Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 49: Âm Thanh Kỳ Lạ Trên Gác Xép (6)
Trư Li Trư Khí
26/08/2022
06.
“Nhược Nhược, không phải mẹ đã bảo con đi ngủ đi ư? Ngày mai con phải dậy sớm tự học mà.” Tầm mắt của mẹ rơi trên tờ báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ.
“Đây là cái gì?” Tôi giơ bản báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ lên.
“Mọi thứ diễn ra trùng hợp như vậy, tất cả đều xảy ra vào năm con hai tuổi. Không có ảnh chụp gia đình trước lúc con hai tuổi, hai người đều phẫu thuật thẩm mỹ vào năm con hai tuổi, hai người đang cố gắng che giấu điều gì?” Tôi kích động nói.
Bố mẹ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là bố run rẩy lấy hai bộ tài liệu còn lại ở trong ngăn tủ ra.
Đây là hai tờ báo cáo của bệnh viện, bên trong viết cấp độ bỏng này nọ.
"Bố mẹ vẫn luôn giấu con việc này. Năm con hai tuổi cũng chính là năm anh con qua đời. Năm đó bố mẹ khiếu nại vô ích, chỉ nhận được số tiền bồi thường ít ỏi.”
"Trong lúc tuyệt vọng, ý định tự tử sinh sôi trong lòng bố mẹ. Bố mẹ chọn một vùng ngoại ô vắng vẻ, tự tưới xăng lên người ..."
"Lúc đó bố mẹ đặt con ở một bên, đến khi nghe thấy tiếng khóc của con bố mẹ mới tỉnh táo lại, dùng hết sức lao xuống con sông bên cạnh nên mới may mắn sống sót".
Mẹ tôi nước mắt lưng tròng mở miệng nói: "Nhược Nhược, hãy tha thứ cho sự vô trách nhiệm khi đó của bố mẹ. Bây giờ nghĩ lại, hai chúng ta thật sự là một cặp bố mẹ thất bại.”
Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn những nếp nhăn và đốm mờ trên tay bà.
Những năm qua, bà vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc tôi.
Mỗi sáng bảy giờ tôi đã phải đến trường, sáu giờ mẹ tôi đã dậy chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho tôi.
Bố tối mỗi ngày đều chở tôi đến trường mặc kệ mưa gió hay nắng gắt vì sợ tôi đi đường bị lạnh, bị nóng.
Tôi cắn môi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Bố run rẩy xắn ống quần lên, chân ông chi chít những vết sẹo kinh khủng.
Thảo nào bố tôi không bao giờ mặc quần đùi, chỉ vì che đi những vết bỏng kia.
“Ngược Nhược, con là bảo bối quan trọng nhất của bố mẹ, bố mẹ sẽ không làm hại con.” Bố nghẹn ngào nói.
Tôi gật đầu rồi trở về phòng mà lòng nặng trĩu, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, bố vẫn đưa tôi đến trường như thường lệ nhưng tôi không đi vào.
Tôi nhìn xe của bố đi khuất liền lập tức bắt taxi trở về nhà.
Tôi đi thẳng lên gác xép, lấy chìa khóa mở phòng.
"Trì Lăng!”
Tôi hét lên.
07.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi như thể không biết cái tên đó vậy.
“Anh là Trì Lăng, là kẻ sát hại anh trai tôi!” Tôi lạnh lùng hét lên.
Khuôn mặt của người đàn ông bày ra một biểu cảm kỳ lạ, sau đó anh ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ý bảo tôi lại gần.
Tôi do dự một lúc nhưng vẫn đến trước mặt anh ta, đưa giấy bút cho anh ta.
Người đàn ông chậm rãi viết một dòng chữ trên giấy.
"Bọn chúng lừa em như thế à?"
"Lý Nhược Nhược, em bị bọn chúng lừa rồi. Anh không phải là Trì Lăng, anh là anh trai em, tên là Lý Hoài.”
"Vụ việc năm đó có uẩn khúc. Trì Lăng thật sự tồn tại nhưng bọn chúng lại xảo quyệt đổi trắng thay đen. Trì Lăng là con trai ruột của bọn chúng còn anh là nạn nhân của vụ việc đó.”
"Năm đó, Trì Lăng ném đá khiến anh bị thương nhưng anh lại không chết. Lúc giằng co với cậu ta thì lỡ tay đẩy cậu ta xuống sông. Anh không ngờ rằng cậu ta lại không biết bơi, đến lúc anh gọi người đến cứu thì cậu ta đã chết rồi. Anh không sai, một đứa trẻ bảy tuổi hành động như vậy chỉ là hành động tự vệ chính đáng.”
"Nhưng bố mẹ của Trì Lăng lại không nghĩ vậy, bọn chúng lựa chọn cách trả thù chúng ta. Đêm mưa năm đó, bọn chúng lẻn vào nhà chúng ta, giết chết bố mẹ chúng ta, nhốt anh ở gác xép. Vì muốn hoàn toàn thay thế bố mẹ chúng ta mà bọn chúng không ngần ngại châm xăng tự thiêu rồi phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân.”
"Năm em hai tuổi, bố mẹ đã từng dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình nhưng sau đó đã bị bọn chúng đốt sạch. Nhược Nhược, anh là anh trai em, Lý Hoài, anh là Lý Hoài.”
Khi Lý Hoài nói ra sự thật hoàn toàn khác với sự thật mà bố mẹ nói, tôi lại rơi vào khiếp sợ và mông lung một lần nữa.
