Chương 4: Mưu sĩ
Tư Hương Minh Nguyệt
14/03/2022
Editor: Anh Anh
Hạ Hầu Tuyên phải trả "Giá cao" nam phẫn nữ trang mới có thể trở thành công chúa duy nhất đương triều, nhưng ca ca sinh đôi Hạ Hầu Trác của hắn lại không có vận may trở thành nhi tử duy nhất của hoàng đế... Có lẽ bởi vì có vết xe đổ "Không người nối dõi" của đường huynh, sau khi lên ngôi, biểu hiện của Hạ Hầu Phan trong chuyện "Sinh con" rất tích cực... Không tính những hoàng tử chết yểu chưa xếp thứ tự và Hạ Hầu Tuyên là tồn tại đặc biệt, hoàng đế bệ hạ tổng cộng có năm hoàng tử:
Đại hoàng tử Hạ Hầu Diễn của cố hoàng hậu Vi thị là trưởng tử, hắn sinh ra trong lúc Hiếu Tông vẫn còn tại vị, bây giờ đã ba mươi tuổi rồi. Năm Thừa Bình thứ mười hai, Hạ Hầu Diễn cập quan, cùng năm được thụ phong là Hoàng Thái Tử... Cũng đúng vào năm ấy, Hạ Hầu Tuyên xuyên không đến, trận hỏa hoạn chào đón hắn chính là một trong những trợ lực giúp Hạ Hầu Diễn đi lên ngôi vị thái tử.
Nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên sinh vào năm Thừa Bình thứ ba, bởi vì mẹ đẻ của hắn - Trịnh phi là công chúa nước Bắc Yến đưa tới Đại Ngụy để hòa thân, cho nên sức cạnh tranh với ngôi vị hoàng đế cực nhỏ, trên căn bản có thể bỏ qua không tính.
Tiếp đó, tạm thời không đề cập tới Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác, nói trước về Tứ hoàng tử Hạ Hầu Tranh một chút: Hắn là con của Từ quý phi, cũng sinh vào năm Thừa Bình thứ sáu, chỉ chênh nửa tuổi so với hai huynh đệ Hạ Hầu Tuyên. Bởi vì ôm hy vọng cực cao với con trai bảo bối, mười mấy năm qua, Từ quý phi vẫn luôn dốc hết sức lực vì Hạ Hầu Tranh tuyên truyền tạo thế - Ba tuổi học văn, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi là có thể viết văn chương sách luận, sau mười tuổi, lại là mỗi năm ra mắt hàng chục bài thơ, bài văn hay... Hạ Hầu Tranh tài danh lan xa là một vị hoàng tử kiêu căng nhất trong tất cả các hoàng tử, hơn nữa sau lưng hắn còn dựa vào một gốc cây đại thụ chọc trời được đặt tên là "Thừa Tướng tam triều", thái tử đại ca của hắn sao có thể không coi hắn như họa lớn trong lòng? Vậy nên hiện nay, cuộc chiến đoạt đích chủ yếu xoay quanh thái tử và Tứ hoàng tử.
Dưới "Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi" của Tứ hoàng tử, Ngũ Hoàng Tử Hạ Hầu Húc chỉ là một đứa bé tám tuổi cũng không có gì để nói, mẹ đẻ của hắn - Từ quý phi gần như dốc cả trái tim vào trên người Hạ Hầu Tranh, chẳng để lại bao nhiêu yêu thương và chú ý cho hắn.
Như thế có thể thấy, tình huống của tất cả các hoàng tử đã vô cùng rõ ràng: Thái tử và Tứ hoàng tử đang Long Tranh Hổ Đấu, nhị hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử là phần tử nhỏ bé và trong suốt, về phần phe Tam hoàng tử... Đang bàng quan, chuẩn bị thừa cơ hành động, ý đồ ngư ông đắc lợi.
Chỉ là, "Con cò" và "Trai ngọc" cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể mặc cho một ngư ông nguy hiểm chờ bên cạnh? Sở dĩ ngọn lửa chiến tranh không lan tới trên người Tam hoàng tử, đó là bởi vì những năm gần đây quả thật Hạ Hầu Trác vô cùng thành thật... Không thấy hắn lôi kéo mấy triều thần, cũng không nuôi vài môn khách, thậm chí lâu lắm mới được gặp mặt Hoàng đế một lần, không hề được coi trọng, căn bản không đáng lo.
Phải biết rằng, ngủ đông là một chuyện, còn cái gì cũng không làm lại là một chuyện khác...
Hạ Hầu Tuyên ở trong hậu cung ẩn nhẫn bày mưu tính kế, cái này được gọi là ngủ đông, nhưng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vút bay lên trời, bởi vì hắn đang âm thầm làm rất nhiều việc, trải rất nhiều đường, hắn từ đầu đến cuối đều tràn đầy tham vọng, tâm trạng tích cực.
