Chương 7: Duyên đến như thế
Viên Nghệ
02/04/2015
"Ba đã nói với con, lát nữa lớp trưởng cũ của ba sẽ đến chơi, con hãy cư xử cho bình thường, đừng làm ông ấy sợ ~" Diệp Kiến Quốc quặm mặt lại đe dọa, nghĩ tới nghĩ lui, ông còn quyết định phòng ngừa trước, tránh cho nhóc con này, a không đúng, cô nàng này lát nữa lại đột nhiên gây ra tình huống gì, đem ba chồng tương lai dọa sẽ không tốt ―― mặc dù ông cảm thấy lấy lớp trưởng cũ này trải qua lễ rửa tội lửa đạn chiến tranh, kinh nghiệm cuộc sống phong phú mà nói, bị một cô gái nhỏ tuổi hù dọa là chuyện rất không có khả năng xảy ra, nhưng là cũng nên có dự phòng, dù sao, người này sau này già rồi năng lực chịu đựng sẽ giảm xuống nha, do thói quen nhàn nhã a
"Ah, ba, lớp trưởng cũ của ba, thì có liên quan gì đến con chứ?" Diệp Dĩ Mạt lấy mắt kiếng xuống, giương mắt hiếu kỳ nói. Cô cận thị không nghiêm trọng lắm, trừ khi đi dạy, bình thường cũng không đeo kính.
Nếu nói, khi đi dạy mang mắt kiếng, hơn phân nửa cũng là vì ‘ cố làm ra vẻ ’ thôi, ai bảo ở trường học của cô hơn phân nửa giáo viên lịch sử đều nhiều tuổi và râu ria giống như ông cụ đây? Coi như không phải lão già, cũng hơn nửa là đã trải qua cuộc sống phong phú của các ông chú bà cô rồi.Giống như cô như vậy chưa trải qua phong trần cuộc sống lịch sử nặng nề cảm giác không đủ a ~ cô bình thường mặc quần đùi đeo một cái túi sách còn có thể giả bộ sinh viên Đại Học đấy. Vì để dọa người, không thể làm gì khác hơn là đeo mắt kính gọng đen thôi, chỉ là vì tăng thêm mấy phần cảm giác lịch sử tang thương, cô thật ra thì cũng không dễ dàng a, Diệp Dĩ Mạt thở dài.
"Lớp trưởng cũ của ba đến là để nhìn con dâu tương lai." Diệp Kiến Quốc trừng mắt nhìn con gái, tức giận nói.
"Gì?" Diệp Dĩ Mạt trợn to cặp mắt. Trong nhà có ba người, cha dì Trần còn có cô, nhìn bên trái một chút ba mặt đen, nhìn bên phải một chút mặt hiền huệ vô tội của dì Trần, cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt không thể không kết luận, cái gọi là nhìn con dâu tương lai, là chỉ cô chứ?
Trần Hạnh cũng là vẻ mặt nghi hoặc, chống lại ánh mắt của chồng, không tiếng động hỏi có chuyện gì xảy ra à?
Diệp Kiến Quốc giả vờ ho khan hai tiếng, thật có chút không dám nhìn con gái dần dần biến thành đen mặt, khuê nữ này, duy nhất giống như ông cũng chính là tức giận liền có chút mặt đen, còn lại, nói là nhặt được đều có người tin.
"Chính là ba của Tất Tử Thần, là lớp trưởng cũ của ba. Bảo là muốn tới nhà ngồi một chút." Chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ba cuối cùng không thể nói không hoan nghênh chứ?" Trên thực tế, là do ông mời, ông sao có thể không gấp nha, hai đứa đều đã gặp mặt, cũng không thấy hai đứa nhỏ này có cái gì tiến triển, ông này làm cha của con gái cũng không thấy có gì, lớp trưởng cũ này làm cha càng thêm điện thoại của con trai cũng không nhận được mấy, cùng đồng bệnh tương liên, không phải hẹn xong cùng nhau ăn một bữa cơm, uống trà đánh cờ sao. Hơn nữa, thức ăn bên ngoài sao tốt bằng ở nhà, cho nên, địa điểm này tự nhiên cũng liền định ở trong nhà nha.
