Chương 61: Chồng nào vợ náy
Tì bà phiêu bạc
02/11/2019
"Ông chủ, cô Từ Hy đã đi khỏi rồi, tôi có nghe
được rằng cô ấy muốn bỏ đi, trả lại hạnh phúc tình thân cho nhà họ Cố"
_ở đằng sau bức tường, có một cô gái có bóng dáng nhỏ nhắn, nhưng gương
mặt thì gian xảo vô cùng, cô ta đang nó chuyện điện thoại với một người
thần bí..
Lâu lâu, đôi mắt kia nhìn giáo giác giống như sợ có người phát hiện ra.
"Tốt lắm! Cô cứ tiếp tục theo dõi từng ngất cử nhất động của Cố Thần đi, ừm, nếu như thấy hắn có trạng thái kì lạ thì cứ làm kế hoạch, lên giường ngủ với hắn".
"Tôi hiểu rồi ông chủ".
Nhưng cô ta đâu hề biết, ở phía trên sân thượng cao vút, có gió thổi mát, một bóng dáng cao lớn đầy nghiêm lãnh nhìn xuống, hai tay đưa vào túi quần.
Đôi môi mỏng bạc nhếch mỏng lên:"Bất kì kẻ nào tôi cũng không tha".
Giọng nói chỉ vừa đủ nghe được phát ra, khiến cho người ta sởn tai gai ốc.
Cố Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, rất nhanh anh liền bỏ đi vào trong.
Cũng chính xác cô ta nhìn lên, cô ta có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng khi nhìn lại thì không thấy đâu?
Có lẽ bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ Hy vừa đi khỏi, cô đi bộ một đoạn thì có chiếc xe hạng sang dừng lại chắn trước mắt cô.
Một chàng trai mang theo phong cách phóng khoáng, ưu lạc bước ra, vuốt tóc ngược ra phía sau:"Xin mời quý cô vào xe".
Từ Hy nhướng mắt to rõ:"Anh là....?".
"Hình như tôi chưa giới thiệu với cô, tôi là Mao Kiệt, bạn thân của Cố Thần".
"Thì ra là bạn của anh ta sao? Nhưng tôi không quen biết anh, anh đi ra đi"_Từ Hy cố tình né tránh hắn, kéo vali tiến lên vài bước..
Mao Kiệt tiếp tục chắn trước mặt cô, giữa lấy vali của cô bỏ vào cóp xe, cô bực mình nói:"Nè, anh quá đáng vậy? Tôi bảo là tôi không quen anh mà".
"Bà cô của tôi ơi, cô mau lên xe trước đi, rồi từ từ tôi giải thích cho cô hiểu rõ"_Mao Kiệt toát mồ hôi nhìn cô.
Không phải Cố Thần anh lừa hắn chứ?
Anh bảo vơi anh rất hiền, rất xinh đẹp, nhưng mà mới gặp thôi đã thấu dữ tợn rồi.
Hay là do mang thai nhỉ?
Từ Hy thấy hắn cũng không có ắc ý gì, tin hắn thử một lần, đi lên xe, ngồi vào hàng ghế phía sau.
Mao Kiệt thở phào, lấy khăn chậm mồ hôi, rồi đi lên xe.
"Anh cần nói gì thì nói đi?"
"Cô mau mở tờ giấy mà Cố Thần đưa cho cô đi?"_Mao Kiệt khởi động xe, nhìn vào gương chiếu hậu
Từ Hy cả kinh, tại sao hắn biết cô đang cầm tờ giấy mà anh đưa cô khi nãy chứ?
Cơ mà, tại sao cô lại không nở ném nó đi, giống như bên trong có viết gì đó rất quan trọng.
"Mau mở ra đi, bên trong đều là những thứ tôi muốn nói với cô".
Từ Hy chậm rãi mở ra.
Từng hàng chữ ngay ngắn, viết rất thẳng hàng bắt đầu hiện ra:
-Hy Hy, khi em đọc được bức thư này thì cho anh xin lỗi em, vì thời gian sắp tới có nhiều việc sẽ xảy ra, vô cùng cấp bách, mà em chỉ còn bốn tháng mấy sẽ sinh, vì nghĩ cho em và con anh đành phải làm như vậy để em đi, nhưng mà việc em muốn đi nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng cũng không sao, anh đều giải quyết được cả rồi, em hãy sống tốt nhé? Ăn uống thật đầy đủ để con mau lớn sinh ra được mập mạp. Ừm, Mao Kiệt sẽ thay anh chăm sóc cho mẹ con em, em đừng đánh cậu thường xuyên đấy nhé?
