Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 135: TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI
Lạc Thanh
22/09/2016
Tiêu Sơ Âm vừa mắng xong, cả một vùng yên tĩnh. Tay Vũ Văn Tư Dạ vươn ra túm nàng trở về chững lại giữa không trung, quay đầu nhìn Lục hoàng tử bị mắng đến sửng sốt, mặt mày xanh mét, môi tím tái, cả người run rẩy, khẽ nở nụ cười.
Cũng chỉ có vương phi nhà bọn họ mới có thể mắng kinh thiên động địa như vậy.
Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng xông tới như hầu tử, nhíu mày, nàng đây là bảo vệ hắn sao?
Tiêu Sơ Âm cúi đầu suy nghĩ có chút không đúng, đại phu ưa sạch sẽ dường như cùng nhà với tên mù một mắt này, nàng chửi cả nhà người ta giống như chửi luôn cả đại phu ưa sạch sẽ, không phúc hậu.
Lục hoàng tử sau khi sắc mặt biến đổi từ xanh đỏ tới tím, nhìn nữ nhân nhảy ra mắng mình, roi ngựa trong tay vung lên.
Theo gió mạnh phóng tới, Tiêu Sơ Âm vẫn đang cúi đầu suy nghĩ làm sao mới có thể vãn hồi liên lụy đối với Lâm Nguyên Kỳ. Vừa ngẩng đầu liền trông thấy roi đen sắc như thép bay thẳng tới trán nàng.
Cây đuốc bị cơn gió thổi đến gần như bị dập tắt, hơi nóng tản ra.
Tiêu Sơ Âm ngây ngẩn cả người, nàng dù không hiểu võ công cũng biết dùng roi làm vũ khí giống với dùng lá cây làm ám khí. Chẳng qua roi da là vũ khí lợi hại, cộng thêm lực đạo của người phía sau rót vào, sức mạnh càng lớn.
Nếu như bị roi này đánh trúng…
Ngay sau đó Tiêu Sơ Âm liền trông thấy bầu không khí trước mắt như bị kết sương, một bàn tay duỗi tới, ngón tay thon dài tinh tế, năm ngón tay gần như trong suốt như băng sương. Cái tay ấy khẽ động trước mặt nàng, ngón trỏ vẽ một vòng tròn, khí thế của chiếc roi kia dừng lại trước tầng sương mù trong suốt ấy, ngón tay chạm nhẹ vào mũi roi da, chiếc roi như chạm phải vật cấm, đột nhiên rút về.
Tiêu Sơ Âm tỉnh táo lại, vừa rồi cảnh sắc trước mặt nàng bỗng nhiên chậm rãi mà mỹ lệ.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vũ Văn Tư Dạ không dùng lời nói mà kỳ mị ra tay.
Lục hoàng tử khiếp sợ thu roi về, dường như cũng ngoài dự đoán của hắn. Tay hắn nắm chặt roi da giấu vẻ lúng túng.
“Các hạ là?” Độc nhãn Lục hoàng tử nheo lại, ánh sáng u tối chợt lóe.
Tiêu Sơ Âm bị hành động của hắn làm đầu bốc khói, đã gặp kẻ phách lối nhưng chưa từng thấy ai phách lối hơn nàng. Nàng nhích lại gần Vũ Văn Tư Dạ mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Lục hoàng tử, cha ngươi chết sớm rồi hả?”
Cho nên mới không có ai dạy dỗ ngươi, nàng nói xong nghĩ nghĩ, hình như vẫn mượn mẹ của Vũ Văn Tư Dạ để chèn ép lời của nàng.
Lục hoàng tử bị nàng làm sặc hai lần, lần này rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt sang người Tiêu Sơ Âm, nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh trong ánh lửa, sau đó lướt qua những người nằm trên đất, tay vừa động, khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Vũ Văn Tư Dạ thì dừng lại.
Nam nhân này, cho dù là hắn cũng không dễ gì ra tay được lần nữa.
Cha Lục hoàng tử thật sự là đương kim hoàng đế Tuyên Vũ, bên trong hoàng cung phía xa xa, lão hoàng đế khoác long bào đang xem tấu chương đột nhiên hắt xì, công công bên cạnh vội vàng đưa canh nóng: “Hoàng thượng, chú ý long thể.”
Hoàng đế Tuyên Vũ vung tay lên, tiếp tục xem sổ gấp trong tay, lông mày chưa từng giãn ra: “Chắc là lại có người mắng chửi trẫm, không sao.”
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu, cơ thể ngửa ra sau nhìn Lâm Nguyên Kỳ, thản nhiên nói: “Chuyện nhà của Tuyên Vũ vốn không tới lượt bổn vương quản, nhưng ban nãy thiếu chút nữa Lục hoàng tử đả thương bổn vương…”
Tiêu Sơ Âm đột nhiên giơ một chân dẫm thật mạnh lên chân hắn.
Vũ Văn Tư Dạ cũng không nhường nhịn, một cước kia của nàng dẫm lên nền đất cứng như sắt thiết, đau đớn nghiến răng ôm chân.
