Chương 2: Không tiền mua thuốc cho vợ
Hoa Liễm Ngọc
13/07/2024
Buổi sáng trời âm u, Tuấn Anh dậy sớm. Vừa vệ sinh cá nhân xong anh vào bếp định đun sôi ấm nước pha trà. Vừa bước xuống cháy bếp, anh đưa mắt nhìn ra cửa sau, thấy xung quanh toàn dấu chân đầy bùn đất thì chợt nhíu mày "đêm qua, nhà có trộm ghé thăm sao?"
"Mình ơi!"
"Mình..."
Trong cơn mỏi mệt, Khánh Băng cố gắng mở mắt ra nhìn nhưng mãi vẫn không mở nổi đôi mắt, nó đang nặng trĩu và có cảm giác như cay xè.
Tuấn Anh ngồi xuống giường và lắc mạnh bã vai Khánh Băng "mình!"
Khánh Băng lẩm bẩm lên tiếng "em...em, mệt quá mình ơi!"
Giọng rất khẽ nhưng Tuấn Anh vẫn có thể nghe được. Anh đưa tay lên sờ vào trán cô thì không khỏi hốt hoảng "ơi kìa mình, trán em nóng quá".
Hàng mi cong vút của Khánh Băng đang rung lên vì cô đang cố gắng mấp máy.
"Mình thấy trong người thế nào rồi?"
- Em khó chịu quá!
"Được rồi, mình đợi anh một lúc...anh chạy ù ra chỗ thầy lang hốt cho mình thang thuốc".
Khánh Băng không lên tiếng, cô thật sự không còn chút sức lực nào để cọ nguậy. Giờ cô chỉ cảm thấy bất lực, cô xin bản thân mình được một lần buông xuôi và bỏ mặc tất cả, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu...cô không muốn tỉnh dậy, cứ thế này vĩnh viễn càng tốt.
……………
Tuấn Anh không suy nghĩ nhiều, anh đang rất lo lắng cho Khánh Băng, anh vội vã dẫn chiếc xe đạp ra và đạp một mạch đến nhà thầy lang...
Buổi sáng sớm hôm nay trời âm u đến quỷ dị, con đường mòn quen thuộc này ngày thường rất đông đúc người qua lại...nhưng sao hôm nay lại không có đến một bóng người.
Tiếng xe đạp vẫn cứ lộc cộc bên tai...Tuấn Anh thở dài, đôi chân vẫn cứ tiếp tục đạp xe đến nhà thầy lang.
…………
'Thuốc của cậu đây!'
Tuấn Anh cầm lấy gói thuốc thầy lang đưa đến, miệng ấp úng "thưa thầy...thầy cho tôi nợ có được không? Nhà không còn tiền, vợ tôi lại ốm đột ngột, nên..."
Thầy lang thở dài, ông nhìn Tuấn Anh một lượt từ đầu đến chân...lọt vào mắt ông là khuôn mặt đẹp trai của Tuấn Anh, anh có dáng người cao ráo, khuôn mặt rất đẹp...từng đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng hài hoà "ừm...cậu trai trẻ này đúng là rồng là hổ trong ngàn vạn người, tiếc quá!"
Thầy lang lại đưa mắt nhìn ra sân, nơi đó có chiếc xe đạp của Tuấn Anh, chiếc xe vô cùng cũ kỹ, thầy lang lại một lần nữa thở dài "thật sự rất tiếc...cậu ta mà xuất thân trong gia đình giàu có, được ăn học tử tế thì thế nào cũng được làm ông này ông nọ".
"Thầy..."
Thầy lang phất tay "được rồi...được rồi, cậu về đi!"
"Cảm ơn thầy, khi nào có tiền thì tôi sẽ mang đến trả thầy ngay".
'Không cần đâu, cậu cứ mang thuốc về sắc cho người bệnh uống đi...ba chén còn lại tám phân'.
Tuấn Anh một lần nữa nói lời cảm ơn với thầy lang rồi đạp xe ra về...vừa về đến nhà, anh dựng xe trong sân rồi bắt tay vào việc sắc thuốc cho vợ.
Loay hoay với siêu thuốc cả buổi, cuối cùng cũng có được chén thuốc.
"Mình à! Dậy uống thuốc đã".
Thấy Khánh Băng không có phản ứng gì, Tuấn Anh ngồi xuống bên cạnh và múc từng muỗng thuốc đút cho cô. Trước giờ chỉ có cô chăm sóc cho anh, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc cho cô.
Tuấn Anh đã ngồi nhìn Khánh Băng thật lâu, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp. Cô đã nổi tiếng xinh đẹp nhất thôn, lại hiền lành giỏi giang. Cưới được cô là phúc phần của anh.
Càng nhìn cô anh càng thấy xót xa...tuy cô vẫn xinh đẹp như ngày mới cưới, nhưng cô đã gầy đi rất nhiều, da dẻ xanh xao vàng vọt. Nắm lấy bàn tay cô mân mê một lúc, anh càng đau lòng hơn khi thấy tay cô đã chai sần vì làm lụng vất vả "anh xin lỗi mình, anh quá vô dụng nên để mình chịu khổ".
