Chương 5: Nam thị Nam Bắc (2)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Mọi động tác của cô đều ngưng lại.
Nhưng sau tiếng vang nhỏ này lại là khoảng không im lặng khiến người ta hít thở không thông.
Không nghe tiếng động nào nữa, tay cô lần theo vách tường, dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang. Chỉ ở qua một ngày đêm ngắn ngủi, cô không quen thuộc đồ đạc trong phòng, cho nên đối với cô mà nói đây là một nơi xa lạ và nguy hiểm.
Lòng bàn tay kề sát vách tường.
Thậm chí có thể cảm nhận được những hoa văn trang trí bằng gỗ lồi lõm phía trên.
Bỗng nhiên, lại một tiếng lách cách.
Là tiếng súng lên đạn?
Khoảnh khắc trong đầu cô nảy lên ý nghĩ này thì tay đã bị một người đặt trên tường, cùng lúc đó một thân thể cao lớn áp sát, ép chặt cô vào tường.
“Nơi này là tầm bắn chết.” là Trình Mục Dương đang nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua tai cô: “Bắc Bắc, không được lộn xộn.”
Cho dù muốn động đậy cũng không có cơ hội.
Hai người chặt chẽ dán dính vào nhau, cánh tay, hai chân cùng các đốt ngón tay đều bị hắn khống chế. Cô thậm chí cảm thấy được mạch đập của mình đang bị đè ép mà đập dồn dập.
Nam Bắc chưa bao giờ biết, nếu muốn khống chế một người mà không gây ra tổn thương….thì có thể dùng cách này.
Mặc dù đã có ống giảm thanh nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của đầu đạn với tốc độ siêu âm bay trong không khí.
Sau đó là tiếng lui vỏ đạn, lại lên nòng.
Hẳn là một tay súng bắn tỉa xuất thân từ trong bộ đội, hoặc có thể chỉ là hai ba con mèo hoang đột kích?
Cô không thể ngẩng đầu, cũng không thể cúi đầu.
Chóp mũi cọ vào áo sơmi của hắn, bị kẹp giữa hắn và bức tường, không thể động đậy.
Lưng bị thương, lại áp vào vách tường gỗ, tưởng rằng sẽ ngứa ngáy khó chịu, tuy có chút đau nhưng lại bất ngờ thấy chút dễ chịu. Từ nhỏ đến lớn, trong những cuộc bắn súng thế này, dùng thân thể che chắn nguy hiểm cho cô chỉ có hai người.
Mà tối hôm nay, Trình Mục Dương trở thành người thứ ba.
Không có thời gian để so sánh tiêu chuẩn, cô không đoán được trận giằng co này sẽ duy trì bao lâu.
“Được rồi.” Cuối cùng, Trình Mục Dương cũng buông ra cho cô một chút không gian: “Đã xong.”
Âm thanh dịu dàng, có ma lực khiến lòng người trấn tĩnh.
Cô nghe được âm thanh va chạm của kim loại, theo ánh sáng nhìn thấy Tiểu Phong một tay cầm súng ngắm, một tay đem vỏ đạn đặt trên bàn kính, giống như đứa bé nhỏ ngoan ngoãn chơi đùa với quả cầu thuỷ tinh rồi đưa lại cho cha mẹ.
Đôi mắt trong suốt kia liếc qua đây, rất nhanh thu hồi lại, yên lặng cầm súng rồi lặng lẽ quay ra ngoài.
Tiểu Phong đóng cửa sổ, ngã vào ghế, cuộn người tiếp tục ngủ.
“Đổ mồ hôi sao?” Trình Mục Dương nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước trên trán cô: “Điều hòa trong phòng bị hỏng sao?”
Tay hắn có mùi hương thật đặc biệt, cô không thể phân biệt đây là mùi gì.
Tiếng vỏ đạn rơi xuống đất vừa rồi hẳn là do hắn lui đạn chứ không phải Tiểu Phong.
“Tôi không chịu được gió lạnh của điều hòa.” Cô nói: “Nhất là khi ngủ.”
Nam Bắc nói đến đây thì ngoài cửa sổ đột nhiên có một tia sáng chiếu qua làm loá mắt.
Trình Mục Dương quay đầu nhìn thứ ánh sáng màu đỏ đó, kết hợp cùng với khuôn mặt khiến người ta cảm thấy hắn đang nghỉ ngơi thư giãn lại bị quấy rầy, thưởng thức khói lửa ngoài cửa sổ.