Đọc đến đây, cô vừa buồn cười vừa muốn khóc.
- Cậu ta rất vui tính, anh không hứa trước sẽ đến thăm hai mẹ con, vì xung quanh anh rình rập rất nhiều gai mắt, họ nhắm vào anh, nhưng mà em đừng lo quá, chồng em bảo đảm sẽ dẹp loạn tất cả, em cùng đừng đến tìm anh trong thời gian này, biết không?
-Yêu em, Hy Hy.
Tờ giấy trắng, viết bằng bút bi màu xanh đều bị nước mắt của cô làm cho phai màu.
Thì ra anh vì cô và con nên mới làm như vậy? Ấy mà cô lại đi trách lầm anh, cô đúng là đáng trừng phạt mà.
Mao Kiệt thấy cô khóc thút thít thì sợ hãi, Cố Thần từng căn dặn là không được cho phép cô khóc, nếu để anh biết thì anh liền cho hắn một vé máy bay sang Châu Phi làm người rừng.
Hoảng hồn, hắn ríu rít:"Bà cô ơi, làm ơn đừng khóc nữa, Cố Thần biết được sẽ chết tôi đó".
Từ Hy híp mắt, nói với giọng khiếu khích :"Nè, anh gọi ai là bà cô vậy?".
"Tôi không biết tên cô"_Mao Kiệt run lên một cái, quả là chồng nào vợ đó mà, đều hung hăng như nhau.
"Chồng tôi không nói cho anh biết sao?"
"Nào có, mỗi lần nhắc đến cô, Cố Thần đều nói, vợ tôi thế này, vợ tôi thế nọ, cô hỏi xem biết tên cô là gì mới là lạ đó?".
"Thế sao anh không hỏi?"Từ Hy hỏi tiếp.
"Có hỏi rồi, nhưng cậu ta không nói, chỉ hù dọa tôi bằng một cú đấm, còn hùng hồ nói 'tên vợ tôi cậu muốn biết là biết sao?'. Hazz, đúng là làm bạn của cậu ta khó thật!".
"Tôi sẽ kể tội với chồng tôi rằng anh nói xấu anh ấy"
"Ể? Cái đó đùa không có vui".
"Đùa một chút thôi, thật ra tôi tên Từ Hy".
"Cái tên đẹp như người cô vậy, bảo sai cậu ta thích dấu".
Lâu lâu, đôi mắt kia nhìn giáo giác giống như sợ có người phát hiện ra.
"Tốt lắm! Cô cứ tiếp tục theo dõi từng ngất cử nhất động của Cố Thần đi, ừm, nếu như thấy hắn có trạng thái kì lạ thì cứ làm kế hoạch, lên giường ngủ với hắn".
"Tôi hiểu rồi ông chủ".
Nhưng cô ta đâu hề biết, ở phía trên sân thượng cao vút, có gió thổi mát, một bóng dáng cao lớn đầy nghiêm lãnh nhìn xuống, hai tay đưa vào túi quần.
Đôi môi mỏng bạc nhếch mỏng lên:"Bất kì kẻ nào tôi cũng không tha".
Giọng nói chỉ vừa đủ nghe được phát ra, khiến cho người ta sởn tai gai ốc.
Cố Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, rất nhanh anh liền bỏ đi vào trong.
Cũng chính xác cô ta nhìn lên, cô ta có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng khi nhìn lại thì không thấy đâu?
Có lẽ bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ Hy vừa đi khỏi, cô đi bộ một đoạn thì có chiếc xe hạng sang dừng lại chắn trước mắt cô.
Một chàng trai mang theo phong cách phóng khoáng, ưu lạc bước ra, vuốt tóc ngược ra phía sau:"Xin mời quý cô vào xe".
Từ Hy nhướng mắt to rõ:"Anh là....?".
"Hình như tôi chưa giới thiệu với cô, tôi là Mao Kiệt, bạn thân của Cố Thần".
"Thì ra là bạn của anh ta sao? Nhưng tôi không quen biết anh, anh đi ra đi"_Từ Hy cố tình né tránh hắn, kéo vali tiến lên vài bước..
Mao Kiệt tiếp tục chắn trước mặt cô, giữa lấy vali của cô bỏ vào cóp xe, cô bực mình nói:"Nè, anh quá đáng vậy? Tôi bảo là tôi không quen anh mà".
