Trọn Kiếp Yêu

Chương 17: Nên lùi thì lùi

Huyền Mặc

15/05/2015

Mắt Hoa Thiệu Đình đã gần như không nhìn rõ, Bùi Hoan biết là do phát súng của mình gây nên. Cô giơ tay chạm nhẹ vào vết sẹo mờ mờ trên lông mày của anh, anh nắm tay cô không cho cô động đậy.

Bùi Hoan chợt nhớ tới tiết lộ của Tùy Viễn, nói Hoa Thiệu Đình đi bệnh viện nhìn thấy cảnh tượng sau khi cô phá thai, anh bị ốm một trận thập tử nhất sinh. Cô không thể tưởng tượng ra tâm trạng của anh lúc đó. Anh là người không muốn cô chịu cực khổ nhất trên cõi đời này, cô hiểu rõ điều đó nên mới ngông nghênh chẳng sợ điều gì. Anh đối xử với cô rất tốt, thậm chí cả bố mẹ cô cũng không bằng. Vậy mà cô còn suýt nữa giết chết anh.

Bùi Hoan có trăm ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra miệng. Cô ôm Hoa Thiệu Đình, lặng lẽ rơi lệ.

Sợ cô cứ khóc mãi ảnh hưởng đến sức khỏe, Hoa Thiệu Đình lau nước mắt trên mặt cô: “Được rồi, em đừng khóc nữa, chúng ta đi xem Sênh Sênh thế nào… Em đã làm mẹ rồi đấy”.

Bùi Hoan miễn cưỡng khôi phục tâm trạng, rút giấy ăn lau sạch mặt mình.

Ngoài cửa đột nhiên có người lên tiếng: “Tiên sinh”.

Hoa Thiệu Đình nói khẽ: “Vào đi”.

Cố Lâm đẩy cửa đi vào, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Cô nhìn Bùi Hoan, cuối cùng cung kính cúi đầu, rồi mới quay sang Hoa Thiệu Đình: “Tiên sinh, tôi đã xử lý Thẩm Minh rồi, tiên sinh khỏi cần lo lắng”.

“Tôi bảo cô động đến cậu ta bao giờ?” Hoa Thiệu Đình không ngờ Cố Lâm lại làm vậy, nghiêm giọng: “Quỳ xuống!”.

Cố Lâm lập tức quỳ xuống tấm thảm, cúi đầu giải thích: “Đây là sự việc đột xuất, tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn của người ở thành phố Diệp mà thôi”.

Nghe tin dữ, Bùi Hoan sững sờ, giấy ăn trong tay rơi xuống đất. Cô lảo đảo đứng dậy, cất giọng khản đặc hỏi Cố Lâm: “Cô đã… làm gì anh ta rồi?”.

Cố Lâm không nhìn Bùi Hoan, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt: “Là anh ta không biết tốt xấu, sau khi được thả về còn định báo cảnh sát. Để tránh phiền phức không cần thiết, tôi đã cho anh ta gặp tai nạn giao thông”.

Hoa Thiệu Đình không có thời gian chất vấn Cố Lâm. Nhận ra Bùi Hoan có vẻ bất thường, anh liền kéo tay cô.

Đầu óc Bùi Hoan nổ tung, cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực, cô đẩy Hoa Thiệu Đình sang một bên, đi nhặt khẩu súng ở dưới đất rồi nhằm thẳng vào Cố Lâm bóp cò.

Cố Lâm phản ứng nhanh như chớp, nhảy sang một bên né tránh, viên đạn bay sượt qua tóc cô ta.

Hoa Thiệu Đình lập tức giữ cổ tay Bùi Hoan, ôm chặt cô vào lòng: “Bùi Bùi, em hãy bình tĩnh lại… Bùi Bùi!”.

Bùi Hoan không thể thốt ra lời, cảnh vật trước mắt cô như một bộ phim câm đen trắng. Sự chấn động và bi thương đến bất thình lình cuối cùng cũng khiến cô suy sụp.

Bùi Hoan đứng không vững, chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Mấy ngày qua như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Bùi Hoan không chịu mở miệng nói chuyện với bất cứ ai.

Đầu óc cô vẫn tỉnh táo, cô còn lờ mờ nghe thấy bác sĩ kết luận: “Đây là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Trong thâm tâm, Bùi tiểu thư đang tự trách, áp lực tâm lý quá lớn, hãy cho cô ấy thời gian”.

Bùi Hoan biết có tự trách cũng chẳng giải quyết được vấn đề, bây giờ làm gì cũng vô ích, nhưng cô vẫn không thể vượt qua bóng đen tâm lý ấy. Cô luôn có cảm giác mình đang bị nhốt ở một nơi nào đó, không thể thoát ra. Đến ngày thứ ba, Tùy Viễn dẫn Sênh Sênh vào phòng bệnh. Con bé lặng lẽ nhìn Bùi Hoan, cô đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm trước, lúc đó Sênh Sênh vừa tròn một tuổi, cô buộc phải giao Sênh Sênh cho người khác, để người ta đưa nó đi trại trẻ mồ côi… Cảnh tượng đó cả đời khó quên.

Bùi Hoan tựa như giật mình tỉnh giấc, giơ tay về phía Sênh Sênh.

Tùy Viễn do dự, sợ cô quá xúc động gây tổn hại đến con bé. Tùy Viễn hỏi thăm dò một câu, Bùi Hoan bình tĩnh nói với anh: “Được rồi, tôi biết anh là ai. Tôi thật sự không sao, cho tôi ôm con bé đi”.

“Mẹ.” Sênh Sênh lao vào vòng Bùi Hoan, “Chú Tùy nói con không sao rồi. Chú ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Con sẽ khỏe mạnh như các bạn khác”.

Bùi Hoan im lặng ôm con gái một lúc lâu. Sau đó, cô véo mũi nó: “Mẹ cũng không sao cả”.

Sênh Sênh quay đầu liếc Tùy Viễn một cái, thì thầm vào tai cô: “Các chú ấy đều nói mẹ bị ốm. Còn cả bác kia nữa… có phải bác ấy bắt nạt mẹ không?”. Con bé dúi đầu vào lòng Bùi Hoan: “Con sợ bác ấy”.

Bùi Hoan rất buồn, nhưng không biết giải thích thế nào, đành an ủi nó: “Con đừng sợ, sẽ không có ai bắt nạt chúng ta”.

Sênh Sênh ôm Bùi Hoan. Thân thể ấm áp của con bé khiến cô cuối cùng cũng lấy lại sự tỉnh táo. Cô đi đến bên cửa sổ, dõi mắt ra bên ngoài. Buổi trưa ánh nắng rực rỡ, cả thành phố như chìm trong tia sáng màu vàng nhạt, hoa đào nở rộ từ bao giờ.

Bùi Hoan hỏi Tùy Viễn: “Đây là nơi nào?”.

“Bệnh viện Hựu Nhân của thành phố Diệp. Hoa tiên sinh và người nhà họ Đường có mối quan hệ qua lại. Để thuận tiện, tiên sinh nhờ bọn họ sắp xếp hai mẹ con cô đến nơi này.”

