Chương 74: Nguyễn mãi yêu anh
Tì bà phiêu bạc
03/11/2019
"Cố Thần, mày nói cái gì, Hy Hy, mất tích rồi,
mày còn dám hỏi tao sao, màu là chồng cô ấy tại sao lại để cô ấy mất
tích, mày nên đi chết cho khuất mắt tao?"
Cố Thuần Mỹ lặng câm nhìn hắn, là hắn đang lo lắng cho Từ Hy sao?
"Nam, anh và Từ Hy có mối quan hệ gì?'
Nói đến đây,nước mắt trên mắt của Cố Thuần Mỹ dần rơi xuống, cô nàng không dám tin là chính tai mình nhe hắn lo lắng cho Từ Hy như vậy? Những lời yêu thương bấy lâu nay là dả dối cả sao?
Tư Sở Nam một trận cười lớn:"Đúng tôi yêu Hy Hy, cô chẳng qua chỉ là công cụ để tôi điều khiển em trai cô, còn việc buổi sáng hôm nay, cô không phải đã trao lần đầu tiên cho tôi sao? Cái đó chẳng qua là lừa mắt cô mà thôi, để cô không nghi ngờ tôi".
Tim mình đau quá?
Nhói quá?
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, em không muốn nghe, anh lừa em, anh lừa em có phải không? Anh yêu em mà có phải không Nam?"
Tư Sở Nam cảm thấy rất xót xa cho cô gái này, nhưng mà hắn là đang bị gì đây? Chỉ lợi dụng cô ấy một thời gian mà sao lại cảm thấy có chút tình cảm đặc biệt?
Cố Thần rút cây súng lục trong áo, giơ cao thẳng nhắm vào đầu của Tư Sở Nam:"Mày đến ngày chết rồi, ngày này năm sau là ngày giỗ của mày".
Tư Sở Nam biết rất rõ hắn không còn đường để thoát nữa rồi, hai mắt nhắm tịt lại, chờ đón viên đạn bay xuyên thủng đầu, hắn muốn kết thúc, cuối cùng cô vẫn không thuộc về hắn?
- đùng.....
"Không?".
Một giây nghẹt thở đến lặng người, thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai của Cố Thuần Mỹ lao đến, đè nặng Tư Sở Nam, còn bản thân thì hứng trọn cả viên đạn vào bụng mình, máu chảy ra khắp sàn nhà.
Tư Sở Nam hoảng hốt ngồi dậy:"Mỹ, Mỹ, cô làm sao vậy? Đừng dọa tôi mà. Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy hả? Tôi nên chết đi, cô đỡ viên đạn đó làm gì?"
Cố Thuần Mỹ đưa đôi tay đầy máu tươi của mình lên, chạm vào mặt của hắn, môi trắng bệch nói từng câu từng chữ:"Nguyện, mãi, yêu, anh".
Sau đó Cố Thuần Mỹ ngất đi. Hắn gào thét trong vô vọng:"Cố Thần, còn không mau gọi cấp cứu, cô ấy sắp không kịp bây giờ".
Cố Thần vừa nãy còn kinh ngạc khi thấy chị mình làm như vậy, có lẽ chị ấy đã yêu mù quáng mất rồi.
Xe cấp cứu đến nơi đã là hai mươi phút sau, Cố Thuần Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu, Tư Sở Nam ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay đan chặt vào nhau, lo lắng vạn phần, nếu như hắn không lợi dụng cô thì cô cũng không ra nông nổi này?
Nếu như hắn có bản lãnh một chút thì.....
Bây giờ hắn mới nhận ra, ai mới là người quan trọng nhất với mình?
Ai tốt với mình?
Thuần Mỹ, xin lỗi em. Là tôi sai rồi?
Tư Sở Nam đứng dậy, bước đi chậm rãi ra khỏi bệnh viện.
Không quên nói:"Tôi nhờ cậu chuyện lời lại giúp tôi là tôi xin lỗi cô ấy, tôi sẽ trở về nước của mình, tôi và cậu xem như không ai nợ ai, cậu hãy tha thứ cho lỗi lầm trước kia của tôi, và hãy đi tìm cô ấy trở về, đừng đánh mất cô ấy".
