Chương 72: Chương 72
Dy Giai
08/09/2024
Ở Lục Gia
Cô vẫn bình thường như không có gì, nói không tức giận là nói dối. Cô không phải Lục Dụ Thần cô không nói dối lần này là anh nói dối cô, lừa cô để cô một mình ngay cả lý do cũng biện minh.
Tức giận như những người khác nghĩ chính là làm ầm lên, khó chịu trách mắng vậy mà Thẩm Y Tranh thì ngược lại cô không làm ầm lên, cũng không nói gì mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Cô tĩnh lặng đến lạ, Lục Phùng Y nhìn thấy cũng không dám lên tiếng cô nàng còn đang định bỏ chạy sau khi gây hoạ cho Lục Dụ Thần. Thầm mong anh đừng đến đây nếu không e là lần này ngay cả cô nàng cũng chạy không thoát.
Mẹ Lục nhìn sang Lục Phùng Y chỉ thấy cô nàng nhúng vai lắc đầu, bà liền đi đến chỗ cô chậm rãi lên tiếng một cách dịu dàng “Tiểu Tranh! Con sao vậy Lục Dụ Thần chọc giận con sao? Nói mẹ nghe mẹ lập tức đánh chết nó”
“Không ạ! Mẹ con có thể gói đồ ăn về nhà không ạ, con có chút không yên tâm để Lục Dụ Thần một mình.” Cô nhìn bà gương mặt vui vẻ bình thản không chút sơ hở.
Bà gật đầu nhưng có chút không yên tâm “Nhưng ở gần nó sợ con sẽ gặp nguy hiểm. Hay là cứ ở lại đây đi nó chắc không sao đâu, thằng nhóc đó không chết được.
“Không sao đâu mẹ, con sẽ không ở gần anh ấy, sẽ tránh xa anh ấy một chút.”
Cô lắc đầu nói với bà.
Không chịu được sự nũng nịu của Thẩm Y Tranh mẹ Lục đành bảo Lục Phùng Y chuẩn bị xe đưa cô về biệt thự, hơn nữa còn nhớ gói đồ ăn cho Thẩm Y Tranh mang về.
Lục Phùng Y gật đầu, nếu Thẩm Y Tranh về biệt thự thì Lục Dụ Thần không đến đây xem như cô nàng thoát được một kiếp nạn rồi.
Thẩm Y Tranh cầm lấy túi đồ ăn cô nói với Lục Phùng Y giọt điệu dễ nghe vô cùng “Y Y! Cậu lấy ít thôi, chỉ một mình tớ sẽ ăn không hết đâu”
Cô nàng cũng nghe theo không hề để ý vấn đề ở trong lời nói của cô, chỉ là đột nhiên cảm giác không lành dâng lên. Hình như sắp có chuyện gì đó đến, có phải cô nàng nên bỏ chạy từ bây giờ không? Nhưng làm sao chạy thoát được Lục Dụ Thần khi ở Thành Lăng chứ.
Hay là nhờ vã Chu Duẫn Tây nhỉ? Nhưng anh ta và Lục Dụ Thần là anh em, anh ta sẽ bán đứng cô mất.
Thẩm Y Tranh lướt tắt máy điện thoại cùng Lục Phùng Y ra ngoài xe để quay về biệt thự, sắc mặt của cô không hề tỏ ra biểu cảm gì, chỉ im lặng nói một hai câu về chuyện của bọn họ rồi thôi.
Cảm giác sóng yên biển lặng này không quen khiến người khác ngộp thở.
Hai người rời khỏi Lục Gia chưa bao lâu thì chiếc maybach đen đã đậu ở bên trong sân nhà Lục Gia, Lục Dụ Thần anh không nhanh không chậm còn tưởng tượng ra cảnh cô chạy đến ôm anh nữa.
Nghĩ thôi anh đã không thể ngưng cười được rồi.
“Ba Mẹ! Tranh Tranh đâu con đến đón cô ấy về, con không chịu nổi cảnh này. Anh liếc mắt không nhìn thấy cô chỉ thấy ba mẹ anh ngồi ở phòng khách người xem truyền hình người đọc báo.