Bùi Hoan gật đầu, thả Sênh Sênh xuống đất, để con bé tự đi lấy hoa quả trên bàn. Tùy Viễn đi đến bên Bùi Hoan, cô im lặng một lúc lại hỏi tiếp: “Có cứu được Thẩm Minh không?”.

Tùy Viễn thật thà đáp: “Không”.

Bùi Hoan không thể kiềm chế, quay người, giơ tay ôm mặt.

Tùy Viễn thử giúp cô thả lỏng tinh thần nhưng vô dụng. Anh nói: “Cô yên tâm, Kính Lan Hội sẽ chịu trách nhiệm với mẹ anh ta, ở bệnh viện cũng mời y tá riêng chăm sóc. Sau này mọi chi phí chữa trị và sinh hoạt đều có người phụ trách. Hoa tiên sinh đã cử người lo cho bà ấy đến khi bà ấy qua đời. Hơn nữa… với căn bệnh của mình, bà ấy cũng không biết con trai mình xảy ra chuyện”.

Bùi Hoan cố gắng giữ bình tĩnh: “Nói thì dễ… Nếu không nhờ có Thẩm Minh, tôi và Sênh Sênh bây giờ cũng chẳng biết sẽ ra sao. Vậy mà tôi lại hại chết anh ta”.

Biết không có cách nào an ủi, Tùy Viễn đành chuyển đề tài: “Hoa tiên sinh đã sai người đưa Cố Lâm về Lan Phường. Tiên sinh nói khi nào về sẽ xử cô ấy”.

Bùi Hoan quay sang anh ta: “Anh khuyên tôi cũng vô ích, tôi sẽ không tha thứ cho Cố Lâm. Tôi biết con bé đó không muốn tôi yên lành, nhưng nó dựa vào cái gì mà coi mạng người như cỏ rác? Về chuyện này, chắc chắn nó có mưu tính từ trước”.

Tùy Viễn im lặng, một lúc sau mới thở dài: “Tôi hiểu rồi”.

Không khí trong phòng bệnh trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Sênh Sênh chạy đi mở cửa, mừng rỡ chào hỏi: “Cháu chào chú Đường ạ!”.

Bùi Hoan quay đầu về phía cửa ra vào. Người đàn ông vừa xuất hiện có dáng vẻ nho nhã, ôn hòa. Anh ta xoa đầu Sênh Sênh, đưa cho con bé mấy cái kẹo. Bùi Hoan thấy anh ta tương đối quen mặt, nhớ là đã từng gặp nhưng vì thời gian quá lâu nên chẳng có ấn tượng. Cô đang ngập ngừng không biết chào hỏi thế nào, Tùy Viễn mở miệng chào anh ta trước, sau đó giới thiệu: “Đây là Đường Tụng”.

Bây giờ Bùi Hoan mới nhớ ra, mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, cảm ơn Tứ thiếu đã chiếu cố chúng tôi”. Nói xong, cô lại quay người đi chỗ khác, không có tâm trạng tiếp khách.

Gia tộc họ Đường rất nổi tiếng ở thành phố Diệp. Đường lão gia năm xưa cũng dính dáng đến xã hội đen, trong gia tộc xảy ra không ít chuyện, bây giờ chỉ còn lại đứa cháu trai duy nhất là Đường Tụng. Đường Tụng có tính cách ôn hòa, dù Bùi Hoan tỏ thái độ lạnh nhạt nhưng anh ta cũng không cảm thấy thất lễ.

Sênh Sênh muốn ăn táo ở trên bàn, Tùy Viễn liền dẫn nó đi rửa.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Bùi Hoan miễn cưỡng ôn lại chuyện cũ: “Lần gặp trước là cùng ăn cơm ở thành phố Mộc, sau đó tôi nghe nói Tứ thiếu đã kết hôn”.

Đường Tụng gật đầu. Im lặng vài giây, anh ta mở miệng: “Tôi vừa đi gặp Hoa tiên sinh”, anh ta đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tiếp tục lên tiếng: “Bệnh viện này xảy ra không ít chuyện, tôi và bà xã cũng từng gây phiền phức ở nơi này. Có điều, tất cả rồi sẽ qua đi”.

Câu cuối cùng, anh ta nói chậm rãi, có sự ám chỉ rõ ràng.

Bùi Hoan bình thản đáp: “Cảm ơn anh, tôi đã nghĩ thông suốt rồi”.

“Hoa tiên sinh có phúc, con gái hiểu chuyện, ngoan hơn đứa nhỏ nhà tôi nhiều.” Đường Tụng cười. Hôm nay, không phải anh ta đến đây để khuyên giải Bùi Hoan. Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Với tư cách là bạn bè, tôi có hai câu muốn nói, nhưng đề cập thẳng với Hoa tiên sinh thì không hay lắm. Bởi một mặt, tôi là hậu bối, không có tư cách góp ý với tiên sinh. Mặt khác, người ngoài đứng xem chơi cờ, không mách nước mới là quân tử… Nhưng nể mối giao tình nhiều năm, lần này tôi quyết định không làm quân tử”.

Bây giờ, Bùi Hoan mới nghiêm túc quan sát anh ta. Người đàn ông này rất có giáo dục, lại hòa nhã thân thiện. Vậy mà không ngờ, trong cuộc đấu đá nội bộ của Đường gia mấy năm trước, anh ta lại là người giành thắng lợi sau cùng.

Đường Tụng nói với cô: “Tam tiểu thư hãy nhắc nhở Hoa tiên sinh, cẩn thận không tức nước vỡ bờ, khi nào nên lùi thì lùi”.

Nghe anh ta nói vậy, sống lưng Bùi Hoan lạnh toát, cô hỏi: “Anh cảm thấy ai có vấn đề?”.

Đường Tụng lắc đầu, giúp cô mở cửa sổ: “Thời tiết ấm áp, cô hãy đưa con gái ra ngoài đi dạo đi.” Nói xong anh ta lịch sự bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn rồi chuẩn bị rời đi. Đến cửa phòng, anh ta lại bổ sung một câu: “Đây là cực hạn của Hoa tiên sinh, cũng là cực hạn của Kính Lan Hội”.

Bùi Hoan một mình suy tư hồi lâu. Đến khi hoàng hôn buông xuống, cô bước ra khỏi phòng bệnh của mình.

Sênh Sênh đang ngồi ngoài cửa đọc truyện tranh. Con bé thay bộ đồ mới kiểu công chúa rất đẹp, nhìn qua cũng biết là đồ đắt tiền. Không hiểu ai mua bộ váy này để lấy lòng con bé.

Bây giờ, Sênh Sênh đã xác nhận thân phận là con gái Hoa tiên sinh. Nó ngồi một chỗ đọc sách nhưng ở các góc cũng phải có bốn, năm người bảo vệ.

Bùi Hoan tạm thời gác câu nói của Đường Tụng sang một bên, đi đến xoa đầu con gái: “Ai mua sách cho con thế?”.