Mà Hạ Hầu Trác thì sao? Bởi vì trước hắn có thái tử đại ca danh chính ngôn thuận, sau hắn lại có Tứ hoàng tử thế lớn kiêu ngạo, hơn nữa Thụy phi còn có "Tử huyệt" là Hạ Hầu Tuyên đây, để nhằm ổn thỏa, bà tất nhiên không thể để cho nhi tử lộ ra tài năng quá sớm, rước lấy chú ý của kẻ địch, chỉ có thể dạy hắn hết nhẫn lại nhịn. Nhưng Hạ Hầu Trác cũng không phải nhân vật tinh anh xuyên không đến, nào có ý chí kiên trì như vậy? Mặc dù sống dưới sự bảo vệ của Thụy phi, hắn không gặp phải cản trở gì mà yên ổn trưởng thành, nhưng hắn bị kẹp trong Long Tranh Hổ Đấu giữa huynh đệ, cái này không thể tranh, cái kia không thể giành, chịu đựng mãi liền hết sạch nhuệ khí, đánh mất ý chí chiến đấu, đối với việc học cũng không thèm để ý, ngay cả tính tình cũng trở nên lặng lẽ, cả người trở nên tiêu cực... Ngoại trừ danh tiếng "Long Phượng Trình Tường" và dáng dấp đặc biệt anh tuấn ra, Hạ Hầu Trác thật sự không hề có chút ánh sáng, vô cùng tầm thường.
... Có thể tưởng tượng được Thụy phi chán nản đến mức nào, nhi tử đặt kỳ vọng cao là một tàn thứ phẩm, "Nhi nữ" đã bỏ rơi từ lâu lại trở thành sói đuôi dài, ông trời thật thích đùa giỡn trêu ngươi!
Chỉ là, bất kể Hạ Hầu Trác vô dụng thế nào, cũng không thể xua tan ham muốn quyền lực của Thụy phi: Bà là một nữ nhân rất có dã tâm, vị trí Thái hậu là mục tiêu cuối cùng của bà, thậm chí bà còn từng nghĩ, Hạ Hầu Trác vô dụng như vậy, chỉ cần giúp hắn thượng vị, tương lai cả Đại Ngụy này còn không phải đều nằm trong tay bà ư?!
Cho nên phe Tam hoàng tử này, thật sự góp sức ngầm tranh ngôi vị hoàng đế là Thụy phi, Kỷ gia, cùng với Hạ Hầu Tuyên.
Vì vậy, trong mắt hầu hết mọi người, Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, Ngũ Hoàng Tử giống nhau, đều nhỏ bé và trong suốt. Nhưng trong mắt của Tề Tĩnh An... Tam điện hạ mới thật sự là người tài ba! Hắn không những đa mưu túc trí, tài hoa hơn người, mà còn biết nhìn người, lại có thể ẩn giấu sâu như vậy, lừa hết tất cả người trong thiên hạ, gì mà thái tử, Tứ hoàng tử, so với hắn chỉ là mẩu vụn mà thôi!
Trải qua mấy tháng trao đổi này, Tề Tĩnh An cảm thấy hắn đã gặp được minh chủ đáng để hắn thần phục, đó chính là Tam điện hạ, đây chính là quý nhân trong đời hắn... Gió theo hổ, mây theo rồng*, đối với một người tự xác định vị trí mưu sĩ của mình mà nói, còn chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa?
*Câu gốc: Phong tòng hổ, vân tòng long, tương tự như nước chảy chỗ trũng.
Hai mắt sáng ngời nhìn Hạ Hầu Tuyên đi về phía hắn, mặc dù nụ cười Tề Tĩnh An hơi nhạt, lại xuất phát từ nội tâm, hết sức chân thành.
"Tĩnh An", sau khi "Hạ Hầu Tuyên" vào phòng, mỉm cười đáp lại lời chào của đối phương, sau đó sải bước đến bàn tròn bên cửa sổ ngồi xuống, lại đưa chỉ tay ra hiệu, nói: "Ngươi cũng ngồi, không cần đa lễ. Hôm nay ta tới hơi muộn, ngươi chờ có nóng ruột không?"
Tề Tĩnh An thản nhiên ngồi lại chỗ cũ, mỉm cười nói: "Không vội, yên lặng chờ minh chủ, cần gì phải nóng lòng?"
Hạ Hầu Tuyên cười ha ha, trêu ghẹo nói: "Có lý, chỉ là khi ngươi nói lời này, nếu trên tay cầm thêm một cây quạt lông vũ vung vài cái thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
Tề Tĩnh An nghe vậy sững sờ, làm như thật gật gù nói: "Nhận dạy bảo, vậy ta lập tức đi mua một cây quạt, ngày đêm mang theo bên người, chuẩn bị ra vẻ làm dáng bất cứ lúc nào, tuyệt đối có thể lừa người khác sửng sốt, liên tục nói với ta... Xin tiên sinh rời núi giúp ta!"
Hạ Hầu Tuyên không khỏi buồn cười: "Ừ, tiên sinh quả nhiên đại tài, xin tiên sinh rời núi giúp ta!" Hắn nói như vậy, hai người đều vui vẻ mà cười.
