Chương 9
Lăng Trúc
09/06/2018
Edit: Phu dung
Chỉ cần bóng ma trong lòng của hắn một ngày không trừ đi, hắn vĩnh viễn mỗi tháng bị phát tác trở thành ác ma!
Vô Song cười cười.
“Tiểu thư nói như vậy được sao?”- Thu Cúc trừng mắt nhìn Vô Song cười quỷ dị.
“Lãnh phu nhân dù sao cũng là nương của cô gia tương lai, người gài bẫy họ…”- lời nói của nàng đã bị tiếng mở cửa ngăn lại.
“Kinh Nhị, … ngươi không phải nói có biện pháp khiến hắn nguyện ý gặp ta?”- Mạc Tuệ Nương không kiên nhẫn chờ thêm xông vào phòng đọc sách của nàng.
“Thu Cúc ngươi đi xuống trước”. “Tiểu thư! Lục vương gia không phải dễ chọc đâu.”- Thu Cúc khom người muốn nói lại thôi, lo lắng hằn lên khóe mắt.
“Thu Cúc ngươi cho rằng ta sợ sao?”- Vô Song nâng chung trà lên uống.
“Thu Cúc hiểu được, Thu Cúc xin cáo lui trước, tiểu thư tự mình bảo trọng, sau khi bàn xong việc là lúc nên trở về, ta sẽ báo lại với lão gia.”- Gặp chuyện là quên đường về, Thu Cúc lắc đầu thở dài vừa muốn quay đi thì cổ tay bị nắm chặt, nàng muốn đề phòng ý đồ của tiểu thư nhưng không còn kịp nữa.
“Thu Cúc ngươi quả là tri kỷ của ta.”- Vô Song dùng sức kéo một người không biết võ công như Thu Cúc lại, thừa cơ hôn chụt vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Lần đầu tiên Mạc Tuệ Nương nhìn thấy thái độ phóng đãng của Vô Song, nếu không phải đã trải qua kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường, bình tĩnh như núi Thái Sơn, chỉ sợ tròng mắt bà đã lọt ra ngoài.
“Tiểu thư!”- Thu Cúc vừa cảm thấy yếu thế vừa tức giận lại không thể phản đối hành vi phóng đãng háo sắc của tiểu thư, ai biểu nàng không có võ công, chuyện tiểu thư có võ trong phủ chỉ có Đại tiểu thư biết thôi.
“Nơi này có người ngoài, tại sao tiểu thư lại…”- Thu Cúc đẩy Vô Song ra nhanh chóng cùng nàng duy trì khoảng cách an toàn.
“Có gì quan hệ, ngươi chính là người của ta.”- Vô Song thốt ra một câu mờ ám, bàn tay muốn giơ về phía Thu Cúc. Thu Cúc trở nên thông minh nhanh chóng lùi về phía sau.
“Thu Cúc có chuyện cần làm.”- Nàng khom người sau đó chạy đi giống như bị ma đuổi.
“Ngươi cố ý phải không?”- Mạc Tuệ Nương hơi giận, vốn không phải là tính của bà, nhìn chăm chú Vô Song:
“Ngươi cố ý muốn ta có thành kiến với ngươi, hay hy vọng ta dùng ánh mắt gì để đối xử ngươi?” Nếu không hiểu rõ nàng, thử hỏi có mấy người mẹ chồng nào có thể dễ dàng tha thứ hành vi khác thường của con dâu như vậy.
Vô Song không xem trọng giá trị đạo đức, cũng không chịu truyền thống lễ giáo trói buộc, đừng nói đến chuyện tam tòng tứ đức. Nàng chỉ làm theo cách suy nghĩ của mình, vì mình mà sống. Thật sự trên đời này có mấy người vì mình mà sống, đó chính là nguyên nhân bà coi trọng Vô Song.
Nói thật bà có điểm hâm mộ cách sống phóng khoáng của Vô Song. Bản thân bà là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Mạc giàu có nhất thiên hạ, nhưng không thể sống theo ý mình, chỉ một lần duy nhất bà có thể lựa chọn hôn nhân cho mình. Trên thực tế trong cuộc sống, bà cảm thấy mình đã may mắn khi có thể tranh đấu với các bậc trưởng bối về quyền tự chủ trong hôn nhân.
“Lãnh phu nhân, bà nghĩ quá nhiều rồi.”- Vô Song nhàn nhã bưng chén trà lên nhấm nháp. “Nếu ta vô tình trở thành người của Thần Kiếm sơn trang, bà không lo hành vi của ta sẽ ảnh hưởng tới bà và sơn trang sao?”
“Ngươi nhất định không gọi ta một tiếng nương sao?”- Mạc Tuệ Nương phát hiện trong cuộc sống có thể cùng Vô Song đấu trí cũng không tệ, ít nhất động não nhiều một chút sẽ lâu già.
“Điểm ấy phu nhân hãy hỏi nhi tử của mình.”- Nhìn bà đang tao nhã mỉm cười, Vô Song dựng tóc gáy, kinh nghiệm nói cho nàng biết, một nữ tử có thể thống nhất nửa giang sơn của Đại Đường cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trực giác bảo nàng đừng khinh thường quyết tâm của vị mẫu thân vĩ đại này.
