Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 42: Ác Ma Bên Gối (9)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
31.
Đầu tôi vang lên tiếng ong ong, đứng sững ngay tại chỗ.
Rõ ràng là Lục Đình giết bọn họ, tại sao cảnh sát lại nghi ngờ tôi?
"Hoàn Hoàn, anh đã nói rồi, không thể báo cảnh sát." Vẻ mặt Lục Đình đau khổ nhìn tôi.
Tôi bị cảnh sát dẫn đi, Lục Đình được đưa lên xe cứu thương.
Trong cục cảnh sát, tôi với vẻ mặt bất an ngồi trong phòng tra hỏi.
Ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt tôi, tôi khó chịu nheo mắt lại.
"Cố Hoàn, chúng tôi đã khôi phục ổ cứng máy tính của Từ Minh."
"Chúng tôi phát hiện những thứ này trong máy vi tính của Từ Minh."
Một bức ảnh chụp được bày ra trước mặt tôi.
Trong tấm ảnh, tôi thấy được chính tôi.
Tôi dùng túi ni lông trùm lên đầu một người phụ nữ, biểu cảm dữ tợn mà lạ lẫm.
"Cái này được chụp trước một ngày Từ Minh chết."
"Anh ta phát hiện bí mật cô giết người, cho nên cô cho người giết anh ta, đúng không?" Cảnh sát nghiêm nghị quát lớn.
Cả người tôi run rẩy, lắc đầu không
Toàn thân tôi run rẩy, khó có thể tin lắc đầu: "Tôi, tôi không có......"
Nhưng rõ ràng người trên tấm ảnh lại là tôi.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo vest ngồi xuống trước mặt tôi.
"Cố Hoàn, cô không thể mang thai, cho nên cô ghen tị với người phụ nữ có thai, cô giết chết bọn họ, đúng không?"
Anh ta nhìn tôi sắc bén.
Tôi bất lực lắc đầu, điên cuồng gào thét, tôi không có, tôi không giết người!
"Cô đã giết người, Cố Hoàn, chúng ta tìm thấy mô da của cô trên người nạn nhân."
Cảnh sát nghiêm nghị nói.
Tôi sững sờ ngồi trên ghế, ngón tay run lên bần bật: "Vậy những gì tôi thấy trong điện thoại của Lục Đình? Những ghi chép giết người kia....."
Cảnh sát lấy ra một tấm ảnh: "Ý của cô là cái này sao?"
Trên tấm ảnh là nội dung tôi nhìn thấy trong doppelganger trên điện thoại của Lục Đình.
"Cố Hoàn, những gì viết trên đó đúng là sự thật, chúng tôi cũng đã tìm thấy thi thể người phụ nữ được chôn ở rìa núi, phương thức tử vong quả thật là cắt yết hầu."
"Chồng của cô, Lục Đình đúng là chôn xác, nhưng anh ta không giết người bị hại."
"Ngày 15 tháng 2, cô mất con, cho nên cô lựa chọn giết một người phụ nữ có thai vào ngày 15 hàng tháng."
"Lục Đình biết cô sẽ giết người vào lúc này, anh ấy không thể ngăn cản, nên anh ấy lựa chọn giải quyết hậu quả giúp cô."
"Tất nhiên, ngoại trừ Nặc Nặc, cô ấy không nên cố ý dùng việc cô không thể sinh con để kích thích cô, đúng không?"
"Cố Hoàn, cô biết mình bị bệnh gì không?"
Tôi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cảnh sát: "Bệnh trầm cảm."
Người đàn ông mặc áo vest đẩy kính mắt: "Không, nói đúng hơn là trầm cảm đi kèm với tinh thần phân liệt."
"Chúng tôi tìm thấy số thuốc mà cô uống trong nhà, cũng đã liên hệ với bác sĩ tâm lý của cô, anh ta xác nhận cô thường xuyên có triệu chứng mất trí nhớ và ảo giác."
"Lục Đình không muốn cô biết cô bị bệnh nặng, cho nên nói dối cô chỉ là bị bệnh trầm cảm thông thường."
“Cố Hoàn, tôi nhấn mạnh một lần nữa, trên người những thi thể này đều tìm thấy mô da của cô, bọn họ đều bị cô giết."
"Từ Minh phát hiện bí mật cô giết người, anh ta biết cô bị bệnh rất nặng, cho nên cuộc điện thoại cuối cùng anh ta gọi cho cô là muốn nói sự thật cho cô biết."
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng giữa tôi và Từ Minh.
"Cố Hoàn, cô có biết mình bị bệnh gì không?"
