Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 134: CẢ NHÀ NGƯƠI ĐỀU LÀ CON RIÊNG
Lạc Thanh
22/09/2016
Dãy phố cuối kinh thành Tuyên Vũ đêm nay đã định sẽ không được bình yên, không biết từ đâu xuất hiện hai đội thị vệ cầm đuốc đằng đằng sát khí chạy về ngôi miếu cuối phố.
Mà trong miếu, đèn đuốc sáng trưng, mười mấy người áo xám cầm dây thừng trong tay, hơi dùng sức, tượng phật khổng lồ ầm ầm ngã xuống. Lâm Nguyên Kỳ đứng giữa miếu, nhìn tượng phật ngã xuống làm tro bụi bao trùm cả người, người sạch sẽ như hắn cũng không hề nhếch mày lấy một cái.
Tiêu Sơ Âm vừa mới nhào tới xin thề phải làm cho Bình Uyên vương điện hạ viết một bức huyết thư tại đây, tỏ ý muốn bỏ vợ. Đột nhiên nắp đậy trên đỉnh đầu như bị người ta nhấc lên, sau đó “ầm ầm” bị đưa sang một bên.
Một mảnh bụi đất mịt mù, bàn tay nàng đặt trên cổ Vũ Văn Tư Dạ, một tay khác nắm chặt cổ tay hắn, tư thế kỳ lạ mà…vô cùng thân mật.
Bình Uyên Vương điện hạ khẽ cười nhìn thoáng qua tượng phật trên đầu, ra vẻ đỏ mặt xấu hổ, e thẹn nói: “Vương phi vội vã như vậy, bổn vương sao lại không biết xấu hổ chứ.”
Hắn nói xong vẫn không quên nghiêng đầu thở nhẹ vào vành tai nàng.
Tiêu Sơ Âm run cầm cập, móng vuốt đàng hoàng tử tế ngượng ngùng rút về, nhìn nhìn một đám người áo xám dồn hết sự chú ý về bên này, xoa tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Tên nhãi này nhất định là cố ý!
Lâm Nguyên Kỳ không hề tránh né bụi bặm, nhàn nhạt nhìn tư thế ái muội của Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm, hắn cũng là nam nhân, đương nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Kéo ra.”
Vũ Văn Tư Dạ trở tay giữ chặt Tiêu Sơ Âm, không cho nàng rời khỏi mình. Ánh mắt dừng lại trên con hỏa long thật dài sau lưng Lâm Nguyên Kỳ, nói: “Nhị thế tử xử lý chuyện nhà, bổn vương và vương phi sẽ không nhúng tay vào.”
Tiêu Sơ Âm vốn định nhảy dựng lên phản bác, nhưng vừa thấy ánh sáng che đậy nhiều thứ trong đôi mắt của Lâm Nguyên Kỳ, hơn nữa Vũ Văn Tư Dạ khẽ nắm chặt tay nàng, nàng liền im bặt, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.
“Lục hoàng tử tới!” Trong phòng tối mười mấy người bị bắt ra ngoài, đều cúi gằm mặt xuống, một tiếng hô thật dài từ bên ngoài truyền đến.
Tiêu Sơ Âm híp mắt, người của hoàng thất tới nhanh thật, sao người tới không phải là Tam công chúa kia nhỉ, nàng vẫn còn muốn lấy lại đồ của mình, phái một tên tiểu gia hỏa tới, thật không thú vị.
“Nhi tử hoàng đế Tuyên Vũ sủng ái nhất, nếu không phải tự dưng xuất hiện Ngũ công chúa nàng, nói không chừng bây giờ đã là thái tử điện hạ rồi. Người này thủ đoạn độc ác, tuổi tuy nhỏ nhưng tâm tư đã lão luyện như hồ ly, dược nhân lần này tám phần là có liên quan tới hắn.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn, chuyện của quốc gia khác hắn cũng biết rõ vậy sao? Nói Lục hoàng tử thủ đoạn độc ác, nàng đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: “So với huynh thì thế nào?”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi, Vũ Văn Tư Dạ lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tám phần.”
Tiêu Sơ Âm nghĩ cũng phải, Bình Uyên vương điện hạ độc nhất trên đời, ai có thể so với bốn chữ thủ đoạn độc ác này chứ.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ trêu chọc trên mặt nàng, nhíu mày nói: “Vừa khéo trái ngược với suy nghĩ của nàng.”
Tiêu Sơ Âm tự dưng ngây cả người, nàng nhìn Lâm Nguyên Kỳ như tiên giáng trần trong đám tro bụi, hắn vẫn mặc y phục trắng hơn cả tuyết, đứng thẳng tắp.