“Ta muốn hỏi ngươi Lãnh Phi ở nơi nào?”- Mạc Tuệ Nương không phải không phát hiện nhi tử của mình mỗi ngày thỉnh thoảng xuất hiện ở vùng phụ cận, nhưng bà sợ bứt dây động rừng nên làm bộ như không biết, chỉ âm thầm theo dõi hắn. Hôm qua Lãnh Phi đột nhiên không xuất hiện, khiến lòng bà thấy phiền não, bất an. Bà miễn cưỡng nói với mình có lẽ hắn bận việc, nhưng hai ngày rồi hắn vẫn không tới, khát vọng gặp người thân khiến bà chờ không được cuối cùng phải tìm tới Vô Song hỏi cho ra lẽ.
“Lãnh phu nhân, bà là mẫu thân của hắn, hành tung nhi tử tại sao lại hỏi ta?”
Vô Song nhướng nhướng mày, cười như không cười, trong lòng rất rõ ràng với bản lĩnh của Mạc Tuệ Nương không thể nào không biết Lãnh Phi ở đâu, không làm bù nhìn ngồi canh nàng cả ngày, bà cũng là một lão hồ ly, một cáo già. Chẳng qua, sau một màn kích thích lần đó với Lãnh Phi, nàng có điểm tưởng niệm thân thể tráng kiện tuyệt đẹp cùng dung mạo tuấn mỹ không khuyết điểm của hắn.
“Hôm qua hắn không ở trong phủ sao?”- Mặc Tuệ Nương quay đầu nhìn xung quanh.
“Cả buổi sáng ta còn chưa ra khỏi cửa phòng làm sao biết hắn ở đâu.”- Vô Song nhún nhún vai, một lời khiến Mạc Tuệ Nương giống như già đi mười tuổi
“Chẳng qua ta có một kế có thể gậy ông đập lưng ông, khiến Lãnh Phi cam tâm tình nguyện đến trước mặt bà gọi một tiếng nương.”
“Thật sao?!”- Trong mắt Mạc Tuệ Nương ánh lên tia hi vọng.
“Việc này phải xem Lãnh phu nhân có nguyện ý phối hợp không?”- Vô Song để chén trà xuống gọi Thu Cúc. Đáng thương lại có một người bị tiểu thư gài bẫy, Thu Cúc đứng ở bên ngoài thư phòng nhìn hai nữ nhân trong thư phòng đang thương nghị kế lớn, một người thành tinh, một người thành quỷ, Thu Cúc không khỏi lo cho người không may gặp phải các nàng.
“Thu Cúc ngươi còn đứng ngoài cửa làm gì? Cơm trưa của ta đâu? Không có cơm ăn trưa ngươi cũng là…”- Giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
“Đến đây!”- Thu Cúc nhịn không được rùng mình, tiểu thư so với quỷ còn khủng bố hơn.
“Xin hỏi tiểu thư muốn mang ta theo?”
Trong xe ngựa, Mạc Tuệ Nương vén màn lên để lộ ra gương mặt khó đăm đăm như mẹ kế trừng mắt nhìn Vô Song đang cưỡi ngựa với tư thế thật oai hùng hiên ngang. Liên tục mấy ngày, Vô Song muốn bà phải phối hợp cùng nàng đi khắp Tô Châu, phố lớn ngõ nhỏ, ngựa không ngừng nghỉ để giao tế xã giao. Đối với chuyện của nhi tử một chút ích lợi cũng không có, bà có chút không kiên nhẫn.
“Kinh Nhị ngươi dẫn ta ra ngoài có ý đồ gì cứ nói thẳng không cần quanh co.”- Mạc Tuệ Nương cũng không phải người thích du ngoạn, còn Vô Song không phải loại người nhàn rỗi nhàm chán muốn cùng bà dạo phố.
“Lãnh phu nhân ta nào có ý đồ gì, ta chỉ vâng lời phụ thân mang bà ra ngoài thưởng thức phong cảnh Tô Châu”.
Nàng mà ngoan ngoãn như vậy chắc mặt trời mọc về hướng Tây:
“Ta không phải cùng ngươi tới đây giao thiệp tiếp xúc người khác”
Dọc đường đi với danh tiếng của Thần Kiếm Sơn Trang, Vô Song có thể đi một mạch không hề bị cản trở, các cửa hàng kinh doanh lớn khi nghe danh đều chuẩn bị đại lễ chào đón lấy lòng, còn dâng lên quà lễ rất hậu, thiết yến đãi tiệc. Một Kinh Vô Song đủ khiến người ta sợ hãi, hiện tại còn có một người theo lời đồn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một nữ cường nhân trong thương trường.
Vì vậy một đường phong cảnh, Vô Song hiên ngang vơ vét chiến lợi phẩm, số lượng kinh người đến nỗi mấy chục xe ngựa cũng không chở hết. Nàng phải nhờ họ đưa thẳng tới Kinh phủ. Những thành quả đúng như nàng dự đoán thật nhiều vô số kể. Nếu biết sớm nói ra danh tiếng của Thần Kiếm Sơn Trang Lãnh phu nhân tốt như vậy nàng sẽ không vất vả vùi đầu vào sổ sách. Mỗi ngày có thể uống rượu nằm trên gối mỹ nhân. Tất cả đều có người lo, những cửa hàng lớn dâng lên tặng phẩm quý hiếm muôn sắc muôn màu, lấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm niềm vui, có lẽ đương kim hoàng đế bất quá như vậy là cùng. Mạc Tuệ Nương giận sôi lên, biết mình trở thành công cụ để Vô Song giả danh lừa bịp:
“Kinh Nhị, lần này ta đến Giang Nam tìm người hoàn toàn bí mật, ra ngoài không muốn nhiều người biết, nhưng ngươi lại nghênh ngang chẳng phải báo cho người trong thiên hạ ta ở Tô Châu? Ta sẽ còn có những ngày tháng yên bình sao?”- hơn nữa nhi tử của bà vì chán ghét đám người ầm ĩ này có lẽ càng không muốn gặp bà. Cho dù là nữ cường nhân, khi làm mẫu thân vẫn không tránh được cưng chiều con trẻ.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, cũng vất vả rồi.”- Vô Song thả lỏng dây cương.
