Chương 6: Duyên đến như thế
Viên Nghệ
02/04/2015
Bởi vì giảng dạy lớp 12 cho nên bình thường công việc có vẻ bận rộn, rất nhanh sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, thời điểm này có thể thấy Diệp Dĩ Mạt có bao nhiêu áp lực.
Lần này chất lượng học sinh rất tốt, thầy hiệu trưởng đối với học sinh lần này ôm kỳ vọng cực lớn, rất hi vọng đạt được tầm vóc mới, vậy nên đối với giáo viên giảng dạy các cô cũng có yêu cầu cao hơn.
Diệp Dĩ Mạt để xuống giáo án, lấy tay xoa bóp bả vai đau nhức, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đăng một chương trong tồn cảo ( từ này ta k tra đc nghĩa hình như là trang mạng nào đó). Lâu nay cũng không có đổi mới gì – viết văn chẳng qua chỉ là hứng thú, nó cũng chỉ có thể làm hứng thú mà thôi. Cô rất thích đôi câu vài chữ lịch sử qua tay cô có cảm giác trở nên linh hoạt sống động hơn.
“Chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học cho nên các bạn nhỏ đều phải cố gắng lên nga ~ văn chương không phải chân dài chạy, cho nên các bạn nhỏ đều phải cẩn thận chuẩn bị cho cuộc thi ~”
Thông qua một số thông tin phản hồi, Diệp Dĩ Mạt biết được trong số độc giả của mình có một số người vẫn là học sinh trung học, trong đó còn có mấy người chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học – đúng vậy, cô có thói quen gọi họ là các bạn nhỏ. Dù sao thì cô cũng hơn họ vài tuổi, một tuổi hai tuổi có khi mười mấy tuổi, ở trong mắt cô, chẳng qua đều là những đứa nhỏ tìm kiếm an ủi trong văn chương mà thôi.
Tắt máy tính, sửa sang lại tài liệu dùng cho ngày mai, Diệp Dĩ Mạt mới rửa mặt đi ngủ. Mệt mỏi một ngày nhưng không thể ngủ được, đã quen với đồng hồ sinh học cho nên không đến 12 giờ liền không thể ngủ được.
Nằm trên chiếc giường nhỏ màu trắng của mình, Diệp Dĩ Mạt mới có thời gian cầm lên chiếc điện thoại di động bị mình vứt tùy tiện trên tủ đầu giường. Lúc cô làm việc không thích để điện thoại bên người, có thể đã có thói quen đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường cũng nên?
Giống như thường ngày, Diệp Dĩ Mạt chỉ liếc mắt nhìn điện thoại di động sau đó liền đi ngủ, sao lại có vài tin nhắn vậy? Diệp Dĩ Mạt thấy kỳ quái. Có chuyện gì quan trọng sao?
Không phải ba và dì Trần, bọn họ đều thích trực tiếp gọi điện thoại, cũng không thể là Lý Thụy, anh có việc cũng sẽ không… nhắn tin đến vào thời điểm này, tên nhóc này có biết cô không có thói quen xử lý công việc vào buổi tối. Về phần Tiểu Hàm các cô, bình thường đều có thói quen ngày mai gặp mặt ở trường rồi nói.
Diệp Dĩ Mạt chống cằm, mở tin nhắn, là một số lạ.
“Ngủ chưa? Chắc là cô đã ngủ rồi, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, món ăn ở nhà hàng nhà bà ngoại cũng rất được, lần sau có dịp thì cùng đi ăn nữa nhé” mới lúc 9 giờ 50 đây.
“A, đúng là đã ngủ rồi, sáng mai thấy tin nhắn của tôi thì nhớ lưu số điện thoại lại nha ~” thời gian là sau tin nhắn trước một giờ.
Không cần suy nghĩ nhiều Diệp Dĩ Mạt cũng biết chủ nhân của số điện thoại này là ai. Ngoài Tất Tử Thần ra thì còn ai nữa.
“Ngại quá, vừa rồi đang soạn bài cho nên không thấy tin nhắn, hôm nay cám ơn anh đã chiêu đãi ~ ^ . ^, còn có, lần sau anh về để tôi mời anh đi ~ ngủ ngon mộng đẹp ~” nhấn nút gửi đi, thấy báo gửi đi thành công, tắt máy, ngủ.
