Trọn Kiếp Yêu

Chương 16: Vật trả về chủ cũ

Huyền Mặc

15/05/2015

Buổi tối, Sênh Sênh chơi với đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mệt nhoài. Trên đường về nhà, con bé ngủ gục trên vai Bùi Hoan.

Bùi Hoan đặt con bé lên giường rồi mở tủ tìm áo khoác cô mặc hôm đến thành phố Diệp.

Thẩm Minh nấu đồ ăn đêm ở dưới nhà, gọi cô xuống. Bùi Hoan nói đợi một lát, bảo anh ta cứ ăn trước.

Bùi Hoan cầm chiếc hộp nhỏ đến bên bàn gần cửa sổ. Cô bật đèn, do dự một lúc rồi mở ra. Bên trong là chiếc nhẫn cưới Tưởng Duy Thành đưa cho cô.

Bùi Hoan thất thần nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Thậm chí đằng sau xuất hiện một người, cô vẫn không hay biết.

Thẩm Minh cầm bát bánh trôi tàu, cười hì hì đưa cho cô. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, anh ta tròn mắt cất cao giọng: “Cô làm gì vậy? Định bán nhẫn à? Đó là thiết kế của nhãn hiệu nổi tiếng đúng không? Bạn gái cũ của tôi suốt ngày chê tôi không có tiền đồ, hay lên mạng tra mấy kiểu nhẫn như thế này đưa cho tôi xem, nói khi nào kết hôn phải ăn chơi không sợ tốn kém…”.

Anh ta lải nhải một hồi, Bùi Hoan cười, đóng chiếc hộp lại: “Không phải, tôi chỉ lấy ra xem thôi”.

“Cô làm tôi giật mình.” Thẩm Minh lại gãi đầu theo thói quen: “Có điều nói thật, chiếc nhẫn này rất đáng giá, con gái cô đang đợi làm phẫu thuật…”.

Bùi Hoan quay đầu về phía Sênh Sênh, thở dài: “Đây không phải là đồ của tôi”.

Sắc mặt Thẩm Minh lộ vẻ hiếu kỳ, Bùi Hoan đẩy anh ta ra ngoài: “Được rồi, đừng hỏi nữa, anh cứ xuống dưới nhà ăn trước đi”. Cô đóng cửa, tựa vào cánh cửa ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng có một quyết định.

Bùi Hoan cầm điện thoại gọi cho chị Kính: “Là em, Bùi Hoan đây”.

Nghe thấy giọng cô, chị Kính xúc động hỏi một tràng dài: “Cô đang ở đâu? Sao lâu như vậy mà không thèm gọi điện thoại cho tôi? Con bé thế nào rồi? Tưởng Duy Thành đã kết hôn, cô có biết không? Cậu ta cưới Alice rồi”.

“Vâng, em biết rồi.” Giọng Bùi Hoan không một chút xao động. Sợ chị Kính lại hỏi tiếp, cô nói luôn: “Bây giờ, em đang ở thành phố Diệp… Chị Kính, chị có thể cho em vay tiền mua hai tấm vé máy bay không?”.

Chị Kính giật mình, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Con bé này, cô sao thế? Cô định đi đâu hả?”.

“Em muốn về thành phố Mộc một chuyến, nhưng em sẽ quay lại thành phố Diệp ngay trong ngày.”

“Cô điên rồi sao? Khó khăn lắm cô mới trốn thoát, việc gì phải quay về?”

“Em muốn gặp Alice. Đúng rồi, chị hãy giúp em tìm số điện thoại của cô ấy. Em có chuyện thật mà. Chị Kính, bây giờ em không có tiền mua vé máy bay, mong chị hãy giúp em.”

Nghe cô nói vậy, chị Kính mềm lòng, vừa thở dài vừa nhận lời: “Tôi sẽ đặt giúp cô ngay, cái gì gọi là vay với mượn… Cô bỏ đi mà không mang theo nhiều tiền đúng không? Đi lâu như vậy sao không gọi điện cho tôi? Lẽ nào cô nghĩ tôi sẽ bỏ mặc cô hay sao?”.

“Không phải, em chẳng có việc gì cần dùng đến tiền. Một khi đã quyết định bỏ đi, em phải nghĩ cách đối mặt. Chỉ là lần này chẳng còn cách nào khác nên mới nhờ chị.”

Bùi Hoan chỉ nói qua loa, cũng không giải thích rõ ràng. Chị Kính bảo cho địa chỉ, cô sống chết không chịu, sau đó cúp điện thoại.

Biết chị Kính sẽ bực tức nhưng bởi vì tình chị em bao nhiêu năm, Bùi Hoan vẫn tin tưởng ở chị. Quả nhiên một lúc sau, chị nhắn cho Bùi Hoan số điện thoại cô cần.

Bùi Hoan cất hộp nhẫn, xuống tầng dưới tìm Thẩm Minh, nhờ anh ta ngày mai giúp cô đưa Sênh Sênh đến trung tâm bồi dưỡng. Ở đó ban ngày cũng có giáo viên, đều là người sống ở khu vực quanh đây, có thể giúp cô trông con gái.

Thẩm Minh lập tức nhận lời, hỏi Bùi Hoan có việc gì.

“À, tôi định đi gặp một người bạn, chắc có thể quay về trong ngày.” Bùi Hoan cầm bát bánh trôi tàu đã nguội, ăn ngon lành, “Giữ đồ của người khác, trong lòng cứ thấp thỏm không yên”.

Thẩm Minh không hiểu nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngô. Anh ta đi rửa bát, cất giọng nghiêm túc: “Cô đừng nôn nóng quá, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Trước đây mẹ tôi thường nói với tôi, con người không nên lúc nào cũng nghĩ mình khổ. Cô thử nghĩ xem, trên đời này có công việc để cô làm, có đối tượng cô muốn đi hâm nóng cơm cho người đó, thế là đủ rồi”.

Bùi Hoan từ từ nuốt viên bánh trôi tàu cuối cùng, trong miệng toàn là hạt vừng ngòn ngọt, ấm áp đến tận tâm can.

Cô nói: “Đúng vậy, anh có mẹ, tôi có con gái, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi”.

Cô từng không biết đến nỗi khổ của người đời, từng ăn ngon mặc đẹp. Nhưng trải qua bao năm chìm nổi, cuối cùng chỉ một bát bánh trôi tàu nguội lạnh nhưng cô cũng cảm thấy thỏa mãn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Hoan chưa đến sáu giờ đã đến sân bay.

Hai thành phố không xa không gần, chuyến bay mất ba tiếng đồng hồ nên gần tới buổi trưa, cô mới về đến thành phố Mộc.

Thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng Bùi Hoan vẫn bịt kín từ đầu đến chân. Cô bắt xe đi đến điểm hẹn với Alice.

Alice hẹn gặp cô tại phòng riêng của một quán trà bình dân. Dù sao, cả hai cũng không muốn bị phóng viên bắt gặp.

Bùi Hoan đi vào, phát hiện đối phương đã ngồi đợi cô từ lâu. Bùi Hoan ngồi xuống phía đối diện, Alice mỉm cười với cô: “Tôi nên gọi một tiếng chị Hoan. Tính theo tuổi nghề, chị là bậc tiền bối của tôi”.

Bùi Hoan tháo kính râm. Hôm nay, cô mặc áo khoác và quần bò rẻ tiền, cầm túi vải bình thường, buộc tóc đuôi gà, bộ dạng chẳng khác nào vừa đi siêu thị mua thức ăn. Cô lắc đầu: “Tôi đã rút lui từ lâu rồi”.

Alice ở bên ngoài vô cùng xinh đẹp, trông còn dịu dàng hơn trên ti-vi. Đáng tiếc, cô ta vẫn dùng màu son rực rỡ đó.

Bùi Hoan nhìn ra người phụ nữ ở phía đối diện đang cố gắng khống chế thái độ thù địch với mình. Cô đành đi thẳng vào vấn đề, lấy cái hộp nhẫn khỏi túi xách đẩy đến trước mặt Alice: “Tưởng phu nhân, hôm nay tôi chỉ muốn đưa cái này cho cô, coi như trả vật về chủ cũ. Tôi không có ý gì khác, cô đừng hiểu nhầm”.

Alice dán mắt vào Bùi Hoan một lúc, cô ta đột nhiên giơ tay mở nắp hộp, im lặng nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Sau đó, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má cô ta.

Bùi Hoan nói nhỏ: “Tôi không muốn khiến cô khó xử, thành thực xin lỗi. Tôi biết… thật ra không nên tìm cô, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại, tôi thật sự không gánh nổi, bắt buộc phải trả về với chủ nhân của nó. Tưởng phu nhân, hôm nay tôi đến đây mà không nói với bất cứ ai, cũng không liên lạc với anh ấy, mong cô hãy yên tâm”.

Nếu những lời Tưởng Duy Thành nói với cô không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ là anh nhất thời hưng phấn, Bùi Hoan cũng sẽ cho qua. Nhưng qua đám cưới rầm rộ hôm trước, cô mới biết Tưởng Duy Thành che giấu một bí mật to lớn, đó là lời hứa về hôn nhân, cả cuộc đời, anh chỉ định dành cho một người.

Chính vì vậy, Bùi Hoan dù thế nào cũng không thể giữ chiếc nhẫn này.

Alice nắm chặt hộp nhẫn trong tay, cất cao giọng: “Bùi Hoan, chị có biết bao năm qua tôi sống thế nào không? Tôi thích anh ấy từ lúc chưa vào nghề… Tôi từng thu thập tạp chí, ảnh chụp trong phim của chị, ăn mặc trang điểm theo phong cách của chị”. Cô ta nghẹn ngào: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chị bây giờ, tôi cảm thấy… chẳng đáng chút nào”.

Cô ta đặt hộp nhẫn lên ngực, nước mắt lại giàn giụa, không thể kiềm chế. Bùi Hoan không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô ta.

Cho đến khi Alice hồi phục tâm trạng, Bùi Hoan mới rút tờ giấy ăn đưa cho cô ta, nhìn cô ta lau nước mắt. Cô chỉ vào miệng đối phương: “Cô rất xinh, nhưng không thích hợp dùng màu son này. Cô chẳng cần thiết phải làm vậy”.

“Đây là một trong những món quà đính hôn Tưởng Duy Thành tặng cho tôi. Tôi biết đây là loại son chị thích nhất. Có lẽ không phải anh ấy cố ý, mà chỉ là cảm thấy người phụ nữ dùng màu này là đẹp nhất.” Alice cúi đầu, đột nhiên rút một đống giấy ăn lau sạch sẽ vết son trên miệng. Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Hoan. Trong một khoảnh khắc, cô ta dường như muốn đánh người, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế bản thân: “Cám ơn chị đã trả lại nhẫn cho tôi”.

Bị một người phụ nữ khác chứng kiến sự thảm hại của mình, hơn nữa còn là người luôn coi mình là tình địch, cảm giác này không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, mục đích của Bùi Hoan hôm nay rất chân thành, cô không muốn giả nhân giả nghĩa. Hơn nữa, dù chịu nhiều ấm ức và cay đắng nhưng Alice vẫn đợi được người cô ta cần đợi.

Cuối cùng, Alice cất giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói cho Tưởng Duy Thành biết chuyện này. Tôi sẽ cất giấu chiếc nhẫn. Bất kể phải đợi bao nhiêu năm, tôi tin sớm muộn cũng có ngày anh ấy sẽ nói thật với tôi. Nếu cả cuộc đời này anh ấy không chịu nói, vậy thì đợi đến lúc chúng tôi đầu bạc răng long, tôi sẽ đem cái nhẫn này ngả bài với anh ấy”. Ngữ khí của cô ta lãnh đạm nhưng kiên định: “Bùi Hoan, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu, tôi yêu anh ấy hơn chị”.

Bùi Hoan mỉm cười: “Như vậy là tốt nhất”.

“Tôi biết, tất cả mọi người bao gồm cả chị đều cho rằng tôi vì đồng tiền, vì muốn gả cho nhà giàu nên mới quyến rũ anh ấy. Không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho mọi người thấy. Bây giờ, tôi từ bỏ tất cả, tôi chẳng cần thứ gì, kể cả anh ấy không cưới tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục chờ đợi.” Alice cẩn thận cất hộp nhẫn. Lúc cô ta cúi đầu, sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta sáng lấp lánh. Sau đó, cô ta từ từ đứng dậy, phong thái tỏa ra vẻ trang nhã của một nữ chủ nhân thật sự: “Trước khi kết hôn, Tưởng Duy Thành nói với tôi, anh ấy không định trao nhẫn. Tôi liền đồng ý mà chẳng hỏi nguyên nhân. Kết quả tôi đã đoán đúng… Cả cuộc đời này anh ấy chỉ tặng nhẫn cưới cho một người, nhưng người đó không phải là tôi”.

Tưởng Duy Thành thật sự may mắn, bởi có một người vợ vì yêu anh nên nguyện tác thành cho bí mật của anh.

Bùi Hoan rất hiểu tâm trạng của Alice. Lớp phấn trang điểm trên mặt lúc này hơi nhòe nhoẹt nhưng cô ta vẫn nở nụ cười kiên định. Người ngoài cuộc đều hiểu nhầm và có thành kiến với Alice nhưng sau khi trực tiếp gặp mặt, Bùi Hoan cuối cùng cũng phát hiện, thiên hạ đã nhầm. Alice là một người phụ nữ đáng khâm phục.

Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, cất giọng chân thành với cô ta: “Tôi thật lòng hy vọng hai người sống hạnh phúc”.

Alice không nói thêm một lời, lặng lẽ đội mũ, đeo kính rồi cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa, cô ta lại quay người, rút hai túi kẹo và một tấm thiệp cưới đưa cho Bùi Hoan: “Anh ấy đã sớm chuẩn bị nhưng không tìm thấy chị. Vì vậy, anh ấy để ở nhà không động đến. Tuy đã muộn nhưng tôi vẫn muốn thay anh ấy đưa cho chị”.

Nhận ra đây là thiệp cưới của bọn họ, Bùi Hoan mỉm cười nhận lấy: “Là tôi nuốt lời, tôi đã hứa sẽ đi uống rượu mừng của hai người”.

Alice ngập ngừng, cuối cùng vẫn thốt ra miệng: “Nếu sau này gặp khó khăn gì, chị có thể trực tiếp tìm tôi”.

Bùi Hoan ngẩn người. Biết Alice không chịu lép vế, phải khiến cô khó xử một lần mới cân bằng tâm lý, cô quyết định tỏ ra yếu thế, lắc đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ấy, cũng không làm phiền đến cô”.

Alice nở nụ cười khách sáo, từ biệt cô.

Bùi Hoan dõi theo bóng lưng đối phương cho đến khi cô ta khuất dạng. Cô không thể không thừa nhận, đây là người phụ nữ kiên cường.

Bùi Hoan mặc áo rời khỏi quán trà. Hai tiếng đồng hồ sau mới tới chuyến bay về thành phố Diệp, nhưng cô ra sân bay luôn.

Cô cố tình không nhìn ngắm đường phố, không cố ý nhớ ra đây là nơi nào, cũng ép bản thân không nghĩ đến quá khứ. Giống như chỉ ở lại đây thêm một chút nữa thôi, cô sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.

Đáng tiếc chỉ vì một chiếc nhẫn, Bùi Hoan đã có hành động mạo hiểm. Ngay sau khi cô rời đi, có người nhanh chóng vừa gọi điện thoại vừa bắt xe bám theo.

Nhìn qua cửa sổ máy bay, ráng chiều ở thành phố Diệp vô cùng rực rỡ.

Bùi Hoan về đến phố Hồng Diệp mới hơn bảy giờ tối. Mặc dù hơi mệt nhưng cô cảm thấy nhẹ lòng.

Hôm nay đã xin nghỉ nên cô không phải dạy đàn, mà chỉ đi đón Sênh Sênh rồi nhân tiện đi siêu thị mua thức ăn về nhà chuẩn bị bữa tối, đợi Thẩm Minh về cùng ăn.

Bùi Hoan không biết nấu nướng, mãi gần đây mới học làm vài món đơn giản. May mà Thẩm Minh tốt tính, người lại thật thà, dù cô nấu không ngon, anh ta cũng chẳng chê bai. Một tháng qua, mẹ con cô và anh ta sống rất hòa thuận.

Sau bữa cơm, ti-vi lại phát tin tức liên quan đến cuộc hôn nhân của Tưởng Duy Thành. Bản tin nhắc đến chuyện Lan Phường và gia tộc họ Tưởng đối địch, mấy năm nay tình hình giữa hai bên tương đối căng thẳng. Nhân dịp con trai độc nhất lấy vợ, mẹ Tưởng Duy Thành mấy hôm trước trả lời phỏng vấn, nói bóng gió muốn bắt tay giảng hòa với chủ nhân của Lan Phường.

Từ ngữ trong tin tức tương đối trang trọng, chỉ cho biết xuất phát từ mâu thuẫn làm ăn giữa hai bên chứ không dám đào sâu hơn.

Bùi Hoan đang thu dọn bàn ăn, nghe thấy tin này liền bảo Thẩm Minh đừng chuyển sang kênh khác. Cô dừng tay, ngồi xuống xem.

Mẹ Tưởng Duy Thành bình thường rất hiếm khi lộ diện. Thời còn trẻ, bà là tiểu thư danh gia vọng tộc hô mưa gọi gió ở thành phố Mộc. Bà sinh con muộn, năm nay đã sáu mươi tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt. Bà có phong thái con nhà quyền quý, phát biểu rất khéo léo uyển chuyển mà không kém phần trịnh trọng.

Tiếp theo, màn hình quay về phòng thu hình, người chủ trì phát biểu: “Lần này, chủ nhân của Lan Phường tôn trọng bậc trưởng bối, tỏ thái độ hết sức khiêm nhường. Hôm Tưởng Duy Thành kết hôn, Lan Phường lấy danh nghĩa của Hoa tiên sinh gửi khoản tiền mừng hậu hĩnh. Hai bên dàn xếp ổn thỏa. Dư luận cho rằng, hai bên đã nhân cơ hội này xóa bỏ mọi oán thù”.

Thẩm Minh cũng theo dõi tin tức, tỏ ra hứng thú, quay sang hỏi Bùi Hoan: “Lan Phường là Kính Lan Hội phải không? Kính Lan Hội và Tưởng gia là hai thế lực lớn một sáng một tối còn gì? Chẳng phải đợt trước đường cao tốc ở thành phố Mộc bị phong tỏa vài ngày hay sao, tôi đọc được tin là do bọn họ một phen sống mái tạo thành”.

Bùi Hoan lặng thinh. Cô chuyển sang kênh khác rồi đi rửa bát. Thẩm Minh vẫn muốn tiếp tục tán gẫu, đi theo hỏi cô: “Cô là người thành phố Mộc, đã bao giờ đi Lan Phường chưa?”.



“Tôi đi rồi, cũng chẳng có gì, chỉ là một con phố bình thường mà thôi.”

“Tôi cứ tưởng như trong phim điện ảnh, tối tăm thần bí, cổng vào có người canh gác.” Thẩm Minh tưởng tượng.

Bùi Hoan bị anh ta chọc cười, lắc đầu: “Đâu có đáng sợ như vậy”. Cô vừa xếp bát đĩa lên giá vừa chuyển đề tài: “Ngày mai để tôi nấu chút gì mang đi cho mẹ anh, trong tủ vẫn còn nhiều thức ăn”.

Thẩm Minh vui vẻ gật đầu: “Được, mấy ngày nay tôi phải dậy sớm, mẹ tôi khám mấy buổi liền”.

Trưa hôm sau, Bùi Hoan mang cơm đến bệnh viện cho mẹ con Thẩm Minh. Bà Thẩm đã quen cô, mơ mơ hồ hồ đòi ăn bánh bao. Thẩm Minh nói sẽ mua cho bà, bà không chịu, kéo tay Bùi Hoan, đòi bánh bao nhân nấm hương, còn nói sinh con trai không bằng sinh đứa con gái.

Bùi Hoan an ủi bà: “Tối nay cháu về làm, ngày mai mang đến cho bác”.

Thẩm Minh ngại ngùng, bảo Bùi Hoan đừng nhận lời. Cuối cùng nói không lại mẹ, anh ta hạ giọng thì thầm: “Phiền cô quá, mẹ tôi không tỉnh táo, chẳng biết lúc nào lại nghĩ ra mấy thứ kỳ quái rồi đòi ăn”.

“Không có gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.”

Buổi tối, Bùi Hoan xin trung tâm bồi dưỡng cho về sớm để đi siêu thị mua thức ăn. Sau chín giờ tối, đồ tươi sống giảm giá hàng loạt.

Cô buộc tóc, xách giỏ hàng, cùng các bà thím tranh nhau chọn nấm, mua thịt băm… Sau khi chọn xong, cô đột nhiên quay đầu.

Tuy xung quanh đông đúc nhưng người lớn lên ở Lan Phường đều có giác quan đặc biệt nhạy cảm, Bùi Hoan luôn cảm thấy có gì đó bất thường.

Cô quan sát một lượt rồi nhanh chóng đi thanh toán. Sau đó, Bùi Hoan xách túi lớn túi nhỏ đi bộ dọc trên phố Hồng Diệp. Sắp đến nhà, cô đột ngột rẽ vào cửa hàng tạp phẩm ở gần đó.

Nhờ giá hàng che khuất, Bùi Hoan âm thầm quan sát tình hình bên ngoài cửa kính, nhưng chẳng thấy bất cứ người nào.

Tất cả vẫn bình thường, chắc tại cô đa nghi mà thôi.

Bùi Hoan tiếp tục đi về. Vừa đến nhà, chưa kịp mở cửa, đột nhiên có người thò tay từ đằng sau kéo túi đồ của cô. Bùi Hoan giật mình, giơ chân đạp theo phản xạ. Không ngờ cô dễ dàng đạp đối phương bắn ra xa.

Túi đồ rơi xuống đất, cô mới phát hiện là Thẩm Minh.

Anh ta bị va vào cửa, ngã sõng soài, đờ ra ở đó một lúc mới lắp bắp: “Tôi… tôi nhìn thấy cô mua đồ nên mới xuống giúp cô…”.

Bùi Hoan đỡ anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tại tôi căng thẳng quá”. Cô định xem Thẩm Minh có bị thương ở đâu, anh ta lắc đầu tỏ ý mình không sao.

Bỗng dưng bị ăn đạp của Bùi Hoan, Thẩm Minh hết sức ngỡ ngàng. Đến khi hai người lên tầng trên, anh ta mới hỏi: “Cô từng tập võ phòng thân đấy à? Chuyên nghiệp quá đi…”.

Bùi Hoan lắc đầu: “Trước kia quay phim võ thuật nên tôi mới học mấy chiêu”.

“Tôi không nhớ cô đóng loại phim đó, hình như chỉ có phim văn nghệ thôi.”

Bùi Hoan quên mất đây là fans hâm mộ “ruột” của mình, nhất thời không biết bịa chuyện thế nào, đành hàm hồ cho qua: “À, tôi chỉ học lấy lệ mà thôi. Được rồi, hôm nay là lỗi của tôi, xin lỗi anh”.

Thẩm Minh cười. Bùi Hoan lên gác xem Sênh Sênh, con bé đã ngủ say. Lúc này, cô mới yên tâm một chút.

Trưa ngày hôm sau, Bùi Hoan mang bánh bao và đồ ăn đi bệnh viện tìm Thẩm Minh. Nhưng bác sĩ nói với cô, hôm nay Thẩm Minh không đến bệnh viện.

“Anh ấy có thể đi đâu nhỉ? Anh ấy ra khỏi nhà từ sáng sớm.” Bùi Hoan cảm thấy kỳ lạ. Cô đem bánh đến cho mẹ Thẩm Minh ăn trước, lại bảo Sênh Sênh đừng chạy lung tung rồi đi gọi điện thoại.

Di động của Thẩm Minh có tín hiệu nhưng không ai bắt máy.

Bùi Hoan chẳng biết đi đâu tìm anh ta nên đành hỏi các cô y tá. Mọi người đều nói bình thường anh ta đến rất sớm, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng, mọi người còn tưởng anh ta bận việc đột xuất.

Bùi Hoan bế Sênh Sênh xuống tầng dưới, trong lòng hơi bất an. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn gửi tới, là số của Thẩm Minh. Bùi Hoan mở ra xem, đầu óc trống rỗng ngay tức thì.

Có người dùng máy của Thẩm Minh nhắn cho cô: “Nếu cô còn muốn gặp anh ta thì hãy dẫn con gái đến Hội quán 817. Không có con bé, vậy thì đừng mong gặp lại anh ta”.

Bàn tay cầm di động của Bùi Hoan run run. Sênh Sênh đứng một lúc, cảm thấy buồn chán nên kéo tay áo cô, hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi”.

Bùi Hoan lập cập gọi vào số di động của Thẩm Minh. Đầu kia quả nhiên có người bắt máy nhưng im lặng. Bùi Hoan lập tức đoán ra là ai: “Hoa Thiệu Đình, anh đúng là đồ khốn”.

Nói xong, Bùi Hoan ném mạnh điện thoại, di động đập vào bờ tường vỡ tan. Các bệnh nhân và y tá đang ở xung quanh đều giật mình, đứng lại nhìn cô.

Bùi Hoan ngồi xổm xuống hành lang bệnh viện, ôm chặt Sênh Sênh, vùi mặt vào người con bé. Lồng ngực cô tắc nghẹn, toàn thân run rẩy.

Sênh Sênh hoảng sợ, ôm cổ mẹ thì thầm: “Mẹ đừng tức giận, Sênh Sênh nghe lời mẹ”.

Vừa nói, con bé vừa giơ tay vỗ lưng Bùi Hoan, tỏ ý vỗ về, giống như mỗi lần cô bảo con bé đừng sợ.

Bùi Hoan quay người về phía phòng bệnh. Mẹ Thẩm Minh vẫn không biết gì. Bà không tỉnh táo nên cũng chẳng nhận ra hôm nay con trai mình chưa đến.

Bùi Hoan nghiến răng đứng dậy. Cô bế Sênh Sênh rồi tháo khăn quàng cổ để che đi gương mặt nhỏ nhắn của con bé. Sau đó, cô nói: “Sênh Sênh, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải nhớ, mẹ rất yêu con”.

Sênh Sênh nửa hiểu nửa không gật đầu rồi ngả vào vai Bùi Hoan. Bùi Hoan liền bế con bé đi nhanh xuống dưới vẫy taxi.

Trên đường đi, Sênh Sênh hỏi khẽ: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa đúng không?”.

Sênh Sênh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, bởi vì ốm yếu bệnh tật nên luôn bị mọi người nhìn bằng con mắt khác thường. Vì thế con bé đặc biệt nhạy cảm.

Bùi Hoan nghẹn ngào, lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, Sênh Sênh là mạng sống của mẹ”. Cô ôm chặt con gái vào lòng, hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh. Sau đó, cô lẩm bẩm: “Bất kể xảy ra chuyện gì, lần này mẹ sẽ luôn ở bên con”.

Hội quán 817 quả nhiên là do người của Kính Lan Hội mở. Bùi Hoan thoạt nhìn là đoán ra ngay. Nó là câu lạc bộ tư nhân, bên ngoài mở một quán bar bình thường làm bình phong. Lúc Bùi Hoan xuống xe, tài xế taxi ngập ngừng vài giây, có lòng tốt nhắc nhở: “Cô mang trẻ con vào trong đó… thì không hay cho lắm. Nơi này loại người nào cũng có”.

Bùi Hoan lắc đầu, trả tiền rồi đi thẳng vào hội quán.

Rất nhanh có một người quen ra cửa đón cô. Cố Lâm mặt mày vô cảm, cung kính cúi đầu chào hỏi Bùi Hoan: “Tam tiểu thư”. Nói xong, Cố Lâm ra hiệu cô đi theo mình. Bọn họ bắt thang máy xuống tầng hầm.

Bốn mặt thang máy đều lắp gương soi, Bùi Hoan không nhìn Cố Lâm nhưng vẫn bắt gặp nụ cười trên khóe miệng cô ta, giống hệt hôm hai người ở trước cửa Hải Đường Các.

Thảo nào Cố Lâm đắc ý như vậy, chắc chắn cô ta đã sớm biết cô có con.

Tầng hầm trang trí xa hoa lộng lẫy, khác hoàn toàn trên mặt đất. Mùi hương mờ ám như có như không thoang thoảng khắp nơi, vách tường đều là thảm nhung màu tím mờ, hành lang ngoằn ngoèo, thậm chí nhìn không ra cửa phòng ở vị trí nào.

Bốn bề vô cùng yên tĩnh, nếu có người đi qua cũng cúi thấp đầu. Hành lang nhiều ngã rẽ, không có người dẫn đường, chắc chắn Bùi Hoan sẽ bị lạc trong mê cung này.

Bùi Hoan đi theo Cố Lâm. Cô thì thầm dặn dò Sênh Sênh đừng lên tiếng. Sau đó, cô giữ đầu con bé trước ngực mình, không cho nó nhòm ngó lung tung.

“Thẩm Minh đang ở đâu?”

Cố Lâm hơi dừng bước, quay đầu nói: “Hoa tiên sinh dặn chúng tôi đưa anh ta đi nghỉ, bây giờ chắc anh ta đang ngủ”.

“Cô dùng loại thuốc gì?” Bùi Hoan hỏi thẳng. “Đừng nói những lời thừa thãi với tôi”.

“Là thuốc an thần, chúng tôi chỉ muốn anh ta yên tĩnh một lát.”

Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Cố Lâm đưa cô đi tới căn phòng ở phía trong cùng. Khi cánh cửa làm bằng da mở toang, một mùi hương thảo mộc xộc vào mũi Bùi Hoan, là mùi trầm hương hết sức quen thuộc.

Bùi Hoan đi vào trong, Cố Lâm lui ra ngoài, nói sẽ canh chừng ở trên mặt đất. Bùi Hoan quan sát một lượt, căn phòng rất rộng, không biết trước đây dùng để làm gì, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hoa tiên sinh nên đồ đạc bị dọn dẹp sạch sẽ.

Hoa Thiệu Đình mặc áo khoác màu xám nhạt, đang đứng tựa vào chiếc sofa dài ở góc phòng. Sofa được làm theo phong cách thời kỳ Trung cổ, trên ghế xuất hiện một khẩu súng.

Kể từ lúc Bùi Hoan bước vào phòng, Hoa Thiệu Đình không hề có phản ứng. Bùi Hoan nhìn chằm chằm khẩu súng, đồng thời che mắt Sênh Sênh. Cô mở miệng trước: “Em và đứa nhỏ đã đến đây rồi, anh thả Thẩm Minh ra đi. Nếu không phải anh ta giúp em, em còn chẳng có chỗ nương thân”.

Hoa Thiệu Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới thở hắt ra, ngồi xuống ghế, quan sát cô từ đầu đến chân: “Bùi Bùi, em có biết bộ dạng của mình bây giờ trông như thế nào không?”.

Bùi Hoan phát hiện bản thân còn có thể bật cười thành tiếng. Cô nói thản nhiên: “Con người kiểu gì cũng phải cúi đầu trước hiện thực cuộc sống. Một khi không có tiền ăn cơm, lấy đâu ra thời gian suy nghĩ đến chuyện mặc đồ gì… Được rồi, anh thả Thẩm Minh ra đi”.

Hoa Thiệu Đình gõ hai tiếng xuống thành ghế. Bức tường màu tím mờ ở bên cạnh đột nhiên mở ra một cánh cửa. Tường và cửa hoàn toàn như nhau nên chẳng ai nhận ra.

Có người dẫn Thẩm Minh đi vào phòng. Anh ta bị bịt mắt, miệng cũng bị dán kín, chỉ có thể ú ớ điều gì đó.

Thẩm Minh tạo ra động tĩnh khiến người đàn ông ngồi ở sofa chau mày. Thuộc hạ lập tức vung tay định đánh anh ta. Bùi Hoan liền xông tới ngăn bọn họ: “Đừng động vào anh ta”.

Thuộc hạ quay sang người đàn ông ngồi ở sofa. Hoa tiên sinh lắc đầu, thuộc hạ liền lui ra ngoài, trước khi đi còn đạp Thẩm Minh một cái khiến anh ta ngã xuống đất.

Bùi Hoan sốt ruột: “Anh mau thả anh ta ra đi”.

Hoa Thiệu Đình cởi áo khoác ném sang một bên, chậm rãi nói với cô: “Bùi Bùi, tôi không muốn gặp em trong hoàn cảnh này, là em ép tôi”. Anh nhìn bé gái trong lòng Bùi Hoan, giơ tay về phía cô: “Giao con bé cho tôi trước đã”.

Bùi Hoan nghiến răng, nói rành rọt từng chữ một: “Em dám đưa con bé đến đây, tức là đã nghĩ thông suốt. Anh muốn động vào con bé thì hãy giết em trước”.

Sênh Sênh bị khăn quàng cổ của mẹ che mặt nên không hiểu xảy ra chuyện gì. Nhưng con bé biết mẹ đang vô cùng tức giận. Bùi Hoan kích động, càng dùng sức ôm chặt Sênh Sênh, đến mức nó cảm thấy đau. Nó ngoái đầu muốn quan sát xung quanh nhưng bị Bùi Hoan ấn vào lòng.

Sênh Sênh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, gọi một tiếng: “Mẹ”.

Trong lòng Bùi Hoan như bị thứ gì đó kéo xuống vực sâu. Đã đến nước này, không ai có thể cứu mẹ con cô. Cô ôm Sênh Sênh bất động, nói với Hoa Thiệu Đình: “Mau thả Thẩm Minh. Đây là chuyện của anh và em, đừng để liên lụy đến người vô tội”.

Hoa Thiệu Đình nở nụ cười lạnh lùng: “Chuyện của tôi và em? Vậy em hãy nói cho tôi biết, đứa nhỏ này là con ai?”.



Bùi Hoan giật mình, vô thức che mặt Sênh Sênh: “Anh đừng nằm mơ. Hoa Thiệu Đình, năm xưa con anh có kết cục như thế nào, anh đã tận mắt chứng kiến rồi còn gì”.

“Vậy thì là con của em và Tưởng Duy Thành?” Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình không một chút xao động. Anh từ từ đứng dậy. Bùi Hoan muốn lùi lại phía sau theo phản xạ, nhưng vì con gái nên cố trấn tĩnh, đứng bất động.

Hoa Thiệu Đình lấy khẩu súng ở trên sofa, Bùi Hoan vẫn không nhúc nhích.

Anh đi đến trước mặt cô, Thẩm Minh ở dưới đất ú ớ la hét điều gì đó. Hoa Thiệu Đình không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn Bùi Hoan. Anh giơ tay muốn bế đứa bé trong lòng cô. Bùi Hoan liền vung tay, tát rất mạnh vào mặt anh: “Đừng có động vào con bé”.

Cô dường như dùng toàn bộ sức lực. Đánh anh xong, nước mắt trào khóe mi.

Xung quanh đột nhiên có vô số người lao vào phòng, lo lắng hỏi anh: “Hoa tiên sinh?”.

Hoa Thiệu Đình lau vết máu ở khóe miệng, bình thản nói một câu: “Không có gì, ra ngoài đi”.

Mọi người chẳng có phản ứng, anh liền giơ súng bắn một phát vào bờ tường: “Cút!”.

Đám thuộc hạ lập tức lui ra ngoài, chẳng ai dám ở lại.

Nghe thấy tiếng súng, Sênh Sênh khóc òa lên. Bùi Hoan vừa dỗ con gái, vừa ngước mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: “Không phải là con Tưởng Duy Thành, cũng không phải của anh. Các anh không cần hao tâm tổn trí vì đứa nhỏ này”.

Hoa Thiệu Đình cười nhạt, đi sang bên cạnh hai bước, vừa vặn tới chỗ Thẩm Minh. Ý thức anh định làm gì, Bùi Hoan lập tức đặt con gái xuống đất, giơ một tay kéo anh: “Anh dám!”.

Mũi súng chĩa vào đầu Thẩm Minh. Hoa Thiệu Đình đứng thẳng người, còn Bùi Hoan quỳ một chân xuống đất, một tay bảo vệ con gái, một tay ngăn anh lại.

Cô gần như phát điên, túm lấy mũi súng không cho anh hành động. Nhưng Hoa Thiệu Đình chỉ đứng im lặng ở đó, như đêm mưa gió của sáu năm trước.

Anh vẫn trầm mặc không thay đổi, nhưng cũng đủ hủy diệt cô, khiến cô cảm thấy bản thân chỉ là vật hiến tế. Hoa Thiệu Đình có vừa lòng hay không tùy thuộc vào tâm trạng của anh.

Hoa Thiệu Đình lên tiếng, ngữ khí càng lạnh lẽo: “Bùi Bùi, ngay hôm em trở thành người lớn, tôi đã nói rõ với em, tôi cũng có giới hạn của mình, em cần phải biết em là người của ai. Nếu em dám nói dối, vậy thì nên gánh chịu hậu quả”.

Mũi súng của anh vẫn nhằm thẳng vào người đàn ông ở dưới đất. Bùi Hoan lao tới, chắn trước Thẩm Minh: “Không được, anh ấy giúp em rất nhiều… Mẹ anh ấy còn nằm viện… Đừng, coi như em cầu xin anh!”.

“Được, vậy tôi hỏi lại lần nữa, đứa bé này là con ai?” Hoa Thiệu Đình nhìn cô, ánh mắt dần tối thẫm. Bùi Hoan nhìn con gái vẫn đang khóc nức nở, lắc đầu mà không lên tiếng. Cô kéo khăn che mắt Sênh Sênh, không cho con bé nhìn thấy rồi kéo nó vào lòng.

Hoa Thiệu Đình tựa hồ đã có quyết định, nhưng anh vẫn cất giọng nhẫn nại với cô: “Em cũng biết, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm việc thiện, cũng chẳng có hứng thú nuôi con của người khác. Con bé và Thẩm Minh, hôm nay tôi chỉ giữ lại một người, tự em chọn đi”.

“Anh hãy thả Thẩm Minh đi, anh ta là người vô tội, không hề biết chuyện của em”.

Hoa Thiệu Đình đảo mắt qua người đàn ông ở dưới đất, gật đầu: “Được thôi, vậy thì tôi sẽ xử lý đứa nhỏ, để tránh sau này nó lớn lên, ngày ngày nhắc nhở tôi, em đã làm những chuyện gì ở bên ngoài”. Nói đến đây, anh xoay cổ tay, nhằm thẳng mũi súng vào Sênh Sênh.

Cuối cùng vẫn xảy ra tình huống này.

Bùi Hoan cảm thấy toàn thân bị rút hết sức lực, cô gần như quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình. Cô lập tức kéo Sênh Sênh ra sau lưng, run rẩy nắm lấy bàn tay đang cầm súng của anh chĩa vào ngực mình.

Cô ngước mắt nhìn anh, cất giọng kiên định: “Anh nổ súng đi. Nếu anh muốn nó chết thì hãy giết em trước”.

Hoa Thiệu Đình tức đến mức không thể kiềm chế, lên cơn ho sặc sụa. Bùi Hoan giữ chặt tay anh: “Em đã chịu đựng đủ rồi. Anh cả… Em đã hứa với con bé, lần này cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng đi theo nó. Nếu anh thật sự muốn giết nó, em sẽ chết cùng nó”.

Cô nhắm mắt, không dám nhìn anh. Nước mắt lại chảy dài xuống gò má, không biết bao giờ mới dừng lại.

“Anh đừng giày vò em nữa. Đây chẳng phải lần đầu tiên anh đối xử với em như vậy… Nhưng em không trách anh, em tệ như vậy đấy.”

Cảm thấy Hoa Thiệu Đình muốn lùi lại phía sau, Bùi Hoan ra sức giữ tay anh, ấn họng súng vào người mình: “Chúng ta kết thúc đi. Em thật sự chịu đủ rồi, em biết mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi… Em cũng chẳng muốn rời xa anh, nhưng em còn có Sênh Sênh, không thể bỏ mặc con bé”.

Hoa Thiệu Đình đứng bất động. Không biết bao lâu sau, khi nước mắt trên mặt Bùi Hoan đã khô cạn, anh đột nhiên mở miệng gọi thuộc hạ: “Đưa người này ra ngoài trước. Thả cậu ta đi”.

Người vừa vào đều là thuộc hạ của Cố Lâm, bọn họ do dự một lát, lại hỏi: “Tiên sinh, có cần cho hắn một bài học để hắn không dám ăn nói bậy bạ?”.

“Không cần, hãy thả cậu ta ngay lập tức.”

“Vâng.”

Thẩm Minh bị đưa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bọn họ.

Bùi Hoan buông tay anh, ngồi bệt xuống đất. Sênh Sênh sợ chết khiếp, nấc nghẹn ở trong lòng cô.

Bùi Hoan không chịu nổi cảnh tượng này, lòng cô đau đớn như dao cắt. Cô không thể để con bé đối mặt với sự thật tàn nhẫn như vậy, nên cất giọng khản đặc hỏi anh: “Hoa Thiệu Đình, anh tạo nghiệp chướng còn chưa đủ hay sao? Cứ phải đi đến nước này?”.

Hoa Thiệu Đình im lặng. Bùi Hoan biết, từ trước đến nay, anh nói một là một, hai là hai. Anh đã thả Thẩm Minh thì chắc chắn không tha cho Sênh Sênh. Cô hết hy vọng, trong lòng hạ quyết tâm, an ủi con gái: “Mẹ sẽ luôn ở bên con. Không sao đâu, con đừng khóc nữa”.

Sênh Sênh vốn sợ đến mức không thể thốt ra lời. Thấy Bùi Hoan như vậy, nó càng hoảng sợ. Nó bắt đầu túm chặt áo Bùi Hoan, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dần trở nên khó nhọc.

Nhận ra điều bất thường, Bùi Hoan lập tức tháo khăn quàng cổ, đặt con bé nằm xuống đất: “Sênh Sênh!”.

Cuối cùng, con bé bị ép đến mức phát bệnh. Bùi Hoan đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, quay người hét lên với Hoa Thiệu Đình: “Anh hãy ra tay đi, đừng để con bé chịu khổ nữa. Anh là đồ khốn… đến trẻ con cũng không buông tha”.

Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của Sênh Sênh. Nhận ra đôi môi nó ngày càng tím ngắt, anh chợt hiểu nguyên nhân vì sao. Toàn thân anh run rẩy, cánh tay buông thõng, khẩu súng rơi xuống đất.

Bùi Hoan không biết làm thế nào để Sênh Sênh dễ chịu hơn, cô gần như phát điên.

Hoa Thiệu Đình có phản ứng trước. Anh ôm Bùi Hoan để cô bình tĩnh, đồng thời gọi người đưa Sênh Sênh đi cấp cứu: “Bảo Tùy Viễn đến ngay, lập tức đưa đi bệnh viện”.

Mặt Bùi Hoan giàn giụa nước mắt, đầu tóc lòa xòa. Sau khi Sênh Sênh được đưa đi cấp cứu, cô mới tìm lại chút ý thức, giơ tay bóp trán mình.

Hoa Thiệu Đình đột nhiên khó chịu trong người. Nhìn thấy khóe miệng anh rỉ máu, trong lòng Bùi Hoan càng hỗn loạn.

Cuối cùng, cô cũng hiểu đây là số phận của mình, cô không thể từ bỏ anh.

Bùi Hoan nhích lại gần đỡ Hoa Thiệu Đình nhưng anh lắc đầu, tùy tiện giơ tay lau vết máu. Bùi Hoan không dám động đậy, ngồi yên bên cạnh anh. Hoa Thiệu Đình nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đã ổn, anh gượng cười quay đầu nhìn cô: “Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Con bé bị bệnh đến mức này… Khụ khụ, biết rõ Tùy Viễn có thể chữa khỏi cho con bé mà em vẫn không chịu nói thật với tôi?”.

Bị anh vạch trần, toàn bộ tâm tình của Bùi Hoan lại dội lên trong giây lát. Cô nhìn anh qua làn nước mắt mờ mờ, rất lâu sau mới mở miệng: “Anh cả, em cầu xin anh, xin anh hãy tha cho con bé”.

Bùi Hoan nấc nghẹn, thanh âm ngày càng nhỏ dần: “Là em cứ muốn sinh con bé. Tưởng Duy Thành giúp em… Năm đó, anh ấy cố tình bày ra hiện trường cho anh thấy, để anh tin đứa con không còn nữa mới tha cho em. Thật ra, con bé không sao, chỉ là sau khi lọt lòng đã mắc căn bệnh giống anh, nhưng em không hề hối hận”.

Bùi Hoan cố gắng đè nén tâm trạng, kéo tay Hoa Thiệu Đình sụt sùi: “Nếu anh không tin thì hãy đi xét nghiệm, nó đúng là con gái anh… Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù anh không cần nó, em cũng sẽ nuôi nó lớn khôn. Em xin anh… Cả cuộc đời này anh đã làm rất nhiều việc cho em, anh hãy vì em mà tha cho con gái của chúng ta, được không anh?”.

Hoa Thiệu Đình im lặng từ đầu đến cuối. Đợi Bùi Hoan nói xong, anh thở dài một hơi, đột nhiên ngả người về phía sau. Bùi Hoan giật mình, vội quay sang ôm anh.

Thật ra anh không sao, chỉ là trong lòng buốt giá.

“Ba mươi mấy năm cuộc đời, đến ngày hôm nay anh mới cảm thấy bản thân là người hoàn toàn thất bại.”

Hoa Thiệu Đình nằm xuống đất mới dễ chịu một chút. Tùy Viễn từng nói anh có rất nhiều tật xấu. Quả đúng như vậy, anh là người tự cao tự đại, từ trước đến nay chưa bao giờ cho rằng mình làm sai.

Ví dụ bây giờ, anh thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc bản thân đã làm những gì, mới có thể khiến Bùi Hoan khăng khăng nhận định, anh muốn xử lý con ruột của mình.

Hoa Thiệu Đình giơ tay kéo Bùi Hoan nằm xuống ngực mình.

Anh cất giọng trầm trầm: “Anh hơi khó chịu trong người, vì vậy em đừng ồn ào nữa. Em hãy nghe cho rõ những lời anh nói. Không phải anh không thích trẻ con. Anh không muốn có con là bởi vì… Trước đây bác sĩ nói với anh, căn bệnh của anh là bệnh di truyền. Mẹ anh cũng bị nhưng vẫn kiên quyết sinh ra anh. Sau đó, bà qua đời vì bệnh tim đột phát. Đây đã là bi kịch của hai thế hệ, tại sao còn để con chúng ta chịu khổ? Năm xưa anh không cho em mang thai, một mặt vì thương em còn quá trẻ, mặt khác…”. Hoa Thiệu Đình dừng lại, nâng cằm Bùi Hoan, lau sạch nước mắt trên gò má cô rồi mới nói tiếp: “Anh có khả năng ra đi bất cứ lúc nào. Ngộ nhỡ một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, em mới bao nhiêu tuổi? Một mình em làm sao có thể nuôi dưỡng con nhỏ bị bệnh? Bùi Bùi, em hãy thử nghĩ xem, đây không phải là chuyện đơn giản, không như mấy trò bình thường em hay gây ra. Anh phải suy nghĩ cho em, em có hiểu không?”. Nói đến đây, anh áp tay vào má cô.

Bùi Hoan ngồi dậy, hai người coi như bình tĩnh một chút. Bắt gặp bộ dạng cúi đầu của cô, Hoa Thiệu Đình thở dài, ôm cô ngồi lên sofa.

Bùi Hoan giơ tay che mặt, nói nhỏ: “Thật ra, em cũng không tin là anh tàn nhẫn như vậy, nhưng chính anh đã ép em đi bệnh viện… Anh không muốn đứa con đó”.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Bùi Hoan vẫn canh cánh trong lòng.

Hoa Thiệu Đình vuốt tóc cô: “Em luôn nói hổ dữ không ăn thịt con, đúng là anh không hy vọng em sinh con để con và em phải chịu khổ, nhưng anh đâu đến nỗi súc sinh như vậy”. Biết cô không hiểu, anh lại thở dài: “Tùy Viễn luôn khuyên anh nên cho em biết sự thật, nhưng anh không thể nói rõ. Những người đưa em đi là thân tín ở bên cạnh anh. Đúng là anh không muốn có con nhưng thật sự không phải anh làm chuyện đó. Thai nhi đã bốn tháng, em tưởng anh không thương xót hay sao? Làm sao anh có thể ra tay? Em đánh giá cao anh quá đấy! Bùi Bùi… Anh cũng là con người, một người đàn ông bình thường”.

Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan, thì thầm bên tai cô: “Lúc biết em có thai, anh vui mừng biết bao. Nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Từ trước đến nay, chưa có chuyện nào khiến anh do dự như vậy. Nhân lúc thai nhi còn nhỏ, anh định khuyên em bỏ đi, nhưng lại không đành lòng. Sau đó, anh quyết định để em sinh con. Anh thích con gái, nếu là con gái thì tốt biết mấy!”. Anh vỗ đầu cô: “Không tin em cứ đi hỏi Tùy Viễn, anh bị cậu ta cười nhạo không biết bao nhiêu lần. Đến bây giờ cậu ta vẫn còn trêu chọc, nói anh chỉ thích bé gái”.

Lúc nói câu này, anh không hề giống Hoa tiên sinh, mà giống một người cha yêu thương con gái của mình, có thể vì đứa bé làm bất cứ điều gì.

Nghe anh bộc bạch, Bùi Hoan lại bắt đầu chảy nước mắt. Cô cảm thấy mình bị điên rồi, ở đâu ra nhiều nước mắt đến thế.

Lần nào cô cũng nhắc nhở bản thân không được rơi lệ nhưng cuối cùng vẫn chẳng tiến bộ.

Sáu năm xa cách, cô dùng toàn bộ sức lực để hận anh. Đến cuối cùng, tất cả lại chỉ là một sự hiểu nhầm.

Nước mắt cô càng tuôn như suối. Hoa Thiệu Đình biết không thể dỗ dành, nên để mặc cho cô khóc. Nước mắt ướt đẫm vai áo sơ mi của anh, Bùi Hoan còn nghiến răng cắn anh mới giải tỏa tâm trạng.

“Hãy nói cho em biết là ai làm?” Cuối cùng, Bùi Hoan cất giọng khản đặc.

Ánh mắt Hoa Thiệu Đình hơi tối tăm, anh lắc đầu: “Em yên tâm, sau này sẽ không ai có thể làm hại con của chúng ta. Nó tên là gì, Sênh Sênh phải không?”.

“Anh nói cho em biết đi.”

“Anh đã xử lý những người đó, em không cần lo lắng… Là bọn họ tự ý quyết định, cho rằng anh tuyệt đối không để em giữ lại đứa bé.”

Bùi Hoan không tiếp tục truy vấn. Cô hiểu tính Hoa Thiệu Đình, chuyện anh không làm, nhưng lại tự nguyện gánh sáu năm trời, chắc chắn có nguyên nhân nào đó mà anh không thể giải thích.

Cô lờ mờ cảm thấy sự việc này không đơn giản, cô không dám tiếp tục đoán mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Kiếp Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook