Chương 10
Lăng Trúc
09/06/2018
Edit: Phu dung
“Làm gì vậy?”- Mạc Tuệ Nương nhìn cổ tay bị khóa sắt khóa lại, mới phát hiện mình cùng Vô Song đang bị giam giữ. Bỗng nhiên nụ cười như phật Di Lặc của Lục Vương gia hiện ra trước đôi mắt tuyệt đẹp của bà.
“Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi cùng tiểu mỹ nhân Lãnh Phi giống nhau như đúc.”- Lục Vương gia không có ý tốt quan sát bà:
“Hai người có quan hệ gì?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”- Mạc Tuệ Nương nhớ mê hồ sau khi ăn cơm và uống rượu xong thì cảm thấy đầu óc choáng váng rồi hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại phát hiện mình trong địa lao. Ngoài Vô Song vẫn đang mê man, lúc này Tát Chư Cát nàng đã phạm sai lầm rồi, không hề biết Lục Vương gia là con heo khoác lớp da sói.
“Không có gì, mục tiêu của ta là Kinh Nhị. Ta dự định dùng hắn để dụ Kiếm Ma, không nghĩ tới còn lời thêm ngươi.”- Lục Vương gia ngả ngớn chọc nghẹo, ngón tay thô tục nâng cằm Mạc Tuệ nương lên nhưng bị bà gạt tay ra.
“Đừng dùng bàn tay ghê tởm chạm vào ta.”- Mạc Tuệ nương không sợ hãi trừng mắt hắn, “Bốp” kết quả má hắn dính một bạt tai nóng bỏng.
“Hừ, nữ nhân thối, không biết xấu hổ.”-Lục Vương gia âm độc nắm tóc bà.
“Ngươi cùng tiểu quỷ Lãnh Phi không ngoan ngoãn nghe lời, chẳng biết tốt xấu.”
Mạc Tuệ Nương nhớ lại Vô Song từng nói qua khi điều tra phát hiện nhiều tên quý nhân, quan to mặt lớn có sở thích mua nam nữ đồng về chơi đùa làm nhục, không lẽ nàng ám chỉ Lục Vương gia? Mặt bà trắng bệch không còn chút máu, trong lòng phẫn nộ dâng lên cuồn cuộn.
“Lúc đầu tiểu quỷ kia dám kháng cự, hắn rất giống ngươi tính tình quật cường chọc giận ta, ta liền đem hắn ném cho thuộc hạ, ai biết bọn họ là những người thô tục không biết nặng nhẹ thiếu chút nữa đùa chết hắn. Ta lo sẽ gây ra tai họa chết người liền mang hắn về chỗ bọn buôn người. Vốn tưởng hắn không còn thuốc chữa, ai biết hắn còn có thể sống sót, ha ha, hiện tại hắn đẹp hơn xưa.”
“Ngươi là cầm thú, sao ngươi có thể…”- Mạc Tuệ Nương khiếp sợ khiến sắc mặt trắng bệch, rưng rưng nhìn chằm chằm nét mặt dữ tợn của Lục Vương gia. Bà ngưng tụ khí nơi đan điền, uốn éo thân mình muốn thoát ra.
“Vô dụng thôi, ta đã bỏ hóa công tán trong rượu *thuốc làm bủn rủn không dùng võ công được*.”
“Ngươi không phải con người!”- Mạc Tuệ Nương gào thét điên cuồng:
“Mau thả ta ra!”
“Hừ, thả ngươi?”- Lục Vương gia cười lớn, sau đó đột nhiên dừng lại: “Các ngươi biết bí mật của ta, ngươi còn muốn sống sót rời khỏi đây?”
“Bẩm Vương gia, Lãnh Phi đã đến, hơn nữa thuộc hạ kiểm tra trên người hắn không có mang vũ khí.”- Một tên thuộc hạ vội vàng bẩm báo.
“ Tốt lắm.”- Khóe môi Lục Vương gia cong lên tàn nhẫn liếc mắt nhìn người trong địa lao:
“Người tới đây, nữ nhân này giao cho các ngươi, mặt khác đem Kinh Nhị đến thư phòng của ta.”
“Quả phụ này Vương gia không hưởng dụng, thuộc hạ có thể…”- Những tùy tùng theo phía sau Lục Vương gia lộ ra ánh mắt dâm dục. “Chỉ cần không đùa chết người, tùy các ngươi.”- Lục Vương gia nhướng mày nghênh ngang bước đi.
“Đa tạ Vương gia.”- Những tên tùy tùng nhanh chóng tiến vào địa lao.
“Không được tới gần.”-Mạc Tuệ Nương thối lui, nhưng xiềng xích trên tay và chân đã giới hạn hành động của bà, bà lùi lại hướng giường đá lắc lắc Vô Song:
“ Kinh Vô Song, đồ đệ còn không mau tỉnh dậy, sư phụ của ngươi đang bị người khi dễ, sao ngươi có thể ngủ một cách thoải mái.”
Tại thời điểm một tên thuộc hạ nóng lòng bước vào địa lao, Vô Song bất ngờ đứng bật dậy, xoa xoa thắt lưng, mở mắt ra, ánh mắt sáng rực,
“Ai da, cửa mở rồi, thật sự cảm ơn các ngươi.”
Mọi người kinh hãi ngây người:
“Không phải nàng bị hôn mê sao?”
“Ngươi không có việc gì? Ngươi không bị hạ dược?”- Mạc Tuệ Nương cảm thấy uất ức, vì sao nàng không nói cho bà biết?
“Loại dược này lừa đứa con nít ba tuổi ăn có lẽ còn có hiệu quả.”
Mạc Tuệ Nương nghiến răng. Bà bị ác nữ Vô Song gài bẫy một lần nữa rồi!
“Ngươi không trúng hóa công tán sao?”- Mọi người biến sắc.
