Chương 142
Lana318
09/06/2023
142:
30’ sau shipper cũng đã giao đồ ăn tới, 5 cốc trà sữa socola cho chị Trang, 5 hộp ô mai cho anh Khang khoai lang cùng 2 suất nem nướng Nha Trang và 2 ly hồng trà sữa trân châu của The Coffee House. Chị Trang lắc đều lên rồi chọc ống hút vào uống 1 chút, vừa nhai trân châu vừa nói:
- Lão kia tính hối lộ cái gì đây hả?
- Không có bà với lão Khang tôi chết á.
- Thì tuyển thêm người. Lo quái gì.
- Tìm đâu ra? Phải đào tạo lại từ đầu mệt chứ. Mà có thời gian quái đâu.
- Đúng òi. Không có thời gian đào tạo người mới nhưng lại có thời gian đi ăn với đi xem phim hen.
Chị Trang nói xong anh Quân với chị Khánh Vân bỗng ho khù khụ, chị Vân gãi đầu gãi tai rồi cầm cốc hồng trà xuống dưới tầng 1 quét quáy dọn dẹp studio 1 chút. Chị Trang nói:
- Chưa bày tỏ nữa à?
- Bày tỏ gì. Uống nhanh lên rồi còn làm việc!
- Này lão già kia, tôi là thai phụ đấy.
- Gọi thằng chồng bà dậy. Còn nằm đó ngủ nữa tôi đuổi hết giờ.
- Ngon đuổi đê. Bọn tôi mà đi lão mệt đấy.
Anh Khang cũng đã dậy rồi, đánh răng rửa mặt cho sạch mùi mắm tôm rồi ra ngoài làm việc tiếp tục. Thấy đống ô mai Hồng Lam trên bàn rồi, biết là của mình nhưng anh vẫn hỏi:
- Ơ. Của ai vậy?
- Lão Quân bao đấy. Của chùa mình cứ xơi tự nhiên lão ơi.
- Vậy à mụ? Hehe ăn thôi.
Bóc 1 hộp ô mai chanh muối chua mặn ngọt ra rồi đưa cho chị Trang 1 miếng:
- Mụ ăn đi nà!
Chị Trang cũng chọc 1 cốc trà sữa rồi đưa cho anh Khang và nói:
- Lão uống đi nà.
- Hì hì cảm ơn vợ iu nhen. Chụt chụt...
- Rửa mồm chưa đó?
- Dạ anh rửa rồi mụ.
- Đâu. Đưa kiểm tra nào.
Chị Trang kiểm tra anh Khang đã “rửa mồm” hay chưa bằng cách hôn rồi cháo lưỡi khiến cho ai đó ăn cơm chó ngập mồm.
- Tốt. Cứ vậy phát huy hen.
- Tôi lạy 2 người, làm việc đi!
- Ề có người ghen tị nà!
Chị Trang với anh Khang cười phớ lớ như ma làm rồi bắt tay tiếp tục công việc. Ở Thiên Đường Bảo Sơn, con cái của đoàn doanh nhân có vẻ như rất thích những trò liên quan đến nước với biển vậy. Chẳng cần mặc phao chúng cứ vậy mà nhảy ùm xuống làn nước mát vẫy vùng xua đi cái nóng.
- Andrew! Do you like it?
- Yes yes yes. I like it.
Cậu bé này được mẹ Jane của mình cho làm quen với nước từ lúc mới được 2 tuổi kìa, và bây giờ khi đã lên 7 tuổi cậu bé bơi lội đỉnh của chóp luôn còn hơn bố mình nữa.
Lúc đi xe khách tới đây anh Lâm đã giao hẹn trước rồi, rằng sau khi chơi ở Thiên Đường Bảo Sơn xong, khi về tới khách dạn mọi người hãy nêu lên ý kiến của mình về nó, ví dụ như là vui hay buồn, muốn đi tiếp nó 1 lần nữa không hay đi chỗ khác. Và hơn cả, anh muốn họ có sáng tạo hơn khi về lại Las Vegas để cống hiến cho tập đoàn của họ.
Anh không muốn họ lấy lòng mình rằng là ồ, có ngài chủ tịch cho đi nên họ thấy vui lắm nọ kia, yêu Việt Nam lắm hay những câu có cánh khác cho nên anh không có xuống bơi cùng họ. Anh đi tới những quầy giải khát chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người sau khi chơi thoả thích. Ngồi làm cây kem Tràng Tiền đậu xanh anh gọi video call cho Thục Linh:
- Ơi em nghe đây Lâm.
- Em ôn bài xong chưa? Nhớ anh không nè?
- Chả nhớ cái gì hết.
- Ơ sao không nhớ. Anh nhớ em muốn chết.
- Hì hì em nói đùa á, em cũng nhớ anh. Anh với mọi người đang ở đó rồi à.
- Hihi ừm. Đang ngồi ăn kem nè.
- Hứ. Nào ai biết được vị kem ở đó ra sao.
Bên kia cô đang sụ mặt xuống, đang thèm kem thì chớ có thích khoe không? Thục Linh cầm máy đi xuống dưới nhà, xỏ tông lào đi bộ ra tiệm tạp hoá gần nhà. Anh cười ha hả rồi nói cô ăn kem ít thôi không là đau bụng viêm họng đó.
- Kệ em. Em đau bụng chứ anh có đau bụng đâu.
- Anh không đau bụng nhưng anh đau lòng, mà sao lại đi ra ngoài đường thế hả?
- Đồ quỷ xứ. Em tắt đây rồi chút nữa về gọi lại ha.
- Thôi cứ để đó đi mà đừng cúp.
- Sao dzạ?
- Thì muốn nhìn em thêm 1 chút nữa đó.
Khoảnh khắc Thục Linh đi mua kem rồi cười cười vừa nói chuyện video call đã vô tình lọt vào mắt xanh của Quốc Cường khi anh ta đang ngồi trên tầng 2 của quán cafe ngay đối diện ngõ nhà cô. Mọi người có nhớ anh chàng đi con audi màu galaxy thiên xanh dương không? Đúng rồi chính anh ta đấy. Anh ta nhanh rút điện thoại ra chụp ngay vài tấm của Thục Linh rồi thầm cảm thán:” Cô bé đáng yêu bị què chân kia con cái nhà ai mà xinh thế?”
Anh ta gửi ngay tấm hình cho 1 tài khoản zalo, ngồi tu cốc cafe nhàn nhạt rồi lại đứng lên ngó:
- Ơ kìa. Nhà cô bé đó ngay đây sao?