“Ba. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt đã không biết phải nói gì nữa, nôn nóng bắt đi xem mắt cũng là ba, nôn nóng bắt lập gia đình cũng là ba, cô thật rất muốn nói một câu a, ba nếu không ba gả đi? Nhưng cô là một đứa con gái ngoan, lớn như vậy cũng chưa làm điều gì trái nghịch nha, nhiều nhất là buồn bực không cùng ba già nói chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, chiêu này lần nào cũng đúng. Con gái không cùng ông nói chuyện bằng ông làm sai việc gì rồi. Cái định luật này tạo thành khuôn mẫu cố định trong đầu Diệp Kiến Quốc, cho nên vừa nhìn thấy con gái xoay mặt đi, Diệp Kiến Quốc cũng biết việc lớn không tốt rồi.
Niếp Niếp ngươi không cần tức giận với ba nữa ~~ ba sai lầm rồi sai lầm rồi, không nên tùy tiện dẫn người về nhà ~~ Diệp Kiến Quốc lấy lòng tới gần phía trước, nháy mắt nhìn con gái.
"Ai ai, tất cả đều đi rửa tay cho tôi, khách gần đến rồi ~" Trần Hạnh luôn làm công việc giảng hòa giống như vài chục năm trong quá khứ. Phụ nữ cần phải luôn luôn như vậy , rõ ràng tình cảm rất tốt, lại cứ phải làm ra một bộ dạng kiêu ngạo, làm không chê mệt mỏi.
"Tốt lắm tốt lắm, ba ba đừng sưng mặt lên nữa, làm trướng ngại bộ mặt thành phố ~" Diệp Dĩ Mạt quay mặt, không chút lưu tình đả kích.
Diệp Kiến Quốc: . . . . . .
Nhóc thối ba dầu gì cũng là ba con! Không có ba có thể có con sao! Ba con không phải là đen một chút thôi sao, đó cũng do phơi nắng đó nha! Năm đó ba của con cũng là một cành hoa nhỏ nha! A Phi rõ ràng là một nhánh cỏ mẹ! Những cô gái theo đuổi ba con cũng có thể từ hẻm nhỏ xếp hàng đến gian hàng bán chao trên đường cái bên cạnh đi, ông chủ bán chao mỗi ngày đều cho ba con hai chuỗi chao miễn phí a, cũng bởi vì ba con quảng cáo làm ăn giúp ông ta đấy!
Con gái làm sao con có thể ghét bỏ ba con được? Đây là không đạo đức nha. . . . . .
Diệp Dĩ Mạt đầy vạch đen, ba người làm chút chuyện đứng đắn không được sao? Cả ngày ba khoe khoang với con gái ba năm đó về điểm này có ý tứ sao? Khó trách cô tại sao thích hành hạ Tiểu Thụy một chút, này hoàn toàn là di truyền!
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa, có hay không đều được, khách đã tới rồi ~" nghe được tiếng chuông cửa, Trần Hạnh vội vàng đứng dậy đi mở cửa, vẫn không quên nghiêng đầu đối với này hai cha con chăm sóc nói.
"Ai, con ngoan chút cho ba, nếu không không cho tiền tiêu vặt đâu ~" Diệp Kiến Quốc vội vàng đuổi theo, xoay người trước còn hung hăng trợn mắt nhìn con gái một cái, hoàn toàn quên con gái ông đã sớm độc lập về kinh tế rồi.
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, đối với loại gián tiếp tính mau quên của ba đã tập mãi thành thói quen, coi như không căn dặn, cô cũng không đến nỗi ở trước mặt khách thất lễ a, thiệt là.
