Chương 143
Lana318
09/06/2023
143:
Kevin bắt đầu check lại camera nhà Thục Linh lúc Mỹ Hương tới nhà để cầu xin bố già cho bố mẹ cô ta được vào làm lại trong tập đoàn.
- Đây rồi! Mày đi đâu đây con khốn?
Nhân viên bếp có theo như lời căn dặn của Kevin đã mở cửa phòng ra rồi mang đồ vào cho anh ta.
- Cô mở giúp tôi rèm cửa.
- Dạ vâng ạ.
- À có ra ngoài thì đóng giúp tôi cái cửa luôn.
Kevin gõ vài cái rồi ngồi ăn cơm, mắt và tay phải không rời khỏi màn hình laptop và con chuột không dây. “Mịa làm thế này mất thời gian quá thể đi. Chi bằng bắt con nhỏ đó về đây tra tấn là lòi ra ngay rồi.” Nhưng rồi anh ta lại nghĩ lại, chuyện không đơn giản như anh ta suy tính, và đầu của anh ta chỉ giỏi IT chứ không giỏi về suy luận logic. Đại ca của anh ta chưa bao giờ sai, cho nên phải cố thôi.
Khoảng nửa tiếng sau, Kevin thấy gì đó trong màn hình máy tính ở phía giữa, rồi sau đó lại nhìn vào chiếc macbook ở phía bên trái để quan sát đối chiếu.
- Ô yo yo... Thì ra là vậy. Xem chúng mày đi đâu đây.
Kevin sau 5’ bấm điện thoại gọi cho đại ca.
- Nói đi.
- Báo cáo. Đúng như đại ca dự đoán, con Mỹ Hương sau khi rời nhà của cô chủ có lái xe đi lang thang ở chỗ đoạn gò Đống Đa thì va ngay vào con Audi của thằng khứa kia. Và chính con Hương là người mời thằng kia vào quán cafe ạ.
- Tốt lắm. Cử 1 ai đó đi tới quán cafe đó điều tra cho tao, xem con nhỏ đó đã nói gì với thằng Cường.
- Dạ.
Kevin gọi nhanh cho Wiliam để hỏi xem đã xác định được bánh có bị hạ thuốc chưa thì Wiliam nói phải chờ thêm 30’ nữa mới có kết quả. Kevin nói:
- Để anh Bảo lấy kết quả, mày tới quán cafe mà tao gửi địa chỉ vào máy mày đi, hỏi xem con Hương với thằng Cường đã nói những gì với nhau.
- Con Hương nhà bà Sáu á? Sao lại có nó ở đây?
- Cứ làm theo những gì tao bảo đi, đây là lệnh của đại ca.
- Ok con dê.
Wiliam phóng xe máy và đi tới quán Cafe mà Kevin đã gửi địa chỉ, Kevin còn nhắn tin cho Wiliam ghi âm lại lời nói của nhân viên nữa để làm bằng chứng để Mỹ Hương hết đường chối cãi.
Về phía Thục Linh, cô với Ninh và chị Nhã đã có mặt tại nhà hàng và chỉ chờ bố mẹ tới nữa thôi họ sẽ nhập tiệc. Cô thấy anh Lâm rồi và anh rất bảnh bao trong bộ vest màu đen trắng:
- Anh Lâm! Anh đẹp trai thế?
- Hì hì anh lúc nào cũng đẹp trai hết a...
- Ều lêu lêu cái đồ tự luyến. Mọi người hôm nay đi Thiên Đường Bảo Sơn vui không anh?
- Có. Nhưng anh nói trước đây, đi lại ít thôi hiểu chưa, em chưa có tháo bột đâu đấy.
- Hì hì, lết đi chầm chậm thôi cũng được mà anh.
- Chỉ giỏi cãi thôi.
- Ứ!
Thục Linh khoanh tay trước ngực rồi quay ngoắt mặt đi ra chỗ khác không có thèm nhìn anh nữa, hôm nay cô mặc váy hoa nhí được Minh Quân may cho rất là xinh xắn và đáng yêu làm anh Lâm cầm lòng không có nổi mà bế cô lên kiểu công chúa rồi hôn cô ngay trước cửa nhà hàng.
- Ưm... ứ... Bu... Buông!
Cô đẩy đầu anh Lâm ra rồi đưa mắt nhìn xung quanh, may quá là không có ai đi ra đi vào. Đánh vào vai anh 1 cái cô nói:
- Anh đó! May mà không có ai đấy.
- Có sao được chứ khi anh đã bao hết cả nhà hàng. Trừ gia đình chúng ta và đoàn doanh nhân sẽ chẳng có ai khác lạ vào đây.
“Bao hết? Ôi trời ạ, những người giàu có họ đều có cách tiêu tiền điên rồ vậy sao chứ?” Cô nói anh Lâm bỏ mình xuống, cô dựa vào tường là có thể đứng được mà. Thục Linh không muốn người khác nhìn vào nói cô mắc bệnh công chúa. Anh Lâm có đặt cô ngồi xuống ghế chứ đứng lâu 1 chỗ cũng tê chân mà.
- Nghe anh, đừng đứng lâu quá, chân em sẽ không thể nào khỏi nhanh. Chúng ta sẽ còn đi Bali chơi nữa đó hihi.
- Ò. Em bík òi.
- Em ôn bài xong hết chưa?
- Dạ rồi anh, có chuyện gì không ạ?
Trọng Lâm ghé sát vào tai Thục Linh nói nhỏ rằng tối nay tới khách sạn ở cùng anh 1 đêm, sáng mai anh đưa cô tới trường để thi.
- Ngày mai thi xong em muốn ăn bingsu trà xanh như hôm nay cơ.
- Chiều em luôn, 2 tô nha.
- Lại quá ư là được luôn hí hí.
Thục Linh cười rồi quay ra nhìn đường phố, a kia rồi, cô đã thấy xe của bố và mẹ cô rồi, còn ngài Smith đã tới từ trước cùng ông Công, vậy là tất cả đều đã đông đủ, ăn tối thôi.
Wiliam cũng đã tới quán Cafe Chợ nơi mà Mỹ Hương đã mời Quốc Cường tới uống cafe.
- Cafe Chợ xin chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì không ạ?
- Vào 12h trưa nay ở đây, có cặp đôi này tới đây uống cafe đúng không?