Rốt cuộc là ai đang nói dối?
“Nhược Nhược, không phải mẹ đã bảo con đi ngủ đi ư? Ngày mai con phải dậy sớm tự học mà.” Tầm mắt của mẹ rơi trên tờ báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ.
“Đây là cái gì?” Tôi giơ bản báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ lên.
“Mọi thứ diễn ra trùng hợp như vậy, tất cả đều xảy ra vào năm con hai tuổi. Không có ảnh chụp gia đình trước lúc con hai tuổi, hai người đều phẫu thuật thẩm mỹ vào năm con hai tuổi, hai người đang cố gắng che giấu điều gì?” Tôi kích động nói.
Bố mẹ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là bố run rẩy lấy hai bộ tài liệu còn lại ở trong ngăn tủ ra.
Đây là hai tờ báo cáo của bệnh viện, bên trong viết cấp độ bỏng này nọ.
"Bố mẹ vẫn luôn giấu con việc này. Năm con hai tuổi cũng chính là năm anh con qua đời. Năm đó bố mẹ khiếu nại vô ích, chỉ nhận được số tiền bồi thường ít ỏi.”
"Trong lúc tuyệt vọng, ý định tự tử sinh sôi trong lòng bố mẹ. Bố mẹ chọn một vùng ngoại ô vắng vẻ, tự tưới xăng lên người ..."
"Lúc đó bố mẹ đặt con ở một bên, đến khi nghe thấy tiếng khóc của con bố mẹ mới tỉnh táo lại, dùng hết sức lao xuống con sông bên cạnh nên mới may mắn sống sót".
Mẹ tôi nước mắt lưng tròng mở miệng nói: "Nhược Nhược, hãy tha thứ cho sự vô trách nhiệm khi đó của bố mẹ. Bây giờ nghĩ lại, hai chúng ta thật sự là một cặp bố mẹ thất bại.”
Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn những nếp nhăn và đốm mờ trên tay bà.
Những năm qua, bà vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc tôi.
Mỗi sáng bảy giờ tôi đã phải đến trường, sáu giờ mẹ tôi đã dậy chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho tôi.
Bố tối mỗi ngày đều chở tôi đến trường mặc kệ mưa gió hay nắng gắt vì sợ tôi đi đường bị lạnh, bị nóng.
Tôi cắn môi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Bố run rẩy xắn ống quần lên, chân ông chi chít những vết sẹo kinh khủng.
Thảo nào bố tôi không bao giờ mặc quần đùi, chỉ vì che đi những vết bỏng kia.
“Ngược Nhược, con là bảo bối quan trọng nhất của bố mẹ, bố mẹ sẽ không làm hại con.” Bố nghẹn ngào nói.
Tôi gật đầu rồi trở về phòng mà lòng nặng trĩu, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, bố vẫn đưa tôi đến trường như thường lệ nhưng tôi không đi vào.
Tôi nhìn xe của bố đi khuất liền lập tức bắt taxi trở về nhà.
Tôi đi thẳng lên gác xép, lấy chìa khóa mở phòng.
"Trì Lăng!”
Tôi hét lên.
07.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi như thể không biết cái tên đó vậy.
“Anh là Trì Lăng, là kẻ sát hại anh trai tôi!” Tôi lạnh lùng hét lên.
Khuôn mặt của người đàn ông bày ra một biểu cảm kỳ lạ, sau đó anh ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ý bảo tôi lại gần.
Tôi do dự một lúc nhưng vẫn đến trước mặt anh ta, đưa giấy bút cho anh ta.
Người đàn ông chậm rãi viết một dòng chữ trên giấy.
"Bọn chúng lừa em như thế à?"
"Lý Nhược Nhược, em bị bọn chúng lừa rồi. Anh không phải là Trì Lăng, anh là anh trai em, tên là Lý Hoài.”
"Vụ việc năm đó có uẩn khúc. Trì Lăng thật sự tồn tại nhưng bọn chúng lại xảo quyệt đổi trắng thay đen. Trì Lăng là con trai ruột của bọn chúng còn anh là nạn nhân của vụ việc đó.”
"Năm đó, Trì Lăng ném đá khiến anh bị thương nhưng anh lại không chết. Lúc giằng co với cậu ta thì lỡ tay đẩy cậu ta xuống sông. Anh không ngờ rằng cậu ta lại không biết bơi, đến lúc anh gọi người đến cứu thì cậu ta đã chết rồi. Anh không sai, một đứa trẻ bảy tuổi hành động như vậy chỉ là hành động tự vệ chính đáng.”
"Nhưng bố mẹ của Trì Lăng lại không nghĩ vậy, bọn chúng lựa chọn cách trả thù chúng ta. Đêm mưa năm đó, bọn chúng lẻn vào nhà chúng ta, giết chết bố mẹ chúng ta, nhốt anh ở gác xép. Vì muốn hoàn toàn thay thế bố mẹ chúng ta mà bọn chúng không ngần ngại châm xăng tự thiêu rồi phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân.”
"Năm em hai tuổi, bố mẹ đã từng dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình nhưng sau đó đã bị bọn chúng đốt sạch. Nhược Nhược, anh là anh trai em, Lý Hoài, anh là Lý Hoài.”
Khi Lý Hoài nói ra sự thật hoàn toàn khác với sự thật mà bố mẹ nói, tôi lại rơi vào khiếp sợ và mông lung một lần nữa.
Rốt cuộc là ai đang nói dối?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.