Sửa sang lại tóc, Diệp Dĩ Mạt cũng đuổi theo sát bước ba cô. Mặc dù nói kể từ ngày gặp mặt đó về sau, cô và Tất Tử Thần cũng chỉ là thỉnh thoảng gởi cái tin nhắn, nhiều nhất chỉ là bạn bè thăm hỏi, nhưng mà đối phương là phận bề trên, tất nhiên phải lễ phép.
"Bác Tất, bác khỏe chứ." Diệp Dĩ Mạt mỉm cười, hướng người đàn ông tóc trắng cường tráng trước cửa chào hỏi nói.
Người đến nhìn bộ dạng hơn 50 tuổi, tinh thần rất tốt, nhất là một đôi mắt, nhìn như bình thản, trong lúc lơ đãng toát ra sắc bén, lại làm cho người ta chợt đảm chiến. Đó là người trải qua rất nhiều mới có ánh mắt như vậy, trong bình tĩnh lộ ra vẻ nắm cuộc sống trong tay, loại này khí độ, sẽ không bởi vì tuổi già yếu mà biến mất, ngược lại sẽ bởi vì từng trải cuộc sống phong phú mà càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Dĩ Mạt nhìn bác Tất vuông vuông thẳng thẳng mặt chữ quốc còn có màu da giống ba như đúc, có kết luận, Tất Tử Thần có gương mặt tuấn tú và màu da phơi nắng không bị đen, xem chừng là di truyền từ bác gái.
Tất Trọng Tường cho cảnh vệ Binh đi trở về trước, mình thì là đập bả vai Diệp Kiến Quốc cười ha ha, nhìn như thế, ngược lại có thể lờ mờ nhìn ra bọn họ năm đó rất có tình cảm.
"Tốt, lão Diệp, con gái cũng lớn như vậy rồi nha!" Tất Trọng Tường vỗ bả vai Diệp Kiến Quốc, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Dĩ Mạt đứng ở cửa trước. Hai vị chiến hữu cũ đã lâu không gặp hay bởi vì cùng chung mục đích mà tiến tới với nhau rất là tâm ý tương thông cùng cười một tiếng. .
"Lớp trưởng cũ con trai của ông không phải cũng rất lớn sao. Ai, này làm cha mẹ thực là chưa có lo lắng xong a ~" làm bộ lắc đầu một cái, gương mặt quan tâm của người cha.
Tất Trọng Tường nhìn bộ dáng của chiến hữu cũ, cười thầm, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, âm thầm tán thưởng, đúng là đứa con gái thật tốt, tướng mạo thanh tú, lúc cười lên mắt cong cong, con ngươi trong cũng lộ ra cổ linh khí, khó trách thằng nhóc thối nhà ông mắt cao hơn đầu cũng khen ngợi vài câu. Như vậy khuê nữ làm con dâu Tất gia nhà ông, không tệ không tệ, cũng có thể khiến tên nhóc kia kiềm chế tâm, không phải luôn nghĩ tới chạy ra ngoài.
"Ai Tiểu Mạt a, bác Tất khó được tới một lần, con hôm nay cũng đừng đi, cùng lão già chúng ta trò chuyện a. Chuyện trường học, ngày khác lại đi xử lý đi a." Diệp Kiến Quốc cố làm ra vẻ phân phó nữ nhi nói.
Diệp Dĩ Mạt đầy vạch đen, ba buổi sáng là ngươi đem con call trở lại để cho con nghỉ hè cũng ở trong nhà a, thế nào giờ lại trở thành cô về nhà xem lát nữa muốn đi à? Diễn trò cũng không ai như vậy.
Thật ra thì Diệp Dĩ Mạt biết mình cha lấy ý đồ này ở đâu ra, còn không phải là vì chào hỏi, bác Tất thích nhất người nghiêm túc trong công việc, ba đây là giúp con giải bày đấy !
Một mực đứng ở cửa cũng không phải là chuyện hay, hai đấng mày râu vừa hét lớn đi vào trong, ngồi xuống liền tán gẫu.
Giúp đỡ dì Trần bưng hết đồ ăn lên bàn, Diệp Dĩ Mạt mặt khéo léo cầm chai rượi trân quý của ba, đặt lên trên bàn.
