Chương 7: chương 7
thuong
04/01/2021
Cô nhẹ nhàng nắm chiếc tay cầm vặn một đường hết sức là cẩn thận, tiếng ken két rất nhỏ vang lên, một chân rồi hai chân cô bước vào.
Cô đứng trong căn phòng mát rười rượi hít một hơi đầy sảng khoái, đây mới đích thị là cuộc sống chứ.
Cô nhẹ nhàng đi trong bóng tối đến một khoảng trống gần cửa sổ, dù gì cô cũng sống ở đây ba bốn năm rồi, căn phòng này trước đây cô lại ở qua, sao có thể không thân thuộc.
Dải chiếc chăn xuống, cô an yên nằm vào, cô tự hứa với bản thân sáng mai sẽ dậy trước giờ của Văn Thành.
Rồi an ổn nhắm mắt ngủ một mạch.
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời oi ả của mùa hè đã ló rạng lên đến gần đỉnh đầu, mặc dù vẫn còn sớm, từng tia nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng mát mẻ.
Cô nheo mắt, cuộn tròn trong chiếc chăn tránh né, rồi bên tai truyền đến tiếng cạch cửa vang lên từ phòng tắm.
Cô ngồi bật dậy, đầu tóc bơ phờ, chớp chớp đôi mắt nhìn người chồng đã tuyên bố sống ly thân với cô.
Cô lúng túng vội vàng thu chăn, miệng cười cười lấp liếm tình huống dở khóc dở cười này.
\- Xin lỗi tôi nhầm phòng, mong anh bỏ qua, lần sau nhất định tôi sẽ không nhầm lẫn như vậy nữa.
\- Nhầm phòng?
Một thanh âm lãnh đạm vang lên, mới sáng sớm anh ta đã ăn kem sao hay uống nước lạnh, hay tối qua nhiệt độ phòng lạnh quá khiến ngữ điệu phát ra cũng lạnh lùng như vậy.
\- Tôi thề, tại tối qua đi làm về mệt quá nên có chút nhầm lẫn.
Mới ngủ nhờ có một hôm cô liền bị chồng cô chất vấn, à không giờ hắn không còn là chồng cô nữa.
Hắn cũng thật nhỏ mọn, một chút cũng không nhường nhịn cô.
\- Đi làm về muộn mà còn biết tắm rửa thay quần áo, cô cũng thật thần thông quảng đại, tắm xong liền đi nhầm phòng.
Khuôn mặt cô cứng đơ như tượng gỗ, biểu cảm biến dạng đến khó coi.
\- Anh thật ích kỷ, phòng tôi điều hoà hỏng, tôi sang ngủ nhờ một hôm cũng liền chất vấn, tôi đã làm mất sợi tóc nào của anh chưa?
\- Ích kỷ, ha...nếu tôi ích kỷ thì nửa đêm hôm qua đã đá cô ra khỏi phòng rồi, không để cô yên ổn ngủ ké như vậy đâu.
Nghe hắn nói cô chột dạ, vội lúng túng thu dọn rồi chạy về phòng.
\- Doạ chết lão nương rồi.
Cô ngồi phịch xuống bàn trang điểm, còn chưa đánh răng.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô mặc đồ rồi lao xuống phòng bếp, hôm qua anh ta rủ lòng thương hại cho cô ngủ nhờ, hôm nay cũng nên đáp trả, cô nấu một bát mỳ đầy ắp thịt bò thơm nức mũi đặt trên bàn rồi vui vẻ đi làm.
Văn Thành đi từ trong phòng ra trên người khoác một bộ âu phục lịch lãm, anh đi qua phòng ăn liền bị mùi thơm hấp dẫn, sự chú ý của anh đồ dồn lên tô mỳ đang nghi ngút khói thơm lừng, liền vội vã ngồi xuống cầm đũa thưởng thức mà quên cả tháo đồng hồ, đó là thói quen, nhưng lần này vì tô mỳ của cô mà anh ta bỏ qua cả thói quen đó.
