Chương 15: Cuộc đời thứ hai
Huyền Mặc
15/05/2015
Bùi Hoan ngồi ở ghế bên cạnh, bình nước uống nằm ở đầu hành lang nhưng cô không có sức lực đứng lên đi lấy. Mấy ngày bỏ trốn với tâm trạng lo lắng không yên, cộng thêm sự căng thẳng khi Sênh Sênh đột nhiên phát bệnh khiến cô bây giờ toàn thân rã rời.
Bùi Hoan định ngồi nghỉ năm phút rồi đi lấy nước. Hôm nay, cô không dám rời khỏi Sênh Sênh, thậm chí chẳng để ý đến chuyện đi mua cơm ở tầng dưới. Do quá sốt ruột nên cô không cảm thấy đói. Bùi Hoan tự nhủ, cố gắng vượt qua ngày hôm nay, đợi ngày mai Sênh Sênh chuyển vào phòng bệnh, tình hình sẽ đỡ hơn.
Bùi Hoan còn đang chìm trong suy tư, Thẩm Minh xách thứ gì đó đến tìm cô. Bùi Hoan liếc qua đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ tối, bệnh nhân nằm ở hành lang đã đi ngủ, người nhà cũng không nói chuyện, ngồi bên cạnh đọc báo.
Cô ra hiệu Thẩm Minh ngồi xuống cạnh mình. Anh ta đưa cho cô hộp cơm, trong có đầy đủ thức ăn và rau xanh, vẫn còn nóng hổi. Thẩm Minh cười nói: “Tôi mua ở siêu thị nhỏ phía đối diện. Buổi tối phải trông mẹ, tôi chỉ có thể mua cơm ở ngoài, nhân tiện mang cho cô một phần”.
Thấy Bùi Hoan chỉ nhìn hộp cơm mà không động đậy, anh ta hơi ngượng ngùng: “Chắc cô ăn không quen, ngôi sao các cô cầu kỳ trong cả chuyện cơm nước, hay là…”.
Bùi Hoan cắt ngang lời anh ta: “Không phải, tôi chẳng phải là ngôi sao gì, đó cũng chỉ là một công việc mà thôi”. Cô mở hộp cơm, ngửi mùi thức ăn thơm phức, mới phát hiện mình đói bụng đến mức không còn cảm giác. Bùi Hoan bất giác không thể thốt nên lời, một lúc sau mới nói với Thẩm Minh: “Thật lòng cảm ơn anh”.
Cô cầm đũa cùng anh ta ăn cơm. Đồ ăn nóng hổi vào họng giúp Bùi Hoan lấy lại chút sức lực. Cô đi mua cafe cho hai người. Cốc nóng trong tay khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Minh hết nhìn Sênh Sênh lại quay sang Bùi Hoan, hạ giọng trò chuyện: “Con bé giống cô, chắc chắn là con gái của cô… Tạp chí lá cải đúng là không đáng tin cậy, còn nói cô gả cho nhà giàu”.
Bùi Hoan mỉm cười, lắc đầu: “Anh đừng tin vào báo chí. Anh xem, tôi cũng chỉ là người bình thường. Không có anh, hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào”.
Thẩm Minh tò mò muốn hỏi thăm, nhưng sợ cô không tiện trả lời. Ngập ngừng một lúc, anh ta mới lên tiếng: “Tôi rất hiếu kỳ, muốn hỏi… bố của con bé đâu rồi? Sao chỉ có một mình cô đưa nó tới đây. Không phải cô đang sống ở thành phố Mộc hay sao?”.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm cốc cafe, không lên tiếng. Thẩm Minh khẩn trương, vội xua tay: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì khác. Nếu là chuyện riêng tư khó nói thì thôi”.
Bùi Hoan thở dài, lắc đầu: “Đây là con gái tôi. Tôi lái xe đưa nó đến đây, vừa tới nơi nó liền phát bệnh… Sau này, tôi cũng chưa biết làm thế nào”.
“Cô không định quay về làm việc à?”
“Không, bây giờ tôi chỉ có thể đến đâu hay đến đó, con gái tôi cần được chăm sóc. Tạm thời, tôi sẽ ở lại thành phố Diệp. Đợi tình hình của con bé ổn định, tôi sẽ đi tìm chỗ ở rồi tìm một công việc bình thường.” Bùi Hoan nói rất bình thản. Thấy Thẩm Minh há hốc mồm, cô mỉm cười vỗ vai anh ta: “Được rồi, anh đừng coi tôi là ngôi sao nữa. Tôi không có nhà, cũng chẳng có cha mẹ, chỉ có mỗi con gái nương tựa lẫn nhau. Tôi còn phải nghĩ cách duy trì cuộc sống nữa. Sau khi nộp khoản đặt cọc cho bệnh viện, chắc tôi chẳng đủ tiền thuê nhà ấy chứ”.
Cô thẳng thắn tâm sự để đối phương biết cô bây giờ còn không bằng người bình thường. Đúng lúc này, Sênh Sênh xoay người, Bùi Hoan liền đắp chăn cho con bé. Thẩm Minh ngồi bên cạnh ngập ngừng một lúc, đợi cô ngồi về vị trí mới ấp úng: “Có chuyện này… Thật ra, nhà tôi có chỗ ở, nhưng chắc không thích hợp… Nếu cô không thể xoay xở thì hãy cùng con gái ở tạm chỗ tôi trước”.
Bùi Hoan im lặng. Người đàn ông này đúng là ngốc nghếch thật thà, cô không nghi ngờ anh ta có ý đồ khác. Nhưng dù sao cũng vừa mới quen biết, cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần đâu, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết báo đáp anh thế nào”.
Thẩm Minh vội xua tay, nói nhỏ: “Tôi không phải người xấu, không tin cô cứ đi hỏi mọi người, nhân viên ở bệnh viện này đều quen biết mẹ tôi. Nhà tôi ở đường Hồng Diệp. À chắc cô không biết, từ nơi này đi qua ngã tư rồi rẽ trái, đi thêm hai cột đèn xanh đèn đỏ nữa là tới nơi. Nhà tôi gần Bệnh viện số Hai, đi bộ mất tầm mười phút. Bố tôi để lại một căn nhà nhỏ, chúng tôi mở hiệu sách ở tầng một, cũng chẳng có khách mấy, mở cho vui ấy mà… Tầng hai và tầng ba đều có thể ở, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con tôi. Mẹ tôi lại nằm viện suốt nên hai tầng để trống ấy mà”.
“Sao anh không cho thuê? Đây là khu vực nội thành, vị trí cũng khá được. Tôi nghe nói giá nhà đất ở thành phố Diệp rất đắt đỏ, chắc có thể cho thuê với giá cao.”
Thẩm Minh nhún vai bất lực, chỉ tay lên tầng trên: “Cô chưa bao giờ chăm sóc người già bị mắc bệnh đãng trí nên không biết đâu. Tiền viện phí đắt đỏ nên khi nào mẹ tôi đỡ một chút, tôi liền đưa bà về nhà. Có điều, mẹ tôi lúc tỉnh táo lúc không. Tôi từng thử cho thuê mấy tháng, khách trọ đều bị bà mắng chửi, cuối cùng bỏ đi hết. Lúc hồ đồ, mẹ tôi chuyện gì cũng có thể làm ra. Người ta bỏ tiền thuê nhà, ai mà chịu nổi. Cũng chính vì điều này mà bạn gái cũ đã nói lời chia tay với tôi”.
Cảm thấy cuộc sống của Thẩm Minh cũng không dễ dàng, Bùi Hoan an ủi anh ta: “Anh rất hiếu thảo, trong thâm tâm, mẹ anh chắc cũng hiểu rõ”.
Anh ta lại vò đầu theo thói quen rồi đứng dậy chuẩn bị lên tầng trên. Trước khi đi, Thẩm Minh còn khuyên Bùi Hoan suy nghĩ lại, nếu đồng ý cứ nói thẳng với anh ta: “Dù sao, thời gian này mẹ tôi cũng nằm viện, bình thường tôi đều ở đây, hiệu sách chẳng có người trông nom, nhà cửa cũng bỏ không”.
Bùi Hoan nói sẽ cân nhắc. Cô tựa vào bờ tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết bao lâu sau, Sênh Sênh đột nhiên gọi cô. Bùi Hoan liền ngồi thẳng người, quay sang con bé: “Sao thế? Con khó chịu ở đâu à?”.
Sênh Sênh lắc đầu, giơ tay đòi ôm Bùi Hoan. Cô cúi thấp người, để mặt con bé áp vào mặt mình.
Sênh Sênh thì thầm: “Mẹ không có chỗ ngủ à? Mẹ lên giường Sênh Sênh ngủ đi”.
Nước mắt trào khóe mi nhưng Bùi Hoan không dám để con gái nhìn thấy. Cô nhanh chóng giơ tay lau rồi vỗ đầu an ủi nó: “Sênh Sênh là bảo bối của mẹ, mẹ sao cũng được, chỉ cần bảo bối mạnh khỏe”.
Sênh Sênh sụt sùi, ôm cổ cô nói đều là lỗi của nó, bởi vì nó ốm mãi không khỏi. Bùi Hoan vỗ về, bảo con bé đừng sợ hãi, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế là sẽ khỏi bệnh. Cuối cùng, cô nói: “Con ngoan, mau ngủ một giấc đi, đừng làm mẹ lo lắng”.
Sênh Sênh giơ tay lau nước mắt cho cô, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt, nói nhỏ: “Sau này, hai mẹ con mình đừng khóc nữa mẹ nhé!”.
Đây là quá trình trưởng thành mà con người buộc phải trải qua, gạt bỏ hết lớp vỏ bọc phù phiếm và hư danh để đối mặt với cuộc sống.
Rơi vào hoàn cảnh này nhưng Bùi Hoan không oán trách một ai. Dù sao, cô cũng là người lớn lên ở Lan Phường, mỗi khi hồi tưởng lại, cô không thể không thừa nhận, Hoa Thiệu Đình đã dạy cô nhiều điều. Ví dụ, những điều một kẻ mạnh bắt buộc phải nếm trải, khiến cô dù gặp tình cảnh tệ hại nhất cũng có thể nghiến răng vượt qua, đồng thời giúp cô nhận thức một điều, con người dù thế nào cũng phải kiên cường tiếp tục cuộc sống.
Bây giờ, cô mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc không biết trời đất là gì, nhưng cô phải trông Sênh Sênh. Cô có sự kiên trì của mình, người nào từ bỏ mới là kẻ yếu. Mà ở Lan Phường, loại người nào cũng có trừ kẻ yếu.
Một tuần sau, Bùi Hoan làm thủ tục xuất viện cho Sênh Sênh. Bệnh tình của con bé về cơ bản đã rõ ràng, cách điều trị bình thường không có tác dụng lớn, việc cần làm bây giờ là tránh để Sênh Sênh tái phát bệnh, sau đó chuẩn bị tiến hành ca mổ cho con bé.
Trước đây, Bùi Hoan ít khi phải nghĩ đến chuyện tiền nong. Bây giờ chỉ có hai mẹ con ở nơi xa lạ, cuối cùng cô cũng hiểu tầm quan trọng của đồng tiền, đặc biệt là khi cô phải chuẩn bị chi phí phẫu thuật.
Bùi Hoan chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày phiền muộn vì năm vạn nhân dân tệ, nhưng sự thật là sự thật, con người đâu thể dự liệu rằng mình lên voi xuống chó lúc nào.
Thấy cô lo lắng sốt ruột, Thẩm Minh khuyên nhủ: “Cô cứ ổn định cuộc sống trước đã, kiểu gì mà chẳng có cách”.
Bùi Hoan đành tạm gác vấn đề này sang một bên, mặc áo khoác cho Sênh Sênh rồi dẫn con bé rời khỏi bệnh viện. Đường phố tấp nập xe cộ, trung tâm thương mại đều bật nhạc chúc mừng năm mới. Sắp đến ngày Tất niên, Bùi Hoan quyết định đợi qua Tết rồi tính sau.
Trước khi Sênh Sênh xuất viện, Bùi Hoan đã suy nghĩ mấy ngày. Tình thế cấp bách, cô cũng chẳng có giải pháp tốt hơn nên cuối cùng quyết định chấp nhận sự giúp đỡ của Thẩm Minh, tạm thời ở nhà anh ta, vì dù sao nhà anh ta cũng gần bệnh viện, đi lại thuận tiện. Tuy nhiên, Bùi Hoan giao hẹn với đối phương: “Ban ngày tôi sẽ giúp anh trông coi hiệu sách, coi như thay tiền thuê nhà”.
Thẩm Minh vui mừng, lập tức về dọn dẹp nhà cửa. Hai mẹ con anh ta sống ở tầng hai, để Bùi Hoan và Sênh Sênh ở trên tầng ba.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh cùng Thẩm Minh đi bộ về nhà, quả nhiên mười phút là đến nơi. Đây là một ngôi nhà ba tầng, nằm ở mặt phố, tuy cũ kỹ, diện tích tương đối nhỏ nhưng có hơi ấm gia đình.
