Chương 71: Lương Tâm
Dy Giai
08/09/2024
Lái xe đến đảo phía nam.
Lục Dụ Thần đậu chiếc maybach trong khu căn cứ anh đứng bên ngoài châm lấy điếu thuốc rít lấy một hơi, vẻ mặt anh lạnh tanh, ngay cả những người đang được huấn luyện trên đảo cũng phải nuốt nước bọt sợ hãi.
Anh đến tìm Lý Phong, anh không mang cô theo cùng nếu mang cô theo anh sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ bây giờ cô còn mang thai con anh, cho nên anh phải đến đây, xem ra thông tin Quách Khâm Bắc đưa cho anh thì Lý Phong vẫn nghĩ anh đang nghiện thuốc.
Bước vào bên trong căn cứ, mọi người đi qua đều khẽ cúi đầu chào anh. Cấp bậc ở Đảo Phía Nam rất rõ ràng năm người đứng đầu, theo thứ tự và thời gian được huấn luyện kèm theo độ khắc nghiệt ở đây thì Mạc Tử Sâm kế tiếp là Phương Phong Tức người tiếp theo là Hoắc Vũ Hạo kế tiếp là anh Lục Dụ Thần, người cuối cùng là Quách Khâm Bắc có thể gọi là người nhỏ tuổi nhất cũng là người điều khiển toàn bộ hệ thống ở đây.
Hoắc Vũ Hạo nhướng mày nhìn anh đi đến, anh ta ở đây đợi mỗi khoảnh khắc Lục Dụ Thần đến tìm Lý Phong hỏi tội, giới hạn của anh chính là Thẩm Y Tranh, cô là người đơn giản, nhưng sau lưng cô vẫn còn một kẻ điên sẵn sàng bỏ mạng vì cô.
“Địa ngục thú vị không?” Hoắc Vũ Hạo nửa thật nửa đùa trêu chọc anh.
Anh nhúng vai dụi bỏ điếu thuốc “Chậc! còn chưa gặp được Diêm Vương thì có gì mà thú vị. Có giỏi thì thử một chút đi.”
“Người đâu?” Anh không thể bỏ qua cho hắn ta như vậy được, anh không chết thì anh sẽ khiến Lý Phong sống không bằng chết.
“Tầng hầm bên dưới, nhìn hắn như phát điên. Lão Nhị nói hắn ta xem ra tham vọng quá cho nên mới phát điên.”
“Lão Nhị giải quyết xong chuyện cũng nhanh thật, tôi còn tưởng mình được tham gia.” Lục Dụ Thần chán nản lên tiếng, anh cùng Hoắc Vũ Hạo đi thang máy xuống tầng hầm của căn cứ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong anh đã thích thú chết đi được, anh ung dung bước ra ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý Phong, Hoắc Vũ Hạo cũng ngồi dựa vào thành ghế của anh vui vẻ xem kịch hay.
Lý Phong gương mặt hốc hác, hai tay bị trói treo lơ lửng được hạ xuống đôi mắt hắn ta mơ màng nhìn thấy người đối diện mình có chút khó hiểu, hắn ta nhếch mép cười nhẹ, nụ cười của hắn khó coi đến mức khiến người khác không muốn nhìn.
“Bất ngờ vì thấy tôi còn sống à?” Anh chống tay lên thành ghế đặt cằm lên thông thả nhìn hắn ta như nhìn con mồi của mình, ánh mắt sắc bén lạnh toát.
“Đúng là có chút bất ngờ, nhưng dù sao mày cũng nghiện thuốc rồi, không bỏ được đâu... Tranh Tranh cô ấy rồi cũng vứt bỏ mày thôi.” Lý Phong hắn ta biết rằng loại ma túy tiêm cho Lục Dụ Thần là loại mạnh mà Tang Lữ đưa cho nên không dễ cai đến vậy chỉ có thể dùng thuốc để hạ cơn thèm xuống mà thôi.
Anh chậm rãi gật đầu “Vậy thì để mày thất vọng rồi, Tang Lữ không nói cho mày biết về những người ở đây à? Đừng nói là ma túy ngay cả thuốc độc tụi tao cũng đều thử qua rồi, thứ mày tiêm cho tao còn nhẹ hơn số thuốc mà bọn tạo điều chế.” Anh đã dần kiểm soát được cơn nghiện thuốc, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh đều sẽ kiểm soát được.
