Chương 6: Nam thị Nam Bắc (3)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Chấm dứt cuộc điện thoại đã là năm giờ mười bảy phút.
Trời sắp sáng, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình đi ra ngoài.
Xa xa trên mặt hồ rải rác những đốm đèn nhỏ của thuyền chài, không khí còn chút hương vị ẩm ướt, như là vừa rồi đã có mưa. May mắn ở đây có sân để tránh mưa không tồi, không có giọt nước nào làm dơ quần áo.
Bình minh phía trước còn tối om càng làm nổi bật ánh sáng của đèn tường.
Trình Mục Dương chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, chân mang dép lê màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế mây cao mà xem báo. Trên bàn gỗ thấp có một ấm trà.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, ngược lại xoạt một tiếng mà mở trang báo: “Trời còn chưa sáng sao lại tỉnh ngủ?”
“Bị điện thoại của anh tôi đánh thức.” Cô cùng hắn ngồi cách nhau: “Anh vẫn không ngủ? Đang đọc báo gì vậy?”
“《 tin tức tân báo 》của Nga ngày hôm qua.”
Cô ờ một tiếng: “Báo chí chính phủ, đừng nói với tôi hôm nay sẽ có một cuộc giao dịch súng ống.”
“Thật ra không có.” Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, cười như một con cáo xảo quyệt: “Chỉ là đọc giải trí thôi. Ví dụ như thị trưởng Moscow tranh cử, bỏ phiếu, trong mắt của em chỉ là một màn kịch, đơn giản mà nói, một người đột nhiên mất đi sự tín nhiệm của tổng thống, có lẽ là thế lực hắc bang sau lưng hắn làm? Hoặc là ở thị trường đầu tư thất bại? Giống như em biết lịch sử là như vậy, sách giáo khoa cũng là kể lại câu chuyện bằng chữ, không phải rất thú vị sao?”
Cô nghĩ nghĩ, cười rộ lên.
Trình Mục Dương nói cũng rất có lý, vị thị trưởng Moscow trước kia xui xẻo vì lưỡng lự giữa hai vị tân và cựu tổng thống, cuối cùng không có được chỗ dựa, ngược lại trở thành vật hy sinh bị các thế lực treo cổ.
Lúc ở trên thuyền trước khi đi lặn, đúng lúc nghe được ba người trên khoang thuyền cùng nhau thảo luận, không ngờ Trình Mục Dương đã chú ý chuyện này.
Hai người nói chuyện một lát thì Tiểu Phong lảo đảo từ xích đu đứng lên, xoa nhẹ đôi mắt rồi khoa tay múa chân với Trình Mục Dương vài cái. Trình Mục Dương nhỏ giọng dùng tiếng Nga nói gì đó với cậu ta, Tiểu Phong hé miệng nhìn về phía Nam Bắc.
Cuối cùng Trình Mục Dương gập ngón tay hung hăng bắn xuống cái trán của Tiểu Phong rồi trầm giọng nói một câu.
Nam Bắc hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể đứng ở lan can chờ hắn giải thích cho mình.
“Tiểu Phong nói em đánh thức giấc ngủ của nó.” Trình Mục Dương đem báo đặt trên bàn đi tới: “Cậu ta nói, phụ nữ bình thường muốn xin lỗi đàn ông, cách tốt nhất chính là hiến thân.”
Nam Bắc nghe được dở khóc dở cười: “Đây là loại tư tưởng gì vậy?”
“Tiểu Phong từ nhỏ lớn lên ở Nga. Em có biết nơi đó tỷ lệ nam nữ chỉ là một phần ba. Đàn ông rất khan hiếm, đương nhiên chủ nghĩa đàn ông ở đây rất lớn.” Hắn cười một cái, đưa tay cho cô: “Nhảy qua đây.”
Nam Bắc cầm tay hắn, trực tiếp nhảy qua lan can. Đối với người từ nhỏ sống trong rừng rậm quen với cây cối, chướng ngại vật cùng khoảng cách thật sự không đáng nhắc tới.
“Đàn ông Nga không có trách nhiệm, thích uống rượu, tính tình táo bạo.” Hắn đỡ tay cô, để cô bước xuống an toàn. “Mà phụ nữ đều là vưu vật*, số lượng tràn đầy, có thể nói đây là thiên đường của đàn ông.”
