Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 50: Âm Thanh Kỳ Lạ Trên Gác Xép (7)
Trư Li Trư Khí
26/08/2022
08
Lý Hoài chảy nước mắt, hàng nước mắt ấy để lại dấu vết mờ trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng cầu xin, cuống họng bật ra từng tiếng nức nở.
Ngay sau đó, anh ta lại viết vào tờ giấy.
"Em đã lớn rồi, bây giờ chúng sẽ làm mọi cách để giết chết em. Nhược Nhược, anh nghe bọn chúng nói tối nay bọn chúng sẽ ra tay giết em.”
"Buổi tối bọn chúng về nhà sẽ đề nghị đưa em ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Em còn mắc chứng sợ nước rất nặng nữa.”
Dòng chữ của Lý Hoài khiến tôi nhớ lại một chuyện đã xảy ra lúc tôi còn nhỏ.
Khi tôi còn nhỏ, bố đã từng dẫn tôi đến bờ sông chơi. Sau đó vì ông bất cẩn mà tôi đã phải vùng vẫy dưới nước mấy phút rồi mới được cứu.
Tôi nhìn vào mắt Lý Hoài, càng nghĩ càng hãi hùng.
Chẳng lẽ khi đó bố tôi cố tình làm vậy?
Ông cố tình khiến tôi mắc chứng sợ nước, khiến tôi kháng cự việc học bơi trong suốt mười tám năm qua.
Tất cả đều chỉ để hợp lý hóa việc chết đuối trên sông của tôi vào ngày hôm nay.
Móng tay tôi đâm sâu vào da thịt, sự thật có thể xảy ra khiến tôi ớn lạnh.
Nhưng đây chỉ là lời nói từ một phía của Lý Hoài, có thể anh ta đang nói dối, anh ta không phải là Lý Hoài mà là Trì Lăng.
Anh ta là một kẻ có nhân cách phản xã hội nên chỉ số thông minh cũng rất cao. Có thể tất cả những điều này chỉ là lớp ngụy trang của anh ta.
“Tên của bọn chúng là Trì Kiến và Lý Mộng Lan. Phản ứng đầu tiên của con người khi nghe thấy tên mình là sẽ quay đầu lại.”
Lý Hoài viết câu cuối cùng lên giấy.
Tôi hiểu ý của Lý Hoài.
Anh ta muốn tôi dùng hai cái tên này thử bọn họ.
09.
Tôi quay về trường học, lặng lẽ đợi bố đến đón tôi tan học.
Giờ tan học.
Tôi lên xe của bố thì phát hiện mẹ cũng ở đây.
Cả hai đều tươi cười vui vẻ.
Mẹ thân mật nắm tay tôi: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Một nhà ba người chúng ta đi chơi giải tỏa tâm trạng nhé.”
Tôi kìm nén sự sợ hãi và lo lắng ở trong lòng: "Đi chơi ở đâu?"
"Sông Cổ Thành, không phải con luôn nói muốn đến đó xem sao? Đúng lúc hôm nay bố mẹ không bận việc nên dẫn con đi.”
Bố tôi ngồi ở ghế lái cũng mỉm cười quay đầu lại: “Mấy ngày nay áp lực học tập của con rất lớn, chúng ta đi thư giãn, đi dạo bờ sông, bố còn mang theo chiếc drone* con thích nhất nè.”
(*) gần giống như flycam.
Quả nhiên là đến bờ sông.
Người tôi phát run, những gì Lý Hoài nói có khả năng đều là sự thật.
Anh ta không phải là Trì Lăng, anh ta là anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi.
Hai người bên cạnh tôi mới là những con quái vật thật sự.
Bọn họ khoác trên mình lớp vỏ của bố mẹ, bây giờ bọn họ chuẩn bị ra tay với tôi.
“Bố, bố quên con sợ nước nhất à?” Tôi chậm rãi nói.
Bố nắm chặt tay lái một lát rồi mới nói: “Đương nhiên là bố nhớ rồi nhưng bố cũng nhớ khi còn bé con luôn nói muốn đi xem sông Cổ Thành. Con yên tâm, bố mẹ sẽ bảo vệ con.”
Bố mẹ không nhận ra sự khác thường của tôi, mẹ tôi thậm chí còn mở một đoạn video nhạc.
Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhỏ giọng lơ đãng gọi: “Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”
Nháy mắt, tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Bố mẹ mặt không đổi sắc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lạ.
Lúc đó tôi liền biết chân tướng.
Lý Hoài, anh trai tôi đã nói thật.
Họ không phải là bố mẹ tôi, họ là bố mẹ của Trì Lăng.
Mẹ sáp lại gần tôi, đôi mắt bà mở to, tròng trắng phóng đại.
"Nhược Nhược, con vừa nói gì đó?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Đó là hai cái tên trong cuốn tiểu thuyết con vừa đọc, con cảm thấy hay nên mới thuận miệng nói ra.”
Bố mẹ không nói gì, chiếc xe lại khởi động.
Bầu không khí trong xe trở nên rất im lặng.
Nhưng tôi biết rất rõ, tôi phải ra tay trước.
