Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 118: ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN NGƯƠI LÀ GIẤY VỆ SINH
Lạc Thanh
22/09/2016
Vốn là Tiêu Sơ Âm định bụng hô to một tiếng: Lão nương ta.
Nhưng đối với Thẩm Nhược Vân này bên trong đầy bò cạp độc, trên mặt thì vẫn mỉm cười gọi tỷ tỷ không ngừng. Nàng cũng muốn dịu dàng hoà nhã một phen.
Thẩm Nhược Vân nghe thấy giọng nói này sắc mặt bỗng tái mét, nàng ta còn có gan quay về, không sợ Vương gia lôi ra chém đầu hay sao. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, sắc mặt Thẩm Nhược Vân lại trắng không còn chút máu. Nàng ta có thể vào Bình Uyên vương phủ, nói khôngchừng Vương gia sớm đã biết, vậy mà vì sao không hề sai người tới bắt nàng ta.
Thẩm Nhược Vân xoay người đứng dưới hoa đào, sắc mặt khôi phục như bình thường. Khuôn mặt tinh tế, thật sự là so với hoa đào còn đẹp hơn. Lại nhìn sang Tiêu Sơ Âm, hai mắt đen bụp, cả đêm không ngủ, bây giờ đứng trước cửa viện cười lạnh lùng, âm trầm u ám cứ như người mới bò ra từ đống người chết.
“Trong viện này, chậc chậc, thật sự là xinh đẹp, ôi chao, cô xem hoa đào nở này, thật đẹp, chậc chậc.” Nàng cười xong thì đi tới, nhìn tay áo Thẩm Nhược Vân buông xuống, nữ nhân này thật đúng là không có thói quen gì tốt, động một tí là siết tay, cứ như làm vậy có thể bóp chết người ta không bằng.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Trong mắt Thẩm Nhược Vân quét qua tia sắt bén, hơi lùi về sau một bước, Tiêu Sơ Âm bây giờ cứ như sói bị dồn vào đường cùng, ai biết được nàng ta có thể làm ra chuyện gì chứ.
“Để ta đoán một chút, có phải cô đang nghĩ rằng: Nữ nhân này sao còn có gan quay về, sao trong phủ không ai đi thông báo với vương gia vậy…”
Thẩm Nhược Vân lại lui ra sau một bước, tay lại càng siết chặt hơn, nếu hiện tại nàng ta dám làm gì, nàng sẽ…
Tiêu Sơ Âm đi về phía nàng ta, nhân tiện đưa chân đá một cái, làm cho nha hoàn đứng bên cạnh run cầm cập: “Còn không mau đi nói với Vương gia nhà ngươi, nghịch nữ của Tiêu gia đến rồi, lại còn muốn giết trắc phi dịu dàng của hắn nữa đó…” Nửa câu sau, nàng nói với vẻ mặt vô tội.
“Tiêu Sơ Âm, bây giờ ngươi đã không còn là Bình Uyên vương phi, nói chuyện tốt nhất là chú ý một chút. Thừa dịp lúc này bản phi không muốn thấy ngươi chết nhanh như vậy thì mau cút đi.” Nàng ta trợn mắt giận dữ mắng nàng, lùi từng bước để mình cách xa nàng ta nhất.
Nếu Tiêu Sơ Âm sợ chết thì bây giờ nên ngoan ngoãn nghe lời của trắc phi nương nương, cảm động đến rơi nước mắt đi ra khỏi viện. Đáng tiếc là nàng sợ rất nhiều thứ, nhưng lại không sợ chết.
“Nha hoàn của ngươi đi tìm cứu tinh rồi, trong lúc đợi không bằng chúng ta ôn lại chuyện cũ đi” Nàng nhún vai thoải mái, ngược lại Thẩm Nhược Vân nghe được thì sắc mặt lại trắng bệch, không biết rốt cuộc là nàng ta có ý gì.
Nàng nở nụ cười, đi tới mép bàn thì dừng lại, đưa tay cầm một khối điểm tâm muốn nhét vào miệng, điểm tâm đưa đến bên miệng thì dừng lại, quay đầu hỏi Thẩm Nhược Vân: “Ngươi có muốn biết ấn tượng đầu tiên của ta đối với ngươi là gì không?”
Không đợi nàng ta trả lời, nàng tiếp tục nói: “Nhiều lúc ta lại nghĩ, người như Vương gia sao lại thích ngươi được chứ, hắn bị mù, có lẽ là mù rồi.”
Thẩm Nhược Vân nhếch miệng cười, có lẽ vì bị diệt môn nên nàng ta giận đến hồ đồ rồi, Vương gia không thích nàng, chẳng lẽ lại thích nàng ta sao.
“Sau đó ta đã hiểu, toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này, đối với hắn mà nói đều giống nhau cả, không phân biệt sang hèn, không phân biệt đẹp xấu, chỉ cần có lợi cho hắn, hắn sẽ đưa tay nhặt về. Đúng rồi, ngươi cũng giống với giấy lau tay trong nhà vệ sinh đấy, cho dù là không mềm mại, lúc dùng thì thô ráp, nhưng chỉ cần không bị thương tổn thì cũng có thể chấp nhận được.” Tiêu Sơ Âm há miệng cắn một miếng, nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Nhược Vân, giải thích: “Đương nhiên, thẩm trắc phi ngươi nhất định là loại giấy vệ sinh vô cùng mềm mại.”
Ngươi là giấy vệ sinh không làm bị thương người khác.
“Tiểu thư.” Cẩm Thái theo từ ngoài vào cửa, bây giờ mới ấp úng gọi một tiếng, tiểu thư nhà nàng thật là tài tình.
Nàng dùng mấy miếng điểm tâm lấp đầy bao tử, dựa bàn bàn đá thỏa mãn ợ một cái, thoải mái vuốt bụng. Ăn thật ngon, so với cơm thừa canh cặn ở bên ngoài thì vương phủ tốt hơn nhiều.
Thẩm Nhược Vân cười lạnh, kiêu ngạo tiêu sái đi lại liếc nhìn nàng, dịu dàng cười nói: “Tiêu tiểu thư ở bên ngoài dường như chịu không ít khổ cực, không bằng để thiếp thân chuẩn bị thêm chút điểm tâm, hôm nay ngươi còn ăn được, ngày mai thì chưa chắc đâu.”
“Được.” Nàng sảng khoái đồng ý, híp mắt nhìn Thẩm Nhược Vân đi về phía mình, nàng cuộn tay áo lên, bê cái khay trên bàn đưa cho Thẩm Nhược Vân.
Cánh tay trong áo Thẩm Nhược Vân khẽ động, dịu dàng cười đón lấy.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Sơ Âm chợt lóe lên, vẻ độc ác chợt lộ ra, khay sứ trong tay nàng sắp đến tay Thẩm Nhược Vân bỗng dưng thu về đập lên bàn đá.
“Xoảng” âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, khay sứ trong tay Tiêu Sơ Âm vỡ thành mảnh nhỏ bắn ra tung tóe.
“A” Nha hoàn hét lên, cho dù là đứng xa cũng dùng tay áo che mặt, chỉ sợ mảnh vụn bắn trúng mặt mình.
Thẩm Nhược Vân là một nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên cũng vậy, một tay áo nàng che mặt, tay còn lại vẫn đang ở tư thế đón lấy khay sứ. Cho dù là thấy mảnh vụn bắn ra nàng cũng không thu về.
Tiêu Sơ Âm cười lạnh, diễn thì cũng diễn xong rồi, nàng không có hứng chơi đùa với nàng ta nữa.
Mảnh sứ sắc bén trong tay chìa ra chuẩn xác, nàng bắt lấy tay vẫn chưa thu về của Thẩm Nhược Vân, nhắm ngay vị trí cổ tay, khẽ vạch xuống.
Cảm giác đau đớn tê dại trên cổ tay truyền đến, Thẩm Nhược Vân hoa dung thất sắc, hét lên the thé: “Ngươi làm gì vậy hả?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, Thẩm trắc phi sợ cái gì, nhìn đi, chỉ chảy một chút máu thôi.” Tiêu Sơ Âm siết chặt cổ tay nàng ta, máu đỏ thẩm chảy ra.
“Tiêu Sơ Âm, ngươi chán sống rồi sao” Thẩm Nhược Vân ra sức giãy giụa, nhưng chỉ thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cúi đầu nhìn thấy Tiêu Sơ Âm chậm chạp bôi thứ gì đó lên vết thương, vừa bôi vừa cắt, vừa cắt vừa bôi.
“Thẩm trắc phi, để ta đoán, ngươi cho dù đau như vậy cũng không chịu thả tay ra, rốt cuộc là nắm của báu gì, hả?” Câu hỏi cuối cùng trở thành mảnh sứ trong tay nàng lần nữa vẽ lên cổ tay của Thẩm Nhược Vân.
Cuối cùng Thẩm Nhược Vân cũng không chịu được, nàng càng nắm chặt thì máu càng chảy nhiều hơn, cảm giác tê liệt càng nặng hơn.
“Đừng, đừng cắt nữa.”