A, sao lại giống như không để ý đã đồng ý lần sau gặp mặt rồi? Diệp Dĩ Mạt vỗ trán, trên mặt có chút nóng nóng, đối tượng gặp mặt chủ động nhắn tin đến, có phải có ý nói là anh ta có ấn tượng không tệ với cô?
Mặc kệ nói như thế nào thì cô gái cũng hi vọng được chấp nhận, gái ế lớn tuổi Diệp Dĩ Mạt cũng không ngoại lệ. Đối phương thể hiện muốn tiến thêm một bước tính ra làm cho người ta sảng khoái tinh thần hơn so với bị “pass” đi?
Cho nên hôm nay cô giáo Diệp ngủ rất ngon giấc, về phần vì sao, ngay cả cô cũng không biết, có thể bởi vì gần đây tên nhóc Lý Thụy rất nghe lời đi, sáng sớm thứ hai trước khi đi làm cô giáo Diệp đã tìm cho mình lý do như vậy.
Ấn tương của Tất Tử Thần đối với Diệp Dĩ Mạt tốt lên không ít sau khi nhận được tin nhắn, quả nhiên là kiểu cô gái rất dễ sống chung. Sợ nhất là gặp phải cái dạng ‘ai nha thật ngại quá tôi còn chưa nghĩ có muốn tiếp tục cùng với anh hay không đây’ như vậy, thế thì sao anh có thể thẳng thắn nói với lão ba được? Đây có phải là chưa nghĩ ra nên vẫn rụt rè chờ anh hẹn trước?
Trước khi đi vào giấc mộng Tất Tử Thần cuối cùng có ý tưởng – cho nên nói, lão ba thật đã làm chuyện tốt nha.
Tuy là thời điểm bận rộn nhưng mà dẫn dắt lớp 12 cũng có chỗ tốt, đó chính là khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, thân là giáo viên Diệp Dĩ Mạt cũng theo học sinh lớp 12 được nghĩ dài đến 3 tháng hè.
Ở một mình trong phòng nhỏ một tuần, cuối cùng bị ba liên tục gọi điện gọi về nhà. Thật ra Diệp Dĩ Mạt rất thích phòng trọ nhỏ của mình, so với phòng của Tiểu Hàm cũng không khác bao nhiêu, chẳng qua là có thêm một cái ban công ở phía nam – ban đầu chọn phòng này cũng chính bởi vì cái ban công này, vào mùa đông cô thích sưởi ấm dưới mặt trời, uống chút trà, đọc một ít sách, gõ vài chữ bên cạnh cửa sổ ban công đóng chặt, ngày ngày nhàn nhã mà thích ý.
Làm tổng vệ sinh phòng, đem đống sách chuyển vào phòng khách rồi mới khóa cửa đi về nhà.
Về đến nhà, dì Trần đã làm xong một bàn món ăn, đều là món nàng thích ăn. Đi vào phòng bếp, lấy tay bốc miếng thịt gà xốp giòn thơm ngon, Diệp Dĩ Mạt cảm giác đầu lưỡi mình muốn khiêu vũ, ngon đến nỗi nhắm mắt hưởng thụ: “Dì Trần, tài nấu nướng của dì thật tốt quá ~ ba ba thật hạnh phúc quá, ngày nào cũng được ăn món ăn dì Trần làm ~”
Trần Hạnh trợn mắt nhìn nha đầu này một cái, cởi tạp dề trên người xuống, nhón chân lên không nặng không nhẹ điểm cái trán của cô: “Ăn ngon như thế sao không thấy con hay về nhà ăn cơm? Ba con cũng mong thầm trở về bao nhiêu, nuôi con gái còn không bằng nuôi mèo, mỗi ngày còn biết về nhà ăn cơm đấy ~”
Diệp Dĩ Mạt lè lưỡi, tội nghiệp làm nũng nói: “Dì Trần, không phải là do công việc của con bận rộn sao ~ Dì Trần là tốt nhất ~ ~ dì cũng không thể không hiểu lý lẽ giống ba con mà ~” còn chưa nói hết lời đã nghe thấy sau lưng một âm thanh trung khí mười phần: “Ai nói ta không hiểu lý lẽ? Khắp thiên hạ ba con là hiểu lý lẽ nhất đấy!” Diệp Kiến Quốc mặt đen lại đi vào phòng, thấy con gái dựa lên người vợ mình làm nũng nặng nề “hừ” một tiếng, rồi mới quay sang nói với vợ: “ Tí nữa lớp trưởng cũ đến chơi, bà nấu thêm vài món nữa đi.”