Wiliam đưa 2 bức ảnh chụp chân dung của Hương và Cường đưa cho nhân viên, nhân viên gật đầu và nói rằng đúng là có 2 người này tới đây và họ ngồi ở bàn số 3 ngay cửa ra vào.
- Cô có nghe được họ nói chuyện gì với nhau không?
- Dạ sau khi mang cafe ra cho anh chị ấy em quay vào đây ngồi và có nghe chị gái kia nói xin lỗi vì làm xước sơn xe của anh kia ạ.
- Chỉ vậy thôi à?
- Dạ vâng ạ.
- Cô chắc chứ?
- Em chắc. Vì lúc đó chỉ có 2 anh chị đó tới uống cafe thôi ạ. Chị kia còn khóc nữa tới nhoè cả mascara nữa đó ạ.
- Trong 2 người đó ai về trước?
- Dạ là chị kia ạ anh.
- Cô có thấy người con gái đó có hành động gì bất thường không?
Chị nhân viên đó tò mò và có hỏi Wiliam rằng tại sao lại phải hỏi tường tận như thế, thì Wiliam có nói cái người đàn ông ngồi cùng với Mỹ Hương có nằm trong đường dây buôn bán ma tuý và cung cấp gái hạng sang.
- Anh nói thật chứ ạ?
- Thật. Chúng tôi đang giúp công an Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh để bắt cho được tên này.
- Dạ chị gái kia nếu có điều bất thường thì chỉ có lúc về thôi ạ, đó là chị ấy cầm cốc cafe rồi ra lấy xe, nhưng ngồi lên xe thì lại có điện thoại thế là chị ấy đứng dưới trời nắng nóng rồi nói chuyện điện thoại khá to ạ.
- Còn người đàn ông?
- Em thấy hắn nhắn tin zalo ạ anh. Em có ra lau bàn nên thấy ạ.
Wiliam nhìn quanh thấy có camera, anh chỉ vào đó và nói muốn trích xuất camera đoạn lúc 12h trưa. Chị nhân viên đồng ý luôn, còn nói Wiliam với cảnh sát phải bắt cho được người đàn ông đó đấy, bởi hắn ta có hỏi chị gái mít ướt rằng có thể gặp nhau lần nữa không thì Mỹ Hương nói có duyên sẽ gặp lại.
- Cảm ơn. Thông tin của cô rất đáng giá.
Wiliam đưa cho chị nhân viên vài tờ 500k rồi ra lấy xe máy về lại khách sạn. Về tới nơi thì Thiên Bảo cũng bắt Grab về tới, thấy Wiliam anh đưa ngay tờ giấy kết quả xét nghiệm cả 3 chiếc bánh ngọt.
- Vậy là giả thuyết của anh hoàn toàn chính xác. Lên phòng Kevin ngay đi anh.
- Ok.
Lên tới nơi thì thấy có cả Bryan nữa, Wiliam đưa usb cho Kevin và nói đây là đoạn camera ghi lại khoảng thời gian ở quán cafe lúc Hương và Cường ngồi với nhau.
- 2 đứa nó nói gì?
- Không nhiều, con Mỹ Hương mời thằng kia cốc cafe coi như là đền chiếc xe. Và điều quan trọng là thằng kia nó nói với con Hương là có thể gặp nhau lần nữa không.
- Và?
- Con nhỏ đó nói có duyên sẽ gặp lại.
Kevin nghe xong gật đầu và nói rằng Mỹ Hương cô ta đang cố tình khoe biển số xe của mình cho Quốc Cường, đoạn camera cho thấy sau khi nghe điện thoại xong cô ta còn ngoái đầu ra sau chào tạm biệt Quốc Cường rồi mới phóng xe đi. Một sự bật đèn xanh không hề nhẹ. Thiên Bảo nói:
- Nếu là như vậy chúng ta nên cho chúng nó gặp nhau.
- Em có số của thằng Cường đó. Nhưng chúng ta không thể hành động khinh suất được anh Bảo à.
Wiliam nói:
- Vậy thì chuyển cho con kia 100 chai, và nội dung ghi là Có duyên sẽ gặp lại. Thế nào? Con nhỏ đó chắc chắn sẽ không quên được việc mình làm xước sơn 1 con audi màu độc lạ thế đâu. Và thằng kia, còn gì sung sướng hơn khi mình không phải mất tiền mà lại có gái theo tới tận cửa để cảm ơn?
- 100 chai có ít quá không?
- Trong lúc này con nhỏ đó cần tiền thôi không phải sao? Có là tốt rồi.
- Ok làm liền. Góp đê anh em.
Bryan đứng dậy làm công tác tư tưởng, mỗi người nôn ra 25 triệu rồi để chung vào 1 phong bì lớn. Chuyển khoản bây giờ không ổn vì tên tài khoản nó sẽ hiện lên, không tốt. Thu xong tiền và đếm đủ 100 triệu, Bryan hỏi Wiliam rằng tiếp theo phải làm gì?
- Mày ghi địa chỉ để 2 đứa nó có thể gặp nhau đi.
- Ok. Nhưng nếu không si nhê gì mày phải bù lỗ gấp đôi đấy.
- Ok luôn.
Thiên Bảo anh nói người của băng Phượng Hoàng sẽ nhận phần theo dõi Mỹ Hương và Quốc Cường.
- Trúng ý em. Các anh sẽ phải dùng mặt nạ đấy.
- Tôi biết mà.
Kevin nói rằng phải lựa chỗ nào đẹp đẹp kín đáo tí để cho 2 người họ gặp nhau, vì Quốc Cường chắc chắn sẽ chọn những nơi có thể quan sát được nhiều gái xinh nhất.
- Đúng thế. Bryan, mày được đại ca giao cho nhiệm vụ tìm chỗ ở của nó đúng không?
- Ờ.
- Mày theo nó 2 hôm, xem nó đi những đâu.
- Đã và đang làm.
Về phía anh Lâm, anh đưa cô về khách sạn để nghỉ ngơi trước để mai còn đi thi, trên xe anh có nói về vụ việc lúc chiều.
- Anh đã về đây rồi, từ nay tới lúc bọn anh bắt được thằng Cường em không được ra ngoài đâu đấy biết chưa?
- Chân cẳng em thế này, em có muốn đi cũng có được anh đồng ý đâu. Tại chiều nay anh khoe em ăn kem đó nên thèm.
