Chương 78: Anh yêu em
Tì bà phiêu bạc
04/11/2019
Hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối cùng Cố
Thuần Mỹ cũng đã đến nơi mà cô và Tư Sở Nam từng gặp nhau, cái nơi đã
tạo nên tình yêu của cô. Tất cả đều trở nên huyền ảo như vậy?
Đứng trước lâu đài, nơi làm việc của Tư Sở Nam, Cố Thuần Mỹ không chút rụt rè hay thậm chí là sự sợ hãi nào cả?
Cố Thuần Mỹ thét to thật to:"Tư Sở Nam, em cho anh ba phút để anh ra gặp em, nếu sau ba phút anh không xuất hiện vậy em sẽ xông vào bên trong".
Trên tòa lâu đài tầng hai, Tư Sở Nam nhìn xuống phía dưới, tiếng nói của Cố Thuần Mỹ đủ để hắn nghe thật rõ, đôi môi mỏng khẽ cười nhưng đôi mắt lạnh lùng kia thoáng chút buồn.
"Cô gái ngốc, anh tồi tệ đến như vậy mà em còn nuôi hi vọng yêu anh sao?".
Cố Thuần Mỹ nhìn đồng hồ trên tay, đã hai phút trôi qua, cô vẫn không thấy hình bóng Tư Sở Nam đâu? Chắc chắn hắn đang muốn trốn tránh cô.
"Hoàng Tử, bên ngoài có một cô gái đang làm loạn, ngài có cần chúng tôi đuổi đi không?"
Một tên canh gác đi vào báo cáo lại với hắn. Ngay tức khắc nhận được ánh mắt giết người của hắn.
Tên đó sợ quá chạy đi mất, vẫn không quên cúi đầu chào.
Tư Sở Nam cũng lặng lẽ nhìn đồng hồ, ba phút đã trôi qua, hắn cũng nghĩ kĩ rồi, hắn phải dũng cảm đối mặt với cô gái hắn yêu chứ?
Cố Thuần Mỹ định xông vào trong thì một hóng dáng cao lớn, trên người khoát bộ âu phục nghiêm chỉnh mà phóng khoáng:"Sở Nam?"
Cảm xúc lúc này của Cố Thuần Mỹ chỉ diễn tả bằng hai từ 'hạnh phúc'. Cuối cùng hắn cũng chịu gặp cô rồi!
Như vậy chứng tỏ rằng hắn yêu cô.
"Em đến đây tìm anh có chuyện gì sao?"
Tư Sở Nam cố ý làm ra vẻ lạnh lùng hờ hững với Cố Thuần Mỹ. Chỉ đơn giản là trêu đùa cô nàng.
"Em đi tìm chồng em, đi tìm tình yêu đích thực của em".
"Ở đây có sao? Em muốn tìm ai, nói tên để anh còn biết anh giúp em đi tìm".
Cố Thuần Mỹ hiểu rõ hắn cố ý chăm chọc cô mà, cô cũng không phải dạng vừa, rất thẳng thắng nói lớn:"Em muốn tìm người tên Tư Sở Nam, hay còn gọi là Hoàng Tử MenDy, anh có thể giúp em tìm không?"
Tư Sở Nam bước đến gần Cố Thuần Mỹ hơn, hai tay vang rộng kéo sát cô vào lòng;"Hắn ta ở ngay trước mặt em, em còn muốn tìm nữa sao?"
"Nam Nam?"
"Này, em đừng gọi anh như vậy chứ? Sẽ có người nghe thấy rồi cười anh thì làm sao?"
"Ai dám cười anh, em liền đánh chết hắn?"
"Là hai ta cười đây, con cũng muốn đánh chết hai ta sao?"
Đứng trước lâu đài, nơi làm việc của Tư Sở Nam, Cố Thuần Mỹ không chút rụt rè hay thậm chí là sự sợ hãi nào cả?
Cố Thuần Mỹ thét to thật to:"Tư Sở Nam, em cho anh ba phút để anh ra gặp em, nếu sau ba phút anh không xuất hiện vậy em sẽ xông vào bên trong".
Trên tòa lâu đài tầng hai, Tư Sở Nam nhìn xuống phía dưới, tiếng nói của Cố Thuần Mỹ đủ để hắn nghe thật rõ, đôi môi mỏng khẽ cười nhưng đôi mắt lạnh lùng kia thoáng chút buồn.
"Cô gái ngốc, anh tồi tệ đến như vậy mà em còn nuôi hi vọng yêu anh sao?".
Cố Thuần Mỹ nhìn đồng hồ trên tay, đã hai phút trôi qua, cô vẫn không thấy hình bóng Tư Sở Nam đâu? Chắc chắn hắn đang muốn trốn tránh cô.
"Hoàng Tử, bên ngoài có một cô gái đang làm loạn, ngài có cần chúng tôi đuổi đi không?"
Một tên canh gác đi vào báo cáo lại với hắn. Ngay tức khắc nhận được ánh mắt giết người của hắn.
Tên đó sợ quá chạy đi mất, vẫn không quên cúi đầu chào.
Tư Sở Nam cũng lặng lẽ nhìn đồng hồ, ba phút đã trôi qua, hắn cũng nghĩ kĩ rồi, hắn phải dũng cảm đối mặt với cô gái hắn yêu chứ?
Cố Thuần Mỹ định xông vào trong thì một hóng dáng cao lớn, trên người khoát bộ âu phục nghiêm chỉnh mà phóng khoáng:"Sở Nam?"
Cảm xúc lúc này của Cố Thuần Mỹ chỉ diễn tả bằng hai từ 'hạnh phúc'. Cuối cùng hắn cũng chịu gặp cô rồi!
Như vậy chứng tỏ rằng hắn yêu cô.
"Em đến đây tìm anh có chuyện gì sao?"
Tư Sở Nam cố ý làm ra vẻ lạnh lùng hờ hững với Cố Thuần Mỹ. Chỉ đơn giản là trêu đùa cô nàng.
"Em đi tìm chồng em, đi tìm tình yêu đích thực của em".
"Ở đây có sao? Em muốn tìm ai, nói tên để anh còn biết anh giúp em đi tìm".
Cố Thuần Mỹ hiểu rõ hắn cố ý chăm chọc cô mà, cô cũng không phải dạng vừa, rất thẳng thắng nói lớn:"Em muốn tìm người tên Tư Sở Nam, hay còn gọi là Hoàng Tử MenDy, anh có thể giúp em tìm không?"
Tư Sở Nam bước đến gần Cố Thuần Mỹ hơn, hai tay vang rộng kéo sát cô vào lòng;"Hắn ta ở ngay trước mặt em, em còn muốn tìm nữa sao?"
"Nam Nam?"
"Này, em đừng gọi anh như vậy chứ? Sẽ có người nghe thấy rồi cười anh thì làm sao?"
"Ai dám cười anh, em liền đánh chết hắn?"
"Là hai ta cười đây, con cũng muốn đánh chết hai ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.