(*) người phụ nữ đẹp
“Cho nên vì thế mà cậu ta bị nuông chiều hư hỏng?” Cô nghe cảm thấy thú vị.
“Không sai.” Trình Mục Dương cười như không cười mà nói: “Em có biết, đa số thời gian nó ở Moscow cùng tôi đều có siêu mẫu vây quanh, hiến thân cũng là việc hết sức bình thường.”
Cô mím môi cười rộ lên: “Sau đó thì sao? Anh lại nói gì đó?”
“Tôi?” Trình Mục Dương lặp lại một câu tiếng Nga mà cô nghe không hiểu, sau đó thấp giọng phiên dịch, “Này cô gái, trước tiên nên nói xin lỗi tôi đã.”
Cô ờ một tiếng.
Bầu trời xa xa một chút ánh sáng cũng không có, vẫn u ám như cũ. Từ nơi này nhìn mặt hồ, sương khói lượn lờ, không rõ ràng lắm.
Bỗng nhiên có một tiếng sấm vang lên, dường như là từ giữa các đám mây, âm sắc trầm thấp.
Giữa tiếng sấm, cô nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
“Lúc đó có rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể không rời đi.”
Nếu biết khi đó hắn cũng giống cô, cùng sinh ra trong một loại gia đình, có lẽ cô đã có lựa chọn khác. Ít nhất, sẽ nói cho hắn vì sao cô phải trở về Uyển Đinh.
“Không sao.” Hắn lặp lại.
Cô nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô, bàn tay đêm qua thành thạo lui đạn, nạp đạn, bóp cò súng lúc này đang đập nhẹ trên lan can bằng gỗ.
Âm thanh gõ nhẹ lên mặt gỗ, thong thả mà không mất tiết tấu.
Trình Mục Dương bỗng nhiên nói một câu, là ngôn ngữ mà cô không hiểu.
Cô hỏi hắn: “Anh nói gì vậy?”
“Không có gì.” Khuỷu tay hắn chống trên hàng rào chắn bên cạnh và dựa vào đó: “Tôi nói chuyện với Tiểu Phong.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Phong đã từ xích đu bằng gỗ mây đứng lên, kéo cửa kính đi ra ngoài sân. Gió ẩm ướt từ mặt hồ thổi đến, lúc cửa được mở ra, gió thổi qua hai bên rèm cửa làm phát ra tiếng lách cách.
Cô nhìn bóng dáng Tiểu Phong, đoán xem vừa rồi cậu ta nói gì.
Trình Mục Dương dường như cảm giác được sự tò mò của cô: “Có muốn biết tôi vừa nói gì không?”
Cô cười một cái, từ chối cho ý kiến.
“Tôi nói,” hắn vén mái tóc trên trán cô, nhìn đôi mắt màu đen đang tỏa sáng, nói: “Tiểu Phong, cậu tốt nhất nên tìm chỗ khác để ngủ, bây giờ tôi muốn hôn cô bé này.”
Hắn nói xong, tay đã đưa đến sườn mặt của cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô. Mà đôi mắt kia, không phải là màu nâu đậm trong đêm, ngược lại có một nửa trong suốt sáng bóng, xinh đẹp khiến người ta phải chú ý.
Cô cười tránh đi tay hắn, cố gắng phá vỡ bầu không khí mơ hồ này: “Cho nên, ở Moscow, anh đều mời phụ nữ như vậy?”
“Tôi.” Hắn cũng cười, thu tay lại: “Ở Moscow, bình thường đều là người khác mời tôi.”
Nam Bắc nhếch khoé miệng, đẩy đẩy hắn: “Tỉnh lại đi, ông chủ Trình, nơi đây là tỉnh Chiết Giang.”
Trình Mục Dương lui người, trở lại ghế mây ngồi xuống, đem báo chí vứt vào sọt rác bằng tre.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Nam Bắc vẫn dựa vào lan can, che dấu đi nhịp tim đang đập không ổn định của mình.
“Nơi này gần đây đang là mùa mưa, ở đây đã lâu nhưng vẫn chưa thấy mặt trời mọc,” cô co dãn tay chân, “Anh có biết trong ngày có một thời điểm anh có thể nhìn thẳng vào mặt trời mà không làm tổn thương đôi mắt, ngược lại còn có thể tăng cường thị lực.”