Đầu tôi vang lên tiếng ong ong, đứng sững ngay tại chỗ.
Rõ ràng là Lục Đình giết bọn họ, tại sao cảnh sát lại nghi ngờ tôi?
"Hoàn Hoàn, anh đã nói rồi, không thể báo cảnh sát." Vẻ mặt Lục Đình đau khổ nhìn tôi.
Tôi bị cảnh sát dẫn đi, Lục Đình được đưa lên xe cứu thương.
Trong cục cảnh sát, tôi với vẻ mặt bất an ngồi trong phòng tra hỏi.
Ánh đèn chói lọi chiếu vào mặt tôi, tôi khó chịu nheo mắt lại.
"Cố Hoàn, chúng tôi đã khôi phục ổ cứng máy tính của Từ Minh."
"Chúng tôi phát hiện những thứ này trong máy vi tính của Từ Minh."
Một bức ảnh chụp được bày ra trước mặt tôi.
Trong tấm ảnh, tôi thấy được chính tôi.
Tôi dùng túi ni lông trùm lên đầu một người phụ nữ, biểu cảm dữ tợn mà lạ lẫm.
"Cái này được chụp trước một ngày Từ Minh chết."
"Anh ta phát hiện bí mật cô giết người, cho nên cô cho người giết anh ta, đúng không?" Cảnh sát nghiêm nghị quát lớn.
Cả người tôi run rẩy, lắc đầu không
Toàn thân tôi run rẩy, khó có thể tin lắc đầu: "Tôi, tôi không có......"
Nhưng rõ ràng người trên tấm ảnh lại là tôi.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo vest ngồi xuống trước mặt tôi.
"Cố Hoàn, cô không thể mang thai, cho nên cô ghen tị với người phụ nữ có thai, cô giết chết bọn họ, đúng không?"
Anh ta nhìn tôi sắc bén.
Tôi bất lực lắc đầu, điên cuồng gào thét, tôi không có, tôi không giết người!
"Cô đã giết người, Cố Hoàn, chúng ta tìm thấy mô da của cô trên người nạn nhân."
Cảnh sát nghiêm nghị nói.
Tôi sững sờ ngồi trên ghế, ngón tay run lên bần bật: "Vậy những gì tôi thấy trong điện thoại của Lục Đình? Những ghi chép giết người kia....."
Cảnh sát lấy ra một tấm ảnh: "Ý của cô là cái này sao?"
Trên tấm ảnh là nội dung tôi nhìn thấy trong doppelganger trên điện thoại của Lục Đình.
"Cố Hoàn, những gì viết trên đó đúng là sự thật, chúng tôi cũng đã tìm thấy thi thể người phụ nữ được chôn ở rìa núi, phương thức tử vong quả thật là cắt yết hầu."
"Chồng của cô, Lục Đình đúng là chôn xác, nhưng anh ta không giết người bị hại."
"Ngày 15 tháng 2, cô mất con, cho nên cô lựa chọn giết một người phụ nữ có thai vào ngày 15 hàng tháng."
"Lục Đình biết cô sẽ giết người vào lúc này, anh ấy không thể ngăn cản, nên anh ấy lựa chọn giải quyết hậu quả giúp cô."
"Tất nhiên, ngoại trừ Nặc Nặc, cô ấy không nên cố ý dùng việc cô không thể sinh con để kích thích cô, đúng không?"
"Cố Hoàn, cô biết mình bị bệnh gì không?"
Tôi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cảnh sát: "Bệnh trầm cảm."
Người đàn ông mặc áo vest đẩy kính mắt: "Không, nói đúng hơn là trầm cảm đi kèm với tinh thần phân liệt."
"Chúng tôi tìm thấy số thuốc mà cô uống trong nhà, cũng đã liên hệ với bác sĩ tâm lý của cô, anh ta xác nhận cô thường xuyên có triệu chứng mất trí nhớ và ảo giác."
"Lục Đình không muốn cô biết cô bị bệnh nặng, cho nên nói dối cô chỉ là bị bệnh trầm cảm thông thường."
“Cố Hoàn, tôi nhấn mạnh một lần nữa, trên người những thi thể này đều tìm thấy mô da của cô, bọn họ đều bị cô giết."
"Từ Minh phát hiện bí mật cô giết người, anh ta biết cô bị bệnh rất nặng, cho nên cuộc điện thoại cuối cùng anh ta gọi cho cô là muốn nói sự thật cho cô biết."
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng giữa tôi và Từ Minh.
"Cố Hoàn, cô có biết mình bị bệnh gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.