Ánh sáng kia chiếu vào làm cô phải nheo mắt lại: “Anh làm ông chủ cũng không được thanh thản, nếu đã đoán trước việc này sao vẫn còn ở đây?”
“Nơi này rất an toàn, toàn bộ kiến trúc đều là hệ thống chống nổ tối cao.” Trình Mục Dương nói: “Nếu không phải em đột nhiên tỉnh lại, có lẽ sẽ ngủ thẳng đến sáng mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra.”
Cô ngẩng mặt, đối diện với hắn gần trong gang tấc: “Vậy anh đang làm gì? Đánh mèo hoang sao?”
“Tôi? Đang đóng vai yếu thế.” Hắn đưa ra một giả thuyết đơn giản: “Em xem, Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người như vậy nhưng lúc nào cũng đề phòng, người bên cạnh hẳn là có vấn đề phải không? Có lẽ sẽ có cơ hội dồn vào chỗ chết?”
Cô nở nụ cười giễu cợt: “Đã gặp nguy hiểm mà còn vênh váo vậy sao.”
Hai người lúc này mới rời khỏi nhau, hắn đến bên bàn đem viên đạn Tiểu Phong để lại ném vào sọt rác.
“Anh làm tôi nghĩ đến chuyện bắt khỉ lúc còn nhỏ. Anh biết loại khỉ đuôi dài không? Khỉ Macaque nằm trong loại đó, một loài động vật cực kỳ thông minh.” Cô bỗng nhớ tới chuyện thú vị trước đây. “Trước kia tôi ở Vân Nam, lúc còn nhỏ luôn muốn bắt được con khỉ nhỏ rất hay trộm đồ của tôi. Tôi dùng rất nhiều phương pháp, thậm chí học theo cách giao tiếp của chúng nó, nheo mắt, bĩu môi, thậm chí đùa với chúng nhưng chưa bao giờ thành công.”
Trình Mục Dương nghe thấy thú vị, mở tủ trên tường lấy ra khăn ướp lạnh.
Đèn từ tủ lạnh trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng, đem hình dáng hắn in trên mặt tường. Trình Mục Dương lau khô tay, cũng không thấy cô tiếp tục nói: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó, chính là dùng phương thức yếu thế mà bắt được nó.” Bây giờ nhớ lại chú khỉ nhỏ kia cô cảm thấy nhớ nhung: “Nhưng mà, tôi bắt nó chỉ để đùa giỡn mà thôi, không giống anh, là vì đuổi tận giết tuyệt.”
Đôi tay này trong trí nhớ của cô rất là sạch sẽ. Móng tay cho tới bây giờ luôn được cắt tỉa tỉ mỉ, thích cầm lấy bút lông màu đen , viết xuống những dòng công thức làm cho người ta phải đau đầu.
Trong cuộc sống của cô, thời thơ ấu là khu rừng ẩm ướt với vô số côn trùng, sau này lại sống dưới sự bảo hộ của súng ống. Cuộc sống bình thản chỉ có vài năm nhưng đối với cô thật sự rất quý báu.
Mà hắn cũng là một phần không thể thiếu đã chôn sâu vào trong trí nhớ của cô.
Giờ đây, chàng trai trẻ năm đó năm đó lại xuất hiện trước mặt cô với thân phận sâu không lường được, để cho hành trình bất ngờ đến Đài Châu lần này càng ngày nằm ngoài sự kiểm soát của cô…
Trở lại phòng, vùng da sau lưng lại ngứa ngáy khó chịu, Nam Bắc không biết xoay sở như thế nào thì bà lão lại tính toán như thần cầm thuốc mỡ xuất hiện. Cô nằm sấp trên giường, tuỳ ý để bà bôi thuốc, nghe bà nói là Trình Trình xuống lầu nhờ bà lên xem cô, sợ rằng thuốc mỡ sẽ bị lãng phí vì tư thế ngủ không nề nếp của cô.
Cô đem mặt chôn trong gối, cười mà không nói gì.
Khó trách Tiểu Phong lại ngoan ngoãn thu dọn vỏ đạn, như thế mới không kinh động người ngoài cuộc đã ngủ say.
