Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 48: Âm Thanh Kỳ Lạ Trên Gác Xép (5)
Trư Li Trư Khí
26/08/2022
05.
“Nhược Nhược, con thà tin lời của kẻ không có quan hệ huyết thống với con còn hơn là bố mẹ con à?” Ông buồn bã nhìn tôi.
Tôi hé miệng nhưng tôi thực sự không biết nên tin ai.
Nếu những gì bố tôi nói là sự thật thì thái độ của mẹ tôi khi khăng khăng bắt tôi uống hết ly sữa khó mà hiểu được.
Nhưng nếu những điều anh tôi nói là sự thật thì tôi đang trong tình huống rất nguy hiểm.
Bố vươn tay muốn xoa đầu tôi nhưng tôi lại tránh đi.
Ông đau lòng nhìn tôi: “Bố biết con sẽ khó mà chấp nhận trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật sự không thể thả Trì Lăng ra ngoài. Đây là cái giá cậu ta phải trả cho việc giết chết anh trai con.”
Lúc này, tôi nhìn thấy mẹ bước ra.
Bà đừng dưới lầu, buồn bã ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt của bố mẹ làm tôi chấn động.
“Bố mẹ, không phải là con không tin hai người mà là chuyện này quá khó chấp nhận.” Lòng tôi nặng trĩu.
Ai có thể chấp nhận được việc bố mẹ mình bỗng nhiên biến thành tội phạm, người trên gác mái tôi vốn nghĩ là anh ruột hóa ra lại là kẻ thù?
"Nhược Nhược, mau ngủ đi, về sau con không cần lo việc này nữa. Bố mẹ đã mất anh trai con, bay giờ chỉ muốn bình yên nhìn con trưởng thành.” Mẹ tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
Bà nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Lòng tôi mềm nhũn, dù lúc này trong lòng tôi vô cùng phức tạp, biết bố mẹ đã làm sai nhưng tôi vẫn lựa chọn trở về phòng.
Nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt. Đầu óc tôi chỉ toàn là ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa kiên quyết của anh trên gác xép.
Đôi mắt như vậy, thật sự là của người có nhân cách phản xã hội sao?
Tôi bật dậy, quyết định tự mình tìm ra chân tướng.
Có một bên đang nói dối nên chắc chắn trong nhà này sẽ có chứng cứ nhỏ chứng minh họ đang nói dối.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng bố mẹ ra.
Lúc này, bố mẹ đã ngủ say.
Tôi rón ra rón rén đến tủ quần áo, mở cửa tủ.
Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ thích đặt tất cả các tài liệu quan trọng của họ ở đây.
Tôi từ từ mở ngăn tủ ra, quả nhiên tìm thấy chứng minh nhân dân ở bên trong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trên chứng minh nhân dân là gương mặt của bố mẹ tôi.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật, bọn họ thật sự là bố mẹ của tôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị cất chứng minh nhân dân về chỗ cũ thì thấy hai tập tài liệu dưới đáy tủ.
Tôi cầm tài liệu lên xem, tay không kiểm soát được run rẩy.
Đó là hai hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện tư nhân, trên hồ sơ ghi rõ bố mẹ tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn khuôn mặt vào năm 1998, mà tính cờ năm đó là năm tôi hai tuổi.
Tôi thở dốc, quá trùng hợp, bố mẹ phẫu thuật thẩm mỹ vào năm tôi hai tuổi.
Vì sao bọn họ lại phẫu thuật thẩm mỹ?
Một suy nghĩ kinh khủng nảy sinh trong đầu tôi, trừ khi họ cần phải có khuôn mặt khác.
Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại. Trong bóng tối, bố mẹ đứng đằng sau lưng tôi, vẻ mặt không biến sắc nhìn tôi.
“Nhược Nhược, con thà tin lời của kẻ không có quan hệ huyết thống với con còn hơn là bố mẹ con à?” Ông buồn bã nhìn tôi.
Tôi hé miệng nhưng tôi thực sự không biết nên tin ai.
Nếu những gì bố tôi nói là sự thật thì thái độ của mẹ tôi khi khăng khăng bắt tôi uống hết ly sữa khó mà hiểu được.
Nhưng nếu những điều anh tôi nói là sự thật thì tôi đang trong tình huống rất nguy hiểm.
Bố vươn tay muốn xoa đầu tôi nhưng tôi lại tránh đi.
Ông đau lòng nhìn tôi: “Bố biết con sẽ khó mà chấp nhận trong khoảng thời gian ngắn nhưng thật sự không thể thả Trì Lăng ra ngoài. Đây là cái giá cậu ta phải trả cho việc giết chết anh trai con.”
Lúc này, tôi nhìn thấy mẹ bước ra.
Bà đừng dưới lầu, buồn bã ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt của bố mẹ làm tôi chấn động.
“Bố mẹ, không phải là con không tin hai người mà là chuyện này quá khó chấp nhận.” Lòng tôi nặng trĩu.
Ai có thể chấp nhận được việc bố mẹ mình bỗng nhiên biến thành tội phạm, người trên gác mái tôi vốn nghĩ là anh ruột hóa ra lại là kẻ thù?
"Nhược Nhược, mau ngủ đi, về sau con không cần lo việc này nữa. Bố mẹ đã mất anh trai con, bay giờ chỉ muốn bình yên nhìn con trưởng thành.” Mẹ tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
Bà nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Lòng tôi mềm nhũn, dù lúc này trong lòng tôi vô cùng phức tạp, biết bố mẹ đã làm sai nhưng tôi vẫn lựa chọn trở về phòng.
Nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt. Đầu óc tôi chỉ toàn là ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa kiên quyết của anh trên gác xép.
Đôi mắt như vậy, thật sự là của người có nhân cách phản xã hội sao?
Tôi bật dậy, quyết định tự mình tìm ra chân tướng.
Có một bên đang nói dối nên chắc chắn trong nhà này sẽ có chứng cứ nhỏ chứng minh họ đang nói dối.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng bố mẹ ra.
Lúc này, bố mẹ đã ngủ say.
Tôi rón ra rón rén đến tủ quần áo, mở cửa tủ.
Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ thích đặt tất cả các tài liệu quan trọng của họ ở đây.
Tôi từ từ mở ngăn tủ ra, quả nhiên tìm thấy chứng minh nhân dân ở bên trong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trên chứng minh nhân dân là gương mặt của bố mẹ tôi.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật, bọn họ thật sự là bố mẹ của tôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị cất chứng minh nhân dân về chỗ cũ thì thấy hai tập tài liệu dưới đáy tủ.
Tôi cầm tài liệu lên xem, tay không kiểm soát được run rẩy.
Đó là hai hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện tư nhân, trên hồ sơ ghi rõ bố mẹ tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn khuôn mặt vào năm 1998, mà tính cờ năm đó là năm tôi hai tuổi.
Tôi thở dốc, quá trùng hợp, bố mẹ phẫu thuật thẩm mỹ vào năm tôi hai tuổi.
Vì sao bọn họ lại phẫu thuật thẩm mỹ?
Một suy nghĩ kinh khủng nảy sinh trong đầu tôi, trừ khi họ cần phải có khuôn mặt khác.
Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại. Trong bóng tối, bố mẹ đứng đằng sau lưng tôi, vẻ mặt không biến sắc nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.