“Hóa công tán kia , so ra kém những thứ ta từng nếm qua như Hạc đỉnh hồng, Thất thiên đoạn trường thảo *cỏ đứt ruột sau 7 ngày*, Hủ tâm hoàn,…”- Vô Song thản nhiên vừa nói vừa lắc mình tránh đi sự tấn công của họ, mỗi cái độc vật nói ra khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.
“Còn máu của ta nữa, mồ hôi của ta, thậm chí hơi thở của ta cũng có độc, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”- Một lời vừa nói ra khiến mọi người vội vàng lui về phía sau không ai dám tiến lên.
Vô Song xoay người bảo họ:
“Các ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì, không lại đây giúp chúng ta cởi bỏ còng tay xiềng chân?”- Vô Song nâng cổ tay bị xích lên ngạo nghễ liếc mấy tên nam nhân bị sắc dục làm mê muội, trên người họ tỏa ra hương vị so với mùi hôi trong địa lao càng buồn nôn hơn.
“ Các ngươi vừa mới từ chuồng heo ra à? Hôi quá.”- Nàng mắng họ là heo.
“Ngươi là nữ nhân đê tiện!”
Có một tên thuộc hạ lớn mật thấy hai tay nàng bị trói mới dám lên tiếng, nhưng giọng nói run run tiết lộ tâm trạng khẩn trương của hắn.
Vô Song bình thản nhịn đau ngồi trên giương đá lắc lắc ngón tay:
“Ta là Kinh Nhị, không thèm so đo, không thèm chấp những kẻ không biết chữ các ngươi, chó không có chủ dạy sủa cũng khó nghe, sủa hai tiếng ta nghe một chút?”
Sắc mặt của bọn họ biến thành lúc xanh lúc trắng.
“Tiểu tử thối, chúng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”-Trong nháy mắt mọi người bao vây nàng vào giữa.
“Thì ra các ngươi là những con chuột chết mới thúi như vậy!”- Vô Song hơi nghiêng đầu la mắng họ, nhưng thân thể vẫn ngồi trên giường đá không hề di động.
“Hay chúng ta chạy đi bẩm báo Vương gia.”-Mọi người thương nghị quyết định cử người đi thông truyền, bỗng nhiên sống lưng cảm thấy lạnh giá, không biết từ khi nào thân hình nàng như ma quỷ đứng phía sau bọn họ.
“Còn muốn chạy, chưa hỏi qua chủ nhân thật không biết lễ phép”- Vô Song mỉm cười nhanh như sấm sét điểm huyệt họ khiến đám người đứng yên như pho tượng.
Vô Song xoay cái vòng nơi cổ tay, nó tự động mở ra, xiềng chân cũng rơi xuống loảng xoảng, tuy nhiên không ai nhìn ra nàng vừa dùng thủ pháp gì để cởi bỏ xiềng xích.
“Trong này thật nóng”- Vô Song nhẹ nhàng quẹt những giọt mồ hôi trong suốt khiến chúng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh tí tách. Mọi người nhìn mặt đất bị mồ hôi của nàng ăn mòn trở nên loang lổ, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng. Trong lòng cảm thấy may mắn vừa rồi chưa đụng tới nàng. Nhưng nghĩ đến vận mệnh đang chờ họ, ai cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Kinh hãi khiến họ không hẹn cùng nhau nhớ lại những truyền thuyết đáng sợ về Tô Châu Tái Chư Cát.
“Hiện tại ai muốn nếm thử một chút?”-Vô Song tươi cười sáng lạn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai một người trong số họ, hắn lập tức bị khống chế. Mọi người vội vã lắc đầu không ngừng.
“Như vậy các ngươi nguyện ý nói cho ta biết Lãnh Phi được đưa tới nơi nào phải không?”- Vô Song phì cười diễu một vòng qua trước mặt họ.
“Đừng quên sư phụ”-Mạc Tuệ nương nhắc nhỏ. Thật sự Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, bà đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Vô Song. Thật may mắn hai người là bằng hữu không phải kẻ thù.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi cuối cùng cũng đến đây, ta rất nhớ ngươi” gương mặt như heo của Lục Vương gia áp tới.
“Thật đáng chết, dám động tới nam nhân của ta”- Vô Song đứng bên kính ngọc lưu ly quan sát, đầu như bốc lửa.
“Đừng kích động, trước hết chúng ta hãy yên lặng xem biến chuyển như thế nào.”- Mạc Tuệ Nương giữ chặt Vô Song đang kích động, không nghĩ tới bà có thể nhìn nhi tử gần đến như vậy, chỉ sợ lộ mặt bây giờ khiến hắn hoảng hốt sẽ trốn đi, nên bà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Nếu tay ngươi chạm vào ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ khiến nó đứt lìa” -Giọng nói ôn hòa từ trong miệng Lãnh Phi thốt ra.
Bàn tay lỗ mãng của Lục Vương gia bị giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Phi ngăn lại, dừng giữa không trung. Hắn là Vương gia, như thế nào lại bị một tên hậu sinh vãn bối nói mấy câu đã sợ hãi.
“Ngươi dường như đã quên vị hôn thê của ngươi còn trong tay ta.”
“Ta tin tưởng Song nhi.”- Lãnh Phi lạnh lùng nói. Một câu vô cùng đơn giản khiến Mạc Tuệ Nương cảm động, bà quay lại nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vô Song đang hướng về Lãnh Phi trở nên dịu dàng, hai má lúm đồng tiền như hoa đào nở rộ.
“Ngươi không biết hiện tại đang đứng trong địa bàn của ai sao?”- Lục Vương gia cảm giác Lãnh Phi trong vô hình gây ra áp lực lớn đối với hắn. Hắn giận tái mặt, những tên thuộc hạ phía sau cũng bày ra bộ mặt hung thần ác sát.
