Chương 4: Bị đòi nhẫn
Hoa Liễm Ngọc
13/07/2024
Sáng hôm nay Tuấn Anh dậy sớm, anh nghe nặng đầu do rượu để lại, vỗ vỗ trán vài cái rồi nhìn sang bên cạnh thì không thấy Khánh Băng đâu, anh khẽ nhíu mày "dậy sớm thế, gần đây cô ấy rất lạ!"
- Mình dậy rồi à? Ra ăn sáng đi mình.
Tuấn Anh khẽ cười "anh chải răng đã!"
Khánh Băng không nói gì, chỉ quay lưng rời đi...
Tuấn Anh khó hiểu và cũng có chút khó chịu, anh cảm nhận Khánh Băng đang muốn né tránh anh. Suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài!
Khánh Băng đã dọn xong bữa sáng lên bàn, bữa ăn sáng hôm nay khá tươm tất.
Tuấn Anh vừa vệ sinh cá nhân xong, liền ra nhà trước ăn sáng cùng vợ, vì sợ cô đợi lâu nên anh rất nhanh tay lẹ chân. Vừa bước lên nhà trước anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Và rồi anh đã phải rất kinh ngạc khi nhìn thấy bữa sáng được bày ra bàn...có thịt kho trứng, có cá chép hấp và đĩa rau xào thịt, đây là món ăn của gia đình khá giả.
"Hôm nay nhà mình ăn sang thế em?"
- Anh sắp đến ngày thi rồi, phải bồi bổ một chút để anh còn có sức ôn bài.
"Mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?"
- Là em kiếm được, anh bận tâm làm gì. Sau này, anh cứ yên tâm học hành...đừng lo lắng chuyện tiền nong nữa.
"Nhưng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Khánh Băng mỉm cười "em có được công việc tốt rồi, mình chớ nên để tâm!"
"Mà việc gì thế?"
- À! Em học người ta đi buôn, cũng kiếm được chút lợi nhuận. Có thể trang trải cuộc sống của vợ chồng mình. Sau này, anh cứ chú tâm vào việc học là được.
Tuấn Anh gật đầu "được, vậy anh sẽ cố gắng học...anh hứa với mình, sau này khi anh công thành danh toại...anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, sẽ không bao giờ để em vất vả nữa!"
Khánh Băng rưng rưng nước mắt "mình nói thật chứ?"
Tuấn Anh gật đầu "anh xin thề, sau này khi anh có sự nghiệp trong tay...tuyệt đối không để em thiệt thòi!"
- Được, em sẽ cố gắng hết sức để anh có được sự nghiệp.
Tuấn Anh ôm lấy Khánh Băng "anh rất biết ơn mình, vì mình luôn thay anh gánh vác những vất vả trong cuộc sống. Kiếp này cưới được em làm vợ, chính là phúc phần của anh".
Khánh Băng lau vội giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi "thôi, ăn sáng đi anh, thức ăn sắp nguội cả rồi".
"Ừm!"
…………………
Từ sau hôm ấy, Khánh Băng tập buôn bán, thúng hàng của cô cũng chỉ là vài bó rau, và ít củ quả. Cô buôn bán cho có công việc, nhằm che mắt mọi người và cả chồng cô. Cô ngồi đến tan buổi chợ thì cũng lời được vài đồng, nói nhiều không nhiều nhưng cũng mua được cân gạo, con khô.
Trời bắt đầu đổ những cơn mưa, báo hiệu mùa hè sắp đến...ngày Tuấn Anh ra tỉnh thi cũng gần kề.
Tan buổi chợ, Khánh Băng đặt cái thúng lên xe và đạp xe về nhà. Đường quê hôm nay rất đông người qua lại, ai cũng vội và rất vội.
Khánh Băng giảm tốc độ, cô đưa mắt nhìn quanh rồi lại tiếp tục đạp xe..."sao họ có vẻ như rất vội nhỉ!"
Nghe có tiếng kèn trống, Khánh Băng nhíu mày "à...hoá ra trong thôn lại có người qua đời".