Tầng một là hiệu sách nhỏ, bên cạnh có cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Đồ đạc kê đầy nhà, nhìn qua cũng nhận ra đây là nơi sinh hoạt của gia đình bình dân, đặc biệt ấm áp.
Bùi Hoan bỗng cảm thấy ấm lòng. Cô ngó nghiêng phòng ở rồi nói với Thẩm Minh: “Tôi rất ngưỡng mộ anh”.
Anh ta ngượng ngùng, thuận tay thu dọn đồ: “Nhà cũ rồi, có gì đáng ngưỡng mộ chứ. Cô đừng chê cười tôi, chắc cô từng sống ở nhà to, bây giờ tạm thời gặp khó khăn mà thôi”.
Bùi Hoan mỉm cười. Ngẫm nghĩ lại mới thấy, Lan Phường là nơi đặc biệt, tuy cô lớn lên ở đó nhưng trong kí ức của cô, con phố này lúc nào cũng âm u, tối tăm. Sau đó là tòa nhà phía nam của Tưởng gia. Nhà họ Tưởng là danh gia vọng tộc nên mới có cả khu sân vườn lớn ở trung tâm thành phố. Sáu năm qua, cô sống với tư cách một nữ chủ nhân chuẩn mực của tòa nhà phía nam. Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, bản thân Bùi Hoan vẫn chỉ có một mình.
Đây là lần đầu tiên cô sống tại nhà một người dân bình thường như Thẩm Minh, nơi có cuộc sống giản dị và tự do, nên cô mới bất giác nảy sinh sự ngưỡng mộ.
Bùi Hoan mở cửa sổ, dõi mắt xuống bên dưới. Đường phố rất đông người. Sắp đến Tết, đâu đâu cũng treo đèn lồng và dán chữ “Phúc” ngoài cửa. Đúng lúc này, Thẩm Minh cho biết mẹ anh ta coi trọng tập tục nên anh ta phải đi mua câu đối và giấy cắt dân gian.
“Tôi sẽ đi cùng anh, có xa không?” Tâm trạng Bùi Hoan không tồi, cô hỏi anh ta.
“Không xa, đằng sau có một khu chợ chuyên bán những thứ đó.”
Bùi Hoan sợ đông người nên để Sênh Sênh ở nhà, mở sẵn ti-vi cho con bé xem. Sênh Sênh rất nghe lời, cô cũng cảm thấy yên tâm. Thế là cô khoác áo cùng Thẩm Minh đi mua đồ.
Hai người đi bộ trên hè phố. Lúc đên đây, Bùi Hoan lái xe của Tưởng gia, dễ thu hút sự chú ý. Để đề phòng bị phát hiện, cô đành gửi tại bãi đỗ xe ở một đầu thành phố, không dám đi lấy.
Thành phố Diệp nằm ven bờ biển nên không khí ẩm ướt hơn thành phố Mộc nhiều. Sống ở đây lâu ngày, làn da con người cũng trở nên mềm mại hơn. Bùi Hoan hít một hơi sâu, quan sát xung quanh rồi mở miệng: “Quả nhiên là trung tâm kinh tế có khác, chỗ chúng tôi chỉ có lịch sử lâu đời mà thôi”.
“Lớn bằng từng này nhưng tôi chưa đi thành phố Mộc bao giờ.” Thẩm Minh lên tiếng.
“Thành phố Mộc cũng chẳng có gì đặc biệt. Để tôi nghĩ xem nào… Có một tòa thành cổ, mấy con đường cổ xưa được chính quyền bảo tồn, những chỗ khác cũng như nhau cả thôi.” Mấy hôm nay Bùi Hoan không đeo kính râm, cô quấn khăn lên tận mũi nên chẳng ai nhận ra. Làng giải trí vốn là nơi ăn cơm “thanh xuân”, gương mặt mới nhiều vô cùng, nữ nghệ sĩ luôn tìm mọi cách xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng. Cô chỉ là nữ diễn viên hết thời, một khi rời khỏi làng giải trí, chẳng mấy chốc sẽ bị người đời quên lãng.
Bây giờ, Bùi Hoan đi lại ngoài phố với gương mặt không trang điểm mà không bị ai chú ý. Cô đã có thể hòa nhập vào cuộc sống ở đây, làm một người mẹ đơn thân bình thường, một mình nuôi con nhỏ.
Cảnh đêm ở thành phố Diệp tương đối lung linh. Bọn họ ra khỏi nhà vào lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, nhưng đèn đường đã được bật sáng, cả thành phố chìm trong ánh vàng rực rỡ.
Thẩm Minh đưa Bùi Hoan đi đường tắt, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Ngõ tuy hẹp nhưng rất náo nhiệt, hai bên đầy xe bán hàng rong. Bọn họ dừng lại ở quầy hoa quả, mua quýt cho Sênh Sênh. Bùi Hoan đưa cho Thẩm Minh nếm thử. Sau đó, cô và anh ta mỗi người cầm một quả, vừa đi vừa bóc vỏ.
Thấy đối phương lại bắt đầu căng thẳng, Bùi Hoan cười nói: “Anh không cho tôi cơ hội cảm ơn anh, vậy thì anh đừng khách sáo với tôi. Anh cứ coi tôi là bạn bè bình thường”.
Thẩm Minh đặc biệt vui mừng. Anh ta cắn một miếng hết nửa quả quýt, miệng lắp bắp: “Cô… cô… cô không hiểu đâu, cô luôn là nữ thần trong lòng tôi”.
Bùi Hoan cảm thấy buồn cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ danh hiệu này cũng có thể xuất hiện trên người mình. Cô kéo khăn làm mặt hề với đối phương: “Thế này cũng gọi là nữ thần ư? Anh xem, tôi không trang điểm trông khó coi chết đi được”.
Thời gian vừa rồi khá vất vả nên quả thực Bùi Hoan tiều tụy hơn nhiều. Thẩm Minh còn đang ngậm nửa quả quýt, ngây ngốc nhìn cô. Anh ta đột nhiên nuốt xuống cổ họng, suýt nữa bị nghẹn. Sau đó, anh ta nói bằng một giọng chắc nịch: “Cô vẫn đẹp, thật sự rất đẹp. Tôi cảm thấy cô không trang điểm vẫn xinh như thường”.
Bùi Hoan không đùa với anh ta, tiếp tục bước đi: “Xinh đẹp là chuyện quá khứ rồi”.
Thẩm Minh tiến lên phía trước dẫn đường. Đi một đoạn, anh ta dừng lại mua hoa quả cho mẹ, Bùi Hoan chọn giúp anh ta.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Minh hỏi: “Chắc cô vội bỏ đi nên chẳng mang theo thứ gì. Lát nữa, chúng ta đi siêu thị, tôi vẫn còn ít tiền, cũng vừa vặn cần mua đồ”.
Bùi Hoan lắc đầu: “Tôi tự mua là được.”
Hai người ra chợ mua câu đối và giấy cắt dân gian. Thẩm Minh nói Sênh Sênh thích đèn lồng treo trên đường, nên mua cho con bé hai cái.
Cuối cùng, họ đi siêu thị mua vài món đồ cần thiết. Lúc về nhà, Sênh Sênh đã nằm ngủ trên sofa.
Bùi Hoan bế con bé, kiểm tra tay nó xem có bị lạnh không. Cũng may, hai tay ấm nóng, trong lòng vô cùng mềm mại, cô cúi xuống, hôn má con gái. Sênh Sênh tỉnh giấc, dụi mắt, ôm cổ cô làm nũng.
Bùi Hoan khoe đèn lồng với Sênh Sênh. Con bé quả nhiên rất thích thú, nhảy xuống đất đòi cầm chơi. Đây là đèn lồng giấy kiều truyền thống, đốt nến ở bên trong. Sênh Sênh muốn bật sáng, Thẩm Minh liền đi xuống dưới nhà tìm nến. Sau khi làm xong, ba người vây quanh ngắm đèn lồng, cười nói vui vẻ. Ngôi nhà nhỏ có chút không khí của ngày Tết.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo, Sênh Sênh giật mình, sau đó cười khanh khách. Con bé trèo lên cửa sổ, nhìn xuống dưới đường: “Mẹ, chú Thẩm, mau lại đây xem này”.
Lại một tràng pháo nổ giòn giã, mọi người đều bịt tai. Bùi Hoan bế Sênh Sênh lên cao, con bé hưng phấn hò reo ầm ĩ. Sợ con gái quá xúc động lại phát bệnh, Bùi Hoan dỗ nó một lúc rồi đóng cửa sổ. Căn phòng không còn tiếng ồn ào, cô bế Sênh Sênh tiếp tục ngắm nhìn đường phố.
Thời gian Sênh Sênh còn ở Huệ Sinh, vào dịp lễ Tết, Bùi Hoan đều đến chơi với nó. Nhưng dẫu sao, không khí trong trại trẻ cũng không thể bằng bên ngoài, nên năm nay con bé đặc biệt phấn khởi.
Nếu không gặp Thẩm Minh, hai mẹ con cô chỉ có thể tìm nhà nghỉ trú chân, đâu có tâm trạng đón Tết như bây giờ.
Bùi Hoan rất biết ơn anh ta. Quay người thấy Thẩm Minh đang trải câu đối xuống đất, chuẩn bị đem đi dán, cô liền thả Sênh Sênh, để con bé chơi đèn lồng, còn mình đi giúp anh ta.
Ngoài đường có rất nhiều người đốt pháo, bắn pháo hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bùi Hoan bịt tai, đứng một chỗ ngắm nghía. Hai câu đối màu đỏ tươi đã được dán ngay ngắn lên hai bên cửa. Trên đường phố, nhà nhà đều làm một công việc như nhau.
Thành phố Mộc cũng đang chuẩn bị đón Tết. Sắp đến đêm Giao thừa, Lan Phường bắt đầu đốt pháo ầm ĩ. Nhà có trẻ con đều dẫn ra ngoài chơi nên đường phố tưng bừng náo nhiệt. Lan Phường bình thường rất thần bí, mỗi năm chỉ có dịp này mới trở nên sống động.
Trong khi đó, Hải Đường Các lại yên tĩnh hơn ngày thường. Cố Lâm trông coi ở ngoài sân, Trần Phong không thấy bóng dáng, chỉ có Trần Dữ cùng hai đứa trẻ chơi đùa, còn trêu chọc cô, bị cô mắng một trận nên thân.
Có người xách pháo hoa đi qua, nhìn thấy Cố Lâm, bất giác lên tiếng: “Đại đường chủ không cùng chúng tôi đi chơi sao?”.
“Hôm nay tôi có việc.”
Mọi người dần tản mát, ngoài sân khôi phục sự yên tĩnh. Cố Lâm dõi mắt về phía cửa nhà, Tùy Viễn và các bác sĩ vẫn chưa ra ngoài.
Mọi người đang dán câu đối chuẩn bị đón Tết, còn Hoa tiên sinh thì lặng lẽ nằm trong phòng mổ mắt.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bác sĩ khoa mắt đi ra ngoài, tiếp theo là Tùy Viễn. Sắc mặt của bọn họ rất khó coi.
Cố Lâm tiến lên, hỏi Tùy Viễn: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Không tốt. Thị lực bên mắt trái nhiều khả năng không có cách nào hồi phục. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc đó, viên đạn sượt qua bên ngoài, nhưng để lâu ảnh hưởng đến điểm vàng[1], không dễ hồi phục.”
[1] Điểm vàng: Phần giữa võng mạc của mắt, nằm đối diện với đồng tử. Hình ảnh của vật thể mà rơi đúng vào điểm vàng thì sẽ nhìn rất rõ.
Hai người đều trầm mặc. Bầu không khí ở Hải Đường Các vô cùng đè nén, hoàn toàn trái ngược với thế giới náo nhiệt bên ngoài.
“Để tôi vào xem tiên sinh thế nào.” Cố Lâm nói.
Tùy Viễn ngăn cô lại: “Khỏi, Hoa tiên sinh không cần ai an ủi”.
“Không phải an ủi. Đã đến Tết rồi, tôi muốn hỏi xem tiên sinh định đón Giao thừa thế nào?”
Tùy Viễn dõi mắt lên không trung, pháo hoa đủ loại màu sắc sáng rực một vùng trời.
Anh kéo Cố Lâm đi ra ngoài: “Hoa tiên sinh làm gì có tâm tư đón Tết”.
Cố Lâm đứng ở ngoài gió lạnh một lúc lâu, trong lòng lại không mấy dễ chịu khi nghe kết quả phẫu thuật, do đó, cô không tranh cãi với Tùy Viễn, để mặc anh lôi đi.