“Chú Đường ạ. Chú ấy bảo nhà chú ấy cũng có bạn nhỏ, thích xem thứ này.”

“Chúng ta đi thôi, lát nữa xem sau.” Bùi Hoan kéo con bé đi tìm Hoa Thiệu Đình.

Hoa tiên sinh đang nói chuyện với Tùy Viễn. Hai mẹ con Bùi Hoan vừa đi vào, Tùy Viễn liền lui ra ngoài.

Nhìn thấy Hoa Thiệu Đình, Sênh Sênh sợ hãi trốn sau lưng mẹ, không chịu đi ra.

Bùi Hoan bất lực: “Con ngoan, mau lại đây”.

Nói thế nào con bé cũng không chịu nhúc nhích, Bùi Hoan đành bế nó lên. Hoa Thiệu Đình thở dài: “Thôi, em đừng ép con”.

Bùi Hoan nằm viện mấy ngày, Sênh Sênh sống chết không cho anh lại gần, hễ gặp anh là mếu máo. Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình không chủ động tìm con bé, mà nhờ Tùy Viễn trông hộ.

“Hôm đó, anh làm con bé sợ chết khiếp.” Bùi Hoan vừa dỗ con gái vừa nói với anh. Sênh Sênh cúi đầu, trốn trong lòng mẹ. Nhưng con bé không giấu nổi sự tò mò, thỉnh thoảng lại liếc trộm Hoa Thiệu Đình. Một lúc sau, cảm thấy anh cũng không đến nỗi đáng sợ, nó hỏi nhỏ: “Bác ấy có bắt nạt mẹ không?”.

“Không đâu con.” Bùi Hoan bế Sênh Sênh đưa cho Hoa Thiệu Đình.

Thấy cổ áo con bé xộc xệch, Hoa Thiệu Đình giơ tay giúp nó chỉnh lại. Nhưng anh vừa động đậy, Sênh Sênh lại quay người ôm chặt lấy mẹ.

“Sênh Sênh nghe lời, tin mẹ được không con?” Bùi Hoan không cho con bé làm nũng, lại chỉ Hoa Thiệu Đình, bảo nó gọi một tiếng “bố”. Nhưng không biết có phải Sênh Sênh được di truyền tính bướng bỉnh của mẹ hay không mà dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng.

“Được rồi, con muốn gọi là gì cũng được, đợi nó hết sợ anh rồi tính sau.” Hoa Thiệu Đình giơ tay bế con bé, Sênh Sênh cúi đầu không nhìn anh, mà nghịch bông hoa nhỏ bằng vải trên áo mình.

Trẻ con dễ bị phân tán sự chú ý. Một lúc sau, con bé kéo chuỗi hạt trên cổ tay Hoa Thiệu Đình, cảm thấy thú vị nên dần dần không còn sợ như ban đầu.

Hoa Thiệu Đình tháo chuỗi hạt đưa cho nó. Bùi Hoan ra ngoài bảo Tùy Viễn làm thủ tục xuất viện. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai bố con.

Hoa Thiệu Đình lặng lẽ ngắm con gái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Là chủ nhân của Kính Lan Hội, anh đã làm nhiều chuyện đáng bị báo ứng. Vì vậy, ông trời mới bắt anh chờ đợi bao nhiêu năm, cho đến khi một mắt sắp không còn nhìn thấy, đến khi chỉ còn sót lại chút hơi thở cuối cùng, mới chịu trả con gái cho anh.

Sênh Sênh tung đi tung lại vòng hạt, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tại sao bác lại bắt nạt mẹ cháu? Bố của các bạn không bao giờ bắt nạt mẹ của các bạn ấy đâu”.

Hoa Thiệu Đình cười, con gái đang thay mẹ hỏi tội anh. Anh thử ôm nó, nói nhỏ: “Bố có bắt nạt mẹ đâu”.

Sênh Sênh một lòng hướng về Bùi Hoan, bĩu môi: “Bác nói dối, cháu nhìn thấy rồi”. Nó ném vòng tay xuống bàn, quay người trừng mắt với anh: “Sau này, bác không được bắt nạt mẹ cháu nữa”.

Tuy con bé còn nhỏ, nhưng cũng có người nó muốn bảo vệ.

Nhìn gương mặt tức giận của Sênh Sênh, Hoa Thiệu Đình chợt nhớ tới Bùi Hoan lúc còn nhỏ, lòng anh mềm nhũn. Con cái quả là một sự nối tiếp kỳ diệu, anh chỉ hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt con bé, chỉ cần nó vui là được.

Hoa Thiệu Đình bị Sênh Sênh chọc cười, nhưng con bé muốn bảo vệ mẹ nên tỏ ra nghiêm túc. Thấy anh như vậy, nó càng không vui, giơ tay véo mặt anh, không cho anh cười. Sau đó, nó nghiêm giọng: “Nếu bác ngoan, không bắt nạt mẹ con cháu, cháu sẽ gọi bác là bố”.



Sênh Sênh nhớ các cô giáo ở trại trẻ mồ côi dạy, đứa trẻ ngoan cần phải biết lý lẽ, mới có thể được nhận phần thưởng.

Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Được, bố sẽ cố gắng”.

Bùi Hoan từ ngoài đi vào. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Sênh Sênh vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình, nói với anh câu gì đó như người lớn. Hoa Thiệu Đình liền nhận lời con bé.

Không hiểu tại sao, Bùi Hoan đột nhiên muốn khóc. Cô cố đè nén tâm trạng, đi đến ôm cả hai bố con. Trải qua biết bao gian nan trắc trở, biết bao chua xót, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, nhưng cô không thể thốt nên lời.

Hoa Thiệu Đình nắm tay cô, nói nhỏ: “Được rồi, anh ở đây, tất cả sẽ ổn thôi”.

Cô từng gây chuyện, từng điên cuồng, cũng từng bị ức hiếp; hay trách anh, nói dối, hận anh, thậm chí muốn giết anh, nhưng Hoa Thiệu Đình lúc nào cũng chỉ một câu nói, anh vẫn ở đây nên tất cả sẽ ổn thôi.

Trước khi bọn họ khởi hành về thành phố Mộc, Bùi Hoan đi thăm mẹ Thẩm Minh. Bà Thẩm vừa được khám tổng thể, tình trạng tắc mạch máu não không nghiêm trọng, tinh thần của bà cũng rất tốt. Chỉ là bà vẫn không nhận ra mọi người.

Bùi Hoan lại làm bánh bao nhân nấm hương cho mẹ Thẩm Minh, rồi cô nói với bà cô phải về nhà, sau này bà muốn ăn gì hãy nói với hộ lý, họ sẽ làm cho bà. Tương lai nếu có dịp đến thành phố Diệp, cô nhất định sẽ đi thăm bà.

Bà Thẩm không hiểu, chỉ kéo tay Bùi Hoan cười cười.

