Chương 5: Bà mối
Tư Hương Minh Nguyệt
14/03/2022
Editor: Anh Anh
Khi mặt trời hoàn toàn biến mất ở chân trời, cũng là thời điểm Hạ Hầu Tuyên cáo từ hồi cung rồi, nếu không cửa cung khóa lại, hắn sẽ không vào được.
Tề Tĩnh An đứng dậy đưa tiễn, trong bụng có vài phần lưu luyến không rời, liền đề nghị: "Hôm nay sắc trời đã tối, sao Điện hạ không ở tạm biệt viện một đêm?"
Theo như tập tục của Đại Ngụy, hoàng tử vừa được trên dưới mười mấy tuổi, bình thường đều sẽ ở ngoài cung, kinh thành to như vậy phải có vài toà biệt viện, hoặc dùng để chiêu dụ môn khách, hoặc dùng để nuôi dưỡng ngoại thất... Dù sao cũng không thể mang cả những loại người không liên quan vào trong cung đúng không? Vì vậy, hoàng tử cả đêm không về hoàng cung cũng là chuyện bình thường, bởi vì bọn họ không những có thể ở lại biệt viện, thậm chí còn có thể ngâm mình trong yên hoa liễu hạng... Chỉ cần không ngại thanh danh trở nên hỏng bét.
Nhưng mà Hạ Hầu Tuyên là công chúa chứ không phải hoàng tử, hắn đương nhiên không thể làm như vậy, cho dù nếp sống của Đại Ngụy có cởi mở như thế nào, cũng không có đạo lý một "Cô gái" cả đêm không về nhà.
Nhưng Tề Tĩnh An không biết thân phận của Hạ Hầu Tuyên, theo ý hắn, "Tam điện hạ" thật sự quá gò bó, bọn họ quen biết hơn hai tháng nay, Hạ Hầu Tuyên chưa bao giờ ngủ lại ngoài cung, điều này làm cho Tề Tĩnh An vừa vui mừng lại rối rắm: Vui chính là minh chủ hắn nhìn trúng giữ mình trong sạch, quả thật là tính tình có thể làm chuyện lớn, rối rắm là... Điện hạ không ở lại biệt viện, hắn cũng không cách nào"Thuận theo tự nhiên" đi theo!
...Ở chung với Hạ Hầu Tuyên vui sướng như thế, Tề Tĩnh An cảm thấy hắn sớm nên vào ở trong biệt viện của "Tam điện hạ" rồi, như vậy bọn họ có thể có nhiều thời gian ở chung hơn, mà hắn cũng không cần mỗi lần chia tay bởi vì vẫn chưa thỏa mãn mà cảm thấy nhớ nhung đối phương nữa... Đúng không?
Lại nói, xưa nay Tĩnh An cởi mở thoải mái thật sự không hiểu sao lại sinh ra một chút tình cảm cảm tính, chẳng hạn như "Một ngày không gặp như cách ba thu" với Hạ Hầu Tuyên... Thỉnh thoảng, thậm chí những thứ tình cảm ôm ấp này còn ảnh hưởng đến sự chuyên chú và suy nghĩ của hắn, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được!
Cho nên lần này, rốt cuộc Tề Tĩnh An uyển chuyển đưa ra đề nghị, cũng cho ra khỏi ám chỉ: Tam điện hạ ngài nhanh đến ở biệt viện đi, ta cũng sẽ đi theo, sau đó liền ở lại không đi...
Nghe thấy Tề Tĩnh An nói, Hạ Hầu Tuyên dừng bước, nhìn đối phương rõ ràng rất mong đợi lại còn cố làm ra vẻ lạnh nhạt, hắn thầm cảm thấy thú vị, nhưng cũng bội lần bất đắc dĩ: Anh em tốt à, bây giờ thật sự không có điều kiện kia, chờsau khi chúng ta kết hôn lại cầm đuốc soi đêm, cùng ngủ ngủ một chân đi... "Thôi, ngày mai còn phải vào triều, ta hồi cung thì vẫn thuận tiện hơn." Hạ Hầu Tuyên làm bộ như không hiểu ám chỉ của Tề Tĩnh An, thản nhiên cười cười, vãy tay chào tạm biệt với đối phương, sau đó phóng khoáng xoay người rời đi.
"..." Nhìn bóng lưng dần dần đi xacủa Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An không nói được gì một lúc, sau đó quyết định một chủ ý: Lần gặp mặt sau, hắn nhất định phải trực tiếp nói ra tâm tư "Muốn ở cùng Tam điện hạ"!
Phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên vừa từ lầu ba Hội Tiên lâu đi ra đến đường lớn, thị nữ Tú Di liền bước nhỏ tiến lên đón. Hắn thấy khuôn mặt tròn tròn của Tú Di hơi ửng hồng, liền nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Xem bộ dáng ngươi kìa, trước đó ở cùng với Lư tú tài vui vẻ lắm à?"
