Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 41: Ác Ma Bên Gối (8)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
29.
Lúc tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Lục Đình đang ngồi xem trên mặt đất, giống như đang làm gì đó.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Đầu của tôi rất đau, không hiểu vì sao thân thể cũng đau.
Tôi cố hết sức ngồi dậy: "Chồng à?"
Bóng người Lục Đình dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại.
Tôi thấy trên mặt anh ấy dính đầy máu tươi, máu tươi chảy dài theo lông mày xinh đẹp của anh ấy.
"Hoàn Hoàn." Lục Đình gọi tên tôi.
Nặc Nặc ngã trên mặt đất, đầu của cô ấy tách ra khỏi cơ thể, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc mở to, nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi hét lên, không để ý Lục Đình ngăn cản, cầm điện thoại chạy ra ngoài như điên.
Lục Đình cầm dao chạy phía sau tôi: "Hoàn Hoàn, đừng chạy, em nghe anh nói."
Thật ra, khi người ta đứng trước sợ hãi cực độ, tình yêu hay thứ khác đều giảm xuống mức tối thiểu.
Ví dụ như giờ phút này, tôi khóc bấm điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát trấn an cảm xúc của tôi, bảo tôi tìm một nơi để trốn.
Tôi chạy vào trong một ngõ hẻm, trốn sau một cái thùng rác.
Xung quanh thùng rác có một ít rác chưa vứt vào, rất thối. Nhưng lúc này tôi trốn ở bên trong lại khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Tôi ngừng thở, không dám phát ra một chút âm thanh.
30.
Ở đầu ngõ vang lên tiếng bước chân của Lục Đình, từng bước đến gần vị trí tôi đang trốn.
"Hoàn Hoàn, em báo cảnh sát chưa? Em nghe anh nói, em không thể báo cảnh sát được." Lục Đình thấp giọng nói.
Tim đập của tôi rất nhanh.
"Hoàn Hoàn, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, anh biết em trốn ở chỗ này. Em đi ra trước, được không?" Lục Đình thở dài một hơi nói.
Cuối cùng Lục Đình đứng ở trước thùng rác.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Đình đang nhìn tôi: "Hoàn Hoàn, anh nhìn thấy em."
Tôi đột ngột lao ra ngoài, Lục Đình bắt tôi lại, đè tôi xuống đất.
"Hoàn Hoàn!"
"Thả em ra!"
Lục Đình đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, anh ấy khó tin cúi đầu, nhìn thấy một con dao cắm vào bụng mình.
Lục Đình nở nụ cười chật vật: "Anh đã nghĩ rằng em sẽ không tổn thương anh, Hoàn Hoàn......"
Tôi nước mắt lưng tròng, giãy dụa thoát ra: "Thật xin lỗi, nhưng em không thể để anh tiếp tục phạm sai lầm, chồng à, tự đi đầu thú đi."
Lục Đình kinh ngạc nhìn tôi: "Không thể tự thú, Hoàn Hoàn, không thể!"
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên ngoài ngõ nhỏ.
Mấy người cảnh sát chạy vào ngõ nhỏ.
Bọn họ đi đến trước mặt tôi, không chờ tôi kịp phản ứng, sắc mặt nghiêm túc còng tay tôi.
"Cô Cố Hoàn, chúng tôi nghi ngờ cô có dính líu sát hại nhiều người phụ, xin đi theo tôi một chuyến."
Lúc tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Lục Đình đang ngồi xem trên mặt đất, giống như đang làm gì đó.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Đầu của tôi rất đau, không hiểu vì sao thân thể cũng đau.
Tôi cố hết sức ngồi dậy: "Chồng à?"
Bóng người Lục Đình dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại.
Tôi thấy trên mặt anh ấy dính đầy máu tươi, máu tươi chảy dài theo lông mày xinh đẹp của anh ấy.
"Hoàn Hoàn." Lục Đình gọi tên tôi.
Nặc Nặc ngã trên mặt đất, đầu của cô ấy tách ra khỏi cơ thể, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc mở to, nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi hét lên, không để ý Lục Đình ngăn cản, cầm điện thoại chạy ra ngoài như điên.
Lục Đình cầm dao chạy phía sau tôi: "Hoàn Hoàn, đừng chạy, em nghe anh nói."
Thật ra, khi người ta đứng trước sợ hãi cực độ, tình yêu hay thứ khác đều giảm xuống mức tối thiểu.
Ví dụ như giờ phút này, tôi khóc bấm điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát trấn an cảm xúc của tôi, bảo tôi tìm một nơi để trốn.
Tôi chạy vào trong một ngõ hẻm, trốn sau một cái thùng rác.
Xung quanh thùng rác có một ít rác chưa vứt vào, rất thối. Nhưng lúc này tôi trốn ở bên trong lại khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Tôi ngừng thở, không dám phát ra một chút âm thanh.
30.
Ở đầu ngõ vang lên tiếng bước chân của Lục Đình, từng bước đến gần vị trí tôi đang trốn.
"Hoàn Hoàn, em báo cảnh sát chưa? Em nghe anh nói, em không thể báo cảnh sát được." Lục Đình thấp giọng nói.
Tim đập của tôi rất nhanh.
"Hoàn Hoàn, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, anh biết em trốn ở chỗ này. Em đi ra trước, được không?" Lục Đình thở dài một hơi nói.
Cuối cùng Lục Đình đứng ở trước thùng rác.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Đình đang nhìn tôi: "Hoàn Hoàn, anh nhìn thấy em."
Tôi đột ngột lao ra ngoài, Lục Đình bắt tôi lại, đè tôi xuống đất.
"Hoàn Hoàn!"
"Thả em ra!"
Lục Đình đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, anh ấy khó tin cúi đầu, nhìn thấy một con dao cắm vào bụng mình.
Lục Đình nở nụ cười chật vật: "Anh đã nghĩ rằng em sẽ không tổn thương anh, Hoàn Hoàn......"
Tôi nước mắt lưng tròng, giãy dụa thoát ra: "Thật xin lỗi, nhưng em không thể để anh tiếp tục phạm sai lầm, chồng à, tự đi đầu thú đi."
Lục Đình kinh ngạc nhìn tôi: "Không thể tự thú, Hoàn Hoàn, không thể!"
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên ngoài ngõ nhỏ.
Mấy người cảnh sát chạy vào ngõ nhỏ.
Bọn họ đi đến trước mặt tôi, không chờ tôi kịp phản ứng, sắc mặt nghiêm túc còng tay tôi.
"Cô Cố Hoàn, chúng tôi nghi ngờ cô có dính líu sát hại nhiều người phụ, xin đi theo tôi một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.