“Không sao, cả huynh cũng có thể đổi họ, chuyện này cũng có thể hiểu được.” Nàng không nghĩ nhiều, một thiếu niên có thể đa tâm ngoan độc như vậy sao.
“Năm mười hai tuổi, hắn giết người đi cầu hòa của nước láng giềng.”
“Không phải nói hai nước giao chiến không giết người đi cầu hòa sao?” Tiêu Sơ Âm dù không hiểu chiến tranh, nhưng cũng nghe mọi người nói vậy.
Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ lóe lên tia khát máu, cười nói: “Ừ, không giết, một giọt máu cũng không chảy, hắn đem người cầu hòa lên bếp chưng ba ngày ba đêm, đến khi xương cốt mềm nhũn, sau đó chia cho ba quân ăn, hôm sau công thành phá quốc.”
“Hả…” Tiêu Sơ Âm nhích ra sau người Vũ Văn Tư Dạ, đáng thương chớp mắt.
Người nham hiểm xảo trá nàng không sợ, người lòng dạ độc ác nàng không sợ, người giết người không chớp mắt nàng không sợ, nàng chỉ sợ tộc ăn thịt người…Hơn nữa còn muốn ăn chín…
“Ngọn gió nào lại thổi Nhị ca trở về vậy?” Theo một hàng đuốc chiếu sáng, một thiếu niên áo mũ chỉnh tề kiêu căng ngồi trên ngựa. Hắn ngũ quan thanh tú, chỉ là trên mắt phải có một vết sẹo dài, mắt trái hoạt động bình thường, vô cớ lại sinh ra một chút khủng bố tàn nhẫn.
Tiêu Sơ Âm liền bĩu môi, Vũ Văn Tư Dạ còn nói nếu không có Ngũ công chúa, Lục hoàng tử này đã là thái tử, trừ phi hoàng đế Tuyên Vũ bị mù mới có thể lập hắn làm thái tử. Cho dù Lục hoàng tử này tương lai trở thành quân vương, cũng chỉ là Trụ vương thứ hai.
Lâm Nguyên Kỳ thản nhiên liếc nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua những khuôn mặt giống Tiêu Sơ Âm trên đất, lại nhìn Lục hoàng tử: “Tại hạ không dám trèo cao, không biết đêm khuya thế này Lục hoàng tử còn đến, có gì phải làm sao?”
Thái độ hắn vô cùng xa cách, tận lực phủi sạch quan hệ với người của hoàng thất, Lục hoàng tử cũng không cảm kích.
“Mặc dù nhị ca là con riêng của hoàng hậu nương nương, nhưng tốt xấu gì trong người cũng chảy dòng máu của hoàng thất, huynh không cảm kích thì thôi, nhưng sẽ khiến bản hoàng tử khó xử.” Hắn nhìn thoáng qua hai người đứng bên cạnh, một người phong độ bất phàm, trời sinh khí chất vương giả, không biết là bằng hữu Lâm Nguyên Kỳ kết giao ở đâu, một người hình như là nữ tử, ánh lửa lập lòe, nhìn không rõ diện mạo.
Lâm Nguyên Kỳ nghe được ba chữ này, sắc mặt bỗng chốc xanh mét, mười mấy người áo xám phía sau hắn nắm chặt vũ khí, tùy lúc chuẩn bị đổ máu vì chủ tử.
“Máu hoàng tộc dơ bẩn đê hèn, tại hạ không muốn chảy, cũng không chảy nổi.” Tay phải Lâm Nguyên Kỳ ra ám hiệu, những người áo xám phía sau lùi lại, bước chân luân chuyển, chậm rãi biến hóa đội hình.
Lục hoàng tử ở trên ngựa nghe hắn nói như vậy, hai chân vui vẻ đá lên, sau đó vỗ tay cười to hơn: “Ha ha! Ha Ha! Nhị ca, huynh nói lời này, huynh đang ruồng bỏ bản thân sao, để bản hoàng tử làm chút chuyện tốt, rút hết máu dơ bẩn xấu xa trong cơ thể huynh được không?”
Hắn vừa cười vừa vẫy tay để đám thị vệ phía sau bao vây bọn họ.
Vũ Văn Tư Dạ chau mày, thân hình lướt qua bên cạnh Lâm Nguyên Kỳ, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho hắn.
Hắn vừa động, Tiêu Sơ Âm cũng di chuyển, vừa rồi nàng bị hắn nắm tay, từ lúc nghe Lục hoàng tử phách lối chảnh chọe đã không nhịn được nữa, lúc này giãy khỏi tay hắn, lao tới chỉ vào Lục hoàng tử mắng: “Ngươi mới là con riêng, cả nhà ngươi đều là con riêng!”