- Hì hì, ở khách sạn có kem, chút nữa anh cho em 2 cây đó.
- Anh nói đấy nhé, chứ em không có đòi đâu à.
Thục Linh tắt chế độ đùa vui rồi nói với anh Lâm là anh đã có giải pháp gì để bắt Quốc Cường chưa, buôn bán ma tuý và cung cấp gái hạng sang cũng lãnh án không ít.
- Anh thì chưa, bởi anh chỉ muốn bắt nó đem cho công an còn đám nhóc thì chúng nó lại muốn lật lão trùm kia và chiếm lấy thị trường bên Macau.
- Bên đó em có thấy mạng nói là phát triển dữ lắm sòng bài và các lĩnh vực giải trí tươi mát.
- Em có muốn anh làm bá chủ ở đó không?
- Em chỉ không muốn anh có kẻ thù thôi.
Về tới khách sạn, anh đưa cô về phòng của anh nghỉ ngơi và cấm cô không được sự đồng ý của anh thì không được rời khỏi phòng này. Nhưng Thục Linh muốn tham gia thì phải làm sao?
- Anh cho em tham gia đi ạ.
- Khồng.
- Đi mà, năn nỉ á.
- Ngoan, nghe lời anh. Một chút nữa nhân viên sẽ mang kem lên phòng cho em.
Trọng Lâm hôn nhẹ lên trán cô 1 cái rồi mở cửa đi tới phòng Kevin, Thục Linh chán quá nhưng cô không muốn làm phật ý anh Lâm nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
- Đại ca. Chúng em chờ anh mãi ạ.
- Hơi tắc đường. Mọi người đưa ra ý kiến của mình đi.
- Bọn em có góp tiền để đưa cho con Hương và để lại cho nó vài chữ là Có Duyên Sẽ Gặp Lại.
- Nói cụ thể hơn đi.
Wiliam kể hết mọi sự tình ở quán cafe cho anh Lâm nghe, anh Lâm nghe xong liền cười và đồng ý ngay với phương án tạm thời này, anh cũng chi ra 100 triệu tiền mặt nữa vào phong bì cho Bryan.
- Kế hoạch là gì?
- Tôi sẽ cho 2 đứa nó gặp nhau và theo sát con Hương xem chúng nó đi đâu ạ cậu chủ.
- Tôi muốn nghe plan B.
- Nếu kế hoạch A mà không được thì chúng ta có kế hoạch B.
Câu nói đó không xuất phát từ 1 trong 5 người đàn ông kia mà là từ Thục Linh. Cô ở trong phòng chán quá nên lết đi xuống tầng 4 để vào phòng Kevin.
- Ai cho em vào đây? Anh nói em thế nào?
- Nhưng ở trong phòng 1 mình em thấy chán lắm. Anh cho em tham gia đi.
- Cô chủ. Kế hoạch B của cô chủ là gì ạ?
- Anh Lâm gọi cho em chú Huy đi và mở loa ngoài lên ạ.
Anh Lâm làm theo lời của Thục Linh, hôm nay không phải ca trực của ông Huy, ông cũng vừa ăn cơm xong với vợ con thấy có cuộc gọi của Trọng Lâm liền nhấc máy nghe luôn:
- Chú đây Lâm.
- Dạ cháu chào chú, cháu là Thục Linh con bố Minh ạ.
- Ừ chào cháu, cháu khoẻ chưa?
- Dạ cháu khoẻ ạ cảm ơn chú. Chúng ta vào việc luôn nhé ạ. Cháu đang ở cùng chỗ với anh Lâm với vài anh vệ sĩ khác để tham gia bắt anh Quốc Cường. Và cháu có ý kiến để bắt anh ta ạ.
- Haha chú vẫn đang nghe đây.
- Chỉ cần bắt anh ta về tội buôn bán trái phép chất ma tuý, công an chỗ các chú sẽ dùng biện pháp nghiệp vụ để hỏi cung đúng không ạ?
- Đúng, nhưng chỉ có bằng chứng buộc tội đối tượng trong việc buôn bán ma tuý thôi cháu.
Kế hoạch B của Thục Linh đó là sẽ có 1 người trong số 5 anh ngồi đây hoặc 1 ai khác, cầm tiền tới bảo lãnh cho Quốc Cường tại ngoại, sau đó làm đối tác của anh ta trong chuyện cung cấp gái hạng sang, dĩ nhiên chỉ là diễn thôi chứ không phải thật.
- Làm 2 mang thì anh ta sẽ có nhiều tiền hơn phải không ạ?
- Cũng là 1 ý tưởng hay ho nhưng lấy đâu ra con gái xinh đẹp để lừa hắn đây?
- Cái đó chú yên tâm, cháu đã có sẵn rồi ạ.
- Là ai anh Lâm?
- Chắc chắn người đó không phải là em Thục Linh à.
- Nhưng đại ca, chúng ta không có gái xinh để dụ nó mà.
- Sao lại không có chứ? Chú Huy có đồng ý đóng vai 1 người cảnh sát thèm tiền không ạ?
- Ok. Chú đồng ý.
- Thục Linh, cho anh mượn chiếc thẻ vàng.
- Dạ. Nhưng em để ở trên phòng rồi anh.
Bryan lên phòng lấy thẻ vàng mà anh Lâm đã làm riêng cho Thục Linh khi còn ở bên Las Vegas, trong thẻ đó có hơn 4 tỷ đồng có thể làm việc được với Quốc Cường rồi.
Bây giờ là 8h tối, Bryan sau khi lấy được thẻ của cô chủ Thục Linh liền đi ra ngoài cây atm ngay sát với khách sạn để rút trước 500 triệu. Rút xong quay trở vào trong khách sạn và lên phòng Kevin, nơi mà mọi người đang chờ để xem xét tình hình.
- Anh Bryan.
- Rút được bao nhiêu?
- Chẵn tròn 500 triệu ạ đại ca.
- Gọi cho nó đi.
Bryan gọi cho Quốc Cường và mở loa ngoài còn Kevin có nhiệm vụ định vị tín hiệu điện thoại.
- Alo?
- Xin chào, chú mày có phải Quốc Cường?
- Anh là ai?
- Trả lời câu hỏi của anh đi đã.
- Phải, tôi là Quốc Cường. Anh là ai?