Trình Mục Dương từ chiếc đĩa sứ trên bàn, cầm lấy một lá bạc hà: “Em đang nói đến ‘Vọng nhật công’?”
Cô cười: “Anh biết thái cực quyền?”
“Biết một ít.” Hắn cắn chiếc lá để lại dấu răng, nhìn giống như nụ cười.
“Tôi cũng biết một chút, là anh trai tôi dạy,” mỗi khi nhắc đến Nam Hoài, cô đều cười rất mềm mại, giống như một cô bé được nuông chiều, “Anh ấy bắt đầu học lúc bảy tám tuổi, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mặt trời để luyện ‘vọng nhật công’.”
“Người luyện lâu dài như vậy, thị lực nhất định sẽ rất tốt,” hắn tiếp lời của cô rồi tiếp tục nói, “không chỉ thích hợp cho việc đánh nhau mà còn với kỹ năng bắn súng. Đúng không?” Hắn hào hứng hỏi lại cô, bởi vì nhai lá bạc hà mà lời nói không hề rõ ràng, giống như lần đó nói chuyện qua điện thoại vậy.
Sự lười nhác trong lời nói, không quan tâm nhưng nội dung lại làm người ta khó có thể bỏ qua.
Nam Bắc xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Trình Mục Dương tùy ý để cô quan sát, chân hắn rất dài, ngồi trên ghế, tay khoát lên đầu gối của mình nhìn cô, như thế cũng đủ làm cho sự tồn tại của hắn trở nên mạnh mẽ.
Nhưng thứ cô muốn xem thực ra là tay hắn.
Lưng các đốt ngón tay cực trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong cực kỳ xinh đẹp. Đây là do luyện quyền mà lưu lại dấu vết, nếu không có hơn mười năm luyện tập chắc chắn không được như vậy. Nếu lúc trước cô có chút hoài nghi thân phận của hắn, nhất định sẽ không lơ là dấu vết này.
Nhưng mà việc này cũng không cần phải so đo.
Dùng lời của Nam Hoài mà nói: bị lừa? Không nên trách người khác, là do chính mình ngu ngốc.
Bảy giờ rưỡi thì kết thúc bữa ăn sáng, Nam Bắc nghĩ Trình Mục Dương thế nào cũng biến mất giống hai ngày trước. Không nghĩ đến hắn rất nhàn rỗi, cùng cô ngồi dưới phòng khách nói chuyện phiếm với hai bà lão, vẫn dựa sát cửa kính đùa với những con mèo.
Hai bà lão đều không kết hôn ngược lại nuôi dưỡng bảy tám con mèo.
Thời tiết tốt thì không thấy bóng dáng chúng đâu, nhưng đến những ngày mưa dầm thì những con mèo này rất lười nhác, hoặc ngồi, hoặc nằm, hay là đơn giản nằm trên đùi Trình Mục Dương, cực kỳ im lặng.
“Trình Trình nói hai người từng là bạn học khi ở Bỉ?” Bà lão mặc sườn xám đen cười, gãi ngứa con mèo trắng trong lòng, thuận miệng hỏi cô: “Lúc trước học gì?”
“Toán học,” Nam Bắc nhắc tới chuyên ngành đã bỏ nửa chừng của mình thì thái dương nhanh chóng nhăn lại, “học không tốt, rất không tốt.”
“Toán học? Trình Trình hình như là học vật lý?” Bà lão cảm thấy thú vị, nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thật tốt, thật là tốt, giỏi toán lý hoá, đi khắp thế giới cũng không sợ.”
Khẩu hiệu này là của thế kỷ mười tám, từ trong miệng bà lão nói ra thật sự làm người ta không cười cũng khó. Cô phát hiện ra hai bà lão này cũng thật đáng yêu, chẳng qua luôn thích hỏi về cuộc sống của cô cùng Trình Mục Dương khi ở Bỉ. Cô tránh đi việc hai người quen biết chân chính là vì cuộc bắn nhau kia, tìm những chuyện thú vị để nói.
Đợi đến khi hai bà lão chịu buông tha cô, Nam Bắc phát hiện Trình Mục Dương vẫn còn đùa với con mèo.
Tâm trạng thật sự rất tốt.