Cười một lúc, Tề Tĩnh An đặt bình trà xanh lên trên bếp đun, động tác của hắn mang theo một loại ý vị phong nhã ý vị, nhưng đồng thời cũng gọn gàng linh hoạt, không chút dài dòng dây dưa nào, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thư thái.
Hạ Hầu Tuyên lẳng lặng nhìn Tề Tĩnh An pha trà, giống như đang thưởng thức một buổi biểu diễn nghệ thuật. Mãi đến khi đối phương hoàn thành một loạt động tác chọn trà, thêm nước, điều chỉnh độ lửa, hắn mới vừa lòng mỉm cười nói: "Từ lần trước uống trà ngươi pha, thì trà người khác pha trà đều trở nên nhạt nhẽo vô vị... Lúc ngươi chờ ta thì không hề nóng ruột, còn khi ta chạy tới lại cực kỳ gấp gáp, đầu tiên là muốn uống trà ngươi pha, sau đó muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, nếu hôm nay không thể thỏa mãn mong ước, chắc chắn sẽ làm ta khó ăn khó nuốt, ngủ không yên giấc."
Chân mày Tề Tĩnh An cau lại, cười nhạt nói: "Ngươi nói như vậy muốn làm ta cảm thấy xấu hổ à? Cố ý thổi phồng... Lấy định lực của ngươi, nào đến nỗi như thế."
"Cho dù định lực của ta có tốt hơn nữa, cũng không chống đỡ nổi sức hấp dẫn của Tĩnh An ngươi đâu." Hạ Hầu Tuyên thuận miệng nói một câu đùa giỡn, bản thân hắn không cảm thấy gì, nhưng da mặt của Tề Tĩnh An nào có dày như vậy? Gò má đột nhiên nóng bừng, Tề Tĩnh An vội vàng chuyển đề tài, trên dưới thay đổi có hơi gượng gạo... "Đừng đùa nữa, đúng rồi, lần trước ngươi nói không tưởng tượng được địa hình núi Bàn Xà, ta đặc biệt làm cái này..."
Từ lúc vào cửa Hạ Hầu Tuyên đã thấy bên tay Tề Tĩnh An vẫn để một bọc đồ, vốn hắn còn đang suy đoán xem bên trong chứa thứ gì, bây giờ vừa nhìn, thật sự làm hai mắt hắn sáng ngời, vô cùng vui mừng... Đó là một tấm gỗ lớn hơn bàn cờ một chút được chạm khắc, cảm thấy hơi giống như bàn mô hình bất động sản trong ấn tượng của Hạ Hầu Tuyên. Trên bản khắc gỗ, có núi non trùng điệp nhấp nhô kích cỡ bằng chén trà, uốn lượn như rắn, còn có cây cối, sông suối, thành trì, quân đội... Tất cả đều được chạm khắc sống động, hoàn toàn thể hiện một khu vực địa hình địa vật vô cùng sinh động và rõ nét, cảm giác như chính bản thân đang ở đó.
"Đây là tác phẩm của ngươi? Thật sự không ngờ ngươi còn là một bậc thầy khắc gỗ, khó tin quá!" Hạ Hầu Tuyên liên tục khen ngợi, cảm thán không thôi, trước đó hắn thật sự không biết Tề Tĩnh An còn có tay nghề này.
"Chút kỹ năng nhỏ, không đáng nhắc tới." Dường như Tề Tĩnh An không muốn nói thêm về tay nghề điêu khắc gỗ, hắn mỉm cười đứng dậy vén tay áo lên, ngón tay chỉ vào một sơn đạo bí ẩn trên bản khắc, nghiêm túc chăm chỉ nói về "Chuyện xưa"... "Lần trước chúng ta nói đến Bạch tướng quân giấu ba nghìn binh lính trong núi Bàn Xà, tập kích bất ngờ đánh bại mười nghìn kỵ binh của giặc Trịnh, điểm mấu chốt là ở chỗ này, ngươi nhìn..."
Hạ Hầu Tuyên cũng lập tức tiến vào trạng thái, ngồi thẳng lưng ngay ngắn nghe Tề Tĩnh An kể chuyện xưa... Dĩ nhiên đây không phải câu chuyện bình thường, mà là "Câu chuyện dạy học" bao hàm lịch sử, địa lý, chiến lược, binh pháp bên trong... Tề Tĩnh An có kiến thức bất phàm, tài ăn nói cũng không phải bình thường, nghe hắn đưa nhiều kiền thức vào trong chuyện xưa chậm rãi kể lại, thật sự là một loại thú vui nghe nhìn đỉnh cao. Dưới cái nhìn của Hạ Hầu Tuyên, những "Giờ học" này của Tề Tĩnh An còn hữu ích hơn những học giả cổ hủ giảng kinh thư cho hoàng tử nhiều.
Kinh thư của bậc hiền triết có thể tự học, tự động lĩnh ngộ, nhưng tri thức thu được qua sự từng trải của thiên hạ mới là quý giá nhất.
Ngoài cửa sổ, sóng nước trên mặt sông Kim Thủy gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có du thuyền chậm rãi đi qua; trong cửa sổ, trong gian phòng trang nhã của Hội Tiên lâu, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An người ngồi người đứng, người nghe người nói, thời gian thấm thoát trôi qua trong vô thức...