- Nguyễn Gia Huy, anh sắp tới sẽ là chủ quán bar Black Pearl ở bên Sài Gòn. Có người mách anh là chỗ chú mày có nguồn hàng ổn định, muốn lấy về để dùng thử.
- Hàng? Ý anh nói hàng gì? Có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng?
Bryan cười và nói rằng nếu không phải thì thôi rồi cúp máy, Thục Linh nói:
- Anh. Làm như thế liệu...
Tiếng chuông ip vang lên, Bryan giơ điện thoại lên cho Thục Linh xem và nói Quốc Cường đã gọi lại rồi. Bryan để 5’ rồi ấn nút nghe và loa ngoài.
- Sao rồi chú mày?
- Ai móc nối cho anh với tôi?
- Chuyện đó có quan trọng không? Anh đang cần 1 lượng hàng ổn định, tiền nong không quan trong. Nếu chú mày thích thì ok, còn không thì anh đi chỗ khác.
Quốc Cường nằm ở khách sạn và suy nghĩ, hàng ở đây chắc chắn là thứ đó rồi, Quốc Cường hẹn sáng ngày mai 7h sáng tại quán cafe Cây Roi trong ngõ 271 Bùi Xương Trạch, hai người sẽ giao dịch với nhau.
- Sao không phải bây giờ?
- Vì tôi chưa biết anh sẽ lấy nhiều hay ít vì tôi không có hàng trong người.
- Ok.
Bryan cúp máy rồi hỏi Kevin xem tín hiệu điện thoại của Quốc Cường ở đâu.
- Khách sạn Rubi cách đây 6km.
- Anh Bảo với Sang tới đó thuê phòng cho em.
- Vâng thưa cậu chủ. Tôi đi ngay.
Anh Lâm gọi điện cho Ninh nói anh ta đeo mặt nạ da người vào rồi tới quán cafe Cây Roi ở Bùi Xương Trạch thám thính tình hình ở đó. Nếu thấy Quốc Cường tới đó nhồi thì báo cho anh ngay.
- Dạ vâng thưa đại ca.
- Nếu thấy có nhà nghỉ thì thuê lấy 1 phòng ngủ luôn đi. Sáng mai 6 rưỡi yểm trợ cho thằng Bryan từ xa.
- Em đã rõ ạ.
Wiliam chỉ tay vào mặt mình và nói:
- Còn em thì sao ạ đại ca?
- Mày có nhiệm vụ bảo lãnh cho thằng kia tại ngoại.
- Dạ em hiểu ạ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao bằng cái sào, Bryan đeo mặt nạ, mặc áo phông trắng có cổ, quần tây đóng thùng, đồng hồ rolex xịn xò rồi cầm 1 cọc tiền 500k hôm qua mới rút từ cây, cho vào túi đeo chéo rồi ra xe của Minh Hùng, dĩ nhiên đã có lắp biển khác vào và đi tới quán cafe. Bryan gọi cho Ninh để xem xét tình hình ở đó:
- Alo tao đây.
- Tình hình thế nào?
- Quán cafe này nằm trong ngõ và khá kín đáo. Có 1 lối thoát ra cánh đồng.
- Ok.
Trong ngõ thì Bryan không thể đánh xe vào được rồi phải để ở ngoài ngõ, thôi để xem thế nào. Bryan muốn khoe độ giàu có và chịu chơi của mình trước mặt đối thủ.
“Tiếng chuông ip”, là Quốc Cường gọi:
- Alo anh đây.
- Anh đã đi chưa?
- Đang trên đường tới. Chú mày tới đó rồi à?
- Ừm. Có mang theo tiền không?
- Dĩ nhiên là có. Quán cafe nằm trong ngõ vậy có chỗ đỗ xe không?
- Không có rồi, anh gửi ở đâu đó đi rồi đi bộ vào.
- Ok.
Ninh cũng đi bộ tới, đi ngang qua bàn của Quốc Cường Ninh vỗ vai và hỏi có lửa hay không?
- Có đây anh.
- Cảm ơn.
- Anh hút gì thơm thế?
- Zouk đen. Làm điếu không?
- Dạ có anh. Anh cho em 2 điếu ạ.
Ninh hào phóng đưa cho Quốc Cường hẳn 1 bao Zouk Chocolate rồi ra gọi cafe uống. Sau đó Bryan cũng đi bộ đi vào và gọi điện thoại cho Quốc Cường, Quốc Cường alo 1 cái:
- Chú mày ngồi bàn nào đấy?
- Tôi mặc áo màu xanh lam đây.
- À rồi.
Bryan đi vào gọi cafe rồi ngồi nói chuyện với Quốc Cường, hắn ta nói Bryan cầm theo bao nhiêu tiền và cần hàng gì, loại nào.
- Bar mà, lắc thôi.
- Ok. Có nhiều loại, anh muốn chơi loại nào?
- Bọn này chơi quen hàng Châu Âu rồi.
- Hiện tại chỉ còn mối bên Trung, có chơi không?
- Vậy thì thôi.
Bryan đứng dậy và đi ra ngoài, nhưng sau đó Quốc Cường gọi lại, Bryan ngồi xuống ghế Quốc Cường nói cho hắn 3 ngày, hắn sẽ gom đủ hàng châu Âu cho.
- Anh cần bao nhiêu?
- Lấy trước 1000, nếu hết lại lấy thêm. Giá hiện tại bao nhiêu?
- Anh cũng biết chơi đấy, hàng Châu Âu rẻ mà chất, nó có 2 loại 1 hồng 1 tím, lấy cả không?
- Ok. Mỗi thứ 1 nửa, báo giá đi.
Sau khi làm việc với nhau xong Bryan đưa cho Quốc Cường 1 cọc 50 triệu và nói số này là tiền đặt cọc. Nếu thử chất lượng hàng ok thì sẽ đưa hết số tiền còn lại.
- Ok anh zai. Ngon rồi.
Ninh cũng đứng dậy đi ra ngoài xe, cởi mặt nạ mới ra và đeo cái khác vào rồi ngồi trong xe chờ Quốc Cường đi ra. Ninh gọi điện cho đại ca ngay rằng 2 người đã giao dịch thành công, 3 ngày nữa sẽ có hàng.
- Ok. Mày về lại khách sạn đi.
- Dạ nhưng còn thằng Cường thì sao ạ?
- Thằng Kevin đang theo sát tín hiệu điện thoại của nó rồi.