Cô không đạp xe nữa mà xuống xe dẫn bộ, cô đi về phía đám đông, qua một đoạn đường quanh co thì cũng đến được ngôi nhà có tang, đó là một ngôi nhà rất giàu có. Cô đứng nhìn thật lâu rồi mới dẫn xe ra về...
………………
Vừa về đến nhà, cô chống xe giữa sân rồi bê thúng rau vào nhà. Thấy Tuấn Anh đang ngồi học bài miệt mài, cô nhìn anh đến ngây ngô "hoá ra lúc anh ấy ngồi học bài lại cuốn hút đến như thế, nhìn mãi cũng không biết chán".
Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn Khánh Băng rồi khẽ nhíu mày "mình về rồi à? Sao hôm nay mình về trễ thế?"
- À, là hôm nay không được đông khách lắm mình à!
"Mình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng quá vất vả mà ảnh hưởng đến sức khỏe".
- Vất vả gì chứ, chỉ là ngồi bán rau thôi mà mình.
Tuấn Anh mỉm cười "anh thấy mình có gầy đi nhiều!"
- Thôi, anh tiếp tục ôn bài đi. Em ra sau bếp nấu cơm.
"Anh nấu cơm rồi, đợi mình về nấu thức ăn thôi!"
- Mình giỏi quá đi mất, đã bận ôn thi mà còn nấu cơm nữa. Cứ để em nấu là được mà.
Tuấn Anh thở dài "nhìn mình vất vả anh xót lắm, giúp được gì cho mình thì anh đều không ngại".
Mắt Khánh Băng rươm rướm nước "em ra sau nấu thức ăn đây".
…………………
"Sao mình còn chưa ngủ?"
Khánh Băng quay sang nhìn chồng "anh học bài xong rồi à?"
"Ừm!"
- Còn mấy hôm nữa anh lên tỉnh thi?
"Ba hôm nữa anh đi".
- Anh ngủ sớm đi, thời gian này anh đừng để bị ốm mà ảnh hưởng đến kỳ thi.
"Ừm!"
Khánh Băng lại quay lưng về phía Tuấn Anh, anh chợt nhíu mày "lại giữ khoảng cách với mình".
Tuấn Anh đặt tay lên vai Khánh Băng, xoa nhẹ vai cô nhưng không thấy cô có phản ứng gì, anh thoáng buồn và rụt tay về. Nằm buồn một lúc thì anh lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Khánh Băng mới ngồi dậy và bước xuống giường. Để xác định Tuấn Anh đã ngủ, cô giật chân anh "mình à!"
Từ trước đến giờ Khánh Băng biết Tuấn Anh có một cái tật, khi ngủ là sẽ ngủ say như chết, có vác anh thả xuống sông thì anh vẫn ngủ say.
Đứng nhìn chồng thêm một lúc, Khánh Băng vặn ngọn đèn dầu thấp xuống và thay bộ bà ba cũ, rồi vác dụng cụ ra khỏi nhà...
Cô trở về nhà khi trời mờ sáng như những lần trộm mộ khác.
Tắm rửa xong, cô thấy mệt quá nên lên giường nằm. Vừa mới thiếp đi một lúc...
*Trả nhẫn cho tôi...
Khánh Băng rất mệt mỏi, cô mơ hồ nghe được tiếng của ai đó..."trả nhẫn cho tôi..."
Khánh Băng gượng mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, cô liền khép lại đôi mắt đẹp.
*Trả nhẫn cho tôi...
Cảm giác ớn lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông khiến Khánh Băng rùn mình, cô kéo chăn đắp lên người.
*Trả nhẫn cho tôi...
Khánh Băng bị âm thanh lạnh lẽo kia làm phiền nên thấy bực mình, cô kéo chăn trùm kín đầu và ngủ một giấc đến quá ngọ.
Khi cô thức dậy, thấy đầu rất đau nên ngồi mãi trên giường. Cô chợt nhớ lại chuyện lúc mờ sáng rồi chợt đưa tay lên che miệng "đòi nhẫn sao?"
"Mình chịu dậy rồi à?"
Khánh Băng quay mặt về phía cửa phòng nhìn chồng "em..."
Nhìn Khánh Băng trong bộ dạng mệt mỏi, Tuấn Anh thấy đau lòng nên bước đến ngồi cạnh cô "mình thấy không khỏe chỗ nào?"
- Dạ không, chắc do em thiếu ngủ thôi.
- Mình dậy rồi à? Ra ăn sáng đi mình.
Tuấn Anh khẽ cười "anh chải răng đã!"
Khánh Băng không nói gì, chỉ quay lưng rời đi...
Tuấn Anh khó hiểu và cũng có chút khó chịu, anh cảm nhận Khánh Băng đang muốn né tránh anh. Suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài!
Khánh Băng đã dọn xong bữa sáng lên bàn, bữa ăn sáng hôm nay khá tươm tất.
Tuấn Anh vừa vệ sinh cá nhân xong, liền ra nhà trước ăn sáng cùng vợ, vì sợ cô đợi lâu nên anh rất nhanh tay lẹ chân. Vừa bước lên nhà trước anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Và rồi anh đã phải rất kinh ngạc khi nhìn thấy bữa sáng được bày ra bàn...có thịt kho trứng, có cá chép hấp và đĩa rau xào thịt, đây là món ăn của gia đình khá giả.
"Hôm nay nhà mình ăn sang thế em?"
- Anh sắp đến ngày thi rồi, phải bồi bổ một chút để anh còn có sức ôn bài.
"Mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?"
- Là em kiếm được, anh bận tâm làm gì. Sau này, anh cứ yên tâm học hành...đừng lo lắng chuyện tiền nong nữa.
"Nhưng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Khánh Băng mỉm cười "em có được công việc tốt rồi, mình chớ nên để tâm!"
"Mà việc gì thế?"
- À! Em học người ta đi buôn, cũng kiếm được chút lợi nhuận. Có thể trang trải cuộc sống của vợ chồng mình. Sau này, anh cứ chú tâm vào việc học là được.
Tuấn Anh gật đầu "được, vậy anh sẽ cố gắng học...anh hứa với mình, sau này khi anh công thành danh toại...anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, sẽ không bao giờ để em vất vả nữa!"
Khánh Băng rưng rưng nước mắt "mình nói thật chứ?"
Tuấn Anh gật đầu "anh xin thề, sau này khi anh có sự nghiệp trong tay...tuyệt đối không để em thiệt thòi!"
- Được, em sẽ cố gắng hết sức để anh có được sự nghiệp.
Tuấn Anh ôm lấy Khánh Băng "anh rất biết ơn mình, vì mình luôn thay anh gánh vác những vất vả trong cuộc sống. Kiếp này cưới được em làm vợ, chính là phúc phần của anh".
Khánh Băng lau vội giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi "thôi, ăn sáng đi anh, thức ăn sắp nguội cả rồi".
"Ừm!"
…………………
Từ sau hôm ấy, Khánh Băng tập buôn bán, thúng hàng của cô cũng chỉ là vài bó rau, và ít củ quả. Cô buôn bán cho có công việc, nhằm che mắt mọi người và cả chồng cô. Cô ngồi đến tan buổi chợ thì cũng lời được vài đồng, nói nhiều không nhiều nhưng cũng mua được cân gạo, con khô.
Trời bắt đầu đổ những cơn mưa, báo hiệu mùa hè sắp đến...ngày Tuấn Anh ra tỉnh thi cũng gần kề.
Tan buổi chợ, Khánh Băng đặt cái thúng lên xe và đạp xe về nhà. Đường quê hôm nay rất đông người qua lại, ai cũng vội và rất vội.
Khánh Băng giảm tốc độ, cô đưa mắt nhìn quanh rồi lại tiếp tục đạp xe..."sao họ có vẻ như rất vội nhỉ!"
Nghe có tiếng kèn trống, Khánh Băng nhíu mày "à...hoá ra trong thôn lại có người qua đời".
Cô không đạp xe nữa mà xuống xe dẫn bộ, cô đi về phía đám đông, qua một đoạn đường quanh co thì cũng đến được ngôi nhà có tang, đó là một ngôi nhà rất giàu có. Cô đứng nhìn thật lâu rồi mới dẫn xe ra về...