Cô kéo cửa kính, tiếng mưa rơi trong nháy mắt truyền đến: “Vừa rồi bà có nói với tôi, anh vì họ mới mua căn nhà này rồi cho sửa sang lại?” Lúc cô hỏi hắn, có một con mèo không tiếng động đến cọ vào chân cô không ngừng lăn lộn làm nũng.
Động vật rất đáng yêu ngây thơ, cô xưa nay đều không có khả năng chống cự.
Cô liền ngồi xuống sờ đầu nó, với vẻ cưng chiều.
“Lúc tôi còn nhỏ, các bà nói muốn về núi Ngàn Hương,” Trình Mục Dương đưa tay ra, con mèo nhỏ liền há mồm gặm cắn ngón trỏ của hắn, “Đáng tiếc nơi này đã chìm ngập trong nước hơn năm mươi chín năm, không nhà để về, không đất mai táng. Cuối cùng chỉ có thể mua cho hai bà ấy ngôi nhà bên hồ Vạn Đảo. Đến khi các bà qua đời, sẽ chôn cất trên núi nơi này, xem như lá rụng về cội.”
Con mèo nhỏ cắn rất thích ý, hắn muốn rút tay về, lại không ngờ con mèo dùng hai chân trước ôm lấy tay hắn, hai người nhìn thấy con mèo ngoan cố, liếc nhau, nhịn không được đều cười rộ lên.
“Trình Mục Dương?”
“Hả?”
“Có thể hỏi anh một vấn đề nhỏ không?”
Hắn ừ một tiếng, tiếp tục thong thả cùng con mèo ngoan cố kia đùa giỡn ầm ĩ.
“Hành trình của Thẩm gia lần này, có mục đích gì khác không?”
Giọng nói của cô rất thoải mái, giống như đang hỏi cơn mưa này đến bao giờ mới ngừng.
“Em muốn biết?” Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu em thắng tôi sẽ cho em biết đáp án. Nếu em thua…sẽ học theo tôi một câu tiếng Nga.”
Cô không nghĩ tới hắn có thể vui vẻ đồng ý như vậy: “Được, nhưng mà phải nói trước cho tôi biết anh muốn tôi nói câu gì?”
Trình Mục Dương chậm rãi nói câu đó cho cô nghe, bởi vì nói chậm, làm nổi bật giọng điệu lạnh như băng nhưng cũng thật mềm mại.
Nam Bắc dựa vào trí nhớ mà nhớ lại lúc nhàm chán trước đây, hỏi Katia những loại câu linh tinh như ‘Em yêu anh’, lời của Trình Mục Dương hoàn toàn không giống những câu này. Đương nhiên cô cũng tin tưởng Trình Mục Dương không có vô vị như vậy, do đó xem như là một trò chơi liền đồng ý.
Hai người đánh cược xem con mèo này kiên trì gặm được bao nhiêu giây.
Cô nhìn thấy con mèo vẫn kiên cố, chắc chắn nói: “Nó có thể kiên trì một phút.”
Trình Mục Dương nhìn về đồng hồ mình, nói: “Trong vòng ba mươi giây.”
“Khẳng định như vậy sao?”
Hắn cười bí hiểm, rất nhanh giật tay mình ra, con mèo oán hận kêu một tiếng, từ trên cánh tay hắn trượt xuống dưới: “Hai mươi ba giây.”
…
Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, sau lại dở khóc dở cười oán giận: “Anh có thể vô sỉ như vậy sao?”
Nhưng lần đánh cược này có trăm ngàn sơ hở, chỉ có thể đổ lỗi cho cô dễ dàng chấp nhận, chẳng trách hắn được. Tự nguyện đánh cược đương nhiên sẽ chịu thua, Nam Bắc ngoan ngoãn học câu tiếng Nga của Trình Mục Dương, lập lại ba bốn lần, rốt cục cũng nhớ kỹ cách phát âm.
Sau đó cô đối diện hắn nói ra một cách chính xác.
Đến khi nói xong, Nam Bắc mới nhớ tới hỏi hắn: “Câu vừa rồi anh dạy tôi là có nghĩa gì?”
“Từ thứ nhất солнце, là tên của tôi.”
Cô ờ một tiếng, thật ngắn gọn, dễ dàng ghi nhớ.
“Ý nghĩa đầy đủ của câu này là,” hắn cười, bên trong có vài phần trêu chọc, “Trình Mục Dương là người đàn ông tốt.”
Trời sắp sáng, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình đi ra ngoài.
Xa xa trên mặt hồ rải rác những đốm đèn nhỏ của thuyền chài, không khí còn chút hương vị ẩm ướt, như là vừa rồi đã có mưa. May mắn ở đây có sân để tránh mưa không tồi, không có giọt nước nào làm dơ quần áo.
Bình minh phía trước còn tối om càng làm nổi bật ánh sáng của đèn tường.
Trình Mục Dương chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, chân mang dép lê màu trắng, ngồi trên một chiếc ghế mây cao mà xem báo. Trên bàn gỗ thấp có một ấm trà.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, ngược lại xoạt một tiếng mà mở trang báo: “Trời còn chưa sáng sao lại tỉnh ngủ?”
“Bị điện thoại của anh tôi đánh thức.” Cô cùng hắn ngồi cách nhau: “Anh vẫn không ngủ? Đang đọc báo gì vậy?”
“《 tin tức tân báo 》của Nga ngày hôm qua.”
Cô ờ một tiếng: “Báo chí chính phủ, đừng nói với tôi hôm nay sẽ có một cuộc giao dịch súng ống.”
“Thật ra không có.” Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, cười như một con cáo xảo quyệt: “Chỉ là đọc giải trí thôi. Ví dụ như thị trưởng Moscow tranh cử, bỏ phiếu, trong mắt của em chỉ là một màn kịch, đơn giản mà nói, một người đột nhiên mất đi sự tín nhiệm của tổng thống, có lẽ là thế lực hắc bang sau lưng hắn làm? Hoặc là ở thị trường đầu tư thất bại? Giống như em biết lịch sử là như vậy, sách giáo khoa cũng là kể lại câu chuyện bằng chữ, không phải rất thú vị sao?”
Cô nghĩ nghĩ, cười rộ lên.
Trình Mục Dương nói cũng rất có lý, vị thị trưởng Moscow trước kia xui xẻo vì lưỡng lự giữa hai vị tân và cựu tổng thống, cuối cùng không có được chỗ dựa, ngược lại trở thành vật hy sinh bị các thế lực treo cổ.
Lúc ở trên thuyền trước khi đi lặn, đúng lúc nghe được ba người trên khoang thuyền cùng nhau thảo luận, không ngờ Trình Mục Dương đã chú ý chuyện này.
Hai người nói chuyện một lát thì Tiểu Phong lảo đảo từ xích đu đứng lên, xoa nhẹ đôi mắt rồi khoa tay múa chân với Trình Mục Dương vài cái. Trình Mục Dương nhỏ giọng dùng tiếng Nga nói gì đó với cậu ta, Tiểu Phong hé miệng nhìn về phía Nam Bắc.
Cuối cùng Trình Mục Dương gập ngón tay hung hăng bắn xuống cái trán của Tiểu Phong rồi trầm giọng nói một câu.
Nam Bắc hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể đứng ở lan can chờ hắn giải thích cho mình.
“Tiểu Phong nói em đánh thức giấc ngủ của nó.” Trình Mục Dương đem báo đặt trên bàn đi tới: “Cậu ta nói, phụ nữ bình thường muốn xin lỗi đàn ông, cách tốt nhất chính là hiến thân.”
Nam Bắc nghe được dở khóc dở cười: “Đây là loại tư tưởng gì vậy?”
“Tiểu Phong từ nhỏ lớn lên ở Nga. Em có biết nơi đó tỷ lệ nam nữ chỉ là một phần ba. Đàn ông rất khan hiếm, đương nhiên chủ nghĩa đàn ông ở đây rất lớn.” Hắn cười một cái, đưa tay cho cô: “Nhảy qua đây.”
Nam Bắc cầm tay hắn, trực tiếp nhảy qua lan can. Đối với người từ nhỏ sống trong rừng rậm quen với cây cối, chướng ngại vật cùng khoảng cách thật sự không đáng nhắc tới.
“Đàn ông Nga không có trách nhiệm, thích uống rượu, tính tình táo bạo.” Hắn đỡ tay cô, để cô bước xuống an toàn. “Mà phụ nữ đều là vưu vật*, số lượng tràn đầy, có thể nói đây là thiên đường của đàn ông.”