Ba Lục nhìn anh xong lại nhìn sang mẹ Lục ông cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Mẹ anh bình thảng không để ý đến anh chỉ tùy tiện trả lời “Con bé không chịu ở đây nói là lo lắng cho con nên Lục Phùng Y đưa con bé về biệt thự của hai đứa rồi. Con bớt làm cho vợ con lo lắng đi con bé mang thai khó khăn lắm đấy.” Bà cảm thấy anh lúc nào cũng phải để cho cô lo lắng, không bao giờ khiến người khác yên tâm được.
Nghe xong gương mặt của Lục Dụ Thần cứng nhắc, đầu anh như nổ tung, khoé môi giật giật hỏi ngược lại vẻ hoảng hốt “Cái gì! Mẹ nói cô ấy về biệt thự rồi? Sao mẹ lại để cô ấy về biệt thự chứ.”
“Thằng khốn này, con bé lo lắng cho con nên mới muốn về với con, còn con không biết điều mà đối tốt với con bé cứ suốt ngày khiến con bé phải lo lắng cho con như vậy. Mẹ Lục tức giận liếc mắt nhìn anh, bà tức giận mắng anh một tràn.
Gương mặt của Lục Dụ Thần có chút khổ sở anh nhìn bà không phản bác chỉ nói nhỏ “Mẹ ơi người nên lo lắng bây giờ là con không phải cô ấy.
“Con về trước đây, nếu không sợ là không vào được nhà mất.” Không có cô anh cũng chỉ chào ông bà xong uống một tách trà rồi rời khỏi Lục Gia.
Trên đường lái xe về nhà, anh đã nghĩ vô số kịch bản để giúp cho anh thoát tội, nhưng anh có thế nào cũng không nghĩ ra được, tại sao cô lại muốn về nhà chẳng phải anh nói đợi anh đến đón sao?
Lần này nếu anh để cô biết anh nói dối, chắc chắn sẽ không buông tha cho anh.
Lục Dụ Thần lái xe về nhà anh cố gắng bình tĩnh để làm ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể dành cho Thẩm Y Tranh, nếu không cô sẽ giận anh mất, ngau cả việc giờ này anh không có ở nhà đã khiến cô tức giận rồi, bây giờ là 7 giờ tối.
Làm việc ở công ty thì cùng lắm 6 giờ tối anh đã quay về nhà rồi không thể nào trễ hơn được.
Cô vẫn bình thường như không có gì, nói không tức giận là nói dối. Cô không phải Lục Dụ Thần cô không nói dối lần này là anh nói dối cô, lừa cô để cô một mình ngay cả lý do cũng biện minh.
Tức giận như những người khác nghĩ chính là làm ầm lên, khó chịu trách mắng vậy mà Thẩm Y Tranh thì ngược lại cô không làm ầm lên, cũng không nói gì mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Cô tĩnh lặng đến lạ, Lục Phùng Y nhìn thấy cũng không dám lên tiếng cô nàng còn đang định bỏ chạy sau khi gây hoạ cho Lục Dụ Thần. Thầm mong anh đừng đến đây nếu không e là lần này ngay cả cô nàng cũng chạy không thoát.
Mẹ Lục nhìn sang Lục Phùng Y chỉ thấy cô nàng nhúng vai lắc đầu, bà liền đi đến chỗ cô chậm rãi lên tiếng một cách dịu dàng “Tiểu Tranh! Con sao vậy Lục Dụ Thần chọc giận con sao? Nói mẹ nghe mẹ lập tức đánh chết nó”
“Không ạ! Mẹ con có thể gói đồ ăn về nhà không ạ, con có chút không yên tâm để Lục Dụ Thần một mình.” Cô nhìn bà gương mặt vui vẻ bình thản không chút sơ hở.
Bà gật đầu nhưng có chút không yên tâm “Nhưng ở gần nó sợ con sẽ gặp nguy hiểm. Hay là cứ ở lại đây đi nó chắc không sao đâu, thằng nhóc đó không chết được.
“Không sao đâu mẹ, con sẽ không ở gần anh ấy, sẽ tránh xa anh ấy một chút.”
Cô lắc đầu nói với bà.
Không chịu được sự nũng nịu của Thẩm Y Tranh mẹ Lục đành bảo Lục Phùng Y chuẩn bị xe đưa cô về biệt thự, hơn nữa còn nhớ gói đồ ăn cho Thẩm Y Tranh mang về.