Bùi Hoan không yên lòng, định đón bà về thành phố Mộc chăm sóc, nhưng nhà bà ở đây, các bác sĩ điều trị và hàng xóm láng giềng thân thiết cũng ở đây, bà đi nơi khác chưa chắc đã là điều tốt lành.

Hoa Thiệu Đình nói với cô: “Lá rụng về cội, bà ấy cũng nhiều tuổi rồi, em không cần gò ép quá”.

Mọi người khuyên nhủ mãi, cuối cùng Bùi Hoan mới chịu rời đi.

Cả đoàn về đến Lan Phường, Trần Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa nhìn thấy Bùi Hoan và Sênh Sênh, anh ta lập tức đi tới nghênh đón. Thuộc hạ của anh ta biết ý, đều đổi cách xưng hô, gọi cô là phu nhân.

Bùi Hoan nghe không quen: “Các anh đừng gọi tôi như vậy”.

“Không được, đây là quy tắc.” Trần Phong xưng hô đặc biệt thuận miệng. Quay sang Sênh Sênh, anh ta không biết nên gọi là gì nên cung kính xin ý kiến của Hoa Thiệu Đình: “Hoa tiên sinh!”.

Hoa Thiệu Đình trầm tư suy nghĩ, Bùi Hoan lên tiếng: “Anh đừng chiều con bé quá, nó vẫn còn nhỏ, bảo mọi người gọi nhũ danh là được”.

Nghe cô nói vậy, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Sênh Sênh đã không còn sợ và trốn tránh Hoa Thiệu Đình. Nó ngoan ngoãn để anh bế vào nhà. Con bé hiểu chuyện, nhanh chóng nhận ra Hoa Thiệu Đình đối xử với mình rất tốt. Chỉ có điều, nó vẫn chưa chịu gọi anh là bố.

Trần Phong cũng nhận ra điều bất thường: “Tại sao con bé không chịu gọi tiên sinh?”.

“Nó cho rằng biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ tốt.” Hoa Thiệu Đình mỉm cười trêu con bé. Sênh Sênh vẫn im lặng, vừa nắm tay bố vừa lén quan sát Trần Phong.

Vị tiểu thư nhỏ này có đôi mắt giống hệt Hoa tiên sinh, Trần Phong đâu dám sơ suất, liền mang đống đồ chơi đã chuẩn bị sẵn đưa cho Sênh Sênh. Sênh Sênh ngoan ngoãn nhận hết, nói với anh ta: “Cháu cảm ơn chú”.

Người ở Lan Phường đều muốn gặp Sênh Sênh nhưng bị Hoa tiên sinh ngăn lại: “Không cần, chúng tôi xin nhận tâm ý của mọi người”.

Con gái anh, một mình anh thương yêu là đủ. Làm thiên kim của Hoa tiên sinh nhiều lúc cũng không phải điều tốt lành.

Về đến Hải Đường Các, Bùi Hoan dọn dẹp phòng mình cho Sênh Sênh ở. Con bé mệt mỏi cả ngày, vừa leo lên giường là ngủ ngay. Hoa Thiệu Đình hôn lên má nó, nói nhỏ với Bùi Hoan: “Tuần sau, Tùy Viễn sẽ thu xếp mổ cho con. Ở độ tuổi này làm phẫu thuật là tốt nhất, hơn nữa, tình trạng của nó khá hơn anh, dễ dàng hồi phục. Bùi Bùi… Em cứ yên tâm”.

Bùi Hoan gật đầu, đắp chăn cho con rồi cùng anh đi ra ngoài. Cô khép cửa, thở dài: “Em không cảm thấy lo lắng về tình trạng của con bé nữa rồi”.

Bây giờ là mùa xuân, thời tiết tương đối ấm áp, Hắc Tử đã tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, cuộn tròn mình nằm trong bể. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan dừng lại xem nó. Anh sai người mang con chuột bạch, Hắc Tử há miệng nuốt trọn.

Màu sắc thân thể của loài rắn này mờ mờ nhưng miệng đen sì nên lúc vồ mồi, trông rất đáng sợ.

Tâm trạng của Hoa Thiệu Đình rất tốt. Bùi Hoan có lời muốn nói, nhưng anh mở miệng trước: “Anh biết em muốn khuyên anh điều gì… Để anh suy nghĩ đã”.

“Bây giờ đã có con gái, anh càng không thể khăng khăng làm theo ý mình.” Bùi Hoan nhắc nhở.

“Anh biết.” Hoa Thiệu Đình để Hắc Tử tiêu hóa đồ ăn, không chạm vào người nó.

Anh và Bùi Hoan đi dọc theo hành lang dài. Sắp đến bữa tối, xung quanh không một bóng người. Cố Lâm đang bị giam lỏng, Hải Đường Các càng yên tĩnh. Hoa Thiệu Đình tựa vào cây cột gỗ, sờ mặt Bùi Hoan: “Nhìn này, em lại gầy đi rồi”.

Nghe anh nói vậy, trong lòng cô trào dâng nỗi chua xót. Cô lẩm bẩm: “Thành phố Diệp không tốt chút nào. Đi ra ngoài mới biết, con người cần có một gia đình”.

Hoa Thiệu Đình động lòng, cúi đầu định hôn Bùi Hoan nhưng cô nghiêng mặt né tránh: “Đừng, có người đấy”.

Anh cắn vành tai cô, cười khẽ: “Có người thì sao chứ? Con chúng ta đã lớn như vậy rồi”, ngừng vài giây, anh đột nhiên nói tiếp: “Chúng ta chọn ngày kết hôn đi”.

Bùi Hoan tựa mặt vào vai anh, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi khỏi”. Sợ anh hiều nhầm, cô vỗ vai an ủi: “Chỉ là một tờ giấy thôi, đâu có tác dụng gì. Hơn nữa, em cũng chẳng có tâm trạng tổ chức đám cưới, chúng ta cứ như bây giờ cũng được, không cần để ý đến hình thức làm gì”.

Hoa Thiệu Đình không hề bất ngờ, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh luôn cảm thấy không công bằng với em. Nếu mọi chuyện vẫn tốt đẹp, em đã gả cho anh vào năm hai mươi tuổi rồi”.

Bùi Hoan không hề tỏ ra vui vẻ hay xúc động. Thời thiếu nữ, cô ngày đêm mơ ước được gả cho Hoa Thiệu Đình, thường tưởng tượng ra cảnh đám cưới hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, con người quả nhiên không thể đoán trước số phận.

Cô đã sớm dùng hết vận may của cuộc đời này. Cô đã từng đăng ký kết hôn, nhưng người cô gả không phải là anh. Mặc dù đã một lần lấy chồng nhưng cô chưa bao giờ mặc váy cô dâu.

Bây giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, Bùi Hoan cảm thấy hơi buồn cười.

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Hoa Thiệu Đình: “Em không muốn làm quả phụ, thôi thì chúng ta cứ như vậy đi”.

Hoa Thiệu Đình nâng cằm Bùi Hoan, không cho cô né tránh. Anh cắn nhẹ môi cô theo kiểu trừng phạt. Bùi Hoan mỉm cười, đẩy anh mà không được.