“Ta còn tưởng Tô Châu Tái Chư Cát đã có trạng thái của tuổi già si ngốc, ngay cả bị theo dõi cũng không cảm giác được, thật tốt không phải hư danh.”
Mạc Tuệ Nương tức giận.
“Trước khi ta già, ta cũng sẽ tiễn phu nhân về trời, sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương cung phụng.”
“Ngươi…”- Vô Song dám trù ẻo bà.
“Vậy tiến lên.”- Một đám người mặc áo đen che mặt lộ vẻ hung ác vây nhóm người của họ vào giữa.
“Bắt các nàng lại, một người cũng không tha”
“Những người này là kẻ thù của ngươi?”- Mạc Tuệ Nương bình thản nâng nâng búi tóc.
“Kẻ thù của ta? Những người này? Ta không tệ như vậy, tìm loại đối thủ giống như mèo ba chân mèo quào này”-Vô Song thương hại nhìn những tên áo đen che mặt đang cầm kiếm múa may.
“Nhìn các ngươi tuổi không nhỏ, luẩn quẩn trong này làm gì, hiện tại bãi tha ma chưa có chủ đừng đi chiếm chỗ của cô hồn dã quỷ”.
“Các vị huynh đệ, lên.”- Mọi người nháy mắt với nhau đồng loạt tiến lên.
“Kinh Nhị, khi dễ mèo ba chân là không có đạo đức, trời cũng có đức hiếu sinh, súc vật cũng có sinh mệnh, chúng ta phải bảo vệ.”- Mạc Tuệ Nương có ý châm dầu vào lửa.
“Nghe lời bà bảo vệ bọn họ.”- Vô Song đề khí nhảy lên, động tác nhanh như sấm sét xuyên qua những người này, trong nháy mắt mọi người đều biến thành những pho tượng, bóng dáng của nàng xoay tròn bay trở về lưng ngựa. Mọi người lộ vẻ sợ hãi, không nghe nói qua Kinh Nhị có võ công?
“Các ngươi là do ai phái tới.”- Vô Song quan sát họ. Không ai mở miệng.
“Không phải ngươi điểm huyệt câm của họ chứ?”- Mạc Tuệ Nương khép miệng, hờ hững hỏi.
“Ta không điểm huyệt câm của họ, chỉ điểm dương huyệt.”- Vô Song cười nhìn thấy một đám người toàn thân ngứa ngáy lại không thể cử động, khiến cho ánh mắt và gương mặt nhăn nhó:
“Hiện tại có thể nói ai muốn mời chúng ta đến phủ?”
“Là…Lục vương gia…công tử tha mạng!”- Mọi người cười đến nỗi chảy nước mắt.
“À là Lục vương gia! Lãnh phu nhân chúng ta thuận tiện đến thăm hỏi một chút?”- Dù sao thiếu chút nữa hắn trở thành tướng của bà.
“Tốt, dù sao cũng không có việc gì làm.”- Mạc Tuệ Nương nâng nâng búi tóc cười như hoa hồng mới nở thật xinh đẹp. Dám cùng bà cướp con dâu? Thật sự là dám đông vào thái tuế xúc phạm người có quyền thế.
“Làm phiền các vị dẫn đường.”- Vô Song lại nhảy lên xuyên qua mọi người giải huyệt đồng thờ phóng một viên màu đen đen vào miệng họ sau đó thong thả trở lại lưng ngựa.
“Ngươi…ngươi cho chúng ta ăn cái gì?”- Mọi người nhìn nhau ôm bụng.
"Những con vật nhỏ này cùng trùng cổ không khác nhau lắm, khi viên thuốc tiến vào dạ dày của các ngươi sẽ hòa tan sau đó những con trùng được dấu trong viên thuốc màu đen sẽ chui ra xâm nhập vào cơ thể, sẽ ăn dần ruột gan phèo phổi, ở trong thân thể của các ngươi sinh sôi càng ngày càng nhiều."
Vô Song chậm rãi nói khiến sắc mặt của những tên mặc áo đen trở nên trắng bệch, có người đang cố nôn mửa để ói ra.
"Làm vậy cũng vô dụng vì viên thuốc vừa chạm tới miệng đã tan, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ cho thuốc giải."
“Kinh Nhị, chúng ta thề sống chết nghe lời ngươi!”- Mọi người lập tức quỳ xuống vì ai cũng không muốn bị trùng ăn sạch, chỉ nghĩ thôi đã là lạnh thấu xương sống.
“Đừng hành lễ lớn như vậy, dẫn chúng ta đi bái kiến Nhã Vương! Ánh mắt Vô Song và Mạc Tuệ Nương nhìn nhau, vẻ ma mãnh hiện lên trên khóe miệng.
“Đó là dược bình thường phải không?”- Mạc Tuệ Nương nghe giọng nói của họ vẫn không thay đổi hỏi nhỏ.
Vô Song cười cười không nói.
“Ngươi không hổ là Tô Châu Tái Chư Cát. Bụng dạ khó lường.”
Màn đêm buông xuống
“Lão gia phải làm sao bây giờ mới tốt?” Lãnh Phi vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Thu Cúc và Kinh Tề Tư ở trong phòng nóng lòng bất an, hắn coi như là họ không tồn tại, trực tiếp đi ra cửa sau…
“Tiểu thư không có ở đây.”- Thu Cúc run rẩy nói nhỏ, đối với sự lạnh lung tàn nhẫn thâm trầm của Lãnh Phi không nhịn được cảm thấy sợ hãi tuy rằng dáng vẻ của hắn rất đẹp.
Lãnh Phi chậm rãi xoay người, ánh mắt màu nâu đen và hơi thở lạnh như băng bắn về phía Thu Cúc khiến nàng không tự chủ rùng mình. Nàng run sợ nói tiếp:
“Tiểu thư…tiểu thư sáng nay đã cùng Lãnh phu nhân ra ngoài chưa trở về, chúng ta phái người đi tìm nhưng không thấy. Sau đó tổng quản nhận được một phong thư, kí tên giao cho ngươi.” -Thu Cúc run rẩy từ từ dâng thư lên.
Lãnh Phi tiếp nhận đảo mắt liếc người bên cạnh:
“Việc này còn có ai biết?”
Tiếp xúc ánh mắt lạnh giá của hắn, Kinh Tề Tư không nhịn được nuốt nuốt nước miếng:
“Ngươi đừng trừng ta, ta không biết, ta mới vừa trở về phủ.”- Ông nói chưa dứt lời, Lãnh Phi đã xoay người rời đi.
“Cô gia ngươi đi đâu?”
“Tìm người.”- Lãnh Phi bỏ lại hai chữ, không quay đầu liền rời khỏi. Thu Cúc hít sâu một hơi, quả nhiên tất cả đúng như tiểu thư dự đoán.
Kinh Tề Tư thở phì phò, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vô Song nha đầu kia đến cuối cùng đang giở trò quỷ gì? Tự nhiên lại tìm ở đâu ra một khối băng lớn làm tướng công. Hại ông làm phụ thân một chút uy nghiêm cũng không có. Thu Cúc cười khổ thấp giọng than:
“Lão gia, chờ người biết tiểu thư đối phó thúc thúc của đương kim hoàng thượng Lục Vương Gia, hy vọng trái tim của lão gia đủ khỏe mạnh.”
“Thu Cúc ngươi đang lẩm bẩm gì đó? Còn không ra ngoài giúp tìm người.”
“Vâng” Vô Song cùng Mạc Tuệ Nương được mời vào một tòa nhà vàng rực rỡ, đây là phủ đệ của Lục Vương Gia, nghênh ngang tiến vào cũng không thèm ngồi đợi mà thẳng tiến tìm Lục Vương Gia.
“Không nghĩ tới Lãnh phu nhân và Kinh Nhị rảnh rỗi tới thăm, thật sự khiếm vương phủ thêm vinh hạnh.”- Lục Vương Gia đi ra khỏi cửa đến trước hai người.
“Vương gia nói như vậy thật sự quá khách sáo, làm phiền Vương gia mặc dù bận rộn vẫn tự mình đón khiến chúng ta ngại quá.”- Mạc Tuệ Nương cười khom người hành lễ mặc dù trong lòng chán ghét nhưng vui buồn không để lộ ra ngoài, biểu tình ung dung hào phóng không hổ danh là nữ cường nhân trong thương trường.
Lục Vương Gia chuyển ánh mắt qua Vô Song, bày ra một vẻ mặt khác:
“Kinh Nhị nghe nói ngươi sắp thành hôn, đối tượng chính là công tử tuấn mỹ ta nhìn thấy hôm trước đúng không?”
“Đúng vậy, tin tức của Lục vương gia thật mau, thiệp cưới của chúng ta còn chưa viết ra.”- Vô Song cười như không cười.
“Thật có lỗi mải mê nói chuyện ta đã quên mời hai vị vào nhà.” Lục vương gia sai tổng quản phân phó người dưới bếp:
“Hãy mau chuẩn bị để ta tiếp đón khách quý nha. Thương tổng quản, rượu quý được vua ban toàn bộ mang lên, còn nữa, gọi người đem Sùng Nhã hiên quét dọn một chút.”
Hai vị tổng quản ở một bên vái chào lui ra.
“Kinh Nhị, làm sao bây giờ không lẽ chúng ta cứ ngoan ngoãn bị họ kèm hai bên?”- Mạc Tuệ Nương lo âu bất an nhìn Vô Song vẫn ung dung.
“Phu nhân an tâm.”- Vô Song thần bí nháy mắt mấy cái. Mặc Tuệ Nương không rõ dụng ý của nàng lắm nhưng vẫn duy trì vẻ trầm mặt xem Vô Song cuối cùng có màn kịch gì, nàng sẽ không vô duyên vô cớ dẫn bà tới phủ của Lục vương gia.
