Chương 60: Em tuyệt đối không được nhục chí
Tì bà phiêu bạc
02/11/2019
Từ Hy đi thẳng vào nhà. Lên thẳng phòng ngủ, cô đóng cửa cũng khóa trái lại.
Cố Thần ở bên ngoài thấy lo lắng, gọi cô:"Hy Hy, mau mở cửa cho anh đi,?".
Từ Hy:"Em muốn nghỉ ngơi".
"Vậy em nghỉ ngơi đi".
Trong phòng, cô gối đầu vào hai chân, suy nghĩ về một số chuyện về Cố gia của anh.
Hiện tại, chuyện cô và anh bỏ đi vẫn chưa lọt vào tai ba mẹ, nếu như họ biết rồi họ quay về đây, tìm ra sự thật!
Đến chừng đó phát hiện kẻ làm sai lag hắn, thì sao?
Chị ấy sẽ rất buồn lòng, cô không muốn như vậy?
Cô không thể để tình cảm tình thân của họ rạn nức được, cô nên đi khỏi đây?
Suy nghĩ rất nhanh được cô thực hiện, cô dọn đồ bỏ vào vali, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nào ngờ, Cố Thần đứng ở bên ngoài cửa từ nãy đến đến giờ, khi thấy cô tay kéo vali, mặt thì buồn bã,:"Em định đi đâu?"
Từ Hy cố dặn lòng không khóc, mạnh mẽ nói:"Có lẽ em đã làm cho gia đình anh trở nên lộn xộn, chỉ vì mình em mà khiến cho tình cảm chị em của anh phải nức mẽ, cho nên em quyết định đi, trao trả lại cho anh cuộc sống vốn yên bình lúc trước ".
Khi cô đi phớt ngang, anh nhanh ôm cô từ phía sau, ngữ khí não nề:"Hy Hy, xin em đừng đi, đừng đi có được không? Nếu như em yêu anh xin em hãy nghĩ kĩ, em có thể sống thiếu anh không? Cũng như anh, chắc chắn là không? Em tuyệt đối không được nhục chí, mọi chuyện cứ để anh lo, sớm muộn rồi chính ta sẽ trở lại đầm ấm như trước kia".
Từ Hy cố bung tay anh ra:"Thần, anh đừng nói gì nữa, em đã quyết định rồi".
Cố Thần buông cô ra, nhưng anh lén bỏ vào tay cô một tờ giấy.
"Nếu như em quyết định như vậy thì anh sẽ không phản đối nữa, em phải giữ gìn sức khỏe đó"
Từ Hy chau mày nhìn tấm giấy trong tay mình, mới vừa rồi anh vẫn còn xúc động lắm, tại sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy?
Không lẽ anh muốn cô đi lắm sao?
Cố Thần thấy cô như đang nghi hoặc mình, anh thấy vui vì nó đang diễn ra đúng như kế hoạch, anh cố nói to:"Em đi đi, tôi cho em đi, em có thể tìm ai tốt hơn tôi, nhưng em phải hứa với tôi là phải sống thật tốt đấy nhé?".
Từ Hy nhìn anh không chớp mắt, nhưng khi nghe anh đuổi khéo như vậy, cô chậm rãi rời đi, nước mắt cũng tuôn ra mấy phần.
Cố Thần nhìn theo, nói thầm trong lòng:
- Hy Hy, đợi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ đón mẹ con em về, hãy chờ anh.
Thật ra, vào mấy hôm trước, anh có phát hiện rằng trong số người hầu ở đây, có một người là nội gián của MenDy, anh lúc đầu định sẽ vạch trần ra, nhưng mà rồi thôi, anh cho người nội gián đó tiếp tục ở lại, anh vẫn cho MenDy nghĩ rằng anh kém thông minh, nhưng không, rồi hắn sẽ phải hối hận khi đã chọn đối đầu với anh.
Việc cô muốn bỏ đi nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng anh nhờ vào việc đó đề cho cô rời khỏi nơi nguy hiểm này, anh muốn cô và con phải thật bình an.
Chẳng những MenDy muốn Cố gia mà còn một người nữa đó là Jazz, ông ta chính là con sói sám sác độc bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn.
Để bảo toàn nguy hiểm cho cô, anh phải làm vậy thôi?