Đưa nhỏ kia, nếu không phải ông gọi điện thoại nó sẽ không biết về nữa! Được nghĩ cũng không biết về nhà, sống trong căn phòng nhỏ tí, không biết ăn cơm đúng giờ, đến khi đau dạ dày mới biết là vấn đề lớn. Đã lớn như vậy rồi sao còn không biết tự chăm sóc mình nữa?
“Ba ~ ba cũng tốt nhất nữa ~ ~” Diệp Dĩ Mạt mang vẻ mặt ‘xong đời’ cười khổ với Trần Hạnh, lúc xoay người lại đã là bộ mặt tươi cười lấy lòng: “Ba, ba là tốt nhất rồi ~ ba ba là người tốt nhất thiên hạ ~ ~” ai ai, ba cô chính là mạnh miệng mềm lòng, trên mặt luôn hung thần ác sát kỳ thật rất dễ nói chuyện, ngược lại dì Trần luôn tươi cười hòa nhã lại không dễ lừa gạt, yêu cầu rất nghiêm khắc với Lý Thụy, đối với cô cũng đối xử bình đẳng – may mắn từ nhỏ cô đều làm việc có chừng mực, cơ bản là không làm người ta để ý quá, cho nên cũng không có cơ hội trải nghiệm chính sách cây gậy và củ cà rốt của dì Trần. Theo như Lý Thụy nhớ lại, tư vị thực sự mất hồn nha.
Diệp Kiến Quốc vẻ mặt bất đắc dĩ, đã 28 tuổi rồi đấy, cũng đã làm giáo viên đi dạy bên ngoài nhưng sao về nhà lại cứ như là nhóc con mười lăm mười sáu tuổi vậy? Chẳng lẽ là tại ông suốt ngày kêu nhóc con nhóc con sao? Không được không được, từ hôm nay trở đi phải sửa miệng, không thể tiếp tục kêu như vậy được! Cứ như vậy thì ai chịu cưới cô? Người ta là muốn cưới cô gái về nga!
“Con gái à, ba cũng đã qua 30 tuổi rồi, nói chuyện có chút bài bản được không?” Diệp Kiến Quốc ngồi ghế sa lon, mi mắt có chút co rút.
Diệp Dĩ Mạt vừa nghe những lời này liền bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, đưa tay kéo kéo quần áo bởi vì vừa rồi nhào vào trên người dì Trần mà có chút nếp nhăn, thu lại vẻ mặt cợt nhả, cầm lên khay trà, ánh mắt, ngẩng mặt, mỉm cười, điều chỉnh hơi thở: “Phụ thân đại nhân, ba cảm thấy như thế này được không?”
Diệp Kiếm Quốc bại trận, ông không thể trông cậy vào con gái của mình có điểm bình thường được! Nhớ lại Diệp Kiến Quốc ông cả đời trừ hại cho dân, không chuyện gì sai trái, sao lại sinh ra đứa con gái không biết điều đây! Lát nữa lớp trưởng cũ sẽ tới, để co ông ấy thấy đức hạnh của can dâu tương lại như thế, đám cưới còn có thể thành được sao?
Chắc chắn con ông là do di truyền từ mẹ! Nếu không một con người chính nghĩa lẫm liệt như ông sao lại có thể sinh ra đứa con gái đáng đánh như vậy? Theo như lời Tiểu Thụy hay nói, thì phải là thỉnh thoảng động kinh không định kỳ cần sửa chữa nha!
Lời tác giả: Mẹ Lý Thụy tái hôn với ba Diệp Dĩ Mạt, Lý Thụy theo họ của cha đẻ, cho nên hai chị em có họ khác nhau, nhưng tình cảm là thực sự. Khi Lý Thụy 2 tuổi đến nhà họ Diệp, cho nên từ nhỏ đã gọi Diệp Kiến Quốc là ba, mà khi đó Diệp Dĩ Mạt đã lên tiểu học rồi, tuổi tương đối lớn cho nên vẫn gọi mẹ Lý Thụy là dì Trần.