“Trình Trình của chúng ta, thật đau lòng vì cô nhưng không nói ra.” Tay bà lão xoa bóp rất thoải mái, mềm mại lại dịu dàng thoa thuốc mỡ lên lưng cô, chậm rãi dùng đốt ngón tay giúp cô xoa bóp. Ngón tay luôn là cách thoa thuốc tốt nhất, chỉ có độ ấm làn da của con người mới có thể làm cho thuốc mỡ hoàn toàn mềm nhũn thấm vào nơi bị thương.
Hình như bà lão hỏi cô điều gì đó.
Cô bắt buộc mình tỉnh táo lại: “Cái gì?”
“Tôi là nói, nhà bé ở nơi nào?”
“Vân Nam.” Giọng nói của cô có chút không rõ ràng, thật là mệt mỏi: “Xã Thụy Lệ, trấn Uyển Đinh.”
Bà lão dường như cảm thấy hứng thú: “Nơi đó cũng là thánh địa du lịch sao?”
“Du khách cũng không nhiều.” Nam Bắc lười biếng trả lời, nửa mơ nửa tỉnh nói: “Xã Thụy Lệ ba mặt đều giáp với Miến Điện, xem như là biên giới phía tây nam của Uyển Đinh. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, là nơi có ít trạm biên phòng của quốc gia nhất, người Đông Nam Á rất nhiều, là một thị trường phân phối rất lớn.”
“Rất nhiều người Đông Nam Á?”
“Rất nhiều, đôi khi một thôn có năm mươi sáu mươi hộ, hơn một nửa đều là hôn nhân xuyên quốc gia.”
“Như vậy, bé của chúng ta cũng là con lai sao?”
“Không hẳn là vậy.” Vấn đề này thật ra cô cũng không dám chắc, ai biết lão tổ tông có cưới mấy mỹ nữ Đông Nam Á xinh đẹp hay không.
Bà lão càng nghe càng thấy thú vị, hỏi rất nhiều vấn đề.
Cô cuối cùng cũng không biết chính mình nói bao nhiêu.
Chỉ có thể nói một ít, không thể nói hết toàn bộ được.
Ví dụ như Uyển Đinh là vùng đất kết nối với nội địa Trung Quốc, là đường thông chính của Miến Điện, Trung Quốc và Ấn Độ. Nơi đó không phải nổi tiếng nhất về thị trường phân phối mà là chợ đen ngầm lớn nhất của Đông Nam Á.
Buôn bán chủ yếu là súng ống, ngọc quý, gỗ lim, động vật hoang dã cùng với độc phẩm.
Tất cả mọi người đều nghĩ Nam gia là gia tộc không thể động đến ở biên giới phía Nam này. Nhưng chỉ khi đặt chân đến đây mới biết, Nam gia không chỉ bao trùm nơi đây mà còn có Miến Điện cùng Lào, thậm chí là Ấn Độ.
Trên danh nghĩa, bọn họ cũng là người làm ăn. Chẳng qua với đặc tính chính trị mạnh hơn.
Lấy ví dụ, gỗ lim, gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ tử đàn Đông Nam Á, trong quá trình lưu thông đều phải qua tay Nam gia. Mà Hoàng hoa lê Hải Nam lâu nay đã không còn nghe nhắc đến, gần như mất dấu vết, gia sản còn lưu lại hiện nay số lượng chưa đến một vạn cái.
Mà hiện giờ những cây gỗ Hoàng hoa lê đang ở thời kỳ sinh trưởng, còn phải đợi mấy trăm năm nữa mới có thể sử dụng được.
Mấy trăm năm? Ai có thể chờ đợi mấy trăm năm?
Nhưng vẫn còn hơn việc bị mười mấy quốc gia liên thủ chui vào huyết mạch kinh tế này, đây mới là “hàng hóa vô giá” chân chính.
Những người có gan sưu tầm thứ này, phần lớn là muốn bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân của chính mình. Vì số lượng hạn chế, không phải có tiền là được, mà phải nói đến thân phận. Cho nên, cùng Nam gia bàn việc làm ăn, chi bằng nói họ đang làm chính trị.
Mặc dù vậy, cô cũng từng có thời gian sống đầu đường xó chợ.
Khi một gia tộc rung chuyển, những vẻ vang dang tiếng đều vô dụng. Muốn được bình an thật sự, cần xuất hiện một nhân tài hùng mạnh, đứng đầu gia tộc, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn thống trị.