………………
Vừa về đến nhà, cô chống xe giữa sân rồi bê thúng rau vào nhà. Thấy Tuấn Anh đang ngồi học bài miệt mài, cô nhìn anh đến ngây ngô "hoá ra lúc anh ấy ngồi học bài lại cuốn hút đến như thế, nhìn mãi cũng không biết chán".
Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn Khánh Băng rồi khẽ nhíu mày "mình về rồi à? Sao hôm nay mình về trễ thế?"
- À, là hôm nay không được đông khách lắm mình à!
"Mình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng quá vất vả mà ảnh hưởng đến sức khỏe".
- Vất vả gì chứ, chỉ là ngồi bán rau thôi mà mình.
Tuấn Anh mỉm cười "anh thấy mình có gầy đi nhiều!"
- Thôi, anh tiếp tục ôn bài đi. Em ra sau bếp nấu cơm.
"Anh nấu cơm rồi, đợi mình về nấu thức ăn thôi!"
- Mình giỏi quá đi mất, đã bận ôn thi mà còn nấu cơm nữa. Cứ để em nấu là được mà.
Tuấn Anh thở dài "nhìn mình vất vả anh xót lắm, giúp được gì cho mình thì anh đều không ngại".
Mắt Khánh Băng rươm rướm nước "em ra sau nấu thức ăn đây".
…………………
"Sao mình còn chưa ngủ?"
Khánh Băng quay sang nhìn chồng "anh học bài xong rồi à?"
"Ừm!"
- Còn mấy hôm nữa anh lên tỉnh thi?
"Ba hôm nữa anh đi".
- Anh ngủ sớm đi, thời gian này anh đừng để bị ốm mà ảnh hưởng đến kỳ thi.
"Ừm!"
Khánh Băng lại quay lưng về phía Tuấn Anh, anh chợt nhíu mày "lại giữ khoảng cách với mình".
Tuấn Anh đặt tay lên vai Khánh Băng, xoa nhẹ vai cô nhưng không thấy cô có phản ứng gì, anh thoáng buồn và rụt tay về. Nằm buồn một lúc thì anh lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Khánh Băng mới ngồi dậy và bước xuống giường. Để xác định Tuấn Anh đã ngủ, cô giật chân anh "mình à!"
Từ trước đến giờ Khánh Băng biết Tuấn Anh có một cái tật, khi ngủ là sẽ ngủ say như chết, có vác anh thả xuống sông thì anh vẫn ngủ say.
Đứng nhìn chồng thêm một lúc, Khánh Băng vặn ngọn đèn dầu thấp xuống và thay bộ bà ba cũ, rồi vác dụng cụ ra khỏi nhà...
Cô trở về nhà khi trời mờ sáng như những lần trộm mộ khác.
Tắm rửa xong, cô thấy mệt quá nên lên giường nằm. Vừa mới thiếp đi một lúc...
*Trả nhẫn cho tôi...
Khánh Băng rất mệt mỏi, cô mơ hồ nghe được tiếng của ai đó..."trả nhẫn cho tôi..."
Khánh Băng gượng mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, cô liền khép lại đôi mắt đẹp.
*Trả nhẫn cho tôi...
Cảm giác ớn lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông khiến Khánh Băng rùn mình, cô kéo chăn đắp lên người.
*Trả nhẫn cho tôi...
Khánh Băng bị âm thanh lạnh lẽo kia làm phiền nên thấy bực mình, cô kéo chăn trùm kín đầu và ngủ một giấc đến quá ngọ.
Khi cô thức dậy, thấy đầu rất đau nên ngồi mãi trên giường. Cô chợt nhớ lại chuyện lúc mờ sáng rồi chợt đưa tay lên che miệng "đòi nhẫn sao?"
"Mình chịu dậy rồi à?"
Khánh Băng quay mặt về phía cửa phòng nhìn chồng "em..."
Nhìn Khánh Băng trong bộ dạng mệt mỏi, Tuấn Anh thấy đau lòng nên bước đến ngồi cạnh cô "mình thấy không khỏe chỗ nào?"
- Dạ không, chắc do em thiếu ngủ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.