Cho đến sau giữa trưa, bọn họ tùy ý dùng chút thức ăn cho no bụng, lại không kịp chờ đợi tiếp tục thảo luận... Bọn họ đặt câu hỏi cho nhau, giải đáp các vấn đề của nhau, lại cùng nhau suy nghĩ về chiến lược, phân tích chiến thuật, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, đều coi đối phương là tri kỷ cả đời.
"Tam điện hạ thường có những lời nói kinh người, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt." Lúc này, trời sắc dần tối, mặt trời lặn phía chân trời, ánh sáng chiều tà chiếu vào trong cửa số, trong lúc lơ đãng, Tề Tĩnh An vô tình quay mặt sang bên, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ không giống người phàm của Hạ Hầu Tuyên được trời chiều dát lên một lớp vàng rực, trái tim của hắn không khỏi đập lỡ một nhịp, lời nói tán thưởng bật thốt lên.
"Kinh nghiệm từng trải của ngươi mới thật sự làm ta mở rộng tầm mắt." Hạ Hầu Tuyên học lời Tề Tĩnh An khen lại một câu, trong lòng âm thầm tiêu hóa thành quả hôm nay... Lại nói, tại sao Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng Tề Tĩnh An? Bởi vì người này thật sự là một nhân tài hiếm có!
Đừng thấy Tề Tĩnh An mới hơn hai mươi tuổi, thời gian hắn rời nhà du học cũng đã năm, sáu năm... Từ sau khi hắn đạt được thân phận tú tài lúc mười bốn tuổi thì không đặt tâm tư vào kinh sử tử tập* nữa. Những người đọc sách khác đi ra ngoài du học đều là để thăm hỏi các đại nho, lĩnh giáo học vấn, hy vọng đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, còn Tề Tĩnh An thì sao? Hắn lại Đơn Thân Độc Mã đi đến phía bắc Đại Ngụy và Yến quốc, lại đến biên cảnh Tây Man quan hệ ngoại giao, đi một lượt từ đông sang tây, hiểu rõ địa hình địa vật phong tục tập quán và khí hậu nơi biên cảnh, thậm chí còn đi theo thương đội đến nước láng giềng lượn vài vòng... Chỉ bằng suy nghĩ này của hắn, đã vượt xa tầm nhìn của người bình thường!
*Kinh sử tử tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập
Nhờ kinh nghiệm hai đời, Hạ Hầu Tuyên tâm cơ bất phàm, giỏi về tìm hiểu tâm tư của người khác, nét mặt biến hóa ngày càng thành thạo: Nhưng năng lực này của hắn, so với tài nghệ điêu khắc gỗ của Tề Tĩnh An, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nếu thật sự muốn trị quốc an dân, thậm chí có hành động mở rộng đất đai, Hạ Hầu Tuyên còn phải học hỏi rất nhiều... Mặc dù hắn biết được rất nhiều lý thuyết tiên tiến của người hiện đại, nhưng tình hình thực tế lại là một vấn đề khác, nếu như ngay cả lịch sử địa lý và phong tục tập quán của Đại Ngụy mà hắn cũng không nắm rõ, lại lấy kinh nghiệm hiện đại ra khoe khoang bừa bãi, khoa tay múa chân với chính sự, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn... May mắn thay, hắn gặp được Tề Tĩnh An, người trẻ tuổi có nhiều ý tưởng này đúng lúc có thể bổ sung cho Hạ Hầu Tuyên, vì vậy một khi hai người quen biết, thì nhanh chóng ăn nhịp với nhau, mắt đối mắt.
Đối với Hạ Hầu Tuyên mà nói, Tề Tĩnh An là mưu sĩ hắn nhìn trúng, nhất định phải giữ ở bên người "Sử dụng" thật tốt. Nhưng lấy trình độ kinh sử tử tập của Tề Tĩnh An, hắn tuyệt đối không thể thi đậu Tiến sĩ, muốn ở lại kinh thành làm quan gần như chỉ là chuyện tưởng tượng...Yêu cầu của triều đình Đại Ngụy đối với quan lại ở kinh thành đầu tiên phải là xuất thân Tiến sĩ, ngay cả hoàng đế cũng không thể dễ dàng đánh vỡ quy củ này.
Như vậy, cũng không thể để Tề Tĩnh An vô quan vô chức làm không công chứ? Người trẻ tuổi này rất có lòng cầu tiến, cũng muốn làm gì đó thiết thực, mặc dù hắn không làm được quan ở kinh thành, nhưng với bối cảnh của "Tam điện hạ", sắp xếp hắn tới một địa phương nhậm chức là chuyện hoàn toàn có thể làm được... Nếu như vẫn níu kéo không để hắn đi, còn nghi ngờ mà chèn ép hắn, thì thật sự không phải đạo dùng người.
Vậy nên sau khi cân nhắc lợi hại, Hạ Hầu Tuyên quyết định tìm thời cơ thích hợp nói cho Tề Tĩnh An... Phò mã của Trưởng công chúa là một chức vụ rất tốt, đề nghị vui lòng nhận cho.