"Lớp trưởng cũ, ông có thể uống rượu chứ? Chị dâu sẽ không trách tôi chứ?" Diệp Kiến Quốc nói giỡn hỏi.
Tất Trọng Tường cười ha ha, "Chị dâu ông quản thiên quản địa nhưng không xen vào việc tôi uống rượu!"
"Đến đây, Tiểu Mạt cũng cùng nhau uống a, đừng đứng đấy nữa." Đã ngồi xuống Tất Trọng Tường cố gắng làm ra một bộ dáng hiền lành của trưởng giả, nhiều năm đã thành thói quen, đối với tiểu tử thúi trong nhà lại không thể hòa ái, nụ cười từ ái còn không bằng mặt không chút thay đổi đấy.
"Bác Tất hai người ăn trước, con giúp dì Trần bưng thức ăn ra." Trần Hạnh vẫn còn ở trong phòng bếp bận rộn món ăn cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt cười nhẹ nói hết liền xoay người vào phòng bếp.
"Ai, con gái của tôi a, chỉ là có chút nóng nảy, bị tôi làm hư nữa à ~" Diệp Kiến Quốc vừa rót rượu cho lớp trưởng cũ, một bên cười nói.
Tất Trọng Tường cười nhìn về phía phương hướng phòng bếp, vô tình lắc đầu một cái: Đứa con gái tốt, con gái biết làm nũng, có nóng tính chút thì sao, con gái chính là để cưng chiều đó a! Nơi nào giống tiểu tử thúi nhà chúng ta kia, từ nhỏ đã bị giáo dục muốn chăm sóc em gái nha!"
Hai người làm cha này, nói gần nói xa nói đều có con trai và con gái, một nói con gái nhà tôi tính khí không tốt lắm nhưng là tâm địa còn là rất hiền lành, một lập tức nói tiếp con trai nhà tôi cái khác không tính , chính là rất biết chăm sóc người.
Một nói con trai nhà tôi công việc bận rộn a, không tìm được bạn gái, một lập tức nói tiếp con gái nhà tôi là làm giáo viên, ngày nghỉ dài a.
Một nói con gái nhà tôi không thích ra cửa chỉ là ngược lại có mấy bạn tốt, một lập tức tán dương Cố Gia tốt, con gái còn hay ở nhà tốt.
. . . . . .
Hai người cha vui mừng nói chuyện bừng bừng, trong phòng bếp một người nghe được phun cười, một người nghe được đầy vạch đen, không cần hoài nghi, vạch đen đó nhất định là Diệp Dĩ Mạt.
"Dì Trần, dì xem ba kìa, càng nói càng quá mức ~" Diệp Dĩ Mạt ủy khuất hướng dì Trần chu mỏ, nói cái gì cùng cái gì a, cũng mau đem chuyện cô khi còn bé đái dầm cũng lật đi ra rồi.
Nghe một chút.
“Tiểu Mạt nhà tôi từ nhỏ đã cẩn thận nha, chưa bao giờ phá tiền! Em trai của nó cùng nó ra đường, cho tới bây giờ đều là đem tiền đưa cho chị gái, không cần lo lắng!"
"Có thể trị gia mới tốt a! Cùng một đạo lý cách mạng, cái gì đều là một cây kim một sợi chỉ tiết kiệm được tới a!" Đây là Tất Trọng Tường âm thanh trung khí mười phần.
"Tất Tử Thần nhà tôi tuy ở trong bộ đội, nhưng mà là cùng có bằng kinh tế cùng ngoại ngữ lâu rồi, cùng Tiểu Mạt nhà ông có thể nói là rất thích hợp nha! Ha ha, người trẻ tuổi nha, tóm lại là có đề tài nói chuyện đó a!" Nói chuyện còn là Tất Trọng Tường, chỉ là lời này khiến giọt mồ hôi trên ót Diệp Dĩ Mạt càng lớn chút, vừa mới bước ra phòng bếp chân rút lại: "Dì Trần, dì bưng đi ra đi nói, con ở lại dọn dẹp phòng bếp sẽ ra sau ~" lúc này đi ra ngoài, có thể hay không bị người ta từ đầu đến chân nghiên cứu một lần? Cô có chút hồi hộp a.