(*) người phụ nữ đẹp
“Cho nên vì thế mà cậu ta bị nuông chiều hư hỏng?” Cô nghe cảm thấy thú vị.
“Không sai.” Trình Mục Dương cười như không cười mà nói: “Em có biết, đa số thời gian nó ở Moscow cùng tôi đều có siêu mẫu vây quanh, hiến thân cũng là việc hết sức bình thường.”
Cô mím môi cười rộ lên: “Sau đó thì sao? Anh lại nói gì đó?”
“Tôi?” Trình Mục Dương lặp lại một câu tiếng Nga mà cô nghe không hiểu, sau đó thấp giọng phiên dịch, “Này cô gái, trước tiên nên nói xin lỗi tôi đã.”
Cô ờ một tiếng.
Bầu trời xa xa một chút ánh sáng cũng không có, vẫn u ám như cũ. Từ nơi này nhìn mặt hồ, sương khói lượn lờ, không rõ ràng lắm.
Bỗng nhiên có một tiếng sấm vang lên, dường như là từ giữa các đám mây, âm sắc trầm thấp.
Giữa tiếng sấm, cô nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
“Lúc đó có rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể không rời đi.”
Nếu biết khi đó hắn cũng giống cô, cùng sinh ra trong một loại gia đình, có lẽ cô đã có lựa chọn khác. Ít nhất, sẽ nói cho hắn vì sao cô phải trở về Uyển Đinh.
“Không sao.” Hắn lặp lại.
Cô nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô, bàn tay đêm qua thành thạo lui đạn, nạp đạn, bóp cò súng lúc này đang đập nhẹ trên lan can bằng gỗ.
Âm thanh gõ nhẹ lên mặt gỗ, thong thả mà không mất tiết tấu.
Trình Mục Dương bỗng nhiên nói một câu, là ngôn ngữ mà cô không hiểu.
Cô hỏi hắn: “Anh nói gì vậy?”
“Không có gì.” Khuỷu tay hắn chống trên hàng rào chắn bên cạnh và dựa vào đó: “Tôi nói chuyện với Tiểu Phong.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Phong đã từ xích đu bằng gỗ mây đứng lên, kéo cửa kính đi ra ngoài sân. Gió ẩm ướt từ mặt hồ thổi đến, lúc cửa được mở ra, gió thổi qua hai bên rèm cửa làm phát ra tiếng lách cách.
Cô nhìn bóng dáng Tiểu Phong, đoán xem vừa rồi cậu ta nói gì.
Trình Mục Dương dường như cảm giác được sự tò mò của cô: “Có muốn biết tôi vừa nói gì không?”
Cô cười một cái, từ chối cho ý kiến.
“Tôi nói,” hắn vén mái tóc trên trán cô, nhìn đôi mắt màu đen đang tỏa sáng, nói: “Tiểu Phong, cậu tốt nhất nên tìm chỗ khác để ngủ, bây giờ tôi muốn hôn cô bé này.”
Hắn nói xong, tay đã đưa đến sườn mặt của cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô. Mà đôi mắt kia, không phải là màu nâu đậm trong đêm, ngược lại có một nửa trong suốt sáng bóng, xinh đẹp khiến người ta phải chú ý.
Cô cười tránh đi tay hắn, cố gắng phá vỡ bầu không khí mơ hồ này: “Cho nên, ở Moscow, anh đều mời phụ nữ như vậy?”
“Tôi.” Hắn cũng cười, thu tay lại: “Ở Moscow, bình thường đều là người khác mời tôi.”
Nam Bắc nhếch khoé miệng, đẩy đẩy hắn: “Tỉnh lại đi, ông chủ Trình, nơi đây là tỉnh Chiết Giang.”
Trình Mục Dương lui người, trở lại ghế mây ngồi xuống, đem báo chí vứt vào sọt rác bằng tre.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Nam Bắc vẫn dựa vào lan can, che dấu đi nhịp tim đang đập không ổn định của mình.
“Nơi này gần đây đang là mùa mưa, ở đây đã lâu nhưng vẫn chưa thấy mặt trời mọc,” cô co dãn tay chân, “Anh có biết trong ngày có một thời điểm anh có thể nhìn thẳng vào mặt trời mà không làm tổn thương đôi mắt, ngược lại còn có thể tăng cường thị lực.”