“Lý Phong! Mày bị vứt bỏ đừng nghĩ ai cũng như mày... Thẩm Y Tranh cô ấy là vợ tao, là Nhị Thiếu Phu Nhân của Thành Lăng”
Hắn ta bật cười, trong lòng tuy hối hận nhưng anh ta chưa từng nghĩ cô hết yêu anh ta, con người của Thẩm Y Tranh anh ta rất rõ cô sẽ không dễ dàng quên một mối quan hệ nhanh đến vậy “Vợ mày? Đó là mày ép cô ấy, cô ấy tự nguyện sao. Từ đầu đến cuối cô ấy chỉ yêu tao, mày là kẻ chen ngang vào chuyện giữa tao và cô ấy.” Nếu không có Lục Dụ Thần bây giờ anh ta vừa có Thẩm Thị vừa có Thẩm Y Tranh, anh ta chưa từng vấy bẩn cô, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ yêu người khác.
“Yêu? Cô ấy bây giờ hận mày đến tận xương tủy. Tao ép cô ấy lấy tao thì sao? Mày có giỏi sao không ép cô ấy lấy mày?”
“Không có bản lĩnh à”
Hắn ta nhìn anh “Tao và cô ấy bên nhau nhiều năm như vậy, mày nghĩ cô ấy dễ dàng quên tao vậy sao?”
“À! Là mày nghĩ mày quan trọng với vợ con tao?” Lục Dụ Thần đứng dậy, anh cầm lấy con dao tẩm thuốc, chỉ vào da thịt của Lý Phong, con dao bén đến mức chỉ đưa lên vai hắn đã nhẹ nhàng rạch đi một đường bén ngót.
Bước chân anh chậm rãi, đi vòng qua người hắn, con dao cũng theo anh mà di chuyển trên da thịt hắn, khiến hắn thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lục Dụ Thần vang lên khiến động tác tay anh dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thấy cái tên Lục Phùng Y anh liền nhíu mày khó chịu lên tiếng “Chuyện gì?”
Anh không nghe thấy em gái mình đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng Lục Phùng Y và cô trò chuyện ở nhà, nhưng anh gọi mãi không thấy ai trả lời.
“Cấn máy sao? Con bé này phiền thật đấy.”
Lục Dụ Thần vừa định cúp máy gọi lại thì nghe thấy Lục Phùng Y hỏi cô về Lý Phong, anh như kẻ trộm lén lút nghe cuộc hội thoại giữa hai người họ, sắc mặt cũng dần trở nên dịu dàng hơn ban đầu.
Anh có chút mong đợi câu trả lời, cũng sợ phải nghe thấy câu trả lời.
Nghe thấy cô nói về Lý Phong, là trách móc cũng không hẳn, giây phút này đột nhiên anh không muốn tra tấn hắn bằng vũ khí, anh muốn hắn dằn vặt, muốn hắn chết bởi tâm ma của chính mình.
Ấn nút loa ngoài, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng có thể nghe thấy được lời mà Thẩm Y Tranh đang nói.
Từng câu từng chữ cô nói lọt vào tai Lý Phong, hắn ta im bặt không lên tiếng cứ thế mà nghe giọng cô, hắn nghe cô nói về hắn
“Lý Phong sao? Anh ta có lẽ cũng đã yêu tớ, hôm bị bắt đi. Anh ta đã cầu xin, cũng đã ân hận. Anh ta yêu nhưng lại yêu tương lai của chính mình hơn, yêu lợi ích của anh ta hơn. Lúc đầu tớ đã nghĩ bản thân tớ không thể nào buông bỏ được Lý Phong cho đến khi Lục Dụ Thần xuất hiện tớ mới biết được hoá ra là tớ lầm tưởng sự tò mò của tuổi trẻ là yêu... Tớ nhìn thấy Lý Phong xảy ra chuyện cùng lắm tớ chỉ sẽ chăm sóc anh ta như một người tử tế. Con người của Lý Phong không xấu, chỉ là bản chất bên trong anh ta phù hợp với môi trường xấu đến khi bản chất lất át đi con người anh ta, thì mới xuất hiện một Lý Phong như hiện tại...