May mà tôi đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong cặp sách của tôi có một con dao gọt hoa quả đang lặng lẽ nằm.
Lý Hoài chảy nước mắt, hàng nước mắt ấy để lại dấu vết mờ trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng cầu xin, cuống họng bật ra từng tiếng nức nở.
Ngay sau đó, anh ta lại viết vào tờ giấy.
"Em đã lớn rồi, bây giờ chúng sẽ làm mọi cách để giết chết em. Nhược Nhược, anh nghe bọn chúng nói tối nay bọn chúng sẽ ra tay giết em.”
"Buổi tối bọn chúng về nhà sẽ đề nghị đưa em ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Em còn mắc chứng sợ nước rất nặng nữa.”
Dòng chữ của Lý Hoài khiến tôi nhớ lại một chuyện đã xảy ra lúc tôi còn nhỏ.
Khi tôi còn nhỏ, bố đã từng dẫn tôi đến bờ sông chơi. Sau đó vì ông bất cẩn mà tôi đã phải vùng vẫy dưới nước mấy phút rồi mới được cứu.
Tôi nhìn vào mắt Lý Hoài, càng nghĩ càng hãi hùng.
Chẳng lẽ khi đó bố tôi cố tình làm vậy?
Ông cố tình khiến tôi mắc chứng sợ nước, khiến tôi kháng cự việc học bơi trong suốt mười tám năm qua.
Tất cả đều chỉ để hợp lý hóa việc chết đuối trên sông của tôi vào ngày hôm nay.
Móng tay tôi đâm sâu vào da thịt, sự thật có thể xảy ra khiến tôi ớn lạnh.
Nhưng đây chỉ là lời nói từ một phía của Lý Hoài, có thể anh ta đang nói dối, anh ta không phải là Lý Hoài mà là Trì Lăng.
Anh ta là một kẻ có nhân cách phản xã hội nên chỉ số thông minh cũng rất cao. Có thể tất cả những điều này chỉ là lớp ngụy trang của anh ta.
“Tên của bọn chúng là Trì Kiến và Lý Mộng Lan. Phản ứng đầu tiên của con người khi nghe thấy tên mình là sẽ quay đầu lại.”
Lý Hoài viết câu cuối cùng lên giấy.
Tôi hiểu ý của Lý Hoài.
Anh ta muốn tôi dùng hai cái tên này thử bọn họ.
09.
Tôi quay về trường học, lặng lẽ đợi bố đến đón tôi tan học.
Giờ tan học.
Tôi lên xe của bố thì phát hiện mẹ cũng ở đây.
Cả hai đều tươi cười vui vẻ.
Mẹ thân mật nắm tay tôi: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Một nhà ba người chúng ta đi chơi giải tỏa tâm trạng nhé.”
Tôi kìm nén sự sợ hãi và lo lắng ở trong lòng: "Đi chơi ở đâu?"
"Sông Cổ Thành, không phải con luôn nói muốn đến đó xem sao? Đúng lúc hôm nay bố mẹ không bận việc nên dẫn con đi.”
Bố tôi ngồi ở ghế lái cũng mỉm cười quay đầu lại: “Mấy ngày nay áp lực học tập của con rất lớn, chúng ta đi thư giãn, đi dạo bờ sông, bố còn mang theo chiếc drone* con thích nhất nè.”
(*) gần giống như flycam.
Quả nhiên là đến bờ sông.
Người tôi phát run, những gì Lý Hoài nói có khả năng đều là sự thật.
Anh ta không phải là Trì Lăng, anh ta là anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi.
Hai người bên cạnh tôi mới là những con quái vật thật sự.
Bọn họ khoác trên mình lớp vỏ của bố mẹ, bây giờ bọn họ chuẩn bị ra tay với tôi.
“Bố, bố quên con sợ nước nhất à?” Tôi chậm rãi nói.
Bố nắm chặt tay lái một lát rồi mới nói: “Đương nhiên là bố nhớ rồi nhưng bố cũng nhớ khi còn bé con luôn nói muốn đi xem sông Cổ Thành. Con yên tâm, bố mẹ sẽ bảo vệ con.”
Bố mẹ không nhận ra sự khác thường của tôi, mẹ tôi thậm chí còn mở một đoạn video nhạc.
Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhỏ giọng lơ đãng gọi: “Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”
Nháy mắt, tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Bố mẹ mặt không đổi sắc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lạ.
Lúc đó tôi liền biết chân tướng.
Lý Hoài, anh trai tôi đã nói thật.
Họ không phải là bố mẹ tôi, họ là bố mẹ của Trì Lăng.
Mẹ sáp lại gần tôi, đôi mắt bà mở to, tròng trắng phóng đại.
"Nhược Nhược, con vừa nói gì đó?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Đó là hai cái tên trong cuốn tiểu thuyết con vừa đọc, con cảm thấy hay nên mới thuận miệng nói ra.”
Bố mẹ không nói gì, chiếc xe lại khởi động.
Bầu không khí trong xe trở nên rất im lặng.
Nhưng tôi biết rất rõ, tôi phải ra tay trước.
May mà tôi đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong cặp sách của tôi có một con dao gọt hoa quả đang lặng lẽ nằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.