“Cho dù Hoàng cung ta cũng không để trong mắt.”- Ánh mắt của Lãnh Phi hiện ra sát khí như sắp giết người.
“Ta không giết ngươi vì không muốn lãng phí sức lực”
“Ngươi nhớ trước đây đã tới chỗ của ta rồi sao?”- Lục Vương gia rùng mình.
“Cho dù biến thành tro bụi ta cũng nhớ rõ ngươi” Những ngày qua Lãnh Phi đi tìm lại trí nhớ. Mặc dù phần lớn kí ức còn chưa nhớ được, nhưng những hình ảnh mơ hồ lướt qua cũng đủ khiến hắn sinh ra sát khí muốn giết người. Buồn cười chính là hắn còn chưa tới thăm, tên nam nhân vô liêm sỉ này đã tự động mời hắn đến cửa. Lục Vương gia sợ hãi lùi về phía sau từng bước:
“Nhưng ngươi không có kiếm.”- Hắn vội vàng nháy mắt với đám thuộc hạ xung quanh.
“Ngươi muốn xem kiếm của ta phải không.”- Lãnh Phi nhìn những tên binh tôm tướng cá chung quanh nói:
“Trước khi chết, ta sẽ cho các ngươi một ưu đãi. Mọi người đều nói ta dùng Ngân kiếm, hiện tại cho các ngươi xem kiếm của ta.”
Nói xong hắn từ từ nâng tay phải lên, năm ngón tay khép lại chỉ thẳng lên trời. Cảnh tượng quỷ dị từ bàn tay hắn biến hóa, khiến mọi người chung quanh kinh sợ không rét mà run. Tay phải của hắn, những móng tay giống như có sự sống bắt đầu tỏa ra làn khói như sương mù được ánh sáng chiếu vào dần dần biến sắc. Từ chỗ cổ tay từ từ xuất hiện một làn khói trắng giống như hơi thở lạnh lẽo ập về phía đám người. Toàn bộ bàn tay của hắn thoạt nhìn giống như một thanh kiếm. Hiện tại Vô Song đã hiểu vì sao Lãnh Phi nói tay hắn có thể giết người! Tay hắn vốn là một thanh Ngân kiếm! Mạc Tuệ Nương kinh ngạc.
“Đó là tuyệt kỹ đã thất truyền Ngự hồn biến thể đại pháp có thể biến ngự khí thành kiếm, ngự thể thành hình, là loại võ công đáng sợ. Ta từng nghe sư phụ nói qua loại công phu này nhưng chưa từng thấy qua. Sư phụ nói loại võ công này luyện đến cực hạn có thể biến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể từ ảo thành hình, thậm chí biến thành cứng rắn, giống như truyền thuyết Thiếu Lâm cao tăng biến thành mười tám người đồng, toàn thân trở nên cứng rắn như kim loại, võ công trở nên biến hóa khó lường, không nghĩ tới hắn có thể luyện được loại công phu này.”
“Ta có xem qua sách về Ngự hồn biến thể Tu La đại pháp.”- Vô Song nhớ lại.
“Ngươi xem qua?” cằm của Mạc Tuệ Nương như rớt xuống đất, rốt cuộc còn có gì Vô Song không biết.
“Ở trong thạch động của Tuyết Sơn. Nghe nói luyện loại võ công này rất đau đớn? Hơn nữa phải chịu gân cốt bị biến đổi như đứt lìa.”
Nàng nghĩ mình không thể chịu nổi sự đau đớn đó nên không luyện.
“Sách kia đâu? Nếu bị thua có thể trốn vào sau núi Tuyết Sơn bằng ngõ vào của đầm nước.” Mắt Mạc Tuệ Nương trừng lớn kinh ngạc, không ngờ Vô Song cũng biết ngõ vào của Tuyết Sơn.
“Bắt đầu đánh.”-Vô Song thấy cao hứng.
“Ai cha, cánh tay người kia không sạch sẽ có thể chặt bỏ, còn chân người kia nữa, cũng cần phải chặt đi.”
“Kinh Nhị, mau ngăn Lãnh Phi tạo thêm sát nghiệt.”
“Có gì quan hệ, phủ của Lục Vương gia chứa toàn đám vô lại, không biết vơ vét bao nhiêu của cải của dân, sớm lên giải quyết…ai da người kia bay đầu rồi.”
Mạc Tuệ Nương không đành lòng muốn ra ngoài ngăn cản nhưng bị thân hình mập mạp của lục Vương gia chắn ngang kính lưu ly, bà từng bước lui về phía sau.
“Các ngươi…”- Lục Vương gia xanh mặt, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, tay run run chỉ vào Vô Song
“Ngươi tại sao lại ở đây?”
“Lục Vương gia, ngươi phái người giám thị ta, họ không nói lại với ngươi sao? Muốn ta nói rõ ràng với ngươi không?”- Vô Song làm ra vẻ vô tội mỉm cười.
“Ngươi sớm biết?” Lục Vương gia sợ hãi, thái độ của nàng chứng tỏ mỗi hành động của hắn đều bị nàng nhìn ra.
“Tại thuộc hạ của ngươi quá ngu ngốc, ngay cả việc giam chúng ta đơn giản như vậy mà cũng làm không được, lộ tay lộ chân, người sáng suốt vừa nhìn đã biết họ đang làm gì.”
Lục Vương gia đứng yên tại chỗ, thân thể cảm thấy lạnh giá, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đời này hắn không còn mặt mũi nhìn ai trong triều.
“Vương gia muốn ra ngoài để tướng công ta chém như củ cải, hay ăn vào viên dược đặc chế này?”- Vô Song cười cười.