Hút sợi mỳ rồn rột, anh trưng lên bộ mặt mãn nguyện.
\- Đúng hương vị này rồi.
Cô đứng trong căn phòng mát rười rượi hít một hơi đầy sảng khoái, đây mới đích thị là cuộc sống chứ.
Cô nhẹ nhàng đi trong bóng tối đến một khoảng trống gần cửa sổ, dù gì cô cũng sống ở đây ba bốn năm rồi, căn phòng này trước đây cô lại ở qua, sao có thể không thân thuộc.
Dải chiếc chăn xuống, cô an yên nằm vào, cô tự hứa với bản thân sáng mai sẽ dậy trước giờ của Văn Thành.
Rồi an ổn nhắm mắt ngủ một mạch.
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời oi ả của mùa hè đã ló rạng lên đến gần đỉnh đầu, mặc dù vẫn còn sớm, từng tia nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng mát mẻ.
Cô nheo mắt, cuộn tròn trong chiếc chăn tránh né, rồi bên tai truyền đến tiếng cạch cửa vang lên từ phòng tắm.
Cô ngồi bật dậy, đầu tóc bơ phờ, chớp chớp đôi mắt nhìn người chồng đã tuyên bố sống ly thân với cô.
Cô lúng túng vội vàng thu chăn, miệng cười cười lấp liếm tình huống dở khóc dở cười này.
\- Xin lỗi tôi nhầm phòng, mong anh bỏ qua, lần sau nhất định tôi sẽ không nhầm lẫn như vậy nữa.
\- Nhầm phòng?
Một thanh âm lãnh đạm vang lên, mới sáng sớm anh ta đã ăn kem sao hay uống nước lạnh, hay tối qua nhiệt độ phòng lạnh quá khiến ngữ điệu phát ra cũng lạnh lùng như vậy.
\- Tôi thề, tại tối qua đi làm về mệt quá nên có chút nhầm lẫn.
Mới ngủ nhờ có một hôm cô liền bị chồng cô chất vấn, à không giờ hắn không còn là chồng cô nữa.
Hắn cũng thật nhỏ mọn, một chút cũng không nhường nhịn cô.
\- Đi làm về muộn mà còn biết tắm rửa thay quần áo, cô cũng thật thần thông quảng đại, tắm xong liền đi nhầm phòng.
Khuôn mặt cô cứng đơ như tượng gỗ, biểu cảm biến dạng đến khó coi.
\- Anh thật ích kỷ, phòng tôi điều hoà hỏng, tôi sang ngủ nhờ một hôm cũng liền chất vấn, tôi đã làm mất sợi tóc nào của anh chưa?
\- Ích kỷ, ha...nếu tôi ích kỷ thì nửa đêm hôm qua đã đá cô ra khỏi phòng rồi, không để cô yên ổn ngủ ké như vậy đâu.
Nghe hắn nói cô chột dạ, vội lúng túng thu dọn rồi chạy về phòng.
\- Doạ chết lão nương rồi.
Cô ngồi phịch xuống bàn trang điểm, còn chưa đánh răng.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô mặc đồ rồi lao xuống phòng bếp, hôm qua anh ta rủ lòng thương hại cho cô ngủ nhờ, hôm nay cũng nên đáp trả, cô nấu một bát mỳ đầy ắp thịt bò thơm nức mũi đặt trên bàn rồi vui vẻ đi làm.
Văn Thành đi từ trong phòng ra trên người khoác một bộ âu phục lịch lãm, anh đi qua phòng ăn liền bị mùi thơm hấp dẫn, sự chú ý của anh đồ dồn lên tô mỳ đang nghi ngút khói thơm lừng, liền vội vã ngồi xuống cầm đũa thưởng thức mà quên cả tháo đồng hồ, đó là thói quen, nhưng lần này vì tô mỳ của cô mà anh ta bỏ qua cả thói quen đó.
Hút sợi mỳ rồn rột, anh trưng lên bộ mặt mãn nguyện.
\- Đúng hương vị này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.