- Vâng ạ.
Kevin bắt đầu check lại camera nhà Thục Linh lúc Mỹ Hương tới nhà để cầu xin bố già cho bố mẹ cô ta được vào làm lại trong tập đoàn.
- Đây rồi! Mày đi đâu đây con khốn?
Nhân viên bếp có theo như lời căn dặn của Kevin đã mở cửa phòng ra rồi mang đồ vào cho anh ta.
- Cô mở giúp tôi rèm cửa.
- Dạ vâng ạ.
- À có ra ngoài thì đóng giúp tôi cái cửa luôn.
Kevin gõ vài cái rồi ngồi ăn cơm, mắt và tay phải không rời khỏi màn hình laptop và con chuột không dây. “Mịa làm thế này mất thời gian quá thể đi. Chi bằng bắt con nhỏ đó về đây tra tấn là lòi ra ngay rồi.” Nhưng rồi anh ta lại nghĩ lại, chuyện không đơn giản như anh ta suy tính, và đầu của anh ta chỉ giỏi IT chứ không giỏi về suy luận logic. Đại ca của anh ta chưa bao giờ sai, cho nên phải cố thôi.
Khoảng nửa tiếng sau, Kevin thấy gì đó trong màn hình máy tính ở phía giữa, rồi sau đó lại nhìn vào chiếc macbook ở phía bên trái để quan sát đối chiếu.
- Ô yo yo... Thì ra là vậy. Xem chúng mày đi đâu đây.
Kevin sau 5’ bấm điện thoại gọi cho đại ca.
- Nói đi.
- Báo cáo. Đúng như đại ca dự đoán, con Mỹ Hương sau khi rời nhà của cô chủ có lái xe đi lang thang ở chỗ đoạn gò Đống Đa thì va ngay vào con Audi của thằng khứa kia. Và chính con Hương là người mời thằng kia vào quán cafe ạ.
- Tốt lắm. Cử 1 ai đó đi tới quán cafe đó điều tra cho tao, xem con nhỏ đó đã nói gì với thằng Cường.
- Dạ.
Kevin gọi nhanh cho Wiliam để hỏi xem đã xác định được bánh có bị hạ thuốc chưa thì Wiliam nói phải chờ thêm 30’ nữa mới có kết quả. Kevin nói:
- Để anh Bảo lấy kết quả, mày tới quán cafe mà tao gửi địa chỉ vào máy mày đi, hỏi xem con Hương với thằng Cường đã nói những gì với nhau.
- Con Hương nhà bà Sáu á? Sao lại có nó ở đây?
- Cứ làm theo những gì tao bảo đi, đây là lệnh của đại ca.
- Ok con dê.
Wiliam phóng xe máy và đi tới quán Cafe mà Kevin đã gửi địa chỉ, Kevin còn nhắn tin cho Wiliam ghi âm lại lời nói của nhân viên nữa để làm bằng chứng để Mỹ Hương hết đường chối cãi.
Về phía Thục Linh, cô với Ninh và chị Nhã đã có mặt tại nhà hàng và chỉ chờ bố mẹ tới nữa thôi họ sẽ nhập tiệc. Cô thấy anh Lâm rồi và anh rất bảnh bao trong bộ vest màu đen trắng:
- Anh Lâm! Anh đẹp trai thế?
- Hì hì anh lúc nào cũng đẹp trai hết a...
- Ều lêu lêu cái đồ tự luyến. Mọi người hôm nay đi Thiên Đường Bảo Sơn vui không anh?
- Có. Nhưng anh nói trước đây, đi lại ít thôi hiểu chưa, em chưa có tháo bột đâu đấy.
- Hì hì, lết đi chầm chậm thôi cũng được mà anh.
- Chỉ giỏi cãi thôi.
- Ứ!
Thục Linh khoanh tay trước ngực rồi quay ngoắt mặt đi ra chỗ khác không có thèm nhìn anh nữa, hôm nay cô mặc váy hoa nhí được Minh Quân may cho rất là xinh xắn và đáng yêu làm anh Lâm cầm lòng không có nổi mà bế cô lên kiểu công chúa rồi hôn cô ngay trước cửa nhà hàng.
- Ưm... ứ... Bu... Buông!
Cô đẩy đầu anh Lâm ra rồi đưa mắt nhìn xung quanh, may quá là không có ai đi ra đi vào. Đánh vào vai anh 1 cái cô nói:
- Anh đó! May mà không có ai đấy.
- Có sao được chứ khi anh đã bao hết cả nhà hàng. Trừ gia đình chúng ta và đoàn doanh nhân sẽ chẳng có ai khác lạ vào đây.
“Bao hết? Ôi trời ạ, những người giàu có họ đều có cách tiêu tiền điên rồ vậy sao chứ?” Cô nói anh Lâm bỏ mình xuống, cô dựa vào tường là có thể đứng được mà. Thục Linh không muốn người khác nhìn vào nói cô mắc bệnh công chúa. Anh Lâm có đặt cô ngồi xuống ghế chứ đứng lâu 1 chỗ cũng tê chân mà.
- Nghe anh, đừng đứng lâu quá, chân em sẽ không thể nào khỏi nhanh. Chúng ta sẽ còn đi Bali chơi nữa đó hihi.
- Ò. Em bík òi.
- Em ôn bài xong hết chưa?
- Dạ rồi anh, có chuyện gì không ạ?
Trọng Lâm ghé sát vào tai Thục Linh nói nhỏ rằng tối nay tới khách sạn ở cùng anh 1 đêm, sáng mai anh đưa cô tới trường để thi.
- Ngày mai thi xong em muốn ăn bingsu trà xanh như hôm nay cơ.
- Chiều em luôn, 2 tô nha.
- Lại quá ư là được luôn hí hí.
Thục Linh cười rồi quay ra nhìn đường phố, a kia rồi, cô đã thấy xe của bố và mẹ cô rồi, còn ngài Smith đã tới từ trước cùng ông Công, vậy là tất cả đều đã đông đủ, ăn tối thôi.
Wiliam cũng đã tới quán Cafe Chợ nơi mà Mỹ Hương đã mời Quốc Cường tới uống cafe.
- Cafe Chợ xin chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì không ạ?
- Vào 12h trưa nay ở đây, có cặp đôi này tới đây uống cafe đúng không?
Wiliam đưa 2 bức ảnh chụp chân dung của Hương và Cường đưa cho nhân viên, nhân viên gật đầu và nói rằng đúng là có 2 người này tới đây và họ ngồi ở bàn số 3 ngay cửa ra vào.
- Cô có nghe được họ nói chuyện gì với nhau không?
- Dạ sau khi mang cafe ra cho anh chị ấy em quay vào đây ngồi và có nghe chị gái kia nói xin lỗi vì làm xước sơn xe của anh kia ạ.
- Chỉ vậy thôi à?
- Dạ vâng ạ.
- Cô chắc chứ?
- Em chắc. Vì lúc đó chỉ có 2 anh chị đó tới uống cafe thôi ạ. Chị kia còn khóc nữa tới nhoè cả mascara nữa đó ạ.
- Trong 2 người đó ai về trước?
- Dạ là chị kia ạ anh.
- Cô có thấy người con gái đó có hành động gì bất thường không?
Chị nhân viên đó tò mò và có hỏi Wiliam rằng tại sao lại phải hỏi tường tận như thế, thì Wiliam có nói cái người đàn ông ngồi cùng với Mỹ Hương có nằm trong đường dây buôn bán ma tuý và cung cấp gái hạng sang.
- Anh nói thật chứ ạ?
- Thật. Chúng tôi đang giúp công an Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh để bắt cho được tên này.
- Dạ chị gái kia nếu có điều bất thường thì chỉ có lúc về thôi ạ, đó là chị ấy cầm cốc cafe rồi ra lấy xe, nhưng ngồi lên xe thì lại có điện thoại thế là chị ấy đứng dưới trời nắng nóng rồi nói chuyện điện thoại khá to ạ.
- Còn người đàn ông?
- Em thấy hắn nhắn tin zalo ạ anh. Em có ra lau bàn nên thấy ạ.
Wiliam nhìn quanh thấy có camera, anh chỉ vào đó và nói muốn trích xuất camera đoạn lúc 12h trưa. Chị nhân viên đồng ý luôn, còn nói Wiliam với cảnh sát phải bắt cho được người đàn ông đó đấy, bởi hắn ta có hỏi chị gái mít ướt rằng có thể gặp nhau lần nữa không thì Mỹ Hương nói có duyên sẽ gặp lại.
- Cảm ơn. Thông tin của cô rất đáng giá.
Wiliam đưa cho chị nhân viên vài tờ 500k rồi ra lấy xe máy về lại khách sạn. Về tới nơi thì Thiên Bảo cũng bắt Grab về tới, thấy Wiliam anh đưa ngay tờ giấy kết quả xét nghiệm cả 3 chiếc bánh ngọt.
- Vậy là giả thuyết của anh hoàn toàn chính xác. Lên phòng Kevin ngay đi anh.
- Ok.
Lên tới nơi thì thấy có cả Bryan nữa, Wiliam đưa usb cho Kevin và nói đây là đoạn camera ghi lại khoảng thời gian ở quán cafe lúc Hương và Cường ngồi với nhau.
- 2 đứa nó nói gì?
- Không nhiều, con Mỹ Hương mời thằng kia cốc cafe coi như là đền chiếc xe. Và điều quan trọng là thằng kia nó nói với con Hương là có thể gặp nhau lần nữa không.
- Và?
- Con nhỏ đó nói có duyên sẽ gặp lại.
Kevin nghe xong gật đầu và nói rằng Mỹ Hương cô ta đang cố tình khoe biển số xe của mình cho Quốc Cường, đoạn camera cho thấy sau khi nghe điện thoại xong cô ta còn ngoái đầu ra sau chào tạm biệt Quốc Cường rồi mới phóng xe đi. Một sự bật đèn xanh không hề nhẹ. Thiên Bảo nói:
- Nếu là như vậy chúng ta nên cho chúng nó gặp nhau.
- Em có số của thằng Cường đó. Nhưng chúng ta không thể hành động khinh suất được anh Bảo à.
Wiliam nói:
- Vậy thì chuyển cho con kia 100 chai, và nội dung ghi là Có duyên sẽ gặp lại. Thế nào? Con nhỏ đó chắc chắn sẽ không quên được việc mình làm xước sơn 1 con audi màu độc lạ thế đâu. Và thằng kia, còn gì sung sướng hơn khi mình không phải mất tiền mà lại có gái theo tới tận cửa để cảm ơn?
- 100 chai có ít quá không?
- Trong lúc này con nhỏ đó cần tiền thôi không phải sao? Có là tốt rồi.
- Ok làm liền. Góp đê anh em.
Bryan đứng dậy làm công tác tư tưởng, mỗi người nôn ra 25 triệu rồi để chung vào 1 phong bì lớn. Chuyển khoản bây giờ không ổn vì tên tài khoản nó sẽ hiện lên, không tốt. Thu xong tiền và đếm đủ 100 triệu, Bryan hỏi Wiliam rằng tiếp theo phải làm gì?
- Mày ghi địa chỉ để 2 đứa nó có thể gặp nhau đi.
- Ok. Nhưng nếu không si nhê gì mày phải bù lỗ gấp đôi đấy.
- Ok luôn.
Thiên Bảo anh nói người của băng Phượng Hoàng sẽ nhận phần theo dõi Mỹ Hương và Quốc Cường.
- Trúng ý em. Các anh sẽ phải dùng mặt nạ đấy.
- Tôi biết mà.
Kevin nói rằng phải lựa chỗ nào đẹp đẹp kín đáo tí để cho 2 người họ gặp nhau, vì Quốc Cường chắc chắn sẽ chọn những nơi có thể quan sát được nhiều gái xinh nhất.
- Đúng thế. Bryan, mày được đại ca giao cho nhiệm vụ tìm chỗ ở của nó đúng không?
- Ờ.
- Mày theo nó 2 hôm, xem nó đi những đâu.
- Đã và đang làm.
Về phía anh Lâm, anh đưa cô về khách sạn để nghỉ ngơi trước để mai còn đi thi, trên xe anh có nói về vụ việc lúc chiều.
- Anh đã về đây rồi, từ nay tới lúc bọn anh bắt được thằng Cường em không được ra ngoài đâu đấy biết chưa?
- Chân cẳng em thế này, em có muốn đi cũng có được anh đồng ý đâu. Tại chiều nay anh khoe em ăn kem đó nên thèm.