Chỉ là, Diệp Dĩ Mạt bất chợt nghĩ đến một vấn đề, sao lại để cho cô một người hưởng thụ đối xử này được? Một vị đương sự khác thì sao đây?
"Ah, ba, lớp trưởng cũ của ba, thì có liên quan gì đến con chứ?" Diệp Dĩ Mạt lấy mắt kiếng xuống, giương mắt hiếu kỳ nói. Cô cận thị không nghiêm trọng lắm, trừ khi đi dạy, bình thường cũng không đeo kính.
Nếu nói, khi đi dạy mang mắt kiếng, hơn phân nửa cũng là vì ‘ cố làm ra vẻ ’ thôi, ai bảo ở trường học của cô hơn phân nửa giáo viên lịch sử đều nhiều tuổi và râu ria giống như ông cụ đây? Coi như không phải lão già, cũng hơn nửa là đã trải qua cuộc sống phong phú của các ông chú bà cô rồi.Giống như cô như vậy chưa trải qua phong trần cuộc sống lịch sử nặng nề cảm giác không đủ a ~ cô bình thường mặc quần đùi đeo một cái túi sách còn có thể giả bộ sinh viên Đại Học đấy. Vì để dọa người, không thể làm gì khác hơn là đeo mắt kính gọng đen thôi, chỉ là vì tăng thêm mấy phần cảm giác lịch sử tang thương, cô thật ra thì cũng không dễ dàng a, Diệp Dĩ Mạt thở dài.
"Lớp trưởng cũ của ba đến là để nhìn con dâu tương lai." Diệp Kiến Quốc trừng mắt nhìn con gái, tức giận nói.
"Gì?" Diệp Dĩ Mạt trợn to cặp mắt. Trong nhà có ba người, cha dì Trần còn có cô, nhìn bên trái một chút ba mặt đen, nhìn bên phải một chút mặt hiền huệ vô tội của dì Trần, cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt không thể không kết luận, cái gọi là nhìn con dâu tương lai, là chỉ cô chứ?
Trần Hạnh cũng là vẻ mặt nghi hoặc, chống lại ánh mắt của chồng, không tiếng động hỏi có chuyện gì xảy ra à?
Diệp Kiến Quốc giả vờ ho khan hai tiếng, thật có chút không dám nhìn con gái dần dần biến thành đen mặt, khuê nữ này, duy nhất giống như ông cũng chính là tức giận liền có chút mặt đen, còn lại, nói là nhặt được đều có người tin.
"Chính là ba của Tất Tử Thần, là lớp trưởng cũ của ba. Bảo là muốn tới nhà ngồi một chút." Chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ba cuối cùng không thể nói không hoan nghênh chứ?" Trên thực tế, là do ông mời, ông sao có thể không gấp nha, hai đứa đều đã gặp mặt, cũng không thấy hai đứa nhỏ này có cái gì tiến triển, ông này làm cha của con gái cũng không thấy có gì, lớp trưởng cũ này làm cha càng thêm điện thoại của con trai cũng không nhận được mấy, cùng đồng bệnh tương liên, không phải hẹn xong cùng nhau ăn một bữa cơm, uống trà đánh cờ sao. Hơn nữa, thức ăn bên ngoài sao tốt bằng ở nhà, cho nên, địa điểm này tự nhiên cũng liền định ở trong nhà nha.