Chỉ nghe đến đó thôi, lương tâm của hắn cắn rứt biết bao nhiêu, cô nói không sai hắn yêu cô nhưng yêu lợi ích của chính mình. Trong đầu hắn đột nhiên như thước phim tua chậm lại hình ảnh cô đợi hắn đến đón, cô chưa từng đòi hỏi gì ở hắn, cũng chưa từng mong muốn từ hắn bất cứ thứ gì chỉ muốn kết hôn đường đường chính chính.
Hắn tình yêu cũng không cho cô, tiền cũng không thể, sự trong sạch cũng không. Hắn không thắng được lợi ích, hắn trải qua cuộc sống khổ sở đã quá đủ rồi, hắn đã từng nghĩ cô sẽ đợi hắn nhưng lại không nghĩ được trong vô thức hắn đã thành loại người đáng ghét nhất phản bội lại tình cảm của cả hai.
Tiếng của Lục Phùng Y vang lên “Vậy anh ba Dụ Thần thì sao? Chẳng phải cậu rất ghét bỏ anh ấy, tớ còn sợ anh ấy ép cậu khiến cậu uất ức”
con
Trái tim anh cũng đập nhanh hồi hộp nghe cô nói, anh mang theo hi vọng lần này không phải là những lời khó nghe như trước đó.
Nội đứng cô nói khiến anh khẽ nở nụ cười, nụ cười của anh càng rạng hơn khi nghe cô nói những lời này.
“Y Y! Cậu biết không tớ bắt đầu ỷ lại vào anh ấy, học được cách dựa dẫm vào anh ấy. Một lần xảy ra chuyện tớ đều muốn gặp anh ấy đầu tiên, chỉ cần tớ thích anh ấy sẽ cố gắng giúp tớ... Nhưng con người anh ấy kính miệng quá cái gì cũng không nói, cứ thế mặc kệ tớ hiểu lầm ghét bỏ còn anh ấy sẽ không bao giờ vứt bỏ tớ.”
“Bây giờ anh ấy là chồng hợp pháp, còn có một Tiểu Dụ Thần ở trong bụng tớ. Như vậy đã đủ một nhà rồi, không cần biết quá khứ anh ấy thế nào, tớ cũng không quan tâm người khác bảo anh ấy có bệnh, anh ấy chỉ là chồng là cha như những người khác”
Chỉ bao nhiêu đó anh đã muốn chạy về nhà đón cô ngay rồi, Lục Dụ Thần cúp máy, anh cất điện thoại không kẻ nghe lén nữa, anh cảm thấy như thế đã đủ rồi cô yêu anh chỉ như thế thôi anh đã mãn nguyện rồi.
“Lý Phong! Mày đúng là tâm ma đeo bám cô ấy tao đã rất khó khăn loại bỏ tâm ma này. Nếu như tao đến sớm hơn mày sẽ chẳng có cơ hội gặp gỡ cô ấy”
“Bởi vì tao chỉ đến trễ một chút, cô ấy bị mày tổn thương đến mức nhìn vào thôi tao đã muốn giết chết mày rồi. Mày không thắng được tao đời này kiếp này của mày bỏ lỡ một lần đã không còn cơ hội rồi.”
Lục Dụ Thần mỉm cười nhìn hắn, thanh âm anh vẫn lạnh lùng nhưng nói về cô lại mang theo mấy phần nuông chiều “Mày yêu lợi ích, mày không dám liều mạng đổi lấy cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp còn tao gặp cô ấy một lần ngay cả mạng tạo cũng chẳng cần mà mang tặng cô ấy, tao cần cô ấy không cần lợi ích cho dù tao bị cô ấy ghét bỏ nhưng tao chưa từng vứt bỏ cô ấy
“Bây giờ cô ấy là vợ tao, trong bụng của cô ấy còn mang thai con tao, tao có vợ có con có nhà để về. Chỉ cần tao mất phương hướng, cô ấy sẽ ánh sáng chỉ đường cho tao.”