Hạ Hầu Tuyên phải trả "Giá cao" nam phẫn nữ trang mới có thể trở thành công chúa duy nhất đương triều, nhưng ca ca sinh đôi Hạ Hầu Trác của hắn lại không có vận may trở thành nhi tử duy nhất của hoàng đế... Có lẽ bởi vì có vết xe đổ "Không người nối dõi" của đường huynh, sau khi lên ngôi, biểu hiện của Hạ Hầu Phan trong chuyện "Sinh con" rất tích cực... Không tính những hoàng tử chết yểu chưa xếp thứ tự và Hạ Hầu Tuyên là tồn tại đặc biệt, hoàng đế bệ hạ tổng cộng có năm hoàng tử:
Đại hoàng tử Hạ Hầu Diễn của cố hoàng hậu Vi thị là trưởng tử, hắn sinh ra trong lúc Hiếu Tông vẫn còn tại vị, bây giờ đã ba mươi tuổi rồi. Năm Thừa Bình thứ mười hai, Hạ Hầu Diễn cập quan, cùng năm được thụ phong là Hoàng Thái Tử... Cũng đúng vào năm ấy, Hạ Hầu Tuyên xuyên không đến, trận hỏa hoạn chào đón hắn chính là một trong những trợ lực giúp Hạ Hầu Diễn đi lên ngôi vị thái tử.
Nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên sinh vào năm Thừa Bình thứ ba, bởi vì mẹ đẻ của hắn - Trịnh phi là công chúa nước Bắc Yến đưa tới Đại Ngụy để hòa thân, cho nên sức cạnh tranh với ngôi vị hoàng đế cực nhỏ, trên căn bản có thể bỏ qua không tính.
Tiếp đó, tạm thời không đề cập tới Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác, nói trước về Tứ hoàng tử Hạ Hầu Tranh một chút: Hắn là con của Từ quý phi, cũng sinh vào năm Thừa Bình thứ sáu, chỉ chênh nửa tuổi so với hai huynh đệ Hạ Hầu Tuyên. Bởi vì ôm hy vọng cực cao với con trai bảo bối, mười mấy năm qua, Từ quý phi vẫn luôn dốc hết sức lực vì Hạ Hầu Tranh tuyên truyền tạo thế - Ba tuổi học văn, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi là có thể viết văn chương sách luận, sau mười tuổi, lại là mỗi năm ra mắt hàng chục bài thơ, bài văn hay... Hạ Hầu Tranh tài danh lan xa là một vị hoàng tử kiêu căng nhất trong tất cả các hoàng tử, hơn nữa sau lưng hắn còn dựa vào một gốc cây đại thụ chọc trời được đặt tên là "Thừa Tướng tam triều", thái tử đại ca của hắn sao có thể không coi hắn như họa lớn trong lòng? Vậy nên hiện nay, cuộc chiến đoạt đích chủ yếu xoay quanh thái tử và Tứ hoàng tử.
Dưới "Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi" của Tứ hoàng tử, Ngũ Hoàng Tử Hạ Hầu Húc chỉ là một đứa bé tám tuổi cũng không có gì để nói, mẹ đẻ của hắn - Từ quý phi gần như dốc cả trái tim vào trên người Hạ Hầu Tranh, chẳng để lại bao nhiêu yêu thương và chú ý cho hắn.
Như thế có thể thấy, tình huống của tất cả các hoàng tử đã vô cùng rõ ràng: Thái tử và Tứ hoàng tử đang Long Tranh Hổ Đấu, nhị hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử là phần tử nhỏ bé và trong suốt, về phần phe Tam hoàng tử... Đang bàng quan, chuẩn bị thừa cơ hành động, ý đồ ngư ông đắc lợi.
Chỉ là, "Con cò" và "Trai ngọc" cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể mặc cho một ngư ông nguy hiểm chờ bên cạnh? Sở dĩ ngọn lửa chiến tranh không lan tới trên người Tam hoàng tử, đó là bởi vì những năm gần đây quả thật Hạ Hầu Trác vô cùng thành thật... Không thấy hắn lôi kéo mấy triều thần, cũng không nuôi vài môn khách, thậm chí lâu lắm mới được gặp mặt Hoàng đế một lần, không hề được coi trọng, căn bản không đáng lo.
Phải biết rằng, ngủ đông là một chuyện, còn cái gì cũng không làm lại là một chuyện khác...
Hạ Hầu Tuyên ở trong hậu cung ẩn nhẫn bày mưu tính kế, cái này được gọi là ngủ đông, nhưng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vút bay lên trời, bởi vì hắn đang âm thầm làm rất nhiều việc, trải rất nhiều đường, hắn từ đầu đến cuối đều tràn đầy tham vọng, tâm trạng tích cực.
