bạch Tranh, zoom to sắc mặt đen như đáy nồi của cô ta.
Bạch Tranh và nhân viên quèn trong tổ đạo cụ trố mắt nhìn nhau.
Hai người dù có chết cũng không nghĩ ra tại sao đoạn camera rõ ràng đã được xử lý toàn bộ lại còn y nguyên như vậy?
Đạo diễn Từ Lượng Bình đen mặt vì xấu hổ.
Ông là một đạo diễn từng giành rất nhiều giải thưởng, lần này quay chụp bộ phim 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》cũng vì muốn chuẩn bị cho giải Oscar danh giá.
Ông không ngờ lại xảy ra chuyện kinh khủng như này!
“Gọi cho cảnh sát, lập tức gọi cảnh sát cho tôi.” Đạo diễn Từ vừa dứt lời.
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục phẳng phiu sải bước đến, giọng nói trầm thấp nhưng ánh mắt không giấu nổi quan tâm: “Tất nhiên phải báo cảnh sát, ngược lại tôi còn muốn xem xem, hận thù đã lớn thế nào mà cô Bạch đây lại muốn đẩy vợ tôi vào chỗ chết như vậy.”
Tần Sùng Lễ đi đến, một tay nắm tay vợ, một tay bế con gái cưng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.