Nhất thời gương mặt của Tú Di càng đỏ hơn, thật sự giống như quả táo chín, nàng ngượng ngùng lúng ta lúng túng nói: "Hắn vẫn còn đang đứng chờ trong hành lang của khách điếm đối diện, Điện hạ muốn gặp hắn không?"
"Hôm nay e rằng không kịp rồi, trời đã tối, để hôm khác đi, ta bảo thị vệ đi thông báo hắn một tiếng." Hạ Hầu Tuyên vừa đi ra ngoài cửa, vừa từ từ cười nói: "Tiểu thiếu nữ, tâm tư bay xa, cả trời tối cũng không phát hiện, xem ra ta thật sự phải nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới cho ngươi mới được."
Tú Di "A" một tiếng, không đáp lại trêu ghẹo của Hạ Hầu Tuyên, chỉ cúi đầu sau hắn, một chút cũng không giống bộ dáng hoạt bát ở Phượng Nghi cung, hiển nhiên là chấp nhận câu nói "Chuẩn bị đồ cưới" của Hạ Hầu Tuyên.
Thấy biểu hiện của Tú Di như vậy, Hạ Hầu Tuyên âm thầm cười một tiếng, cảm thấy vui mừng, rồi lại không nhịn được lấy tâm tình "Huynh trưởng" soi mói tên Lư tú tài kia... Tên kia, vốn cảm thấy là một người không tệ, ai nghĩ được lại âm thầm bắt cóc trái tim của cô em gái đơn thuần nhà hắn... Muốn tu thành chính quả? Hừ, kiểu gì cũng phải khảo nghiệm một phen mới được.
Chỉ là, Hạ Hầu Tuyên chuẩn bị đi giày vò Lư tú tài, đúng là có một chút không phúc hậu, bởi vì theo như thực tế mà nói, Lư tú tài này thật sự có thể coi là "Bà mai" của hắn và Tề Tĩnh An!
...Lư tú tài họ Lư tên Tiềm, tự Đằng Vân, là đồng hương và là bạn tốt của Tề Tĩnh An. Mấy tháng trước, cũng tức là đầu năm Thừa Bình thứ hai mươi hai, hai người bọn họ kết bạn vào kinh, Tề Tĩnh An là vì tìm kiếm minh chủ, mà Lư tú tài giống như gần ngàn người đọc sách lên Kinh, để tham gia kì thi mùa xuân tháng ba.
Ai ngờ kỳ thi mùa xuân năm nay náo loạn ra án lớn tiết lộ đề thi quay cóp gian lận, chọc cho Hoàng đế tức giận, nghiêm chỉ tra kỹ, vì vậy Đại Lý Tự khanh liền hạ lệnh tróc nã một nhóm lớn "Thí sinh có liên quan", áp giải vào lao hàng ngày thẩm vấn, trong đó bao gồm cả Lư tú tài.
Lại nói nhà giam Đại Lý Tự chính là "Thiên Lao" mà dân chúng bình thường nhắc đến là biến sắc, chuyện xảy ra sau đó, người nhà, bằng hữu, người hầu và các tùy tòng của các thí sinh bị bắt trên cơ bản đều hoảng hồn, không phải tụ tập ở chung một chỗ ném đơn kiện, đánh trống kêu oan, thì là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nhưtìm quan tặng lễ, nhờ quan hệ đi cửa sau... Từ quan lại lục bộ, cho tới binh lính giữ cổng thành, đều hoặc ít hoặc nhiều được người cầu tới. Vì vậy giữa tháng ba tháng tư, vì vụ án này, cả Kinh Thành đều lọt vào một trận náo nhiệt quỷ dị.
Bởi vì Lư tú tài cũng bị bắt, Tề Tĩnh An thân là bạn tốt dĩ nhiên không thể xem như việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem, cho nên hắn cũng gián tiếp liên lụy vào sự kiện này.
Chỉ là, từng trải hơn người, trí tuệ và mưu kế xuất chúng, Tề Tĩnh An tự nhiên khác với những kẻ mê muội đi loạn như ruồi không đầu, từ lúc Lư tú tài vừa mới bị bắt vào Thiên Lao, là hắn đã biết chuyện này không đơn giản...Đại điển triều đình kén tài có vấn đề, bên trong tấm màn đó không biết dính líu bao nhiêu trọng thần... Nhưng Đại Lý Tự khanh một không đi điều tra nguộn nguồn tiết lộ đề, hai không xin thánh chỉ thẩm vấn giám khảo, chỉ bắt mười mấy thí sinh không đáng để ý, mỗi ngày dẫn ra vài người lên lớp đe dọa một phen, điều này chứng minh cái gì?