Mà Hạ Hầu Trác thì sao? Bởi vì trước hắn có thái tử đại ca danh chính ngôn thuận, sau hắn lại có Tứ hoàng tử thế lớn kiêu ngạo, hơn nữa Thụy phi còn có "Tử huyệt" là Hạ Hầu Tuyên đây, để nhằm ổn thỏa, bà tất nhiên không thể để cho nhi tử lộ ra tài năng quá sớm, rước lấy chú ý của kẻ địch, chỉ có thể dạy hắn hết nhẫn lại nhịn. Nhưng Hạ Hầu Trác cũng không phải nhân vật tinh anh xuyên không đến, nào có ý chí kiên trì như vậy? Mặc dù sống dưới sự bảo vệ của Thụy phi, hắn không gặp phải cản trở gì mà yên ổn trưởng thành, nhưng hắn bị kẹp trong Long Tranh Hổ Đấu giữa huynh đệ, cái này không thể tranh, cái kia không thể giành, chịu đựng mãi liền hết sạch nhuệ khí, đánh mất ý chí chiến đấu, đối với việc học cũng không thèm để ý, ngay cả tính tình cũng trở nên lặng lẽ, cả người trở nên tiêu cực... Ngoại trừ danh tiếng "Long Phượng Trình Tường" và dáng dấp đặc biệt anh tuấn ra, Hạ Hầu Trác thật sự không hề có chút ánh sáng, vô cùng tầm thường.
... Có thể tưởng tượng được Thụy phi chán nản đến mức nào, nhi tử đặt kỳ vọng cao là một tàn thứ phẩm, "Nhi nữ" đã bỏ rơi từ lâu lại trở thành sói đuôi dài, ông trời thật thích đùa giỡn trêu ngươi!
Chỉ là, bất kể Hạ Hầu Trác vô dụng thế nào, cũng không thể xua tan ham muốn quyền lực của Thụy phi: Bà là một nữ nhân rất có dã tâm, vị trí Thái hậu là mục tiêu cuối cùng của bà, thậm chí bà còn từng nghĩ, Hạ Hầu Trác vô dụng như vậy, chỉ cần giúp hắn thượng vị, tương lai cả Đại Ngụy này còn không phải đều nằm trong tay bà ư?!
Cho nên phe Tam hoàng tử này, thật sự góp sức ngầm tranh ngôi vị hoàng đế là Thụy phi, Kỷ gia, cùng với Hạ Hầu Tuyên.
Vì vậy, trong mắt hầu hết mọi người, Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, Ngũ Hoàng Tử giống nhau, đều nhỏ bé và trong suốt. Nhưng trong mắt của Tề Tĩnh An... Tam điện hạ mới thật sự là người tài ba! Hắn không những đa mưu túc trí, tài hoa hơn người, mà còn biết nhìn người, lại có thể ẩn giấu sâu như vậy, lừa hết tất cả người trong thiên hạ, gì mà thái tử, Tứ hoàng tử, so với hắn chỉ là mẩu vụn mà thôi!
Trải qua mấy tháng trao đổi này, Tề Tĩnh An cảm thấy hắn đã gặp được minh chủ đáng để hắn thần phục, đó chính là Tam điện hạ, đây chính là quý nhân trong đời hắn... Gió theo hổ, mây theo rồng*, đối với một người tự xác định vị trí mưu sĩ của mình mà nói, còn chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa?
*Câu gốc: Phong tòng hổ, vân tòng long, tương tự như nước chảy chỗ trũng.
Hai mắt sáng ngời nhìn Hạ Hầu Tuyên đi về phía hắn, mặc dù nụ cười Tề Tĩnh An hơi nhạt, lại xuất phát từ nội tâm, hết sức chân thành.
"Tĩnh An", sau khi "Hạ Hầu Tuyên" vào phòng, mỉm cười đáp lại lời chào của đối phương, sau đó sải bước đến bàn tròn bên cửa sổ ngồi xuống, lại đưa chỉ tay ra hiệu, nói: "Ngươi cũng ngồi, không cần đa lễ. Hôm nay ta tới hơi muộn, ngươi chờ có nóng ruột không?"
Tề Tĩnh An thản nhiên ngồi lại chỗ cũ, mỉm cười nói: "Không vội, yên lặng chờ minh chủ, cần gì phải nóng lòng?"
Hạ Hầu Tuyên cười ha ha, trêu ghẹo nói: "Có lý, chỉ là khi ngươi nói lời này, nếu trên tay cầm thêm một cây quạt lông vũ vung vài cái thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
Tề Tĩnh An nghe vậy sững sờ, làm như thật gật gù nói: "Nhận dạy bảo, vậy ta lập tức đi mua một cây quạt, ngày đêm mang theo bên người, chuẩn bị ra vẻ làm dáng bất cứ lúc nào, tuyệt đối có thể lừa người khác sửng sốt, liên tục nói với ta... Xin tiên sinh rời núi giúp ta!"
Hạ Hầu Tuyên không khỏi buồn cười: "Ừ, tiên sinh quả nhiên đại tài, xin tiên sinh rời núi giúp ta!" Hắn nói như vậy, hai người đều vui vẻ mà cười.
Cười một lúc, Tề Tĩnh An đặt bình trà xanh lên trên bếp đun, động tác của hắn mang theo một loại ý vị phong nhã ý vị, nhưng đồng thời cũng gọn gàng linh hoạt, không chút dài dòng dây dưa nào, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thư thái.