“Ba. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt đã không biết phải nói gì nữa, nôn nóng bắt đi xem mắt cũng là ba, nôn nóng bắt lập gia đình cũng là ba, cô thật rất muốn nói một câu a, ba nếu không ba gả đi? Nhưng cô là một đứa con gái ngoan, lớn như vậy cũng chưa làm điều gì trái nghịch nha, nhiều nhất là buồn bực không cùng ba già nói chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, chiêu này lần nào cũng đúng. Con gái không cùng ông nói chuyện bằng ông làm sai việc gì rồi. Cái định luật này tạo thành khuôn mẫu cố định trong đầu Diệp Kiến Quốc, cho nên vừa nhìn thấy con gái xoay mặt đi, Diệp Kiến Quốc cũng biết việc lớn không tốt rồi.
Niếp Niếp ngươi không cần tức giận với ba nữa ~~ ba sai lầm rồi sai lầm rồi, không nên tùy tiện dẫn người về nhà ~~ Diệp Kiến Quốc lấy lòng tới gần phía trước, nháy mắt nhìn con gái.
"Ai ai, tất cả đều đi rửa tay cho tôi, khách gần đến rồi ~" Trần Hạnh luôn làm công việc giảng hòa giống như vài chục năm trong quá khứ. Phụ nữ cần phải luôn luôn như vậy , rõ ràng tình cảm rất tốt, lại cứ phải làm ra một bộ dạng kiêu ngạo, làm không chê mệt mỏi.
"Tốt lắm tốt lắm, ba ba đừng sưng mặt lên nữa, làm trướng ngại bộ mặt thành phố ~" Diệp Dĩ Mạt quay mặt, không chút lưu tình đả kích.
Diệp Kiến Quốc: . . . . . .
Nhóc thối ba dầu gì cũng là ba con! Không có ba có thể có con sao! Ba con không phải là đen một chút thôi sao, đó cũng do phơi nắng đó nha! Năm đó ba của con cũng là một cành hoa nhỏ nha! A Phi rõ ràng là một nhánh cỏ mẹ! Những cô gái theo đuổi ba con cũng có thể từ hẻm nhỏ xếp hàng đến gian hàng bán chao trên đường cái bên cạnh đi, ông chủ bán chao mỗi ngày đều cho ba con hai chuỗi chao miễn phí a, cũng bởi vì ba con quảng cáo làm ăn giúp ông ta đấy!
Con gái làm sao con có thể ghét bỏ ba con được? Đây là không đạo đức nha. . . . . .
Diệp Dĩ Mạt đầy vạch đen, ba người làm chút chuyện đứng đắn không được sao? Cả ngày ba khoe khoang với con gái ba năm đó về điểm này có ý tứ sao? Khó trách cô tại sao thích hành hạ Tiểu Thụy một chút, này hoàn toàn là di truyền!
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nói nữa, có hay không đều được, khách đã tới rồi ~" nghe được tiếng chuông cửa, Trần Hạnh vội vàng đứng dậy đi mở cửa, vẫn không quên nghiêng đầu đối với này hai cha con chăm sóc nói.
"Ai, con ngoan chút cho ba, nếu không không cho tiền tiêu vặt đâu ~" Diệp Kiến Quốc vội vàng đuổi theo, xoay người trước còn hung hăng trợn mắt nhìn con gái một cái, hoàn toàn quên con gái ông đã sớm độc lập về kinh tế rồi.
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, đối với loại gián tiếp tính mau quên của ba đã tập mãi thành thói quen, coi như không căn dặn, cô cũng không đến nỗi ở trước mặt khách thất lễ a, thiệt là.
Sửa sang lại tóc, Diệp Dĩ Mạt cũng đuổi theo sát bước ba cô. Mặc dù nói kể từ ngày gặp mặt đó về sau, cô và Tất Tử Thần cũng chỉ là thỉnh thoảng gởi cái tin nhắn, nhiều nhất chỉ là bạn bè thăm hỏi, nhưng mà đối phương là phận bề trên, tất nhiên phải lễ phép.
"Bác Tất, bác khỏe chứ." Diệp Dĩ Mạt mỉm cười, hướng người đàn ông tóc trắng cường tráng trước cửa chào hỏi nói.