- Hì hì, ở khách sạn có kem, chút nữa anh cho em 2 cây đó.
- Anh nói đấy nhé, chứ em không có đòi đâu à.
Thục Linh tắt chế độ đùa vui rồi nói với anh Lâm là anh đã có giải pháp gì để bắt Quốc Cường chưa, buôn bán ma tuý và cung cấp gái hạng sang cũng lãnh án không ít.
- Anh thì chưa, bởi anh chỉ muốn bắt nó đem cho công an còn đám nhóc thì chúng nó lại muốn lật lão trùm kia và chiếm lấy thị trường bên Macau.
- Bên đó em có thấy mạng nói là phát triển dữ lắm sòng bài và các lĩnh vực giải trí tươi mát.
- Em có muốn anh làm bá chủ ở đó không?
- Em chỉ không muốn anh có kẻ thù thôi.
Về tới khách sạn, anh đưa cô về phòng của anh nghỉ ngơi và cấm cô không được sự đồng ý của anh thì không được rời khỏi phòng này. Nhưng Thục Linh muốn tham gia thì phải làm sao?
- Anh cho em tham gia đi ạ.
- Khồng.
- Đi mà, năn nỉ á.
- Ngoan, nghe lời anh. Một chút nữa nhân viên sẽ mang kem lên phòng cho em.
Trọng Lâm hôn nhẹ lên trán cô 1 cái rồi mở cửa đi tới phòng Kevin, Thục Linh chán quá nhưng cô không muốn làm phật ý anh Lâm nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
- Đại ca. Chúng em chờ anh mãi ạ.
- Hơi tắc đường. Mọi người đưa ra ý kiến của mình đi.
- Bọn em có góp tiền để đưa cho con Hương và để lại cho nó vài chữ là Có Duyên Sẽ Gặp Lại.
- Nói cụ thể hơn đi.
Wiliam kể hết mọi sự tình ở quán cafe cho anh Lâm nghe, anh Lâm nghe xong liền cười và đồng ý ngay với phương án tạm thời này, anh cũng chi ra 100 triệu tiền mặt nữa vào phong bì cho Bryan.
- Kế hoạch là gì?
- Tôi sẽ cho 2 đứa nó gặp nhau và theo sát con Hương xem chúng nó đi đâu ạ cậu chủ.
- Tôi muốn nghe plan B.
- Nếu kế hoạch A mà không được thì chúng ta có kế hoạch B.
Câu nói đó không xuất phát từ 1 trong 5 người đàn ông kia mà là từ Thục Linh. Cô ở trong phòng chán quá nên lết đi xuống tầng 4 để vào phòng Kevin.
- Ai cho em vào đây? Anh nói em thế nào?
- Nhưng ở trong phòng 1 mình em thấy chán lắm. Anh cho em tham gia đi.
- Cô chủ. Kế hoạch B của cô chủ là gì ạ?
- Anh Lâm gọi cho em chú Huy đi và mở loa ngoài lên ạ.
Anh Lâm làm theo lời của Thục Linh, hôm nay không phải ca trực của ông Huy, ông cũng vừa ăn cơm xong với vợ con thấy có cuộc gọi của Trọng Lâm liền nhấc máy nghe luôn:
- Chú đây Lâm.
- Dạ cháu chào chú, cháu là Thục Linh con bố Minh ạ.
- Ừ chào cháu, cháu khoẻ chưa?
- Dạ cháu khoẻ ạ cảm ơn chú. Chúng ta vào việc luôn nhé ạ. Cháu đang ở cùng chỗ với anh Lâm với vài anh vệ sĩ khác để tham gia bắt anh Quốc Cường. Và cháu có ý kiến để bắt anh ta ạ.
- Haha chú vẫn đang nghe đây.
- Chỉ cần bắt anh ta về tội buôn bán trái phép chất ma tuý, công an chỗ các chú sẽ dùng biện pháp nghiệp vụ để hỏi cung đúng không ạ?
- Đúng, nhưng chỉ có bằng chứng buộc tội đối tượng trong việc buôn bán ma tuý thôi cháu.
Kế hoạch B của Thục Linh đó là sẽ có 1 người trong số 5 anh ngồi đây hoặc 1 ai khác, cầm tiền tới bảo lãnh cho Quốc Cường tại ngoại, sau đó làm đối tác của anh ta trong chuyện cung cấp gái hạng sang, dĩ nhiên chỉ là diễn thôi chứ không phải thật.
- Làm 2 mang thì anh ta sẽ có nhiều tiền hơn phải không ạ?
- Cũng là 1 ý tưởng hay ho nhưng lấy đâu ra con gái xinh đẹp để lừa hắn đây?
- Cái đó chú yên tâm, cháu đã có sẵn rồi ạ.
- Là ai anh Lâm?
- Chắc chắn người đó không phải là em Thục Linh à.
- Nhưng đại ca, chúng ta không có gái xinh để dụ nó mà.
- Sao lại không có chứ? Chú Huy có đồng ý đóng vai 1 người cảnh sát thèm tiền không ạ?
- Ok. Chú đồng ý.
- Thục Linh, cho anh mượn chiếc thẻ vàng.
- Dạ. Nhưng em để ở trên phòng rồi anh.
Bryan lên phòng lấy thẻ vàng mà anh Lâm đã làm riêng cho Thục Linh khi còn ở bên Las Vegas, trong thẻ đó có hơn 4 tỷ đồng có thể làm việc được với Quốc Cường rồi.
Bây giờ là 8h tối, Bryan sau khi lấy được thẻ của cô chủ Thục Linh liền đi ra ngoài cây atm ngay sát với khách sạn để rút trước 500 triệu. Rút xong quay trở vào trong khách sạn và lên phòng Kevin, nơi mà mọi người đang chờ để xem xét tình hình.
- Anh Bryan.
- Rút được bao nhiêu?
- Chẵn tròn 500 triệu ạ đại ca.
- Gọi cho nó đi.
Bryan gọi cho Quốc Cường và mở loa ngoài còn Kevin có nhiệm vụ định vị tín hiệu điện thoại.
- Alo?
- Xin chào, chú mày có phải Quốc Cường?
- Anh là ai?
- Trả lời câu hỏi của anh đi đã.
- Phải, tôi là Quốc Cường. Anh là ai?
- Nguyễn Gia Huy, anh sắp tới sẽ là chủ quán bar Black Pearl ở bên Sài Gòn. Có người mách anh là chỗ chú mày có nguồn hàng ổn định, muốn lấy về để dùng thử.
- Hàng? Ý anh nói hàng gì? Có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng?
Bryan cười và nói rằng nếu không phải thì thôi rồi cúp máy, Thục Linh nói:
- Anh. Làm như thế liệu...
Tiếng chuông ip vang lên, Bryan giơ điện thoại lên cho Thục Linh xem và nói Quốc Cường đã gọi lại rồi. Bryan để 5’ rồi ấn nút nghe và loa ngoài.
- Sao rồi chú mày?
- Ai móc nối cho anh với tôi?
- Chuyện đó có quan trọng không? Anh đang cần 1 lượng hàng ổn định, tiền nong không quan trong. Nếu chú mày thích thì ok, còn không thì anh đi chỗ khác.
Quốc Cường nằm ở khách sạn và suy nghĩ, hàng ở đây chắc chắn là thứ đó rồi, Quốc Cường hẹn sáng ngày mai 7h sáng tại quán cafe Cây Roi trong ngõ 271 Bùi Xương Trạch, hai người sẽ giao dịch với nhau.
- Sao không phải bây giờ?
- Vì tôi chưa biết anh sẽ lấy nhiều hay ít vì tôi không có hàng trong người.
- Ok.
Bryan cúp máy rồi hỏi Kevin xem tín hiệu điện thoại của Quốc Cường ở đâu.
- Khách sạn Rubi cách đây 6km.
- Anh Bảo với Sang tới đó thuê phòng cho em.
- Vâng thưa cậu chủ. Tôi đi ngay.
Anh Lâm gọi điện cho Ninh nói anh ta đeo mặt nạ da người vào rồi tới quán cafe Cây Roi ở Bùi Xương Trạch thám thính tình hình ở đó. Nếu thấy Quốc Cường tới đó nhồi thì báo cho anh ngay.
- Dạ vâng thưa đại ca.
- Nếu thấy có nhà nghỉ thì thuê lấy 1 phòng ngủ luôn đi. Sáng mai 6 rưỡi yểm trợ cho thằng Bryan từ xa.
- Em đã rõ ạ.
Wiliam chỉ tay vào mặt mình và nói:
- Còn em thì sao ạ đại ca?
- Mày có nhiệm vụ bảo lãnh cho thằng kia tại ngoại.
- Dạ em hiểu ạ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao bằng cái sào, Bryan đeo mặt nạ, mặc áo phông trắng có cổ, quần tây đóng thùng, đồng hồ rolex xịn xò rồi cầm 1 cọc tiền 500k hôm qua mới rút từ cây, cho vào túi đeo chéo rồi ra xe của Minh Hùng, dĩ nhiên đã có lắp biển khác vào và đi tới quán cafe. Bryan gọi cho Ninh để xem xét tình hình ở đó:
- Alo tao đây.
- Tình hình thế nào?
- Quán cafe này nằm trong ngõ và khá kín đáo. Có 1 lối thoát ra cánh đồng.
- Ok.
Trong ngõ thì Bryan không thể đánh xe vào được rồi phải để ở ngoài ngõ, thôi để xem thế nào. Bryan muốn khoe độ giàu có và chịu chơi của mình trước mặt đối thủ.
“Tiếng chuông ip”, là Quốc Cường gọi:
- Alo anh đây.
- Anh đã đi chưa?
- Đang trên đường tới. Chú mày tới đó rồi à?
- Ừm. Có mang theo tiền không?
- Dĩ nhiên là có. Quán cafe nằm trong ngõ vậy có chỗ đỗ xe không?
- Không có rồi, anh gửi ở đâu đó đi rồi đi bộ vào.
- Ok.
Ninh cũng đi bộ tới, đi ngang qua bàn của Quốc Cường Ninh vỗ vai và hỏi có lửa hay không?
- Có đây anh.
- Cảm ơn.
- Anh hút gì thơm thế?
- Zouk đen. Làm điếu không?
- Dạ có anh. Anh cho em 2 điếu ạ.
Ninh hào phóng đưa cho Quốc Cường hẳn 1 bao Zouk Chocolate rồi ra gọi cafe uống. Sau đó Bryan cũng đi bộ đi vào và gọi điện thoại cho Quốc Cường, Quốc Cường alo 1 cái:
- Chú mày ngồi bàn nào đấy?
- Tôi mặc áo màu xanh lam đây.
- À rồi.
Bryan đi vào gọi cafe rồi ngồi nói chuyện với Quốc Cường, hắn ta nói Bryan cầm theo bao nhiêu tiền và cần hàng gì, loại nào.
- Bar mà, lắc thôi.
- Ok. Có nhiều loại, anh muốn chơi loại nào?
- Bọn này chơi quen hàng Châu Âu rồi.
- Hiện tại chỉ còn mối bên Trung, có chơi không?
- Vậy thì thôi.
Bryan đứng dậy và đi ra ngoài, nhưng sau đó Quốc Cường gọi lại, Bryan ngồi xuống ghế Quốc Cường nói cho hắn 3 ngày, hắn sẽ gom đủ hàng châu Âu cho.
- Anh cần bao nhiêu?
- Lấy trước 1000, nếu hết lại lấy thêm. Giá hiện tại bao nhiêu?
- Anh cũng biết chơi đấy, hàng Châu Âu rẻ mà chất, nó có 2 loại 1 hồng 1 tím, lấy cả không?
- Ok. Mỗi thứ 1 nửa, báo giá đi.
Sau khi làm việc với nhau xong Bryan đưa cho Quốc Cường 1 cọc 50 triệu và nói số này là tiền đặt cọc. Nếu thử chất lượng hàng ok thì sẽ đưa hết số tiền còn lại.
- Ok anh zai. Ngon rồi.
Ninh cũng đứng dậy đi ra ngoài xe, cởi mặt nạ mới ra và đeo cái khác vào rồi ngồi trong xe chờ Quốc Cường đi ra. Ninh gọi điện cho đại ca ngay rằng 2 người đã giao dịch thành công, 3 ngày nữa sẽ có hàng.
- Ok. Mày về lại khách sạn đi.
- Dạ nhưng còn thằng Cường thì sao ạ?
- Thằng Kevin đang theo sát tín hiệu điện thoại của nó rồi.
- Vâng ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.