Đưa mắt nhìn về phía Thục Linh, Quốc Cường thấy cô mở cổng ra rồi đi vào nhà mới chợt nghĩ rằng Thục Linh không phải đối tượng để mình nhắm tới, liền mở điện thoại ra và nhắn cho bên kia. Nhưng đang nhắn dở chưa có gửi đi thì đầu dây bên kia đã nhắn lại 1 tin:
[Còn trinh thì giá sẽ cao hơn đấy.]
[Nhưng nhà con bé đó giàu. Tôi sợ mình không đủ chi ra.]
[200 triệu đủ cậu chi cho con bé đó chưa?]
“Gì cơ? 200 triệu? Con bé này mà được 200 triệu sao?” Xem lại ảnh của Thục Linh khi cô vừa đi vừa nói chuyện video call, à thì cũng có xinh xắn lại trẻ trung yêu đời.
[Ok.]
Quốc Cường thực chất là 1 mắt xích quan trọng trong đường dây cung cấp gái hạng sang và buôn bán ma tuý tổng hợp. Người vừa đồng ý chu cấp cho anh ta 200 triệu chính là trùm của tổ chức này. Tài khoản đã về máy rồi ngại gì không chơi, anh ta có nhiều thời gian mà.
Ting ting:
[Còn con nhỏ ở quán cafe mà đâm vào xe cậu xước sơn, tìm thấy nó chưa?]
[Chưa. Tôi tới nhà nó thì chỉ còn lại đống gạch đá đổ nát. Hỏi hàng xóm thì họ nói nó hại con nhà người ta tai nạn giao thông, nghe đâu là đứa con gái đó là con của quan chức cấp cao thế là bị xã hội đen tới cướp nhà luôn. Thôi tôi đi xử lý con nhỏ hồi nãy trước đây.]
Quốc Cường rời khỏi quán cafe rồi ra con xe audi màu độc của mình mua bánh và hoa, nhưng Hà Nội anh ta chưa có khám phá nhiều nên có hỏi mấy bạn trẻ rằng ở Hà Nội chỗ nào bán bánh ngon.
- Bán bánh mà ngon ấy ạ? Anh tới L2 Cafe đó, chỗ đó vừa rẻ mà bánh lại ngon ạ anh.
- L2 Cafe à? Nó nằm trên đường nào em?
- Dạ anh tìm trên google maps là có đó ạ. Anh tìm L2 Cafe Sách là ra đó anh.
- Cảm ơn em.
Tìm trên maps đúng quán Cafe Sách L2, có địa chỉ rồi cứ vậy mà đi theo chỉ dẫn thôi. Quốc Cường tới quán sau 15’ lái xe, đi vào trong thấy đông tụi học sinh ăn bingsu ghê nên có order 1 tô bingsu và bánh ngọt best seller của quán.
- Dạ vâng ạ. Anh ngồi đây ăn hay mang về ạ?
- Anh mang đi.
- Dạ vâng. Của anh 1 tô Bingsu trà xanh size L và 3 bánh ngọt Dark Chocolate,200k ạ.
Trả tiền xong và cầm tô bingsu đó ra xe đi về nhà của Thục Linh. Con gái mà, làm sao cưỡng lại được cám dỗ của đồ ăn. Anh ta đi 1 đoạn bỗng dừng lại và nghĩ ngợi 1 lúc tầm 3’ và sau đó quyết định đi vào 1 tiệm thuốc tây để mua vài viên thuốc ngủ.
Muốn ăn không ăn hỏng số tiền 200 triệu đó vậy nên anh ta đã rắc 1 chút thuốc ngủ dạng bột mà anh ta đã nghiền nát ra rắc đều lên phần bánh bông lan, còn bingsu thì anh ta đang ngồi ăn trên xe rồi.
“Giờ này còn sớm, nhà con bé đó quá lắm chỉ có nó với con giúp việc là cùng. Mình không việc gì phải vội.” Ăn xong tô bingsu rồi anh ta lái xe tới ngõ nhà cô, đỗ lệch sang trái 1 chút rồi mở cửa xe ra đi tới bấm chuông cổng nhà ông Minh.
- Cậu là ai?
- Dạ em bên giao hàng ạ. Có người đặt bánh rồi đem tới cho gia đình mình.
- Hư. Giao hàng mà ăn bận vậy, tính lừa đảo ai đây? NINH ƠI!
Ninh nghe chị Nhã gọi, cầm luôn khẩu k54 còn đang lau chạy ra ngoài.
- Có chuyện gì không chú em?
- Nó nói là giao hàng, đem bánh tới này Ninh.
Ninh bóp cò súng rồi giơ lên doạ:
- Cút nhanh trước khi anh nóng mắt!
Quốc Cường cũng rén vội đánh rơi túi bánh ngọt xuống rồi ra xe chạy mất tăm luôn. May mà nay Ninh tới đây chứ không thì ở nhà có mỗi chị với Thục Linh chẳng biết soay sở làm sao. Anh Ninh vệ sĩ nhặt túi bánh đó lên rồi xem qua, chị Nhã nói:
- Đây là bánh của cửa hàng mà.
- Ừ. Chiếc xe hồi nãy chị có để ý biển số không?
- Ờ... chỉ nhớ được là biển 51 thôi à.
- Quay vào trong check cam.
Sau khi check cam và biết được gương mặt của Quốc Cường, Ninh gửi ngay cho Kevin check hộ mình, nói rõ rằng người đàn ông đó đóng giả giao hàng tới đưa bánh ngọt cho cô chủ.
15’ sau:
- Tao nghe!
- Nó có tiền án về tội buôn bán ma tuý và đánh bạc có tổ chức.
- Thế à. Vậy là để xổng mất nó rồi, phí vãi.
- Còn biển số xe của nó mà. Để gọi cho đại ca xem đại ca có hứng thú không.
- Ừ.
Anh Ninh nói với chị Nhã rằng người đàn ông hồi nãy là tội phạm buôn bán ma tuý, ra đường phải hết sức cẩn thận. Lúc nào muốn đi mua gì thì nói anh ta sẽ đưa đi.
- Ok.
- Tốt nhất là đi mua đồ ngay bây giờ. Tích trữ lương thực.
- Bây giờ sao?
- Ừm.
Ninh lên gọi cô chủ xuống dưới nhà, ngày hôm nay tuy là sẽ đi ăn ngoài nhưng chị Nhã cần mua 1 chút đồ để đỡ phải đi chợ nhiều, trời nắng nóng đen da.
- Dạ vâng. Anh đợi em thay đồ ạ.