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười, khẽ hỏi: “Vậy đã chịu không được rồi à, ta còn định vẽ lên mặt ngươi vài đường, tiếc thật”
Nhưng đối với Thẩm Nhược Vân này bên trong đầy bò cạp độc, trên mặt thì vẫn mỉm cười gọi tỷ tỷ không ngừng. Nàng cũng muốn dịu dàng hoà nhã một phen.
Thẩm Nhược Vân nghe thấy giọng nói này sắc mặt bỗng tái mét, nàng ta còn có gan quay về, không sợ Vương gia lôi ra chém đầu hay sao. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, sắc mặt Thẩm Nhược Vân lại trắng không còn chút máu. Nàng ta có thể vào Bình Uyên vương phủ, nói khôngchừng Vương gia sớm đã biết, vậy mà vì sao không hề sai người tới bắt nàng ta.
Thẩm Nhược Vân xoay người đứng dưới hoa đào, sắc mặt khôi phục như bình thường. Khuôn mặt tinh tế, thật sự là so với hoa đào còn đẹp hơn. Lại nhìn sang Tiêu Sơ Âm, hai mắt đen bụp, cả đêm không ngủ, bây giờ đứng trước cửa viện cười lạnh lùng, âm trầm u ám cứ như người mới bò ra từ đống người chết.
“Trong viện này, chậc chậc, thật sự là xinh đẹp, ôi chao, cô xem hoa đào nở này, thật đẹp, chậc chậc.” Nàng cười xong thì đi tới, nhìn tay áo Thẩm Nhược Vân buông xuống, nữ nhân này thật đúng là không có thói quen gì tốt, động một tí là siết tay, cứ như làm vậy có thể bóp chết người ta không bằng.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Trong mắt Thẩm Nhược Vân quét qua tia sắt bén, hơi lùi về sau một bước, Tiêu Sơ Âm bây giờ cứ như sói bị dồn vào đường cùng, ai biết được nàng ta có thể làm ra chuyện gì chứ.
“Để ta đoán một chút, có phải cô đang nghĩ rằng: Nữ nhân này sao còn có gan quay về, sao trong phủ không ai đi thông báo với vương gia vậy…”
Thẩm Nhược Vân lại lui ra sau một bước, tay lại càng siết chặt hơn, nếu hiện tại nàng ta dám làm gì, nàng sẽ…
Tiêu Sơ Âm đi về phía nàng ta, nhân tiện đưa chân đá một cái, làm cho nha hoàn đứng bên cạnh run cầm cập: “Còn không mau đi nói với Vương gia nhà ngươi, nghịch nữ của Tiêu gia đến rồi, lại còn muốn giết trắc phi dịu dàng của hắn nữa đó…” Nửa câu sau, nàng nói với vẻ mặt vô tội.
“Tiêu Sơ Âm, bây giờ ngươi đã không còn là Bình Uyên vương phi, nói chuyện tốt nhất là chú ý một chút. Thừa dịp lúc này bản phi không muốn thấy ngươi chết nhanh như vậy thì mau cút đi.” Nàng ta trợn mắt giận dữ mắng nàng, lùi từng bước để mình cách xa nàng ta nhất.
Nếu Tiêu Sơ Âm sợ chết thì bây giờ nên ngoan ngoãn nghe lời của trắc phi nương nương, cảm động đến rơi nước mắt đi ra khỏi viện. Đáng tiếc là nàng sợ rất nhiều thứ, nhưng lại không sợ chết.
“Nha hoàn của ngươi đi tìm cứu tinh rồi, trong lúc đợi không bằng chúng ta ôn lại chuyện cũ đi” Nàng nhún vai thoải mái, ngược lại Thẩm Nhược Vân nghe được thì sắc mặt lại trắng bệch, không biết rốt cuộc là nàng ta có ý gì.
Nàng nở nụ cười, đi tới mép bàn thì dừng lại, đưa tay cầm một khối điểm tâm muốn nhét vào miệng, điểm tâm đưa đến bên miệng thì dừng lại, quay đầu hỏi Thẩm Nhược Vân: “Ngươi có muốn biết ấn tượng đầu tiên của ta đối với ngươi là gì không?”
Không đợi nàng ta trả lời, nàng tiếp tục nói: “Nhiều lúc ta lại nghĩ, người như Vương gia sao lại thích ngươi được chứ, hắn bị mù, có lẽ là mù rồi.”
Thẩm Nhược Vân nhếch miệng cười, có lẽ vì bị diệt môn nên nàng ta giận đến hồ đồ rồi, Vương gia không thích nàng, chẳng lẽ lại thích nàng ta sao.