Chỉ cần bóng ma trong lòng của hắn một ngày không trừ đi, hắn vĩnh viễn mỗi tháng bị phát tác trở thành ác ma!
Vô Song cười cười.
“Tiểu thư nói như vậy được sao?”- Thu Cúc trừng mắt nhìn Vô Song cười quỷ dị.
“Lãnh phu nhân dù sao cũng là nương của cô gia tương lai, người gài bẫy họ…”- lời nói của nàng đã bị tiếng mở cửa ngăn lại.
“Kinh Nhị, … ngươi không phải nói có biện pháp khiến hắn nguyện ý gặp ta?”- Mạc Tuệ Nương không kiên nhẫn chờ thêm xông vào phòng đọc sách của nàng.
“Thu Cúc ngươi đi xuống trước”. “Tiểu thư! Lục vương gia không phải dễ chọc đâu.”- Thu Cúc khom người muốn nói lại thôi, lo lắng hằn lên khóe mắt.
“Thu Cúc ngươi cho rằng ta sợ sao?”- Vô Song nâng chung trà lên uống.
“Thu Cúc hiểu được, Thu Cúc xin cáo lui trước, tiểu thư tự mình bảo trọng, sau khi bàn xong việc là lúc nên trở về, ta sẽ báo lại với lão gia.”- Gặp chuyện là quên đường về, Thu Cúc lắc đầu thở dài vừa muốn quay đi thì cổ tay bị nắm chặt, nàng muốn đề phòng ý đồ của tiểu thư nhưng không còn kịp nữa.
“Thu Cúc ngươi quả là tri kỷ của ta.”- Vô Song dùng sức kéo một người không biết võ công như Thu Cúc lại, thừa cơ hôn chụt vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Lần đầu tiên Mạc Tuệ Nương nhìn thấy thái độ phóng đãng của Vô Song, nếu không phải đã trải qua kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường, bình tĩnh như núi Thái Sơn, chỉ sợ tròng mắt bà đã lọt ra ngoài.
“Tiểu thư!”- Thu Cúc vừa cảm thấy yếu thế vừa tức giận lại không thể phản đối hành vi phóng đãng háo sắc của tiểu thư, ai biểu nàng không có võ công, chuyện tiểu thư có võ trong phủ chỉ có Đại tiểu thư biết thôi.
“Nơi này có người ngoài, tại sao tiểu thư lại…”- Thu Cúc đẩy Vô Song ra nhanh chóng cùng nàng duy trì khoảng cách an toàn.
“Có gì quan hệ, ngươi chính là người của ta.”- Vô Song thốt ra một câu mờ ám, bàn tay muốn giơ về phía Thu Cúc. Thu Cúc trở nên thông minh nhanh chóng lùi về phía sau.
“Thu Cúc có chuyện cần làm.”- Nàng khom người sau đó chạy đi giống như bị ma đuổi.
“Ngươi cố ý phải không?”- Mạc Tuệ Nương hơi giận, vốn không phải là tính của bà, nhìn chăm chú Vô Song:
“Ngươi cố ý muốn ta có thành kiến với ngươi, hay hy vọng ta dùng ánh mắt gì để đối xử ngươi?” Nếu không hiểu rõ nàng, thử hỏi có mấy người mẹ chồng nào có thể dễ dàng tha thứ hành vi khác thường của con dâu như vậy.
Vô Song không xem trọng giá trị đạo đức, cũng không chịu truyền thống lễ giáo trói buộc, đừng nói đến chuyện tam tòng tứ đức. Nàng chỉ làm theo cách suy nghĩ của mình, vì mình mà sống. Thật sự trên đời này có mấy người vì mình mà sống, đó chính là nguyên nhân bà coi trọng Vô Song.
Nói thật bà có điểm hâm mộ cách sống phóng khoáng của Vô Song. Bản thân bà là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Mạc giàu có nhất thiên hạ, nhưng không thể sống theo ý mình, chỉ một lần duy nhất bà có thể lựa chọn hôn nhân cho mình. Trên thực tế trong cuộc sống, bà cảm thấy mình đã may mắn khi có thể tranh đấu với các bậc trưởng bối về quyền tự chủ trong hôn nhân.
“Lãnh phu nhân, bà nghĩ quá nhiều rồi.”- Vô Song nhàn nhã bưng chén trà lên nhấm nháp. “Nếu ta vô tình trở thành người của Thần Kiếm sơn trang, bà không lo hành vi của ta sẽ ảnh hưởng tới bà và sơn trang sao?”
“Ngươi nhất định không gọi ta một tiếng nương sao?”- Mạc Tuệ Nương phát hiện trong cuộc sống có thể cùng Vô Song đấu trí cũng không tệ, ít nhất động não nhiều một chút sẽ lâu già.
“Điểm ấy phu nhân hãy hỏi nhi tử của mình.”- Nhìn bà đang tao nhã mỉm cười, Vô Song dựng tóc gáy, kinh nghiệm nói cho nàng biết, một nữ tử có thể thống nhất nửa giang sơn của Đại Đường cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trực giác bảo nàng đừng khinh thường quyết tâm của vị mẫu thân vĩ đại này.