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay khỏe khoắn của Tuấn Anh, Khánh Băng cố gắng nhướn mắt lên nhìn "mình"
Tuấn Anh vui mừng "mình tỉnh dậy rồi, làm anh lo lắng quá!"
Khánh Băng liếc nhìn chén thuốc đã cạn bên cạnh, cô dịu dàng lên tiếng "cảm ơn anh đã chăm sóc cho em".
"Kìa mình, vợ chồng với nhau sao em lại khách sao quá vậy?"
Khánh Băng mỉm cười!
"Phải rồi mình, tối qua nhà mình có trộm ghé thăm".
Khánh Băng kinh ngạc "gì chứ?"
Tuấn Anh lặp lại "đêm qua có trộm ghé qua nhà mình".
Khánh Băng thở dài "nhà mình nổi tiếng nghèo khó, trong thôn này có ai mà không biết điều đó...trộm nào mà thèm ghé chứ!"
Tuấn Anh nheo mắt "mình không tin anh à?"
Khánh Băng lắc đầu!
Tuấn Anh cố gắng hết sức để thuyết phục Khánh Băng tin lời mình nói "có rất nhiều dấu chân đi vào cửa sau nhà mình, toàn là đất đỏ đấy".
Khánh Băng sững sờ "dấu chân, đất đỏ?"
Tuấn Anh gật đầu "đúng vậy, mình không tin thì ra mà xem".
Khánh Băng nhanh chân xuống giường và chạy ra sau cháy bếp, cô đưa mắt nhìn ra cửa, đúng như lời Tuấn Anh nói...có rất nhiều dấu chân, toàn đất đỏ, đó là dấu chân do cô để lại.
Khánh Băng trầm tư không lên tiếng "kia...kia là dấu chân do mình để lại đêm qua, mình thật bất cẩn".
Tuấn Anh khẽ cười "thế mình tin lời anh nói chưa?"
Khánh Băng không nói gì, cô lủi thủi trở về giường...
"Mình thấy có đỡ hơn chút nào không?"
- Em khá hơn nhiều rồi mình.
"Thôi mình nghĩ ngơi đi, anh đi ra đồng bắt ít cá".
- Dạ! Mình đi sớm về sớm.
"Ừm!"
Tuấn Anh vừa rời khỏi nhà, Khánh Băng liền lấy từ túi áo ra cái bọc ni lông, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới mở bọc ni lông ra xem...đó là chiếc nhẫn vàng, cũng là lần đầu tiên cô có được vàng, cô vuốt ve chiếc nhẫn vàng một lúc rồi gói lại thật kỹ và cất đi.
"Mình ơi!"
"Mình..."
Trong cơn mỏi mệt, Khánh Băng cố gắng mở mắt ra nhìn nhưng mãi vẫn không mở nổi đôi mắt, nó đang nặng trĩu và có cảm giác như cay xè.
Tuấn Anh ngồi xuống giường và lắc mạnh bã vai Khánh Băng "mình!"
Khánh Băng lẩm bẩm lên tiếng "em...em, mệt quá mình ơi!"
Giọng rất khẽ nhưng Tuấn Anh vẫn có thể nghe được. Anh đưa tay lên sờ vào trán cô thì không khỏi hốt hoảng "ơi kìa mình, trán em nóng quá".
Hàng mi cong vút của Khánh Băng đang rung lên vì cô đang cố gắng mấp máy.
"Mình thấy trong người thế nào rồi?"
- Em khó chịu quá!
"Được rồi, mình đợi anh một lúc...anh chạy ù ra chỗ thầy lang hốt cho mình thang thuốc".
Khánh Băng không lên tiếng, cô thật sự không còn chút sức lực nào để cọ nguậy. Giờ cô chỉ cảm thấy bất lực, cô xin bản thân mình được một lần buông xuôi và bỏ mặc tất cả, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu...cô không muốn tỉnh dậy, cứ thế này vĩnh viễn càng tốt.
……………
Tuấn Anh không suy nghĩ nhiều, anh đang rất lo lắng cho Khánh Băng, anh vội vã dẫn chiếc xe đạp ra và đạp một mạch đến nhà thầy lang...
Buổi sáng sớm hôm nay trời âm u đến quỷ dị, con đường mòn quen thuộc này ngày thường rất đông đúc người qua lại...nhưng sao hôm nay lại không có đến một bóng người.
Tiếng xe đạp vẫn cứ lộc cộc bên tai...Tuấn Anh thở dài, đôi chân vẫn cứ tiếp tục đạp xe đến nhà thầy lang.
…………
'Thuốc của cậu đây!'
Tuấn Anh cầm lấy gói thuốc thầy lang đưa đến, miệng ấp úng "thưa thầy...thầy cho tôi nợ có được không? Nhà không còn tiền, vợ tôi lại ốm đột ngột, nên..."