Anh nói: “Được thôi, anh sẽ tranh thủ sống thêm vài ngày, để em khỏi nghĩ đến chuyện tái giá”.

Hai người hôn nhau một lúc, Bùi Hoan ôm chặt người anh, lại hỏi: “Đừng đánh trống lảng, anh hãy suy nghĩ đến chuyện phẫu thuật có được không?”.

Hoa Thiệu Đình im lặng. Sau đó, anh dõi mắt về phía phòng Sênh Sênh đang ngủ: “Đợi anh sắp xếp xong đã. Nơi này thanh tịnh bao nhiêu năm, nếu quyết định phẫu thuật, chỉ e anh chưa kịp vào phòng mổ, Lan Phường đã loạn rồi”.

Bùi Hoan lại nhớ đến lời nhắn nhủ của Đường Tụng. Cô thử tìm cách khuyên anh: “Hôm ở thành phố Diệp, Tứ thiếu đến thăm em, để lại lời nhắn, muốn em truyền đạt cho anh. Anh có thể cân nhắc”. Cô ngước mặt nhìn Hoa Thiệu Đình: “Tức nước vỡ bờ, khi nào nên lùi thì lùi”.

Mọi người đều biết, Hoa tiên sinh có được ngày hôm nay là bởi vì trong thế giới của anh chưa từng có từ “lùi bước” hay “nhượng bộ”.

Nghe câu này, Hoa Thiệu Đình không tỏ ra tức giận. Anh quay về phòng đốt lò hương, đồng thời nói với cô: “Con người Đường Tụng quá thông minh. Rất nhiều thứ là cậu ta không muốn. Cậu ta mà muốn, chắc chắn anh không thể trở thành bạn bè của cậu ta”.

Bùi Hoan đương nhiên hiểu ý. Hoa Thiệu Đình lại nói: “Nhưng cậu ta không ở trong cuộc, không hiểu con người đã tới nước này, muốn rút lui cũng đâu dễ dàng”, anh thở dài, “Trước mắt còn chuyện Cố Lâm nữa”.

Bùi Hoan không hỏi anh định xử lý cô ta thế nào mà lắc đầu khuyên nhủ: “Ngày mai tính sau, anh đừng nghĩ ngợi nhiều”.

Bùi Hoan dọn đồ của mình sang phòng Hoa Thiệu Đình. Cô treo quần áo vào tủ của anh. Hoa Thiệu Đình lười nhác đứng bên cạnh dõi theo cô.

Cô mặc áo thun màu gạo nhạt rộng thùng thình nên trông càng gầy hơn. Thấy anh cứ nhìn mình mãi, Bùi Hoan vừa gấp đồ vừa hỏi: “Sao thế?”.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu. Hôm nay, Bùi Hoan không trang điểm, chỉ đeo đôi hoa tai phỉ thúy đơn giản anh tặng năm xưa. Lúc đó, Bùi Hoan còn nhỏ, tính cách lại nổi loạn nên không phù hợp. Bây giờ, cô đã trở thành người phụ nữ nền nã, đôi hoa tai trở nên đặc biệt hài hòa.

Cô cúi xuống tìm đồ, để lộ làn da trắng nõn và xương quai xanh. Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt ve cổ cô. Bùi Hoan cười, bảo anh đừng lộn xộn: “Anh không cho người khác động vào thì em tự thu dọn là được chứ gì”.

Căn phòng thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Hoa Thiệu Đình đột nhiên dùng sức kéo cô về phía mình. Bùi Hoan mất thăng bằng, hai người liền ngã vào trong tủ quần áo.

Bên dưới là lớp vải vóc mềm mại, tủ cũng có mùi thơm của gỗ, ánh sáng không lọt vào trong tạo thành bầu không khí mờ ám và kín đáo vô cùng.

Bùi Hoan nằm đè lên người Hoa Thiệu Đình, mắc quần áo lại rơi xuống người cô. Cô oán trách một câu, anh lại kéo gáy cô xuống hôn cuồng nhiệt. Hai người không nhìn rõ đối phương, chỉ có thể thân mật trong đống quần áo hỗn loạn.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói: “Người đâu rồi? Anh có cần mắt nữa không đấy?”.

Tùy Viễn hỏi hai câu không thấy ai trả lời liền đẩy cửa đi thẳng vào phòng ngủ của Hoa Thiệu Đình. Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, anh ta hóa đá ngay tức thì.

“Xin lỗi… Tôi quên mất phu nhân cũng có mặt.” Tùy Viễn ngượng ngùng, bổ sung một câu: “Hai người cứ tiếp tục, lát nữa tôi quay lại cũng được”.

Hoa Thiệu Đình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Tùy Viễn, sắc mặt không thay đổi: “Bác sĩ Tùy lúc nào mới nhớ gõ cửa trước khi vào phòng đây?”.

Tùy Viễn giả bộ không nghe thấy, quay sang giá sách ở bên cạnh.

Bùi Hoan đỏ mặt, vội vàng chỉnh lại áo xống và đầu tóc. Quần áo ở trong tủ rơi tung tóe dưới đất, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.

Tùy Viễn đành giữ im lặng, giúp Hoa Thiệu Đình nhỏ thuốc mắt rồi lập tức chạy mất.

Hoa tiên sinh lắm tật, cũng tương đối cầu kỳ, Tủ quần áo của anh rất lớn. Sau hành động vừa rồi, trong tủ trở nên lộn xộn. Bùi Hoan vừa bực tức vừa xấu hổ: “Anh gọi người đến thu dọn đi. Anh phô trương như vậy, em không hầu hạ nổi”.

Hoa Thiệu Đình rất thích nhìn bộ dạng làm nũng của cô. Anh cầm tay cô, vuốt ve vết sẹo, đồng thời cất giọng trầm ấm: “Được rồi, không trêu em nữa, tối nay em muốn ăn gì?”.

Bùi Hoan ngẫm nghĩ, quay đầu nói với anh: “Để em nấu cho anh”.

Hoa Thiệu Đình khá bất ngờ.

Bùi Hoan mỉm cười, ôm cổ anh: “Sau này, em sẽ cho anh một mái ấm gia đình. Anh, em và cả Sênh Sênh của chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau”.

Buổi tối, Hải Đường Các cuối cùng cũng bật sáng tất cả các ngọn đèn.

Mọi người đều biết Bùi Hoan dẫn con gái trở về, Lan Phường bao nhiêu năm chưa gặp chuyện vui như vậy nên đều đến chỗ Hoa tiên sinh chia vui. Chỉ có Trần Phong viện cớ chuồn đi tìm Cố Lâm.

Sau khi trở về Lan Phường, Cố Lâm buộc phải ở trong nhà của mình, không được phép rời khỏi dù chỉ một bước. Lúc này, cô ta ngồi nghiêm chỉnh trên sofa. Trong phòng không bật ti-vi hay máy tính nên chẳng có một tiếng động.

