Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 117: CÔNG TỬ HỒI KINH, NÀNG ĐÃ TRỞ LẠI
Lạc Thanh
22/09/2016
Hướng Trưởng Tôn Tông Lam đi là hoàng cung, chiếu theo quy tắc mà nói, lúc này hắn tuyệt không được xuất hiện ở kinh thành, đặc biệt là hoàng cung. Hắn là chủ soái do thái tử khâm điểm, lúc này phải đang phải trấn giữ biên quan, ngăn chặn Tuyên Vũ xâm lấn.
Nhưng dù hắn có xuất hiện ở đây cũng chẳng ai dám ngăn cản.
Hiện tại Tiêu thừa tướng tan đàn xẻ nghé, không ít người nháo nhào tìm bóng cây đại thụ có thể núp bóng. Mà lúc này, mẫu hậu Tiêu thục phi của Thập nhị hoàng tử đã qua đời, Tiêu gia là nơi chống đỡ duy nhất cũng bị hoàng thượng tận diệt. Thái tử vừa ra khỏi lãnh cung lại được lòng hoàng thượng, thật chẳng khác gì tất cả đều là âm mưu của nhà đế vương.
Vũ Văn Triệt đang ở Đông cung xem tấu chương, nghe tin Trưởng Tôn Tông Lam tiến cung, vẻ mặt không vui nhíu mày nói: “Sao lúc này hắn lại ở kinh thành, hình như bản cung cũng chưa thấy Tuyên Vũ bị đánh lui.”
Trong điện còn rất đông công công cung nữ trông giữ, công công hầu hạ bên người Vũ Văn Triệt không dám nói lớn, thì thầm bên vai hắn: “Trưởng Tôn công tử vừa hồi kinh hôm nay, nghe nói còn mang theo một người. Ngày mai đã là ngày chém cả nhà Tiêu gia, thái tử người xem…”
Ngày ấy, lúc Thái tử bị truy sát, trong hẻm thuộc phạm vi cai quản của Tiêu thừa tướng, người đóng giả làm thái tử dẫn dụ kẻ địch rời đi chính là công công này. Vậy nên thái tử điện hạ mới có thể được Bình Uyên vương phi cứu.
Vũ Văn Triệt nghe vậy rất vui mừng, nhưng niềm vui chỉ lưu lại trong phút chốc đã hóa thành lo âu. Nếu người Trưởng Tôn đưa về là nàng, phụ hoàng có thể buông tha cho nàng sao.
Vì để một lần tiêu diệt được Tiêu thừa tướng, phụ hoàng đã giả vờ nhượng bộ, thậm chí mẫu hậu cũng chịu ủy khuất bị đưa vào lãnh cung, Tiêu gia có một nữ nhi thông tuệ như vậy, phụ hoàng…
“Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn tam công tử cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh của công công.
Bình Uyên vương phủ. Vũ Văn Tư Dạ ngồi trong thư phòng nhìn chiếc bình trong suốt, vẻ mặt có chút mất mác. Thứ đủ màu sắc trong tay đã từng là sự uy hiếp với nàng, hiện tại nó là vật duy nhất của nàng còn lại bên hắn.
Vật duy nhất này, chính là do hắn trộm về.
“Gia, trong cung có tin truyền đến, Trưởng Tôn công tử hồi kinh.” Có thuộc hạ bên ngoài thư phòng cúi đầu báo cáo.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Vào đi.”
“Vâng.”
“Trưởng Tôn công tử chạy suốt cả đêm, dọc đường đổi năm con ngựa, chỉ nghỉ lại ở một khách điếm nhỏ tại Đức huyện tục xưng là Đao Tử tửu, gia, người xem…” Thuộc hạ cung kính đứng bên dưới, Bình Uyên vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không chỉ là người tâm phúc bên người hoàng thượng, là giám trảm quan chém cả nhà Tiêu thừa tướng, mà còn là trụ chống đắc lực của thái tử điện hạ. Lúc này Trưởng Tôn công tử đột nhiên trở về, chỉ mong cuộc chiến ngoài biên ải không xảy ra chuyện gì phải khiến vương gia bận lòng…
Vũ Văn Tư Dạ nghe tin này, không biết làm sao. Đôi mắt thoáng vẻ thất vọng lại đột nhiên sáng rực, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, đôi mắt đen tối kia lại trở nên nguội lạnh, hỏi: “Trưởng Tôn công tử về cùng ai?”
Thị vệ sửng sốt, hắn còn chưa kịp nói, sao vương gia lại biết Trưởng Tôn công tử không đi một mình. Hắn cúi đầu đáp: “Thuộc hạ vô năng, người trở về cùng Trưởng Tôn công tử, khuôn mặt bị che giấu rất kĩ, các huynh đệ không thể nhìn rõ, rất có thể là nữ nhân, bởi vì Trưởng Tôn công tử luôn ôm người đó trong lòng.”
Thị vệ thấy hắn không lên tiếng, vừa định nói gì, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói: “Gia, tiền tuyến có tin.”
“Vào đi.”
Thị vệ ngoài cửa đi vào, quỳ một gối hành lễ, nói: “Gia, Trưởng Tôn công tử hồi kinh, đúng lúc tiền tuyến truyền đến tin lương thảo của Tuyên Vũ bị đốt sạch, Tam công chúa Tuyên Vũ trong cơn giận dữ muốn xuất binh lại bị Đại thế tử ngăn cản, mật thám quân ta tra ra được, Tam công chúa bị Đại thế tử đuổi về đô thành đưa lương thực tới.”
“Lương thảo của Tuyên Vũ vô cớ sao lại bị đốt, chẳng lẽ Trưởng Tôn công tử không phái người tra rõ thực hư.” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày hỏi.
“Lương thảo của quân địch thật sự là bị đốt, người cứu hỏa nghe nói là, Trưởng Tôn công tử và Ngũ công chúa…”
“Trưởng Tôn Tông Lam phóng hỏa…” Vũ Văn Tư Dạ lặp lại, đôi mắt bỗng dưng chìm xuống, nàng chưa hề rời đi, không những không rời đi mà còn trở về.
“Mời Trưởng Tôn công tử đến Vương phủ.” Hắn hờ hững phân phó.
“Gia, công tử hiện giờ đang ở Đông cung cùng thái tử.” Thị vệ đang nói bình thường, bỗng ngẩng đầu thấy đôi mắt lạnh lùng bắn tới, sợ hãi cúi đầu nói: “Vâng, vương gia.”
…
Hậu viện Bình Uyên vương phủ, hoa đào đương lúc nở rộ, một người quần áo thanh tú đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn hoa đào nở diễm lệ, khóe miệng cười cười.
“Cho dù lúc này nở đẹp cỡ nào, rồi sẽ có một ngày khô héo.”
Nha hoàn Bích Lạc phía sau đáp: “Đúng vậy nương nương, người xem những cây xanh bình thường thì không giống vậy, một năm bốn mùa đều xanh mơn mởn, nhìn thật đẹp.”
“Ngày mai là ngày Tiêu gia bị diệt môn, bản phi có nên ăn mừng không nhỉ.” Nàng nở nụ cười duyên, vươn tay đặt lên nhánh hoa yếu ớt, rắc một tiếng cánh hoa rơi đầy đất.
“Nô tỳ phải đi chuẩn bị cho nương nương, nương nương, đêm nay có mời vương gia tới không.” Bích Lạc lấy lòng hỏi, nhưng không ngờ được sắc mặt chủ tử chợt biến đổi, hiểu rõ mình đã nói sai nhưng không còn kịp nữa.
“Bốp” một tiếng vang dội, cái tát giáng xuống khuôn mặt của Bích Lạc, “Tiêu gia còn một nghịch nữ chưa tìm được, sao Vương gia có thể nghĩ đến tư tình nhi nữ, không được quấy rầy công việc của vương gia.”
“Vâng, nương nương, nô tỳ biết sai rồi.” Bích Lạc hoảng hốt lui ra, ôm khuôn mặt đỏ bừng đi đến cổng sân, nhìn thấy một nha hoàn đang quỳ gối, tức giận gào lên: “Nhìn cái gì, chủ tử nhà ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi quỳ tới chết cũng vậy thôi.”
Cẩm Thái cúi đầu, đôi mắt sưng đỏ im lặng rơi lệ, nàng không gặp được Vương gia, chỉ hy vọng trắc phi nương nương có thể khai ân, cho nàng gặp Vương gia một lần, nàng trước kia cũng là người của Tiêu gia, có giết thì giết luôn cả nàng đi.
Bích Lạc vẫn chưa đi được hai bước liền đưa lưng về phía Cẩm Thái lại lùi về. Thân hình nàng ta hoảng loạn, thiếu chút nữa đã giẫm lên Cẩm Thái vẫn chưa phát hiện ra.
Nàng ta cuống quýt xoay người chạy vào viện của trắc phi nương nương, vừa nâng váy vừa lẩm bẩm “Nương nương, nương nương, đã trở về, đã trở về.”
“Bản phi không phải bảo ngươi đi sắp xếp ăn mừng sao, ngươi còn chạy về làm gì, gặp quỷ à?” Thẩm trắc phi vẫn luôn dịu dàng như đã thay đổi, quát mắng nha hoàn đang vội vã quay lại.
“Nương nương, nàng ta đã trở về, đã trở về rồi.” Bích Lạc sợ đến mức nói cũng không rõ ràng, lúc này sao nàng ta lại xuất hiện trong vương phủ, sao nàng ta có lá gan lớn như vậy chứ.