Người đến nhìn bộ dạng hơn 50 tuổi, tinh thần rất tốt, nhất là một đôi mắt, nhìn như bình thản, trong lúc lơ đãng toát ra sắc bén, lại làm cho người ta chợt đảm chiến. Đó là người trải qua rất nhiều mới có ánh mắt như vậy, trong bình tĩnh lộ ra vẻ nắm cuộc sống trong tay, loại này khí độ, sẽ không bởi vì tuổi già yếu mà biến mất, ngược lại sẽ bởi vì từng trải cuộc sống phong phú mà càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Dĩ Mạt nhìn bác Tất vuông vuông thẳng thẳng mặt chữ quốc còn có màu da giống ba như đúc, có kết luận, Tất Tử Thần có gương mặt tuấn tú và màu da phơi nắng không bị đen, xem chừng là di truyền từ bác gái.
Tất Trọng Tường cho cảnh vệ Binh đi trở về trước, mình thì là đập bả vai Diệp Kiến Quốc cười ha ha, nhìn như thế, ngược lại có thể lờ mờ nhìn ra bọn họ năm đó rất có tình cảm.
"Tốt, lão Diệp, con gái cũng lớn như vậy rồi nha!" Tất Trọng Tường vỗ bả vai Diệp Kiến Quốc, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Dĩ Mạt đứng ở cửa trước. Hai vị chiến hữu cũ đã lâu không gặp hay bởi vì cùng chung mục đích mà tiến tới với nhau rất là tâm ý tương thông cùng cười một tiếng. .
"Lớp trưởng cũ con trai của ông không phải cũng rất lớn sao. Ai, này làm cha mẹ thực là chưa có lo lắng xong a ~" làm bộ lắc đầu một cái, gương mặt quan tâm của người cha.
Tất Trọng Tường nhìn bộ dáng của chiến hữu cũ, cười thầm, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, âm thầm tán thưởng, đúng là đứa con gái thật tốt, tướng mạo thanh tú, lúc cười lên mắt cong cong, con ngươi trong cũng lộ ra cổ linh khí, khó trách thằng nhóc thối nhà ông mắt cao hơn đầu cũng khen ngợi vài câu. Như vậy khuê nữ làm con dâu Tất gia nhà ông, không tệ không tệ, cũng có thể khiến tên nhóc kia kiềm chế tâm, không phải luôn nghĩ tới chạy ra ngoài.
"Ai Tiểu Mạt a, bác Tất khó được tới một lần, con hôm nay cũng đừng đi, cùng lão già chúng ta trò chuyện a. Chuyện trường học, ngày khác lại đi xử lý đi a." Diệp Kiến Quốc cố làm ra vẻ phân phó nữ nhi nói.
Diệp Dĩ Mạt đầy vạch đen, ba buổi sáng là ngươi đem con call trở lại để cho con nghỉ hè cũng ở trong nhà a, thế nào giờ lại trở thành cô về nhà xem lát nữa muốn đi à? Diễn trò cũng không ai như vậy.
Thật ra thì Diệp Dĩ Mạt biết mình cha lấy ý đồ này ở đâu ra, còn không phải là vì chào hỏi, bác Tất thích nhất người nghiêm túc trong công việc, ba đây là giúp con giải bày đấy !
Một mực đứng ở cửa cũng không phải là chuyện hay, hai đấng mày râu vừa hét lớn đi vào trong, ngồi xuống liền tán gẫu.
Giúp đỡ dì Trần bưng hết đồ ăn lên bàn, Diệp Dĩ Mạt mặt khéo léo cầm chai rượi trân quý của ba, đặt lên trên bàn.
"Lớp trưởng cũ, ông có thể uống rượu chứ? Chị dâu sẽ không trách tôi chứ?" Diệp Kiến Quốc nói giỡn hỏi.
Tất Trọng Tường cười ha ha, "Chị dâu ông quản thiên quản địa nhưng không xen vào việc tôi uống rượu!"
