Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 47: Âm Thanh Kỳ Lạ Trên Gác Xép (4)
Trư Li Trư Khí
26/08/2022
04.
“Nhược Nhược, con trốn ở đây làm gì?”
Bố lôi tôi ra ngoài.
Tôi khiếp sợ nhìn ông, sợ hãi không nói nên lời.
Bên ngoài trời đổ mưa to, những hạt mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang lớn.
“Nhược Nhược, sao con không nói?” Bố tôi đưa tay chạm vào mặt tôi.
Bàn tay bố thường ấm áp nay lại lạnh đến đáng sợ.
Tôi không khống chế được, toàn thân run lẩy bẩy.
“Nhược Nhược, con đã vào phòng đó đúng không?” Bố ngồi xổm trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Chuyện đã đến nước này, tôi không thể không thừa nhận.
Tôi sợ hãi gật đầu: "Bố, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn gặp anh trai."
Bố nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần là anh con có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, tại sao con còn muốn vào?”
"Anh nguy hiểm cái gì chứ? Nếu con không đi vào sao con có thể biết hai người lại đối xử với anh trai như vậy. Rốt cuộc các người có phải là bố mẹ của tôi không? Những dòng chữ mà anh ấy viết có phải là sự thật không?” Tôi tức giận gào lên.
Nhưng vừa dứt lời thì tôi hối hận.
Bố bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt khó coi cực kỳ, da mặt chập chùng vài cái rồi sau đó thở dài thườn thượt.
“Vốn dĩ bố mẹ không muốn nói chuyện này cho con biết nhưng bây giờ con đã trưởng thành, con có quyền được biết sự thật.”
Sau đó, những điều bố nói khiến tôi kinh hãi tột cùng.
“Nhược Nhược, thật ra người bị nhốt trong gác xép không phải là anh trai của con.”
Tôi thẫn thờ nhìn bố.
Bố lại thở dài một tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ.
"Anh trai của con đã mất khi con chỉ mới hai tuổi, nó lớn hơn con năm tuổi, là một cậu bé vô cùng đáng yêu.”
"Bố mẹ chi rất nhiều tiền cho nó nền giáo dục tốt nhất, gửi nó đến những trường tư thục tốt nhất để đi học. Nhưng bố mẹ không ngờ, quyết định này phải trả giá bằng cả mạng sống của nó.”
"Kẻ bị nhốt trong đó là hung thủ đã giết anh trai con!"
Tôi không tin nổi nhìn bố mình: "Nhưng trông anh ta mới ngoài hai mươi. Sao anh ta có thể là hung thủ giết chết anh con?”
Hận thù và oán giận hiện lên trong mắt bố: "Cậu ta tên là Trì Lăng, là bạn cùng lớp của anh con, cậu ta cũng là một kẻ điên có nhân cách phản xã hội. Lúc nhập học, mẹ cậu ta giấu bệnh tình của cậu ta. Cậu ta chính là người dùng cục đá làm anh con bị thương rồi trơ mắt nhìn anh con chết đi!”
Bố tôi thở hồng hộc, nắm lấy vai tôi, hai tay run rẩy không ngừng.
"Năm bảy tuổi ấy, nếu cậu ta còn chút nhân tính thì anh của con sẽ không chết. Nếu cậu ta không thấy chết không cứu thì bây giờ anh của con đã hai mươi lăm tuổi rồi!”
“Vậy nên hai người mới bắt anh ta rồi nhốt anh ta ở đây?” Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, bố mẹ muốn báo thù. Năm đó Trì Lăng chỉ mới bảy tuổi, pháp luật không thể định tội nó vậy thì để chúng ta định tội. Nếu để thằng điên này lớn lên, nó sẽ giết càng nhiều người hơn thôi!” Bố tôi sắc mặt trắng bệch nói.
Tôi ngã ngồi ra đất, không thể tin nổi sự thật lại là như thế.
"Nhược Nhược, bố đã thấy những gì Trì Lăng đã nói với con, là bố mẹ sai. Lẽ ra bố mẹ phải nói với con sớm hơn, những gì cậu ta nói đều là lời dối trá! Cậu ta là một con ác quỷ!” Mắt bố tôi đỏ ngầu.
“Bố, nếu đó là sự thật thì hai người đã nhốt anh ta hơn mười năm, anh ta đã nhận đủ sự trừng phạt rồi, chúng ta giao anh ta cho cảnh sát đi.” Tôi run rẩy nói.
“Con điên rồi à? Chúng ta không thể giao cậu ta cho cảnh sát. Nếu sự việc bị bại lộ thì cả bố và mẹ con đều sẽ bị bắt, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho con đây!” Bố tôi kích động.
Lồng ngực tôi phập phồng nhưng tôi hiểu, những lời bố nói đều là sự thật.
Nếu báo cảnh sát, Trì Lăng sẽ trở thành nạn nhân đáng thương còn bố mẹ tôi đều sẽ ngồi tù.