Rõ ràng, điều này chứng minh Đại Lý Tự căn bản là đang kéo dài thời gian, chờ tin tức!
Muốn hỏi chờ tin tức gì? Đó đương nhiên là đợi tin tức phía trên: Trọng thần triều đình, trên cơ bản đều là lập bè kết phái... Giám khảo là người của ai? Đại Lý Tự khanh lại theo phe của ai? Ý kiến "Phía trên" của bọn họ, mới quyết định mấu chốt hướng đi của vụ án này. Chân tướng rốt cuộc là gì, ngược lại không hề có chút quan trọng nào.
Nghĩ tới những chuyện này, Tề Tĩnh An cũng không sốt ruột, hắn không tìm đường đút tiền cho nhóm quan lớn... Hơn nữa hắn vốn cũng không có tài sản đó... Hắn chỉ chuẩn bị một chút cho lao đầu và tiểu lại của nhà giam Đại Lý Tự, để bọn họ thoáng chăm sóc Lư tú tài một chút, sau đó lại tiếp tục tìm minh chủ của hắn...
Đừng tưởng rằng Tề Tĩnh An làm như vậy là biểu hiện không coi nghĩa khí ra gì, thật ra thì hắn rất có nghĩa khí, rất nhớ tình xưa: Vì cố gắng muốn nhanh chóng cứu Lư tú tài từ trong thiên lao ra, hắn mới gia nhập dưới trướng của "Tam điện hạ"... Vốn hắn định ở kinh thành từ từ quan sát một hai năm, tích lũy nhân mạch, làm chút sắp xếp sau đó mới gia nhập vào một phe cánh thích hợp, bằng không hắn dựa vào cái gì để cho người khác tin hắn có năng lực có tài hoa? Chỉ dựa vào tài ăn nói là không thể, khoác lác thì ai mà chả biết chứ?
Loại người không chỗ dựa không quan không tước như Tề Tĩnh An, nếu muốn trở thành một môn khách của hoàng tử, kiểu gì cũng phải tận tâm tận lực hoàn thành hai ba sự kiện tài cán mới được chấp nhận... Mà việc nói làm là có thể làm sao? Hắn mới từ Lũng Tây đi tới Kinh Thành, chưa quen cuộc sống nơi đây,bằng hữu có thể giúp đỡ cũng không tìm được mấy người, không cẩn thận xử lý thì rất có khả năng sẽ hỏng việc... Tề Tĩnh An cũng không phải thần tiên, dù là thần tiên cũng có lúc sai, huống chi là hắn chứ? Không bột đố gột nên hồ mà.
Quan trọng hơn là, hiểu biết của Tề Tĩnh An với tình huống thế lực của tất cả hoàng tử đều không đủ, tạm thời hắn chỉ thấy được khúc mắc bày ra ngoài sáng của tất cả hoàng tử và các đại thần, còn trong tối thì sao? Không biết rõ tình huống, hắn thuận miệng nói ra một kế sách cũng có thể đưa tới họa sát thân, vậy còn làm mưu sĩ cái gì, trực tiếp biến thành quỷ luôn cho rồi!
Cho nên Tề Tĩnh An suy tính một phen, cuối cùng vẫn chọn Tam hoàng tử làm mục tiêu chính của hắn: Theo như hắn phân tích, vụ án quay cóp gian lận của kỳ thi mùa xuân này, chín phần có thể là phe thái tử và phe Tứ hoàng tử tranh đấu nhau gây nên, nếu hắn lờ mà lờ mờ chạy đến trước mặt của thái tử hoặc Tứ hoàng tử tự tiến cử, chỉ sợ không những không cứu được Lư tú tài, ngược lại còn mang mình vào làm bia đỡ đạn... Mà mặc dù Tam hoàng tử không có tiếng tăm gì, tốt xấu cũng là một hoàng tử trưởng thành có thể tham chính, nhà mẹ đẻ cũng là thế gia lâu năm uy tín trong kinh thành, chỉ cần xử lý tốt, đừng nói một Lư tú tài, kể cả mười mấy thí sinh khác cũng có thể cứu hết!
Cứ như vậy, Tề Tĩnh An ngay lập tức làm một chút chuẩn bị, rồi chạy tới bên ngoài hoàng cung cắm chốt chờ người. Kết quả... Có lẽ thật sự là duyên phận được ông trời định trước, lúc hắn bắt gặp được dáng vẻ cực kỳ anh tuấn đó, sau khi "Điện hạ" được người bên cạnh gọi một tiếng "Tam điện hạ", cuộc đời của hắn đã bước lên một con đường kỳ diệu.