Ngoài cửa canh gác cẩn mật nhưng trong số đó có mấy người là thuộc hạ của Trần Phong nên anh ta có thể dễ dàng đi vào.

Anh ta hỏi Cố Lâm: “Cô định thế nào? Tôi đã bảo cô đừng manh động, cô lại không nghe. Bây giờ… cô còn định hợp tác với tôi nữa không?”.

Cố Lâm thất thế, Trần Phong cũng chẳng cần khách khí với cô ta. Đi vài bước, anh ta lại nói: “Nương nương đã quay về, bây giờ cả gia đình đang vui vẻ ăn tối, chỉ có cô ở đây đợi chết. Cô tưởng lão hồ ly sẽ tha cho cô sao?”.

“Hoa tiên sinh sẽ không làm vậy.” Cố Lâm cất giọng lãnh đạm, “Tôi ở bên tiên sinh sáu năm, tôi không tin tiên sinh không có chút tình cảm nào với tôi”.

Đến giờ, Trần Phong mới hiểu thế nào gọi là ngu ngốc hết thuốc chữa: “Chúng ta cứ chờ xem. Lão hồ ly mãi vẫn chỉ là lão hồ ly, không thể coi là con người”.

Cố Lâm bất giác nhấn mạnh với anh ta: “Tôi và anh có mục đích hoàn toàn khác nhau. Anh vì Trần gia, còn tôi chỉ vì bản thân. Điều này vĩnh viễn không thay đổi”.



“Vâng, cô chỉ vì bản thân, vậy nếu anh ta bảo cô đi chết, cô có đi không?”

Cố Lâm cất cao giọng: “Tiên sinh sẽ không làm vậy”.

“Đại đường chủ ơi là Đại đường chủ, cô còn non lắm.” Trần Phong lắc đầu: “Không sao, cô chỉ vì bản thân là đủ rồi”.

Anh ta dõi mắt ra ngoài. Giữa những ngôi nhà trong Lan Phường đều có khoảng cách, cũng như mối quan hệ của con người nơi đây với nhau đều có một khoảng cách nhất định, từ trước đến nay chưa bao giờ quá gần gũi. Nhưng trên con đường này, anh ta và Cố Lâm đang ngày càng xích lại gần nhau.

Trước khi rời đi, Trần Phong chỉ tay về phía trước: “Cô phải ghi nhớ, con phố này cũng như tôi và cô, đều không mang họ Hoa”.

Nửa tháng trôi qua, ở Lan Phường dường như không mấy ai nhớ đến khu nhà ở bên cạnh Hải Đường Các đang giam lỏng một người.

Cố Lâm không thể tiếp tục chờ đợi, liền cho người đi nhắn tin rằng cô muốn gặp Hoa tiên sinh. Tuy nhiên, cô chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn: “Tiên sinh nói, Đại đường chủ hãy tự suy xét bản thân”.

Cô chỉ còn cách tiếp tục ở trong phòng chờ đợi từ sáng đến tối. Sau đó, chợt nhớ tới người phụ nữ ở Tây Uyển, cô cả đêm mất ngủ.

Lúc Cố Lâm bị gọi đến Hải Đường Các, cây cối đã nhú chồi non, thời tiết ấm áp đến mức cô có ảo giác, từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra những chuyện trong nửa năm qua.

Cố Lâm đi vào Hải Đường Các, đúng lúc Bùi Hoan từ trong phòng đi ra ngoài. Cô cất cao giọng: “Hoa Thiệu Đình, anh chiều con bé quá đấy!”. Nói xong, Bùi Hoan đóng sầm cánh cửa.

Gặp nhau ở hành lang, Bùi Hoan ngước mắt nhìn Cố Lâm mà không lên tiếng. Cố Lâm không né tránh, đứng thẳng người chào hỏi: “Phu nhân!”.

Bùi Hoan tiếp tục đi về phía trước. Cố Lâm không nhường lối. Bùi Hoan đành dừng lại nhìn cô ta. Cố Lâm nhếch miệng cười: “Thời gian này phu nhân được nghỉ ngơi tử tế nên khí sắc tốt hơn hồi ở thành phố Diệp”.

“Không cần cô bận tâm.”

“Phu nhân về đây lâu như vậy mà vẫn chưa đi thăm Nhị tiểu thư hay sao?”

Bùi Hoan vốn chẳng thèm để ý đến cô ta nhưng nghe câu này, cô lập tức ngẩng đầu.

“Hoa tiên sinh vẫn chưa nói với phu nhân về chuyện của Nhị tiểu thư?” Ngữ khí của Cố Lâm vẫn rất cung kính.

“Tình trạng của chị ấy không mấy ổn định, vẫn đang phải điều trị. Khi nào chị ấy khỏe lại, tôi sẽ đi thăm sau.” Bùi Hoan quay người, dõi mắt về phía phòng của Hoa Thiệu Đình, nói tiếp: “Cô không cần dùng chuyện này để chia rẽ chúng tôi. A Hi từ nhỏ mắc bệnh tự kỷ, tinh thần không tốt lắm. Anh ấy đã nói cho tôi biết rồi”.

“Vậy sao?” Ý cười trên khóe miệng Cố Lâm mang hàm ý nào đó: “Tinh thần không tốt? E rằng có một số lời tự đáy lòng, tiên sinh chỉ nói với người bên cạnh mà không nói với phu nhân”.

Bùi Hoan lắc đầu: “Cố Lâm, đây là chuyện nhà chúng tôi. Tôi sẽ đợi anh ấy tự mình nói với tôi, không cần người khác truyền đạt”.

Bùi Hoan muốn đi nhưng Cố Lâm vẫn đứng yên bất động, cho đến khi có người đi tới kéo cô ta tránh đường.

Cố Lâm đi gặp Hoa tiên sinh. Gian ngoài tiếp khách có thêm một chiếc bàn dài, nơi vốn mang phong vị cổ xưa bây giờ xuất hiện thêm đống đồ chơi trẻ em xanh xanh đỏ đỏ. Cố Lâm nhìn kỹ, hình như là một ngôi nhà nhỏ màu da cam vừa mới lắp.

Cố Lâm mỉm cười: “Tiên sinh thương con gái thật đấy”.

Hoa Thiệu Đình đang dọn đồ chơi, nhặt từng thứ một ném vào chiếc thùng ở bên cạnh. Nhìn thấy Cố Lâm, anh liền ngồi vào chiếc ghế ở đằng sau rồi giơ tay ra hiệu cho cô tiến lại gần như thường lệ.

Cố Lâm đứng yên một chỗ nhìn anh: “Tiên sinh bảo tôi suy xét bản thân, nhưng tôi đâu có làm sai điều gì. Chúng ta mạo hiểm tới thành phố Diệp trong khi không thông báo với người của mình, nên không thể để xảy ra sai sót. Thẩm Minh sau khi được thả định gây rắc rối. Theo quy tắc, chúng ta nên cho anh ta một bài học. Hơn nữa, tình trạng của anh ta sẽ không phiền phức, tôi xử lý cũng rất sạch sẽ, mọi người có thể hoàn toàn yên tâm. Tiên sinh, đây là điều mà tiên sinh từng dạy bảo tôi”.