Nhưng những gì bố tôi nói có thực sự là sự thật?
“Nhược Nhược, con trốn ở đây làm gì?”
Bố lôi tôi ra ngoài.
Tôi khiếp sợ nhìn ông, sợ hãi không nói nên lời.
Bên ngoài trời đổ mưa to, những hạt mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng vang lớn.
“Nhược Nhược, sao con không nói?” Bố tôi đưa tay chạm vào mặt tôi.
Bàn tay bố thường ấm áp nay lại lạnh đến đáng sợ.
Tôi không khống chế được, toàn thân run lẩy bẩy.
“Nhược Nhược, con đã vào phòng đó đúng không?” Bố ngồi xổm trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Chuyện đã đến nước này, tôi không thể không thừa nhận.
Tôi sợ hãi gật đầu: "Bố, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn gặp anh trai."
Bố nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần là anh con có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, tại sao con còn muốn vào?”
"Anh nguy hiểm cái gì chứ? Nếu con không đi vào sao con có thể biết hai người lại đối xử với anh trai như vậy. Rốt cuộc các người có phải là bố mẹ của tôi không? Những dòng chữ mà anh ấy viết có phải là sự thật không?” Tôi tức giận gào lên.
Nhưng vừa dứt lời thì tôi hối hận.
Bố bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt khó coi cực kỳ, da mặt chập chùng vài cái rồi sau đó thở dài thườn thượt.
“Vốn dĩ bố mẹ không muốn nói chuyện này cho con biết nhưng bây giờ con đã trưởng thành, con có quyền được biết sự thật.”
Sau đó, những điều bố nói khiến tôi kinh hãi tột cùng.
“Nhược Nhược, thật ra người bị nhốt trong gác xép không phải là anh trai của con.”
Tôi thẫn thờ nhìn bố.
Bố lại thở dài một tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ.
"Anh trai của con đã mất khi con chỉ mới hai tuổi, nó lớn hơn con năm tuổi, là một cậu bé vô cùng đáng yêu.”
"Bố mẹ chi rất nhiều tiền cho nó nền giáo dục tốt nhất, gửi nó đến những trường tư thục tốt nhất để đi học. Nhưng bố mẹ không ngờ, quyết định này phải trả giá bằng cả mạng sống của nó.”
"Kẻ bị nhốt trong đó là hung thủ đã giết anh trai con!"
Tôi không tin nổi nhìn bố mình: "Nhưng trông anh ta mới ngoài hai mươi. Sao anh ta có thể là hung thủ giết chết anh con?”
Hận thù và oán giận hiện lên trong mắt bố: "Cậu ta tên là Trì Lăng, là bạn cùng lớp của anh con, cậu ta cũng là một kẻ điên có nhân cách phản xã hội. Lúc nhập học, mẹ cậu ta giấu bệnh tình của cậu ta. Cậu ta chính là người dùng cục đá làm anh con bị thương rồi trơ mắt nhìn anh con chết đi!”
Bố tôi thở hồng hộc, nắm lấy vai tôi, hai tay run rẩy không ngừng.
"Năm bảy tuổi ấy, nếu cậu ta còn chút nhân tính thì anh của con sẽ không chết. Nếu cậu ta không thấy chết không cứu thì bây giờ anh của con đã hai mươi lăm tuổi rồi!”
“Vậy nên hai người mới bắt anh ta rồi nhốt anh ta ở đây?” Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, bố mẹ muốn báo thù. Năm đó Trì Lăng chỉ mới bảy tuổi, pháp luật không thể định tội nó vậy thì để chúng ta định tội. Nếu để thằng điên này lớn lên, nó sẽ giết càng nhiều người hơn thôi!” Bố tôi sắc mặt trắng bệch nói.
Tôi ngã ngồi ra đất, không thể tin nổi sự thật lại là như thế.
"Nhược Nhược, bố đã thấy những gì Trì Lăng đã nói với con, là bố mẹ sai. Lẽ ra bố mẹ phải nói với con sớm hơn, những gì cậu ta nói đều là lời dối trá! Cậu ta là một con ác quỷ!” Mắt bố tôi đỏ ngầu.
“Bố, nếu đó là sự thật thì hai người đã nhốt anh ta hơn mười năm, anh ta đã nhận đủ sự trừng phạt rồi, chúng ta giao anh ta cho cảnh sát đi.” Tôi run rẩy nói.
“Con điên rồi à? Chúng ta không thể giao cậu ta cho cảnh sát. Nếu sự việc bị bại lộ thì cả bố và mẹ con đều sẽ bị bắt, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho con đây!” Bố tôi kích động.
Lồng ngực tôi phập phồng nhưng tôi hiểu, những lời bố nói đều là sự thật.
Nếu báo cảnh sát, Trì Lăng sẽ trở thành nạn nhân đáng thương còn bố mẹ tôi đều sẽ ngồi tù.
Nhưng những gì bố tôi nói có thực sự là sự thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.