“Mày mất đi ánh sáng, cũng chẳng còn ai”
Lý Phong bất giác cảm thấy anh nói đúng, quả thật cô đã yêu Lục Dụ Thần, ngày gặp lại cô hắn đã nhận ra rồi chỉ là không muốn thừa nhận sự thật. Nếu tình yêu giữa cô và hắn đậm sâu thì cô sao lại quên đi hắn mà chỉ nhớ Lục Dụ thần?
Cô yêu Lục Dụ Thần theo một cách riêng biệt, trước giờ cô chưa từng liều mạng vì hắn, nhưng khi Lục Dụ Thần rơi xuống biển cô sống chết cũng muốn đi theo anh. Càng nhìn hắn càng không cam tâm cho nên hắn không muốn thừa nhận rằng cô thật sự đã không đợi hắn, cũng đã không yêu hắn nữa.
Bây giờ hắn hối hận thì hắn cũng không quay về được nữa, cái giá hắn trả đúng là quá đắc, cái giá của kẻ phản bội chính là không bao giờ gặp lại.
Lục Dụ Thần chán nản, anh không nhịn nổi muốn về nhà đón cô rồi, cô như vậy anh không nỡ xa dù một chút. Đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo anh lên tiếng “Đưa hắn cho cảnh sát đi, dù sao hắn cũng không sống được. Nếu hắn không sớm tử hình thì chỉ có thể đợi độc từ con dao ngấm vào mà chết.”
“Tôi về trước, vợ tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Hoắc Vũ Hạo mất hứng mắng một câu “Tên khốn nhà cậu, gây ra xong lại bắt ông đây dọn, cậu có vợ ông đây không có vợ à?”
Mắng thì mắng nhưng Lục Dụ Thần đi mất rồi, Hoắc Vũ Hạo quay lại nhìn Lý Phong, anh ta thấy vai hắn khẽ rung lên, hình như là khóc rồi.
Anh ta lắc đầu, chẳng có gì đau đớn bằng chính lương tâm mình dằn xé, Lục Dụ Thần lần này vậy mà không dùng vũ lực khiến Lý Phong bị chính lương tâm mình nuốt chửng mà chìm trong đau đớn.
Lục Dụ Thần đậu chiếc maybach trong khu căn cứ anh đứng bên ngoài châm lấy điếu thuốc rít lấy một hơi, vẻ mặt anh lạnh tanh, ngay cả những người đang được huấn luyện trên đảo cũng phải nuốt nước bọt sợ hãi.
Anh đến tìm Lý Phong, anh không mang cô theo cùng nếu mang cô theo anh sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ bây giờ cô còn mang thai con anh, cho nên anh phải đến đây, xem ra thông tin Quách Khâm Bắc đưa cho anh thì Lý Phong vẫn nghĩ anh đang nghiện thuốc.
Bước vào bên trong căn cứ, mọi người đi qua đều khẽ cúi đầu chào anh. Cấp bậc ở Đảo Phía Nam rất rõ ràng năm người đứng đầu, theo thứ tự và thời gian được huấn luyện kèm theo độ khắc nghiệt ở đây thì Mạc Tử Sâm kế tiếp là Phương Phong Tức người tiếp theo là Hoắc Vũ Hạo kế tiếp là anh Lục Dụ Thần, người cuối cùng là Quách Khâm Bắc có thể gọi là người nhỏ tuổi nhất cũng là người điều khiển toàn bộ hệ thống ở đây.
Hoắc Vũ Hạo nhướng mày nhìn anh đi đến, anh ta ở đây đợi mỗi khoảnh khắc Lục Dụ Thần đến tìm Lý Phong hỏi tội, giới hạn của anh chính là Thẩm Y Tranh, cô là người đơn giản, nhưng sau lưng cô vẫn còn một kẻ điên sẵn sàng bỏ mạng vì cô.
“Địa ngục thú vị không?” Hoắc Vũ Hạo nửa thật nửa đùa trêu chọc anh.
Anh nhúng vai dụi bỏ điếu thuốc “Chậc! còn chưa gặp được Diêm Vương thì có gì mà thú vị. Có giỏi thì thử một chút đi.”