Mà trong miếu, đèn đuốc sáng trưng, mười mấy người áo xám cầm dây thừng trong tay, hơi dùng sức, tượng phật khổng lồ ầm ầm ngã xuống. Lâm Nguyên Kỳ đứng giữa miếu, nhìn tượng phật ngã xuống làm tro bụi bao trùm cả người, người sạch sẽ như hắn cũng không hề nhếch mày lấy một cái.
Tiêu Sơ Âm vừa mới nhào tới xin thề phải làm cho Bình Uyên vương điện hạ viết một bức huyết thư tại đây, tỏ ý muốn bỏ vợ. Đột nhiên nắp đậy trên đỉnh đầu như bị người ta nhấc lên, sau đó “ầm ầm” bị đưa sang một bên.
Một mảnh bụi đất mịt mù, bàn tay nàng đặt trên cổ Vũ Văn Tư Dạ, một tay khác nắm chặt cổ tay hắn, tư thế kỳ lạ mà…vô cùng thân mật.
Bình Uyên Vương điện hạ khẽ cười nhìn thoáng qua tượng phật trên đầu, ra vẻ đỏ mặt xấu hổ, e thẹn nói: “Vương phi vội vã như vậy, bổn vương sao lại không biết xấu hổ chứ.”
Hắn nói xong vẫn không quên nghiêng đầu thở nhẹ vào vành tai nàng.
Tiêu Sơ Âm run cầm cập, móng vuốt đàng hoàng tử tế ngượng ngùng rút về, nhìn nhìn một đám người áo xám dồn hết sự chú ý về bên này, xoa tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Tên nhãi này nhất định là cố ý!
Lâm Nguyên Kỳ không hề tránh né bụi bặm, nhàn nhạt nhìn tư thế ái muội của Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm, hắn cũng là nam nhân, đương nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Kéo ra.”
Vũ Văn Tư Dạ trở tay giữ chặt Tiêu Sơ Âm, không cho nàng rời khỏi mình. Ánh mắt dừng lại trên con hỏa long thật dài sau lưng Lâm Nguyên Kỳ, nói: “Nhị thế tử xử lý chuyện nhà, bổn vương và vương phi sẽ không nhúng tay vào.”
Tiêu Sơ Âm vốn định nhảy dựng lên phản bác, nhưng vừa thấy ánh sáng che đậy nhiều thứ trong đôi mắt của Lâm Nguyên Kỳ, hơn nữa Vũ Văn Tư Dạ khẽ nắm chặt tay nàng, nàng liền im bặt, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.
“Lục hoàng tử tới!” Trong phòng tối mười mấy người bị bắt ra ngoài, đều cúi gằm mặt xuống, một tiếng hô thật dài từ bên ngoài truyền đến.
Tiêu Sơ Âm híp mắt, người của hoàng thất tới nhanh thật, sao người tới không phải là Tam công chúa kia nhỉ, nàng vẫn còn muốn lấy lại đồ của mình, phái một tên tiểu gia hỏa tới, thật không thú vị.
“Nhi tử hoàng đế Tuyên Vũ sủng ái nhất, nếu không phải tự dưng xuất hiện Ngũ công chúa nàng, nói không chừng bây giờ đã là thái tử điện hạ rồi. Người này thủ đoạn độc ác, tuổi tuy nhỏ nhưng tâm tư đã lão luyện như hồ ly, dược nhân lần này tám phần là có liên quan tới hắn.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn, chuyện của quốc gia khác hắn cũng biết rõ vậy sao? Nói Lục hoàng tử thủ đoạn độc ác, nàng đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: “So với huynh thì thế nào?”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi, Vũ Văn Tư Dạ lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tám phần.”
Tiêu Sơ Âm nghĩ cũng phải, Bình Uyên vương điện hạ độc nhất trên đời, ai có thể so với bốn chữ thủ đoạn độc ác này chứ.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ trêu chọc trên mặt nàng, nhíu mày nói: “Vừa khéo trái ngược với suy nghĩ của nàng.”
Tiêu Sơ Âm tự dưng ngây cả người, nàng nhìn Lâm Nguyên Kỳ như tiên giáng trần trong đám tro bụi, hắn vẫn mặc y phục trắng hơn cả tuyết, đứng thẳng tắp.
“Không sao, cả huynh cũng có thể đổi họ, chuyện này cũng có thể hiểu được.” Nàng không nghĩ nhiều, một thiếu niên có thể đa tâm ngoan độc như vậy sao.