Lục Phùng Y gật đầu, nếu Thẩm Y Tranh về biệt thự thì Lục Dụ Thần không đến đây xem như cô nàng thoát được một kiếp nạn rồi.
Thẩm Y Tranh cầm lấy túi đồ ăn cô nói với Lục Phùng Y giọt điệu dễ nghe vô cùng “Y Y! Cậu lấy ít thôi, chỉ một mình tớ sẽ ăn không hết đâu”
Cô nàng cũng nghe theo không hề để ý vấn đề ở trong lời nói của cô, chỉ là đột nhiên cảm giác không lành dâng lên. Hình như sắp có chuyện gì đó đến, có phải cô nàng nên bỏ chạy từ bây giờ không? Nhưng làm sao chạy thoát được Lục Dụ Thần khi ở Thành Lăng chứ.
Hay là nhờ vã Chu Duẫn Tây nhỉ? Nhưng anh ta và Lục Dụ Thần là anh em, anh ta sẽ bán đứng cô mất.
Thẩm Y Tranh lướt tắt máy điện thoại cùng Lục Phùng Y ra ngoài xe để quay về biệt thự, sắc mặt của cô không hề tỏ ra biểu cảm gì, chỉ im lặng nói một hai câu về chuyện của bọn họ rồi thôi.
Cảm giác sóng yên biển lặng này không quen khiến người khác ngộp thở.
Hai người rời khỏi Lục Gia chưa bao lâu thì chiếc maybach đen đã đậu ở bên trong sân nhà Lục Gia, Lục Dụ Thần anh không nhanh không chậm còn tưởng tượng ra cảnh cô chạy đến ôm anh nữa.
Nghĩ thôi anh đã không thể ngưng cười được rồi.
“Ba Mẹ! Tranh Tranh đâu con đến đón cô ấy về, con không chịu nổi cảnh này. Anh liếc mắt không nhìn thấy cô chỉ thấy ba mẹ anh ngồi ở phòng khách người xem truyền hình người đọc báo.
Ba Lục nhìn anh xong lại nhìn sang mẹ Lục ông cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Mẹ anh bình thảng không để ý đến anh chỉ tùy tiện trả lời “Con bé không chịu ở đây nói là lo lắng cho con nên Lục Phùng Y đưa con bé về biệt thự của hai đứa rồi. Con bớt làm cho vợ con lo lắng đi con bé mang thai khó khăn lắm đấy.” Bà cảm thấy anh lúc nào cũng phải để cho cô lo lắng, không bao giờ khiến người khác yên tâm được.
Nghe xong gương mặt của Lục Dụ Thần cứng nhắc, đầu anh như nổ tung, khoé môi giật giật hỏi ngược lại vẻ hoảng hốt “Cái gì! Mẹ nói cô ấy về biệt thự rồi? Sao mẹ lại để cô ấy về biệt thự chứ.”
“Thằng khốn này, con bé lo lắng cho con nên mới muốn về với con, còn con không biết điều mà đối tốt với con bé cứ suốt ngày khiến con bé phải lo lắng cho con như vậy. Mẹ Lục tức giận liếc mắt nhìn anh, bà tức giận mắng anh một tràn.
Gương mặt của Lục Dụ Thần có chút khổ sở anh nhìn bà không phản bác chỉ nói nhỏ “Mẹ ơi người nên lo lắng bây giờ là con không phải cô ấy.
“Con về trước đây, nếu không sợ là không vào được nhà mất.” Không có cô anh cũng chỉ chào ông bà xong uống một tách trà rồi rời khỏi Lục Gia.
Trên đường lái xe về nhà, anh đã nghĩ vô số kịch bản để giúp cho anh thoát tội, nhưng anh có thế nào cũng không nghĩ ra được, tại sao cô lại muốn về nhà chẳng phải anh nói đợi anh đến đón sao?
Lần này nếu anh để cô biết anh nói dối, chắc chắn sẽ không buông tha cho anh.
Lục Dụ Thần lái xe về nhà anh cố gắng bình tĩnh để làm ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể dành cho Thẩm Y Tranh, nếu không cô sẽ giận anh mất, ngau cả việc giờ này anh không có ở nhà đã khiến cô tức giận rồi, bây giờ là 7 giờ tối.
Làm việc ở công ty thì cùng lắm 6 giờ tối anh đã quay về nhà rồi không thể nào trễ hơn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.