Nam Hoài làm được. Nếu không, cô vĩnh viễn phải rời khỏi Uyển Đinh, không thể trở về cố hương.
Cho nên cô mới có thể như du khách, lẻ loi một mình đến Đài Châu. Chỉ cần dòng họ này cũng đủ đảm bảo cho cô bình an vô sự.
Chuyện đêm nay làm cô nhớ đến anh trai.
Đến tột cùng là ai có can đảm khiêu khích Trình Mục Dương?
Sáng sớm tỉnh lại là vì anh trai gọi điện đến.
Chủ yếu chính là hỏi về hành trình của cô, khi nào trở lại Vân Nam. Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua ông Thẩm bỗng nhiên thay đổi hành trình muốn theo đường biển trở về. Nam Hoài bất ngờ trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi cô: “Có việc gì đặc biệt không?”
Cô suy nghĩ một chút, cố ý không nhắc đến Trình Mục Dương.
Nhưng lại nhớ đến chiếc vòng ngọc của Thẩm gia, giọng nói êm dịu, nũng nịu nói: “Anh, gần đây có chiếc vòng phỉ thúy nào tốt không?”
Nam Hoài nở nụ cười nhẹ: “Sao bỗng nhiên em lại giống như một bà lão thế?”
Trước đây cô đã từng coi nhẹ chuyện này, Nam Hoài cố ý mời thầy về dạy cho cô cách phân biệt ngọc phỉ thúy, cô học rất đau khổ liền oán giận vài câu. Không nghĩ tới, Nam Hoài xưa nay rộng lượng lại nhớ đến việc nhỏ nhặt này.
Cô bất đắc dĩ thẳng thắn: “Em đem một chiếc vòng ngọc đáng giá của Thẩm gia tặng người khác, muốn đền bù để thay lời xin lỗi.”
Nam Hoài đáp ứng thay cô hoàn trả món nợ này.
Trước khi chấm dứt cuộc gọi, Nam Hoài nhắc nhở: “Hành trình lần này của Thẩm gia thực chất là một vụ làm ăn. Nhớ rõ anh nói, chỉ cần em an toàn trở về, những việc khác không được tham dự.”
Nhưng sau tiếng vang nhỏ này lại là khoảng không im lặng khiến người ta hít thở không thông.
Không nghe tiếng động nào nữa, tay cô lần theo vách tường, dùng ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang. Chỉ ở qua một ngày đêm ngắn ngủi, cô không quen thuộc đồ đạc trong phòng, cho nên đối với cô mà nói đây là một nơi xa lạ và nguy hiểm.
Lòng bàn tay kề sát vách tường.
Thậm chí có thể cảm nhận được những hoa văn trang trí bằng gỗ lồi lõm phía trên.
Bỗng nhiên, lại một tiếng lách cách.
Là tiếng súng lên đạn?
Khoảnh khắc trong đầu cô nảy lên ý nghĩ này thì tay đã bị một người đặt trên tường, cùng lúc đó một thân thể cao lớn áp sát, ép chặt cô vào tường.
“Nơi này là tầm bắn chết.” là Trình Mục Dương đang nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua tai cô: “Bắc Bắc, không được lộn xộn.”
Cho dù muốn động đậy cũng không có cơ hội.
Hai người chặt chẽ dán dính vào nhau, cánh tay, hai chân cùng các đốt ngón tay đều bị hắn khống chế. Cô thậm chí cảm thấy được mạch đập của mình đang bị đè ép mà đập dồn dập.
Nam Bắc chưa bao giờ biết, nếu muốn khống chế một người mà không gây ra tổn thương….thì có thể dùng cách này.
Mặc dù đã có ống giảm thanh nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của đầu đạn với tốc độ siêu âm bay trong không khí.
Sau đó là tiếng lui vỏ đạn, lại lên nòng.
Hẳn là một tay súng bắn tỉa xuất thân từ trong bộ đội, hoặc có thể chỉ là hai ba con mèo hoang đột kích?
Cô không thể ngẩng đầu, cũng không thể cúi đầu.
Chóp mũi cọ vào áo sơmi của hắn, bị kẹp giữa hắn và bức tường, không thể động đậy.
Lưng bị thương, lại áp vào vách tường gỗ, tưởng rằng sẽ ngứa ngáy khó chịu, tuy có chút đau nhưng lại bất ngờ thấy chút dễ chịu. Từ nhỏ đến lớn, trong những cuộc bắn súng thế này, dùng thân thể che chắn nguy hiểm cho cô chỉ có hai người.
Mà tối hôm nay, Trình Mục Dương trở thành người thứ ba.
Không có thời gian để so sánh tiêu chuẩn, cô không đoán được trận giằng co này sẽ duy trì bao lâu.
“Được rồi.” Cuối cùng, Trình Mục Dương cũng buông ra cho cô một chút không gian: “Đã xong.”
Âm thanh dịu dàng, có ma lực khiến lòng người trấn tĩnh.
Cô nghe được âm thanh va chạm của kim loại, theo ánh sáng nhìn thấy Tiểu Phong một tay cầm súng ngắm, một tay đem vỏ đạn đặt trên bàn kính, giống như đứa bé nhỏ ngoan ngoãn chơi đùa với quả cầu thuỷ tinh rồi đưa lại cho cha mẹ.
Đôi mắt trong suốt kia liếc qua đây, rất nhanh thu hồi lại, yên lặng cầm súng rồi lặng lẽ quay ra ngoài.
Tiểu Phong đóng cửa sổ, ngã vào ghế, cuộn người tiếp tục ngủ.
“Đổ mồ hôi sao?” Trình Mục Dương nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước trên trán cô: “Điều hòa trong phòng bị hỏng sao?”
Tay hắn có mùi hương thật đặc biệt, cô không thể phân biệt đây là mùi gì.
Tiếng vỏ đạn rơi xuống đất vừa rồi hẳn là do hắn lui đạn chứ không phải Tiểu Phong.
“Tôi không chịu được gió lạnh của điều hòa.” Cô nói: “Nhất là khi ngủ.”
Nam Bắc nói đến đây thì ngoài cửa sổ đột nhiên có một tia sáng chiếu qua làm loá mắt.
Trình Mục Dương quay đầu nhìn thứ ánh sáng màu đỏ đó, kết hợp cùng với khuôn mặt khiến người ta cảm thấy hắn đang nghỉ ngơi thư giãn lại bị quấy rầy, thưởng thức khói lửa ngoài cửa sổ.
Ánh sáng kia chiếu vào làm cô phải nheo mắt lại: “Anh làm ông chủ cũng không được thanh thản, nếu đã đoán trước việc này sao vẫn còn ở đây?”
“Nơi này rất an toàn, toàn bộ kiến trúc đều là hệ thống chống nổ tối cao.” Trình Mục Dương nói: “Nếu không phải em đột nhiên tỉnh lại, có lẽ sẽ ngủ thẳng đến sáng mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra.”
Cô ngẩng mặt, đối diện với hắn gần trong gang tấc: “Vậy anh đang làm gì? Đánh mèo hoang sao?”
“Tôi? Đang đóng vai yếu thế.” Hắn đưa ra một giả thuyết đơn giản: “Em xem, Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người như vậy nhưng lúc nào cũng đề phòng, người bên cạnh hẳn là có vấn đề phải không? Có lẽ sẽ có cơ hội dồn vào chỗ chết?”
Cô nở nụ cười giễu cợt: “Đã gặp nguy hiểm mà còn vênh váo vậy sao.”
Hai người lúc này mới rời khỏi nhau, hắn đến bên bàn đem viên đạn Tiểu Phong để lại ném vào sọt rác.
“Anh làm tôi nghĩ đến chuyện bắt khỉ lúc còn nhỏ. Anh biết loại khỉ đuôi dài không? Khỉ Macaque nằm trong loại đó, một loài động vật cực kỳ thông minh.” Cô bỗng nhớ tới chuyện thú vị trước đây. “Trước kia tôi ở Vân Nam, lúc còn nhỏ luôn muốn bắt được con khỉ nhỏ rất hay trộm đồ của tôi. Tôi dùng rất nhiều phương pháp, thậm chí học theo cách giao tiếp của chúng nó, nheo mắt, bĩu môi, thậm chí đùa với chúng nhưng chưa bao giờ thành công.”
Trình Mục Dương nghe thấy thú vị, mở tủ trên tường lấy ra khăn ướp lạnh.
Đèn từ tủ lạnh trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng, đem hình dáng hắn in trên mặt tường. Trình Mục Dương lau khô tay, cũng không thấy cô tiếp tục nói: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó, chính là dùng phương thức yếu thế mà bắt được nó.” Bây giờ nhớ lại chú khỉ nhỏ kia cô cảm thấy nhớ nhung: “Nhưng mà, tôi bắt nó chỉ để đùa giỡn mà thôi, không giống anh, là vì đuổi tận giết tuyệt.”
Đôi tay này trong trí nhớ của cô rất là sạch sẽ. Móng tay cho tới bây giờ luôn được cắt tỉa tỉ mỉ, thích cầm lấy bút lông màu đen , viết xuống những dòng công thức làm cho người ta phải đau đầu.
Trong cuộc sống của cô, thời thơ ấu là khu rừng ẩm ướt với vô số côn trùng, sau này lại sống dưới sự bảo hộ của súng ống. Cuộc sống bình thản chỉ có vài năm nhưng đối với cô thật sự rất quý báu.
Mà hắn cũng là một phần không thể thiếu đã chôn sâu vào trong trí nhớ của cô.
Giờ đây, chàng trai trẻ năm đó năm đó lại xuất hiện trước mặt cô với thân phận sâu không lường được, để cho hành trình bất ngờ đến Đài Châu lần này càng ngày nằm ngoài sự kiểm soát của cô…
Trở lại phòng, vùng da sau lưng lại ngứa ngáy khó chịu, Nam Bắc không biết xoay sở như thế nào thì bà lão lại tính toán như thần cầm thuốc mỡ xuất hiện. Cô nằm sấp trên giường, tuỳ ý để bà bôi thuốc, nghe bà nói là Trình Trình xuống lầu nhờ bà lên xem cô, sợ rằng thuốc mỡ sẽ bị lãng phí vì tư thế ngủ không nề nếp của cô.
Cô đem mặt chôn trong gối, cười mà không nói gì.
Khó trách Tiểu Phong lại ngoan ngoãn thu dọn vỏ đạn, như thế mới không kinh động người ngoài cuộc đã ngủ say.
“Trình Trình của chúng ta, thật đau lòng vì cô nhưng không nói ra.” Tay bà lão xoa bóp rất thoải mái, mềm mại lại dịu dàng thoa thuốc mỡ lên lưng cô, chậm rãi dùng đốt ngón tay giúp cô xoa bóp. Ngón tay luôn là cách thoa thuốc tốt nhất, chỉ có độ ấm làn da của con người mới có thể làm cho thuốc mỡ hoàn toàn mềm nhũn thấm vào nơi bị thương.
Hình như bà lão hỏi cô điều gì đó.
Cô bắt buộc mình tỉnh táo lại: “Cái gì?”
“Tôi là nói, nhà bé ở nơi nào?”
“Vân Nam.” Giọng nói của cô có chút không rõ ràng, thật là mệt mỏi: “Xã Thụy Lệ, trấn Uyển Đinh.”
Bà lão dường như cảm thấy hứng thú: “Nơi đó cũng là thánh địa du lịch sao?”
“Du khách cũng không nhiều.” Nam Bắc lười biếng trả lời, nửa mơ nửa tỉnh nói: “Xã Thụy Lệ ba mặt đều giáp với Miến Điện, xem như là biên giới phía tây nam của Uyển Đinh. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, là nơi có ít trạm biên phòng của quốc gia nhất, người Đông Nam Á rất nhiều, là một thị trường phân phối rất lớn.”
“Rất nhiều người Đông Nam Á?”
“Rất nhiều, đôi khi một thôn có năm mươi sáu mươi hộ, hơn một nửa đều là hôn nhân xuyên quốc gia.”
“Như vậy, bé của chúng ta cũng là con lai sao?”
“Không hẳn là vậy.” Vấn đề này thật ra cô cũng không dám chắc, ai biết lão tổ tông có cưới mấy mỹ nữ Đông Nam Á xinh đẹp hay không.
Bà lão càng nghe càng thấy thú vị, hỏi rất nhiều vấn đề.
Cô cuối cùng cũng không biết chính mình nói bao nhiêu.
Chỉ có thể nói một ít, không thể nói hết toàn bộ được.
Ví dụ như Uyển Đinh là vùng đất kết nối với nội địa Trung Quốc, là đường thông chính của Miến Điện, Trung Quốc và Ấn Độ. Nơi đó không phải nổi tiếng nhất về thị trường phân phối mà là chợ đen ngầm lớn nhất của Đông Nam Á.
Buôn bán chủ yếu là súng ống, ngọc quý, gỗ lim, động vật hoang dã cùng với độc phẩm.
Tất cả mọi người đều nghĩ Nam gia là gia tộc không thể động đến ở biên giới phía Nam này. Nhưng chỉ khi đặt chân đến đây mới biết, Nam gia không chỉ bao trùm nơi đây mà còn có Miến Điện cùng Lào, thậm chí là Ấn Độ.
Trên danh nghĩa, bọn họ cũng là người làm ăn. Chẳng qua với đặc tính chính trị mạnh hơn.
Lấy ví dụ, gỗ lim, gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ tử đàn Đông Nam Á, trong quá trình lưu thông đều phải qua tay Nam gia. Mà Hoàng hoa lê Hải Nam lâu nay đã không còn nghe nhắc đến, gần như mất dấu vết, gia sản còn lưu lại hiện nay số lượng chưa đến một vạn cái.
Mà hiện giờ những cây gỗ Hoàng hoa lê đang ở thời kỳ sinh trưởng, còn phải đợi mấy trăm năm nữa mới có thể sử dụng được.
Mấy trăm năm? Ai có thể chờ đợi mấy trăm năm?
Nhưng vẫn còn hơn việc bị mười mấy quốc gia liên thủ chui vào huyết mạch kinh tế này, đây mới là “hàng hóa vô giá” chân chính.
Những người có gan sưu tầm thứ này, phần lớn là muốn bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân của chính mình. Vì số lượng hạn chế, không phải có tiền là được, mà phải nói đến thân phận. Cho nên, cùng Nam gia bàn việc làm ăn, chi bằng nói họ đang làm chính trị.
Mặc dù vậy, cô cũng từng có thời gian sống đầu đường xó chợ.
Khi một gia tộc rung chuyển, những vẻ vang dang tiếng đều vô dụng. Muốn được bình an thật sự, cần xuất hiện một nhân tài hùng mạnh, đứng đầu gia tộc, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn thống trị.
Nam Hoài làm được. Nếu không, cô vĩnh viễn phải rời khỏi Uyển Đinh, không thể trở về cố hương.
Cho nên cô mới có thể như du khách, lẻ loi một mình đến Đài Châu. Chỉ cần dòng họ này cũng đủ đảm bảo cho cô bình an vô sự.
Chuyện đêm nay làm cô nhớ đến anh trai.
Đến tột cùng là ai có can đảm khiêu khích Trình Mục Dương?
Sáng sớm tỉnh lại là vì anh trai gọi điện đến.
Chủ yếu chính là hỏi về hành trình của cô, khi nào trở lại Vân Nam. Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua ông Thẩm bỗng nhiên thay đổi hành trình muốn theo đường biển trở về. Nam Hoài bất ngờ trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi cô: “Có việc gì đặc biệt không?”
Cô suy nghĩ một chút, cố ý không nhắc đến Trình Mục Dương.
Nhưng lại nhớ đến chiếc vòng ngọc của Thẩm gia, giọng nói êm dịu, nũng nịu nói: “Anh, gần đây có chiếc vòng phỉ thúy nào tốt không?”
Nam Hoài nở nụ cười nhẹ: “Sao bỗng nhiên em lại giống như một bà lão thế?”
Trước đây cô đã từng coi nhẹ chuyện này, Nam Hoài cố ý mời thầy về dạy cho cô cách phân biệt ngọc phỉ thúy, cô học rất đau khổ liền oán giận vài câu. Không nghĩ tới, Nam Hoài xưa nay rộng lượng lại nhớ đến việc nhỏ nhặt này.
Cô bất đắc dĩ thẳng thắn: “Em đem một chiếc vòng ngọc đáng giá của Thẩm gia tặng người khác, muốn đền bù để thay lời xin lỗi.”
Nam Hoài đáp ứng thay cô hoàn trả món nợ này.
Trước khi chấm dứt cuộc gọi, Nam Hoài nhắc nhở: “Hành trình lần này của Thẩm gia thực chất là một vụ làm ăn. Nhớ rõ anh nói, chỉ cần em an toàn trở về, những việc khác không được tham dự.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.