Chuyện xảy ra sau đó, thì đều là thuận nước đẩy thuyền: Tề Tĩnh An tự đề cử mình và Hạ Hầu Tuyên cầu hiền nhược khát lần đầu gặp mà như đã quen thân, lần hai gặp hiểu nhau, lần ba gặp thấy ái mộ cũng không xa... Vì vậy Hạ Hầu Tuyên liền mượn việc tham gia để ý chính sự, khiến Đại Lý Tự thả ra hơn nửa thí sinh bị bắt, chỉ để lại mười mấy người thật sự nghi ngờ tiếp tục giam giữ: Lư tú tài trong sạch, tự nhiên được thả ra.
Vì vậy, bởi phần nhân tình này, hơn nữa bản thân Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn phù hợp, thậm chí vượt qua mong đợi đối với "Minh chủ" trong suy nghĩ của Tề Tĩnh An, cho nên Tề Tĩnh An cứ thế cắm đầu ngã vào phe cánh "Tam điện hạ", quyết một lòng một dạ.
Cho nên mới nói, chẳng phải Lư tú tài là bà mai của Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An sao?
Nhưng mặt khác, Hạ Hầu Tuyên cũng coi như là bà mai của đôi uyên ương nhỏ Lư tú tài và Tú Di, nhân duyên tuần hoàn thật là thú vị.
Vừa trêu ghẹo Tú Di, vừa chạy về hoàng cung, sau khi đoàn người vào cửa cung, Hạ Hầu Tuyên vốn định về thẳng Phượng Nghi cung của hắn tắm một cái rồi ngủ, ban ngày xảy ra không ít chuyện, hắn cũng rất mệt mỏi.
Ai ngờ mới đi được nửa đường, Hạ Hầu Tuyên lại bị thị nữ thiếp thân của Thụy phi chặn lại dẫn đến Thụy Khánh cung, ngay cả quần áo cũng không kịp đổi... Đây là lại xảy ra chuyện gì rồi hả? Hắn dùng lực nắm nắm tay, miễn cưỡng giữ vững tinh thần bước tới chính điện của Thụy Khánh cung, thì nhìn thấy một đôi mẫu tử sắc mặt đen thui giống nhau đang vừa ngồi vừa đứng mà giằng co.
Không nghi ngờ chút nào, đó là Thụy phi và Hạ Hầu Trác.
Lại nói dáng vẻ của Hạ Hầu Trác và vị huynh đệ song sinh Hạ Hầu Tuyên tương đối giống nhau, hơn nữa lúc này Hạ Hầu Tuyên còn đang mặc nam trang, cho nên bộ dạng hai người bọn họ tương tự đến chín phần mười: Chỉ là cuối cùng cũng không phải 100%, bởi vì phong cách của hai người thật sự là khác nhau một trời một vực, trên chút chi tiết nào đó cũng khác nhau không nhỏ, ví dụ như Hạ Hầu Trác có quầng mắt, khóe miệng còn hơi rủ xuống, sắc mặt hơi vàng... Đây là đặc điểm trong thời gian ngắn túng dục quá độ, cho dù lúc này Hạ Hầu Tuyên đang ở trạng thái mệt mỏi, nhưng tinh - khí - thần của hắn vẫn có thể bỏ xa Hạ Hầu Trác vài con đường.
Còn có lông mày khác nhau... Đừng tưởng rằng lông mày không quan trọng, để ai đó thay đổi kiểu dáng lông mày một cái, bảo đảm cả người cũng sẽ "Rực rỡ hẳn lên". Hạ Hầu Trác có một đôi mày rậm, mà Hạ Hầu Tuyên lại là lông màu lá liễu: Hắn là một "Diễn viên" rất chuyên nghiệp, giả gái, không sửa lông mày một chút thì sao được?
Chỉ dựa vào tác dụng ám hiệu của những chi tiết nhỏ này, bên trong bên ngoài hoàng cung, đến nay cũng không ai hoài nghi trưởng công chúa điện hạ là một nam nhân, kỹ năng diễn xuất và khả năng khống chế chi tiết nhỏ trong tay của Hạ Hầu Tuyên bởi vậy mà có thể thấy được rõ ràng.
""Tuyên Nhi"," Không đợi Hạ Hầu Tuyên mở miệng chào hỏi mẫu thân và ca ca, tiện thể hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, Thụy phi đã trực tiếp nói: "Buổi chiều ngày mai ngươi đi Chùa Đại Tướng Quốc gặp đại tiểu thư Trần gia, thay ca ca ngươi đi gặp tẩu tử của ngươi một lần."
"Ta đi gặp tẩu tử thay ca ca?" Hạ Hầu Tuyên dừng một chút, kinh ngạc nói: "Đây là ý kiến kiểu gì vậy, cũng không thể để cho ta đóng giả ca ca đi gạt người chứ?!"