Sau khi thốt ra lời, Cố Lâm trở nên bình tĩnh. Lúc chưa đến đây, cô ít nhiều cũng không can đảm, nhưng khi gặp anh, cô cảm thấy trong lòng lắng xuống.

Thái độ của Cố Lâm chính là có chết cũng không hối hận. Cô thừa nhận điều đó, im lặng chờ Hoa tiên sinh nổi giận.

Nhưng Hoa Thiệu Đình không có phản ứng đặc biệt, anh ta đột nhiên mở miệng: “Đi nhặt hết những thứ màu xanh lá cây bỏ vào thùng, Sênh Sênh không thích, con bé chỉ cần màu da cam”.

Cố Lâm ngẩn người vài giây rồi làm theo lời anh. Đồ chơi màu xanh không nhiều nên cô nhanh chóng nhặt xong. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng cô, lên tiếng: “Trên đời này, bậc làm cha mẹ nào cũng như nhau cả. Cố Lâm, bố mẹ cô bỏ rơi cô chắc cũng có nỗi khổ của họ. Nếu cô không cam tâm, muốn vươn lên để không thua kém ai, vậy thì cô hãy sống tốt một chút”.

“Hoa tiên sinh…” Cố Lâm buột miệng, nhưng ép bản thân không nói tiếp.

Giọng Hoa Thiệu Đình càng nhẹ hơn: “Tôi giao chuyện trong bang hội cho cô xử lý, từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ điều gì, là bởi vì cô biết giữ chừng mực. Tâm ý của Tùy Viễn chắc cô cũng hiểu. Sau này, cô và cậu ta muốn ở lại Kính Lan Hội thì ở, không muốn thì tôi sẽ thu xếp để hai người ra ngoài sống cuộc đời bình yên. Còn cô thì sao? Cố Lâm, trước đây tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, cô còn trẻ, đừng nhảy vào hố lửa”. Anh rất hiếm khi nhiều lời với cô như vậy, hôm nay thật sự phá lệ: “Sau đó tôi nghĩ, tính cách cô độc đoán, muốn ở lại tiếp quản Lan Phường cũng là điều dễ hiểu. Tôi cũng từng nhắc với cô chuyện này, thứ của cô sớm muộn cũng thuộc về cô, cô vội làm gì chứ?”.

Cố Lâm nhanh chóng tiếp lời: “Tiên sinh, tôi không nghĩ đến điều này, tôi đâu phải là Trần Phong”. Cô không ngừng lắc đầu: “Tiên sinh thật sự không biết tôi muốn gì. Sáu năm qua, tôi một lòng một dạ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác”.

Cô còn muốn nói điều gì đó nhưng người đàn ông ngồi ở phía đối diện đột nhiên nghiêm giọng: “Vậy mà cô còn dám tự tiện quyết định những điều không nên làm”.

Hoa Thiệu Đình cầm tập tài liệu trên bàn ném vào người cô, ngữ khí thay đổi trong giây lát: “Đây là tài liệu của trại trẻ mồ côi Huệ Sinh, ảnh và bệnh án của Sênh Sênh đều nằm ở đây, cô còn không điều tra ra? Biết con bé có bệnh mà cô còn dám giấu giếm, đổ hết trách nhiệm cho Tưởng gia, làm tôi suýt nữa hại chết con gái mình. Đây là một lòng một dạ của cô hay sao?”.

Cố Lâm lùi lại phía sau một bước. Biết nói gì bây giờ cũng đã muộn, cô cất giọng run run: “Tôi tưởng tiên sinh không muốn giữ đứa bé. Cho dù đứa bé này là con của tiên sinh, tiên sinh cũng chưa chắc đã muốn giữ nó”.

“Trên thực tế, cô không muốn Bùi Bùi trở về bên tôi thì đúng hơn.” Hoa Thiệu Đình nhìn cô, ánh mắt thâm trầm của anh khiến cô rùng mình, “Đừng tưởng được gặp A Hi là chuyện gì cô cũng biết. Cố Lâm, tôi ghét nhất loại người không nghe lời, đặc biệt là liên quan đến con gái tôi, đây không phải lần đầu tiên có người tự cho mình thông minh”.

“Tiên sinh!” Cố Lâm không thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh. Đã đến nước này, cô không còn đường lùi: “Cho dù sáu năm qua tiên sinh chỉ coi tôi là thế thân, tôi cũng không oán trách tiên sinh. Tôi có trái tim chân thành của mình, trước mặt bao người, tôi còn dám thổ lộ…”. Cô không thể nói tiếp, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má.

Cố Lâm đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi, hét lớn: “Tôi thích tiên sinh thì có gì sai? Tôi không muốn Bùi Hoan quay về đấy. Chị ta dựa vào cái gì chứ? Vì chị ta nên bệnh của tiên sinh mới ngày càng nghiêm trọng, chị ta có biết không? Lúc tiên sinh nằm trên giường bệnh, chị ta vẫn thoải mái đi đóng phim, kết hôn với người khác, giấu đứa nhỏ không chịu cho tiên sinh biết… Rõ ràng Bùi Hoan mới là người nói dối, chị ta chịu tội cũng đáng đời”.

“Cô câm miệng ngay cho tôi!” Hoa Thiệu Đình đập bàn, mở ngăn kéo, lấy khẩu súng để xuống đất rồi đá về phía Cố Lâm: “Quy tắc của Lan Phường là không động đến phụ nữ. Tôi sẽ không để người khác gây khó dễ cho cô, cô tự mình ra tay đi!”.

Nói xong câu này, anh giơ tay rót trà, thái độ như mới vừa dặn Cố Lâm thu đồ, không một chút tiếc nuối và thương hại.

Cố Lâm không thể đứng vững. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy kết cục của mình. Cô lảo đảo lùi lại phía sau, ngã xuống đất.

Nước mắt lại tuôn ra như suối. Sáu năm qua, cô chẳng được coi là thế thân, thậm chí không bằng con mèo thất lạc đó, bởi vì ít nhất Hoa tiên sinh cũng không đích thân ép chết nó.

Cố Lâm ngẩng đầu, sau lưng Hoa Thiệu Đình là khung cửa sổ, ánh sáng chan hòa. Nhưng anh ngồi ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Cố Lâm cảm thấy bản thân thật nực cười. Cô nghĩ, con người ở trên cõi đời này đúng là có sự phân chia sang hèn. Bùi Hoan tốt số, cô không thể sánh bằng. Nhưng cô cho rằng, mình thông minh hơn Bùi Hoan. Đến cuối cùng, không phải cô thua Bùi Hoan, mà là thua người đàn ông lãnh đạm từ trong cốt tủy này.

Hoa tiên sinh quả nhiên tàn nhẫn, luôn phân biệt rạch ròi cao thấp, không nhân nhượng bao giờ. Dù là người thân cận, anh cũng không bố thí chút lòng thương hại.

Cố Lâm bò đi nhặt khẩu súng.

Hoa Thiệu Đình vẫn ngồi yên, từ từ uống một ngụm trà, nhìn cô tiến đến bên chân mình. Ánh mắt của anh quả nhiên chẳng khác nào nhìn một con chó.

Vào thời khắc này, Cố Lâm mới hiểu tại sao người phụ nữ ở Tây Uyển lại bị ép đến mức phát điên. Hoa tiên sinh có khả năng khiến người khác suy sụp.

Dịu dàng chỉ là vỏ bọc bề ngoài của lão hồ ly, bản chất của anh vẫn là Hoa tiên sinh không từ thủ đoạn.

Hoa Thiệu Đình lặng lẽ uống hết cốc trà, thở dài một tiếng.

Anh cúi đầu nói với Cố Lâm: “Sao cô không hiểu, tôi đối với cô và Bùi Bùi không giống nhau”, ngừng vài giây, anh tiếp tục mở miệng: “Tâm tư của đàn ông đối với phụ nữ thật ra rất đơn giản, yêu một người là phải giành lấy đối phương bằng được. Bùi Bùi theo tôi từ năm mười tám tuổi. Tôi lớn hơn cô ấy nhiều tuổi, vốn định đợi cô ấy trưởng thành để cô ấy suy nghĩ kỹ. Thế nhưng, tôi không thể đợi lâu hơn. Cô cũng là người ở bên cạnh tôi, tôi có động đến cô không? Từ trước đến nay, tôi đối với cô không phải như cô tưởng tượng”.

Đây là lời nói thật lòng của Hoa tiên sinh, của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Cố Lâm bật cười thành tiếng, nhưng nước mắt tuôn trào. Ngoài cười nhạo bản thân, cô không biết nên nói gì vào thời khắc này. Dù khổ sở đến mấy, hôm nay cô cũng coi như đã đi đến tận cùng.

Cô nhắm mắt, nắm chặt khẩu súng.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, có người muốn xông vào phòng nhưng bị ngăn lại.

“Cho cậu ta vào.” Hoa tiên sinh ra lệnh.

Tùy Viễn đẩy cửa lao vào. Nhìn thấy khẩu súng trên tay Cố Lâm, anh lập tức xông tới định giằng lấy.

Cố Lâm không cho anh toại nguyện: “Ở đây không có việc của anh, mau ra ngoài đi”.

“Em mau đưa súng cho tôi!” Tùy Viễn sốt ruột nhưng Cố Lâm sống chết không chịu buông tay. Cuối cùng, anh cúi thấp người giữ chặt tay đối phương, không cho cô động thủ, đồng thời nói với Hoa Thiệu Đình: “Anh đã từng nhận lời tôi”.

Hoa Thiệu Đình im lặng nhìn hai người.

Tùy Viễn nói tiếp: “Lúc đó, anh đã đồng ý, chỉ cần tôi giữ bí mật, anh sẽ tha cho Cố Lâm một lần, bất kể cô ấy làm sai điều gì”.

Hoa Thiệu Đình đặt cốc trà xuống bàn, nhắm mắt một lúc mới mở miệng: “Cố Lâm khiến tôi suýt nữa giết chết con gái mình, ép Bùi Bùi hận tôi… Bởi vì đã nhận lời cậu nên tôi sẽ tha cho cô ta lần này”. Ngữ khí của anh có chút bất lực: “Vậy mà người nào cũng bảo tôi tàn nhẫn”.

Anh không nói tiếp mà ra hiệu Cố Lâm bỏ súng xuống: “Được rồi, tôi sẽ tha cho cô ta một lần. Tùy Viễn, cậu hãy đưa nó đi, từ nay về sau, cô ta không được phép bén mảng đến Hải Đường Các, không được phép nhúng tay vào chuyện của bang hội. Bây giờ, cậu đưa cô ta quay về nơi ở trước đi”.

Nói xong, Hoa Thiệu Đình gọi người đưa bọn họ ra ngoài. Cố Lâm phủ phục trước mặt anh, cất giọng khẩn cầu: “Tiên sinh, đừng bắt tôi… đừng bắt tôi biến thành Nhị tiểu thư thứ hai, tôi không muốn bị nhốt ở trong phòng”.

Tùy Viễn bịt miệng cô, không cho cô lên tiếng. Hoa Thiệu Đình lại thở dài: “Không phải tôi cấm cô ra ngoài, chỉ là cô đừng đến gặp tôi nữa. Đây là mệnh lệnh, nếu cô không tuân theo, Cố Lâm, lần thứ hai phạm lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô”.

Nói xong, anh liền nhắm mắt, không muốn nhìn cô.

Cuối cùng, Cố Lâm bị Tùy Viễn lôi ra ngoài. Trước khi rời khỏi Hải Đường Các, cô quay đầu, thấy Hoa Thiệu Đình đang đi tới phòng của con gái, người giúp việc xách thùng đồ chơi đi theo, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hải Đường Các một màu xanh mát mắt, trong sân nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Hắc Tử bò lên hòn non bộ, sau đó thè lưỡi về phía Cố Lâm.

Ở Lan Phường, có lẽ chỉ động vật mới có lòng thương hại. Cố Lâm nhìn vào đôi mắt của con rắn độc, trong lòng lạnh buốt đến cực điểm. Mùa xuân tiết trời ấm áp, nhưng trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

Sau khi Cố Lâm bị đưa về phòng mình, Tùy Viễn vẫn không rời đi. Anh im lặng nhìn đối phương, chẳng biết mở miệng thế nào.

Cố Lâm giơ tay kéo anh. Tùy Viễn có chút bất ngờ, nhưng lập tức ôm cô.

Cố Lâm dựa vào lòng anh, nói nhỏ: “Anh cũng thấy rồi đấy, Hoa tiên sinh thật sự muốn trừ khử em, như giải quyết một thứ rác rưởi… Tùy Viễn, sau này chỉ có mình anh ở bên cạnh em mà thôi”.

Tùy Viễn gật đầu, trong lòng buồn bã.

“Nhưng dẫu sao, em không phải là Bùi Hoan, không yếu đuối như chị ta.”

Trong cuộc đời này, người nào bỏ rơi cô, cô sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp bội.

Cố Lâm dõi mắt về phía Hải Đường Các qua cửa sổ hướng đông. Cô mỉm cười, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tùy Viễn: “Trước kia, anh từng nói sẽ giúp em, liệu có phải thật lòng không?”.

“Anh…”

“Hoa tiên sinh sẽ không tha cho em. Anh cũng nghe rõ rồi đấy, em suýt nữa hại chết con gái của tiên sinh, làm sao tiên sinh có thể thật lòng bỏ qua cho em?”. Cố Lâm ghé sát tai Tùy Viễn, thì thầm: “Chắc chắn tiên sinh sẽ âm thầm trừ khử em, không cho anh tìm thấy xác…”.

Tùy Viễn chỉ ôm chặt cô mà không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Kiếp Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook