Chương 3: Trộm mộ
Hoa Liễm Ngọc
13/07/2024
"Mình à, anh về rồi đây!"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tuấn Anh chống xe giữa sân và cầm rọ cá đi thẳng vào bếp. Lúc đi ngang qua phòng ngủ, anh ghé đầu vào nhìn nhưng không thấy Khánh Băng đâu "đang bệnh mà đi đâu vậy chứ?"
Tuấn Anh mang rọ cá ra sau bờ ao ngồi làm, bắt nửa ngày trời cũng chỉ được vài con cá nhỏ.
Tuấn Anh nhìn vào rổ cá rồi ngao ngán thở dài "đúng là đã nghèo thì phải khổ, mình phải tìm cách thoát nghèo thôi".
"Mà vợ mình đi đâu vậy chứ? Giữa ngọ rồi mà còn chưa về".
Tuấn Anh làm cá xong thì rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp đặt lên giá, nhưng anh cũng chỉ biết nhìn chứ không biết nấu gì và nấu như thế nào. Trước giờ toàn vợ nấu cho anh ăn.
Cháy bếp lại nghi ngút khói, anh nấu chín nồi cơm và đợi Khánh Băng về nấu thức ăn, anh thật sự không biết nấu.
Đợi mãi vẫn chưa thấy Khánh Băng trở về, Tuấn Anh đứng ngồi không yên "có thể đi đâu được chứ!"
Nghe bụng kêu ùng ục, Tuấn Anh bực quá nên bê nồi cơm ra ăn, múc đầy chén cơm thì anh mới chợt nhớ ra "ừ...thế này..."
Lưỡng lự một lúc, Tuấn Anh quyết định lùa vội chén cơm, lòng tự nhủ "ăn để sống vậy!"
Nghe có tiếng bước chân, Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn...thấy Khánh Băng đang xách giỏ đi vào bếp, anh chợt chau mày "mình đi đâu mà giờ này mới về?"
Khánh Băng ấp a ấp úng, hai tay nắm chặt vạt áo "em...em..."
Tuấn Anh lạnh mặt và bỏ đi ra nhà trước.
Khánh Băng chỉ biết cúi mặt, cô đưa tay sờ vào túi áo. Hôm nay cô đã phải đi bộ một quãng đường rất xa để sang thôn bên cạnh bán đi một ít vàng, vài hôm nữa Tuấn Anh phải ra tỉnh thi, cần phải có tiền để xoay xở.
Tuấn Anh bực tức, uống vội mấy ngụm trà rồi dẫn chiếc xe đạp ra khỏi nhà.
Khánh Băng mới nép mình bên song cửa nhìn theo bóng lưng Tuấn Anh, đến khi thấy bóng dáng anh khuất sau hàng rào hoa dâm bụt thì cô mới bước ra sân. Trong lòng cô có đến trăm nghìn nỗi ưu tư.
Tuấn Anh đi đến chiều vẫn chưa về, Khánh Băng vẫn đứng giữa sân đợi anh đến chiều.
Hoàng hôn trên quên nghèo thật bình yên. Đâu đó là vài sợi nắng mong manh còn sót lại rơi xuống hàng hoa dâm bụt, vài chú bướm chập chờn như đang đưa tiễn hoàng hôn. Cảnh đẹp yên bình trước mắt khiến cô nhìn đến ngây ngốc, cô thầm nghĩ "hoàng hôn bao giờ cũng đẹp, nhưng nó thật sự buồn quá, nó như sắp kết thúc mọi thứ tốt đẹp và bắt đầu nhường chỗ cho màn đêm tăm tối".
Khánh Băng càng cảm nhận hoàng hôn càng nghe lòng thê lương, cô bật khóc.
Cuối cùng thì hoàng hôn cũng qua đi và màn đêm kéo đến. Bóng tối không trăng sao bao phủ xuống vùng quê nghèo.
Tuấn Anh trở về nhà khi say khướt, anh dẫn xe đạp vào sân, thấy Khánh Băng đứng như pho tượng thì nhíu mày, nhưng rồi anh cũng mặc kệ cô, anh đá chống xe và xiêu xiêu quẹo quẹo đi vào nhà.
"Làm gì mà không thắp đèn, để nhà tối đen như mực thế này!"
Tuấn Anh lấy bật lửa ra và thắp sáng ngọn đèn chong cóc, anh đặt chiếc đèn lên bàn rồi đi về phòng.
Khánh Băng càng khóc nhiều hơn khi nhận được sự hững hờ của Tuấn Anh, cô quay đầu nhìn vào nhà...ánh đèn dầu le lói giữa căn nhà tranh nghèo xơ xác, càng khiến cho khung cảnh trước mắt thêm tiêu điều.
Nhìn ngắm xung quanh thêm một lúc, Khánh Băng mới lủi thủi đi vào nhà. Cô không đi về phòng mà ngồi xuống ghế nhắm nhép tách trà.
Lúc bấy giờ Tuấn Anh đã chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành.
Nghe ngoài trời có tiếng côn trùng réo gọi nhau, rồi còn có cả tiếng ếch nhái, Khánh Băng khẽ lí rí trong miệng "hoá ra màn đêm lại nhộn nhịp đến vậy".
Đây là lần đầu tiên Khánh Băng để ý đến những tiếng động trong đêm, cô bước ra cửa và nhìn về phía cánh đồng rộng, nơi đó có vài ngôi mộ hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm. Cô chợt nhớ về ký ức tuổi thơ, thuở nhỏ cô đã từng được chứng kiến cảnh khâm liệm...như là người nhà đã bỏ thứ gì đó vào miệng người đã khuất...là vàng. Đúng vậy, chính là vàng.
Khánh Băng vội đi về phòng, ngọn đèn dầu le lói được treo trên vách chiếu rọi cả căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu, cô nhìn lên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng...đó chỉ là chiếc giường tre và được trải tấm chiếu nhưng tấm chiếu ấy cũng đã quá cũ, rách.
Khánh Băng đã đứng nhìn khá lâu, thấy Tuấn Anh đã ngủ say, cô bước đến bên cạnh và lắc tay anh để xác định rằng anh đã ngủ, cô khẽ lên tiếng hỏi "mình ơi, anh đã ngủ chưa?"
Không nghe thấy tiếng trả lời từ chồng, Khánh Băng yên tâm và nhanh chóng thay bộ quần áo cũ rích, sau đó vác dụng cụ đi ra đồng, bóng dáng bé nhỏ của cô thoăn thoắt trong đêm vắng lặng, tăm tối...trời đêm nay không trăng cũng không sao, cô đi về phía những ngôi mộ.
Cô quyết định khai quật một trong số các ngôi mộ, đó là ngôi mộ đã được chôn cất từ hơn chục năm trước, khi mở nắp quan tài thì cô không khỏi kinh hoàng "oẹ..."
Mùi hôi thối bốc lên khiến cô không thể chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo, nhưng rồi cô tự trấn tĩnh bản thân và tự động viên bản thân mình cố lên.
Sau khi lấy được thứ trong miệng người chết thì cô hoàn thành việc chôn cất, đến khi ngôi mộ giống như lúc đầu thì cô mới yên tâm ra về.
Tắm rửa xong, cô mang bộ quần áo thấm đầy mùi hôi thối đi chôn lấp sau vườn.
Nghe cơ thể vẫn còn mùi khó chịu, cô một lần nữa lại ra sau bờ ao tắm gội.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tuấn Anh chống xe giữa sân và cầm rọ cá đi thẳng vào bếp. Lúc đi ngang qua phòng ngủ, anh ghé đầu vào nhìn nhưng không thấy Khánh Băng đâu "đang bệnh mà đi đâu vậy chứ?"
Tuấn Anh mang rọ cá ra sau bờ ao ngồi làm, bắt nửa ngày trời cũng chỉ được vài con cá nhỏ.
Tuấn Anh nhìn vào rổ cá rồi ngao ngán thở dài "đúng là đã nghèo thì phải khổ, mình phải tìm cách thoát nghèo thôi".
"Mà vợ mình đi đâu vậy chứ? Giữa ngọ rồi mà còn chưa về".
Tuấn Anh làm cá xong thì rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp đặt lên giá, nhưng anh cũng chỉ biết nhìn chứ không biết nấu gì và nấu như thế nào. Trước giờ toàn vợ nấu cho anh ăn.
Cháy bếp lại nghi ngút khói, anh nấu chín nồi cơm và đợi Khánh Băng về nấu thức ăn, anh thật sự không biết nấu.
Đợi mãi vẫn chưa thấy Khánh Băng trở về, Tuấn Anh đứng ngồi không yên "có thể đi đâu được chứ!"
Nghe bụng kêu ùng ục, Tuấn Anh bực quá nên bê nồi cơm ra ăn, múc đầy chén cơm thì anh mới chợt nhớ ra "ừ...thế này..."
Lưỡng lự một lúc, Tuấn Anh quyết định lùa vội chén cơm, lòng tự nhủ "ăn để sống vậy!"
Nghe có tiếng bước chân, Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn...thấy Khánh Băng đang xách giỏ đi vào bếp, anh chợt chau mày "mình đi đâu mà giờ này mới về?"
Khánh Băng ấp a ấp úng, hai tay nắm chặt vạt áo "em...em..."
Tuấn Anh lạnh mặt và bỏ đi ra nhà trước.
Khánh Băng chỉ biết cúi mặt, cô đưa tay sờ vào túi áo. Hôm nay cô đã phải đi bộ một quãng đường rất xa để sang thôn bên cạnh bán đi một ít vàng, vài hôm nữa Tuấn Anh phải ra tỉnh thi, cần phải có tiền để xoay xở.
Tuấn Anh bực tức, uống vội mấy ngụm trà rồi dẫn chiếc xe đạp ra khỏi nhà.