Khi mặt trời hoàn toàn biến mất ở chân trời, cũng là thời điểm Hạ Hầu Tuyên cáo từ hồi cung rồi, nếu không cửa cung khóa lại, hắn sẽ không vào được.
Tề Tĩnh An đứng dậy đưa tiễn, trong bụng có vài phần lưu luyến không rời, liền đề nghị: "Hôm nay sắc trời đã tối, sao Điện hạ không ở tạm biệt viện một đêm?"
Theo như tập tục của Đại Ngụy, hoàng tử vừa được trên dưới mười mấy tuổi, bình thường đều sẽ ở ngoài cung, kinh thành to như vậy phải có vài toà biệt viện, hoặc dùng để chiêu dụ môn khách, hoặc dùng để nuôi dưỡng ngoại thất... Dù sao cũng không thể mang cả những loại người không liên quan vào trong cung đúng không? Vì vậy, hoàng tử cả đêm không về hoàng cung cũng là chuyện bình thường, bởi vì bọn họ không những có thể ở lại biệt viện, thậm chí còn có thể ngâm mình trong yên hoa liễu hạng... Chỉ cần không ngại thanh danh trở nên hỏng bét.
Nhưng mà Hạ Hầu Tuyên là công chúa chứ không phải hoàng tử, hắn đương nhiên không thể làm như vậy, cho dù nếp sống của Đại Ngụy có cởi mở như thế nào, cũng không có đạo lý một "Cô gái" cả đêm không về nhà.
Nhưng Tề Tĩnh An không biết thân phận của Hạ Hầu Tuyên, theo ý hắn, "Tam điện hạ" thật sự quá gò bó, bọn họ quen biết hơn hai tháng nay, Hạ Hầu Tuyên chưa bao giờ ngủ lại ngoài cung, điều này làm cho Tề Tĩnh An vừa vui mừng lại rối rắm: Vui chính là minh chủ hắn nhìn trúng giữ mình trong sạch, quả thật là tính tình có thể làm chuyện lớn, rối rắm là... Điện hạ không ở lại biệt viện, hắn cũng không cách nào"Thuận theo tự nhiên" đi theo!
...Ở chung với Hạ Hầu Tuyên vui sướng như thế, Tề Tĩnh An cảm thấy hắn sớm nên vào ở trong biệt viện của "Tam điện hạ" rồi, như vậy bọn họ có thể có nhiều thời gian ở chung hơn, mà hắn cũng không cần mỗi lần chia tay bởi vì vẫn chưa thỏa mãn mà cảm thấy nhớ nhung đối phương nữa... Đúng không?
Lại nói, xưa nay Tĩnh An cởi mở thoải mái thật sự không hiểu sao lại sinh ra một chút tình cảm cảm tính, chẳng hạn như "Một ngày không gặp như cách ba thu" với Hạ Hầu Tuyên... Thỉnh thoảng, thậm chí những thứ tình cảm ôm ấp này còn ảnh hưởng đến sự chuyên chú và suy nghĩ của hắn, phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được!
Cho nên lần này, rốt cuộc Tề Tĩnh An uyển chuyển đưa ra đề nghị, cũng cho ra khỏi ám chỉ: Tam điện hạ ngài nhanh đến ở biệt viện đi, ta cũng sẽ đi theo, sau đó liền ở lại không đi...
Nghe thấy Tề Tĩnh An nói, Hạ Hầu Tuyên dừng bước, nhìn đối phương rõ ràng rất mong đợi lại còn cố làm ra vẻ lạnh nhạt, hắn thầm cảm thấy thú vị, nhưng cũng bội lần bất đắc dĩ: Anh em tốt à, bây giờ thật sự không có điều kiện kia, chờsau khi chúng ta kết hôn lại cầm đuốc soi đêm, cùng ngủ ngủ một chân đi... "Thôi, ngày mai còn phải vào triều, ta hồi cung thì vẫn thuận tiện hơn." Hạ Hầu Tuyên làm bộ như không hiểu ám chỉ của Tề Tĩnh An, thản nhiên cười cười, vãy tay chào tạm biệt với đối phương, sau đó phóng khoáng xoay người rời đi.
"..." Nhìn bóng lưng dần dần đi xacủa Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An không nói được gì một lúc, sau đó quyết định một chủ ý: Lần gặp mặt sau, hắn nhất định phải trực tiếp nói ra tâm tư "Muốn ở cùng Tam điện hạ"!
Phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên vừa từ lầu ba Hội Tiên lâu đi ra đến đường lớn, thị nữ Tú Di liền bước nhỏ tiến lên đón. Hắn thấy khuôn mặt tròn tròn của Tú Di hơi ửng hồng, liền nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Xem bộ dáng ngươi kìa, trước đó ở cùng với Lư tú tài vui vẻ lắm à?"
Nhất thời gương mặt của Tú Di càng đỏ hơn, thật sự giống như quả táo chín, nàng ngượng ngùng lúng ta lúng túng nói: "Hắn vẫn còn đang đứng chờ trong hành lang của khách điếm đối diện, Điện hạ muốn gặp hắn không?"
"Hôm nay e rằng không kịp rồi, trời đã tối, để hôm khác đi, ta bảo thị vệ đi thông báo hắn một tiếng." Hạ Hầu Tuyên vừa đi ra ngoài cửa, vừa từ từ cười nói: "Tiểu thiếu nữ, tâm tư bay xa, cả trời tối cũng không phát hiện, xem ra ta thật sự phải nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới cho ngươi mới được."
Tú Di "A" một tiếng, không đáp lại trêu ghẹo của Hạ Hầu Tuyên, chỉ cúi đầu sau hắn, một chút cũng không giống bộ dáng hoạt bát ở Phượng Nghi cung, hiển nhiên là chấp nhận câu nói "Chuẩn bị đồ cưới" của Hạ Hầu Tuyên.
Thấy biểu hiện của Tú Di như vậy, Hạ Hầu Tuyên âm thầm cười một tiếng, cảm thấy vui mừng, rồi lại không nhịn được lấy tâm tình "Huynh trưởng" soi mói tên Lư tú tài kia... Tên kia, vốn cảm thấy là một người không tệ, ai nghĩ được lại âm thầm bắt cóc trái tim của cô em gái đơn thuần nhà hắn... Muốn tu thành chính quả? Hừ, kiểu gì cũng phải khảo nghiệm một phen mới được.
Chỉ là, Hạ Hầu Tuyên chuẩn bị đi giày vò Lư tú tài, đúng là có một chút không phúc hậu, bởi vì theo như thực tế mà nói, Lư tú tài này thật sự có thể coi là "Bà mai" của hắn và Tề Tĩnh An!
...Lư tú tài họ Lư tên Tiềm, tự Đằng Vân, là đồng hương và là bạn tốt của Tề Tĩnh An. Mấy tháng trước, cũng tức là đầu năm Thừa Bình thứ hai mươi hai, hai người bọn họ kết bạn vào kinh, Tề Tĩnh An là vì tìm kiếm minh chủ, mà Lư tú tài giống như gần ngàn người đọc sách lên Kinh, để tham gia kì thi mùa xuân tháng ba.
Ai ngờ kỳ thi mùa xuân năm nay náo loạn ra án lớn tiết lộ đề thi quay cóp gian lận, chọc cho Hoàng đế tức giận, nghiêm chỉ tra kỹ, vì vậy Đại Lý Tự khanh liền hạ lệnh tróc nã một nhóm lớn "Thí sinh có liên quan", áp giải vào lao hàng ngày thẩm vấn, trong đó bao gồm cả Lư tú tài.
Lại nói nhà giam Đại Lý Tự chính là "Thiên Lao" mà dân chúng bình thường nhắc đến là biến sắc, chuyện xảy ra sau đó, người nhà, bằng hữu, người hầu và các tùy tòng của các thí sinh bị bắt trên cơ bản đều hoảng hồn, không phải tụ tập ở chung một chỗ ném đơn kiện, đánh trống kêu oan, thì là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nhưtìm quan tặng lễ, nhờ quan hệ đi cửa sau... Từ quan lại lục bộ, cho tới binh lính giữ cổng thành, đều hoặc ít hoặc nhiều được người cầu tới. Vì vậy giữa tháng ba tháng tư, vì vụ án này, cả Kinh Thành đều lọt vào một trận náo nhiệt quỷ dị.
Bởi vì Lư tú tài cũng bị bắt, Tề Tĩnh An thân là bạn tốt dĩ nhiên không thể xem như việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem, cho nên hắn cũng gián tiếp liên lụy vào sự kiện này.
Chỉ là, từng trải hơn người, trí tuệ và mưu kế xuất chúng, Tề Tĩnh An tự nhiên khác với những kẻ mê muội đi loạn như ruồi không đầu, từ lúc Lư tú tài vừa mới bị bắt vào Thiên Lao, là hắn đã biết chuyện này không đơn giản...Đại điển triều đình kén tài có vấn đề, bên trong tấm màn đó không biết dính líu bao nhiêu trọng thần... Nhưng Đại Lý Tự khanh một không đi điều tra nguộn nguồn tiết lộ đề, hai không xin thánh chỉ thẩm vấn giám khảo, chỉ bắt mười mấy thí sinh không đáng để ý, mỗi ngày dẫn ra vài người lên lớp đe dọa một phen, điều này chứng minh cái gì?
Rõ ràng, điều này chứng minh Đại Lý Tự căn bản là đang kéo dài thời gian, chờ tin tức!
Muốn hỏi chờ tin tức gì? Đó đương nhiên là đợi tin tức phía trên: Trọng thần triều đình, trên cơ bản đều là lập bè kết phái... Giám khảo là người của ai? Đại Lý Tự khanh lại theo phe của ai? Ý kiến "Phía trên" của bọn họ, mới quyết định mấu chốt hướng đi của vụ án này. Chân tướng rốt cuộc là gì, ngược lại không hề có chút quan trọng nào.
Nghĩ tới những chuyện này, Tề Tĩnh An cũng không sốt ruột, hắn không tìm đường đút tiền cho nhóm quan lớn... Hơn nữa hắn vốn cũng không có tài sản đó... Hắn chỉ chuẩn bị một chút cho lao đầu và tiểu lại của nhà giam Đại Lý Tự, để bọn họ thoáng chăm sóc Lư tú tài một chút, sau đó lại tiếp tục tìm minh chủ của hắn...
Đừng tưởng rằng Tề Tĩnh An làm như vậy là biểu hiện không coi nghĩa khí ra gì, thật ra thì hắn rất có nghĩa khí, rất nhớ tình xưa: Vì cố gắng muốn nhanh chóng cứu Lư tú tài từ trong thiên lao ra, hắn mới gia nhập dưới trướng của "Tam điện hạ"... Vốn hắn định ở kinh thành từ từ quan sát một hai năm, tích lũy nhân mạch, làm chút sắp xếp sau đó mới gia nhập vào một phe cánh thích hợp, bằng không hắn dựa vào cái gì để cho người khác tin hắn có năng lực có tài hoa? Chỉ dựa vào tài ăn nói là không thể, khoác lác thì ai mà chả biết chứ?
Loại người không chỗ dựa không quan không tước như Tề Tĩnh An, nếu muốn trở thành một môn khách của hoàng tử, kiểu gì cũng phải tận tâm tận lực hoàn thành hai ba sự kiện tài cán mới được chấp nhận... Mà việc nói làm là có thể làm sao? Hắn mới từ Lũng Tây đi tới Kinh Thành, chưa quen cuộc sống nơi đây,bằng hữu có thể giúp đỡ cũng không tìm được mấy người, không cẩn thận xử lý thì rất có khả năng sẽ hỏng việc... Tề Tĩnh An cũng không phải thần tiên, dù là thần tiên cũng có lúc sai, huống chi là hắn chứ? Không bột đố gột nên hồ mà.
Quan trọng hơn là, hiểu biết của Tề Tĩnh An với tình huống thế lực của tất cả hoàng tử đều không đủ, tạm thời hắn chỉ thấy được khúc mắc bày ra ngoài sáng của tất cả hoàng tử và các đại thần, còn trong tối thì sao? Không biết rõ tình huống, hắn thuận miệng nói ra một kế sách cũng có thể đưa tới họa sát thân, vậy còn làm mưu sĩ cái gì, trực tiếp biến thành quỷ luôn cho rồi!
Cho nên Tề Tĩnh An suy tính một phen, cuối cùng vẫn chọn Tam hoàng tử làm mục tiêu chính của hắn: Theo như hắn phân tích, vụ án quay cóp gian lận của kỳ thi mùa xuân này, chín phần có thể là phe thái tử và phe Tứ hoàng tử tranh đấu nhau gây nên, nếu hắn lờ mà lờ mờ chạy đến trước mặt của thái tử hoặc Tứ hoàng tử tự tiến cử, chỉ sợ không những không cứu được Lư tú tài, ngược lại còn mang mình vào làm bia đỡ đạn... Mà mặc dù Tam hoàng tử không có tiếng tăm gì, tốt xấu cũng là một hoàng tử trưởng thành có thể tham chính, nhà mẹ đẻ cũng là thế gia lâu năm uy tín trong kinh thành, chỉ cần xử lý tốt, đừng nói một Lư tú tài, kể cả mười mấy thí sinh khác cũng có thể cứu hết!
Cứ như vậy, Tề Tĩnh An ngay lập tức làm một chút chuẩn bị, rồi chạy tới bên ngoài hoàng cung cắm chốt chờ người. Kết quả... Có lẽ thật sự là duyên phận được ông trời định trước, lúc hắn bắt gặp được dáng vẻ cực kỳ anh tuấn đó, sau khi "Điện hạ" được người bên cạnh gọi một tiếng "Tam điện hạ", cuộc đời của hắn đã bước lên một con đường kỳ diệu.
Chuyện xảy ra sau đó, thì đều là thuận nước đẩy thuyền: Tề Tĩnh An tự đề cử mình và Hạ Hầu Tuyên cầu hiền nhược khát lần đầu gặp mà như đã quen thân, lần hai gặp hiểu nhau, lần ba gặp thấy ái mộ cũng không xa... Vì vậy Hạ Hầu Tuyên liền mượn việc tham gia để ý chính sự, khiến Đại Lý Tự thả ra hơn nửa thí sinh bị bắt, chỉ để lại mười mấy người thật sự nghi ngờ tiếp tục giam giữ: Lư tú tài trong sạch, tự nhiên được thả ra.
Vì vậy, bởi phần nhân tình này, hơn nữa bản thân Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn phù hợp, thậm chí vượt qua mong đợi đối với "Minh chủ" trong suy nghĩ của Tề Tĩnh An, cho nên Tề Tĩnh An cứ thế cắm đầu ngã vào phe cánh "Tam điện hạ", quyết một lòng một dạ.
Cho nên mới nói, chẳng phải Lư tú tài là bà mai của Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An sao?
Nhưng mặt khác, Hạ Hầu Tuyên cũng coi như là bà mai của đôi uyên ương nhỏ Lư tú tài và Tú Di, nhân duyên tuần hoàn thật là thú vị.
Vừa trêu ghẹo Tú Di, vừa chạy về hoàng cung, sau khi đoàn người vào cửa cung, Hạ Hầu Tuyên vốn định về thẳng Phượng Nghi cung của hắn tắm một cái rồi ngủ, ban ngày xảy ra không ít chuyện, hắn cũng rất mệt mỏi.
Ai ngờ mới đi được nửa đường, Hạ Hầu Tuyên lại bị thị nữ thiếp thân của Thụy phi chặn lại dẫn đến Thụy Khánh cung, ngay cả quần áo cũng không kịp đổi... Đây là lại xảy ra chuyện gì rồi hả? Hắn dùng lực nắm nắm tay, miễn cưỡng giữ vững tinh thần bước tới chính điện của Thụy Khánh cung, thì nhìn thấy một đôi mẫu tử sắc mặt đen thui giống nhau đang vừa ngồi vừa đứng mà giằng co.
Không nghi ngờ chút nào, đó là Thụy phi và Hạ Hầu Trác.
Lại nói dáng vẻ của Hạ Hầu Trác và vị huynh đệ song sinh Hạ Hầu Tuyên tương đối giống nhau, hơn nữa lúc này Hạ Hầu Tuyên còn đang mặc nam trang, cho nên bộ dạng hai người bọn họ tương tự đến chín phần mười: Chỉ là cuối cùng cũng không phải 100%, bởi vì phong cách của hai người thật sự là khác nhau một trời một vực, trên chút chi tiết nào đó cũng khác nhau không nhỏ, ví dụ như Hạ Hầu Trác có quầng mắt, khóe miệng còn hơi rủ xuống, sắc mặt hơi vàng... Đây là đặc điểm trong thời gian ngắn túng dục quá độ, cho dù lúc này Hạ Hầu Tuyên đang ở trạng thái mệt mỏi, nhưng tinh - khí - thần của hắn vẫn có thể bỏ xa Hạ Hầu Trác vài con đường.
Còn có lông mày khác nhau... Đừng tưởng rằng lông mày không quan trọng, để ai đó thay đổi kiểu dáng lông mày một cái, bảo đảm cả người cũng sẽ "Rực rỡ hẳn lên". Hạ Hầu Trác có một đôi mày rậm, mà Hạ Hầu Tuyên lại là lông màu lá liễu: Hắn là một "Diễn viên" rất chuyên nghiệp, giả gái, không sửa lông mày một chút thì sao được?
Chỉ dựa vào tác dụng ám hiệu của những chi tiết nhỏ này, bên trong bên ngoài hoàng cung, đến nay cũng không ai hoài nghi trưởng công chúa điện hạ là một nam nhân, kỹ năng diễn xuất và khả năng khống chế chi tiết nhỏ trong tay của Hạ Hầu Tuyên bởi vậy mà có thể thấy được rõ ràng.
""Tuyên Nhi"," Không đợi Hạ Hầu Tuyên mở miệng chào hỏi mẫu thân và ca ca, tiện thể hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, Thụy phi đã trực tiếp nói: "Buổi chiều ngày mai ngươi đi Chùa Đại Tướng Quốc gặp đại tiểu thư Trần gia, thay ca ca ngươi đi gặp tẩu tử của ngươi một lần."
"Ta đi gặp tẩu tử thay ca ca?" Hạ Hầu Tuyên dừng một chút, kinh ngạc nói: "Đây là ý kiến kiểu gì vậy, cũng không thể để cho ta đóng giả ca ca đi gạt người chứ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.