“Ta muốn hỏi ngươi Lãnh Phi ở nơi nào?”- Mạc Tuệ Nương không phải không phát hiện nhi tử của mình mỗi ngày thỉnh thoảng xuất hiện ở vùng phụ cận, nhưng bà sợ bứt dây động rừng nên làm bộ như không biết, chỉ âm thầm theo dõi hắn. Hôm qua Lãnh Phi đột nhiên không xuất hiện, khiến lòng bà thấy phiền não, bất an. Bà miễn cưỡng nói với mình có lẽ hắn bận việc, nhưng hai ngày rồi hắn vẫn không tới, khát vọng gặp người thân khiến bà chờ không được cuối cùng phải tìm tới Vô Song hỏi cho ra lẽ.
“Lãnh phu nhân, bà là mẫu thân của hắn, hành tung nhi tử tại sao lại hỏi ta?”
Vô Song nhướng nhướng mày, cười như không cười, trong lòng rất rõ ràng với bản lĩnh của Mạc Tuệ Nương không thể nào không biết Lãnh Phi ở đâu, không làm bù nhìn ngồi canh nàng cả ngày, bà cũng là một lão hồ ly, một cáo già. Chẳng qua, sau một màn kích thích lần đó với Lãnh Phi, nàng có điểm tưởng niệm thân thể tráng kiện tuyệt đẹp cùng dung mạo tuấn mỹ không khuyết điểm của hắn.
“Hôm qua hắn không ở trong phủ sao?”- Mặc Tuệ Nương quay đầu nhìn xung quanh.
“Cả buổi sáng ta còn chưa ra khỏi cửa phòng làm sao biết hắn ở đâu.”- Vô Song nhún nhún vai, một lời khiến Mạc Tuệ Nương giống như già đi mười tuổi
“Chẳng qua ta có một kế có thể gậy ông đập lưng ông, khiến Lãnh Phi cam tâm tình nguyện đến trước mặt bà gọi một tiếng nương.”
“Thật sao?!”- Trong mắt Mạc Tuệ Nương ánh lên tia hi vọng.
“Việc này phải xem Lãnh phu nhân có nguyện ý phối hợp không?”- Vô Song để chén trà xuống gọi Thu Cúc. Đáng thương lại có một người bị tiểu thư gài bẫy, Thu Cúc đứng ở bên ngoài thư phòng nhìn hai nữ nhân trong thư phòng đang thương nghị kế lớn, một người thành tinh, một người thành quỷ, Thu Cúc không khỏi lo cho người không may gặp phải các nàng.
“Thu Cúc ngươi còn đứng ngoài cửa làm gì? Cơm trưa của ta đâu? Không có cơm ăn trưa ngươi cũng là…”- Giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
“Đến đây!”- Thu Cúc nhịn không được rùng mình, tiểu thư so với quỷ còn khủng bố hơn.
“Xin hỏi tiểu thư muốn mang ta theo?”
Trong xe ngựa, Mạc Tuệ Nương vén màn lên để lộ ra gương mặt khó đăm đăm như mẹ kế trừng mắt nhìn Vô Song đang cưỡi ngựa với tư thế thật oai hùng hiên ngang. Liên tục mấy ngày, Vô Song muốn bà phải phối hợp cùng nàng đi khắp Tô Châu, phố lớn ngõ nhỏ, ngựa không ngừng nghỉ để giao tế xã giao. Đối với chuyện của nhi tử một chút ích lợi cũng không có, bà có chút không kiên nhẫn.
“Kinh Nhị ngươi dẫn ta ra ngoài có ý đồ gì cứ nói thẳng không cần quanh co.”- Mạc Tuệ Nương cũng không phải người thích du ngoạn, còn Vô Song không phải loại người nhàn rỗi nhàm chán muốn cùng bà dạo phố.
“Lãnh phu nhân ta nào có ý đồ gì, ta chỉ vâng lời phụ thân mang bà ra ngoài thưởng thức phong cảnh Tô Châu”.
Nàng mà ngoan ngoãn như vậy chắc mặt trời mọc về hướng Tây:
“Ta không phải cùng ngươi tới đây giao thiệp tiếp xúc người khác”
Dọc đường đi với danh tiếng của Thần Kiếm Sơn Trang, Vô Song có thể đi một mạch không hề bị cản trở, các cửa hàng kinh doanh lớn khi nghe danh đều chuẩn bị đại lễ chào đón lấy lòng, còn dâng lên quà lễ rất hậu, thiết yến đãi tiệc. Một Kinh Vô Song đủ khiến người ta sợ hãi, hiện tại còn có một người theo lời đồn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một nữ cường nhân trong thương trường.
Vì vậy một đường phong cảnh, Vô Song hiên ngang vơ vét chiến lợi phẩm, số lượng kinh người đến nỗi mấy chục xe ngựa cũng không chở hết. Nàng phải nhờ họ đưa thẳng tới Kinh phủ. Những thành quả đúng như nàng dự đoán thật nhiều vô số kể. Nếu biết sớm nói ra danh tiếng của Thần Kiếm Sơn Trang Lãnh phu nhân tốt như vậy nàng sẽ không vất vả vùi đầu vào sổ sách. Mỗi ngày có thể uống rượu nằm trên gối mỹ nhân. Tất cả đều có người lo, những cửa hàng lớn dâng lên tặng phẩm quý hiếm muôn sắc muôn màu, lấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm niềm vui, có lẽ đương kim hoàng đế bất quá như vậy là cùng. Mạc Tuệ Nương giận sôi lên, biết mình trở thành công cụ để Vô Song giả danh lừa bịp:
“Kinh Nhị, lần này ta đến Giang Nam tìm người hoàn toàn bí mật, ra ngoài không muốn nhiều người biết, nhưng ngươi lại nghênh ngang chẳng phải báo cho người trong thiên hạ ta ở Tô Châu? Ta sẽ còn có những ngày tháng yên bình sao?”- hơn nữa nhi tử của bà vì chán ghét đám người ầm ĩ này có lẽ càng không muốn gặp bà. Cho dù là nữ cường nhân, khi làm mẫu thân vẫn không tránh được cưng chiều con trẻ.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, cũng vất vả rồi.”- Vô Song thả lỏng dây cương.