Thật xin lỗi em, Hy Hy!
Và cả tiểu công chúa của ba!
Cố Thần ở bên ngoài thấy lo lắng, gọi cô:"Hy Hy, mau mở cửa cho anh đi,?".
Từ Hy:"Em muốn nghỉ ngơi".
"Vậy em nghỉ ngơi đi".
Trong phòng, cô gối đầu vào hai chân, suy nghĩ về một số chuyện về Cố gia của anh.
Hiện tại, chuyện cô và anh bỏ đi vẫn chưa lọt vào tai ba mẹ, nếu như họ biết rồi họ quay về đây, tìm ra sự thật!
Đến chừng đó phát hiện kẻ làm sai lag hắn, thì sao?
Chị ấy sẽ rất buồn lòng, cô không muốn như vậy?
Cô không thể để tình cảm tình thân của họ rạn nức được, cô nên đi khỏi đây?
Suy nghĩ rất nhanh được cô thực hiện, cô dọn đồ bỏ vào vali, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nào ngờ, Cố Thần đứng ở bên ngoài cửa từ nãy đến đến giờ, khi thấy cô tay kéo vali, mặt thì buồn bã,:"Em định đi đâu?"
Từ Hy cố dặn lòng không khóc, mạnh mẽ nói:"Có lẽ em đã làm cho gia đình anh trở nên lộn xộn, chỉ vì mình em mà khiến cho tình cảm chị em của anh phải nức mẽ, cho nên em quyết định đi, trao trả lại cho anh cuộc sống vốn yên bình lúc trước ".
Khi cô đi phớt ngang, anh nhanh ôm cô từ phía sau, ngữ khí não nề:"Hy Hy, xin em đừng đi, đừng đi có được không? Nếu như em yêu anh xin em hãy nghĩ kĩ, em có thể sống thiếu anh không? Cũng như anh, chắc chắn là không? Em tuyệt đối không được nhục chí, mọi chuyện cứ để anh lo, sớm muộn rồi chính ta sẽ trở lại đầm ấm như trước kia".
Từ Hy cố bung tay anh ra:"Thần, anh đừng nói gì nữa, em đã quyết định rồi".
Cố Thần buông cô ra, nhưng anh lén bỏ vào tay cô một tờ giấy.
"Nếu như em quyết định như vậy thì anh sẽ không phản đối nữa, em phải giữ gìn sức khỏe đó"
Từ Hy chau mày nhìn tấm giấy trong tay mình, mới vừa rồi anh vẫn còn xúc động lắm, tại sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy?
Không lẽ anh muốn cô đi lắm sao?
Cố Thần thấy cô như đang nghi hoặc mình, anh thấy vui vì nó đang diễn ra đúng như kế hoạch, anh cố nói to:"Em đi đi, tôi cho em đi, em có thể tìm ai tốt hơn tôi, nhưng em phải hứa với tôi là phải sống thật tốt đấy nhé?".
Từ Hy nhìn anh không chớp mắt, nhưng khi nghe anh đuổi khéo như vậy, cô chậm rãi rời đi, nước mắt cũng tuôn ra mấy phần.
Cố Thần nhìn theo, nói thầm trong lòng:
- Hy Hy, đợi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ đón mẹ con em về, hãy chờ anh.
Thật ra, vào mấy hôm trước, anh có phát hiện rằng trong số người hầu ở đây, có một người là nội gián của MenDy, anh lúc đầu định sẽ vạch trần ra, nhưng mà rồi thôi, anh cho người nội gián đó tiếp tục ở lại, anh vẫn cho MenDy nghĩ rằng anh kém thông minh, nhưng không, rồi hắn sẽ phải hối hận khi đã chọn đối đầu với anh.
Việc cô muốn bỏ đi nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng anh nhờ vào việc đó đề cho cô rời khỏi nơi nguy hiểm này, anh muốn cô và con phải thật bình an.
Chẳng những MenDy muốn Cố gia mà còn một người nữa đó là Jazz, ông ta chính là con sói sám sác độc bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn.
Để bảo toàn nguy hiểm cho cô, anh phải làm vậy thôi?
Thật xin lỗi em, Hy Hy!
Và cả tiểu công chúa của ba!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.