Thẩm trắc phi chau mày, hỏi: “Ai trở về?”
Nàng còn chưa ngẩng đầu, từ cửa viện truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Ta!”
Nhưng dù hắn có xuất hiện ở đây cũng chẳng ai dám ngăn cản.
Hiện tại Tiêu thừa tướng tan đàn xẻ nghé, không ít người nháo nhào tìm bóng cây đại thụ có thể núp bóng. Mà lúc này, mẫu hậu Tiêu thục phi của Thập nhị hoàng tử đã qua đời, Tiêu gia là nơi chống đỡ duy nhất cũng bị hoàng thượng tận diệt. Thái tử vừa ra khỏi lãnh cung lại được lòng hoàng thượng, thật chẳng khác gì tất cả đều là âm mưu của nhà đế vương.
Vũ Văn Triệt đang ở Đông cung xem tấu chương, nghe tin Trưởng Tôn Tông Lam tiến cung, vẻ mặt không vui nhíu mày nói: “Sao lúc này hắn lại ở kinh thành, hình như bản cung cũng chưa thấy Tuyên Vũ bị đánh lui.”
Trong điện còn rất đông công công cung nữ trông giữ, công công hầu hạ bên người Vũ Văn Triệt không dám nói lớn, thì thầm bên vai hắn: “Trưởng Tôn công tử vừa hồi kinh hôm nay, nghe nói còn mang theo một người. Ngày mai đã là ngày chém cả nhà Tiêu gia, thái tử người xem…”
Ngày ấy, lúc Thái tử bị truy sát, trong hẻm thuộc phạm vi cai quản của Tiêu thừa tướng, người đóng giả làm thái tử dẫn dụ kẻ địch rời đi chính là công công này. Vậy nên thái tử điện hạ mới có thể được Bình Uyên vương phi cứu.
Vũ Văn Triệt nghe vậy rất vui mừng, nhưng niềm vui chỉ lưu lại trong phút chốc đã hóa thành lo âu. Nếu người Trưởng Tôn đưa về là nàng, phụ hoàng có thể buông tha cho nàng sao.
Vì để một lần tiêu diệt được Tiêu thừa tướng, phụ hoàng đã giả vờ nhượng bộ, thậm chí mẫu hậu cũng chịu ủy khuất bị đưa vào lãnh cung, Tiêu gia có một nữ nhi thông tuệ như vậy, phụ hoàng…
“Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn tam công tử cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh của công công.
Bình Uyên vương phủ. Vũ Văn Tư Dạ ngồi trong thư phòng nhìn chiếc bình trong suốt, vẻ mặt có chút mất mác. Thứ đủ màu sắc trong tay đã từng là sự uy hiếp với nàng, hiện tại nó là vật duy nhất của nàng còn lại bên hắn.
Vật duy nhất này, chính là do hắn trộm về.
“Gia, trong cung có tin truyền đến, Trưởng Tôn công tử hồi kinh.” Có thuộc hạ bên ngoài thư phòng cúi đầu báo cáo.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Vào đi.”
“Vâng.”
“Trưởng Tôn công tử chạy suốt cả đêm, dọc đường đổi năm con ngựa, chỉ nghỉ lại ở một khách điếm nhỏ tại Đức huyện tục xưng là Đao Tử tửu, gia, người xem…” Thuộc hạ cung kính đứng bên dưới, Bình Uyên vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không chỉ là người tâm phúc bên người hoàng thượng, là giám trảm quan chém cả nhà Tiêu thừa tướng, mà còn là trụ chống đắc lực của thái tử điện hạ. Lúc này Trưởng Tôn công tử đột nhiên trở về, chỉ mong cuộc chiến ngoài biên ải không xảy ra chuyện gì phải khiến vương gia bận lòng…
Vũ Văn Tư Dạ nghe tin này, không biết làm sao. Đôi mắt thoáng vẻ thất vọng lại đột nhiên sáng rực, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, đôi mắt đen tối kia lại trở nên nguội lạnh, hỏi: “Trưởng Tôn công tử về cùng ai?”
Thị vệ sửng sốt, hắn còn chưa kịp nói, sao vương gia lại biết Trưởng Tôn công tử không đi một mình. Hắn cúi đầu đáp: “Thuộc hạ vô năng, người trở về cùng Trưởng Tôn công tử, khuôn mặt bị che giấu rất kĩ, các huynh đệ không thể nhìn rõ, rất có thể là nữ nhân, bởi vì Trưởng Tôn công tử luôn ôm người đó trong lòng.”
Thị vệ thấy hắn không lên tiếng, vừa định nói gì, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói: “Gia, tiền tuyến có tin.”
“Vào đi.”
Thị vệ ngoài cửa đi vào, quỳ một gối hành lễ, nói: “Gia, Trưởng Tôn công tử hồi kinh, đúng lúc tiền tuyến truyền đến tin lương thảo của Tuyên Vũ bị đốt sạch, Tam công chúa Tuyên Vũ trong cơn giận dữ muốn xuất binh lại bị Đại thế tử ngăn cản, mật thám quân ta tra ra được, Tam công chúa bị Đại thế tử đuổi về đô thành đưa lương thực tới.”
“Lương thảo của Tuyên Vũ vô cớ sao lại bị đốt, chẳng lẽ Trưởng Tôn công tử không phái người tra rõ thực hư.” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày hỏi.
“Lương thảo của quân địch thật sự là bị đốt, người cứu hỏa nghe nói là, Trưởng Tôn công tử và Ngũ công chúa…”
“Trưởng Tôn Tông Lam phóng hỏa…” Vũ Văn Tư Dạ lặp lại, đôi mắt bỗng dưng chìm xuống, nàng chưa hề rời đi, không những không rời đi mà còn trở về.
“Mời Trưởng Tôn công tử đến Vương phủ.” Hắn hờ hững phân phó.
“Gia, công tử hiện giờ đang ở Đông cung cùng thái tử.” Thị vệ đang nói bình thường, bỗng ngẩng đầu thấy đôi mắt lạnh lùng bắn tới, sợ hãi cúi đầu nói: “Vâng, vương gia.”
…
Hậu viện Bình Uyên vương phủ, hoa đào đương lúc nở rộ, một người quần áo thanh tú đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn hoa đào nở diễm lệ, khóe miệng cười cười.
“Cho dù lúc này nở đẹp cỡ nào, rồi sẽ có một ngày khô héo.”
Nha hoàn Bích Lạc phía sau đáp: “Đúng vậy nương nương, người xem những cây xanh bình thường thì không giống vậy, một năm bốn mùa đều xanh mơn mởn, nhìn thật đẹp.”
“Ngày mai là ngày Tiêu gia bị diệt môn, bản phi có nên ăn mừng không nhỉ.” Nàng nở nụ cười duyên, vươn tay đặt lên nhánh hoa yếu ớt, rắc một tiếng cánh hoa rơi đầy đất.
“Nô tỳ phải đi chuẩn bị cho nương nương, nương nương, đêm nay có mời vương gia tới không.” Bích Lạc lấy lòng hỏi, nhưng không ngờ được sắc mặt chủ tử chợt biến đổi, hiểu rõ mình đã nói sai nhưng không còn kịp nữa.
“Bốp” một tiếng vang dội, cái tát giáng xuống khuôn mặt của Bích Lạc, “Tiêu gia còn một nghịch nữ chưa tìm được, sao Vương gia có thể nghĩ đến tư tình nhi nữ, không được quấy rầy công việc của vương gia.”
“Vâng, nương nương, nô tỳ biết sai rồi.” Bích Lạc hoảng hốt lui ra, ôm khuôn mặt đỏ bừng đi đến cổng sân, nhìn thấy một nha hoàn đang quỳ gối, tức giận gào lên: “Nhìn cái gì, chủ tử nhà ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi quỳ tới chết cũng vậy thôi.”
Cẩm Thái cúi đầu, đôi mắt sưng đỏ im lặng rơi lệ, nàng không gặp được Vương gia, chỉ hy vọng trắc phi nương nương có thể khai ân, cho nàng gặp Vương gia một lần, nàng trước kia cũng là người của Tiêu gia, có giết thì giết luôn cả nàng đi.
Bích Lạc vẫn chưa đi được hai bước liền đưa lưng về phía Cẩm Thái lại lùi về. Thân hình nàng ta hoảng loạn, thiếu chút nữa đã giẫm lên Cẩm Thái vẫn chưa phát hiện ra.
Nàng ta cuống quýt xoay người chạy vào viện của trắc phi nương nương, vừa nâng váy vừa lẩm bẩm “Nương nương, nương nương, đã trở về, đã trở về.”
“Bản phi không phải bảo ngươi đi sắp xếp ăn mừng sao, ngươi còn chạy về làm gì, gặp quỷ à?” Thẩm trắc phi vẫn luôn dịu dàng như đã thay đổi, quát mắng nha hoàn đang vội vã quay lại.
“Nương nương, nàng ta đã trở về, đã trở về rồi.” Bích Lạc sợ đến mức nói cũng không rõ ràng, lúc này sao nàng ta lại xuất hiện trong vương phủ, sao nàng ta có lá gan lớn như vậy chứ.
Thẩm trắc phi chau mày, hỏi: “Ai trở về?”
Nàng còn chưa ngẩng đầu, từ cửa viện truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.