“Ta còn tưởng Tô Châu Tái Chư Cát đã có trạng thái của tuổi già si ngốc, ngay cả bị theo dõi cũng không cảm giác được, thật tốt không phải hư danh.”
Mạc Tuệ Nương tức giận.
“Trước khi ta già, ta cũng sẽ tiễn phu nhân về trời, sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương cung phụng.”
“Ngươi…”- Vô Song dám trù ẻo bà.
“Vậy tiến lên.”- Một đám người mặc áo đen che mặt lộ vẻ hung ác vây nhóm người của họ vào giữa.
“Bắt các nàng lại, một người cũng không tha”
“Những người này là kẻ thù của ngươi?”- Mạc Tuệ Nương bình thản nâng nâng búi tóc.
“Kẻ thù của ta? Những người này? Ta không tệ như vậy, tìm loại đối thủ giống như mèo ba chân mèo quào này”-Vô Song thương hại nhìn những tên áo đen che mặt đang cầm kiếm múa may.
“Nhìn các ngươi tuổi không nhỏ, luẩn quẩn trong này làm gì, hiện tại bãi tha ma chưa có chủ đừng đi chiếm chỗ của cô hồn dã quỷ”.
“Các vị huynh đệ, lên.”- Mọi người nháy mắt với nhau đồng loạt tiến lên.
“Kinh Nhị, khi dễ mèo ba chân là không có đạo đức, trời cũng có đức hiếu sinh, súc vật cũng có sinh mệnh, chúng ta phải bảo vệ.”- Mạc Tuệ Nương có ý châm dầu vào lửa.
“Nghe lời bà bảo vệ bọn họ.”- Vô Song đề khí nhảy lên, động tác nhanh như sấm sét xuyên qua những người này, trong nháy mắt mọi người đều biến thành những pho tượng, bóng dáng của nàng xoay tròn bay trở về lưng ngựa. Mọi người lộ vẻ sợ hãi, không nghe nói qua Kinh Nhị có võ công?
“Các ngươi là do ai phái tới.”- Vô Song quan sát họ. Không ai mở miệng.
“Không phải ngươi điểm huyệt câm của họ chứ?”- Mạc Tuệ Nương khép miệng, hờ hững hỏi.
“Ta không điểm huyệt câm của họ, chỉ điểm dương huyệt.”- Vô Song cười nhìn thấy một đám người toàn thân ngứa ngáy lại không thể cử động, khiến cho ánh mắt và gương mặt nhăn nhó:
“Hiện tại có thể nói ai muốn mời chúng ta đến phủ?”
“Là…Lục vương gia…công tử tha mạng!”- Mọi người cười đến nỗi chảy nước mắt.
“À là Lục vương gia! Lãnh phu nhân chúng ta thuận tiện đến thăm hỏi một chút?”- Dù sao thiếu chút nữa hắn trở thành tướng của bà.
“Tốt, dù sao cũng không có việc gì làm.”- Mạc Tuệ Nương nâng nâng búi tóc cười như hoa hồng mới nở thật xinh đẹp. Dám cùng bà cướp con dâu? Thật sự là dám đông vào thái tuế xúc phạm người có quyền thế.
“Làm phiền các vị dẫn đường.”- Vô Song lại nhảy lên xuyên qua mọi người giải huyệt đồng thờ phóng một viên màu đen đen vào miệng họ sau đó thong thả trở lại lưng ngựa.
“Ngươi…ngươi cho chúng ta ăn cái gì?”- Mọi người nhìn nhau ôm bụng.
"Những con vật nhỏ này cùng trùng cổ không khác nhau lắm, khi viên thuốc tiến vào dạ dày của các ngươi sẽ hòa tan sau đó những con trùng được dấu trong viên thuốc màu đen sẽ chui ra xâm nhập vào cơ thể, sẽ ăn dần ruột gan phèo phổi, ở trong thân thể của các ngươi sinh sôi càng ngày càng nhiều."
Vô Song chậm rãi nói khiến sắc mặt của những tên mặc áo đen trở nên trắng bệch, có người đang cố nôn mửa để ói ra.
"Làm vậy cũng vô dụng vì viên thuốc vừa chạm tới miệng đã tan, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ cho thuốc giải."
“Kinh Nhị, chúng ta thề sống chết nghe lời ngươi!”- Mọi người lập tức quỳ xuống vì ai cũng không muốn bị trùng ăn sạch, chỉ nghĩ thôi đã là lạnh thấu xương sống.
“Đừng hành lễ lớn như vậy, dẫn chúng ta đi bái kiến Nhã Vương! Ánh mắt Vô Song và Mạc Tuệ Nương nhìn nhau, vẻ ma mãnh hiện lên trên khóe miệng.