Thầy lang thở dài, ông nhìn Tuấn Anh một lượt từ đầu đến chân...lọt vào mắt ông là khuôn mặt đẹp trai của Tuấn Anh, anh có dáng người cao ráo, khuôn mặt rất đẹp...từng đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng hài hoà "ừm...cậu trai trẻ này đúng là rồng là hổ trong ngàn vạn người, tiếc quá!"
Thầy lang lại đưa mắt nhìn ra sân, nơi đó có chiếc xe đạp của Tuấn Anh, chiếc xe vô cùng cũ kỹ, thầy lang lại một lần nữa thở dài "thật sự rất tiếc...cậu ta mà xuất thân trong gia đình giàu có, được ăn học tử tế thì thế nào cũng được làm ông này ông nọ".
"Thầy..."
Thầy lang phất tay "được rồi...được rồi, cậu về đi!"
"Cảm ơn thầy, khi nào có tiền thì tôi sẽ mang đến trả thầy ngay".
'Không cần đâu, cậu cứ mang thuốc về sắc cho người bệnh uống đi...ba chén còn lại tám phân'.
Tuấn Anh một lần nữa nói lời cảm ơn với thầy lang rồi đạp xe ra về...vừa về đến nhà, anh dựng xe trong sân rồi bắt tay vào việc sắc thuốc cho vợ.
Loay hoay với siêu thuốc cả buổi, cuối cùng cũng có được chén thuốc.
"Mình à! Dậy uống thuốc đã".
Thấy Khánh Băng không có phản ứng gì, Tuấn Anh ngồi xuống bên cạnh và múc từng muỗng thuốc đút cho cô. Trước giờ chỉ có cô chăm sóc cho anh, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc cho cô.
Tuấn Anh đã ngồi nhìn Khánh Băng thật lâu, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp. Cô đã nổi tiếng xinh đẹp nhất thôn, lại hiền lành giỏi giang. Cưới được cô là phúc phần của anh.
Càng nhìn cô anh càng thấy xót xa...tuy cô vẫn xinh đẹp như ngày mới cưới, nhưng cô đã gầy đi rất nhiều, da dẻ xanh xao vàng vọt. Nắm lấy bàn tay cô mân mê một lúc, anh càng đau lòng hơn khi thấy tay cô đã chai sần vì làm lụng vất vả "anh xin lỗi mình, anh quá vô dụng nên để mình chịu khổ".
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay khỏe khoắn của Tuấn Anh, Khánh Băng cố gắng nhướn mắt lên nhìn "mình"
Tuấn Anh vui mừng "mình tỉnh dậy rồi, làm anh lo lắng quá!"
Khánh Băng liếc nhìn chén thuốc đã cạn bên cạnh, cô dịu dàng lên tiếng "cảm ơn anh đã chăm sóc cho em".
"Kìa mình, vợ chồng với nhau sao em lại khách sao quá vậy?"
Khánh Băng mỉm cười!
"Phải rồi mình, tối qua nhà mình có trộm ghé thăm".
Khánh Băng kinh ngạc "gì chứ?"
Tuấn Anh lặp lại "đêm qua có trộm ghé qua nhà mình".
Khánh Băng thở dài "nhà mình nổi tiếng nghèo khó, trong thôn này có ai mà không biết điều đó...trộm nào mà thèm ghé chứ!"
Tuấn Anh nheo mắt "mình không tin anh à?"
Khánh Băng lắc đầu!
Tuấn Anh cố gắng hết sức để thuyết phục Khánh Băng tin lời mình nói "có rất nhiều dấu chân đi vào cửa sau nhà mình, toàn là đất đỏ đấy".
Khánh Băng sững sờ "dấu chân, đất đỏ?"
Tuấn Anh gật đầu "đúng vậy, mình không tin thì ra mà xem".
Khánh Băng nhanh chân xuống giường và chạy ra sau cháy bếp, cô đưa mắt nhìn ra cửa, đúng như lời Tuấn Anh nói...có rất nhiều dấu chân, toàn đất đỏ, đó là dấu chân do cô để lại.
Khánh Băng trầm tư không lên tiếng "kia...kia là dấu chân do mình để lại đêm qua, mình thật bất cẩn".
Tuấn Anh khẽ cười "thế mình tin lời anh nói chưa?"
Khánh Băng không nói gì, cô lủi thủi trở về giường...
"Mình thấy có đỡ hơn chút nào không?"
- Em khá hơn nhiều rồi mình.
"Thôi mình nghĩ ngơi đi, anh đi ra đồng bắt ít cá".
- Dạ! Mình đi sớm về sớm.
"Ừm!"
Tuấn Anh vừa rời khỏi nhà, Khánh Băng liền lấy từ túi áo ra cái bọc ni lông, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới mở bọc ni lông ra xem...đó là chiếc nhẫn vàng, cũng là lần đầu tiên cô có được vàng, cô vuốt ve chiếc nhẫn vàng một lúc rồi gói lại thật kỹ và cất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.