Mắt Lục Vương gia lóe lên một tia xảo quyệt, tỏ vẻ cảm kích tiến lên
“Đa tạ Kinh Nhị không giết,…”-Hắn tính thi triển chiêu Cầm nã thủ bỗng nhiên cổ tay trở nên đau đớn, sau đó toàn bộ cánh tay đen lại không còn cảm giác, hơn nữa ma túy từ cơ thể tràn ra, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt
“Ngươi vừa làm gì ta?”
“So ra còn kém cách ngươi đối xử Lãnh Phi.”- Gương mặt Vô Song nhăn lại, lạnh lùng nhìn hắn cười lạnh.
“Đừng vọng tưởng muốn giải độc, đây là loại độc dược ta tự tay chế riêng cho ngươi.”
“Ngươi không phải là người…cho ta thuốc giải!”- Lục Vương gia chân cũng không thể đứng vững ngã xuống.
“Loại dược này mới bắt đầu giống như ma túy, tiếp theo đó sẽ từ từ ăn mòn ý thức của ngươi, ngươi không nhận ra người thân, giống như một ác ma khát máu, cho ngươi một thanh Ngân kiếm, ngươi sẽ trở thành Kiếm Ma đồn đãi trong giang hồ.”
Vô Song ngồi xuống, từ đai lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm màu bạc đặt bên người lục Vương gia, khóe miệng nàng cong lên cười như không cười.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ Hoàng thượng không lâu sẽ giá lâm nơi đây?”
“Ngươi là ác ma!”- Lục Vương gia giãy giụa toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Khi ta biết ngươi làm thương tổn hắn như thế nào, ta quyết tâm muốn ngươi nếm thử, loại cảm giác sống không bằng chết.”-Vô Song chậm rãi đứng lên.
“Như vậy được sao?”- Mạc Tuệ Nương có chút không đành lòng, cũng khâm phục Vô Song muốn mượn tay Hoàng đế tiêu diệt Lục Vương gia, còn dùng chiêu quy tội lục Vương gia là Kiếm Ma, bởi vì tên Kiếm Ma mọi người đều nghe qua, nhưng gặp qua mặt thật của hắn thì có mấy người.
“Phu nhân quên hắn đã đối xử với nhi tử mình như thế nào sao? Hắn không đánh lại Lãnh Phi thật đáng tiếc, thôi bỏ đi.”- Vô Song lắc đầu giống như loại cậy quyền thế dùng tiền tài thỏa mãn tự dục như Lục Vương gia nếu thả ra sẽ tiếp tục gây họa, không biết còn bao nhiêu hài tử vô tội bị hắn làm nhục. Hắn ngay cả heo chó cũng không bằng, làm người sống trên đời chỉ lãng phí thực vật.
“Kinh Nhị, ta có thể cho ngươi vàng bạc, châu báu. Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.”- Lục Vương gia chỉ còn đầu có thể động được, gương mặt khiến người ta sợ hãi trong nháy mắt trở nên già nua.
“Ngươi giữ lại tiền mua quan tài đi!”- Vô Song rời khỏi, Mạc Tuệ nương lắc mình nhanh chóng đuổi theo. Lãnh Phi múa kiếm như gió đem những người có liên quan trong đại sảnh giết không chừng một ai. Bỗng nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, theo phản xạ xoay người huy kiếm. Vô Song phản ứng không tệ tay bắt lấy kiếm của hắn. Thật kì lạ, tay màu bạc từ từ nhạt đi thành màu trắng sau đó khôi phục lại bàn tay mềm mại, bị Vô Song giữ lấy trong lòng bàn tay ấm áp.
“Ngươi không có việc gì.”- Câu này là câu khẳng định.
“Chê cười, ta là người nào, như thế nào có chuyện?”- Vô Song giơ tay lên nhẹ nhàng lấy vạt áo lau vết máu trên mặt hắn.
“Mặt của ngươi bị dơ hết rồi.” Lãnh Phi lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía sau, nét mặc cứng ngắc, âm thanh dừng lại ở yết hầu, có vẻ không biết làm sao.
“Phi nhi, nương xin lỗi ngươi.”- Mạc Tuệ Nương cắn môi, nuốt nuốt nước miếng.
“Hãy đi đi!”-Vô Song đẩy hắn.
Lãnh Phi đến trước mặt Mạc Tuệ Nương. Từ từ ngẩng đầu lên run rẩy phun ra âm thanh khan khan
“Nương” Hắn thu hồi thanh kiếm sắc bén, gương mặt lạnh như băng không lộ ra biểu tình, chỉ mình Vô Song nhìn thấy đồng tử của hắn co rút mới phát hiện tâm tình của hắn.
“Phi nhi!”- Mạc Tuệ Nương khóc thành tiếng, tiến vào lồng ngực Lãnh Phi, tâm nguyện nhiều năm đã đạt thành, cuối cùng bà đã tìm về nhi tử của mình. Vô Song rờ rờ cái mũi đỏ ửng:
“Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
Nàng không chỉ thay Lãnh phu nhận tìm con về, còn thay mình tìm tướng công.
“Được chúng ta về nhà.” Mạc Tuệ Nương cố đè nén nước mắt.
“Cảm ơn.”- Lãnh Phi nắm tay mẫu thân và lôi kéo Vô Song đang ngượng ngùng vì bị hắn nhìn chăm chú, gương mặt lạnh như băng của Lãnh Phi như được một làn gió xuân bao phủ.
“Không có gì, chỉ cần ngươi đừng quên chuyện phải gả cho ta.”-Vô Song nhắc nhở hắn.
Mạc Tuệ Nương ngừng khóc:
“Sao như vậy được? Ngươi chỉ có thể gả vào nhà ta.”
“Hắc hắc, hắn là nam nhân của ta.”
“Nhưng hắn là nhi tử của ta.”
Lãnh Phi nhìn hai nữ nhân âu yếm, ánh mắt trở nên dịu dàng. Mùa đông đã qua, mùa xuân vừa đến.
--- ------ ------ ----------Hoàn---- ------ ------ ------ ------ ------
“Làm gì vậy?”- Mạc Tuệ Nương nhìn cổ tay bị khóa sắt khóa lại, mới phát hiện mình cùng Vô Song đang bị giam giữ. Bỗng nhiên nụ cười như phật Di Lặc của Lục Vương gia hiện ra trước đôi mắt tuyệt đẹp của bà.
“Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi cùng tiểu mỹ nhân Lãnh Phi giống nhau như đúc.”- Lục Vương gia không có ý tốt quan sát bà:
“Hai người có quan hệ gì?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”- Mạc Tuệ Nương nhớ mê hồ sau khi ăn cơm và uống rượu xong thì cảm thấy đầu óc choáng váng rồi hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại phát hiện mình trong địa lao. Ngoài Vô Song vẫn đang mê man, lúc này Tát Chư Cát nàng đã phạm sai lầm rồi, không hề biết Lục Vương gia là con heo khoác lớp da sói.
“Không có gì, mục tiêu của ta là Kinh Nhị. Ta dự định dùng hắn để dụ Kiếm Ma, không nghĩ tới còn lời thêm ngươi.”- Lục Vương gia ngả ngớn chọc nghẹo, ngón tay thô tục nâng cằm Mạc Tuệ nương lên nhưng bị bà gạt tay ra.
“Đừng dùng bàn tay ghê tởm chạm vào ta.”- Mạc Tuệ nương không sợ hãi trừng mắt hắn, “Bốp” kết quả má hắn dính một bạt tai nóng bỏng.
“Hừ, nữ nhân thối, không biết xấu hổ.”-Lục Vương gia âm độc nắm tóc bà.
“Ngươi cùng tiểu quỷ Lãnh Phi không ngoan ngoãn nghe lời, chẳng biết tốt xấu.”
Mạc Tuệ Nương nhớ lại Vô Song từng nói qua khi điều tra phát hiện nhiều tên quý nhân, quan to mặt lớn có sở thích mua nam nữ đồng về chơi đùa làm nhục, không lẽ nàng ám chỉ Lục Vương gia? Mặt bà trắng bệch không còn chút máu, trong lòng phẫn nộ dâng lên cuồn cuộn.
“Lúc đầu tiểu quỷ kia dám kháng cự, hắn rất giống ngươi tính tình quật cường chọc giận ta, ta liền đem hắn ném cho thuộc hạ, ai biết bọn họ là những người thô tục không biết nặng nhẹ thiếu chút nữa đùa chết hắn. Ta lo sẽ gây ra tai họa chết người liền mang hắn về chỗ bọn buôn người. Vốn tưởng hắn không còn thuốc chữa, ai biết hắn còn có thể sống sót, ha ha, hiện tại hắn đẹp hơn xưa.”
“Ngươi là cầm thú, sao ngươi có thể…”- Mạc Tuệ Nương khiếp sợ khiến sắc mặt trắng bệch, rưng rưng nhìn chằm chằm nét mặt dữ tợn của Lục Vương gia. Bà ngưng tụ khí nơi đan điền, uốn éo thân mình muốn thoát ra.
“Vô dụng thôi, ta đã bỏ hóa công tán trong rượu *thuốc làm bủn rủn không dùng võ công được*.”
“Ngươi không phải con người!”- Mạc Tuệ Nương gào thét điên cuồng:
“Mau thả ta ra!”
“Hừ, thả ngươi?”- Lục Vương gia cười lớn, sau đó đột nhiên dừng lại: “Các ngươi biết bí mật của ta, ngươi còn muốn sống sót rời khỏi đây?”
“Bẩm Vương gia, Lãnh Phi đã đến, hơn nữa thuộc hạ kiểm tra trên người hắn không có mang vũ khí.”- Một tên thuộc hạ vội vàng bẩm báo.
“ Tốt lắm.”- Khóe môi Lục Vương gia cong lên tàn nhẫn liếc mắt nhìn người trong địa lao:
“Người tới đây, nữ nhân này giao cho các ngươi, mặt khác đem Kinh Nhị đến thư phòng của ta.”
“Quả phụ này Vương gia không hưởng dụng, thuộc hạ có thể…”- Những tùy tùng theo phía sau Lục Vương gia lộ ra ánh mắt dâm dục. “Chỉ cần không đùa chết người, tùy các ngươi.”- Lục Vương gia nhướng mày nghênh ngang bước đi.
“Đa tạ Vương gia.”- Những tên tùy tùng nhanh chóng tiến vào địa lao.
“Không được tới gần.”-Mạc Tuệ Nương thối lui, nhưng xiềng xích trên tay và chân đã giới hạn hành động của bà, bà lùi lại hướng giường đá lắc lắc Vô Song:
“ Kinh Vô Song, đồ đệ còn không mau tỉnh dậy, sư phụ của ngươi đang bị người khi dễ, sao ngươi có thể ngủ một cách thoải mái.”
Tại thời điểm một tên thuộc hạ nóng lòng bước vào địa lao, Vô Song bất ngờ đứng bật dậy, xoa xoa thắt lưng, mở mắt ra, ánh mắt sáng rực,
“Ai da, cửa mở rồi, thật sự cảm ơn các ngươi.”
Mọi người kinh hãi ngây người:
“Không phải nàng bị hôn mê sao?”
“Ngươi không có việc gì? Ngươi không bị hạ dược?”- Mạc Tuệ Nương cảm thấy uất ức, vì sao nàng không nói cho bà biết?
“Loại dược này lừa đứa con nít ba tuổi ăn có lẽ còn có hiệu quả.”
Mạc Tuệ Nương nghiến răng. Bà bị ác nữ Vô Song gài bẫy một lần nữa rồi!
“Ngươi không trúng hóa công tán sao?”- Mọi người biến sắc.