“Đó là dược bình thường phải không?”- Mạc Tuệ Nương nghe giọng nói của họ vẫn không thay đổi hỏi nhỏ.
Vô Song cười cười không nói.
“Ngươi không hổ là Tô Châu Tái Chư Cát. Bụng dạ khó lường.”
Màn đêm buông xuống
“Lão gia phải làm sao bây giờ mới tốt?” Lãnh Phi vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Thu Cúc và Kinh Tề Tư ở trong phòng nóng lòng bất an, hắn coi như là họ không tồn tại, trực tiếp đi ra cửa sau…
“Tiểu thư không có ở đây.”- Thu Cúc run rẩy nói nhỏ, đối với sự lạnh lung tàn nhẫn thâm trầm của Lãnh Phi không nhịn được cảm thấy sợ hãi tuy rằng dáng vẻ của hắn rất đẹp.
Lãnh Phi chậm rãi xoay người, ánh mắt màu nâu đen và hơi thở lạnh như băng bắn về phía Thu Cúc khiến nàng không tự chủ rùng mình. Nàng run sợ nói tiếp:
“Tiểu thư…tiểu thư sáng nay đã cùng Lãnh phu nhân ra ngoài chưa trở về, chúng ta phái người đi tìm nhưng không thấy. Sau đó tổng quản nhận được một phong thư, kí tên giao cho ngươi.” -Thu Cúc run rẩy từ từ dâng thư lên.
Lãnh Phi tiếp nhận đảo mắt liếc người bên cạnh:
“Việc này còn có ai biết?”
Tiếp xúc ánh mắt lạnh giá của hắn, Kinh Tề Tư không nhịn được nuốt nuốt nước miếng:
“Ngươi đừng trừng ta, ta không biết, ta mới vừa trở về phủ.”- Ông nói chưa dứt lời, Lãnh Phi đã xoay người rời đi.
“Cô gia ngươi đi đâu?”
“Tìm người.”- Lãnh Phi bỏ lại hai chữ, không quay đầu liền rời khỏi. Thu Cúc hít sâu một hơi, quả nhiên tất cả đúng như tiểu thư dự đoán.
Kinh Tề Tư thở phì phò, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vô Song nha đầu kia đến cuối cùng đang giở trò quỷ gì? Tự nhiên lại tìm ở đâu ra một khối băng lớn làm tướng công. Hại ông làm phụ thân một chút uy nghiêm cũng không có. Thu Cúc cười khổ thấp giọng than:
“Lão gia, chờ người biết tiểu thư đối phó thúc thúc của đương kim hoàng thượng Lục Vương Gia, hy vọng trái tim của lão gia đủ khỏe mạnh.”
“Thu Cúc ngươi đang lẩm bẩm gì đó? Còn không ra ngoài giúp tìm người.”
“Vâng” Vô Song cùng Mạc Tuệ Nương được mời vào một tòa nhà vàng rực rỡ, đây là phủ đệ của Lục Vương Gia, nghênh ngang tiến vào cũng không thèm ngồi đợi mà thẳng tiến tìm Lục Vương Gia.
“Không nghĩ tới Lãnh phu nhân và Kinh Nhị rảnh rỗi tới thăm, thật sự khiếm vương phủ thêm vinh hạnh.”- Lục Vương Gia đi ra khỏi cửa đến trước hai người.
“Vương gia nói như vậy thật sự quá khách sáo, làm phiền Vương gia mặc dù bận rộn vẫn tự mình đón khiến chúng ta ngại quá.”- Mạc Tuệ Nương cười khom người hành lễ mặc dù trong lòng chán ghét nhưng vui buồn không để lộ ra ngoài, biểu tình ung dung hào phóng không hổ danh là nữ cường nhân trong thương trường.
Lục Vương Gia chuyển ánh mắt qua Vô Song, bày ra một vẻ mặt khác:
“Kinh Nhị nghe nói ngươi sắp thành hôn, đối tượng chính là công tử tuấn mỹ ta nhìn thấy hôm trước đúng không?”
“Đúng vậy, tin tức của Lục vương gia thật mau, thiệp cưới của chúng ta còn chưa viết ra.”- Vô Song cười như không cười.
“Thật có lỗi mải mê nói chuyện ta đã quên mời hai vị vào nhà.” Lục vương gia sai tổng quản phân phó người dưới bếp:
“Hãy mau chuẩn bị để ta tiếp đón khách quý nha. Thương tổng quản, rượu quý được vua ban toàn bộ mang lên, còn nữa, gọi người đem Sùng Nhã hiên quét dọn một chút.”
Hai vị tổng quản ở một bên vái chào lui ra.
“Kinh Nhị, làm sao bây giờ không lẽ chúng ta cứ ngoan ngoãn bị họ kèm hai bên?”- Mạc Tuệ Nương lo âu bất an nhìn Vô Song vẫn ung dung.
“Phu nhân an tâm.”- Vô Song thần bí nháy mắt mấy cái. Mặc Tuệ Nương không rõ dụng ý của nàng lắm nhưng vẫn duy trì vẻ trầm mặt xem Vô Song cuối cùng có màn kịch gì, nàng sẽ không vô duyên vô cớ dẫn bà tới phủ của Lục vương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.