Trình Mục Dương từ chiếc đĩa sứ trên bàn, cầm lấy một lá bạc hà: “Em đang nói đến ‘Vọng nhật công’?”
Cô cười: “Anh biết thái cực quyền?”
“Biết một ít.” Hắn cắn chiếc lá để lại dấu răng, nhìn giống như nụ cười.
“Tôi cũng biết một chút, là anh trai tôi dạy,” mỗi khi nhắc đến Nam Hoài, cô đều cười rất mềm mại, giống như một cô bé được nuông chiều, “Anh ấy bắt đầu học lúc bảy tám tuổi, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mặt trời để luyện ‘vọng nhật công’.”
“Người luyện lâu dài như vậy, thị lực nhất định sẽ rất tốt,” hắn tiếp lời của cô rồi tiếp tục nói, “không chỉ thích hợp cho việc đánh nhau mà còn với kỹ năng bắn súng. Đúng không?” Hắn hào hứng hỏi lại cô, bởi vì nhai lá bạc hà mà lời nói không hề rõ ràng, giống như lần đó nói chuyện qua điện thoại vậy.
Sự lười nhác trong lời nói, không quan tâm nhưng nội dung lại làm người ta khó có thể bỏ qua.
Nam Bắc xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Trình Mục Dương tùy ý để cô quan sát, chân hắn rất dài, ngồi trên ghế, tay khoát lên đầu gối của mình nhìn cô, như thế cũng đủ làm cho sự tồn tại của hắn trở nên mạnh mẽ.
Nhưng thứ cô muốn xem thực ra là tay hắn.
Lưng các đốt ngón tay cực trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong cực kỳ xinh đẹp. Đây là do luyện quyền mà lưu lại dấu vết, nếu không có hơn mười năm luyện tập chắc chắn không được như vậy. Nếu lúc trước cô có chút hoài nghi thân phận của hắn, nhất định sẽ không lơ là dấu vết này.
Nhưng mà việc này cũng không cần phải so đo.
Dùng lời của Nam Hoài mà nói: bị lừa? Không nên trách người khác, là do chính mình ngu ngốc.
Bảy giờ rưỡi thì kết thúc bữa ăn sáng, Nam Bắc nghĩ Trình Mục Dương thế nào cũng biến mất giống hai ngày trước. Không nghĩ đến hắn rất nhàn rỗi, cùng cô ngồi dưới phòng khách nói chuyện phiếm với hai bà lão, vẫn dựa sát cửa kính đùa với những con mèo.
Hai bà lão đều không kết hôn ngược lại nuôi dưỡng bảy tám con mèo.
Thời tiết tốt thì không thấy bóng dáng chúng đâu, nhưng đến những ngày mưa dầm thì những con mèo này rất lười nhác, hoặc ngồi, hoặc nằm, hay là đơn giản nằm trên đùi Trình Mục Dương, cực kỳ im lặng.
“Trình Trình nói hai người từng là bạn học khi ở Bỉ?” Bà lão mặc sườn xám đen cười, gãi ngứa con mèo trắng trong lòng, thuận miệng hỏi cô: “Lúc trước học gì?”
“Toán học,” Nam Bắc nhắc tới chuyên ngành đã bỏ nửa chừng của mình thì thái dương nhanh chóng nhăn lại, “học không tốt, rất không tốt.”
“Toán học? Trình Trình hình như là học vật lý?” Bà lão cảm thấy thú vị, nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thật tốt, thật là tốt, giỏi toán lý hoá, đi khắp thế giới cũng không sợ.”
Khẩu hiệu này là của thế kỷ mười tám, từ trong miệng bà lão nói ra thật sự làm người ta không cười cũng khó. Cô phát hiện ra hai bà lão này cũng thật đáng yêu, chẳng qua luôn thích hỏi về cuộc sống của cô cùng Trình Mục Dương khi ở Bỉ. Cô tránh đi việc hai người quen biết chân chính là vì cuộc bắn nhau kia, tìm những chuyện thú vị để nói.
Đợi đến khi hai bà lão chịu buông tha cô, Nam Bắc phát hiện Trình Mục Dương vẫn còn đùa với con mèo.
Tâm trạng thật sự rất tốt.
Cô kéo cửa kính, tiếng mưa rơi trong nháy mắt truyền đến: “Vừa rồi bà có nói với tôi, anh vì họ mới mua căn nhà này rồi cho sửa sang lại?” Lúc cô hỏi hắn, có một con mèo không tiếng động đến cọ vào chân cô không ngừng lăn lộn làm nũng.
Động vật rất đáng yêu ngây thơ, cô xưa nay đều không có khả năng chống cự.
Cô liền ngồi xuống sờ đầu nó, với vẻ cưng chiều.
“Lúc tôi còn nhỏ, các bà nói muốn về núi Ngàn Hương,” Trình Mục Dương đưa tay ra, con mèo nhỏ liền há mồm gặm cắn ngón trỏ của hắn, “Đáng tiếc nơi này đã chìm ngập trong nước hơn năm mươi chín năm, không nhà để về, không đất mai táng. Cuối cùng chỉ có thể mua cho hai bà ấy ngôi nhà bên hồ Vạn Đảo. Đến khi các bà qua đời, sẽ chôn cất trên núi nơi này, xem như lá rụng về cội.”
Con mèo nhỏ cắn rất thích ý, hắn muốn rút tay về, lại không ngờ con mèo dùng hai chân trước ôm lấy tay hắn, hai người nhìn thấy con mèo ngoan cố, liếc nhau, nhịn không được đều cười rộ lên.
“Trình Mục Dương?”
“Hả?”
“Có thể hỏi anh một vấn đề nhỏ không?”
Hắn ừ một tiếng, tiếp tục thong thả cùng con mèo ngoan cố kia đùa giỡn ầm ĩ.
“Hành trình của Thẩm gia lần này, có mục đích gì khác không?”
Giọng nói của cô rất thoải mái, giống như đang hỏi cơn mưa này đến bao giờ mới ngừng.
“Em muốn biết?” Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu em thắng tôi sẽ cho em biết đáp án. Nếu em thua…sẽ học theo tôi một câu tiếng Nga.”
Cô không nghĩ tới hắn có thể vui vẻ đồng ý như vậy: “Được, nhưng mà phải nói trước cho tôi biết anh muốn tôi nói câu gì?”
Trình Mục Dương chậm rãi nói câu đó cho cô nghe, bởi vì nói chậm, làm nổi bật giọng điệu lạnh như băng nhưng cũng thật mềm mại.
Nam Bắc dựa vào trí nhớ mà nhớ lại lúc nhàm chán trước đây, hỏi Katia những loại câu linh tinh như ‘Em yêu anh’, lời của Trình Mục Dương hoàn toàn không giống những câu này. Đương nhiên cô cũng tin tưởng Trình Mục Dương không có vô vị như vậy, do đó xem như là một trò chơi liền đồng ý.
Hai người đánh cược xem con mèo này kiên trì gặm được bao nhiêu giây.
Cô nhìn thấy con mèo vẫn kiên cố, chắc chắn nói: “Nó có thể kiên trì một phút.”
Trình Mục Dương nhìn về đồng hồ mình, nói: “Trong vòng ba mươi giây.”
“Khẳng định như vậy sao?”
Hắn cười bí hiểm, rất nhanh giật tay mình ra, con mèo oán hận kêu một tiếng, từ trên cánh tay hắn trượt xuống dưới: “Hai mươi ba giây.”
…
Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, sau lại dở khóc dở cười oán giận: “Anh có thể vô sỉ như vậy sao?”
Nhưng lần đánh cược này có trăm ngàn sơ hở, chỉ có thể đổ lỗi cho cô dễ dàng chấp nhận, chẳng trách hắn được. Tự nguyện đánh cược đương nhiên sẽ chịu thua, Nam Bắc ngoan ngoãn học câu tiếng Nga của Trình Mục Dương, lập lại ba bốn lần, rốt cục cũng nhớ kỹ cách phát âm.
Sau đó cô đối diện hắn nói ra một cách chính xác.
Đến khi nói xong, Nam Bắc mới nhớ tới hỏi hắn: “Câu vừa rồi anh dạy tôi là có nghĩa gì?”
“Từ thứ nhất солнце, là tên của tôi.”
Cô ờ một tiếng, thật ngắn gọn, dễ dàng ghi nhớ.
“Ý nghĩa đầy đủ của câu này là,” hắn cười, bên trong có vài phần trêu chọc, “Trình Mục Dương là người đàn ông tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.