"Bà cô của tôi ơi, cô mau lên xe trước đi, rồi từ từ tôi giải thích cho cô hiểu rõ"_Mao Kiệt toát mồ hôi nhìn cô.
Không phải Cố Thần anh lừa hắn chứ?
Anh bảo vơi anh rất hiền, rất xinh đẹp, nhưng mà mới gặp thôi đã thấu dữ tợn rồi.
Hay là do mang thai nhỉ?
Từ Hy thấy hắn cũng không có ắc ý gì, tin hắn thử một lần, đi lên xe, ngồi vào hàng ghế phía sau.
Mao Kiệt thở phào, lấy khăn chậm mồ hôi, rồi đi lên xe.
"Anh cần nói gì thì nói đi?"
"Cô mau mở tờ giấy mà Cố Thần đưa cho cô đi?"_Mao Kiệt khởi động xe, nhìn vào gương chiếu hậu
Từ Hy cả kinh, tại sao hắn biết cô đang cầm tờ giấy mà anh đưa cô khi nãy chứ?
Cơ mà, tại sao cô lại không nở ném nó đi, giống như bên trong có viết gì đó rất quan trọng.
"Mau mở ra đi, bên trong đều là những thứ tôi muốn nói với cô".
Từ Hy chậm rãi mở ra.
Từng hàng chữ ngay ngắn, viết rất thẳng hàng bắt đầu hiện ra:
-Hy Hy, khi em đọc được bức thư này thì cho anh xin lỗi em, vì thời gian sắp tới có nhiều việc sẽ xảy ra, vô cùng cấp bách, mà em chỉ còn bốn tháng mấy sẽ sinh, vì nghĩ cho em và con anh đành phải làm như vậy để em đi, nhưng mà việc em muốn đi nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng cũng không sao, anh đều giải quyết được cả rồi, em hãy sống tốt nhé? Ăn uống thật đầy đủ để con mau lớn sinh ra được mập mạp. Ừm, Mao Kiệt sẽ thay anh chăm sóc cho mẹ con em, em đừng đánh cậu thường xuyên đấy nhé?
Đọc đến đây, cô vừa buồn cười vừa muốn khóc.
- Cậu ta rất vui tính, anh không hứa trước sẽ đến thăm hai mẹ con, vì xung quanh anh rình rập rất nhiều gai mắt, họ nhắm vào anh, nhưng mà em đừng lo quá, chồng em bảo đảm sẽ dẹp loạn tất cả, em cùng đừng đến tìm anh trong thời gian này, biết không?
-Yêu em, Hy Hy.
Tờ giấy trắng, viết bằng bút bi màu xanh đều bị nước mắt của cô làm cho phai màu.
Thì ra anh vì cô và con nên mới làm như vậy? Ấy mà cô lại đi trách lầm anh, cô đúng là đáng trừng phạt mà.
Mao Kiệt thấy cô khóc thút thít thì sợ hãi, Cố Thần từng căn dặn là không được cho phép cô khóc, nếu để anh biết thì anh liền cho hắn một vé máy bay sang Châu Phi làm người rừng.
Hoảng hồn, hắn ríu rít:"Bà cô ơi, làm ơn đừng khóc nữa, Cố Thần biết được sẽ chết tôi đó".
Từ Hy híp mắt, nói với giọng khiếu khích :"Nè, anh gọi ai là bà cô vậy?".
"Tôi không biết tên cô"_Mao Kiệt run lên một cái, quả là chồng nào vợ đó mà, đều hung hăng như nhau.
"Chồng tôi không nói cho anh biết sao?"
"Nào có, mỗi lần nhắc đến cô, Cố Thần đều nói, vợ tôi thế này, vợ tôi thế nọ, cô hỏi xem biết tên cô là gì mới là lạ đó?".
"Thế sao anh không hỏi?"Từ Hy hỏi tiếp.
"Có hỏi rồi, nhưng cậu ta không nói, chỉ hù dọa tôi bằng một cú đấm, còn hùng hồ nói 'tên vợ tôi cậu muốn biết là biết sao?'. Hazz, đúng là làm bạn của cậu ta khó thật!".
"Tôi sẽ kể tội với chồng tôi rằng anh nói xấu anh ấy"
"Ể? Cái đó đùa không có vui".
"Đùa một chút thôi, thật ra tôi tên Từ Hy".
"Cái tên đẹp như người cô vậy, bảo sai cậu ta thích dấu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.