“Người đâu?” Anh không thể bỏ qua cho hắn ta như vậy được, anh không chết thì anh sẽ khiến Lý Phong sống không bằng chết.
“Tầng hầm bên dưới, nhìn hắn như phát điên. Lão Nhị nói hắn ta xem ra tham vọng quá cho nên mới phát điên.”
“Lão Nhị giải quyết xong chuyện cũng nhanh thật, tôi còn tưởng mình được tham gia.” Lục Dụ Thần chán nản lên tiếng, anh cùng Hoắc Vũ Hạo đi thang máy xuống tầng hầm của căn cứ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong anh đã thích thú chết đi được, anh ung dung bước ra ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý Phong, Hoắc Vũ Hạo cũng ngồi dựa vào thành ghế của anh vui vẻ xem kịch hay.
Lý Phong gương mặt hốc hác, hai tay bị trói treo lơ lửng được hạ xuống đôi mắt hắn ta mơ màng nhìn thấy người đối diện mình có chút khó hiểu, hắn ta nhếch mép cười nhẹ, nụ cười của hắn khó coi đến mức khiến người khác không muốn nhìn.
“Bất ngờ vì thấy tôi còn sống à?” Anh chống tay lên thành ghế đặt cằm lên thông thả nhìn hắn ta như nhìn con mồi của mình, ánh mắt sắc bén lạnh toát.
“Đúng là có chút bất ngờ, nhưng dù sao mày cũng nghiện thuốc rồi, không bỏ được đâu... Tranh Tranh cô ấy rồi cũng vứt bỏ mày thôi.” Lý Phong hắn ta biết rằng loại ma túy tiêm cho Lục Dụ Thần là loại mạnh mà Tang Lữ đưa cho nên không dễ cai đến vậy chỉ có thể dùng thuốc để hạ cơn thèm xuống mà thôi.
Anh chậm rãi gật đầu “Vậy thì để mày thất vọng rồi, Tang Lữ không nói cho mày biết về những người ở đây à? Đừng nói là ma túy ngay cả thuốc độc tụi tao cũng đều thử qua rồi, thứ mày tiêm cho tao còn nhẹ hơn số thuốc mà bọn tạo điều chế.” Anh đã dần kiểm soát được cơn nghiện thuốc, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh đều sẽ kiểm soát được.
“Lý Phong! Mày bị vứt bỏ đừng nghĩ ai cũng như mày... Thẩm Y Tranh cô ấy là vợ tao, là Nhị Thiếu Phu Nhân của Thành Lăng”
Hắn ta bật cười, trong lòng tuy hối hận nhưng anh ta chưa từng nghĩ cô hết yêu anh ta, con người của Thẩm Y Tranh anh ta rất rõ cô sẽ không dễ dàng quên một mối quan hệ nhanh đến vậy “Vợ mày? Đó là mày ép cô ấy, cô ấy tự nguyện sao. Từ đầu đến cuối cô ấy chỉ yêu tao, mày là kẻ chen ngang vào chuyện giữa tao và cô ấy.” Nếu không có Lục Dụ Thần bây giờ anh ta vừa có Thẩm Thị vừa có Thẩm Y Tranh, anh ta chưa từng vấy bẩn cô, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ yêu người khác.
“Yêu? Cô ấy bây giờ hận mày đến tận xương tủy. Tao ép cô ấy lấy tao thì sao? Mày có giỏi sao không ép cô ấy lấy mày?”
“Không có bản lĩnh à”
Hắn ta nhìn anh “Tao và cô ấy bên nhau nhiều năm như vậy, mày nghĩ cô ấy dễ dàng quên tao vậy sao?”
“À! Là mày nghĩ mày quan trọng với vợ con tao?” Lục Dụ Thần đứng dậy, anh cầm lấy con dao tẩm thuốc, chỉ vào da thịt của Lý Phong, con dao bén đến mức chỉ đưa lên vai hắn đã nhẹ nhàng rạch đi một đường bén ngót.
Bước chân anh chậm rãi, đi vòng qua người hắn, con dao cũng theo anh mà di chuyển trên da thịt hắn, khiến hắn thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lục Dụ Thần vang lên khiến động tác tay anh dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thấy cái tên Lục Phùng Y anh liền nhíu mày khó chịu lên tiếng “Chuyện gì?”
Anh không nghe thấy em gái mình đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng Lục Phùng Y và cô trò chuyện ở nhà, nhưng anh gọi mãi không thấy ai trả lời.
“Cấn máy sao? Con bé này phiền thật đấy.”
Lục Dụ Thần vừa định cúp máy gọi lại thì nghe thấy Lục Phùng Y hỏi cô về Lý Phong, anh như kẻ trộm lén lút nghe cuộc hội thoại giữa hai người họ, sắc mặt cũng dần trở nên dịu dàng hơn ban đầu.
Anh có chút mong đợi câu trả lời, cũng sợ phải nghe thấy câu trả lời.
Nghe thấy cô nói về Lý Phong, là trách móc cũng không hẳn, giây phút này đột nhiên anh không muốn tra tấn hắn bằng vũ khí, anh muốn hắn dằn vặt, muốn hắn chết bởi tâm ma của chính mình.
Ấn nút loa ngoài, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng có thể nghe thấy được lời mà Thẩm Y Tranh đang nói.
Từng câu từng chữ cô nói lọt vào tai Lý Phong, hắn ta im bặt không lên tiếng cứ thế mà nghe giọng cô, hắn nghe cô nói về hắn
“Lý Phong sao? Anh ta có lẽ cũng đã yêu tớ, hôm bị bắt đi. Anh ta đã cầu xin, cũng đã ân hận. Anh ta yêu nhưng lại yêu tương lai của chính mình hơn, yêu lợi ích của anh ta hơn. Lúc đầu tớ đã nghĩ bản thân tớ không thể nào buông bỏ được Lý Phong cho đến khi Lục Dụ Thần xuất hiện tớ mới biết được hoá ra là tớ lầm tưởng sự tò mò của tuổi trẻ là yêu... Tớ nhìn thấy Lý Phong xảy ra chuyện cùng lắm tớ chỉ sẽ chăm sóc anh ta như một người tử tế. Con người của Lý Phong không xấu, chỉ là bản chất bên trong anh ta phù hợp với môi trường xấu đến khi bản chất lất át đi con người anh ta, thì mới xuất hiện một Lý Phong như hiện tại...
Chỉ nghe đến đó thôi, lương tâm của hắn cắn rứt biết bao nhiêu, cô nói không sai hắn yêu cô nhưng yêu lợi ích của chính mình. Trong đầu hắn đột nhiên như thước phim tua chậm lại hình ảnh cô đợi hắn đến đón, cô chưa từng đòi hỏi gì ở hắn, cũng chưa từng mong muốn từ hắn bất cứ thứ gì chỉ muốn kết hôn đường đường chính chính.
Hắn tình yêu cũng không cho cô, tiền cũng không thể, sự trong sạch cũng không. Hắn không thắng được lợi ích, hắn trải qua cuộc sống khổ sở đã quá đủ rồi, hắn đã từng nghĩ cô sẽ đợi hắn nhưng lại không nghĩ được trong vô thức hắn đã thành loại người đáng ghét nhất phản bội lại tình cảm của cả hai.
Tiếng của Lục Phùng Y vang lên “Vậy anh ba Dụ Thần thì sao? Chẳng phải cậu rất ghét bỏ anh ấy, tớ còn sợ anh ấy ép cậu khiến cậu uất ức”
con
Trái tim anh cũng đập nhanh hồi hộp nghe cô nói, anh mang theo hi vọng lần này không phải là những lời khó nghe như trước đó.
Nội đứng cô nói khiến anh khẽ nở nụ cười, nụ cười của anh càng rạng hơn khi nghe cô nói những lời này.
“Y Y! Cậu biết không tớ bắt đầu ỷ lại vào anh ấy, học được cách dựa dẫm vào anh ấy. Một lần xảy ra chuyện tớ đều muốn gặp anh ấy đầu tiên, chỉ cần tớ thích anh ấy sẽ cố gắng giúp tớ... Nhưng con người anh ấy kính miệng quá cái gì cũng không nói, cứ thế mặc kệ tớ hiểu lầm ghét bỏ còn anh ấy sẽ không bao giờ vứt bỏ tớ.”
“Bây giờ anh ấy là chồng hợp pháp, còn có một Tiểu Dụ Thần ở trong bụng tớ. Như vậy đã đủ một nhà rồi, không cần biết quá khứ anh ấy thế nào, tớ cũng không quan tâm người khác bảo anh ấy có bệnh, anh ấy chỉ là chồng là cha như những người khác”
Chỉ bao nhiêu đó anh đã muốn chạy về nhà đón cô ngay rồi, Lục Dụ Thần cúp máy, anh cất điện thoại không kẻ nghe lén nữa, anh cảm thấy như thế đã đủ rồi cô yêu anh chỉ như thế thôi anh đã mãn nguyện rồi.
“Lý Phong! Mày đúng là tâm ma đeo bám cô ấy tao đã rất khó khăn loại bỏ tâm ma này. Nếu như tao đến sớm hơn mày sẽ chẳng có cơ hội gặp gỡ cô ấy”
“Bởi vì tao chỉ đến trễ một chút, cô ấy bị mày tổn thương đến mức nhìn vào thôi tao đã muốn giết chết mày rồi. Mày không thắng được tao đời này kiếp này của mày bỏ lỡ một lần đã không còn cơ hội rồi.”
Lục Dụ Thần mỉm cười nhìn hắn, thanh âm anh vẫn lạnh lùng nhưng nói về cô lại mang theo mấy phần nuông chiều “Mày yêu lợi ích, mày không dám liều mạng đổi lấy cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp còn tao gặp cô ấy một lần ngay cả mạng tạo cũng chẳng cần mà mang tặng cô ấy, tao cần cô ấy không cần lợi ích cho dù tao bị cô ấy ghét bỏ nhưng tao chưa từng vứt bỏ cô ấy
“Bây giờ cô ấy là vợ tao, trong bụng của cô ấy còn mang thai con tao, tao có vợ có con có nhà để về. Chỉ cần tao mất phương hướng, cô ấy sẽ ánh sáng chỉ đường cho tao.”
“Mày mất đi ánh sáng, cũng chẳng còn ai”
Lý Phong bất giác cảm thấy anh nói đúng, quả thật cô đã yêu Lục Dụ Thần, ngày gặp lại cô hắn đã nhận ra rồi chỉ là không muốn thừa nhận sự thật. Nếu tình yêu giữa cô và hắn đậm sâu thì cô sao lại quên đi hắn mà chỉ nhớ Lục Dụ thần?
Cô yêu Lục Dụ Thần theo một cách riêng biệt, trước giờ cô chưa từng liều mạng vì hắn, nhưng khi Lục Dụ Thần rơi xuống biển cô sống chết cũng muốn đi theo anh. Càng nhìn hắn càng không cam tâm cho nên hắn không muốn thừa nhận rằng cô thật sự đã không đợi hắn, cũng đã không yêu hắn nữa.
Bây giờ hắn hối hận thì hắn cũng không quay về được nữa, cái giá hắn trả đúng là quá đắc, cái giá của kẻ phản bội chính là không bao giờ gặp lại.
Lục Dụ Thần chán nản, anh không nhịn nổi muốn về nhà đón cô rồi, cô như vậy anh không nỡ xa dù một chút. Đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo anh lên tiếng “Đưa hắn cho cảnh sát đi, dù sao hắn cũng không sống được. Nếu hắn không sớm tử hình thì chỉ có thể đợi độc từ con dao ngấm vào mà chết.”
“Tôi về trước, vợ tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Hoắc Vũ Hạo mất hứng mắng một câu “Tên khốn nhà cậu, gây ra xong lại bắt ông đây dọn, cậu có vợ ông đây không có vợ à?”
Mắng thì mắng nhưng Lục Dụ Thần đi mất rồi, Hoắc Vũ Hạo quay lại nhìn Lý Phong, anh ta thấy vai hắn khẽ rung lên, hình như là khóc rồi.
Anh ta lắc đầu, chẳng có gì đau đớn bằng chính lương tâm mình dằn xé, Lục Dụ Thần lần này vậy mà không dùng vũ lực khiến Lý Phong bị chính lương tâm mình nuốt chửng mà chìm trong đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.