Cố Thuần Mỹ lặng câm nhìn hắn, là hắn đang lo lắng cho Từ Hy sao?
"Nam, anh và Từ Hy có mối quan hệ gì?'
Nói đến đây,nước mắt trên mắt của Cố Thuần Mỹ dần rơi xuống, cô nàng không dám tin là chính tai mình nhe hắn lo lắng cho Từ Hy như vậy? Những lời yêu thương bấy lâu nay là dả dối cả sao?
Tư Sở Nam một trận cười lớn:"Đúng tôi yêu Hy Hy, cô chẳng qua chỉ là công cụ để tôi điều khiển em trai cô, còn việc buổi sáng hôm nay, cô không phải đã trao lần đầu tiên cho tôi sao? Cái đó chẳng qua là lừa mắt cô mà thôi, để cô không nghi ngờ tôi".
Tim mình đau quá?
Nhói quá?
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, em không muốn nghe, anh lừa em, anh lừa em có phải không? Anh yêu em mà có phải không Nam?"
Tư Sở Nam cảm thấy rất xót xa cho cô gái này, nhưng mà hắn là đang bị gì đây? Chỉ lợi dụng cô ấy một thời gian mà sao lại cảm thấy có chút tình cảm đặc biệt?
Cố Thần rút cây súng lục trong áo, giơ cao thẳng nhắm vào đầu của Tư Sở Nam:"Mày đến ngày chết rồi, ngày này năm sau là ngày giỗ của mày".
Tư Sở Nam biết rất rõ hắn không còn đường để thoát nữa rồi, hai mắt nhắm tịt lại, chờ đón viên đạn bay xuyên thủng đầu, hắn muốn kết thúc, cuối cùng cô vẫn không thuộc về hắn?
- đùng.....
"Không?".
Một giây nghẹt thở đến lặng người, thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai của Cố Thuần Mỹ lao đến, đè nặng Tư Sở Nam, còn bản thân thì hứng trọn cả viên đạn vào bụng mình, máu chảy ra khắp sàn nhà.
Tư Sở Nam hoảng hốt ngồi dậy:"Mỹ, Mỹ, cô làm sao vậy? Đừng dọa tôi mà. Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy hả? Tôi nên chết đi, cô đỡ viên đạn đó làm gì?"
Cố Thuần Mỹ đưa đôi tay đầy máu tươi của mình lên, chạm vào mặt của hắn, môi trắng bệch nói từng câu từng chữ:"Nguyện, mãi, yêu, anh".
Sau đó Cố Thuần Mỹ ngất đi. Hắn gào thét trong vô vọng:"Cố Thần, còn không mau gọi cấp cứu, cô ấy sắp không kịp bây giờ".
Cố Thần vừa nãy còn kinh ngạc khi thấy chị mình làm như vậy, có lẽ chị ấy đã yêu mù quáng mất rồi.
Xe cấp cứu đến nơi đã là hai mươi phút sau, Cố Thuần Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu, Tư Sở Nam ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay đan chặt vào nhau, lo lắng vạn phần, nếu như hắn không lợi dụng cô thì cô cũng không ra nông nổi này?
Nếu như hắn có bản lãnh một chút thì.....
Bây giờ hắn mới nhận ra, ai mới là người quan trọng nhất với mình?
Ai tốt với mình?
Thuần Mỹ, xin lỗi em. Là tôi sai rồi?
Tư Sở Nam đứng dậy, bước đi chậm rãi ra khỏi bệnh viện.
Không quên nói:"Tôi nhờ cậu chuyện lời lại giúp tôi là tôi xin lỗi cô ấy, tôi sẽ trở về nước của mình, tôi và cậu xem như không ai nợ ai, cậu hãy tha thứ cho lỗi lầm trước kia của tôi, và hãy đi tìm cô ấy trở về, đừng đánh mất cô ấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.