Lần này chất lượng học sinh rất tốt, thầy hiệu trưởng đối với học sinh lần này ôm kỳ vọng cực lớn, rất hi vọng đạt được tầm vóc mới, vậy nên đối với giáo viên giảng dạy các cô cũng có yêu cầu cao hơn.
Diệp Dĩ Mạt để xuống giáo án, lấy tay xoa bóp bả vai đau nhức, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đăng một chương trong tồn cảo ( từ này ta k tra đc nghĩa hình như là trang mạng nào đó). Lâu nay cũng không có đổi mới gì – viết văn chẳng qua chỉ là hứng thú, nó cũng chỉ có thể làm hứng thú mà thôi. Cô rất thích đôi câu vài chữ lịch sử qua tay cô có cảm giác trở nên linh hoạt sống động hơn.
“Chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học cho nên các bạn nhỏ đều phải cố gắng lên nga ~ văn chương không phải chân dài chạy, cho nên các bạn nhỏ đều phải cẩn thận chuẩn bị cho cuộc thi ~”
Thông qua một số thông tin phản hồi, Diệp Dĩ Mạt biết được trong số độc giả của mình có một số người vẫn là học sinh trung học, trong đó còn có mấy người chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học – đúng vậy, cô có thói quen gọi họ là các bạn nhỏ. Dù sao thì cô cũng hơn họ vài tuổi, một tuổi hai tuổi có khi mười mấy tuổi, ở trong mắt cô, chẳng qua đều là những đứa nhỏ tìm kiếm an ủi trong văn chương mà thôi.
Tắt máy tính, sửa sang lại tài liệu dùng cho ngày mai, Diệp Dĩ Mạt mới rửa mặt đi ngủ. Mệt mỏi một ngày nhưng không thể ngủ được, đã quen với đồng hồ sinh học cho nên không đến 12 giờ liền không thể ngủ được.
Nằm trên chiếc giường nhỏ màu trắng của mình, Diệp Dĩ Mạt mới có thời gian cầm lên chiếc điện thoại di động bị mình vứt tùy tiện trên tủ đầu giường. Lúc cô làm việc không thích để điện thoại bên người, có thể đã có thói quen đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường cũng nên?
Giống như thường ngày, Diệp Dĩ Mạt chỉ liếc mắt nhìn điện thoại di động sau đó liền đi ngủ, sao lại có vài tin nhắn vậy? Diệp Dĩ Mạt thấy kỳ quái. Có chuyện gì quan trọng sao?
Không phải ba và dì Trần, bọn họ đều thích trực tiếp gọi điện thoại, cũng không thể là Lý Thụy, anh có việc cũng sẽ không… nhắn tin đến vào thời điểm này, tên nhóc này có biết cô không có thói quen xử lý công việc vào buổi tối. Về phần Tiểu Hàm các cô, bình thường đều có thói quen ngày mai gặp mặt ở trường rồi nói.
Diệp Dĩ Mạt chống cằm, mở tin nhắn, là một số lạ.
“Ngủ chưa? Chắc là cô đã ngủ rồi, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, món ăn ở nhà hàng nhà bà ngoại cũng rất được, lần sau có dịp thì cùng đi ăn nữa nhé” mới lúc 9 giờ 50 đây.
“A, đúng là đã ngủ rồi, sáng mai thấy tin nhắn của tôi thì nhớ lưu số điện thoại lại nha ~” thời gian là sau tin nhắn trước một giờ.
Không cần suy nghĩ nhiều Diệp Dĩ Mạt cũng biết chủ nhân của số điện thoại này là ai. Ngoài Tất Tử Thần ra thì còn ai nữa.
“Ngại quá, vừa rồi đang soạn bài cho nên không thấy tin nhắn, hôm nay cám ơn anh đã chiêu đãi ~ ^ . ^, còn có, lần sau anh về để tôi mời anh đi ~ ngủ ngon mộng đẹp ~” nhấn nút gửi đi, thấy báo gửi đi thành công, tắt máy, ngủ.