“Hóa công tán kia , so ra kém những thứ ta từng nếm qua như Hạc đỉnh hồng, Thất thiên đoạn trường thảo *cỏ đứt ruột sau 7 ngày*, Hủ tâm hoàn,…”- Vô Song thản nhiên vừa nói vừa lắc mình tránh đi sự tấn công của họ, mỗi cái độc vật nói ra khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.
“Còn máu của ta nữa, mồ hôi của ta, thậm chí hơi thở của ta cũng có độc, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”- Một lời vừa nói ra khiến mọi người vội vàng lui về phía sau không ai dám tiến lên.
Vô Song xoay người bảo họ:
“Các ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì, không lại đây giúp chúng ta cởi bỏ còng tay xiềng chân?”- Vô Song nâng cổ tay bị xích lên ngạo nghễ liếc mấy tên nam nhân bị sắc dục làm mê muội, trên người họ tỏa ra hương vị so với mùi hôi trong địa lao càng buồn nôn hơn.
“ Các ngươi vừa mới từ chuồng heo ra à? Hôi quá.”- Nàng mắng họ là heo.
“Ngươi là nữ nhân đê tiện!”
Có một tên thuộc hạ lớn mật thấy hai tay nàng bị trói mới dám lên tiếng, nhưng giọng nói run run tiết lộ tâm trạng khẩn trương của hắn.
Vô Song bình thản nhịn đau ngồi trên giương đá lắc lắc ngón tay:
“Ta là Kinh Nhị, không thèm so đo, không thèm chấp những kẻ không biết chữ các ngươi, chó không có chủ dạy sủa cũng khó nghe, sủa hai tiếng ta nghe một chút?”
Sắc mặt của bọn họ biến thành lúc xanh lúc trắng.
“Tiểu tử thối, chúng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”-Trong nháy mắt mọi người bao vây nàng vào giữa.
“Thì ra các ngươi là những con chuột chết mới thúi như vậy!”- Vô Song hơi nghiêng đầu la mắng họ, nhưng thân thể vẫn ngồi trên giường đá không hề di động.
“Hay chúng ta chạy đi bẩm báo Vương gia.”-Mọi người thương nghị quyết định cử người đi thông truyền, bỗng nhiên sống lưng cảm thấy lạnh giá, không biết từ khi nào thân hình nàng như ma quỷ đứng phía sau bọn họ.
“Còn muốn chạy, chưa hỏi qua chủ nhân thật không biết lễ phép”- Vô Song mỉm cười nhanh như sấm sét điểm huyệt họ khiến đám người đứng yên như pho tượng.
Vô Song xoay cái vòng nơi cổ tay, nó tự động mở ra, xiềng chân cũng rơi xuống loảng xoảng, tuy nhiên không ai nhìn ra nàng vừa dùng thủ pháp gì để cởi bỏ xiềng xích.
“Trong này thật nóng”- Vô Song nhẹ nhàng quẹt những giọt mồ hôi trong suốt khiến chúng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh tí tách. Mọi người nhìn mặt đất bị mồ hôi của nàng ăn mòn trở nên loang lổ, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng. Trong lòng cảm thấy may mắn vừa rồi chưa đụng tới nàng. Nhưng nghĩ đến vận mệnh đang chờ họ, ai cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Kinh hãi khiến họ không hẹn cùng nhau nhớ lại những truyền thuyết đáng sợ về Tô Châu Tái Chư Cát.
“Hiện tại ai muốn nếm thử một chút?”-Vô Song tươi cười sáng lạn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai một người trong số họ, hắn lập tức bị khống chế. Mọi người vội vã lắc đầu không ngừng.
“Như vậy các ngươi nguyện ý nói cho ta biết Lãnh Phi được đưa tới nơi nào phải không?”- Vô Song phì cười diễu một vòng qua trước mặt họ.
“Đừng quên sư phụ”-Mạc Tuệ nương nhắc nhỏ. Thật sự Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, bà đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Vô Song. Thật may mắn hai người là bằng hữu không phải kẻ thù.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi cuối cùng cũng đến đây, ta rất nhớ ngươi” gương mặt như heo của Lục Vương gia áp tới.
“Thật đáng chết, dám động tới nam nhân của ta”- Vô Song đứng bên kính ngọc lưu ly quan sát, đầu như bốc lửa.
“Đừng kích động, trước hết chúng ta hãy yên lặng xem biến chuyển như thế nào.”- Mạc Tuệ Nương giữ chặt Vô Song đang kích động, không nghĩ tới bà có thể nhìn nhi tử gần đến như vậy, chỉ sợ lộ mặt bây giờ khiến hắn hoảng hốt sẽ trốn đi, nên bà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Nếu tay ngươi chạm vào ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ khiến nó đứt lìa” -Giọng nói ôn hòa từ trong miệng Lãnh Phi thốt ra.
Bàn tay lỗ mãng của Lục Vương gia bị giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Phi ngăn lại, dừng giữa không trung. Hắn là Vương gia, như thế nào lại bị một tên hậu sinh vãn bối nói mấy câu đã sợ hãi.
“Ngươi dường như đã quên vị hôn thê của ngươi còn trong tay ta.”
“Ta tin tưởng Song nhi.”- Lãnh Phi lạnh lùng nói. Một câu vô cùng đơn giản khiến Mạc Tuệ Nương cảm động, bà quay lại nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vô Song đang hướng về Lãnh Phi trở nên dịu dàng, hai má lúm đồng tiền như hoa đào nở rộ.
“Ngươi không biết hiện tại đang đứng trong địa bàn của ai sao?”- Lục Vương gia cảm giác Lãnh Phi trong vô hình gây ra áp lực lớn đối với hắn. Hắn giận tái mặt, những tên thuộc hạ phía sau cũng bày ra bộ mặt hung thần ác sát.