Tùy Viễn thở dài: “Cứ nhìn người ở trong nhà là tôi lại cảm thấy cuộc sống của con người thật vô vị. Cô thử nghĩ xem, Hoa tiên sinh đấu với số phận, với người đời, khó khăn lắm mới giành thắng lợi, nhưng có tất cả trong tay thì sao chứ?”, anh ta đột nhiên nắm chặt tay Cố Lâm: “Tôi may mắn hơn anh ta nhiều, người tôi thích còn có thể cùng tôi đón Tết. Cố Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Cố Lâm hiểu ý anh, cố tình lạnh mặt nghiêm giọng: “Tùy Viễn, anh đừng nói những điều không nên nói. Chúng ta đều là người của Lan Phường, đều có vị trí của mình, chăm sóc tiên sinh mới là việc quan trọng nhất”.
Không biết hôm nay bị sao, nhìn thấy bộ dạng của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Tùy Viễn rất buồn. Cứ tưởng Tam tiểu thư quay về, mọi chuyện sẽ khác đi nhưng cuối cùng, Hoa Thiệu Đình vẫn phải đón một cái Tết lạnh lẽo như bao năm qua.
Anh không biết lần này Hoa tiên sinh lại phải đợi mấy năm, cũng không biết liệu người đàn ông đó còn có thể đợi thêm mấy lần sáu năm nữa đây?
Bởi vậy, Tùy Viễn cảm thấy có những chuyện nhất định phải thổ lộ ngay. Bằng không sau này muốn nói, nhiều khả năng vật còn người mất, không bao giờ có cơ hội nữa.
Cố Lâm đi rất nhanh, Tùy Viễn liền đuổi theo, đứng chắn trước mặt cô, lấy hết dũng khí nói với đối phương: “Cố Lâm, tôi thật sự thích em”.
Đêm Giao thừa, nhiệt độ ở thành phố Mộc cuối cùng cũng tăng lên đôi chút.
Hoa Thiệu Đình vẫn bị băng kín mắt trái nhưng tâm trạng không tồi. Anh đứng bên cửa sổ, cười cười nhìn Cố Lâm.
Cố Lâm không chịu nổi, lên tiếng: “Tiên sinh có chuyện thì cứ nói đi ạ”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không dám, tôi sợ bác sĩ Tùy giết người diệt khẩu, mạng sống của tôi còn nằm trong tay cậu ta”.
Cố Lâm cúi đầu lặng thinh.
Hoa Thiệu Đình vẫy tay, bảo cô tiến lại gần. Cố Lâm đi đến, anh quan sát cô từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng: “Chuyện này không phải tại tôi, là do tên óc bã đậu Trần Dữ. Mới sáng sớm, cậu ta đã rêu rao, tối qua nhìn thấy cô và Tùy Viễn cùng đi về”.
Cố Lâm tức đến mức thề sẽ băm vằm Trần Dữ, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời: “Tiên sinh đừng nghe người khác nói linh tinh”.
“Tôi đâu có ý gì.” Hoa Thiệu Đình ra hiệu cho cô đừng căng thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi, sau đó thì sao?”.
Cố Lâm vừa tức vừa buồn cười, một lúc sau mới khai thật: “Tôi không đi về cùng Tùy Viễn, chỉ là cùng rời khỏi Hải Đường Các mà thôi. Lúc đó, anh ta nói thích tôi”.
Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, không tiếp tục nói đùa với cô mà tỏ ra đặc biệt nghiêm túc: “Tùy Viễn từng nhắc với tôi chuyện này. Nếu cậu ta đã mở miệng thổ lộ với cô, thì chắc chắn đó là lời thật lòng”.
Cố Lâm gật đầu, quay ra thu dọn tài liệu ở trên bàn để né tránh ánh mắt anh. Cô cất giọng ngượng ngùng: “Nếu tiên sinh cảm thấy con người anh ta ổn thì cứ như vậy đi”.
Cố Lâm có thể nhìn ra Hoa tiên sinh hy vọng cô nhận lời Tùy Viễn nên trả lời bằng một câu lập lờ, ý tứ không rõ ràng.
Nghe thấy lời nói gần như mặc nhận của Cố Lâm, Hoa Thiệu Đình không tỏ ra vui mừng mà cất giọng đầy cảm khái: “Đều là người lớn cả rồi, chuyện của hai người cứ tự quyết định đi.”
Cố Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng ở hành lang tối qua. Dưới bầu trời pháo hoa rực sáng, cuối cùng cô cũng trao cho Tùy Viễn một nụ hôn. Người đàn ông đó đúng là tên ngốc, rõ ràng lớn hơn cô nhiều tuổi mà chưa từng có bạn gái. Cố Lâm không rõ lúc bấy giờ, cô có bao nhiêu phần thật lòng… Cuối cùng, cô một mình quay về phòng, trằn trọc mất ngủ.
Cố Lâm tự hỏi lòng mình, rồi chỉ có thể kết luận, cô không hoàn toàn vì mục đích lôi kéo và mua chuộc Tùy Viễn nên mới làm vậy.
Cố Lâm quay lưng về phía Hoa Thiệu Đình, cố gắng cất giọng nhỏ nhẹ để anh yên tâm: “Tiên sinh đừng trêu chúng tôi nữa, bằng không tôi sẽ chẳng dám cùng Tùy Viễn đến gặp tiên sinh”.
“Bây giờ, cô nói chuyện cũng nghiêng về phía cậu ta rồi, tôi mất công nuôi cô sáu năm, cậu ta tự dưng được người còn suốt ngày đến chọc tức tôi.”
Hoa Thiệu Đình vừa dứt lời, Tùy Viễn liền xuất hiện ở cửa. Anh đến kiểm tra mắt của Hoa tiên sinh. Vừa ngẩng đầu, anh phát hiện Cố Lâm cũng ở trong phòng. Thế là cả ba đều im lặng, Cố Lâm ngượng ngùng đứng lui ra cửa, không nhìn bọn họ.
Tùy Viễn phấn khởi, định chào hỏi cô một câu nhưng bị phớt lờ. Bắt gặp ánh mắt của Hoa Thiệu Đình, anh lắp bắp: “Anh… anh… đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang nổi da gà đây này”.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Tùy Viễn chỉ muốn vả vào miệng kẻ nhiều chuyện. Hoa Thiệu Đình cả ngày buồn chán, bây giờ gặp chuyện mới mẻ nên tâm trạng cũng vui hơn. Điều đó càng khiến Tùy Viễn bực bội trong lòng.
“Anh đừng để ý đến chuyện của chúng tôi, hãy lo cho bản thân anh ấy, đã có tin của Tam tiểu thư chưa?” Tùy Viễn vừa nhỏ thuốc vừa hỏi.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, bình thản đáp: “Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm kiếm”.
“Cô ấy lái xe của nhà họ Tưởng đúng không? Như vậy càng dễ lần dấu vết.” Tùy Viễn ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở đối phương.
“Tôi biết, nhưng lần này chẳng khác nào mò kim đáy bể, bởi cô ấy đã rời khỏi thành phố Mộc.”
“Nếu tìm không ra thì sao?”
Hoa Thiệu Đình ngước một bên mắt nhìn Tùy Viễn. Tùy Viễn không tiếp tục đề tài này mà hạ giọng khuyên anh: “Được rồi, ý của tôi là anh nên nghĩ thoáng một chút”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu để đối phương thay thuốc, đồng thời cất giọng nhàn nhạt: “Tìm không ra thì cứ tiếp tục tìm, mười năm, hai mươi năm, cho đến khi tôi chết. Cố Lâm, cô nghe cho rõ rồi ra ngoài thông báo với bọn họ. Nếu người nào không muốn tìm, bảo bọn họ có bản lĩnh đến giết chết tôi trước. Tôi còn sống ngày nào thì vẫn phải tìm kiếm ngày đó. Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?”.
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình nói có chuyện muốn hỏi, chỉ giữ lại Tùy Viễn, bảo Cố Lâm ra ngoài trước.
“Tôi muốn hỏi cậu, vết sẹo mổ đẻ trên bụng phụ nữ và vết sẹo mổ ruột thừa có gì khác biệt không?”
Vừa định trả lời, Tùy Viễn chợt nhận ra điều bất thường, ngượng ngập vặn lại đối phương: “Hả, anh hỏi chuyện này làm gì? Anh định bắt ai mổ đẻ?”.
Hoa Thiệu Đình chẳng buồn giải thích: “Cậu ra dấu vị trí cho tôi xem nào”.
Tùy Viễn không hiểu nhưng vẫn làm theo lời anh. Hoa Thiệu Đình chau mày: “Đúng là Bùi Bùi đã từng sinh con. Tôi đã nhìn thấy vết sẹo đó, nhưng cô ấy nói là mổ ruột thừa, không cho tôi hỏi kỹ”.
“Một cái là ở bên phải, một cái ở giữa, anh chẳng có kiến thức gì cả.”
Hoa Thiệu Đình nói lạnh lùng: “Kiến thức của tôi không cần thiết dùng vào phương diện này”.
Tùy Viễn nhanh chóng đoán ra, vì sao Hoa Thiệu Đình có thể nhìn thấy vết sẹo ở bụng Bùi Hoan. Anh ta mất tự nhiên, mắng một câu: “Đúng là lưu manh”. Hoa Thiệu Đình liếc anh ta: “Bác sĩ Tùy, chuyên nghiệp một chút”.
“Mổ đẻ cũng tốt, người mẹ khỏi cần chịu đau đớn cực nhọc.” Tùy Viễn nói một câu an ủi. Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Tôi còn không hiểu cô ấy hay sao? Giống lần này, cô ấy chẳng mang theo thứ gì, một mình đi tỉnh khác, cũng không dám rút tiền từ ngân hàng. Không hiểu cô ấy sống kiểu gì nữa?”.
Tùy Viễn biết Hoa Thiệu Đình luôn lo lắng cho Tam tiểu thư, khuyên nhủ cũng vô dụng. Anh ta đành đi ra ngoài ngó nghiêng, sau đó quay lại hỏi: “Thím Lệ dẫn cháu nội đến đại sảnh lớn gói sủi cảo, anh có đi xem không?”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn có người bắn pháo hoa sáng rực. Không khí vui vẻ và náo nhiệt mới là đêm Giao thừa.
Anh cười nói: “Đi thôi”.
Đêm Giao thừa, toàn thành phố không ngủ, đèn đóm sáng trưng.
Trong một năm, chỉ riêng tối hôm nay là không có khoảng cách giữa các khu vực trong thành phố. Tất cả mọi người đều có chung tập tục như nhau.
Tại ngôi nhà nhỏ ở thành phố Diệp, Bùi Hoan và Thẩm Minh đang gói sủi cảo. Phát hiện cô không biết gói, Thẩm Minh liền tiến lại gần dạy cô. Sênh Sênh còn biết một chút, bởi vì ở trại trẻ mồ côi, các cô nhân viên và những người tình nguyện thường cùng bọn trẻ nấu món sủi cảo.
“Sênh Sênh thông minh thật đấy, giỏi hơn mẹ rồi.” Bùi Hoan khen con gái.
Sênh Sênh đi đến dạy cô như người lớn. Bùi Hoan ôm con bé, hai mẹ con cùng gói. Ti-vi ở phòng ngoài bắt đầu phát chương trình Chúc mừng năm mới, âm thanh đặc biệt rộn ràng. Cửa kính đầy hơi nước nhưng vẫn có thể phân biệt được màu của pháo hoa.
Lại một năm trôi qua, dù khó khăn vất vả ra sao, năm cũ cũng đã kết thúc.
“Trước đây, cô ăn Tết thế nào?” Thẩm Minh đột nhiên hỏi.
Bùi Hoan cười lắc đầu: “Tôi cũng không nhớ rõ, chẳng có gì thú vị”.
Thẩm Minh đi đun nước sôi để chuẩn bị nấu sủi cảo. Anh ta gãi đầu: “Sau khi mẹ tôi phát bệnh, mấy năm nay tôi đều đón Tết một mình. Tôi không có công ăn việc làm ổn định, chỉ trông coi hiệu sách dưới nhà, cũng chẳng có bạn bè… nên rất vô vị. Sau này, sau này… cô có thể sống ở đây… chúng ta chăm sóc lẫn nhau… cũng rất tốt”.
Bùi Hoan mỉm cười. Theo tiếng pháo nổ tưng bừng, cô cất cao giọng với anh ta: “Chúc mừng năm mới!”.
Thẩm Minh cười hì hì, vui vẻ như một đứa trẻ. Hai người bỏ sủi cảo vào cặp lồng giữ nhiệt rồi mang đến bệnh viện cho mẹ anh ta.
Ti-vi trong phòng bệnh cũng đang phát chương trình Chúc mừng năm mới. Mẹ Thẩm Minh trò chuyện rôm rả với bệnh nhân ở giường bên cạnh.
Thẩm Minh đi vào. Mẹ anh ta nhìn chằm chằm rồi hỏi anh ta tên gì. Người ở xung quanh đều cười. Thẩm Minh nhẫn nại nói chuyện với mẹ, sau đó đút sủi cảo cho bà.
Bùi Hoan vốn ở ngoài chờ Thẩm Minh. Nhưng mẹ anh ta không nhận ra con trai, bỗng dưng nổi nóng, suýt nữa ném cặp lồng giữ nhiệt xuống đất. Chứng kiến cảnh tượng này, cô liền bảo Sênh Sênh ngồi yên trên ghế rồi chạy vào giúp đỡ.
Thẩm Minh ngăn cô lại: “Đừng, mẹ tôi lúc hồ đồ tính tình thường không ổn định. Cô dẫn Sênh Sênh đi chơi một lát đi”.
“Không sao, một mình anh khó có thể xoay xở. Anh cầm lấy, để tôi đút cho.” Bùi Hoan nói.
Thẩm Minh không cho cô làm nhưng Bùi Hoan mặc kệ anh ta. Cô đi dỗ bà Thẩm trước, hỏi bà năm nay bao nhiêu tuổi, thu hút sự chú ý của bà. Bà Thẩm chưa từng gặp cô, nhất thời hiếu kỳ nên không còn làm mình làm mẩy. Bùi Hoan gắp miếng sủi cảo, thổi nguội, vừa nói chuyện vừa đút cho bà. Cuối cùng, mẹ Thẩm Minh cũng ăn vài miếng.
Chứng kiến cảnh này, bà già ở giường bên cạnh hết sức ngưỡng mộ, trêu Thẩm Minh: “Hai ngày không gặp, thằng bé này đã kiếm được người vợ tốt rồi, con dâu tôi còn chẳng thèm để ý đến tôi ấy chứ”.
Thẩm Minh vội giải thích: “Không phải đâu, đây là bạn cháu. Cô ấy cùng cháu đến đây, mẹ cháu không ngồi yên nên cô ấy mới giúp đỡ. Dì đừng nói lung tung”.
Một người khác cười: “Bà già nhà cậu mà biết cậu tìm được bạn gái tốt như vậy, chắc chắn sẽ tỉnh táo ngay lập tức. Cậu mau đi nói với bà ấy đi”.
Thẩm Minh đỏ mặt. Hai người lại cùng bà Thẩm xem ti-vi một lúc. Bởi vì đã muộn nên y tá đến bảo bọn họ ra về.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh cùng anh ta đi xuống dưới. Bây giờ đã qua thời khắc Giao thừa nhưng đường phố vẫn đông người, tiếng pháo không ngớt. Sênh Sênh bịt tai cười khanh khách.
Thẩm Minh ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Về đến cửa nhà, anh ta mới mở miệng: “Thật ngại quá, hôm nay làm phiền cô nhiều”.
“Anh đừng nói vậy, tính ra anh cũng là ông chủ của tôi. Kỳ thực tôi không biết cách chăm sóc người khác, nhưng trước đây anh trai tôi bị ốm, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy nên cũng có chút kinh nghiệm.” Bùi Hoan thả Sênh Sênh xuống đất, đi đun nước tắm cho con bé.
Thẩm Minh lại nói: “Hôm nay tôi thấy cô đi xem thông báo tuyển người. Cô mà đi làm thêm buổi tối thì hơi mệt. Nếu cô cần tiền gấp, tôi có thể…”.
“Đừng.” Bùi Hoan kiên quyết ngắt lời anh ta. “Mẹ anh đang nằm viện, có thể cần đến tiền bất cứ lúc nào, tôi không thể vay anh. Dù sao bây giờ tôi cũng nhàn rỗi, một thời gian nữa Sênh Sênh mới mổ, tìm công việc làm thêm cũng tốt”.
Thẩm Minh hết cách, không tiếp tục thuyết phục cô. Bùi Hoan tự động đi rửa bát đũa rồi bế Sênh Sênh đi tắm.
Thẩm Minh chạy xuống phòng mình ở tầng dưới. Đằng sau cánh cửa phòng dán tấm poster của Bùi Hoan từ mấy năm trước. Anh ta có chút buồn bực, gãi đầu nhìn poster hồi lâu.
Hiệu sách của Thẩm Minh không có thời gian kinh doanh cố định, hễ có việc là anh ta đóng cửa. Từ lúc đến sống ở đây, ban ngày rảnh rỗi là Bùi Hoan cùng Sênh Sênh trông coi hiệu sách.
Vừa mới ra Tết nên đường phố vẫn còn vắng vẻ, nhưng hiệu sách vẫn mở cửa như bình thường. Bùi Hoan ngồi từ sáng đến năm giờ chiều mới đóng cửa. Buổi tối, cô đi dạy piano cho đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mười giờ mới về.
Nói là dạy đàn nhưng thực chất chỉ là trông nom bọn trẻ và chơi với chúng, bởi nhiều phụ huynh đi làm về muộn nên gửi con cái ở đó. Bùi Hoan tình cờ phát hiện ra chỗ này ở trên báo, trung tâm không chính quy nên cũng chẳng có nhiều quy định. Điều kiện lợi nhất là người phụ trách đồng ý cô dẫn Sênh Sênh đi cùng.
Cuộc sống của Bùi Hoan bây giờ chỉ tồn tại trong khoảng cách giữa hai cột đèn xanh đèn đỏ trên phố Hồng Diệp.
Bùi Hoan đã bỏ lại điện thoại di động khi cô rời khỏi thành phố Mộc. Tới thành phố Diệp, cô cũng không dùng điện thoại. Cho tới nửa tháng sau, khi người phụ trách của trung tâm bồi dưỡng hỏi số di động của cô, Bùi Hoan mới đi siêu thị mua loại điện thoại rẻ tiền nhất và số mới của thành phố Diệp. Trong danh bạ chỉ có số của bác sĩ và một vài người cô thường tiếp xúc.
Ngày tháng trôi qua trong bận rộn, đến khi Bùi Hoan nhớ ra, bên ngoài đã là mùa xuân.
Những đêm mất ngủ, hành trình bỏ trốn, nỗi sợ hãi… đã bị Bùi Hoan giấu ở một nơi sâu thẳm trong nội tâm mà không ai hay biết. Cả cuộc đời này, ngoài bản thân cô, chẳng người nào có thể đánh thức chúng. Yêu hay hận cũng đã trở thành quá khứ, khả năng hồi phục của con người luôn đáng kinh ngạc hơn họ tưởng.
Tất cả giống như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, ngày càng nhạt dần, cuối cùng chẳng còn gì cả.
Mẹ Thẩm Minh hôm nay có buổi khám sức khỏe tổng thể. Trời chưa sáng anh ta đã đi đến bệnh viện, nhà chỉ còn lại hai mẹ con Bùi Hoan. Ăn sáng xong, cô xuống tầng một mở cửa hiệu sách. Thời gian vẫn sớm nên Bùi Hoan bảo Sênh Sênh ngồi trong cửa hàng vẽ tranh, còn cô đến quầy báo ở bên cạnh mua tờ báo về đọc.
Ở quầy báo, Bùi Hoan tình cờ nhìn thấy tin tức đám cưới của Tưởng Duy Thành trên trang nhất tờ giải trí. Lúc này, Bùi Hoan mới biết tên tiếng Trung của Alice là Dương Lệ Tư.
Đám cưới hoành tráng của Tưởng Duy Thành và Alice diễn ra vào tối hôm qua. Là người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, lại là nhân vật có tiếng, Tưởng Duy Thành trước kia từng có tin đồn kết hôn nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận. Cho đến bây giờ, cuối cùng anh cũng chịu công khai cô dâu của mình với bàn dân thiên hạ.
Phóng viên lá cải viết trên trời dưới đất. Alice chỉ là người mới, vừa gia nhập làng giải trí liền xảy ra tin đồn với Tưởng Duy Thành. Tưởng thiếu nổi tiếng phong lưu, chẳng ai ngờ cuối cùng cô lại có thể cùng anh đi đến ngưỡng cửa hôn nhân. Báo chí nhận xét không dễ nghe, có người nói Alice hy sinh sự nghiệp để đổi lấy sự chấp thuận của mẹ chồng, có người nói cô bất chấp thủ đoạn để giành lấy vị trí Tưởng phu nhân…
Bùi Hoan xem ảnh đăng trên báo. Kể từ lúc vào nghề, Alice luôn đi theo con đường ngây thơ trong sáng. Mặc dù cũng hoạt động trong làng giải trí nhưng cô chưa có cơ hội gặp cô ta.
Về cửa hàng ngồi một lúc vẫn không có khách, Bùi Hoan đi bật chiếc ti-vi nhỏ đặt ở trong góc. Cô chuyển đến kênh giải trí của thành phố Mộc, quả nhiên truyền hình đang phát lại đám cưới của Tưởng Duy Thành.
Đứng trước khách sạn bảy sao, đoàn xe hoa sang trọng xếp thành hàng dài. Đám cưới nghe nói tốn cả chục triệu, khiến toàn thành phố xôn xao. Tất cả cơ quan truyền thông liên quan đến lĩnh vực giải trí đều đưa tin.
Trong đám cưới, Tưởng Duy Thành mặc comple màu trắng. Hình ảnh anh mỉm cười hôn cô dâu có lẽ khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Bùi Hoan hơi thẫn thờ. Ngẫm nghĩ mới thấy, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Tưởng Duy Thành đã cách xa gần mười năm. Lúc bấy giờ, hai người chắc nằm mơ cũng không thể ngờ, họ gắn kết với nhau bằng một cuộc hôn nhân rồi lại có ngày Bùi Hoan trở thành người ngoài cuộc.
Trên màn hình, bà xã của Tưởng Duy Thành mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Hai người đều nở nụ cười đặc biệt hạnh phúc.
Alice có ngũ quan trong sáng, ngọt ngào. Cô không thích hợp với phong cách trang điểm rực rỡ. Nhưng tại đám cưới, cô lại dùng loại son 111# Rouge Hélios mà Bùi Hoan rất quen thuộc.
Màu sắc của loại son này rất rực rỡ. Lúc còn trẻ, Bùi Hoan ngông nghênh bướng bỉnh. Cô hiểu rõ ưu thế của mình, lại thích màu sắc đó nên mới thường dùng nó. Hơn nữa, lần đầu tiên cô sử dụng son môi cũng là loại này, là món quà Hoa Thiệu Đình tặng cô.
Nhưng nó không thích hợp với Alice. Chẳng hiểu chỉ là trùng hợp hay vì Tưởng Duy Thành nên cô ta mới chọn phong cách trang điểm đó.
Bùi Hoan rót một cốc nước, tiếp tục theo dõi tin tức. Cô thừa nhận, bao nhiêu năm trôi qua, Alice mới là người có tư cách cùng Tưởng Duy Thành đi đến hết cuộc đời.
Đôi khi, hạnh phúc không liên quan đến chuyện gặp nhau sớm hay muộn, cũng không liên quan đến tình yêu.
Màn hình chuyển sang cảnh tuyên thệ. Tưởng Duy Thành đáng lẽ phải trao nhẫn cưới cho vợ mình. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên là, anh chỉ đeo sợi dây chuyền kim cương gia truyền của nhà họ Tưởng vào cổ Alice.
Bọn họ không trao nhẫn cưới cho nhau.
Bùi Hoan đột nhiên đứng bật dậy. Sênh Sênh nhận ra điều bất thường, liền chạy lại đưa tranh vẽ của mình cho cô xem.
Cô vừa dỗ con gái vừa tiếp tục theo dõi cuộc phỏng vấn sau đám cưới của bọn họ.
Việc không trao nhẫn cưới tuy không hợp lễ nghĩa nhưng ngay sau đó Tưởng Duy Thành đã giải thích trong cuộc trả lời phỏng vấn công khai. Anh tiết lộ, đây là quyết định của anh và mẹ sau khi thương lượng. Mẹ anh quyết định tặng tín vật gia truyền để thể hiện sự tôn trọng con dâu.
Tưởng Duy Thành bình thản phát biểu trước ống kính camera: “Đâu phải cứ trao nhẫn mới được? Chúng tôi mất bao thời gian chọn lựa cũng không thể tìm ra kiểu dáng như mong muốn, chi bằng trực tiếp dùng sợi dây gia truyền sẽ càng có ý nghĩa hơn”.
Trong suốt cuộc phỏng vấn, Alice chỉ mỉm cười, không nói một lời. Biểu hiện tôn trọng người chồng và cử chỉ đoan trang của cô hoàn toàn giành được thiện cảm của công chúng.
“Mẹ, kia không phải chú Tưởng hay sao?” Sênh Sênh ngoảnh đầu xem ti-vi, đột nhiên reo lên, “Chú Tưởng hứa sẽ đến thăm chúng ta, sao chú ấy vẫn chưa tới hả mẹ?”.
Bùi Hoan tắt ti-vi, bế con bé ngồi bên cửa sổ. Cô đưa cây bút sáp màu cho Sênh Sênh rồi cầm tay con bé vẽ từng nét chữ lên giấy.
Đó là chữ “Hỉ” rất lớn.
“Nhà chú Tưởng có “chuyện hỉ”[2], nên gần đây chú ấy rất bận.”
[2] “Chuyện hỉ” là chuyện vui, việc cưới xin.