“Năm mười hai tuổi, hắn giết người đi cầu hòa của nước láng giềng.”
“Không phải nói hai nước giao chiến không giết người đi cầu hòa sao?” Tiêu Sơ Âm dù không hiểu chiến tranh, nhưng cũng nghe mọi người nói vậy.
Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ lóe lên tia khát máu, cười nói: “Ừ, không giết, một giọt máu cũng không chảy, hắn đem người cầu hòa lên bếp chưng ba ngày ba đêm, đến khi xương cốt mềm nhũn, sau đó chia cho ba quân ăn, hôm sau công thành phá quốc.”
“Hả…” Tiêu Sơ Âm nhích ra sau người Vũ Văn Tư Dạ, đáng thương chớp mắt.
Người nham hiểm xảo trá nàng không sợ, người lòng dạ độc ác nàng không sợ, người giết người không chớp mắt nàng không sợ, nàng chỉ sợ tộc ăn thịt người…Hơn nữa còn muốn ăn chín…
“Ngọn gió nào lại thổi Nhị ca trở về vậy?” Theo một hàng đuốc chiếu sáng, một thiếu niên áo mũ chỉnh tề kiêu căng ngồi trên ngựa. Hắn ngũ quan thanh tú, chỉ là trên mắt phải có một vết sẹo dài, mắt trái hoạt động bình thường, vô cớ lại sinh ra một chút khủng bố tàn nhẫn.
Tiêu Sơ Âm liền bĩu môi, Vũ Văn Tư Dạ còn nói nếu không có Ngũ công chúa, Lục hoàng tử này đã là thái tử, trừ phi hoàng đế Tuyên Vũ bị mù mới có thể lập hắn làm thái tử. Cho dù Lục hoàng tử này tương lai trở thành quân vương, cũng chỉ là Trụ vương thứ hai.
Lâm Nguyên Kỳ thản nhiên liếc nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua những khuôn mặt giống Tiêu Sơ Âm trên đất, lại nhìn Lục hoàng tử: “Tại hạ không dám trèo cao, không biết đêm khuya thế này Lục hoàng tử còn đến, có gì phải làm sao?”
Thái độ hắn vô cùng xa cách, tận lực phủi sạch quan hệ với người của hoàng thất, Lục hoàng tử cũng không cảm kích.
“Mặc dù nhị ca là con riêng của hoàng hậu nương nương, nhưng tốt xấu gì trong người cũng chảy dòng máu của hoàng thất, huynh không cảm kích thì thôi, nhưng sẽ khiến bản hoàng tử khó xử.” Hắn nhìn thoáng qua hai người đứng bên cạnh, một người phong độ bất phàm, trời sinh khí chất vương giả, không biết là bằng hữu Lâm Nguyên Kỳ kết giao ở đâu, một người hình như là nữ tử, ánh lửa lập lòe, nhìn không rõ diện mạo.
Lâm Nguyên Kỳ nghe được ba chữ này, sắc mặt bỗng chốc xanh mét, mười mấy người áo xám phía sau hắn nắm chặt vũ khí, tùy lúc chuẩn bị đổ máu vì chủ tử.
“Máu hoàng tộc dơ bẩn đê hèn, tại hạ không muốn chảy, cũng không chảy nổi.” Tay phải Lâm Nguyên Kỳ ra ám hiệu, những người áo xám phía sau lùi lại, bước chân luân chuyển, chậm rãi biến hóa đội hình.
Lục hoàng tử ở trên ngựa nghe hắn nói như vậy, hai chân vui vẻ đá lên, sau đó vỗ tay cười to hơn: “Ha ha! Ha Ha! Nhị ca, huynh nói lời này, huynh đang ruồng bỏ bản thân sao, để bản hoàng tử làm chút chuyện tốt, rút hết máu dơ bẩn xấu xa trong cơ thể huynh được không?”
Hắn vừa cười vừa vẫy tay để đám thị vệ phía sau bao vây bọn họ.
Vũ Văn Tư Dạ chau mày, thân hình lướt qua bên cạnh Lâm Nguyên Kỳ, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho hắn.
Hắn vừa động, Tiêu Sơ Âm cũng di chuyển, vừa rồi nàng bị hắn nắm tay, từ lúc nghe Lục hoàng tử phách lối chảnh chọe đã không nhịn được nữa, lúc này giãy khỏi tay hắn, lao tới chỉ vào Lục hoàng tử mắng: “Ngươi mới là con riêng, cả nhà ngươi đều là con riêng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.