Hạ Hầu Tuyên lẳng lặng nhìn Tề Tĩnh An pha trà, giống như đang thưởng thức một buổi biểu diễn nghệ thuật. Mãi đến khi đối phương hoàn thành một loạt động tác chọn trà, thêm nước, điều chỉnh độ lửa, hắn mới vừa lòng mỉm cười nói: "Từ lần trước uống trà ngươi pha, thì trà người khác pha trà đều trở nên nhạt nhẽo vô vị... Lúc ngươi chờ ta thì không hề nóng ruột, còn khi ta chạy tới lại cực kỳ gấp gáp, đầu tiên là muốn uống trà ngươi pha, sau đó muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, nếu hôm nay không thể thỏa mãn mong ước, chắc chắn sẽ làm ta khó ăn khó nuốt, ngủ không yên giấc."
Chân mày Tề Tĩnh An cau lại, cười nhạt nói: "Ngươi nói như vậy muốn làm ta cảm thấy xấu hổ à? Cố ý thổi phồng... Lấy định lực của ngươi, nào đến nỗi như thế."
"Cho dù định lực của ta có tốt hơn nữa, cũng không chống đỡ nổi sức hấp dẫn của Tĩnh An ngươi đâu." Hạ Hầu Tuyên thuận miệng nói một câu đùa giỡn, bản thân hắn không cảm thấy gì, nhưng da mặt của Tề Tĩnh An nào có dày như vậy? Gò má đột nhiên nóng bừng, Tề Tĩnh An vội vàng chuyển đề tài, trên dưới thay đổi có hơi gượng gạo... "Đừng đùa nữa, đúng rồi, lần trước ngươi nói không tưởng tượng được địa hình núi Bàn Xà, ta đặc biệt làm cái này..."
Từ lúc vào cửa Hạ Hầu Tuyên đã thấy bên tay Tề Tĩnh An vẫn để một bọc đồ, vốn hắn còn đang suy đoán xem bên trong chứa thứ gì, bây giờ vừa nhìn, thật sự làm hai mắt hắn sáng ngời, vô cùng vui mừng... Đó là một tấm gỗ lớn hơn bàn cờ một chút được chạm khắc, cảm thấy hơi giống như bàn mô hình bất động sản trong ấn tượng của Hạ Hầu Tuyên. Trên bản khắc gỗ, có núi non trùng điệp nhấp nhô kích cỡ bằng chén trà, uốn lượn như rắn, còn có cây cối, sông suối, thành trì, quân đội... Tất cả đều được chạm khắc sống động, hoàn toàn thể hiện một khu vực địa hình địa vật vô cùng sinh động và rõ nét, cảm giác như chính bản thân đang ở đó.
"Đây là tác phẩm của ngươi? Thật sự không ngờ ngươi còn là một bậc thầy khắc gỗ, khó tin quá!" Hạ Hầu Tuyên liên tục khen ngợi, cảm thán không thôi, trước đó hắn thật sự không biết Tề Tĩnh An còn có tay nghề này.
"Chút kỹ năng nhỏ, không đáng nhắc tới." Dường như Tề Tĩnh An không muốn nói thêm về tay nghề điêu khắc gỗ, hắn mỉm cười đứng dậy vén tay áo lên, ngón tay chỉ vào một sơn đạo bí ẩn trên bản khắc, nghiêm túc chăm chỉ nói về "Chuyện xưa"... "Lần trước chúng ta nói đến Bạch tướng quân giấu ba nghìn binh lính trong núi Bàn Xà, tập kích bất ngờ đánh bại mười nghìn kỵ binh của giặc Trịnh, điểm mấu chốt là ở chỗ này, ngươi nhìn..."
Hạ Hầu Tuyên cũng lập tức tiến vào trạng thái, ngồi thẳng lưng ngay ngắn nghe Tề Tĩnh An kể chuyện xưa... Dĩ nhiên đây không phải câu chuyện bình thường, mà là "Câu chuyện dạy học" bao hàm lịch sử, địa lý, chiến lược, binh pháp bên trong... Tề Tĩnh An có kiến thức bất phàm, tài ăn nói cũng không phải bình thường, nghe hắn đưa nhiều kiền thức vào trong chuyện xưa chậm rãi kể lại, thật sự là một loại thú vui nghe nhìn đỉnh cao. Dưới cái nhìn của Hạ Hầu Tuyên, những "Giờ học" này của Tề Tĩnh An còn hữu ích hơn những học giả cổ hủ giảng kinh thư cho hoàng tử nhiều.
Kinh thư của bậc hiền triết có thể tự học, tự động lĩnh ngộ, nhưng tri thức thu được qua sự từng trải của thiên hạ mới là quý giá nhất.
Ngoài cửa sổ, sóng nước trên mặt sông Kim Thủy gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có du thuyền chậm rãi đi qua; trong cửa sổ, trong gian phòng trang nhã của Hội Tiên lâu, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An người ngồi người đứng, người nghe người nói, thời gian thấm thoát trôi qua trong vô thức...
Cho đến sau giữa trưa, bọn họ tùy ý dùng chút thức ăn cho no bụng, lại không kịp chờ đợi tiếp tục thảo luận... Bọn họ đặt câu hỏi cho nhau, giải đáp các vấn đề của nhau, lại cùng nhau suy nghĩ về chiến lược, phân tích chiến thuật, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, đều coi đối phương là tri kỷ cả đời.
"Tam điện hạ thường có những lời nói kinh người, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt." Lúc này, trời sắc dần tối, mặt trời lặn phía chân trời, ánh sáng chiều tà chiếu vào trong cửa số, trong lúc lơ đãng, Tề Tĩnh An vô tình quay mặt sang bên, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ không giống người phàm của Hạ Hầu Tuyên được trời chiều dát lên một lớp vàng rực, trái tim của hắn không khỏi đập lỡ một nhịp, lời nói tán thưởng bật thốt lên.
"Kinh nghiệm từng trải của ngươi mới thật sự làm ta mở rộng tầm mắt." Hạ Hầu Tuyên học lời Tề Tĩnh An khen lại một câu, trong lòng âm thầm tiêu hóa thành quả hôm nay... Lại nói, tại sao Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng Tề Tĩnh An? Bởi vì người này thật sự là một nhân tài hiếm có!
Đừng thấy Tề Tĩnh An mới hơn hai mươi tuổi, thời gian hắn rời nhà du học cũng đã năm, sáu năm... Từ sau khi hắn đạt được thân phận tú tài lúc mười bốn tuổi thì không đặt tâm tư vào kinh sử tử tập* nữa. Những người đọc sách khác đi ra ngoài du học đều là để thăm hỏi các đại nho, lĩnh giáo học vấn, hy vọng đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, còn Tề Tĩnh An thì sao? Hắn lại Đơn Thân Độc Mã đi đến phía bắc Đại Ngụy và Yến quốc, lại đến biên cảnh Tây Man quan hệ ngoại giao, đi một lượt từ đông sang tây, hiểu rõ địa hình địa vật phong tục tập quán và khí hậu nơi biên cảnh, thậm chí còn đi theo thương đội đến nước láng giềng lượn vài vòng... Chỉ bằng suy nghĩ này của hắn, đã vượt xa tầm nhìn của người bình thường!
*Kinh sử tử tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập
Nhờ kinh nghiệm hai đời, Hạ Hầu Tuyên tâm cơ bất phàm, giỏi về tìm hiểu tâm tư của người khác, nét mặt biến hóa ngày càng thành thạo: Nhưng năng lực này của hắn, so với tài nghệ điêu khắc gỗ của Tề Tĩnh An, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nếu thật sự muốn trị quốc an dân, thậm chí có hành động mở rộng đất đai, Hạ Hầu Tuyên còn phải học hỏi rất nhiều... Mặc dù hắn biết được rất nhiều lý thuyết tiên tiến của người hiện đại, nhưng tình hình thực tế lại là một vấn đề khác, nếu như ngay cả lịch sử địa lý và phong tục tập quán của Đại Ngụy mà hắn cũng không nắm rõ, lại lấy kinh nghiệm hiện đại ra khoe khoang bừa bãi, khoa tay múa chân với chính sự, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn... May mắn thay, hắn gặp được Tề Tĩnh An, người trẻ tuổi có nhiều ý tưởng này đúng lúc có thể bổ sung cho Hạ Hầu Tuyên, vì vậy một khi hai người quen biết, thì nhanh chóng ăn nhịp với nhau, mắt đối mắt.
Đối với Hạ Hầu Tuyên mà nói, Tề Tĩnh An là mưu sĩ hắn nhìn trúng, nhất định phải giữ ở bên người "Sử dụng" thật tốt. Nhưng lấy trình độ kinh sử tử tập của Tề Tĩnh An, hắn tuyệt đối không thể thi đậu Tiến sĩ, muốn ở lại kinh thành làm quan gần như chỉ là chuyện tưởng tượng...Yêu cầu của triều đình Đại Ngụy đối với quan lại ở kinh thành đầu tiên phải là xuất thân Tiến sĩ, ngay cả hoàng đế cũng không thể dễ dàng đánh vỡ quy củ này.
Như vậy, cũng không thể để Tề Tĩnh An vô quan vô chức làm không công chứ? Người trẻ tuổi này rất có lòng cầu tiến, cũng muốn làm gì đó thiết thực, mặc dù hắn không làm được quan ở kinh thành, nhưng với bối cảnh của "Tam điện hạ", sắp xếp hắn tới một địa phương nhậm chức là chuyện hoàn toàn có thể làm được... Nếu như vẫn níu kéo không để hắn đi, còn nghi ngờ mà chèn ép hắn, thì thật sự không phải đạo dùng người.
Vậy nên sau khi cân nhắc lợi hại, Hạ Hầu Tuyên quyết định tìm thời cơ thích hợp nói cho Tề Tĩnh An... Phò mã của Trưởng công chúa là một chức vụ rất tốt, đề nghị vui lòng nhận cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.