Chương 73: Sự thật!
Tì bà phiêu bạc
03/11/2019
Một buổi chiều sổ xuống với ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, thời điểm đẻo cho bane thân được thoải mái hơn.
Trong căn phòng tối , có pha lẫn một chút ánh sáng xuyên vào từ khe cửa sổ, người đàn ông đứng hút thuốc, làn khói bay lên nghi ngút, ánh mắt điêu điêu hướng ra bên ngoài
Tư Sở Nam nhìn cô gái nằm trên giường mà buồn cười. Hắn có cái gì tốt mà Cố Thuần Mỹ lại yêu đến điên cuồng ngay dại như vậy?
Hắn có điểm tốt nào? Đa số đều là khuyết điểm, nếu như Cố Thuần Mỹ biết rõ bản thân hắn cô còn yêu hắn nữa không? Hay giống như một lá cây, lúc càng héo sẽ rụng đi?
"Nam?"_Cố Thuần Mỹ vừa lúc này thức dậy, sau một ngày hoan cuồng cùng Tư Sở Nam, mà bây giờ cũng kà giờ chiều rồi.
Tư Sở Nam gạt tàn thuốc, nhận lấy cái ôm từ phía sau của Cố Thuần Mỹ, cô khẽ giọng gọi.
"Hửm?".
"Có phải là em đang mơ hay không?"_Cố Thuần Mỹ vùi đầu vào tấm lưng cao ráo chả hắn, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. Cô đã thuộc về hắn rồi. Chỉ riếng hắn mà thôi.
Tư Sở Nam quay người lại ôm Cố Thuần Mỹ:"Em không có mơ kà sự thật, chúng ta đã 'teao nhau' tình yêu rồi".
"Anh có yêu em không?".
Đến tận bây giờ Cố Thuần Mỹ vẫn muốn hỏi hắn câu hỏi này, nó khiến bản thân cô nàng thấy khó chịu, dù hai người vừa mới trải qua một ngày hoan ái.
"Yêu em? Tất nhiên rồi. Tại sao em lại hỏi như vậy?"
"Em sợ tình cảm của anh không phải dành cho em"
Cố Thuần Mỹ nhận ra, người mà cô nàng yêu có một điểm rất nghi hoặc đó là rata hay nhắc đến Từ Hy, dù là nói xấu cô ấy nhưng mà bản thân Cố Thuần Mỹ hiểu rất rõ, là nói như vậy nhưng không phải như vậy?
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, Cố Thuần Mỹ giật nảy mình. Cũng may lúc làm chuyện đó xong đã tắm rửa ăm mặc lại.
Cố Thần cùng Triệu Kiệt và một số thuộc hạ của mình đứng bên ngoài, Tư Sở Nam bậc cười:"Cố Thần, màu nhanh chân thật,tao trốn đến đây rồi mà màu vẫn còn tìm đến cho được, hảo hảo, hay lắm?"
Cố Thuần Mỹ không hiểu chuyện gì đang xảy rư cả, không phải họ có xảy ra xích mích gì chứ?
"Tư Sở Nam, là đàn ông nên có bản lãnh một chút, đừng vì một số chuyện giữ chúng ta mà lôi phụ nữ vào đây, chị tôi là vô tội".
"Em đang nói gì vậy?"
"Chị? Chị không biết anh ta là loại người gì nữa sao? Hân dùng chị làm mồi nhử em để chiếm đoạt gia sản của Cố Gia, làm cho vợ em phải sinh sống ở một nơi kjacs, bây giờ cô ấy cũng mất tích rồi. Vậy mà chị còn ngu muội đến như vậy sao?"
Tư Sở Nam giật mình, hai mắt mở to trắng đục, cô mất tích rồi sao?
Vậy mà hắn cứ tưởng cô và Cố Thần đã li hôn, vậy mà, dùng diệu kết để đánh lừa hắn.
Trong căn phòng tối , có pha lẫn một chút ánh sáng xuyên vào từ khe cửa sổ, người đàn ông đứng hút thuốc, làn khói bay lên nghi ngút, ánh mắt điêu điêu hướng ra bên ngoài
Tư Sở Nam nhìn cô gái nằm trên giường mà buồn cười. Hắn có cái gì tốt mà Cố Thuần Mỹ lại yêu đến điên cuồng ngay dại như vậy?
Hắn có điểm tốt nào? Đa số đều là khuyết điểm, nếu như Cố Thuần Mỹ biết rõ bản thân hắn cô còn yêu hắn nữa không? Hay giống như một lá cây, lúc càng héo sẽ rụng đi?
"Nam?"_Cố Thuần Mỹ vừa lúc này thức dậy, sau một ngày hoan cuồng cùng Tư Sở Nam, mà bây giờ cũng kà giờ chiều rồi.
Tư Sở Nam gạt tàn thuốc, nhận lấy cái ôm từ phía sau của Cố Thuần Mỹ, cô khẽ giọng gọi.
"Hửm?".
"Có phải là em đang mơ hay không?"_Cố Thuần Mỹ vùi đầu vào tấm lưng cao ráo chả hắn, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. Cô đã thuộc về hắn rồi. Chỉ riếng hắn mà thôi.
Tư Sở Nam quay người lại ôm Cố Thuần Mỹ:"Em không có mơ kà sự thật, chúng ta đã 'teao nhau' tình yêu rồi".
"Anh có yêu em không?".
Đến tận bây giờ Cố Thuần Mỹ vẫn muốn hỏi hắn câu hỏi này, nó khiến bản thân cô nàng thấy khó chịu, dù hai người vừa mới trải qua một ngày hoan ái.
"Yêu em? Tất nhiên rồi. Tại sao em lại hỏi như vậy?"
"Em sợ tình cảm của anh không phải dành cho em"
Cố Thuần Mỹ nhận ra, người mà cô nàng yêu có một điểm rất nghi hoặc đó là rata hay nhắc đến Từ Hy, dù là nói xấu cô ấy nhưng mà bản thân Cố Thuần Mỹ hiểu rất rõ, là nói như vậy nhưng không phải như vậy?
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, Cố Thuần Mỹ giật nảy mình. Cũng may lúc làm chuyện đó xong đã tắm rửa ăm mặc lại.
Cố Thần cùng Triệu Kiệt và một số thuộc hạ của mình đứng bên ngoài, Tư Sở Nam bậc cười:"Cố Thần, màu nhanh chân thật,tao trốn đến đây rồi mà màu vẫn còn tìm đến cho được, hảo hảo, hay lắm?"
Cố Thuần Mỹ không hiểu chuyện gì đang xảy rư cả, không phải họ có xảy ra xích mích gì chứ?
"Tư Sở Nam, là đàn ông nên có bản lãnh một chút, đừng vì một số chuyện giữ chúng ta mà lôi phụ nữ vào đây, chị tôi là vô tội".
"Em đang nói gì vậy?"
"Chị? Chị không biết anh ta là loại người gì nữa sao? Hân dùng chị làm mồi nhử em để chiếm đoạt gia sản của Cố Gia, làm cho vợ em phải sinh sống ở một nơi kjacs, bây giờ cô ấy cũng mất tích rồi. Vậy mà chị còn ngu muội đến như vậy sao?"
Tư Sở Nam giật mình, hai mắt mở to trắng đục, cô mất tích rồi sao?
Vậy mà hắn cứ tưởng cô và Cố Thần đã li hôn, vậy mà, dùng diệu kết để đánh lừa hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.