A, sao lại giống như không để ý đã đồng ý lần sau gặp mặt rồi? Diệp Dĩ Mạt vỗ trán, trên mặt có chút nóng nóng, đối tượng gặp mặt chủ động nhắn tin đến, có phải có ý nói là anh ta có ấn tượng không tệ với cô?
Mặc kệ nói như thế nào thì cô gái cũng hi vọng được chấp nhận, gái ế lớn tuổi Diệp Dĩ Mạt cũng không ngoại lệ. Đối phương thể hiện muốn tiến thêm một bước tính ra làm cho người ta sảng khoái tinh thần hơn so với bị “pass” đi?
Cho nên hôm nay cô giáo Diệp ngủ rất ngon giấc, về phần vì sao, ngay cả cô cũng không biết, có thể bởi vì gần đây tên nhóc Lý Thụy rất nghe lời đi, sáng sớm thứ hai trước khi đi làm cô giáo Diệp đã tìm cho mình lý do như vậy.
Ấn tương của Tất Tử Thần đối với Diệp Dĩ Mạt tốt lên không ít sau khi nhận được tin nhắn, quả nhiên là kiểu cô gái rất dễ sống chung. Sợ nhất là gặp phải cái dạng ‘ai nha thật ngại quá tôi còn chưa nghĩ có muốn tiếp tục cùng với anh hay không đây’ như vậy, thế thì sao anh có thể thẳng thắn nói với lão ba được? Đây có phải là chưa nghĩ ra nên vẫn rụt rè chờ anh hẹn trước?
Trước khi đi vào giấc mộng Tất Tử Thần cuối cùng có ý tưởng – cho nên nói, lão ba thật đã làm chuyện tốt nha.
Tuy là thời điểm bận rộn nhưng mà dẫn dắt lớp 12 cũng có chỗ tốt, đó chính là khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, thân là giáo viên Diệp Dĩ Mạt cũng theo học sinh lớp 12 được nghĩ dài đến 3 tháng hè.
Ở một mình trong phòng nhỏ một tuần, cuối cùng bị ba liên tục gọi điện gọi về nhà. Thật ra Diệp Dĩ Mạt rất thích phòng trọ nhỏ của mình, so với phòng của Tiểu Hàm cũng không khác bao nhiêu, chẳng qua là có thêm một cái ban công ở phía nam – ban đầu chọn phòng này cũng chính bởi vì cái ban công này, vào mùa đông cô thích sưởi ấm dưới mặt trời, uống chút trà, đọc một ít sách, gõ vài chữ bên cạnh cửa sổ ban công đóng chặt, ngày ngày nhàn nhã mà thích ý.
Làm tổng vệ sinh phòng, đem đống sách chuyển vào phòng khách rồi mới khóa cửa đi về nhà.
Về đến nhà, dì Trần đã làm xong một bàn món ăn, đều là món nàng thích ăn. Đi vào phòng bếp, lấy tay bốc miếng thịt gà xốp giòn thơm ngon, Diệp Dĩ Mạt cảm giác đầu lưỡi mình muốn khiêu vũ, ngon đến nỗi nhắm mắt hưởng thụ: “Dì Trần, tài nấu nướng của dì thật tốt quá ~ ba ba thật hạnh phúc quá, ngày nào cũng được ăn món ăn dì Trần làm ~”
Trần Hạnh trợn mắt nhìn nha đầu này một cái, cởi tạp dề trên người xuống, nhón chân lên không nặng không nhẹ điểm cái trán của cô: “Ăn ngon như thế sao không thấy con hay về nhà ăn cơm? Ba con cũng mong thầm trở về bao nhiêu, nuôi con gái còn không bằng nuôi mèo, mỗi ngày còn biết về nhà ăn cơm đấy ~”
Diệp Dĩ Mạt lè lưỡi, tội nghiệp làm nũng nói: “Dì Trần, không phải là do công việc của con bận rộn sao ~ Dì Trần là tốt nhất ~ ~ dì cũng không thể không hiểu lý lẽ giống ba con mà ~” còn chưa nói hết lời đã nghe thấy sau lưng một âm thanh trung khí mười phần: “Ai nói ta không hiểu lý lẽ? Khắp thiên hạ ba con là hiểu lý lẽ nhất đấy!” Diệp Kiến Quốc mặt đen lại đi vào phòng, thấy con gái dựa lên người vợ mình làm nũng nặng nề “hừ” một tiếng, rồi mới quay sang nói với vợ: “ Tí nữa lớp trưởng cũ đến chơi, bà nấu thêm vài món nữa đi.”
Đưa nhỏ kia, nếu không phải ông gọi điện thoại nó sẽ không biết về nữa! Được nghĩ cũng không biết về nhà, sống trong căn phòng nhỏ tí, không biết ăn cơm đúng giờ, đến khi đau dạ dày mới biết là vấn đề lớn. Đã lớn như vậy rồi sao còn không biết tự chăm sóc mình nữa?
“Ba ~ ba cũng tốt nhất nữa ~ ~” Diệp Dĩ Mạt mang vẻ mặt ‘xong đời’ cười khổ với Trần Hạnh, lúc xoay người lại đã là bộ mặt tươi cười lấy lòng: “Ba, ba là tốt nhất rồi ~ ba ba là người tốt nhất thiên hạ ~ ~” ai ai, ba cô chính là mạnh miệng mềm lòng, trên mặt luôn hung thần ác sát kỳ thật rất dễ nói chuyện, ngược lại dì Trần luôn tươi cười hòa nhã lại không dễ lừa gạt, yêu cầu rất nghiêm khắc với Lý Thụy, đối với cô cũng đối xử bình đẳng – may mắn từ nhỏ cô đều làm việc có chừng mực, cơ bản là không làm người ta để ý quá, cho nên cũng không có cơ hội trải nghiệm chính sách cây gậy và củ cà rốt của dì Trần. Theo như Lý Thụy nhớ lại, tư vị thực sự mất hồn nha.
Diệp Kiến Quốc vẻ mặt bất đắc dĩ, đã 28 tuổi rồi đấy, cũng đã làm giáo viên đi dạy bên ngoài nhưng sao về nhà lại cứ như là nhóc con mười lăm mười sáu tuổi vậy? Chẳng lẽ là tại ông suốt ngày kêu nhóc con nhóc con sao? Không được không được, từ hôm nay trở đi phải sửa miệng, không thể tiếp tục kêu như vậy được! Cứ như vậy thì ai chịu cưới cô? Người ta là muốn cưới cô gái về nga!
“Con gái à, ba cũng đã qua 30 tuổi rồi, nói chuyện có chút bài bản được không?” Diệp Kiến Quốc ngồi ghế sa lon, mi mắt có chút co rút.
Diệp Dĩ Mạt vừa nghe những lời này liền bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, đưa tay kéo kéo quần áo bởi vì vừa rồi nhào vào trên người dì Trần mà có chút nếp nhăn, thu lại vẻ mặt cợt nhả, cầm lên khay trà, ánh mắt, ngẩng mặt, mỉm cười, điều chỉnh hơi thở: “Phụ thân đại nhân, ba cảm thấy như thế này được không?”
Diệp Kiếm Quốc bại trận, ông không thể trông cậy vào con gái của mình có điểm bình thường được! Nhớ lại Diệp Kiến Quốc ông cả đời trừ hại cho dân, không chuyện gì sai trái, sao lại sinh ra đứa con gái không biết điều đây! Lát nữa lớp trưởng cũ sẽ tới, để co ông ấy thấy đức hạnh của can dâu tương lại như thế, đám cưới còn có thể thành được sao?
Chắc chắn con ông là do di truyền từ mẹ! Nếu không một con người chính nghĩa lẫm liệt như ông sao lại có thể sinh ra đứa con gái đáng đánh như vậy? Theo như lời Tiểu Thụy hay nói, thì phải là thỉnh thoảng động kinh không định kỳ cần sửa chữa nha!
Lời tác giả: Mẹ Lý Thụy tái hôn với ba Diệp Dĩ Mạt, Lý Thụy theo họ của cha đẻ, cho nên hai chị em có họ khác nhau, nhưng tình cảm là thực sự. Khi Lý Thụy 2 tuổi đến nhà họ Diệp, cho nên từ nhỏ đã gọi Diệp Kiến Quốc là ba, mà khi đó Diệp Dĩ Mạt đã lên tiểu học rồi, tuổi tương đối lớn cho nên vẫn gọi mẹ Lý Thụy là dì Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.