Chương 14: Sinh biệt ly
Huyền Mặc
15/05/2015
Đêm nay, người ở Lan Phường đều không ngủ, cả con phố sáng rực ánh đèn, nhưng trong mỗi ngôi nhà đều đặc biệt yên tĩnh.
Gần đến tết Âm lịch, dưới mái hiên của mỗi hộ gia đình đều treo đèn lồng, nhưng bầu không khí hết sức căng thẳng. Tùy Viễn đợi ở ngoài Hải Đường Các, trên hành lang thấp thoáng vô số bóng người.
Hoa tiên sinh nổi giận, Lan Phường rơi vào tình trạng nơm nớp bất an, trong bang hội không ai dám nói nhăng nói cuội. Tất cả tựa như quay về sáu năm trước, thời điểm buổi tối Bùi Hoan xảy ra chuyện.
Cố Lâm từ phòng Hoa tiên sinh đi ra ngoài, lên tiếng với Tùy Viễn: “Tiên sinh nói không sao, hôm nay không cần kiểm tra, bảo anh về trước đi”.
“Đừng coi tôi là thằng ngốc, hôm nay Hoa tiên sinh động thủ với tên thiếu gia họ Tưởng, sao có thể yên lành chứ?”.
Cố Lâm nháy mắt ra hiệu, tiến lại gần mới nói nhỏ: “Trên đường về, tiên sinh hơi khó chịu trong người, tôi đã cho tiên sinh uống thuốc, bây giờ đúng là đỡ hơn rồi. Tiên sinh không chịu cho anh khám, anh đợi ở đây cũng vô dụng”.
Thấy Cố Lâm chuẩn bị quay về, Tùy Viễn kéo cô đi tới chỗ xa hơn mới lên tiếng hỏi: “Cô nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự dưng xuất hiện một đứa nhỏ? Cô còn không biết tính Hoa tiên sinh hay sao? Đừng bao giờ nhắc đến đứa trẻ trước mặt anh ta, việc gì cô phải kiếm chuyện khiêu khích anh ta?”.
“Nhưng đứa trẻ là con của Tam tiểu thư, ai dám che giấu? Là Trần Phong tình cờ phát hiện, anh ta cảm thấy bất thường nên đi điều tra. Bùi Hoan từng sinh một đứa con, để che mắt thiên hạ nên gửi ở trại trẻ mồ côi. Chị ta và Tưởng Duy Thành thường đi thăm nom, còn viện trợ cho trại trẻ đó. Tuy nhiên, chị ta chưa bao giờ nhắc với tiên sinh chuyện này.” Cố Lâm giải thích, “Chị ta sợ tiên sinh biết được sẽ xử lý đứa nhỏ”.
Tùy Viễn chau mày: “Nhưng Trần Phong dựa vào cái gì dám khẳng định đứa trẻ là con của Tưởng Duy Thành? Tam tiểu thư và anh ta đã kết hôn, nếu đứa nhỏ là con anh ta, Tưởng gia điên hay sao mà để ở trại trẻ mồ côi?”.
Cố Lâm lạnh lùng “hừ” một tiếng, vài giây sau mới mở miệng: “Vì vậy, tiên sinh mới không tin. Nhưng hôm nay gặp Tưởng Duy Thành, anh ta thừa nhận đó là con mình. Anh ta nói, Tưởng gia vốn không nhận Bùi Hoan làm con dâu. Thêm vào đó, chị ta lại đẻ con gái nên mẹ anh ta không cho nuôi ở nhà”.
Tùy Viễn tròn mắt, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Vậy… Hoa tiên sinh chắc tức đến phát điên mất, anh ta đối với Tam tiểu thư…” Tùy Viễn chấn động đến mức lắp bắp, “Năm xưa, hai người từng suýt có một đứa con. Hoa tiên sinh không nỡ để Bùi Hoan sinh ra, sợ cô ấy sau này chịu khổ. Anh ta vì nguyên nhân đó nên do dự rất lâu, không ngờ sau lại xảy ra chuyện”.
Cố Lâm làm động tác “suỵt” với Tùy Viễn, ngó nghiêng xung quanh mới nhắc nhở anh: “Anh không muốn sống nữa à?”.
Tùy Viễn ngậm miệng. Nhận ra Cố Lâm đã biết rõ nội tình, anh lại hỏi: “Ai nói với cô?”.
“Trần Phong nói cho tôi biết sự thật. Năm xưa Hoa tiên sinh không chịu giữ đứa bé nên sai người đưa Tam tiểu thư đi phá thai. Vì chuyện này, Tam tiểu thư mới rời khỏi Lan Phường, kết hôn với Tưởng Duy Thành.” Dù tâm địa tàn nhẫn, nhưng dù sao Cố Lâm cũng chỉ là phụ nữ, sự thật này khiến cô cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, giọng nói ngày càng nhỏ dần: “Tôi biết cả rồi… Vì vậy, tôi có thể xác định, Hoa tiên sinh không cho bất cứ ai sinh con, dù đó là Tam tiểu thư cũng không được”.
Tùy Viễn ngập ngừng, anh biết không thể nói rõ sự việc với Cố Lâm, cuối cùng quyết định đi thẳng vào phòng Hoa Thiệu Đình. Cố Lâm ngăn anh, hai người giằng co một lúc, người ở bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: “Được rồi, cho Tùy Viễn vào đi”.
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, Hoa Thiệu Đình nằm ngả người trên chiếc ghế mây, một tay che mắt. Biết mắt anh khó chịu. Tùy Viễn chẳng nói chẳng rằng liền kéo tay anh ra để xem xét. Hoa Thiệu Đình để mặc Tùy Viễn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, Tùy Viễn cho gọi bác sĩ nhãn khoa vào kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận là: “Tác động bên ngoài khiến võng mạc bị bong, phải lập tức làm phẫu thuật phục hồi vị trí, cứ trì hoãn sẽ có nguy cơ bị mù hoàn toàn”.
“Tôi mặc kệ bây giờ anh định làm gì, tôi là bác sĩ, anh phải nghe tôi.” Tùy Viễn lạnh mặt, không muốn tốn nước bọt với Hoa Thiệu Đình. Là chủ nhân của Lan Phường, Hoa Thiệu Đình có đại cục của anh, có tính toán của anh. Tùy Viễn ngược lại không bận tâm đến điều đó, anh ta là bác sĩ, việc cần làm là nhanh chóng nghĩ cách chữa trị mắt trái cho bệnh nhân của mình.
Hoa Thiệu Đình trầm tĩnh một cách kỳ lạ, lần đầu tiên không đuổi Tùy Viễn ra ngoài. Nghe các bác sĩ lên kế hoạch phẫu thuật, anh nói: “Được, mọi người cứ chuẩn bị đi”.
Đến khi người ở trong phòng lui ra hết, Tùy Viễn mới cảm thấy có điều bất thường, tự động ở lại hỏi Hoa Thiệu Đình: “Anh sao vậy?”.
Một bên mắt của Hoa Thiệu Đình đã được dùng miếng gạc che đi, tránh ánh sáng chiếu vào. Bộ dạng của anh vẫn như bình thường, anh cười nói: “Hôm nay tôi hơi mệt, chẳng buồn tranh cãi với cậu. Nếu cậu không ngại phiền phức, muốn chữa trị thì cứ làm đi”.
Tùy Viễn có chút nghi ngờ, đi đến hỏi anh: “Tưởng Duy Thành không cho anh đuổi theo Tam tiểu thư, để tránh cả hai cùng bị tổn thương. Bây giờ phát triển đến mức đường cao tốc bị phong tỏa. Người đã bỏ đi rồi, đuổi theo cũng không kịp. Anh đừng nói với tôi, anh không hề tức giận đấy nhé”.
“Làm gì có khả năng đó.” Hoa Thiệu Đình lười nhác giơ tay lấy ấm trà rót vào cốc, “Chắc cậu cũng biết, chỉ cần là đàn ông, nghe thấy tin này, không thể không tức giận.” Anh cầm cốc trà, tựa vào thành ghế, ra hiệu Tùy Viễn cứ tự nhiên.
Tùy Viễn đành tự đi rót trà. Anh nhìn Hoa Thiệu Đình: “Ý tôi là, con người anh bá đạo, lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy, không tức chết là may rồi. Tuy nhiên…”.
Hoa Thiệu Đình vừa vặn tiếp lời: “Chắc cậu cũng cảm thấy chuyện này khó tin. Tôi chẳng để Tưởng Duy Thành vào mắt, cậu ta cũng căm ghét tôi. Hôm nay vì muốn ép tôi, cậu ta bất chấp thủ đoạn, nhưng lời nói của cậu ta chẳng đáng tin chút nào”.
Tùy Viễn cảm thấy mù mịt. Bầu không khí trầm lặng trong giây lát, cả hai đều không lên tiếng. Cho tới khi cốc trà nguội lạnh, Tùy Viễn mới nói nhỏ: “Nhưng chúng ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng sáu năm trước, con của anh và Tam tiểu thư đúng là không còn nữa”.
Hoa Thiệu Đình ho khù khụ, Tùy Viễn vội bảo anh giữ bình tĩnh. Một lúc sau, Hoa Thiệu Đình mới dứt cơn ho, lắc đầu: “Vì vậy, tôi mới muốn cô ấy quay về… Ít nhất cô ấy cũng nên nói cho tôi biết, đứa bé ở trại trẻ mồ côi là thế nào. Chuyện Bùi Bùi kết hôn với người khác, tôi cho qua, nhưng không có nghĩa tôi không có giới hạn đối với cô ấy. Tôi đã nói rồi, trong cuộc đời này, cô ấy cần hiểu rõ, cô ấy là người của ai”.
Biết khuyên nhủ người khác không phải là sở trường của mình, Tùy Viễn đành ép Hoa Thiệu Đình uống thuốc, đỡ anh lên giường nằm: “Anh đừng bực tức nữa”.
Ban đầu, khi Trần Phong và Cố Lâm hốt hoảng vào báo cáo, Tam tiểu thư có khả năng từng sinh một đứa con, Hoa Thiệu Đình không mấy bận tâm.
Anh cho rằng Bùi Hoan lét lút nhận con nuôi. Anh biết trong lòng cô có khúc mắc, luôn cảm thấy bọn họ đã tạo nghiệp chướng. Vì vậy, cô muốn nhận nuôi trẻ mồ côi cũng chẳng sao.
Nhưng Bùi Hoan bỗng dưng bỏ trốn.
Cố Lâm sai người đi điều tra. Tuy nhiên, hồ sơ của tổ chức phúc lợi được bảo mật nghiêm ngặt. Hộ khẩu của bọn trẻ đều thống nhất thuộc trại trẻ mồ côi, không có ngoại lệ. Hơn nữa, bọn trẻ ở nơi này lai lịch thường không rõ ràng. Mọi người chỉ biết có bé gái tên Sênh Sênh, năm nay chừng bốn năm tuổi, ngày sinh không thể xác định. Sinh nhật của bọn trẻ chính là ngày chúng xuất hiện ở trại trẻ mồ côi, ngay cả Viện trưởng cũng chẳng biết rõ ngày sinh chính xác của chúng.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, kể từ khi Huệ Sinh thu nhận đứa bé này, Bùi Hoan hễ rảnh rỗi là có mặt. Tưởng Duy Thành cũng thỉnh thoảng đến thăm. Nhờ bọn họ, Huệ Sinh trở thành trại trẻ mồ côi có cơ sở vật chất tốt nhất thành phố Mộc.
Nếu không phải là con ruột, việc gì Bùi Hoan vừa nghe phong thanh tin tức đã vội vã bỏ trốn. Cô sợ hãi điều gì chứ?
Tùy Viễn điều chỉnh ngọn đèn tối đi, lại lên tiếng: “Anh nên nói với Tam tiểu thư chuyện bên Tây Uyển. Nếu anh sớm hé miệng, cô ấy cũng không đến nỗi hận anh như vậy”.
Hoa Thiệu Đình vẫn nhắm mắt, lắc đầu: “Không được, tôi hiểu rõ tính cô ấy, bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng thực ra nội tâm vẫn chỉ là đứa trẻ… Nếu biết sự thật, cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó cũng không biết chừng”. Anh gượng cười: “Tôi đâu nỡ lòng thấy cô ấy suy sụp”.
Tùy Viễn lặng thinh. Sau đó, anh bảo người đưa máy móc vào phòng. Anh vừa chuẩn bị kiểm tra vừa hỏi Hoa Thiệu Đình: “Có một điều tôi muốn hỏi từ lâu, anh nhìn người chuẩn có tiếng, vậy anh có biết mình có tật xấu gì hay không?”.
Hoa Thiệu Đình bị chọc cười: “Rất nhiều. Nhưng thông thường khi ý thức được điều đó, tôi sẽ cố gắng khiến người xung quanh thích ứng với tật xấu của tôi”.
Tùy Viễn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Đúng thế, vì vậy nên tật xấu lớn nhất của anh chính là luôn không nhìn nhận sai trái của bản thân. Ngoài ra, anh còn đặc biệt tự cao tự đại”.
Sau khi kiểm tra xong, Tùy Viễn ném tập kết quả vào người Hoa Thiệu Đình: “Nào, thử đoán xem Hoa tiên sinh vĩ đại có thể sống được bao lâu?”.
Hoa Thiệu Đình tỏ ra bình thản: “Đây là việc của cậu, cậu phải nghĩ cách, tôi không cần bận tâm”.
Tùy Viễn tức đến mức muốn thụi anh một phát nhưng cố nhẫn nhịn: “Tôi không đùa với anh đâu đấy. Anh nghe đây, đừng tưởng ai gặp anh cũng như gặp ma quỷ nên anh thật sự nghĩ bản thân có thể làm bất cứ chuyện gì. Người đặt một chân vào quan tài còn giả bộ làm anh hùng. Anh định giấu Tam tiểu thư đến hết đời à? Nhưng anh có nghĩ, anh chết rồi, sớm muộn cô ấy cũng biết sự thật. Anh không nghĩ đến tâm trạng của cô ấy hay sao?”.
Hoa Thiệu Đình làm động tác “suỵt” rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Con người không quản nổi chuyện xảy ra sau khi anh ta không còn nữa. Tôi nói rồi, đây là “tài sản” tôi để lại cho cô ấy. Một khi tôi vẫn còn sống, ai dám tiết lộ, tôi sẽ khiến người đó chết trước”.
Tùy Viễn bất lực, nhếch miệng cười: “Được, anh nói thế thì tôi yên tâm rồi”.
Chiếc giường Hoa tiên sinh đang nằm được làm bằng gỗ trắc ngàn năm, điêu khắc hoa văn tinh tế, không hế có vết tích của giường bệnh. Bên trên treo tấm màn màu xanh da trời nhạt, ánh đèn chiếu xuống khiến sắc mặt anh càng nhợt nhạt, dáng vẻ càng trở nên ma mị. Bắt gặp bộ dạng thư thái bất chấp bệnh tật của Hoa Thiệu Đình, Tùy Viễn lẩm bẩm: “Yêu quái già ngàn năm, chết cũng đáng đời”.
Hoa Thiệu Đình coi như không nghe thấy, để mặc Tùy Viễn than vãn.
Tùy Viễn một bụng bực tức mà không được phát tiết. Tinh thần nghề nghiệp dẹp hết sang một bên, anh đi đi lại lại, đá thúng đụng nia.
Hoa Thiệu Đình chau mày: “Dù cậu có dỡ nhà tôi cũng không đồng ý. Còn chưa tìm thấy Bùi Bùi, bây giờ tôi không thể tiến hành phẫu thuật”.
Tùy Viễn bắt đầu lải nhải, một khi bị suy tim chỉ có thể thay quả tim mới. Đến lúc đó, rủi ro càng lớn hơn, nếu gặp phải bất trắc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hoa Thiệu Đình coi anh ta như không tồn tại. Nằm nghỉ một lúc, anh lại xuống giường bật máy tính, mở bản đồ ở quãng đường cao tốc gần nhà chị Kính ra xem.
Tùy Viễn cuối cùng không chịu nổi, hầm hầm bỏ đi. Hoa Thiệu Đình không có ý giữ anh ta. Đợi anh ta đi ra cửa, anh mới mở miệng: “Gọi Cố Lâm vào đây”.
Bắt gặp bộ dạng của Tùy Viễn, Cố Lâm biết Hoa tiên sinh vẫn không chịu làm phẫu thuật. Lúc cô đi vào, Hoa Thiệu Đình đang dán mắt vào màn hình vi tính.
Cố Lâm liếc qua, nói với anh: “Hoa tiên sinh, ngày mai dự báo có tuyết rơi. Phía cảnh sát chắc sẽ viện cớ tuyết lớn để phong tỏa đường. Đường cao tốc nhanh nhất cũng phải ngày kia mới thông”.
Hoa Thiệu Đình cầm chuỗi hạt trầm hương theo thói quen, anh ra hiệu cho cô ghi lại lời căn dặn của mình: “Không cần người của thành phố Mộc đích thân đuổi theo. Cô hãy bảo các phân đường chủ dừng mọi công việc trong tay, tôi sẽ không truy cứu tổn thất. Hãy chia nhau tìm, khi nào tìm thấy Tam tiểu thư mới thôi”.
Cố Lâm ngẫm nghĩ vài giây rồi nhắc nhở anh: “Tiên sinh, chỉ e đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lần này, Tam tiểu thư dẫn theo đứa trẻ bỏ trốn, chắn chắn sẽ tìm cách tránh tai mắt của chúng ta. Đặc biệt, không ai biết Tam tiểu thư định đi nơi nào. Phạm vi rộng lớn, chúng ta phải điều động rất nhiều nhân lực. Hơn nữa, sắp đến tết Âm lịch, mọi người cũng muốn nhanh chóng giải phóng hàng trong tay…”.
Hoa Thiệu Đình im lặng nhìn cô. Vòng hạt trầm hương trên tay anh là hàng thượng đẳng, nhẵn bóng, tỏa ra hương thơm như có như không.
Ngửi thấy mùi trầm hương của anh, Cố Lâm liền im bặt.
Hoa Thiệu Đình nói rành rọt từng từ một: “Tôi sẽ chịu mọi tổn thất”.
“Nhưng thưa tiên sinh… Tôi muốn nói một câu thật lòng, mong tiên sinh đừng giận. Tiên sinh làm vậy e rằng sẽ khiến mọi người oán trách. Anh em ở các địa phương sống thoải mái chứ không nhiều phép tắc như thành phố Mộc. Bây giờ là giai đoạn quan trọng trong năm, tiên sinh bảo bọn họ ngừng việc làm ăn, trong lòng bọn họ chắc chắn không vui. Hơn nữa… lại vì Tam tiểu thư…”
“Cố Lâm, trong vòng hai năm tới, tôi sẽ giao bang hội cho cô. Nguyên nhân không phải vì cô thông minh, mà bởi vì cô nghe lời.” Hoa Thiệu Đình ngắt lời cô, “Xung quanh tôi có quá nhiều kẻ thông minh, nhưng người nghe lời thì rất ít”.
Cố Lâm gật đầu, nói nhỏ: “Vâng, thưa tiên sinh”.
Hoa Thiệu Đình giơ tay ra hiệu cho cô tiến lại gần, Cố Lâm lập tức làm theo. Anh quan sát mặt dây chuyền san hô đỏ cô đeo trên ngực, cất giọng từ tốn: “Thời gian này, có nhiều việc cần cô và Trần Phong phối hợp, chắc cô và cậu ta cũng trở nên thân thiết hơn”.
Cố Lâm vội lên tiếng: “Tiên sinh không cần lo lắng, tôi biết rõ hai anh em họ Trần là loại người nào”.
Hoa Thiệu Đình nửa thật nửa giả “ừ” một tiếng, lại nói: “Bọn họ trách tôi cướp đồ của mình nhưng không có gan đòi về, còn suốt ngày sợ tôi nhổ cỏ tận gốc. Bao nhiêu năm qua, anh em họ cũng chẳng dễ dàng, vừa sợ vừa hận tôi, sống tương đối mệt mỏi”.
Cố Lâm lắc đầu: “Với tính cách đó, bọn họ không thể ngồi lên vị trí chủ nhân”.
Hoa Thiệu Đình cầm mặt dây chuyền lên xem rồi đột nhiên buông tay, di chuyển lên trên, kẹp cổ họng cô. Cố Lâm giật mình, định phản kháng theo bản năng. Tuy nhiên, cô lập tức ép bản thân đứng im bất động.
Hoa Thiệu Đình siết cổ Cố Lâm nhưng không dùng sức. Anh nói bằng ngữ điệu bình thản: “Trên đời này tồn tại ba loại người. Loại thứ nhất, không dám làm chủ. Loại thứ hai phải do anh ta làm chủ. Còn có một loại, là bản thân anh ta biết rõ, lúc nào mới đến lượt mình làm chủ. Năm xưa, Hội trưởng quá cố chọn tôi, không phải vì tôi tàn nhẫn, cũng không phải vì tôi thông minh, mà bởi vì tôi là hạng người thứ ba”.
Anh vẫn không siết mạnh nhưng Cố Lâm chẳng dám hô hấp. Cô miễn cưỡng đứng ở đó, dần cảm thấy khó thở.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, bất chợt buông tay rồi vỗ lên người Cố Lâm, để cô thả lỏng toàn thân: “Trần Phong và Trần Dữ là loại người thứ nhất, cô là loại thứ hai. Nhưng cô còn quá trẻ, người trẻ tuổi thường hay lỗ mãng, liều lĩnh. Không sao cả, tôi hy vọng cô theo tôi, dần dần sẽ học hỏi nhiều điều. Còn bây giờ, Kính Lan Hội vẫn do tôi quyết định. Ở chỗ tôi, chỉ người ngoan ngoãn nghe lời mới không trở thành quân cờ bỏ đi, cô đã rõ chưa?”.
Cố Lâm hít một hơi sâu, lùi lại hai bước mới lên tiếng: “Tôi rõ rồi ạ”.
Hoa Thiệu Đình không nhìn cô. Anh ném chuỗi hạt xuống bàn rồi lại dõi mắt lên tấm bản đồ trên màn hình. Một lúc sau, anh mở miệng: “Bất kể kéo dài bao lâu cũng phải đưa người về. Nếu nhận được tin tức, không ai được phép động vào bọn họ, phải thông báo với tôi ngay”.
“Vâng ạ.”
Cố Lâm quay người đi ra ngoài. Hoa Thiệu Đình khoác áo rời khỏi phòng, nhưng anh ra hiệu bản thân muốn đi dạo quanh.
Cố Lâm đi một đoạn, chợt nghe người đàn ông ở sau lưng nói: “Căn bệnh của tôi sống ngày nào biết ngày ấy, sớm muộn cũng đến lúc cô làm chủ. Cô đừng khiến tôi thất vọng”.
Cố Lâm quay người định giải thích, nhưng anh đã đi theo hướng khác.
Cô dõi theo bóng lưng Hoa tiên sinh hồi lâu. Cô muốn nói với anh, rằng mình khác Trần Phong. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, lại còn quá trẻ, không dám vọng tưởng cái ghế của Hoa tiên sinh. Cố Lâm có nỗi phiền muộn không thể thốt ra lời, đó là sự ghen tuông đố kị mà bất cứ người phụ nữ nào cũng có.
Nhưng Hoa tiên sinh không cho cô cơ hội giải thích.
Hoa Thiệu Đình không đi xa, Hắc Tử vẫn đang cuộn mình ngủ đông trong chiếc hộp của nó. Bên ngoài quả là vô vị, anh lại quay về căn phòng của Bùi Hoan.
Cô không khóa cửa, anh cứ thế đi thẳng vào. Bên trong lạnh lẽo vắng lặng. Nhưng bây giờ, Bùi Hoan hiểu chuyện hơn sáu năm trước, tự mình dọn phòng sạch sẽ gọn gàng.
Trước khi ra ngoài, Bùi Hoan nói với anh đi giải quyết công việc ở công ty quản lý. Thật ra cũng mới hai ngày mà thôi, nhưng Hoa Thiệu Đình cố nghĩ mà vẫn không nhớ buổi sáng hôm đó thức dậy, rốt cuộc anh và cô đã nói chuyện gì.
Mỗi lần Bùi Hoan bỏ đi không một lời từ biệt, anh đều không kịp nói điều gì đó.
Hoa Thiệu Đình mở tủ lấy album ảnh, bên trong có mấy cuốn liền. Lúc bấy giờ là thời đại rửa ảnh nên anh đều lưu giữ mọi tấm ảnh của cô.
Người trên ảnh không biết đến nỗi khổ của nhân gian, dù ở bất cứ dáng vẻ nào cũng vô cùng xinh đẹp. Nhưng con người trước sau cũng trưởng thành, Hoa Thiệu Đình biết rõ điều đó, chỉ là anh không nỡ để cô lớn lên.
Lật giở từng trang ảnh, anh chậm rãi mỉm cười. Nhìn hình ảnh Bùi Hoan năm mười mấy tuổi nhưng Hoa Thiệu Đình lại nghĩ đến bản thân. Trước đây, mọi người đều nói anh sống không quá hai mươi lăm tuổi, thế mà anh vẫn vượt qua, còn được cha nuôi giao cả sản nghiệp. Từ đó, anh dẫn dắt Kính Lan Hội phát triển đến ngày hôm nay. Anh làm Hoa tiên sinh của mọi người, đứng trên đỉnh cao bao nhiêu năm. Những thứ đàn ông cả đời theo đuổi như tiền, quyền, danh lợi, anh không thiếu điều gì.
Đáng tiếc ai có thể hiểu, đến cuối cùng, anh chỉ còn lại mấy cuốn album này. Đây là thứ vướng bận duy nhất mà anh không thể buông xuôi trong cuộc đời.
Sáu năm trước, khi Bùi Hoan bỏ đi, Hoa Thiệu Đình ốm một trận thập tử nhất sinh, một số chú bác đã rút về ở ẩn của bang hội không nhịn được đến khuyên anh, nói Hoa tiên sinh là người sáng suốt, đừng để lại điểm yếu, chuốc phiền phức cho bản thân.
Nhưng anh thích điểm yếu này. Khi một người luôn phải đối mặt với cái chết, còn một chút vương vấn trong lòng cũng là điều đáng mừng.
Hoa Thiệu Đình cầm mấy cuốn album ra khỏi phòng Bùi Hoan. Thành phố Mộc sắp bước vào mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn có tuyết rơi đúng như dự báo thời tiết.
Hoa Thiệu Đình ngước nhìn bầu trời. Đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của năm nay. Anh ôm mấy cuốn album vào lòng, đi nhanh về phòng mình.
Ở đầu hành lang có một bóng hình vẫn đứng yên bất động. Cố Lâm nhìn thấy Hoa tiên sinh đi vào phòng Bùi Hoan, rồi đi ra với tập album trên tay. Cuối cùng, viền mắt cô đỏ hoe.
Tối hôm đó, tuyết rơi rất lớn. Đến sáng hôm sau, cả thành phố Mộc một màu trắng xóa. Trận tuyết kéo dài ba ngày mới ngừng.
Ba ngày sau, tại thành phố Diệp, vùng ven biển cách thành phố Mộc cả ngàn cây số, một chiếc xe ô tô phanh gấp ở cổng Bệnh viện số Hai. Người phụ nữ trên xe bước xuống, gương mặt hốc hác của cô đầy lo lắng. Cô bế một bé gái chạy vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Mới sáu giờ sáng, đường phố thưa thớt vắng lặng, nhưng phòng cấp cứu vẫn chật kín người. Có kẻ uống rượu đánh nhau, đâm chém bị thương ở tay, đứng ở cửa la lối om sòm. Có người đột nhiên sốt cao nên được đưa đi cách ly.
Bùi Hoan không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy người đang ồn ào ở ngoài cửa, bế Sênh Sênh lao đến chỗ khám bệnh. Bác sĩ trực ban nhìn thấy bệnh nhân là trẻ em liền tỏ ra ngán ngẩm. Bọn trẻ phần lớn chẳng bị làm sao, toàn là người nhà lo lắng quá đáng. Anh ta hỏi bằng một giọng mất kiên nhẫn: “Đứa trẻ làm sao vậy? Bị sốt hay đi ngoài?”.
“Bệnh tim đột phát.” Bùi Hoan buông lỏng cánh tay, bé gái trong lòng cô khó thở, đôi môi tím tái. Bùi Hoan sốt ruột đến mức không biết giải thích thế nào, cô chỉ nói: “Chúng tôi vừa đến thành phố Diệp, con bé bị phát bệnh ở trên đường… Tôi không mang loại thuốc nó thường dùng nên…”.
Cô còn chưa nói hết câu, bác sĩ trực ban lập tức chạy ra ngoài gọi người.
Nhìn thấy bọn họ đẩy Sênh Sênh đi, Bùi Hoan mới nhẹ nhõm đôi chút. Toàn thân cô mềm nhũn, thả người ngồi xuống ghế.
Trong chuyến đi này, hai mẹ con cô di chuyển qua nhiều thành phố, cuối cùng tới thành phố Diệp ở xa nhất về phía bắc. Mấy ngày qua, hai mẹ con không được nghỉ ngơi tử tế. Sênh Sênh rất ngoan, khi cô hỏi con bé, nó không bao giờ nói mình mệt. Bùi Hoan không để ý nên cứ lái xe đi tiếp trong thời tiết giá lạnh, không ngờ cuối cùng lại khiến con bé phát bệnh.
Bùi Hoan vô cùng ân hận, thầm cầu nguyện Sênh Sênh không việc gì. Một lúc sau, bác sĩ đi ra ngoài, hỏi cô: “Cô là mẹ của con bé?”.
Bùi Hoan đứng dậy, gật đầu: “Con gái tôi thế nào rồi?”.
Bác sĩ chau mày: “Không sao, con bé đang dùng ống thở oxy. Đúng rồi, cô có bệnh sử không?”.
Bùi Hoan ngây ra vài giây, lắc đầu: “Tôi không có, nhưng…”.
“Ờ, bố bị phải không? Thế thì từ lúc sinh con, cô đã biết tình hình của nó rồi chứ? Căn bệnh này không thể trì hoãn, lần này tuy không sao, nhưng từ triệu chứng phát bệnh của con bé, chúng tôi thấy tình hình không mấy lạc quan. Cô hãy suy nghĩ kỹ, lát nữa đi làm thủ tục nhập viện cho con bé đi.”
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý. Cô cầm một đống phiếu đi thanh toán, cuối cùng quay lại chỗ Sênh Sênh. Sắc mặt con bé ở dưới ống thở oxy đã đỡ hơn nhiều, nó giơ tay đòi cô ôm.
Bùi Hoan cúi người ôm con gái, hôn lên gương mặt nhỏ của nó. Cô bảo con gái đừng sợ hãi, đợi một lát nữa sẽ ổn. Sênh Sênh ngoan ngoãn vâng lời, im lặng nhìn cô.
Bùi Hoan ở với con gái một lúc, thấy bên ngoài bắt đầu đông người đi lại, cô liền chạy đi hỏi thăm về vấn đề nhập viện.
Đây là Bệnh viện số Hai của thành phố Diệp. Còn một tuần nữa là tết Âm lịch nhưng người đến khám bệnh vẫn không giảm chút nào. Đặc biệt, tại các bệnh viện lớn, thứ thiếu thốn nhất chính là giường bệnh. Bây giờ hai mẹ con Bùi Hoan đột nhiên muốn nhập viện, kiếm giường bệnh còn khó hơn lên trời.
Bùi Hoan đi theo y tá trưởng phụ trách sắp xếp giường bệnh một lúc, nói hết nước hết cái nhưng đối phương vẫn không chịu gật đầu. Thật ra, chuyện này không phải không có cách, chỉ là cô vừa đến thành phố Diệp, lạ nước lạ cái, chẳng quen biết ai. Cô chỉ có thể kể con mình đáng thương thế nào để đổi lấy lòng trắc ẩn của đối phương. Nhưng cô y tá ngày ngày gặp phải vô số tình cảnh tương tự, bệnh nhân nặng hơn Sênh Sênh cũng rất nhiều nên không hề dao động.
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, chẳng biết làm thế nào nên chỉ còn cách cứ bám lấy y tá trưởng. Đối phương chau mày: “Cô không phải người bản địa đúng không? Một mình đưa con đến đây? Hay là cô đi bệnh viện khác hỏi xem sao. Chỗ chúng tôi hết giường rồi, cô không thấy bao nhiêu người phải nằm ra cả hành lang à?”.
“Chúng tôi vừa mới đến nơi này, không thông đường thuộc lối. Bây giờ mà đi tìm bệnh viện khác, ngộ ngỡ con gái tôi phát bệnh trên đường…” Bùi Hoan thật sự không dám nghĩ đến điều đó.
Cả cuộc đời cô chưa từng trải qua tình huống ngày. Năm xưa dù thảm hại và khổ sở đến mấy cũng chỉ có một mình cô, nghiến răng chịu đựng là có thể vượt qua. Bây giờ vì Sênh Sênh, cô chẳng cần giữ thể diện nhưng không biết cầu cứu ai.
Bệnh của Sênh Sênh không phải căn bệnh bình thường, không thể kéo dài thời gian. Bùi Hoan sốt ruột đến mức viền mắt ngân ngấn nước. Đằng sau đột nhiên có người đi tới vỗ nhẽ vai cô.
Bùi Hoan miễn cưỡng quay người. Đối phương là một người đàn ông xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Anh ta đeo cặp kính trắng dày, mái tóc lòa xòa, mặc áo khoác nhưng như đồ ở nhà. Anh ta nhìn cô chăm chú, đồng thời ngượng ngùng mở miệng: “À… tôi cảm thấy cô rất giống nên muốn hỏi, cô có phải là…”.
Bùi Hoan hiểu ý anh ta, vội cúi thấp đầu: “Anh nhận nhầm người rồi”.
Anh ta cười nói: “Cô chính là diễn viên Bùi Hoan, tôi có thể khẳng định điều đó. Tôi đã xem hết những phim cô đóng nên không thể nhận nhầm người. Tôi là khán giả hâm mộ cô. Tôi không mang theo sổ, hay là cô ký tên lên áo tôi có được không?”.
Bùi Hoan làm gì có thời gian ứng phó với anh ta. Cô vừa bực bội vừa sốt ruột, giơ tay ra hiệu người đàn ông kia nói nhỏ lại, đồng thời tìm kính râm đeo lên mắt, quay người bỏ đi. Tuy nhiên, anh ta không chịu buông tha, vừa đi theo cô vừa lên tiếng: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Báo chí nói cô đã bị “đóng băng”, có lẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi biết cô gặp khó khăn, bằng không cô cũng chẳng đến tận nơi này. Tôi… tôi luôn yêu thích diễn xuất của cô… Tôi không có ác ý đâu, cô có thể ký tặng tôi không? Tôi tuyệt đối không nói cho người khác biết”.
Bùi Hoan phủ nhận: “Tôi đã bảo anh nhận nhầm người rồi mà”.
“Không thể nào. Đợt trước có bộ Thời gian không gặp do cô đóng, tôi đợi mấy tuần liền nhưng nó ngừng phát sóng. Bọn họ nói do cô đắc tội người khác… Tôi không tin, chắc chắn cô gặp khó khăn đúng không?” Người đàn ông gãi đầu, đột nhiên đi lên chắn trước Bùi Hoan: “Có phải người nhà cô bị ốm nên cô cần tìm giường bệnh? Trước kia mẹ tôi làm y tá ở bệnh viện này nên quen biết khá nhiều… Tôi sẽ giúp cô đi hỏi bọn họ xem sao”.
Bùi Hoan dừng bước, hỏi xem đối phương thật sự có thể giúp đỡ, cô sẽ đi rút tiền cảm tạ anh ta. Người đàn ông lắc đầu: “Hả? Tôi không cần tiền. Cô cứ đợi ở đây, tôi sẽ đi hỏi liền. Khi nào xong việc, cô ký tặng tôi là được. Tôi chỉ cần chữ ký của cô thôi”.
Ông trời không bao giờ dồn con người vào bước đường cùng. Sau đó, Bùi Hoan biết được người đàn ông này tên Thẩm Minh. May nhờ Thẩm Minh có lòng tốt giúp đỡ, lại nhờ mối quan hệ của mẹ anh ta, cuối cùng Sênh Sênh cũng được sắp xếp giường bệnh. Tuy nhiên, ngày đầu tiên con bé vẫn phải nằm tạm ngoài hành lang.
Mẹ Thẩm Minh cũng đang nằm viện, ở tầng trên.
“Bố tôi mất sớm. Sau khi về hưu, mẹ tôi bị mắc chứng Alzheimer[1], thêm vào đó là bệnh tắc mạch máu não. Thời gian này, tôi phải đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.”
[1] Alzheimer: Bệnh đãng trí của người già.
Thẩm Minh xách một cặp lồng giữ nhiệt xuống tầng dưới gặp Bùi Hoan. Anh ta rất thật thà, Bùi Hoan muốn cảm ơn anh ta, cho tiền nhưng anh ta không chịu nhận. Cuối cùng, Bùi Hoan hết cách, đành mượn bút ký tặng anh ta. Thẩm Minh mừng rỡ, gấp tờ giấy cất giữ cẩn thận như bảo bối. Sênh Sênh phải tiến hành một loạt kiểm tra, lấy máu. Thấy con bé sợ hãi, Thẩm Minh còn giúp Bùi Hoan dỗ Sênh Sênh.
Mẹ Thẩm Minh nằm viện suốt, thành ra các y tá trong bệnh viện đều quen biết anh ta, thường trò chuyện trêu chọc anh ta. Bùi Hoan không trang điểm, mấy ngày đi đường liên tục, khiến cô vô cùng tiều tụy, nên chẳng ai nhận ra. Bùi Hoan đề nghị Thẩm Minh kín miệng giúp cô, anh ta quả nhiên không hề ăn nói bừa bãi.
Buổi tối, đút hết bát cơm cho Sênh Sênh, Bùi Hoan mệt đến độ không buồn nhúc nhích. Cả ngày bận rộn quên cả ăn uống, bây giờ bụng cô trống rỗng. Trên hành lang người đi đi lại lại, nói chuyện ồn ào, khó khăn lắm cô mới có thể dỗ Sênh Sênh ngủ.
Gần đến tết Âm lịch, dưới mái hiên của mỗi hộ gia đình đều treo đèn lồng, nhưng bầu không khí hết sức căng thẳng. Tùy Viễn đợi ở ngoài Hải Đường Các, trên hành lang thấp thoáng vô số bóng người.
Hoa tiên sinh nổi giận, Lan Phường rơi vào tình trạng nơm nớp bất an, trong bang hội không ai dám nói nhăng nói cuội. Tất cả tựa như quay về sáu năm trước, thời điểm buổi tối Bùi Hoan xảy ra chuyện.
Cố Lâm từ phòng Hoa tiên sinh đi ra ngoài, lên tiếng với Tùy Viễn: “Tiên sinh nói không sao, hôm nay không cần kiểm tra, bảo anh về trước đi”.
“Đừng coi tôi là thằng ngốc, hôm nay Hoa tiên sinh động thủ với tên thiếu gia họ Tưởng, sao có thể yên lành chứ?”.
Cố Lâm nháy mắt ra hiệu, tiến lại gần mới nói nhỏ: “Trên đường về, tiên sinh hơi khó chịu trong người, tôi đã cho tiên sinh uống thuốc, bây giờ đúng là đỡ hơn rồi. Tiên sinh không chịu cho anh khám, anh đợi ở đây cũng vô dụng”.
Thấy Cố Lâm chuẩn bị quay về, Tùy Viễn kéo cô đi tới chỗ xa hơn mới lên tiếng hỏi: “Cô nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự dưng xuất hiện một đứa nhỏ? Cô còn không biết tính Hoa tiên sinh hay sao? Đừng bao giờ nhắc đến đứa trẻ trước mặt anh ta, việc gì cô phải kiếm chuyện khiêu khích anh ta?”.
“Nhưng đứa trẻ là con của Tam tiểu thư, ai dám che giấu? Là Trần Phong tình cờ phát hiện, anh ta cảm thấy bất thường nên đi điều tra. Bùi Hoan từng sinh một đứa con, để che mắt thiên hạ nên gửi ở trại trẻ mồ côi. Chị ta và Tưởng Duy Thành thường đi thăm nom, còn viện trợ cho trại trẻ đó. Tuy nhiên, chị ta chưa bao giờ nhắc với tiên sinh chuyện này.” Cố Lâm giải thích, “Chị ta sợ tiên sinh biết được sẽ xử lý đứa nhỏ”.
Tùy Viễn chau mày: “Nhưng Trần Phong dựa vào cái gì dám khẳng định đứa trẻ là con của Tưởng Duy Thành? Tam tiểu thư và anh ta đã kết hôn, nếu đứa nhỏ là con anh ta, Tưởng gia điên hay sao mà để ở trại trẻ mồ côi?”.
Cố Lâm lạnh lùng “hừ” một tiếng, vài giây sau mới mở miệng: “Vì vậy, tiên sinh mới không tin. Nhưng hôm nay gặp Tưởng Duy Thành, anh ta thừa nhận đó là con mình. Anh ta nói, Tưởng gia vốn không nhận Bùi Hoan làm con dâu. Thêm vào đó, chị ta lại đẻ con gái nên mẹ anh ta không cho nuôi ở nhà”.
Tùy Viễn tròn mắt, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Vậy… Hoa tiên sinh chắc tức đến phát điên mất, anh ta đối với Tam tiểu thư…” Tùy Viễn chấn động đến mức lắp bắp, “Năm xưa, hai người từng suýt có một đứa con. Hoa tiên sinh không nỡ để Bùi Hoan sinh ra, sợ cô ấy sau này chịu khổ. Anh ta vì nguyên nhân đó nên do dự rất lâu, không ngờ sau lại xảy ra chuyện”.
Cố Lâm làm động tác “suỵt” với Tùy Viễn, ngó nghiêng xung quanh mới nhắc nhở anh: “Anh không muốn sống nữa à?”.
Tùy Viễn ngậm miệng. Nhận ra Cố Lâm đã biết rõ nội tình, anh lại hỏi: “Ai nói với cô?”.
“Trần Phong nói cho tôi biết sự thật. Năm xưa Hoa tiên sinh không chịu giữ đứa bé nên sai người đưa Tam tiểu thư đi phá thai. Vì chuyện này, Tam tiểu thư mới rời khỏi Lan Phường, kết hôn với Tưởng Duy Thành.” Dù tâm địa tàn nhẫn, nhưng dù sao Cố Lâm cũng chỉ là phụ nữ, sự thật này khiến cô cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, giọng nói ngày càng nhỏ dần: “Tôi biết cả rồi… Vì vậy, tôi có thể xác định, Hoa tiên sinh không cho bất cứ ai sinh con, dù đó là Tam tiểu thư cũng không được”.
Tùy Viễn ngập ngừng, anh biết không thể nói rõ sự việc với Cố Lâm, cuối cùng quyết định đi thẳng vào phòng Hoa Thiệu Đình. Cố Lâm ngăn anh, hai người giằng co một lúc, người ở bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: “Được rồi, cho Tùy Viễn vào đi”.
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, Hoa Thiệu Đình nằm ngả người trên chiếc ghế mây, một tay che mắt. Biết mắt anh khó chịu. Tùy Viễn chẳng nói chẳng rằng liền kéo tay anh ra để xem xét. Hoa Thiệu Đình để mặc Tùy Viễn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, Tùy Viễn cho gọi bác sĩ nhãn khoa vào kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận là: “Tác động bên ngoài khiến võng mạc bị bong, phải lập tức làm phẫu thuật phục hồi vị trí, cứ trì hoãn sẽ có nguy cơ bị mù hoàn toàn”.
“Tôi mặc kệ bây giờ anh định làm gì, tôi là bác sĩ, anh phải nghe tôi.” Tùy Viễn lạnh mặt, không muốn tốn nước bọt với Hoa Thiệu Đình. Là chủ nhân của Lan Phường, Hoa Thiệu Đình có đại cục của anh, có tính toán của anh. Tùy Viễn ngược lại không bận tâm đến điều đó, anh ta là bác sĩ, việc cần làm là nhanh chóng nghĩ cách chữa trị mắt trái cho bệnh nhân của mình.
Hoa Thiệu Đình trầm tĩnh một cách kỳ lạ, lần đầu tiên không đuổi Tùy Viễn ra ngoài. Nghe các bác sĩ lên kế hoạch phẫu thuật, anh nói: “Được, mọi người cứ chuẩn bị đi”.
Đến khi người ở trong phòng lui ra hết, Tùy Viễn mới cảm thấy có điều bất thường, tự động ở lại hỏi Hoa Thiệu Đình: “Anh sao vậy?”.
Một bên mắt của Hoa Thiệu Đình đã được dùng miếng gạc che đi, tránh ánh sáng chiếu vào. Bộ dạng của anh vẫn như bình thường, anh cười nói: “Hôm nay tôi hơi mệt, chẳng buồn tranh cãi với cậu. Nếu cậu không ngại phiền phức, muốn chữa trị thì cứ làm đi”.
Tùy Viễn có chút nghi ngờ, đi đến hỏi anh: “Tưởng Duy Thành không cho anh đuổi theo Tam tiểu thư, để tránh cả hai cùng bị tổn thương. Bây giờ phát triển đến mức đường cao tốc bị phong tỏa. Người đã bỏ đi rồi, đuổi theo cũng không kịp. Anh đừng nói với tôi, anh không hề tức giận đấy nhé”.
“Làm gì có khả năng đó.” Hoa Thiệu Đình lười nhác giơ tay lấy ấm trà rót vào cốc, “Chắc cậu cũng biết, chỉ cần là đàn ông, nghe thấy tin này, không thể không tức giận.” Anh cầm cốc trà, tựa vào thành ghế, ra hiệu Tùy Viễn cứ tự nhiên.
Tùy Viễn đành tự đi rót trà. Anh nhìn Hoa Thiệu Đình: “Ý tôi là, con người anh bá đạo, lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy, không tức chết là may rồi. Tuy nhiên…”.
Hoa Thiệu Đình vừa vặn tiếp lời: “Chắc cậu cũng cảm thấy chuyện này khó tin. Tôi chẳng để Tưởng Duy Thành vào mắt, cậu ta cũng căm ghét tôi. Hôm nay vì muốn ép tôi, cậu ta bất chấp thủ đoạn, nhưng lời nói của cậu ta chẳng đáng tin chút nào”.
Tùy Viễn cảm thấy mù mịt. Bầu không khí trầm lặng trong giây lát, cả hai đều không lên tiếng. Cho tới khi cốc trà nguội lạnh, Tùy Viễn mới nói nhỏ: “Nhưng chúng ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng sáu năm trước, con của anh và Tam tiểu thư đúng là không còn nữa”.
Hoa Thiệu Đình ho khù khụ, Tùy Viễn vội bảo anh giữ bình tĩnh. Một lúc sau, Hoa Thiệu Đình mới dứt cơn ho, lắc đầu: “Vì vậy, tôi mới muốn cô ấy quay về… Ít nhất cô ấy cũng nên nói cho tôi biết, đứa bé ở trại trẻ mồ côi là thế nào. Chuyện Bùi Bùi kết hôn với người khác, tôi cho qua, nhưng không có nghĩa tôi không có giới hạn đối với cô ấy. Tôi đã nói rồi, trong cuộc đời này, cô ấy cần hiểu rõ, cô ấy là người của ai”.
Biết khuyên nhủ người khác không phải là sở trường của mình, Tùy Viễn đành ép Hoa Thiệu Đình uống thuốc, đỡ anh lên giường nằm: “Anh đừng bực tức nữa”.
Ban đầu, khi Trần Phong và Cố Lâm hốt hoảng vào báo cáo, Tam tiểu thư có khả năng từng sinh một đứa con, Hoa Thiệu Đình không mấy bận tâm.
Anh cho rằng Bùi Hoan lét lút nhận con nuôi. Anh biết trong lòng cô có khúc mắc, luôn cảm thấy bọn họ đã tạo nghiệp chướng. Vì vậy, cô muốn nhận nuôi trẻ mồ côi cũng chẳng sao.
Nhưng Bùi Hoan bỗng dưng bỏ trốn.
Cố Lâm sai người đi điều tra. Tuy nhiên, hồ sơ của tổ chức phúc lợi được bảo mật nghiêm ngặt. Hộ khẩu của bọn trẻ đều thống nhất thuộc trại trẻ mồ côi, không có ngoại lệ. Hơn nữa, bọn trẻ ở nơi này lai lịch thường không rõ ràng. Mọi người chỉ biết có bé gái tên Sênh Sênh, năm nay chừng bốn năm tuổi, ngày sinh không thể xác định. Sinh nhật của bọn trẻ chính là ngày chúng xuất hiện ở trại trẻ mồ côi, ngay cả Viện trưởng cũng chẳng biết rõ ngày sinh chính xác của chúng.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, kể từ khi Huệ Sinh thu nhận đứa bé này, Bùi Hoan hễ rảnh rỗi là có mặt. Tưởng Duy Thành cũng thỉnh thoảng đến thăm. Nhờ bọn họ, Huệ Sinh trở thành trại trẻ mồ côi có cơ sở vật chất tốt nhất thành phố Mộc.
Nếu không phải là con ruột, việc gì Bùi Hoan vừa nghe phong thanh tin tức đã vội vã bỏ trốn. Cô sợ hãi điều gì chứ?
Tùy Viễn điều chỉnh ngọn đèn tối đi, lại lên tiếng: “Anh nên nói với Tam tiểu thư chuyện bên Tây Uyển. Nếu anh sớm hé miệng, cô ấy cũng không đến nỗi hận anh như vậy”.
Hoa Thiệu Đình vẫn nhắm mắt, lắc đầu: “Không được, tôi hiểu rõ tính cô ấy, bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng thực ra nội tâm vẫn chỉ là đứa trẻ… Nếu biết sự thật, cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó cũng không biết chừng”. Anh gượng cười: “Tôi đâu nỡ lòng thấy cô ấy suy sụp”.
Tùy Viễn lặng thinh. Sau đó, anh bảo người đưa máy móc vào phòng. Anh vừa chuẩn bị kiểm tra vừa hỏi Hoa Thiệu Đình: “Có một điều tôi muốn hỏi từ lâu, anh nhìn người chuẩn có tiếng, vậy anh có biết mình có tật xấu gì hay không?”.
Hoa Thiệu Đình bị chọc cười: “Rất nhiều. Nhưng thông thường khi ý thức được điều đó, tôi sẽ cố gắng khiến người xung quanh thích ứng với tật xấu của tôi”.
Tùy Viễn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Đúng thế, vì vậy nên tật xấu lớn nhất của anh chính là luôn không nhìn nhận sai trái của bản thân. Ngoài ra, anh còn đặc biệt tự cao tự đại”.
Sau khi kiểm tra xong, Tùy Viễn ném tập kết quả vào người Hoa Thiệu Đình: “Nào, thử đoán xem Hoa tiên sinh vĩ đại có thể sống được bao lâu?”.
Hoa Thiệu Đình tỏ ra bình thản: “Đây là việc của cậu, cậu phải nghĩ cách, tôi không cần bận tâm”.
Tùy Viễn tức đến mức muốn thụi anh một phát nhưng cố nhẫn nhịn: “Tôi không đùa với anh đâu đấy. Anh nghe đây, đừng tưởng ai gặp anh cũng như gặp ma quỷ nên anh thật sự nghĩ bản thân có thể làm bất cứ chuyện gì. Người đặt một chân vào quan tài còn giả bộ làm anh hùng. Anh định giấu Tam tiểu thư đến hết đời à? Nhưng anh có nghĩ, anh chết rồi, sớm muộn cô ấy cũng biết sự thật. Anh không nghĩ đến tâm trạng của cô ấy hay sao?”.
Hoa Thiệu Đình làm động tác “suỵt” rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Con người không quản nổi chuyện xảy ra sau khi anh ta không còn nữa. Tôi nói rồi, đây là “tài sản” tôi để lại cho cô ấy. Một khi tôi vẫn còn sống, ai dám tiết lộ, tôi sẽ khiến người đó chết trước”.
Tùy Viễn bất lực, nhếch miệng cười: “Được, anh nói thế thì tôi yên tâm rồi”.
Chiếc giường Hoa tiên sinh đang nằm được làm bằng gỗ trắc ngàn năm, điêu khắc hoa văn tinh tế, không hế có vết tích của giường bệnh. Bên trên treo tấm màn màu xanh da trời nhạt, ánh đèn chiếu xuống khiến sắc mặt anh càng nhợt nhạt, dáng vẻ càng trở nên ma mị. Bắt gặp bộ dạng thư thái bất chấp bệnh tật của Hoa Thiệu Đình, Tùy Viễn lẩm bẩm: “Yêu quái già ngàn năm, chết cũng đáng đời”.
Hoa Thiệu Đình coi như không nghe thấy, để mặc Tùy Viễn than vãn.
Tùy Viễn một bụng bực tức mà không được phát tiết. Tinh thần nghề nghiệp dẹp hết sang một bên, anh đi đi lại lại, đá thúng đụng nia.
Hoa Thiệu Đình chau mày: “Dù cậu có dỡ nhà tôi cũng không đồng ý. Còn chưa tìm thấy Bùi Bùi, bây giờ tôi không thể tiến hành phẫu thuật”.
Tùy Viễn bắt đầu lải nhải, một khi bị suy tim chỉ có thể thay quả tim mới. Đến lúc đó, rủi ro càng lớn hơn, nếu gặp phải bất trắc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hoa Thiệu Đình coi anh ta như không tồn tại. Nằm nghỉ một lúc, anh lại xuống giường bật máy tính, mở bản đồ ở quãng đường cao tốc gần nhà chị Kính ra xem.
Tùy Viễn cuối cùng không chịu nổi, hầm hầm bỏ đi. Hoa Thiệu Đình không có ý giữ anh ta. Đợi anh ta đi ra cửa, anh mới mở miệng: “Gọi Cố Lâm vào đây”.
Bắt gặp bộ dạng của Tùy Viễn, Cố Lâm biết Hoa tiên sinh vẫn không chịu làm phẫu thuật. Lúc cô đi vào, Hoa Thiệu Đình đang dán mắt vào màn hình vi tính.
Cố Lâm liếc qua, nói với anh: “Hoa tiên sinh, ngày mai dự báo có tuyết rơi. Phía cảnh sát chắc sẽ viện cớ tuyết lớn để phong tỏa đường. Đường cao tốc nhanh nhất cũng phải ngày kia mới thông”.
Hoa Thiệu Đình cầm chuỗi hạt trầm hương theo thói quen, anh ra hiệu cho cô ghi lại lời căn dặn của mình: “Không cần người của thành phố Mộc đích thân đuổi theo. Cô hãy bảo các phân đường chủ dừng mọi công việc trong tay, tôi sẽ không truy cứu tổn thất. Hãy chia nhau tìm, khi nào tìm thấy Tam tiểu thư mới thôi”.
Cố Lâm ngẫm nghĩ vài giây rồi nhắc nhở anh: “Tiên sinh, chỉ e đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lần này, Tam tiểu thư dẫn theo đứa trẻ bỏ trốn, chắn chắn sẽ tìm cách tránh tai mắt của chúng ta. Đặc biệt, không ai biết Tam tiểu thư định đi nơi nào. Phạm vi rộng lớn, chúng ta phải điều động rất nhiều nhân lực. Hơn nữa, sắp đến tết Âm lịch, mọi người cũng muốn nhanh chóng giải phóng hàng trong tay…”.
Hoa Thiệu Đình im lặng nhìn cô. Vòng hạt trầm hương trên tay anh là hàng thượng đẳng, nhẵn bóng, tỏa ra hương thơm như có như không.
Ngửi thấy mùi trầm hương của anh, Cố Lâm liền im bặt.
Hoa Thiệu Đình nói rành rọt từng từ một: “Tôi sẽ chịu mọi tổn thất”.
“Nhưng thưa tiên sinh… Tôi muốn nói một câu thật lòng, mong tiên sinh đừng giận. Tiên sinh làm vậy e rằng sẽ khiến mọi người oán trách. Anh em ở các địa phương sống thoải mái chứ không nhiều phép tắc như thành phố Mộc. Bây giờ là giai đoạn quan trọng trong năm, tiên sinh bảo bọn họ ngừng việc làm ăn, trong lòng bọn họ chắc chắn không vui. Hơn nữa… lại vì Tam tiểu thư…”
“Cố Lâm, trong vòng hai năm tới, tôi sẽ giao bang hội cho cô. Nguyên nhân không phải vì cô thông minh, mà bởi vì cô nghe lời.” Hoa Thiệu Đình ngắt lời cô, “Xung quanh tôi có quá nhiều kẻ thông minh, nhưng người nghe lời thì rất ít”.
Cố Lâm gật đầu, nói nhỏ: “Vâng, thưa tiên sinh”.
Hoa Thiệu Đình giơ tay ra hiệu cho cô tiến lại gần, Cố Lâm lập tức làm theo. Anh quan sát mặt dây chuyền san hô đỏ cô đeo trên ngực, cất giọng từ tốn: “Thời gian này, có nhiều việc cần cô và Trần Phong phối hợp, chắc cô và cậu ta cũng trở nên thân thiết hơn”.
Cố Lâm vội lên tiếng: “Tiên sinh không cần lo lắng, tôi biết rõ hai anh em họ Trần là loại người nào”.
Hoa Thiệu Đình nửa thật nửa giả “ừ” một tiếng, lại nói: “Bọn họ trách tôi cướp đồ của mình nhưng không có gan đòi về, còn suốt ngày sợ tôi nhổ cỏ tận gốc. Bao nhiêu năm qua, anh em họ cũng chẳng dễ dàng, vừa sợ vừa hận tôi, sống tương đối mệt mỏi”.
Cố Lâm lắc đầu: “Với tính cách đó, bọn họ không thể ngồi lên vị trí chủ nhân”.
Hoa Thiệu Đình cầm mặt dây chuyền lên xem rồi đột nhiên buông tay, di chuyển lên trên, kẹp cổ họng cô. Cố Lâm giật mình, định phản kháng theo bản năng. Tuy nhiên, cô lập tức ép bản thân đứng im bất động.
Hoa Thiệu Đình siết cổ Cố Lâm nhưng không dùng sức. Anh nói bằng ngữ điệu bình thản: “Trên đời này tồn tại ba loại người. Loại thứ nhất, không dám làm chủ. Loại thứ hai phải do anh ta làm chủ. Còn có một loại, là bản thân anh ta biết rõ, lúc nào mới đến lượt mình làm chủ. Năm xưa, Hội trưởng quá cố chọn tôi, không phải vì tôi tàn nhẫn, cũng không phải vì tôi thông minh, mà bởi vì tôi là hạng người thứ ba”.
Anh vẫn không siết mạnh nhưng Cố Lâm chẳng dám hô hấp. Cô miễn cưỡng đứng ở đó, dần cảm thấy khó thở.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, bất chợt buông tay rồi vỗ lên người Cố Lâm, để cô thả lỏng toàn thân: “Trần Phong và Trần Dữ là loại người thứ nhất, cô là loại thứ hai. Nhưng cô còn quá trẻ, người trẻ tuổi thường hay lỗ mãng, liều lĩnh. Không sao cả, tôi hy vọng cô theo tôi, dần dần sẽ học hỏi nhiều điều. Còn bây giờ, Kính Lan Hội vẫn do tôi quyết định. Ở chỗ tôi, chỉ người ngoan ngoãn nghe lời mới không trở thành quân cờ bỏ đi, cô đã rõ chưa?”.
Cố Lâm hít một hơi sâu, lùi lại hai bước mới lên tiếng: “Tôi rõ rồi ạ”.
Hoa Thiệu Đình không nhìn cô. Anh ném chuỗi hạt xuống bàn rồi lại dõi mắt lên tấm bản đồ trên màn hình. Một lúc sau, anh mở miệng: “Bất kể kéo dài bao lâu cũng phải đưa người về. Nếu nhận được tin tức, không ai được phép động vào bọn họ, phải thông báo với tôi ngay”.
“Vâng ạ.”
Cố Lâm quay người đi ra ngoài. Hoa Thiệu Đình khoác áo rời khỏi phòng, nhưng anh ra hiệu bản thân muốn đi dạo quanh.
Cố Lâm đi một đoạn, chợt nghe người đàn ông ở sau lưng nói: “Căn bệnh của tôi sống ngày nào biết ngày ấy, sớm muộn cũng đến lúc cô làm chủ. Cô đừng khiến tôi thất vọng”.
Cố Lâm quay người định giải thích, nhưng anh đã đi theo hướng khác.
Cô dõi theo bóng lưng Hoa tiên sinh hồi lâu. Cô muốn nói với anh, rằng mình khác Trần Phong. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, lại còn quá trẻ, không dám vọng tưởng cái ghế của Hoa tiên sinh. Cố Lâm có nỗi phiền muộn không thể thốt ra lời, đó là sự ghen tuông đố kị mà bất cứ người phụ nữ nào cũng có.
Nhưng Hoa tiên sinh không cho cô cơ hội giải thích.
Hoa Thiệu Đình không đi xa, Hắc Tử vẫn đang cuộn mình ngủ đông trong chiếc hộp của nó. Bên ngoài quả là vô vị, anh lại quay về căn phòng của Bùi Hoan.
Cô không khóa cửa, anh cứ thế đi thẳng vào. Bên trong lạnh lẽo vắng lặng. Nhưng bây giờ, Bùi Hoan hiểu chuyện hơn sáu năm trước, tự mình dọn phòng sạch sẽ gọn gàng.
Trước khi ra ngoài, Bùi Hoan nói với anh đi giải quyết công việc ở công ty quản lý. Thật ra cũng mới hai ngày mà thôi, nhưng Hoa Thiệu Đình cố nghĩ mà vẫn không nhớ buổi sáng hôm đó thức dậy, rốt cuộc anh và cô đã nói chuyện gì.
Mỗi lần Bùi Hoan bỏ đi không một lời từ biệt, anh đều không kịp nói điều gì đó.
Hoa Thiệu Đình mở tủ lấy album ảnh, bên trong có mấy cuốn liền. Lúc bấy giờ là thời đại rửa ảnh nên anh đều lưu giữ mọi tấm ảnh của cô.
Người trên ảnh không biết đến nỗi khổ của nhân gian, dù ở bất cứ dáng vẻ nào cũng vô cùng xinh đẹp. Nhưng con người trước sau cũng trưởng thành, Hoa Thiệu Đình biết rõ điều đó, chỉ là anh không nỡ để cô lớn lên.
Lật giở từng trang ảnh, anh chậm rãi mỉm cười. Nhìn hình ảnh Bùi Hoan năm mười mấy tuổi nhưng Hoa Thiệu Đình lại nghĩ đến bản thân. Trước đây, mọi người đều nói anh sống không quá hai mươi lăm tuổi, thế mà anh vẫn vượt qua, còn được cha nuôi giao cả sản nghiệp. Từ đó, anh dẫn dắt Kính Lan Hội phát triển đến ngày hôm nay. Anh làm Hoa tiên sinh của mọi người, đứng trên đỉnh cao bao nhiêu năm. Những thứ đàn ông cả đời theo đuổi như tiền, quyền, danh lợi, anh không thiếu điều gì.
Đáng tiếc ai có thể hiểu, đến cuối cùng, anh chỉ còn lại mấy cuốn album này. Đây là thứ vướng bận duy nhất mà anh không thể buông xuôi trong cuộc đời.
Sáu năm trước, khi Bùi Hoan bỏ đi, Hoa Thiệu Đình ốm một trận thập tử nhất sinh, một số chú bác đã rút về ở ẩn của bang hội không nhịn được đến khuyên anh, nói Hoa tiên sinh là người sáng suốt, đừng để lại điểm yếu, chuốc phiền phức cho bản thân.
Nhưng anh thích điểm yếu này. Khi một người luôn phải đối mặt với cái chết, còn một chút vương vấn trong lòng cũng là điều đáng mừng.
Hoa Thiệu Đình cầm mấy cuốn album ra khỏi phòng Bùi Hoan. Thành phố Mộc sắp bước vào mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn có tuyết rơi đúng như dự báo thời tiết.
Hoa Thiệu Đình ngước nhìn bầu trời. Đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của năm nay. Anh ôm mấy cuốn album vào lòng, đi nhanh về phòng mình.
Ở đầu hành lang có một bóng hình vẫn đứng yên bất động. Cố Lâm nhìn thấy Hoa tiên sinh đi vào phòng Bùi Hoan, rồi đi ra với tập album trên tay. Cuối cùng, viền mắt cô đỏ hoe.
Tối hôm đó, tuyết rơi rất lớn. Đến sáng hôm sau, cả thành phố Mộc một màu trắng xóa. Trận tuyết kéo dài ba ngày mới ngừng.
Ba ngày sau, tại thành phố Diệp, vùng ven biển cách thành phố Mộc cả ngàn cây số, một chiếc xe ô tô phanh gấp ở cổng Bệnh viện số Hai. Người phụ nữ trên xe bước xuống, gương mặt hốc hác của cô đầy lo lắng. Cô bế một bé gái chạy vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Mới sáu giờ sáng, đường phố thưa thớt vắng lặng, nhưng phòng cấp cứu vẫn chật kín người. Có kẻ uống rượu đánh nhau, đâm chém bị thương ở tay, đứng ở cửa la lối om sòm. Có người đột nhiên sốt cao nên được đưa đi cách ly.
Bùi Hoan không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy người đang ồn ào ở ngoài cửa, bế Sênh Sênh lao đến chỗ khám bệnh. Bác sĩ trực ban nhìn thấy bệnh nhân là trẻ em liền tỏ ra ngán ngẩm. Bọn trẻ phần lớn chẳng bị làm sao, toàn là người nhà lo lắng quá đáng. Anh ta hỏi bằng một giọng mất kiên nhẫn: “Đứa trẻ làm sao vậy? Bị sốt hay đi ngoài?”.
“Bệnh tim đột phát.” Bùi Hoan buông lỏng cánh tay, bé gái trong lòng cô khó thở, đôi môi tím tái. Bùi Hoan sốt ruột đến mức không biết giải thích thế nào, cô chỉ nói: “Chúng tôi vừa đến thành phố Diệp, con bé bị phát bệnh ở trên đường… Tôi không mang loại thuốc nó thường dùng nên…”.
Cô còn chưa nói hết câu, bác sĩ trực ban lập tức chạy ra ngoài gọi người.
Nhìn thấy bọn họ đẩy Sênh Sênh đi, Bùi Hoan mới nhẹ nhõm đôi chút. Toàn thân cô mềm nhũn, thả người ngồi xuống ghế.
Trong chuyến đi này, hai mẹ con cô di chuyển qua nhiều thành phố, cuối cùng tới thành phố Diệp ở xa nhất về phía bắc. Mấy ngày qua, hai mẹ con không được nghỉ ngơi tử tế. Sênh Sênh rất ngoan, khi cô hỏi con bé, nó không bao giờ nói mình mệt. Bùi Hoan không để ý nên cứ lái xe đi tiếp trong thời tiết giá lạnh, không ngờ cuối cùng lại khiến con bé phát bệnh.
Bùi Hoan vô cùng ân hận, thầm cầu nguyện Sênh Sênh không việc gì. Một lúc sau, bác sĩ đi ra ngoài, hỏi cô: “Cô là mẹ của con bé?”.
Bùi Hoan đứng dậy, gật đầu: “Con gái tôi thế nào rồi?”.
Bác sĩ chau mày: “Không sao, con bé đang dùng ống thở oxy. Đúng rồi, cô có bệnh sử không?”.
Bùi Hoan ngây ra vài giây, lắc đầu: “Tôi không có, nhưng…”.
“Ờ, bố bị phải không? Thế thì từ lúc sinh con, cô đã biết tình hình của nó rồi chứ? Căn bệnh này không thể trì hoãn, lần này tuy không sao, nhưng từ triệu chứng phát bệnh của con bé, chúng tôi thấy tình hình không mấy lạc quan. Cô hãy suy nghĩ kỹ, lát nữa đi làm thủ tục nhập viện cho con bé đi.”
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý. Cô cầm một đống phiếu đi thanh toán, cuối cùng quay lại chỗ Sênh Sênh. Sắc mặt con bé ở dưới ống thở oxy đã đỡ hơn nhiều, nó giơ tay đòi cô ôm.
Bùi Hoan cúi người ôm con gái, hôn lên gương mặt nhỏ của nó. Cô bảo con gái đừng sợ hãi, đợi một lát nữa sẽ ổn. Sênh Sênh ngoan ngoãn vâng lời, im lặng nhìn cô.
Bùi Hoan ở với con gái một lúc, thấy bên ngoài bắt đầu đông người đi lại, cô liền chạy đi hỏi thăm về vấn đề nhập viện.
Đây là Bệnh viện số Hai của thành phố Diệp. Còn một tuần nữa là tết Âm lịch nhưng người đến khám bệnh vẫn không giảm chút nào. Đặc biệt, tại các bệnh viện lớn, thứ thiếu thốn nhất chính là giường bệnh. Bây giờ hai mẹ con Bùi Hoan đột nhiên muốn nhập viện, kiếm giường bệnh còn khó hơn lên trời.
Bùi Hoan đi theo y tá trưởng phụ trách sắp xếp giường bệnh một lúc, nói hết nước hết cái nhưng đối phương vẫn không chịu gật đầu. Thật ra, chuyện này không phải không có cách, chỉ là cô vừa đến thành phố Diệp, lạ nước lạ cái, chẳng quen biết ai. Cô chỉ có thể kể con mình đáng thương thế nào để đổi lấy lòng trắc ẩn của đối phương. Nhưng cô y tá ngày ngày gặp phải vô số tình cảnh tương tự, bệnh nhân nặng hơn Sênh Sênh cũng rất nhiều nên không hề dao động.
Bùi Hoan vô cùng sốt ruột, chẳng biết làm thế nào nên chỉ còn cách cứ bám lấy y tá trưởng. Đối phương chau mày: “Cô không phải người bản địa đúng không? Một mình đưa con đến đây? Hay là cô đi bệnh viện khác hỏi xem sao. Chỗ chúng tôi hết giường rồi, cô không thấy bao nhiêu người phải nằm ra cả hành lang à?”.
“Chúng tôi vừa mới đến nơi này, không thông đường thuộc lối. Bây giờ mà đi tìm bệnh viện khác, ngộ ngỡ con gái tôi phát bệnh trên đường…” Bùi Hoan thật sự không dám nghĩ đến điều đó.
Cả cuộc đời cô chưa từng trải qua tình huống ngày. Năm xưa dù thảm hại và khổ sở đến mấy cũng chỉ có một mình cô, nghiến răng chịu đựng là có thể vượt qua. Bây giờ vì Sênh Sênh, cô chẳng cần giữ thể diện nhưng không biết cầu cứu ai.
Bệnh của Sênh Sênh không phải căn bệnh bình thường, không thể kéo dài thời gian. Bùi Hoan sốt ruột đến mức viền mắt ngân ngấn nước. Đằng sau đột nhiên có người đi tới vỗ nhẽ vai cô.
Bùi Hoan miễn cưỡng quay người. Đối phương là một người đàn ông xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Anh ta đeo cặp kính trắng dày, mái tóc lòa xòa, mặc áo khoác nhưng như đồ ở nhà. Anh ta nhìn cô chăm chú, đồng thời ngượng ngùng mở miệng: “À… tôi cảm thấy cô rất giống nên muốn hỏi, cô có phải là…”.
Bùi Hoan hiểu ý anh ta, vội cúi thấp đầu: “Anh nhận nhầm người rồi”.
Anh ta cười nói: “Cô chính là diễn viên Bùi Hoan, tôi có thể khẳng định điều đó. Tôi đã xem hết những phim cô đóng nên không thể nhận nhầm người. Tôi là khán giả hâm mộ cô. Tôi không mang theo sổ, hay là cô ký tên lên áo tôi có được không?”.
Bùi Hoan làm gì có thời gian ứng phó với anh ta. Cô vừa bực bội vừa sốt ruột, giơ tay ra hiệu người đàn ông kia nói nhỏ lại, đồng thời tìm kính râm đeo lên mắt, quay người bỏ đi. Tuy nhiên, anh ta không chịu buông tha, vừa đi theo cô vừa lên tiếng: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Báo chí nói cô đã bị “đóng băng”, có lẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi biết cô gặp khó khăn, bằng không cô cũng chẳng đến tận nơi này. Tôi… tôi luôn yêu thích diễn xuất của cô… Tôi không có ác ý đâu, cô có thể ký tặng tôi không? Tôi tuyệt đối không nói cho người khác biết”.
Bùi Hoan phủ nhận: “Tôi đã bảo anh nhận nhầm người rồi mà”.
“Không thể nào. Đợt trước có bộ Thời gian không gặp do cô đóng, tôi đợi mấy tuần liền nhưng nó ngừng phát sóng. Bọn họ nói do cô đắc tội người khác… Tôi không tin, chắc chắn cô gặp khó khăn đúng không?” Người đàn ông gãi đầu, đột nhiên đi lên chắn trước Bùi Hoan: “Có phải người nhà cô bị ốm nên cô cần tìm giường bệnh? Trước kia mẹ tôi làm y tá ở bệnh viện này nên quen biết khá nhiều… Tôi sẽ giúp cô đi hỏi bọn họ xem sao”.
Bùi Hoan dừng bước, hỏi xem đối phương thật sự có thể giúp đỡ, cô sẽ đi rút tiền cảm tạ anh ta. Người đàn ông lắc đầu: “Hả? Tôi không cần tiền. Cô cứ đợi ở đây, tôi sẽ đi hỏi liền. Khi nào xong việc, cô ký tặng tôi là được. Tôi chỉ cần chữ ký của cô thôi”.
Ông trời không bao giờ dồn con người vào bước đường cùng. Sau đó, Bùi Hoan biết được người đàn ông này tên Thẩm Minh. May nhờ Thẩm Minh có lòng tốt giúp đỡ, lại nhờ mối quan hệ của mẹ anh ta, cuối cùng Sênh Sênh cũng được sắp xếp giường bệnh. Tuy nhiên, ngày đầu tiên con bé vẫn phải nằm tạm ngoài hành lang.
Mẹ Thẩm Minh cũng đang nằm viện, ở tầng trên.
“Bố tôi mất sớm. Sau khi về hưu, mẹ tôi bị mắc chứng Alzheimer[1], thêm vào đó là bệnh tắc mạch máu não. Thời gian này, tôi phải đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.”
[1] Alzheimer: Bệnh đãng trí của người già.
Thẩm Minh xách một cặp lồng giữ nhiệt xuống tầng dưới gặp Bùi Hoan. Anh ta rất thật thà, Bùi Hoan muốn cảm ơn anh ta, cho tiền nhưng anh ta không chịu nhận. Cuối cùng, Bùi Hoan hết cách, đành mượn bút ký tặng anh ta. Thẩm Minh mừng rỡ, gấp tờ giấy cất giữ cẩn thận như bảo bối. Sênh Sênh phải tiến hành một loạt kiểm tra, lấy máu. Thấy con bé sợ hãi, Thẩm Minh còn giúp Bùi Hoan dỗ Sênh Sênh.
Mẹ Thẩm Minh nằm viện suốt, thành ra các y tá trong bệnh viện đều quen biết anh ta, thường trò chuyện trêu chọc anh ta. Bùi Hoan không trang điểm, mấy ngày đi đường liên tục, khiến cô vô cùng tiều tụy, nên chẳng ai nhận ra. Bùi Hoan đề nghị Thẩm Minh kín miệng giúp cô, anh ta quả nhiên không hề ăn nói bừa bãi.
Buổi tối, đút hết bát cơm cho Sênh Sênh, Bùi Hoan mệt đến độ không buồn nhúc nhích. Cả ngày bận rộn quên cả ăn uống, bây giờ bụng cô trống rỗng. Trên hành lang người đi đi lại lại, nói chuyện ồn ào, khó khăn lắm cô mới có thể dỗ Sênh Sênh ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.