“Cô giáo ở trại trẻ mồ côi nói với con, nhà có “chuyện hỉ” sẽ phát kẹo, vậy chú Tưởng có phát kẹo cho con không?”
Bùi Hoan xoa đầu Sênh Sênh, nói nhỏ: “Có con ạ”.
Bùi Hoan định ngồi nghỉ năm phút rồi đi lấy nước. Hôm nay, cô không dám rời khỏi Sênh Sênh, thậm chí chẳng để ý đến chuyện đi mua cơm ở tầng dưới. Do quá sốt ruột nên cô không cảm thấy đói. Bùi Hoan tự nhủ, cố gắng vượt qua ngày hôm nay, đợi ngày mai Sênh Sênh chuyển vào phòng bệnh, tình hình sẽ đỡ hơn.
Bùi Hoan còn đang chìm trong suy tư, Thẩm Minh xách thứ gì đó đến tìm cô. Bùi Hoan liếc qua đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ tối, bệnh nhân nằm ở hành lang đã đi ngủ, người nhà cũng không nói chuyện, ngồi bên cạnh đọc báo.
Cô ra hiệu Thẩm Minh ngồi xuống cạnh mình. Anh ta đưa cho cô hộp cơm, trong có đầy đủ thức ăn và rau xanh, vẫn còn nóng hổi. Thẩm Minh cười nói: “Tôi mua ở siêu thị nhỏ phía đối diện. Buổi tối phải trông mẹ, tôi chỉ có thể mua cơm ở ngoài, nhân tiện mang cho cô một phần”.
Thấy Bùi Hoan chỉ nhìn hộp cơm mà không động đậy, anh ta hơi ngượng ngùng: “Chắc cô ăn không quen, ngôi sao các cô cầu kỳ trong cả chuyện cơm nước, hay là…”.
Bùi Hoan cắt ngang lời anh ta: “Không phải, tôi chẳng phải là ngôi sao gì, đó cũng chỉ là một công việc mà thôi”. Cô mở hộp cơm, ngửi mùi thức ăn thơm phức, mới phát hiện mình đói bụng đến mức không còn cảm giác. Bùi Hoan bất giác không thể thốt nên lời, một lúc sau mới nói với Thẩm Minh: “Thật lòng cảm ơn anh”.
Cô cầm đũa cùng anh ta ăn cơm. Đồ ăn nóng hổi vào họng giúp Bùi Hoan lấy lại chút sức lực. Cô đi mua cafe cho hai người. Cốc nóng trong tay khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Minh hết nhìn Sênh Sênh lại quay sang Bùi Hoan, hạ giọng trò chuyện: “Con bé giống cô, chắc chắn là con gái của cô… Tạp chí lá cải đúng là không đáng tin cậy, còn nói cô gả cho nhà giàu”.
Bùi Hoan mỉm cười, lắc đầu: “Anh đừng tin vào báo chí. Anh xem, tôi cũng chỉ là người bình thường. Không có anh, hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào”.
Thẩm Minh tò mò muốn hỏi thăm, nhưng sợ cô không tiện trả lời. Ngập ngừng một lúc, anh ta mới lên tiếng: “Tôi rất hiếu kỳ, muốn hỏi… bố của con bé đâu rồi? Sao chỉ có một mình cô đưa nó tới đây. Không phải cô đang sống ở thành phố Mộc hay sao?”.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm cốc cafe, không lên tiếng. Thẩm Minh khẩn trương, vội xua tay: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì khác. Nếu là chuyện riêng tư khó nói thì thôi”.
Bùi Hoan thở dài, lắc đầu: “Đây là con gái tôi. Tôi lái xe đưa nó đến đây, vừa tới nơi nó liền phát bệnh… Sau này, tôi cũng chưa biết làm thế nào”.
“Cô không định quay về làm việc à?”
“Không, bây giờ tôi chỉ có thể đến đâu hay đến đó, con gái tôi cần được chăm sóc. Tạm thời, tôi sẽ ở lại thành phố Diệp. Đợi tình hình của con bé ổn định, tôi sẽ đi tìm chỗ ở rồi tìm một công việc bình thường.” Bùi Hoan nói rất bình thản. Thấy Thẩm Minh há hốc mồm, cô mỉm cười vỗ vai anh ta: “Được rồi, anh đừng coi tôi là ngôi sao nữa. Tôi không có nhà, cũng chẳng có cha mẹ, chỉ có mỗi con gái nương tựa lẫn nhau. Tôi còn phải nghĩ cách duy trì cuộc sống nữa. Sau khi nộp khoản đặt cọc cho bệnh viện, chắc tôi chẳng đủ tiền thuê nhà ấy chứ”.
Cô thẳng thắn tâm sự để đối phương biết cô bây giờ còn không bằng người bình thường. Đúng lúc này, Sênh Sênh xoay người, Bùi Hoan liền đắp chăn cho con bé. Thẩm Minh ngồi bên cạnh ngập ngừng một lúc, đợi cô ngồi về vị trí mới ấp úng: “Có chuyện này… Thật ra, nhà tôi có chỗ ở, nhưng chắc không thích hợp… Nếu cô không thể xoay xở thì hãy cùng con gái ở tạm chỗ tôi trước”.
Bùi Hoan im lặng. Người đàn ông này đúng là ngốc nghếch thật thà, cô không nghi ngờ anh ta có ý đồ khác. Nhưng dù sao cũng vừa mới quen biết, cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần đâu, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết báo đáp anh thế nào”.
Thẩm Minh vội xua tay, nói nhỏ: “Tôi không phải người xấu, không tin cô cứ đi hỏi mọi người, nhân viên ở bệnh viện này đều quen biết mẹ tôi. Nhà tôi ở đường Hồng Diệp. À chắc cô không biết, từ nơi này đi qua ngã tư rồi rẽ trái, đi thêm hai cột đèn xanh đèn đỏ nữa là tới nơi. Nhà tôi gần Bệnh viện số Hai, đi bộ mất tầm mười phút. Bố tôi để lại một căn nhà nhỏ, chúng tôi mở hiệu sách ở tầng một, cũng chẳng có khách mấy, mở cho vui ấy mà… Tầng hai và tầng ba đều có thể ở, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con tôi. Mẹ tôi lại nằm viện suốt nên hai tầng để trống ấy mà”.
“Sao anh không cho thuê? Đây là khu vực nội thành, vị trí cũng khá được. Tôi nghe nói giá nhà đất ở thành phố Diệp rất đắt đỏ, chắc có thể cho thuê với giá cao.”
Thẩm Minh nhún vai bất lực, chỉ tay lên tầng trên: “Cô chưa bao giờ chăm sóc người già bị mắc bệnh đãng trí nên không biết đâu. Tiền viện phí đắt đỏ nên khi nào mẹ tôi đỡ một chút, tôi liền đưa bà về nhà. Có điều, mẹ tôi lúc tỉnh táo lúc không. Tôi từng thử cho thuê mấy tháng, khách trọ đều bị bà mắng chửi, cuối cùng bỏ đi hết. Lúc hồ đồ, mẹ tôi chuyện gì cũng có thể làm ra. Người ta bỏ tiền thuê nhà, ai mà chịu nổi. Cũng chính vì điều này mà bạn gái cũ đã nói lời chia tay với tôi”.
Cảm thấy cuộc sống của Thẩm Minh cũng không dễ dàng, Bùi Hoan an ủi anh ta: “Anh rất hiếu thảo, trong thâm tâm, mẹ anh chắc cũng hiểu rõ”.
Anh ta lại vò đầu theo thói quen rồi đứng dậy chuẩn bị lên tầng trên. Trước khi đi, Thẩm Minh còn khuyên Bùi Hoan suy nghĩ lại, nếu đồng ý cứ nói thẳng với anh ta: “Dù sao, thời gian này mẹ tôi cũng nằm viện, bình thường tôi đều ở đây, hiệu sách chẳng có người trông nom, nhà cửa cũng bỏ không”.
Bùi Hoan nói sẽ cân nhắc. Cô tựa vào bờ tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết bao lâu sau, Sênh Sênh đột nhiên gọi cô. Bùi Hoan liền ngồi thẳng người, quay sang con bé: “Sao thế? Con khó chịu ở đâu à?”.
Sênh Sênh lắc đầu, giơ tay đòi ôm Bùi Hoan. Cô cúi thấp người, để mặt con bé áp vào mặt mình.
Sênh Sênh thì thầm: “Mẹ không có chỗ ngủ à? Mẹ lên giường Sênh Sênh ngủ đi”.
Nước mắt trào khóe mi nhưng Bùi Hoan không dám để con gái nhìn thấy. Cô nhanh chóng giơ tay lau rồi vỗ đầu an ủi nó: “Sênh Sênh là bảo bối của mẹ, mẹ sao cũng được, chỉ cần bảo bối mạnh khỏe”.
Sênh Sênh sụt sùi, ôm cổ cô nói đều là lỗi của nó, bởi vì nó ốm mãi không khỏi. Bùi Hoan vỗ về, bảo con bé đừng sợ hãi, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế là sẽ khỏi bệnh. Cuối cùng, cô nói: “Con ngoan, mau ngủ một giấc đi, đừng làm mẹ lo lắng”.
Sênh Sênh giơ tay lau nước mắt cho cô, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt, nói nhỏ: “Sau này, hai mẹ con mình đừng khóc nữa mẹ nhé!”.
Đây là quá trình trưởng thành mà con người buộc phải trải qua, gạt bỏ hết lớp vỏ bọc phù phiếm và hư danh để đối mặt với cuộc sống.
Rơi vào hoàn cảnh này nhưng Bùi Hoan không oán trách một ai. Dù sao, cô cũng là người lớn lên ở Lan Phường, mỗi khi hồi tưởng lại, cô không thể không thừa nhận, Hoa Thiệu Đình đã dạy cô nhiều điều. Ví dụ, những điều một kẻ mạnh bắt buộc phải nếm trải, khiến cô dù gặp tình cảnh tệ hại nhất cũng có thể nghiến răng vượt qua, đồng thời giúp cô nhận thức một điều, con người dù thế nào cũng phải kiên cường tiếp tục cuộc sống.
Bây giờ, cô mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc không biết trời đất là gì, nhưng cô phải trông Sênh Sênh. Cô có sự kiên trì của mình, người nào từ bỏ mới là kẻ yếu. Mà ở Lan Phường, loại người nào cũng có trừ kẻ yếu.
Một tuần sau, Bùi Hoan làm thủ tục xuất viện cho Sênh Sênh. Bệnh tình của con bé về cơ bản đã rõ ràng, cách điều trị bình thường không có tác dụng lớn, việc cần làm bây giờ là tránh để Sênh Sênh tái phát bệnh, sau đó chuẩn bị tiến hành ca mổ cho con bé.
Trước đây, Bùi Hoan ít khi phải nghĩ đến chuyện tiền nong. Bây giờ chỉ có hai mẹ con ở nơi xa lạ, cuối cùng cô cũng hiểu tầm quan trọng của đồng tiền, đặc biệt là khi cô phải chuẩn bị chi phí phẫu thuật.
Bùi Hoan chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày phiền muộn vì năm vạn nhân dân tệ, nhưng sự thật là sự thật, con người đâu thể dự liệu rằng mình lên voi xuống chó lúc nào.
Thấy cô lo lắng sốt ruột, Thẩm Minh khuyên nhủ: “Cô cứ ổn định cuộc sống trước đã, kiểu gì mà chẳng có cách”.
Bùi Hoan đành tạm gác vấn đề này sang một bên, mặc áo khoác cho Sênh Sênh rồi dẫn con bé rời khỏi bệnh viện. Đường phố tấp nập xe cộ, trung tâm thương mại đều bật nhạc chúc mừng năm mới. Sắp đến ngày Tất niên, Bùi Hoan quyết định đợi qua Tết rồi tính sau.
Trước khi Sênh Sênh xuất viện, Bùi Hoan đã suy nghĩ mấy ngày. Tình thế cấp bách, cô cũng chẳng có giải pháp tốt hơn nên cuối cùng quyết định chấp nhận sự giúp đỡ của Thẩm Minh, tạm thời ở nhà anh ta, vì dù sao nhà anh ta cũng gần bệnh viện, đi lại thuận tiện. Tuy nhiên, Bùi Hoan giao hẹn với đối phương: “Ban ngày tôi sẽ giúp anh trông coi hiệu sách, coi như thay tiền thuê nhà”.
Thẩm Minh vui mừng, lập tức về dọn dẹp nhà cửa. Hai mẹ con anh ta sống ở tầng hai, để Bùi Hoan và Sênh Sênh ở trên tầng ba.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh cùng Thẩm Minh đi bộ về nhà, quả nhiên mười phút là đến nơi. Đây là một ngôi nhà ba tầng, nằm ở mặt phố, tuy cũ kỹ, diện tích tương đối nhỏ nhưng có hơi ấm gia đình.
Tầng một là hiệu sách nhỏ, bên cạnh có cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Đồ đạc kê đầy nhà, nhìn qua cũng nhận ra đây là nơi sinh hoạt của gia đình bình dân, đặc biệt ấm áp.
Bùi Hoan bỗng cảm thấy ấm lòng. Cô ngó nghiêng phòng ở rồi nói với Thẩm Minh: “Tôi rất ngưỡng mộ anh”.
Anh ta ngượng ngùng, thuận tay thu dọn đồ: “Nhà cũ rồi, có gì đáng ngưỡng mộ chứ. Cô đừng chê cười tôi, chắc cô từng sống ở nhà to, bây giờ tạm thời gặp khó khăn mà thôi”.
Bùi Hoan mỉm cười. Ngẫm nghĩ lại mới thấy, Lan Phường là nơi đặc biệt, tuy cô lớn lên ở đó nhưng trong kí ức của cô, con phố này lúc nào cũng âm u, tối tăm. Sau đó là tòa nhà phía nam của Tưởng gia. Nhà họ Tưởng là danh gia vọng tộc nên mới có cả khu sân vườn lớn ở trung tâm thành phố. Sáu năm qua, cô sống với tư cách một nữ chủ nhân chuẩn mực của tòa nhà phía nam. Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, bản thân Bùi Hoan vẫn chỉ có một mình.
Đây là lần đầu tiên cô sống tại nhà một người dân bình thường như Thẩm Minh, nơi có cuộc sống giản dị và tự do, nên cô mới bất giác nảy sinh sự ngưỡng mộ.
Bùi Hoan mở cửa sổ, dõi mắt xuống bên dưới. Đường phố rất đông người. Sắp đến Tết, đâu đâu cũng treo đèn lồng và dán chữ “Phúc” ngoài cửa. Đúng lúc này, Thẩm Minh cho biết mẹ anh ta coi trọng tập tục nên anh ta phải đi mua câu đối và giấy cắt dân gian.
“Tôi sẽ đi cùng anh, có xa không?” Tâm trạng Bùi Hoan không tồi, cô hỏi anh ta.
“Không xa, đằng sau có một khu chợ chuyên bán những thứ đó.”
Bùi Hoan sợ đông người nên để Sênh Sênh ở nhà, mở sẵn ti-vi cho con bé xem. Sênh Sênh rất nghe lời, cô cũng cảm thấy yên tâm. Thế là cô khoác áo cùng Thẩm Minh đi mua đồ.
Hai người đi bộ trên hè phố. Lúc đên đây, Bùi Hoan lái xe của Tưởng gia, dễ thu hút sự chú ý. Để đề phòng bị phát hiện, cô đành gửi tại bãi đỗ xe ở một đầu thành phố, không dám đi lấy.
Thành phố Diệp nằm ven bờ biển nên không khí ẩm ướt hơn thành phố Mộc nhiều. Sống ở đây lâu ngày, làn da con người cũng trở nên mềm mại hơn. Bùi Hoan hít một hơi sâu, quan sát xung quanh rồi mở miệng: “Quả nhiên là trung tâm kinh tế có khác, chỗ chúng tôi chỉ có lịch sử lâu đời mà thôi”.
“Lớn bằng từng này nhưng tôi chưa đi thành phố Mộc bao giờ.” Thẩm Minh lên tiếng.
“Thành phố Mộc cũng chẳng có gì đặc biệt. Để tôi nghĩ xem nào… Có một tòa thành cổ, mấy con đường cổ xưa được chính quyền bảo tồn, những chỗ khác cũng như nhau cả thôi.” Mấy hôm nay Bùi Hoan không đeo kính râm, cô quấn khăn lên tận mũi nên chẳng ai nhận ra. Làng giải trí vốn là nơi ăn cơm “thanh xuân”, gương mặt mới nhiều vô cùng, nữ nghệ sĩ luôn tìm mọi cách xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng. Cô chỉ là nữ diễn viên hết thời, một khi rời khỏi làng giải trí, chẳng mấy chốc sẽ bị người đời quên lãng.
Bây giờ, Bùi Hoan đi lại ngoài phố với gương mặt không trang điểm mà không bị ai chú ý. Cô đã có thể hòa nhập vào cuộc sống ở đây, làm một người mẹ đơn thân bình thường, một mình nuôi con nhỏ.
Cảnh đêm ở thành phố Diệp tương đối lung linh. Bọn họ ra khỏi nhà vào lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, nhưng đèn đường đã được bật sáng, cả thành phố chìm trong ánh vàng rực rỡ.
Thẩm Minh đưa Bùi Hoan đi đường tắt, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Ngõ tuy hẹp nhưng rất náo nhiệt, hai bên đầy xe bán hàng rong. Bọn họ dừng lại ở quầy hoa quả, mua quýt cho Sênh Sênh. Bùi Hoan đưa cho Thẩm Minh nếm thử. Sau đó, cô và anh ta mỗi người cầm một quả, vừa đi vừa bóc vỏ.
Thấy đối phương lại bắt đầu căng thẳng, Bùi Hoan cười nói: “Anh không cho tôi cơ hội cảm ơn anh, vậy thì anh đừng khách sáo với tôi. Anh cứ coi tôi là bạn bè bình thường”.
Thẩm Minh đặc biệt vui mừng. Anh ta cắn một miếng hết nửa quả quýt, miệng lắp bắp: “Cô… cô… cô không hiểu đâu, cô luôn là nữ thần trong lòng tôi”.
Bùi Hoan cảm thấy buồn cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ danh hiệu này cũng có thể xuất hiện trên người mình. Cô kéo khăn làm mặt hề với đối phương: “Thế này cũng gọi là nữ thần ư? Anh xem, tôi không trang điểm trông khó coi chết đi được”.
Thời gian vừa rồi khá vất vả nên quả thực Bùi Hoan tiều tụy hơn nhiều. Thẩm Minh còn đang ngậm nửa quả quýt, ngây ngốc nhìn cô. Anh ta đột nhiên nuốt xuống cổ họng, suýt nữa bị nghẹn. Sau đó, anh ta nói bằng một giọng chắc nịch: “Cô vẫn đẹp, thật sự rất đẹp. Tôi cảm thấy cô không trang điểm vẫn xinh như thường”.
Bùi Hoan không đùa với anh ta, tiếp tục bước đi: “Xinh đẹp là chuyện quá khứ rồi”.
Thẩm Minh tiến lên phía trước dẫn đường. Đi một đoạn, anh ta dừng lại mua hoa quả cho mẹ, Bùi Hoan chọn giúp anh ta.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Minh hỏi: “Chắc cô vội bỏ đi nên chẳng mang theo thứ gì. Lát nữa, chúng ta đi siêu thị, tôi vẫn còn ít tiền, cũng vừa vặn cần mua đồ”.
Bùi Hoan lắc đầu: “Tôi tự mua là được.”
Hai người ra chợ mua câu đối và giấy cắt dân gian. Thẩm Minh nói Sênh Sênh thích đèn lồng treo trên đường, nên mua cho con bé hai cái.
Cuối cùng, họ đi siêu thị mua vài món đồ cần thiết. Lúc về nhà, Sênh Sênh đã nằm ngủ trên sofa.
Bùi Hoan bế con bé, kiểm tra tay nó xem có bị lạnh không. Cũng may, hai tay ấm nóng, trong lòng vô cùng mềm mại, cô cúi xuống, hôn má con gái. Sênh Sênh tỉnh giấc, dụi mắt, ôm cổ cô làm nũng.
Bùi Hoan khoe đèn lồng với Sênh Sênh. Con bé quả nhiên rất thích thú, nhảy xuống đất đòi cầm chơi. Đây là đèn lồng giấy kiều truyền thống, đốt nến ở bên trong. Sênh Sênh muốn bật sáng, Thẩm Minh liền đi xuống dưới nhà tìm nến. Sau khi làm xong, ba người vây quanh ngắm đèn lồng, cười nói vui vẻ. Ngôi nhà nhỏ có chút không khí của ngày Tết.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo, Sênh Sênh giật mình, sau đó cười khanh khách. Con bé trèo lên cửa sổ, nhìn xuống dưới đường: “Mẹ, chú Thẩm, mau lại đây xem này”.
Lại một tràng pháo nổ giòn giã, mọi người đều bịt tai. Bùi Hoan bế Sênh Sênh lên cao, con bé hưng phấn hò reo ầm ĩ. Sợ con gái quá xúc động lại phát bệnh, Bùi Hoan dỗ nó một lúc rồi đóng cửa sổ. Căn phòng không còn tiếng ồn ào, cô bế Sênh Sênh tiếp tục ngắm nhìn đường phố.
Thời gian Sênh Sênh còn ở Huệ Sinh, vào dịp lễ Tết, Bùi Hoan đều đến chơi với nó. Nhưng dẫu sao, không khí trong trại trẻ cũng không thể bằng bên ngoài, nên năm nay con bé đặc biệt phấn khởi.
Nếu không gặp Thẩm Minh, hai mẹ con cô chỉ có thể tìm nhà nghỉ trú chân, đâu có tâm trạng đón Tết như bây giờ.
Bùi Hoan rất biết ơn anh ta. Quay người thấy Thẩm Minh đang trải câu đối xuống đất, chuẩn bị đem đi dán, cô liền thả Sênh Sênh, để con bé chơi đèn lồng, còn mình đi giúp anh ta.
Ngoài đường có rất nhiều người đốt pháo, bắn pháo hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bùi Hoan bịt tai, đứng một chỗ ngắm nghía. Hai câu đối màu đỏ tươi đã được dán ngay ngắn lên hai bên cửa. Trên đường phố, nhà nhà đều làm một công việc như nhau.
Thành phố Mộc cũng đang chuẩn bị đón Tết. Sắp đến đêm Giao thừa, Lan Phường bắt đầu đốt pháo ầm ĩ. Nhà có trẻ con đều dẫn ra ngoài chơi nên đường phố tưng bừng náo nhiệt. Lan Phường bình thường rất thần bí, mỗi năm chỉ có dịp này mới trở nên sống động.
Trong khi đó, Hải Đường Các lại yên tĩnh hơn ngày thường. Cố Lâm trông coi ở ngoài sân, Trần Phong không thấy bóng dáng, chỉ có Trần Dữ cùng hai đứa trẻ chơi đùa, còn trêu chọc cô, bị cô mắng một trận nên thân.
Có người xách pháo hoa đi qua, nhìn thấy Cố Lâm, bất giác lên tiếng: “Đại đường chủ không cùng chúng tôi đi chơi sao?”.
“Hôm nay tôi có việc.”
Mọi người dần tản mát, ngoài sân khôi phục sự yên tĩnh. Cố Lâm dõi mắt về phía cửa nhà, Tùy Viễn và các bác sĩ vẫn chưa ra ngoài.
Mọi người đang dán câu đối chuẩn bị đón Tết, còn Hoa tiên sinh thì lặng lẽ nằm trong phòng mổ mắt.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bác sĩ khoa mắt đi ra ngoài, tiếp theo là Tùy Viễn. Sắc mặt của bọn họ rất khó coi.
Cố Lâm tiến lên, hỏi Tùy Viễn: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Không tốt. Thị lực bên mắt trái nhiều khả năng không có cách nào hồi phục. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc đó, viên đạn sượt qua bên ngoài, nhưng để lâu ảnh hưởng đến điểm vàng[1], không dễ hồi phục.”
[1] Điểm vàng: Phần giữa võng mạc của mắt, nằm đối diện với đồng tử. Hình ảnh của vật thể mà rơi đúng vào điểm vàng thì sẽ nhìn rất rõ.
Hai người đều trầm mặc. Bầu không khí ở Hải Đường Các vô cùng đè nén, hoàn toàn trái ngược với thế giới náo nhiệt bên ngoài.
“Để tôi vào xem tiên sinh thế nào.” Cố Lâm nói.
Tùy Viễn ngăn cô lại: “Khỏi, Hoa tiên sinh không cần ai an ủi”.
“Không phải an ủi. Đã đến Tết rồi, tôi muốn hỏi xem tiên sinh định đón Giao thừa thế nào?”
Tùy Viễn dõi mắt lên không trung, pháo hoa đủ loại màu sắc sáng rực một vùng trời.
Anh kéo Cố Lâm đi ra ngoài: “Hoa tiên sinh làm gì có tâm tư đón Tết”.
Cố Lâm đứng ở ngoài gió lạnh một lúc lâu, trong lòng lại không mấy dễ chịu khi nghe kết quả phẫu thuật, do đó, cô không tranh cãi với Tùy Viễn, để mặc anh lôi đi.
Tùy Viễn thở dài: “Cứ nhìn người ở trong nhà là tôi lại cảm thấy cuộc sống của con người thật vô vị. Cô thử nghĩ xem, Hoa tiên sinh đấu với số phận, với người đời, khó khăn lắm mới giành thắng lợi, nhưng có tất cả trong tay thì sao chứ?”, anh ta đột nhiên nắm chặt tay Cố Lâm: “Tôi may mắn hơn anh ta nhiều, người tôi thích còn có thể cùng tôi đón Tết. Cố Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Cố Lâm hiểu ý anh, cố tình lạnh mặt nghiêm giọng: “Tùy Viễn, anh đừng nói những điều không nên nói. Chúng ta đều là người của Lan Phường, đều có vị trí của mình, chăm sóc tiên sinh mới là việc quan trọng nhất”.
Không biết hôm nay bị sao, nhìn thấy bộ dạng của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Tùy Viễn rất buồn. Cứ tưởng Tam tiểu thư quay về, mọi chuyện sẽ khác đi nhưng cuối cùng, Hoa Thiệu Đình vẫn phải đón một cái Tết lạnh lẽo như bao năm qua.
Anh không biết lần này Hoa tiên sinh lại phải đợi mấy năm, cũng không biết liệu người đàn ông đó còn có thể đợi thêm mấy lần sáu năm nữa đây?
Bởi vậy, Tùy Viễn cảm thấy có những chuyện nhất định phải thổ lộ ngay. Bằng không sau này muốn nói, nhiều khả năng vật còn người mất, không bao giờ có cơ hội nữa.
Cố Lâm đi rất nhanh, Tùy Viễn liền đuổi theo, đứng chắn trước mặt cô, lấy hết dũng khí nói với đối phương: “Cố Lâm, tôi thật sự thích em”.
Đêm Giao thừa, nhiệt độ ở thành phố Mộc cuối cùng cũng tăng lên đôi chút.
Hoa Thiệu Đình vẫn bị băng kín mắt trái nhưng tâm trạng không tồi. Anh đứng bên cửa sổ, cười cười nhìn Cố Lâm.
Cố Lâm không chịu nổi, lên tiếng: “Tiên sinh có chuyện thì cứ nói đi ạ”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không dám, tôi sợ bác sĩ Tùy giết người diệt khẩu, mạng sống của tôi còn nằm trong tay cậu ta”.
Cố Lâm cúi đầu lặng thinh.
Hoa Thiệu Đình vẫy tay, bảo cô tiến lại gần. Cố Lâm đi đến, anh quan sát cô từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng: “Chuyện này không phải tại tôi, là do tên óc bã đậu Trần Dữ. Mới sáng sớm, cậu ta đã rêu rao, tối qua nhìn thấy cô và Tùy Viễn cùng đi về”.
Cố Lâm tức đến mức thề sẽ băm vằm Trần Dữ, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời: “Tiên sinh đừng nghe người khác nói linh tinh”.
“Tôi đâu có ý gì.” Hoa Thiệu Đình ra hiệu cho cô đừng căng thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi, sau đó thì sao?”.
Cố Lâm vừa tức vừa buồn cười, một lúc sau mới khai thật: “Tôi không đi về cùng Tùy Viễn, chỉ là cùng rời khỏi Hải Đường Các mà thôi. Lúc đó, anh ta nói thích tôi”.
Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, không tiếp tục nói đùa với cô mà tỏ ra đặc biệt nghiêm túc: “Tùy Viễn từng nhắc với tôi chuyện này. Nếu cậu ta đã mở miệng thổ lộ với cô, thì chắc chắn đó là lời thật lòng”.
Cố Lâm gật đầu, quay ra thu dọn tài liệu ở trên bàn để né tránh ánh mắt anh. Cô cất giọng ngượng ngùng: “Nếu tiên sinh cảm thấy con người anh ta ổn thì cứ như vậy đi”.
Cố Lâm có thể nhìn ra Hoa tiên sinh hy vọng cô nhận lời Tùy Viễn nên trả lời bằng một câu lập lờ, ý tứ không rõ ràng.
Nghe thấy lời nói gần như mặc nhận của Cố Lâm, Hoa Thiệu Đình không tỏ ra vui mừng mà cất giọng đầy cảm khái: “Đều là người lớn cả rồi, chuyện của hai người cứ tự quyết định đi.”
Cố Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng ở hành lang tối qua. Dưới bầu trời pháo hoa rực sáng, cuối cùng cô cũng trao cho Tùy Viễn một nụ hôn. Người đàn ông đó đúng là tên ngốc, rõ ràng lớn hơn cô nhiều tuổi mà chưa từng có bạn gái. Cố Lâm không rõ lúc bấy giờ, cô có bao nhiêu phần thật lòng… Cuối cùng, cô một mình quay về phòng, trằn trọc mất ngủ.
Cố Lâm tự hỏi lòng mình, rồi chỉ có thể kết luận, cô không hoàn toàn vì mục đích lôi kéo và mua chuộc Tùy Viễn nên mới làm vậy.
Cố Lâm quay lưng về phía Hoa Thiệu Đình, cố gắng cất giọng nhỏ nhẹ để anh yên tâm: “Tiên sinh đừng trêu chúng tôi nữa, bằng không tôi sẽ chẳng dám cùng Tùy Viễn đến gặp tiên sinh”.
“Bây giờ, cô nói chuyện cũng nghiêng về phía cậu ta rồi, tôi mất công nuôi cô sáu năm, cậu ta tự dưng được người còn suốt ngày đến chọc tức tôi.”
Hoa Thiệu Đình vừa dứt lời, Tùy Viễn liền xuất hiện ở cửa. Anh đến kiểm tra mắt của Hoa tiên sinh. Vừa ngẩng đầu, anh phát hiện Cố Lâm cũng ở trong phòng. Thế là cả ba đều im lặng, Cố Lâm ngượng ngùng đứng lui ra cửa, không nhìn bọn họ.
Tùy Viễn phấn khởi, định chào hỏi cô một câu nhưng bị phớt lờ. Bắt gặp ánh mắt của Hoa Thiệu Đình, anh lắp bắp: “Anh… anh… đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang nổi da gà đây này”.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Tùy Viễn chỉ muốn vả vào miệng kẻ nhiều chuyện. Hoa Thiệu Đình cả ngày buồn chán, bây giờ gặp chuyện mới mẻ nên tâm trạng cũng vui hơn. Điều đó càng khiến Tùy Viễn bực bội trong lòng.
“Anh đừng để ý đến chuyện của chúng tôi, hãy lo cho bản thân anh ấy, đã có tin của Tam tiểu thư chưa?” Tùy Viễn vừa nhỏ thuốc vừa hỏi.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, bình thản đáp: “Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm kiếm”.
“Cô ấy lái xe của nhà họ Tưởng đúng không? Như vậy càng dễ lần dấu vết.” Tùy Viễn ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở đối phương.
“Tôi biết, nhưng lần này chẳng khác nào mò kim đáy bể, bởi cô ấy đã rời khỏi thành phố Mộc.”
“Nếu tìm không ra thì sao?”
Hoa Thiệu Đình ngước một bên mắt nhìn Tùy Viễn. Tùy Viễn không tiếp tục đề tài này mà hạ giọng khuyên anh: “Được rồi, ý của tôi là anh nên nghĩ thoáng một chút”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu để đối phương thay thuốc, đồng thời cất giọng nhàn nhạt: “Tìm không ra thì cứ tiếp tục tìm, mười năm, hai mươi năm, cho đến khi tôi chết. Cố Lâm, cô nghe cho rõ rồi ra ngoài thông báo với bọn họ. Nếu người nào không muốn tìm, bảo bọn họ có bản lĩnh đến giết chết tôi trước. Tôi còn sống ngày nào thì vẫn phải tìm kiếm ngày đó. Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?”.
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình nói có chuyện muốn hỏi, chỉ giữ lại Tùy Viễn, bảo Cố Lâm ra ngoài trước.
“Tôi muốn hỏi cậu, vết sẹo mổ đẻ trên bụng phụ nữ và vết sẹo mổ ruột thừa có gì khác biệt không?”
Vừa định trả lời, Tùy Viễn chợt nhận ra điều bất thường, ngượng ngập vặn lại đối phương: “Hả, anh hỏi chuyện này làm gì? Anh định bắt ai mổ đẻ?”.
Hoa Thiệu Đình chẳng buồn giải thích: “Cậu ra dấu vị trí cho tôi xem nào”.
Tùy Viễn không hiểu nhưng vẫn làm theo lời anh. Hoa Thiệu Đình chau mày: “Đúng là Bùi Bùi đã từng sinh con. Tôi đã nhìn thấy vết sẹo đó, nhưng cô ấy nói là mổ ruột thừa, không cho tôi hỏi kỹ”.
“Một cái là ở bên phải, một cái ở giữa, anh chẳng có kiến thức gì cả.”
Hoa Thiệu Đình nói lạnh lùng: “Kiến thức của tôi không cần thiết dùng vào phương diện này”.
Tùy Viễn nhanh chóng đoán ra, vì sao Hoa Thiệu Đình có thể nhìn thấy vết sẹo ở bụng Bùi Hoan. Anh ta mất tự nhiên, mắng một câu: “Đúng là lưu manh”. Hoa Thiệu Đình liếc anh ta: “Bác sĩ Tùy, chuyên nghiệp một chút”.
“Mổ đẻ cũng tốt, người mẹ khỏi cần chịu đau đớn cực nhọc.” Tùy Viễn nói một câu an ủi. Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Tôi còn không hiểu cô ấy hay sao? Giống lần này, cô ấy chẳng mang theo thứ gì, một mình đi tỉnh khác, cũng không dám rút tiền từ ngân hàng. Không hiểu cô ấy sống kiểu gì nữa?”.
Tùy Viễn biết Hoa Thiệu Đình luôn lo lắng cho Tam tiểu thư, khuyên nhủ cũng vô dụng. Anh ta đành đi ra ngoài ngó nghiêng, sau đó quay lại hỏi: “Thím Lệ dẫn cháu nội đến đại sảnh lớn gói sủi cảo, anh có đi xem không?”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn có người bắn pháo hoa sáng rực. Không khí vui vẻ và náo nhiệt mới là đêm Giao thừa.
Anh cười nói: “Đi thôi”.
Đêm Giao thừa, toàn thành phố không ngủ, đèn đóm sáng trưng.
Trong một năm, chỉ riêng tối hôm nay là không có khoảng cách giữa các khu vực trong thành phố. Tất cả mọi người đều có chung tập tục như nhau.
Tại ngôi nhà nhỏ ở thành phố Diệp, Bùi Hoan và Thẩm Minh đang gói sủi cảo. Phát hiện cô không biết gói, Thẩm Minh liền tiến lại gần dạy cô. Sênh Sênh còn biết một chút, bởi vì ở trại trẻ mồ côi, các cô nhân viên và những người tình nguyện thường cùng bọn trẻ nấu món sủi cảo.
“Sênh Sênh thông minh thật đấy, giỏi hơn mẹ rồi.” Bùi Hoan khen con gái.
Sênh Sênh đi đến dạy cô như người lớn. Bùi Hoan ôm con bé, hai mẹ con cùng gói. Ti-vi ở phòng ngoài bắt đầu phát chương trình Chúc mừng năm mới, âm thanh đặc biệt rộn ràng. Cửa kính đầy hơi nước nhưng vẫn có thể phân biệt được màu của pháo hoa.
Lại một năm trôi qua, dù khó khăn vất vả ra sao, năm cũ cũng đã kết thúc.
“Trước đây, cô ăn Tết thế nào?” Thẩm Minh đột nhiên hỏi.
Bùi Hoan cười lắc đầu: “Tôi cũng không nhớ rõ, chẳng có gì thú vị”.
Thẩm Minh đi đun nước sôi để chuẩn bị nấu sủi cảo. Anh ta gãi đầu: “Sau khi mẹ tôi phát bệnh, mấy năm nay tôi đều đón Tết một mình. Tôi không có công ăn việc làm ổn định, chỉ trông coi hiệu sách dưới nhà, cũng chẳng có bạn bè… nên rất vô vị. Sau này, sau này… cô có thể sống ở đây… chúng ta chăm sóc lẫn nhau… cũng rất tốt”.
Bùi Hoan mỉm cười. Theo tiếng pháo nổ tưng bừng, cô cất cao giọng với anh ta: “Chúc mừng năm mới!”.
Thẩm Minh cười hì hì, vui vẻ như một đứa trẻ. Hai người bỏ sủi cảo vào cặp lồng giữ nhiệt rồi mang đến bệnh viện cho mẹ anh ta.
Ti-vi trong phòng bệnh cũng đang phát chương trình Chúc mừng năm mới. Mẹ Thẩm Minh trò chuyện rôm rả với bệnh nhân ở giường bên cạnh.
Thẩm Minh đi vào. Mẹ anh ta nhìn chằm chằm rồi hỏi anh ta tên gì. Người ở xung quanh đều cười. Thẩm Minh nhẫn nại nói chuyện với mẹ, sau đó đút sủi cảo cho bà.
Bùi Hoan vốn ở ngoài chờ Thẩm Minh. Nhưng mẹ anh ta không nhận ra con trai, bỗng dưng nổi nóng, suýt nữa ném cặp lồng giữ nhiệt xuống đất. Chứng kiến cảnh tượng này, cô liền bảo Sênh Sênh ngồi yên trên ghế rồi chạy vào giúp đỡ.