“Cho dù Hoàng cung ta cũng không để trong mắt.”- Ánh mắt của Lãnh Phi hiện ra sát khí như sắp giết người.
“Ta không giết ngươi vì không muốn lãng phí sức lực”
“Ngươi nhớ trước đây đã tới chỗ của ta rồi sao?”- Lục Vương gia rùng mình.
“Cho dù biến thành tro bụi ta cũng nhớ rõ ngươi” Những ngày qua Lãnh Phi đi tìm lại trí nhớ. Mặc dù phần lớn kí ức còn chưa nhớ được, nhưng những hình ảnh mơ hồ lướt qua cũng đủ khiến hắn sinh ra sát khí muốn giết người. Buồn cười chính là hắn còn chưa tới thăm, tên nam nhân vô liêm sỉ này đã tự động mời hắn đến cửa. Lục Vương gia sợ hãi lùi về phía sau từng bước:
“Nhưng ngươi không có kiếm.”- Hắn vội vàng nháy mắt với đám thuộc hạ xung quanh.
“Ngươi muốn xem kiếm của ta phải không.”- Lãnh Phi nhìn những tên binh tôm tướng cá chung quanh nói:
“Trước khi chết, ta sẽ cho các ngươi một ưu đãi. Mọi người đều nói ta dùng Ngân kiếm, hiện tại cho các ngươi xem kiếm của ta.”
Nói xong hắn từ từ nâng tay phải lên, năm ngón tay khép lại chỉ thẳng lên trời. Cảnh tượng quỷ dị từ bàn tay hắn biến hóa, khiến mọi người chung quanh kinh sợ không rét mà run. Tay phải của hắn, những móng tay giống như có sự sống bắt đầu tỏa ra làn khói như sương mù được ánh sáng chiếu vào dần dần biến sắc. Từ chỗ cổ tay từ từ xuất hiện một làn khói trắng giống như hơi thở lạnh lẽo ập về phía đám người. Toàn bộ bàn tay của hắn thoạt nhìn giống như một thanh kiếm. Hiện tại Vô Song đã hiểu vì sao Lãnh Phi nói tay hắn có thể giết người! Tay hắn vốn là một thanh Ngân kiếm! Mạc Tuệ Nương kinh ngạc.
“Đó là tuyệt kỹ đã thất truyền Ngự hồn biến thể đại pháp có thể biến ngự khí thành kiếm, ngự thể thành hình, là loại võ công đáng sợ. Ta từng nghe sư phụ nói qua loại công phu này nhưng chưa từng thấy qua. Sư phụ nói loại võ công này luyện đến cực hạn có thể biến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể từ ảo thành hình, thậm chí biến thành cứng rắn, giống như truyền thuyết Thiếu Lâm cao tăng biến thành mười tám người đồng, toàn thân trở nên cứng rắn như kim loại, võ công trở nên biến hóa khó lường, không nghĩ tới hắn có thể luyện được loại công phu này.”
“Ta có xem qua sách về Ngự hồn biến thể Tu La đại pháp.”- Vô Song nhớ lại.
“Ngươi xem qua?” cằm của Mạc Tuệ Nương như rớt xuống đất, rốt cuộc còn có gì Vô Song không biết.
“Ở trong thạch động của Tuyết Sơn. Nghe nói luyện loại võ công này rất đau đớn? Hơn nữa phải chịu gân cốt bị biến đổi như đứt lìa.”
Nàng nghĩ mình không thể chịu nổi sự đau đớn đó nên không luyện.
“Sách kia đâu? Nếu bị thua có thể trốn vào sau núi Tuyết Sơn bằng ngõ vào của đầm nước.” Mắt Mạc Tuệ Nương trừng lớn kinh ngạc, không ngờ Vô Song cũng biết ngõ vào của Tuyết Sơn.
“Bắt đầu đánh.”-Vô Song thấy cao hứng.
“Ai cha, cánh tay người kia không sạch sẽ có thể chặt bỏ, còn chân người kia nữa, cũng cần phải chặt đi.”
“Kinh Nhị, mau ngăn Lãnh Phi tạo thêm sát nghiệt.”
“Có gì quan hệ, phủ của Lục Vương gia chứa toàn đám vô lại, không biết vơ vét bao nhiêu của cải của dân, sớm lên giải quyết…ai da người kia bay đầu rồi.”
Mạc Tuệ Nương không đành lòng muốn ra ngoài ngăn cản nhưng bị thân hình mập mạp của lục Vương gia chắn ngang kính lưu ly, bà từng bước lui về phía sau.
“Các ngươi…”- Lục Vương gia xanh mặt, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, tay run run chỉ vào Vô Song
“Ngươi tại sao lại ở đây?”
“Lục Vương gia, ngươi phái người giám thị ta, họ không nói lại với ngươi sao? Muốn ta nói rõ ràng với ngươi không?”- Vô Song làm ra vẻ vô tội mỉm cười.
“Ngươi sớm biết?” Lục Vương gia sợ hãi, thái độ của nàng chứng tỏ mỗi hành động của hắn đều bị nàng nhìn ra.
“Tại thuộc hạ của ngươi quá ngu ngốc, ngay cả việc giam chúng ta đơn giản như vậy mà cũng làm không được, lộ tay lộ chân, người sáng suốt vừa nhìn đã biết họ đang làm gì.”
Lục Vương gia đứng yên tại chỗ, thân thể cảm thấy lạnh giá, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đời này hắn không còn mặt mũi nhìn ai trong triều.
“Vương gia muốn ra ngoài để tướng công ta chém như củ cải, hay ăn vào viên dược đặc chế này?”- Vô Song cười cười.
Mắt Lục Vương gia lóe lên một tia xảo quyệt, tỏ vẻ cảm kích tiến lên
“Đa tạ Kinh Nhị không giết,…”-Hắn tính thi triển chiêu Cầm nã thủ bỗng nhiên cổ tay trở nên đau đớn, sau đó toàn bộ cánh tay đen lại không còn cảm giác, hơn nữa ma túy từ cơ thể tràn ra, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt
“Ngươi vừa làm gì ta?”
“So ra còn kém cách ngươi đối xử Lãnh Phi.”- Gương mặt Vô Song nhăn lại, lạnh lùng nhìn hắn cười lạnh.
“Đừng vọng tưởng muốn giải độc, đây là loại độc dược ta tự tay chế riêng cho ngươi.”
“Ngươi không phải là người…cho ta thuốc giải!”- Lục Vương gia chân cũng không thể đứng vững ngã xuống.
“Loại dược này mới bắt đầu giống như ma túy, tiếp theo đó sẽ từ từ ăn mòn ý thức của ngươi, ngươi không nhận ra người thân, giống như một ác ma khát máu, cho ngươi một thanh Ngân kiếm, ngươi sẽ trở thành Kiếm Ma đồn đãi trong giang hồ.”
Vô Song ngồi xuống, từ đai lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm màu bạc đặt bên người lục Vương gia, khóe miệng nàng cong lên cười như không cười.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ Hoàng thượng không lâu sẽ giá lâm nơi đây?”
“Ngươi là ác ma!”- Lục Vương gia giãy giụa toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Khi ta biết ngươi làm thương tổn hắn như thế nào, ta quyết tâm muốn ngươi nếm thử, loại cảm giác sống không bằng chết.”-Vô Song chậm rãi đứng lên.
“Như vậy được sao?”- Mạc Tuệ Nương có chút không đành lòng, cũng khâm phục Vô Song muốn mượn tay Hoàng đế tiêu diệt Lục Vương gia, còn dùng chiêu quy tội lục Vương gia là Kiếm Ma, bởi vì tên Kiếm Ma mọi người đều nghe qua, nhưng gặp qua mặt thật của hắn thì có mấy người.
“Phu nhân quên hắn đã đối xử với nhi tử mình như thế nào sao? Hắn không đánh lại Lãnh Phi thật đáng tiếc, thôi bỏ đi.”- Vô Song lắc đầu giống như loại cậy quyền thế dùng tiền tài thỏa mãn tự dục như Lục Vương gia nếu thả ra sẽ tiếp tục gây họa, không biết còn bao nhiêu hài tử vô tội bị hắn làm nhục. Hắn ngay cả heo chó cũng không bằng, làm người sống trên đời chỉ lãng phí thực vật.
“Kinh Nhị, ta có thể cho ngươi vàng bạc, châu báu. Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.”- Lục Vương gia chỉ còn đầu có thể động được, gương mặt khiến người ta sợ hãi trong nháy mắt trở nên già nua.
“Ngươi giữ lại tiền mua quan tài đi!”- Vô Song rời khỏi, Mạc Tuệ nương lắc mình nhanh chóng đuổi theo. Lãnh Phi múa kiếm như gió đem những người có liên quan trong đại sảnh giết không chừng một ai. Bỗng nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, theo phản xạ xoay người huy kiếm. Vô Song phản ứng không tệ tay bắt lấy kiếm của hắn. Thật kì lạ, tay màu bạc từ từ nhạt đi thành màu trắng sau đó khôi phục lại bàn tay mềm mại, bị Vô Song giữ lấy trong lòng bàn tay ấm áp.
“Ngươi không có việc gì.”- Câu này là câu khẳng định.
“Chê cười, ta là người nào, như thế nào có chuyện?”- Vô Song giơ tay lên nhẹ nhàng lấy vạt áo lau vết máu trên mặt hắn.
“Mặt của ngươi bị dơ hết rồi.” Lãnh Phi lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía sau, nét mặc cứng ngắc, âm thanh dừng lại ở yết hầu, có vẻ không biết làm sao.
“Phi nhi, nương xin lỗi ngươi.”- Mạc Tuệ Nương cắn môi, nuốt nuốt nước miếng.
“Hãy đi đi!”-Vô Song đẩy hắn.
Lãnh Phi đến trước mặt Mạc Tuệ Nương. Từ từ ngẩng đầu lên run rẩy phun ra âm thanh khan khan
“Nương” Hắn thu hồi thanh kiếm sắc bén, gương mặt lạnh như băng không lộ ra biểu tình, chỉ mình Vô Song nhìn thấy đồng tử của hắn co rút mới phát hiện tâm tình của hắn.
“Phi nhi!”- Mạc Tuệ Nương khóc thành tiếng, tiến vào lồng ngực Lãnh Phi, tâm nguyện nhiều năm đã đạt thành, cuối cùng bà đã tìm về nhi tử của mình. Vô Song rờ rờ cái mũi đỏ ửng:
“Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”
Nàng không chỉ thay Lãnh phu nhận tìm con về, còn thay mình tìm tướng công.
“Được chúng ta về nhà.” Mạc Tuệ Nương cố đè nén nước mắt.
“Cảm ơn.”- Lãnh Phi nắm tay mẫu thân và lôi kéo Vô Song đang ngượng ngùng vì bị hắn nhìn chăm chú, gương mặt lạnh như băng của Lãnh Phi như được một làn gió xuân bao phủ.
“Không có gì, chỉ cần ngươi đừng quên chuyện phải gả cho ta.”-Vô Song nhắc nhở hắn.
Mạc Tuệ Nương ngừng khóc:
“Sao như vậy được? Ngươi chỉ có thể gả vào nhà ta.”
“Hắc hắc, hắn là nam nhân của ta.”
“Nhưng hắn là nhi tử của ta.”
Lãnh Phi nhìn hai nữ nhân âu yếm, ánh mắt trở nên dịu dàng. Mùa đông đã qua, mùa xuân vừa đến.
--- ------ ------ ----------Hoàn---- ------ ------ ------ ------ ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.