“Sau đó ta đã hiểu, toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này, đối với hắn mà nói đều giống nhau cả, không phân biệt sang hèn, không phân biệt đẹp xấu, chỉ cần có lợi cho hắn, hắn sẽ đưa tay nhặt về. Đúng rồi, ngươi cũng giống với giấy lau tay trong nhà vệ sinh đấy, cho dù là không mềm mại, lúc dùng thì thô ráp, nhưng chỉ cần không bị thương tổn thì cũng có thể chấp nhận được.” Tiêu Sơ Âm há miệng cắn một miếng, nhìn khuôn mặt tức giận của Thẩm Nhược Vân, giải thích: “Đương nhiên, thẩm trắc phi ngươi nhất định là loại giấy vệ sinh vô cùng mềm mại.”
Ngươi là giấy vệ sinh không làm bị thương người khác.
“Tiểu thư.” Cẩm Thái theo từ ngoài vào cửa, bây giờ mới ấp úng gọi một tiếng, tiểu thư nhà nàng thật là tài tình.
Nàng dùng mấy miếng điểm tâm lấp đầy bao tử, dựa bàn bàn đá thỏa mãn ợ một cái, thoải mái vuốt bụng. Ăn thật ngon, so với cơm thừa canh cặn ở bên ngoài thì vương phủ tốt hơn nhiều.
Thẩm Nhược Vân cười lạnh, kiêu ngạo tiêu sái đi lại liếc nhìn nàng, dịu dàng cười nói: “Tiêu tiểu thư ở bên ngoài dường như chịu không ít khổ cực, không bằng để thiếp thân chuẩn bị thêm chút điểm tâm, hôm nay ngươi còn ăn được, ngày mai thì chưa chắc đâu.”
“Được.” Nàng sảng khoái đồng ý, híp mắt nhìn Thẩm Nhược Vân đi về phía mình, nàng cuộn tay áo lên, bê cái khay trên bàn đưa cho Thẩm Nhược Vân.
Cánh tay trong áo Thẩm Nhược Vân khẽ động, dịu dàng cười đón lấy.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Sơ Âm chợt lóe lên, vẻ độc ác chợt lộ ra, khay sứ trong tay nàng sắp đến tay Thẩm Nhược Vân bỗng dưng thu về đập lên bàn đá.
“Xoảng” âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên, khay sứ trong tay Tiêu Sơ Âm vỡ thành mảnh nhỏ bắn ra tung tóe.
“A” Nha hoàn hét lên, cho dù là đứng xa cũng dùng tay áo che mặt, chỉ sợ mảnh vụn bắn trúng mặt mình.
Thẩm Nhược Vân là một nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên cũng vậy, một tay áo nàng che mặt, tay còn lại vẫn đang ở tư thế đón lấy khay sứ. Cho dù là thấy mảnh vụn bắn ra nàng cũng không thu về.
Tiêu Sơ Âm cười lạnh, diễn thì cũng diễn xong rồi, nàng không có hứng chơi đùa với nàng ta nữa.
Mảnh sứ sắc bén trong tay chìa ra chuẩn xác, nàng bắt lấy tay vẫn chưa thu về của Thẩm Nhược Vân, nhắm ngay vị trí cổ tay, khẽ vạch xuống.
Cảm giác đau đớn tê dại trên cổ tay truyền đến, Thẩm Nhược Vân hoa dung thất sắc, hét lên the thé: “Ngươi làm gì vậy hả?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, Thẩm trắc phi sợ cái gì, nhìn đi, chỉ chảy một chút máu thôi.” Tiêu Sơ Âm siết chặt cổ tay nàng ta, máu đỏ thẩm chảy ra.
“Tiêu Sơ Âm, ngươi chán sống rồi sao” Thẩm Nhược Vân ra sức giãy giụa, nhưng chỉ thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cúi đầu nhìn thấy Tiêu Sơ Âm chậm chạp bôi thứ gì đó lên vết thương, vừa bôi vừa cắt, vừa cắt vừa bôi.
“Thẩm trắc phi, để ta đoán, ngươi cho dù đau như vậy cũng không chịu thả tay ra, rốt cuộc là nắm của báu gì, hả?” Câu hỏi cuối cùng trở thành mảnh sứ trong tay nàng lần nữa vẽ lên cổ tay của Thẩm Nhược Vân.
Cuối cùng Thẩm Nhược Vân cũng không chịu được, nàng càng nắm chặt thì máu càng chảy nhiều hơn, cảm giác tê liệt càng nặng hơn.
“Đừng, đừng cắt nữa.”
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười, khẽ hỏi: “Vậy đã chịu không được rồi à, ta còn định vẽ lên mặt ngươi vài đường, tiếc thật”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.