Thẩm Minh ngăn cô lại: “Đừng, mẹ tôi lúc hồ đồ tính tình thường không ổn định. Cô dẫn Sênh Sênh đi chơi một lát đi”.
“Không sao, một mình anh khó có thể xoay xở. Anh cầm lấy, để tôi đút cho.” Bùi Hoan nói.
Thẩm Minh không cho cô làm nhưng Bùi Hoan mặc kệ anh ta. Cô đi dỗ bà Thẩm trước, hỏi bà năm nay bao nhiêu tuổi, thu hút sự chú ý của bà. Bà Thẩm chưa từng gặp cô, nhất thời hiếu kỳ nên không còn làm mình làm mẩy. Bùi Hoan gắp miếng sủi cảo, thổi nguội, vừa nói chuyện vừa đút cho bà. Cuối cùng, mẹ Thẩm Minh cũng ăn vài miếng.
Chứng kiến cảnh này, bà già ở giường bên cạnh hết sức ngưỡng mộ, trêu Thẩm Minh: “Hai ngày không gặp, thằng bé này đã kiếm được người vợ tốt rồi, con dâu tôi còn chẳng thèm để ý đến tôi ấy chứ”.
Thẩm Minh vội giải thích: “Không phải đâu, đây là bạn cháu. Cô ấy cùng cháu đến đây, mẹ cháu không ngồi yên nên cô ấy mới giúp đỡ. Dì đừng nói lung tung”.
Một người khác cười: “Bà già nhà cậu mà biết cậu tìm được bạn gái tốt như vậy, chắc chắn sẽ tỉnh táo ngay lập tức. Cậu mau đi nói với bà ấy đi”.
Thẩm Minh đỏ mặt. Hai người lại cùng bà Thẩm xem ti-vi một lúc. Bởi vì đã muộn nên y tá đến bảo bọn họ ra về.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh cùng anh ta đi xuống dưới. Bây giờ đã qua thời khắc Giao thừa nhưng đường phố vẫn đông người, tiếng pháo không ngớt. Sênh Sênh bịt tai cười khanh khách.
Thẩm Minh ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Về đến cửa nhà, anh ta mới mở miệng: “Thật ngại quá, hôm nay làm phiền cô nhiều”.
“Anh đừng nói vậy, tính ra anh cũng là ông chủ của tôi. Kỳ thực tôi không biết cách chăm sóc người khác, nhưng trước đây anh trai tôi bị ốm, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy nên cũng có chút kinh nghiệm.” Bùi Hoan thả Sênh Sênh xuống đất, đi đun nước tắm cho con bé.
Thẩm Minh lại nói: “Hôm nay tôi thấy cô đi xem thông báo tuyển người. Cô mà đi làm thêm buổi tối thì hơi mệt. Nếu cô cần tiền gấp, tôi có thể…”.
“Đừng.” Bùi Hoan kiên quyết ngắt lời anh ta. “Mẹ anh đang nằm viện, có thể cần đến tiền bất cứ lúc nào, tôi không thể vay anh. Dù sao bây giờ tôi cũng nhàn rỗi, một thời gian nữa Sênh Sênh mới mổ, tìm công việc làm thêm cũng tốt”.
Thẩm Minh hết cách, không tiếp tục thuyết phục cô. Bùi Hoan tự động đi rửa bát đũa rồi bế Sênh Sênh đi tắm.
Thẩm Minh chạy xuống phòng mình ở tầng dưới. Đằng sau cánh cửa phòng dán tấm poster của Bùi Hoan từ mấy năm trước. Anh ta có chút buồn bực, gãi đầu nhìn poster hồi lâu.
Hiệu sách của Thẩm Minh không có thời gian kinh doanh cố định, hễ có việc là anh ta đóng cửa. Từ lúc đến sống ở đây, ban ngày rảnh rỗi là Bùi Hoan cùng Sênh Sênh trông coi hiệu sách.
Vừa mới ra Tết nên đường phố vẫn còn vắng vẻ, nhưng hiệu sách vẫn mở cửa như bình thường. Bùi Hoan ngồi từ sáng đến năm giờ chiều mới đóng cửa. Buổi tối, cô đi dạy piano cho đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mười giờ mới về.
Nói là dạy đàn nhưng thực chất chỉ là trông nom bọn trẻ và chơi với chúng, bởi nhiều phụ huynh đi làm về muộn nên gửi con cái ở đó. Bùi Hoan tình cờ phát hiện ra chỗ này ở trên báo, trung tâm không chính quy nên cũng chẳng có nhiều quy định. Điều kiện lợi nhất là người phụ trách đồng ý cô dẫn Sênh Sênh đi cùng.
Cuộc sống của Bùi Hoan bây giờ chỉ tồn tại trong khoảng cách giữa hai cột đèn xanh đèn đỏ trên phố Hồng Diệp.
Bùi Hoan đã bỏ lại điện thoại di động khi cô rời khỏi thành phố Mộc. Tới thành phố Diệp, cô cũng không dùng điện thoại. Cho tới nửa tháng sau, khi người phụ trách của trung tâm bồi dưỡng hỏi số di động của cô, Bùi Hoan mới đi siêu thị mua loại điện thoại rẻ tiền nhất và số mới của thành phố Diệp. Trong danh bạ chỉ có số của bác sĩ và một vài người cô thường tiếp xúc.
Ngày tháng trôi qua trong bận rộn, đến khi Bùi Hoan nhớ ra, bên ngoài đã là mùa xuân.
Những đêm mất ngủ, hành trình bỏ trốn, nỗi sợ hãi… đã bị Bùi Hoan giấu ở một nơi sâu thẳm trong nội tâm mà không ai hay biết. Cả cuộc đời này, ngoài bản thân cô, chẳng người nào có thể đánh thức chúng. Yêu hay hận cũng đã trở thành quá khứ, khả năng hồi phục của con người luôn đáng kinh ngạc hơn họ tưởng.
Tất cả giống như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, ngày càng nhạt dần, cuối cùng chẳng còn gì cả.
Mẹ Thẩm Minh hôm nay có buổi khám sức khỏe tổng thể. Trời chưa sáng anh ta đã đi đến bệnh viện, nhà chỉ còn lại hai mẹ con Bùi Hoan. Ăn sáng xong, cô xuống tầng một mở cửa hiệu sách. Thời gian vẫn sớm nên Bùi Hoan bảo Sênh Sênh ngồi trong cửa hàng vẽ tranh, còn cô đến quầy báo ở bên cạnh mua tờ báo về đọc.
Ở quầy báo, Bùi Hoan tình cờ nhìn thấy tin tức đám cưới của Tưởng Duy Thành trên trang nhất tờ giải trí. Lúc này, Bùi Hoan mới biết tên tiếng Trung của Alice là Dương Lệ Tư.
Đám cưới hoành tráng của Tưởng Duy Thành và Alice diễn ra vào tối hôm qua. Là người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, lại là nhân vật có tiếng, Tưởng Duy Thành trước kia từng có tin đồn kết hôn nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận. Cho đến bây giờ, cuối cùng anh cũng chịu công khai cô dâu của mình với bàn dân thiên hạ.
Phóng viên lá cải viết trên trời dưới đất. Alice chỉ là người mới, vừa gia nhập làng giải trí liền xảy ra tin đồn với Tưởng Duy Thành. Tưởng thiếu nổi tiếng phong lưu, chẳng ai ngờ cuối cùng cô lại có thể cùng anh đi đến ngưỡng cửa hôn nhân. Báo chí nhận xét không dễ nghe, có người nói Alice hy sinh sự nghiệp để đổi lấy sự chấp thuận của mẹ chồng, có người nói cô bất chấp thủ đoạn để giành lấy vị trí Tưởng phu nhân…
Bùi Hoan xem ảnh đăng trên báo. Kể từ lúc vào nghề, Alice luôn đi theo con đường ngây thơ trong sáng. Mặc dù cũng hoạt động trong làng giải trí nhưng cô chưa có cơ hội gặp cô ta.
Về cửa hàng ngồi một lúc vẫn không có khách, Bùi Hoan đi bật chiếc ti-vi nhỏ đặt ở trong góc. Cô chuyển đến kênh giải trí của thành phố Mộc, quả nhiên truyền hình đang phát lại đám cưới của Tưởng Duy Thành.
Đứng trước khách sạn bảy sao, đoàn xe hoa sang trọng xếp thành hàng dài. Đám cưới nghe nói tốn cả chục triệu, khiến toàn thành phố xôn xao. Tất cả cơ quan truyền thông liên quan đến lĩnh vực giải trí đều đưa tin.
Trong đám cưới, Tưởng Duy Thành mặc comple màu trắng. Hình ảnh anh mỉm cười hôn cô dâu có lẽ khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Bùi Hoan hơi thẫn thờ. Ngẫm nghĩ mới thấy, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Tưởng Duy Thành đã cách xa gần mười năm. Lúc bấy giờ, hai người chắc nằm mơ cũng không thể ngờ, họ gắn kết với nhau bằng một cuộc hôn nhân rồi lại có ngày Bùi Hoan trở thành người ngoài cuộc.
Trên màn hình, bà xã của Tưởng Duy Thành mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Hai người đều nở nụ cười đặc biệt hạnh phúc.
Alice có ngũ quan trong sáng, ngọt ngào. Cô không thích hợp với phong cách trang điểm rực rỡ. Nhưng tại đám cưới, cô lại dùng loại son 111# Rouge Hélios mà Bùi Hoan rất quen thuộc.
Màu sắc của loại son này rất rực rỡ. Lúc còn trẻ, Bùi Hoan ngông nghênh bướng bỉnh. Cô hiểu rõ ưu thế của mình, lại thích màu sắc đó nên mới thường dùng nó. Hơn nữa, lần đầu tiên cô sử dụng son môi cũng là loại này, là món quà Hoa Thiệu Đình tặng cô.
Nhưng nó không thích hợp với Alice. Chẳng hiểu chỉ là trùng hợp hay vì Tưởng Duy Thành nên cô ta mới chọn phong cách trang điểm đó.
Bùi Hoan rót một cốc nước, tiếp tục theo dõi tin tức. Cô thừa nhận, bao nhiêu năm trôi qua, Alice mới là người có tư cách cùng Tưởng Duy Thành đi đến hết cuộc đời.
Đôi khi, hạnh phúc không liên quan đến chuyện gặp nhau sớm hay muộn, cũng không liên quan đến tình yêu.
Màn hình chuyển sang cảnh tuyên thệ. Tưởng Duy Thành đáng lẽ phải trao nhẫn cưới cho vợ mình. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên là, anh chỉ đeo sợi dây chuyền kim cương gia truyền của nhà họ Tưởng vào cổ Alice.
Bọn họ không trao nhẫn cưới cho nhau.
Bùi Hoan đột nhiên đứng bật dậy. Sênh Sênh nhận ra điều bất thường, liền chạy lại đưa tranh vẽ của mình cho cô xem.
Cô vừa dỗ con gái vừa tiếp tục theo dõi cuộc phỏng vấn sau đám cưới của bọn họ.
Việc không trao nhẫn cưới tuy không hợp lễ nghĩa nhưng ngay sau đó Tưởng Duy Thành đã giải thích trong cuộc trả lời phỏng vấn công khai. Anh tiết lộ, đây là quyết định của anh và mẹ sau khi thương lượng. Mẹ anh quyết định tặng tín vật gia truyền để thể hiện sự tôn trọng con dâu.
Tưởng Duy Thành bình thản phát biểu trước ống kính camera: “Đâu phải cứ trao nhẫn mới được? Chúng tôi mất bao thời gian chọn lựa cũng không thể tìm ra kiểu dáng như mong muốn, chi bằng trực tiếp dùng sợi dây gia truyền sẽ càng có ý nghĩa hơn”.
Trong suốt cuộc phỏng vấn, Alice chỉ mỉm cười, không nói một lời. Biểu hiện tôn trọng người chồng và cử chỉ đoan trang của cô hoàn toàn giành được thiện cảm của công chúng.
“Mẹ, kia không phải chú Tưởng hay sao?” Sênh Sênh ngoảnh đầu xem ti-vi, đột nhiên reo lên, “Chú Tưởng hứa sẽ đến thăm chúng ta, sao chú ấy vẫn chưa tới hả mẹ?”.
Bùi Hoan tắt ti-vi, bế con bé ngồi bên cửa sổ. Cô đưa cây bút sáp màu cho Sênh Sênh rồi cầm tay con bé vẽ từng nét chữ lên giấy.
Đó là chữ “Hỉ” rất lớn.
“Nhà chú Tưởng có “chuyện hỉ”[2], nên gần đây chú ấy rất bận.”
[2] “Chuyện hỉ” là chuyện vui, việc cưới xin.
“Cô giáo ở trại trẻ mồ côi nói với con, nhà có “chuyện hỉ” sẽ phát kẹo, vậy chú Tưởng có phát kẹo cho con không?”
Bùi Hoan xoa đầu Sênh Sênh, nói nhỏ: “Có con ạ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.