- Dạ vâng thưa cô chủ.
Thục Linh thay đồ tiện 1 chút nữa sẽ đi ăn luôn nên mặc đồ đẹp chút chút, xuống dưới nhà rồi ra xe đi cùng với anh Ninh và chị Nhã. 5h mới đi ăn mà bây giờ mới có gần 4h chiều nên 3 người tới Royal City để mua sắm bổ sung cho chiếc tủ lạnh đang dần dần trống huếch trống hoác.
Tiếng chuông ip của anh Ninh, anh bấm 1 nút ở airpods rồi alo, đầu dây bên kia là Kevin. Kevin nói không được để cô chủ và chị Nhã đi ra ngoài đường 1 mình bởi tên Quốc Cường đó ngoài buôn bán ma tuý thì hắn còn là 1 tay buôn gái hạng sang qua Macau cho các đại gia nữa.
- Có chính xác không?
- 100%.
- Có biết nó ở đâu không? Tới bắt luôn 1 thể.
- Không có chứng cớ gì để bắt nó đâu.
- Tại sao lại thế?
- Tao cũng không rõ. Nhưng nó vẫn nhởn nhơ như vậy thì chứng tỏ rằng công an không có bằng chứng gì để bắt nó được rồi.
- Hiểu rồi.
Ninh cúp máy xong rồi nói với cô chủ của anh và chị Nhã rằng đợt này mọi người hãy hạn chế ra đường. Thục Linh thắc mắc tại sao lại như vậy thì anh Ninh vệ sĩ kể lại tường tận mọi chuyện cho cô nghe, và khuyên cô từ nay muốn đi đâu thì nói Ninh đưa đi.
- Ninh nói đúng đấy Linh à. Cũng vì giao hàng mà em mới bị tai nạn đấy. An toàn là trên hết.
- Dạ vâng ạ anh chị. Nhưng em nghĩ là cái anh Quốc Cường gì đấy chắc không dám tới đây nữa đâu anh. Vì anh Ninh mang cả súng ra doạ mà.
- Nó là 1 tay buôn gái hạng sang qua Ma cau, tiền nó có được trong 1 vụ buôn bán thành công sẽ rất nhiều cô chủ à. Nên cô chủ đừng quá chủ quan nhé.
Tới Royal City, vì quá hiểu Thục Linh rồi nên 3 người vào Starbucks mua cafe trước rồi mới đi mua sắm thì tình cờ Ninh và Cường chạm mặt nhau. Cường sau khi bị Ninh mang súng ra doạ nên cũng sợ mà không dám có hành động gì hết, đứng dậy và đi ra ngoài cửa quán.
- Cô chủ có thấy cái người vừa đứng dậy đi ra ngoài quán không ạ?
- Dạ em có ạ anh.
- Nó chính là người mà trên xe tôi đã kể. Cô chủ phải hết sức cẩn thận.
- Dạ em biết ạ.
Bên phía anh Lâm, anh cũng đã biết về chuyện này từ Kevin kể lại rồi, và anh Lâm rất ghét ai buôn bán ma tuý và cung cấp gái. Chuyện Quốc Cường mua bánh để tiếp cận với Thục Linh của anh chắc chắn là để phục vụ cho mưu đồ xấu xa đó rồi. Anh gọi điện cho ông Huy trưởng phòng cảnh sát để thông báo về tình hình của Quốc Cường.
- Bùi Quốc Cường à Lâm.
- Dạ vâng chú. Kevin bên chỗ cháu có tìm hiểu rồi, Bùi Quốc Cường có tiền án về tội đánh bạc có tổ chức và sử dụng trái phép chất ma tuý. Nó còn nằm trong đường dây cung cấp gái hạng sang nữa chú à. Lúc gần 4h kém nó mua bánh tới nhà tiếp cận Thục Linh đấy ạ.
- Chú có nghe qua về đối tượng này, công an thành phố Hồ Chí Minh không có bằng chứng để kết tội hắn vì hắn khá mưu mô.
- Bây giờ chỉ cần hắn dùng ma tuý thì sẽ bắt được thôi phải không chú?
- Nếu dùng cách đó chúng ta chỉ bắt được hắn tội buôn bán và sử dụng trái phép chất ma tuý thôi Trọng Lâm.
- Dạ vâng ạ.
Nói vậy nghĩa là phải chờ tới lúc hắn cung cấp gái hạng sang cho đại gia bên Macau mới bắt được à? Thục Linh còn có anh và bố già, vậy các cô gái tươi trẻ xinh đẹp khác thì sao đây? Rừng nào cọp đó, bên phía Macau không phải lãnh địa của anh, nên trong chuyện này anh không thể làm gì khác ngoài bảo vệ an toàn cho Thục Linh.
Anh gọi cho Ninh để xem tình hình bên đó thế nào thì lại không thấy Ninh nhấc máy, anh lẩm bẩm:
- Đi đâu rồi không biết.
Gọi chị Nhã và cả Thục Linh cũng không có liên lạc được, dĩ nhiên là không thể nào gọi được rồi vì đang ở tầng hầm Royal City, sóng điện thoại ở đây về 0 mà.
- Alo Kevin nghe ạ đại ca!
- Mày gọi được cho thằng Ninh không? Nãy giờ tao gọi nó không được.
- Dạ thằng Ninh thì em biết ạ. Nó có nói với em là đưa cô chủ với chị Nhã đi mua đồ tích trữ. Chứ đi ra ngoài mua đồ nấu cơm nhiều khéo bị thằng Cường dụ dỗ ạ.
- Tốt rồi. Có thằng Bryan ở đó không?
- Dạ có ạ đại ca. Có cả anh Bảo bới Wiliam nữa ạ.
- Mở loa ngoài lên.
Loa ngoài được mở, anh Lâm có nói mình muốn tóm Quốc Cường rồi mang cho công an xử lý nhưng bên chỗ ông Huy lại nói rằng chỉ bắt được nếu hắn sử dụng ma tuý thôi, chứ không thể buộc tội hắn cung cấp gái, anh muốn các vị quân sư đại tài cho ý kiến về vấn đề này. Bryan lên tiếng:
- Bên Macau không phải địa bàn hoạt động của chúng ta. Và chúng ta cũng chưa xác định được người đứng sau hắn là ai. Đại ca!
- Cứ nói, tao vẫn đang nghe.
- Đại ca cho em phá lệ lần này, chỉ cần bắt nó lúc đang phê thuốc thì sẽ bắt được thôi.
- Tao cũng có nghĩ tới điều này, nhưng theo chú Huy nói nó là người mưu mô và luồn lách giỏi.
- Vậy thì chỉ còn 1 cách thôi đại ca, đó là cung cấp gái cho hắn.
Wiliam đưa ra ý kiến của mình, đó là cung cấp gái cho Quốc Cường, trà trộn vào đường dây của hắn bên Macau rồi từ đó chụp lại hết tất cả mọi hoạt động cũng như đường đi nước bước của ông trùm và toàn bộ đàn em cho cảnh sát Macau, cứu các cô gái và lật đổ ông trùm. Macau lúc đó sẽ là của anh Lâm và toàn bộ vệ sĩ.
- Mọi người thấy ổn chứ?
- Cũng hay đấy nhưng quá mạo hiểm. Bryan nói.
Anh Lâm nói trong điện thoại rằng anh Bảo chưa lên tiếng, trên hết anh muốn vị quân sư này nói lên suy nghĩ của mình.
- Tôi đang có 2 nghi vấn. 1 là tại sao hắn ta lại nhằm vào cô chủ mà không phải cô gái khác. Và thứ 2, đó là tại sao lại mua tới tận 3 cái bánh.
Bryan nói:
- Nghi vấn thứ 1 thì có vẻ như là nó ngồi 1 chỗ nào đấy và quan sát thấy cô chủ đi mua đồ chẳng hạn. Còn thứ 2, có thể nó nghĩ nhà cô chủ có 3 người chẳng hạn.
- Giả thuyết của tôi, trong 3 chiếc bánh đó đều có chứa thuốc ngủ. Chỉ cần ăn bánh đó vào mà tất cả đều bị ngấm thuốc thì cô chủ sẽ dễ dàng bị mang đi, hắn ta sẽ chiếm lấy số tiền được ứng trước 1 mình.
Ngấm thuốc ngủ thì sẽ chẳng còn biết gì nữa, Thục Linh sẽ dễ dàng bị Quốc Cường mang đi rồi nếu không có Ninh ở đó hoặc là camera theo dõi. Tạo hiện trường giả 1 vụ bắt cóc tống tiền thôi, quá đơn giản. Wiliam nói:
- Giả thuyết rất hay. Đại ca à.
- Anh Bảo và Wiliam tới nhà kiểm tra túi bánh mà thằng Ninh nó vứt đi.
- Vâng thưa cậu chủ.
- Còn Bryan, cố gắng tìm ra chỗ ở của hắn cho tao.
- Dạ em đi liền.
Kevin chưa có việc để làm nên có nói với anh Lâm, ngoại trừ giả thuyết như Bryan nói thì anh Lâm đang nghiêng về giả thuyết đó là hắn ta tiếp cận hoặc bằng 1 cách nào đó đã nói chuyện với Mỹ Hương.
- Đại ca nghi con nhỏ đó có dính líu vào đường dây đó sao ạ?
- Không. Mà tao nghĩ con nhỏ đó đã dùng cách gì đấy để tiếp cận với thằng đó và ngược lại. Chứ mày không thấy à? Tại sao thằng đó lại nhằm vào em ấy để tiếp cận?
- Em sẽ kiểm tra con nhỏ Hương thưa đại ca.
- Tốt rồi.
Thiên Bảo và Wiliam dùng xe máy để tới nhà của cô chủ cho dễ dàng luồn lách, Wiliam nói Thiên Bảo có khiếu suy đoán lắm và hỏi Thiên Bảo rằng chẳng may mà cả 3 chiếc bánh đó đều có thuốc ngủ thì anh ta sẽ có ý tưởng gì?
- Nếu suy đoán của tôi là đúng thì hắn ta là 1 kẻ tham lam. Hắn ta muốn tiền thôi không phải sao? Nếu tôi là cậu chủ, tôi sẽ dùng cách của cậu.
- Cách của em, nghĩa là...
- Ta sẽ đóng giả làm 1 nhà buôn, móc nối với hắn để giao dịch làm ăn. Không có gái thì chúng ta có thể buôn bán thứ kia. Trà trộn vào hang ổ của nó hoặc bắt nó về tra khảo. Bên Macau đó cũng phát triển mà đúng không?
Bên Macau thì cũng tương đối phát triển đấy, quán bar rồi nhà hàng và các sòng bài đốt tiền. Mở 1 hệ thống sòng bài ở đó chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền đây. Nhưng Wiliam còn đang suy nghĩ, liệu rằng đại ca của mình có vì 1 thằng oắt con mới rụng hết răng sữa như Quốc Cường mà phá vỡ đi nguyên tắc của mình không? Đó là chưa kể bố già nữa.
Về tới nhà của Thục Linh, Bryan bấm 1 nút công tắc để mở cổng, xe của Wiliam vẫn chưa về tới đây. 2 anh em bắt đầu lục sọt rác thì thấy ngay túi bóng đựng 3 chiếc bánh.
- Tới chỗ chú Huy thôi anh Bảo.
- Cậu gọi cho Kevin đi, bảo cậu ấy trích xuất camea đoạn Quốc Cường mang bánh tới nhà cô chủ.
Hai anh em lên xe ngồi, đang chuẩn bị phóng đi thì con bmw màu trắng đã về tới. Ninh xuống xe rồi đi tới chỗ Thiên Bảo và Wiliam.
- 2 người sao tới đây?
- Tới đây vì cái này đây. Bọn này muốn chứng thực vài thứ. Đưa cô chủ tới nhà hàng trước đi.
- Ok.
Kevin cũng đã nhận được cuộc gọi của Wiliam rồi và cũn có gửi đoạn trích xuất camera vào máy của Wiliam. Nhưng anh ta vẫn còn đang thắc mắc, rằng tại sao Mỹ Hương lại có dính líu tới chuyện này. Và nếu tiếp cận với Quốc Cường, cô ta đã dùng cách gì? Kevin nằm gục xuống bàn suy nghĩ mất vài phút, và...
- A CÓ RỒI.
Đúng là dân IT chuyên nghiệp, còn làm cái gì nữa ngoài giám sát camera giao thông. Không có trong danh sách đi ăn tối nên Kevin gọi xuống tổ bếp làm cho mình cơm trắng cùng cánh gà chiên nước mắm và cafe đen đá.
- Có gì chú nói nhân viên lúc nào mang đồ lên phòng thì cứ vậy mở cửa ra nhé ạ không cần phải gõ.
- Tôi nhớ rồi cậu Kevin.
- À với cả cho cháu 1 đĩa to bò khô, vắt tí chanh vào đó nữa và chai coca lít rưỡi. Cảm ơn chú.
30’ sau shipper cũng đã giao đồ ăn tới, 5 cốc trà sữa socola cho chị Trang, 5 hộp ô mai cho anh Khang khoai lang cùng 2 suất nem nướng Nha Trang và 2 ly hồng trà sữa trân châu của The Coffee House. Chị Trang lắc đều lên rồi chọc ống hút vào uống 1 chút, vừa nhai trân châu vừa nói:
- Lão kia tính hối lộ cái gì đây hả?
- Không có bà với lão Khang tôi chết á.
- Thì tuyển thêm người. Lo quái gì.
- Tìm đâu ra? Phải đào tạo lại từ đầu mệt chứ. Mà có thời gian quái đâu.
- Đúng òi. Không có thời gian đào tạo người mới nhưng lại có thời gian đi ăn với đi xem phim hen.
Chị Trang nói xong anh Quân với chị Khánh Vân bỗng ho khù khụ, chị Vân gãi đầu gãi tai rồi cầm cốc hồng trà xuống dưới tầng 1 quét quáy dọn dẹp studio 1 chút. Chị Trang nói:
- Chưa bày tỏ nữa à?
- Bày tỏ gì. Uống nhanh lên rồi còn làm việc!
- Này lão già kia, tôi là thai phụ đấy.
- Gọi thằng chồng bà dậy. Còn nằm đó ngủ nữa tôi đuổi hết giờ.
- Ngon đuổi đê. Bọn tôi mà đi lão mệt đấy.
Anh Khang cũng đã dậy rồi, đánh răng rửa mặt cho sạch mùi mắm tôm rồi ra ngoài làm việc tiếp tục. Thấy đống ô mai Hồng Lam trên bàn rồi, biết là của mình nhưng anh vẫn hỏi:
- Ơ. Của ai vậy?
- Lão Quân bao đấy. Của chùa mình cứ xơi tự nhiên lão ơi.
- Vậy à mụ? Hehe ăn thôi.
Bóc 1 hộp ô mai chanh muối chua mặn ngọt ra rồi đưa cho chị Trang 1 miếng:
- Mụ ăn đi nà!
Chị Trang cũng chọc 1 cốc trà sữa rồi đưa cho anh Khang và nói:
- Lão uống đi nà.
- Hì hì cảm ơn vợ iu nhen. Chụt chụt...
- Rửa mồm chưa đó?
- Dạ anh rửa rồi mụ.
- Đâu. Đưa kiểm tra nào.
Chị Trang kiểm tra anh Khang đã “rửa mồm” hay chưa bằng cách hôn rồi cháo lưỡi khiến cho ai đó ăn cơm chó ngập mồm.
- Tốt. Cứ vậy phát huy hen.
- Tôi lạy 2 người, làm việc đi!
- Ề có người ghen tị nà!
Chị Trang với anh Khang cười phớ lớ như ma làm rồi bắt tay tiếp tục công việc. Ở Thiên Đường Bảo Sơn, con cái của đoàn doanh nhân có vẻ như rất thích những trò liên quan đến nước với biển vậy. Chẳng cần mặc phao chúng cứ vậy mà nhảy ùm xuống làn nước mát vẫy vùng xua đi cái nóng.
- Andrew! Do you like it?
- Yes yes yes. I like it.
Cậu bé này được mẹ Jane của mình cho làm quen với nước từ lúc mới được 2 tuổi kìa, và bây giờ khi đã lên 7 tuổi cậu bé bơi lội đỉnh của chóp luôn còn hơn bố mình nữa.
Lúc đi xe khách tới đây anh Lâm đã giao hẹn trước rồi, rằng sau khi chơi ở Thiên Đường Bảo Sơn xong, khi về tới khách dạn mọi người hãy nêu lên ý kiến của mình về nó, ví dụ như là vui hay buồn, muốn đi tiếp nó 1 lần nữa không hay đi chỗ khác. Và hơn cả, anh muốn họ có sáng tạo hơn khi về lại Las Vegas để cống hiến cho tập đoàn của họ.
Anh không muốn họ lấy lòng mình rằng là ồ, có ngài chủ tịch cho đi nên họ thấy vui lắm nọ kia, yêu Việt Nam lắm hay những câu có cánh khác cho nên anh không có xuống bơi cùng họ. Anh đi tới những quầy giải khát chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người sau khi chơi thoả thích. Ngồi làm cây kem Tràng Tiền đậu xanh anh gọi video call cho Thục Linh:
- Ơi em nghe đây Lâm.
- Em ôn bài xong chưa? Nhớ anh không nè?
- Chả nhớ cái gì hết.
- Ơ sao không nhớ. Anh nhớ em muốn chết.
- Hì hì em nói đùa á, em cũng nhớ anh. Anh với mọi người đang ở đó rồi à.
- Hihi ừm. Đang ngồi ăn kem nè.
- Hứ. Nào ai biết được vị kem ở đó ra sao.
Bên kia cô đang sụ mặt xuống, đang thèm kem thì chớ có thích khoe không? Thục Linh cầm máy đi xuống dưới nhà, xỏ tông lào đi bộ ra tiệm tạp hoá gần nhà. Anh cười ha hả rồi nói cô ăn kem ít thôi không là đau bụng viêm họng đó.
- Kệ em. Em đau bụng chứ anh có đau bụng đâu.
- Anh không đau bụng nhưng anh đau lòng, mà sao lại đi ra ngoài đường thế hả?
- Đồ quỷ xứ. Em tắt đây rồi chút nữa về gọi lại ha.
- Thôi cứ để đó đi mà đừng cúp.
- Sao dzạ?
- Thì muốn nhìn em thêm 1 chút nữa đó.
Khoảnh khắc Thục Linh đi mua kem rồi cười cười vừa nói chuyện video call đã vô tình lọt vào mắt xanh của Quốc Cường khi anh ta đang ngồi trên tầng 2 của quán cafe ngay đối diện ngõ nhà cô. Mọi người có nhớ anh chàng đi con audi màu galaxy thiên xanh dương không? Đúng rồi chính anh ta đấy. Anh ta nhanh rút điện thoại ra chụp ngay vài tấm của Thục Linh rồi thầm cảm thán:” Cô bé đáng yêu bị què chân kia con cái nhà ai mà xinh thế?”
Anh ta gửi ngay tấm hình cho 1 tài khoản zalo, ngồi tu cốc cafe nhàn nhạt rồi lại đứng lên ngó:
- Ơ kìa. Nhà cô bé đó ngay đây sao?
Đưa mắt nhìn về phía Thục Linh, Quốc Cường thấy cô mở cổng ra rồi đi vào nhà mới chợt nghĩ rằng Thục Linh không phải đối tượng để mình nhắm tới, liền mở điện thoại ra và nhắn cho bên kia. Nhưng đang nhắn dở chưa có gửi đi thì đầu dây bên kia đã nhắn lại 1 tin:
[Còn trinh thì giá sẽ cao hơn đấy.]
[Nhưng nhà con bé đó giàu. Tôi sợ mình không đủ chi ra.]
[200 triệu đủ cậu chi cho con bé đó chưa?]
“Gì cơ? 200 triệu? Con bé này mà được 200 triệu sao?” Xem lại ảnh của Thục Linh khi cô vừa đi vừa nói chuyện video call, à thì cũng có xinh xắn lại trẻ trung yêu đời.
[Ok.]
Quốc Cường thực chất là 1 mắt xích quan trọng trong đường dây cung cấp gái hạng sang và buôn bán ma tuý tổng hợp. Người vừa đồng ý chu cấp cho anh ta 200 triệu chính là trùm của tổ chức này. Tài khoản đã về máy rồi ngại gì không chơi, anh ta có nhiều thời gian mà.
Ting ting:
[Còn con nhỏ ở quán cafe mà đâm vào xe cậu xước sơn, tìm thấy nó chưa?]
[Chưa. Tôi tới nhà nó thì chỉ còn lại đống gạch đá đổ nát. Hỏi hàng xóm thì họ nói nó hại con nhà người ta tai nạn giao thông, nghe đâu là đứa con gái đó là con của quan chức cấp cao thế là bị xã hội đen tới cướp nhà luôn. Thôi tôi đi xử lý con nhỏ hồi nãy trước đây.]
Quốc Cường rời khỏi quán cafe rồi ra con xe audi màu độc của mình mua bánh và hoa, nhưng Hà Nội anh ta chưa có khám phá nhiều nên có hỏi mấy bạn trẻ rằng ở Hà Nội chỗ nào bán bánh ngon.
- Bán bánh mà ngon ấy ạ? Anh tới L2 Cafe đó, chỗ đó vừa rẻ mà bánh lại ngon ạ anh.
- L2 Cafe à? Nó nằm trên đường nào em?
- Dạ anh tìm trên google maps là có đó ạ. Anh tìm L2 Cafe Sách là ra đó anh.
- Cảm ơn em.
Tìm trên maps đúng quán Cafe Sách L2, có địa chỉ rồi cứ vậy mà đi theo chỉ dẫn thôi. Quốc Cường tới quán sau 15’ lái xe, đi vào trong thấy đông tụi học sinh ăn bingsu ghê nên có order 1 tô bingsu và bánh ngọt best seller của quán.
- Dạ vâng ạ. Anh ngồi đây ăn hay mang về ạ?
- Anh mang đi.
- Dạ vâng. Của anh 1 tô Bingsu trà xanh size L và 3 bánh ngọt Dark Chocolate,200k ạ.
Trả tiền xong và cầm tô bingsu đó ra xe đi về nhà của Thục Linh. Con gái mà, làm sao cưỡng lại được cám dỗ của đồ ăn. Anh ta đi 1 đoạn bỗng dừng lại và nghĩ ngợi 1 lúc tầm 3’ và sau đó quyết định đi vào 1 tiệm thuốc tây để mua vài viên thuốc ngủ.
Muốn ăn không ăn hỏng số tiền 200 triệu đó vậy nên anh ta đã rắc 1 chút thuốc ngủ dạng bột mà anh ta đã nghiền nát ra rắc đều lên phần bánh bông lan, còn bingsu thì anh ta đang ngồi ăn trên xe rồi.
“Giờ này còn sớm, nhà con bé đó quá lắm chỉ có nó với con giúp việc là cùng. Mình không việc gì phải vội.” Ăn xong tô bingsu rồi anh ta lái xe tới ngõ nhà cô, đỗ lệch sang trái 1 chút rồi mở cửa xe ra đi tới bấm chuông cổng nhà ông Minh.
- Cậu là ai?
- Dạ em bên giao hàng ạ. Có người đặt bánh rồi đem tới cho gia đình mình.
- Hư. Giao hàng mà ăn bận vậy, tính lừa đảo ai đây? NINH ƠI!
Ninh nghe chị Nhã gọi, cầm luôn khẩu k54 còn đang lau chạy ra ngoài.
- Có chuyện gì không chú em?
- Nó nói là giao hàng, đem bánh tới này Ninh.
Ninh bóp cò súng rồi giơ lên doạ:
- Cút nhanh trước khi anh nóng mắt!
Quốc Cường cũng rén vội đánh rơi túi bánh ngọt xuống rồi ra xe chạy mất tăm luôn. May mà nay Ninh tới đây chứ không thì ở nhà có mỗi chị với Thục Linh chẳng biết soay sở làm sao. Anh Ninh vệ sĩ nhặt túi bánh đó lên rồi xem qua, chị Nhã nói:
- Đây là bánh của cửa hàng mà.
- Ừ. Chiếc xe hồi nãy chị có để ý biển số không?
- Ờ... chỉ nhớ được là biển 51 thôi à.
- Quay vào trong check cam.
Sau khi check cam và biết được gương mặt của Quốc Cường, Ninh gửi ngay cho Kevin check hộ mình, nói rõ rằng người đàn ông đó đóng giả giao hàng tới đưa bánh ngọt cho cô chủ.
15’ sau:
- Tao nghe!
- Nó có tiền án về tội buôn bán ma tuý và đánh bạc có tổ chức.
- Thế à. Vậy là để xổng mất nó rồi, phí vãi.
- Còn biển số xe của nó mà. Để gọi cho đại ca xem đại ca có hứng thú không.
- Ừ.
Anh Ninh nói với chị Nhã rằng người đàn ông hồi nãy là tội phạm buôn bán ma tuý, ra đường phải hết sức cẩn thận. Lúc nào muốn đi mua gì thì nói anh ta sẽ đưa đi.
- Ok.
- Tốt nhất là đi mua đồ ngay bây giờ. Tích trữ lương thực.
- Bây giờ sao?
- Ừm.
Ninh lên gọi cô chủ xuống dưới nhà, ngày hôm nay tuy là sẽ đi ăn ngoài nhưng chị Nhã cần mua 1 chút đồ để đỡ phải đi chợ nhiều, trời nắng nóng đen da.
- Dạ vâng. Anh đợi em thay đồ ạ.
- Dạ vâng thưa cô chủ.
Thục Linh thay đồ tiện 1 chút nữa sẽ đi ăn luôn nên mặc đồ đẹp chút chút, xuống dưới nhà rồi ra xe đi cùng với anh Ninh và chị Nhã. 5h mới đi ăn mà bây giờ mới có gần 4h chiều nên 3 người tới Royal City để mua sắm bổ sung cho chiếc tủ lạnh đang dần dần trống huếch trống hoác.
Tiếng chuông ip của anh Ninh, anh bấm 1 nút ở airpods rồi alo, đầu dây bên kia là Kevin. Kevin nói không được để cô chủ và chị Nhã đi ra ngoài đường 1 mình bởi tên Quốc Cường đó ngoài buôn bán ma tuý thì hắn còn là 1 tay buôn gái hạng sang qua Macau cho các đại gia nữa.
- Có chính xác không?
- 100%.
- Có biết nó ở đâu không? Tới bắt luôn 1 thể.
- Không có chứng cớ gì để bắt nó đâu.
- Tại sao lại thế?
- Tao cũng không rõ. Nhưng nó vẫn nhởn nhơ như vậy thì chứng tỏ rằng công an không có bằng chứng gì để bắt nó được rồi.
- Hiểu rồi.
Ninh cúp máy xong rồi nói với cô chủ của anh và chị Nhã rằng đợt này mọi người hãy hạn chế ra đường. Thục Linh thắc mắc tại sao lại như vậy thì anh Ninh vệ sĩ kể lại tường tận mọi chuyện cho cô nghe, và khuyên cô từ nay muốn đi đâu thì nói Ninh đưa đi.
- Ninh nói đúng đấy Linh à. Cũng vì giao hàng mà em mới bị tai nạn đấy. An toàn là trên hết.
- Dạ vâng ạ anh chị. Nhưng em nghĩ là cái anh Quốc Cường gì đấy chắc không dám tới đây nữa đâu anh. Vì anh Ninh mang cả súng ra doạ mà.
- Nó là 1 tay buôn gái hạng sang qua Ma cau, tiền nó có được trong 1 vụ buôn bán thành công sẽ rất nhiều cô chủ à. Nên cô chủ đừng quá chủ quan nhé.
Tới Royal City, vì quá hiểu Thục Linh rồi nên 3 người vào Starbucks mua cafe trước rồi mới đi mua sắm thì tình cờ Ninh và Cường chạm mặt nhau. Cường sau khi bị Ninh mang súng ra doạ nên cũng sợ mà không dám có hành động gì hết, đứng dậy và đi ra ngoài cửa quán.
- Cô chủ có thấy cái người vừa đứng dậy đi ra ngoài quán không ạ?
- Dạ em có ạ anh.
- Nó chính là người mà trên xe tôi đã kể. Cô chủ phải hết sức cẩn thận.
- Dạ em biết ạ.
Bên phía anh Lâm, anh cũng đã biết về chuyện này từ Kevin kể lại rồi, và anh Lâm rất ghét ai buôn bán ma tuý và cung cấp gái. Chuyện Quốc Cường mua bánh để tiếp cận với Thục Linh của anh chắc chắn là để phục vụ cho mưu đồ xấu xa đó rồi. Anh gọi điện cho ông Huy trưởng phòng cảnh sát để thông báo về tình hình của Quốc Cường.
- Bùi Quốc Cường à Lâm.
- Dạ vâng chú. Kevin bên chỗ cháu có tìm hiểu rồi, Bùi Quốc Cường có tiền án về tội đánh bạc có tổ chức và sử dụng trái phép chất ma tuý. Nó còn nằm trong đường dây cung cấp gái hạng sang nữa chú à. Lúc gần 4h kém nó mua bánh tới nhà tiếp cận Thục Linh đấy ạ.
- Chú có nghe qua về đối tượng này, công an thành phố Hồ Chí Minh không có bằng chứng để kết tội hắn vì hắn khá mưu mô.
- Bây giờ chỉ cần hắn dùng ma tuý thì sẽ bắt được thôi phải không chú?
- Nếu dùng cách đó chúng ta chỉ bắt được hắn tội buôn bán và sử dụng trái phép chất ma tuý thôi Trọng Lâm.
- Dạ vâng ạ.
Nói vậy nghĩa là phải chờ tới lúc hắn cung cấp gái hạng sang cho đại gia bên Macau mới bắt được à? Thục Linh còn có anh và bố già, vậy các cô gái tươi trẻ xinh đẹp khác thì sao đây? Rừng nào cọp đó, bên phía Macau không phải lãnh địa của anh, nên trong chuyện này anh không thể làm gì khác ngoài bảo vệ an toàn cho Thục Linh.
Anh gọi cho Ninh để xem tình hình bên đó thế nào thì lại không thấy Ninh nhấc máy, anh lẩm bẩm:
- Đi đâu rồi không biết.
Gọi chị Nhã và cả Thục Linh cũng không có liên lạc được, dĩ nhiên là không thể nào gọi được rồi vì đang ở tầng hầm Royal City, sóng điện thoại ở đây về 0 mà.
- Alo Kevin nghe ạ đại ca!
- Mày gọi được cho thằng Ninh không? Nãy giờ tao gọi nó không được.
- Dạ thằng Ninh thì em biết ạ. Nó có nói với em là đưa cô chủ với chị Nhã đi mua đồ tích trữ. Chứ đi ra ngoài mua đồ nấu cơm nhiều khéo bị thằng Cường dụ dỗ ạ.
- Tốt rồi. Có thằng Bryan ở đó không?
- Dạ có ạ đại ca. Có cả anh Bảo bới Wiliam nữa ạ.
- Mở loa ngoài lên.
Loa ngoài được mở, anh Lâm có nói mình muốn tóm Quốc Cường rồi mang cho công an xử lý nhưng bên chỗ ông Huy lại nói rằng chỉ bắt được nếu hắn sử dụng ma tuý thôi, chứ không thể buộc tội hắn cung cấp gái, anh muốn các vị quân sư đại tài cho ý kiến về vấn đề này. Bryan lên tiếng:
- Bên Macau không phải địa bàn hoạt động của chúng ta. Và chúng ta cũng chưa xác định được người đứng sau hắn là ai. Đại ca!
- Cứ nói, tao vẫn đang nghe.
- Đại ca cho em phá lệ lần này, chỉ cần bắt nó lúc đang phê thuốc thì sẽ bắt được thôi.
- Tao cũng có nghĩ tới điều này, nhưng theo chú Huy nói nó là người mưu mô và luồn lách giỏi.
- Vậy thì chỉ còn 1 cách thôi đại ca, đó là cung cấp gái cho hắn.
Wiliam đưa ra ý kiến của mình, đó là cung cấp gái cho Quốc Cường, trà trộn vào đường dây của hắn bên Macau rồi từ đó chụp lại hết tất cả mọi hoạt động cũng như đường đi nước bước của ông trùm và toàn bộ đàn em cho cảnh sát Macau, cứu các cô gái và lật đổ ông trùm. Macau lúc đó sẽ là của anh Lâm và toàn bộ vệ sĩ.
- Mọi người thấy ổn chứ?
- Cũng hay đấy nhưng quá mạo hiểm. Bryan nói.
Anh Lâm nói trong điện thoại rằng anh Bảo chưa lên tiếng, trên hết anh muốn vị quân sư này nói lên suy nghĩ của mình.
- Tôi đang có 2 nghi vấn. 1 là tại sao hắn ta lại nhằm vào cô chủ mà không phải cô gái khác. Và thứ 2, đó là tại sao lại mua tới tận 3 cái bánh.
Bryan nói:
- Nghi vấn thứ 1 thì có vẻ như là nó ngồi 1 chỗ nào đấy và quan sát thấy cô chủ đi mua đồ chẳng hạn. Còn thứ 2, có thể nó nghĩ nhà cô chủ có 3 người chẳng hạn.
- Giả thuyết của tôi, trong 3 chiếc bánh đó đều có chứa thuốc ngủ. Chỉ cần ăn bánh đó vào mà tất cả đều bị ngấm thuốc thì cô chủ sẽ dễ dàng bị mang đi, hắn ta sẽ chiếm lấy số tiền được ứng trước 1 mình.
Ngấm thuốc ngủ thì sẽ chẳng còn biết gì nữa, Thục Linh sẽ dễ dàng bị Quốc Cường mang đi rồi nếu không có Ninh ở đó hoặc là camera theo dõi. Tạo hiện trường giả 1 vụ bắt cóc tống tiền thôi, quá đơn giản. Wiliam nói:
- Giả thuyết rất hay. Đại ca à.
- Anh Bảo và Wiliam tới nhà kiểm tra túi bánh mà thằng Ninh nó vứt đi.
- Vâng thưa cậu chủ.
- Còn Bryan, cố gắng tìm ra chỗ ở của hắn cho tao.
- Dạ em đi liền.
Kevin chưa có việc để làm nên có nói với anh Lâm, ngoại trừ giả thuyết như Bryan nói thì anh Lâm đang nghiêng về giả thuyết đó là hắn ta tiếp cận hoặc bằng 1 cách nào đó đã nói chuyện với Mỹ Hương.
- Đại ca nghi con nhỏ đó có dính líu vào đường dây đó sao ạ?
- Không. Mà tao nghĩ con nhỏ đó đã dùng cách gì đấy để tiếp cận với thằng đó và ngược lại. Chứ mày không thấy à? Tại sao thằng đó lại nhằm vào em ấy để tiếp cận?
- Em sẽ kiểm tra con nhỏ Hương thưa đại ca.
- Tốt rồi.
Thiên Bảo và Wiliam dùng xe máy để tới nhà của cô chủ cho dễ dàng luồn lách, Wiliam nói Thiên Bảo có khiếu suy đoán lắm và hỏi Thiên Bảo rằng chẳng may mà cả 3 chiếc bánh đó đều có thuốc ngủ thì anh ta sẽ có ý tưởng gì?
- Nếu suy đoán của tôi là đúng thì hắn ta là 1 kẻ tham lam. Hắn ta muốn tiền thôi không phải sao? Nếu tôi là cậu chủ, tôi sẽ dùng cách của cậu.
- Cách của em, nghĩa là...
- Ta sẽ đóng giả làm 1 nhà buôn, móc nối với hắn để giao dịch làm ăn. Không có gái thì chúng ta có thể buôn bán thứ kia. Trà trộn vào hang ổ của nó hoặc bắt nó về tra khảo. Bên Macau đó cũng phát triển mà đúng không?
Bên Macau thì cũng tương đối phát triển đấy, quán bar rồi nhà hàng và các sòng bài đốt tiền. Mở 1 hệ thống sòng bài ở đó chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền đây. Nhưng Wiliam còn đang suy nghĩ, liệu rằng đại ca của mình có vì 1 thằng oắt con mới rụng hết răng sữa như Quốc Cường mà phá vỡ đi nguyên tắc của mình không? Đó là chưa kể bố già nữa.
Về tới nhà của Thục Linh, Bryan bấm 1 nút công tắc để mở cổng, xe của Wiliam vẫn chưa về tới đây. 2 anh em bắt đầu lục sọt rác thì thấy ngay túi bóng đựng 3 chiếc bánh.
- Tới chỗ chú Huy thôi anh Bảo.
- Cậu gọi cho Kevin đi, bảo cậu ấy trích xuất camea đoạn Quốc Cường mang bánh tới nhà cô chủ.
Hai anh em lên xe ngồi, đang chuẩn bị phóng đi thì con bmw màu trắng đã về tới. Ninh xuống xe rồi đi tới chỗ Thiên Bảo và Wiliam.
- 2 người sao tới đây?
- Tới đây vì cái này đây. Bọn này muốn chứng thực vài thứ. Đưa cô chủ tới nhà hàng trước đi.
- Ok.
Kevin cũng đã nhận được cuộc gọi của Wiliam rồi và cũn có gửi đoạn trích xuất camera vào máy của Wiliam. Nhưng anh ta vẫn còn đang thắc mắc, rằng tại sao Mỹ Hương lại có dính líu tới chuyện này. Và nếu tiếp cận với Quốc Cường, cô ta đã dùng cách gì? Kevin nằm gục xuống bàn suy nghĩ mất vài phút, và...
- A CÓ RỒI.
Đúng là dân IT chuyên nghiệp, còn làm cái gì nữa ngoài giám sát camera giao thông. Không có trong danh sách đi ăn tối nên Kevin gọi xuống tổ bếp làm cho mình cơm trắng cùng cánh gà chiên nước mắm và cafe đen đá.
- Có gì chú nói nhân viên lúc nào mang đồ lên phòng thì cứ vậy mở cửa ra nhé ạ không cần phải gõ.
- Tôi nhớ rồi cậu Kevin.
- À với cả cho cháu 1 đĩa to bò khô, vắt tí chanh vào đó nữa và chai coca lít rưỡi. Cảm ơn chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.