Khánh Băng mới nép mình bên song cửa nhìn theo bóng lưng Tuấn Anh, đến khi thấy bóng dáng anh khuất sau hàng rào hoa dâm bụt thì cô mới bước ra sân. Trong lòng cô có đến trăm nghìn nỗi ưu tư.
Tuấn Anh đi đến chiều vẫn chưa về, Khánh Băng vẫn đứng giữa sân đợi anh đến chiều.
Hoàng hôn trên quên nghèo thật bình yên. Đâu đó là vài sợi nắng mong manh còn sót lại rơi xuống hàng hoa dâm bụt, vài chú bướm chập chờn như đang đưa tiễn hoàng hôn. Cảnh đẹp yên bình trước mắt khiến cô nhìn đến ngây ngốc, cô thầm nghĩ "hoàng hôn bao giờ cũng đẹp, nhưng nó thật sự buồn quá, nó như sắp kết thúc mọi thứ tốt đẹp và bắt đầu nhường chỗ cho màn đêm tăm tối".
Khánh Băng càng cảm nhận hoàng hôn càng nghe lòng thê lương, cô bật khóc.
Cuối cùng thì hoàng hôn cũng qua đi và màn đêm kéo đến. Bóng tối không trăng sao bao phủ xuống vùng quê nghèo.
Tuấn Anh trở về nhà khi say khướt, anh dẫn xe đạp vào sân, thấy Khánh Băng đứng như pho tượng thì nhíu mày, nhưng rồi anh cũng mặc kệ cô, anh đá chống xe và xiêu xiêu quẹo quẹo đi vào nhà.
"Làm gì mà không thắp đèn, để nhà tối đen như mực thế này!"
Tuấn Anh lấy bật lửa ra và thắp sáng ngọn đèn chong cóc, anh đặt chiếc đèn lên bàn rồi đi về phòng.
Khánh Băng càng khóc nhiều hơn khi nhận được sự hững hờ của Tuấn Anh, cô quay đầu nhìn vào nhà...ánh đèn dầu le lói giữa căn nhà tranh nghèo xơ xác, càng khiến cho khung cảnh trước mắt thêm tiêu điều.
Nhìn ngắm xung quanh thêm một lúc, Khánh Băng mới lủi thủi đi vào nhà. Cô không đi về phòng mà ngồi xuống ghế nhắm nhép tách trà.
Lúc bấy giờ Tuấn Anh đã chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành.
Nghe ngoài trời có tiếng côn trùng réo gọi nhau, rồi còn có cả tiếng ếch nhái, Khánh Băng khẽ lí rí trong miệng "hoá ra màn đêm lại nhộn nhịp đến vậy".
Đây là lần đầu tiên Khánh Băng để ý đến những tiếng động trong đêm, cô bước ra cửa và nhìn về phía cánh đồng rộng, nơi đó có vài ngôi mộ hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm. Cô chợt nhớ về ký ức tuổi thơ, thuở nhỏ cô đã từng được chứng kiến cảnh khâm liệm...như là người nhà đã bỏ thứ gì đó vào miệng người đã khuất...là vàng. Đúng vậy, chính là vàng.
Khánh Băng vội đi về phòng, ngọn đèn dầu le lói được treo trên vách chiếu rọi cả căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu, cô nhìn lên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng...đó chỉ là chiếc giường tre và được trải tấm chiếu nhưng tấm chiếu ấy cũng đã quá cũ, rách.
Khánh Băng đã đứng nhìn khá lâu, thấy Tuấn Anh đã ngủ say, cô bước đến bên cạnh và lắc tay anh để xác định rằng anh đã ngủ, cô khẽ lên tiếng hỏi "mình ơi, anh đã ngủ chưa?"
Không nghe thấy tiếng trả lời từ chồng, Khánh Băng yên tâm và nhanh chóng thay bộ quần áo cũ rích, sau đó vác dụng cụ đi ra đồng, bóng dáng bé nhỏ của cô thoăn thoắt trong đêm vắng lặng, tăm tối...trời đêm nay không trăng cũng không sao, cô đi về phía những ngôi mộ.
Cô quyết định khai quật một trong số các ngôi mộ, đó là ngôi mộ đã được chôn cất từ hơn chục năm trước, khi mở nắp quan tài thì cô không khỏi kinh hoàng "oẹ..."
Mùi hôi thối bốc lên khiến cô không thể chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo, nhưng rồi cô tự trấn tĩnh bản thân và tự động viên bản thân mình cố lên.
Sau khi lấy được thứ trong miệng người chết thì cô hoàn thành việc chôn cất, đến khi ngôi mộ giống như lúc đầu thì cô mới yên tâm ra về.
Tắm rửa xong, cô mang bộ quần áo thấm đầy mùi hôi thối đi chôn lấp sau vườn.
Nghe cơ thể vẫn còn mùi khó chịu, cô một lần nữa lại ra sau bờ ao tắm gội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.