"Đến đây, Tiểu Mạt cũng cùng nhau uống a, đừng đứng đấy nữa." Đã ngồi xuống Tất Trọng Tường cố gắng làm ra một bộ dáng hiền lành của trưởng giả, nhiều năm đã thành thói quen, đối với tiểu tử thúi trong nhà lại không thể hòa ái, nụ cười từ ái còn không bằng mặt không chút thay đổi đấy.
"Bác Tất hai người ăn trước, con giúp dì Trần bưng thức ăn ra." Trần Hạnh vẫn còn ở trong phòng bếp bận rộn món ăn cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt cười nhẹ nói hết liền xoay người vào phòng bếp.
"Ai, con gái của tôi a, chỉ là có chút nóng nảy, bị tôi làm hư nữa à ~" Diệp Kiến Quốc vừa rót rượu cho lớp trưởng cũ, một bên cười nói.
Tất Trọng Tường cười nhìn về phía phương hướng phòng bếp, vô tình lắc đầu một cái: Đứa con gái tốt, con gái biết làm nũng, có nóng tính chút thì sao, con gái chính là để cưng chiều đó a! Nơi nào giống tiểu tử thúi nhà chúng ta kia, từ nhỏ đã bị giáo dục muốn chăm sóc em gái nha!"
Hai người làm cha này, nói gần nói xa nói đều có con trai và con gái, một nói con gái nhà tôi tính khí không tốt lắm nhưng là tâm địa còn là rất hiền lành, một lập tức nói tiếp con trai nhà tôi cái khác không tính , chính là rất biết chăm sóc người.
Một nói con trai nhà tôi công việc bận rộn a, không tìm được bạn gái, một lập tức nói tiếp con gái nhà tôi là làm giáo viên, ngày nghỉ dài a.
Một nói con gái nhà tôi không thích ra cửa chỉ là ngược lại có mấy bạn tốt, một lập tức tán dương Cố Gia tốt, con gái còn hay ở nhà tốt.
. . . . . .
Hai người cha vui mừng nói chuyện bừng bừng, trong phòng bếp một người nghe được phun cười, một người nghe được đầy vạch đen, không cần hoài nghi, vạch đen đó nhất định là Diệp Dĩ Mạt.
"Dì Trần, dì xem ba kìa, càng nói càng quá mức ~" Diệp Dĩ Mạt ủy khuất hướng dì Trần chu mỏ, nói cái gì cùng cái gì a, cũng mau đem chuyện cô khi còn bé đái dầm cũng lật đi ra rồi.
Nghe một chút.
“Tiểu Mạt nhà tôi từ nhỏ đã cẩn thận nha, chưa bao giờ phá tiền! Em trai của nó cùng nó ra đường, cho tới bây giờ đều là đem tiền đưa cho chị gái, không cần lo lắng!"
"Có thể trị gia mới tốt a! Cùng một đạo lý cách mạng, cái gì đều là một cây kim một sợi chỉ tiết kiệm được tới a!" Đây là Tất Trọng Tường âm thanh trung khí mười phần.
"Tất Tử Thần nhà tôi tuy ở trong bộ đội, nhưng mà là cùng có bằng kinh tế cùng ngoại ngữ lâu rồi, cùng Tiểu Mạt nhà ông có thể nói là rất thích hợp nha! Ha ha, người trẻ tuổi nha, tóm lại là có đề tài nói chuyện đó a!" Nói chuyện còn là Tất Trọng Tường, chỉ là lời này khiến giọt mồ hôi trên ót Diệp Dĩ Mạt càng lớn chút, vừa mới bước ra phòng bếp chân rút lại: "Dì Trần, dì bưng đi ra đi nói, con ở lại dọn dẹp phòng bếp sẽ ra sau ~" lúc này đi ra ngoài, có thể hay không bị người ta từ đầu đến chân nghiên cứu một lần? Cô có chút hồi hộp a.
Chỉ là, Diệp Dĩ Mạt bất chợt nghĩ đến một vấn đề, sao lại để cho cô một người hưởng thụ đối xử này được? Một vị đương sự khác thì sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.