Vũ Văn Tư Dạ lườm nàng, đưa tay đỡ eo nàng, nhìn vẻ mặt hơi sợ hãi của Lục hoàng tử, nói tiếp: “Lục hoàng tử đả thương bằng hữu của bổn vương, nếu bổn vương không quan tâm, ngươi xem, bằng hữu này sẽ không bỏ qua cho ta.”
Hắc mã dưới thân Lục hoàng tử thối lui, động vật đều có bản năng tránh né nguy hiểm, loài người thì càng đương nhiên.
Hắn căm hận nhìn bộ mặt mười mấy người được kéo ra trên đất, lại nhìn tượng phật bị Lâm Nguyên Kỳ ném đi, làm nên những thứ này hắn đã tốn không ít sức lực, bây giờ hắn phải lui không công, trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi khẩu khí này.
Hắn dù sao cũng là tuổi trẻ khinh cuồng, không thể chiếm được ưu thế gì trên người Vũ Văn Tư Dạ, tự nhiên chỉa mũi nhọn về phía Lâm Nguyên Kỳ.
“Nhị ca, hành vi của ngươi hôm nay, bản hoàng tử sẽ báo lại với phụ hoàng không sót một chữ, ngươi tự mình xử lý đi!” Hắn quay đầu ngựa muốn rời đi.
Vì thế, Tiêu cô nương vừa rồi thiếu chút nữa bị roi của Lục hoàng tử quất chết liền mặc kệ sao.
Đến tỏ vẻ uy phong rồi đi? Nào có chuyện dễ dàng vậy chứ!
“Ôi ôi, trời ơi…Vương gia đỡ ta, đầu ta…giống như sắp vỡ rồi…đau quá…” Nàng đỡ trán, bản thân tạm ủy khuất mượn bả vai của Vũ Văn Tư Dạ một chút, xoay người lén nháy mắt với Lâm Nguyên Kỳ.
Nhìn mấy hoàng tử công chúa này, không một ai làm người ta bớt lo. Thay vì cùng bọn họ ngươi đánh ta một bạt tai, ta cho ngươi một roi, không bằng cứ đến trước mặt hoàng đế làm loạn, giải quyết cho xong một lần.
Vũ Văn Tư Dạ phối hợp đỡ nàng, cam tâm bị nàng lợi dụng, cười nói: “Lục hoàng tử, ngươi xem?”
“Nếu bằng hữu của vương gia không thoải mái, vậy thì đến phủ của bản hoàng tử, bản hoàng tử mời thái y đến chữa trị cho nàng.” Lục hoàng tử nghe hắn nói vậy, trong lòng mừng rỡ, thật không ngờ còn có người tự chui đầu vô lưới, chờ bọn họ vào phủ, đến lúc đó sống hay chết đều do hắn định đoạt.
Đầu Tiêu là Sơ Âm như gà mổ thóc, đôi mắt mang theo sự chờ mong, không biết bọn người trong phủ Lục hoàng tử là nhân tài thế nào.
Nhưng nếu trong phủ hắn không có, cũng không đủ náo nhiệt thì nàng rất sẵn lòng vì hắn tăng thêm chút cảnh sắc sôi nổi.
Lâm Nguyên Kỳ biết nàng muốn giúp mình, nhưng bây giờ tình hình trong cung phức tạp, dù Vũ Văn Tư Dạ là vương gia, Lục hoàng tử sẽ có chút kiêng kị, nhưng mà…
“Mời.” Lục hoàng tử lúc này mới xoay mình xuống ngựa, không phải vì hắn hiểu chuyện, cũng không phải vì hắn kính trọng vương gia Hoa Thụy, chỉ là vì ngựa không chịu đi nữa.
Vì sao ngựa không đi à? Đương nhiên là vì Vũ Văn Tư Dạ dưới chỉ thị của Tiêu cô nương nhà hắn, đã hạ thủ rồi.
Tiêu Sơ Âm vừa đỡ trán, bộ dạng đau đớn cực kì khó chịu, vừa cười khom lưng nói: “Lục hoàng tử, quấy rầy, quấy rầy.”
Nói xong túm lấy đại phu ưa sạch sẽ, cũng không quan tâm có làm bẩn tay áo hắn hay không, nghiến răng gằn từng chữ đe dọa: “Nhị thế tử cùng đi luôn đi.”
Lâm Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn năm dấu tay dơ bẩn trên áo, giật mình, hắn không có ý tranh chấp với hoàng thất.
Vũ Văn Tư Dạ quay đầu nhìn thoáng qua ống tay áo Lâm Nguyên Kỳ bị nàng kéo đi, không lên tiếng, đương lúc Lục hoàng tử không tình nguyện xoay người thản nhiên cười rời đi trước.
Cũng chỉ có vương phi nhà bọn họ mới có thể mắng kinh thiên động địa như vậy.
Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng xông tới như hầu tử, nhíu mày, nàng đây là bảo vệ hắn sao?
Tiêu Sơ Âm cúi đầu suy nghĩ có chút không đúng, đại phu ưa sạch sẽ dường như cùng nhà với tên mù một mắt này, nàng chửi cả nhà người ta giống như chửi luôn cả đại phu ưa sạch sẽ, không phúc hậu.
Lục hoàng tử sau khi sắc mặt biến đổi từ xanh đỏ tới tím, nhìn nữ nhân nhảy ra mắng mình, roi ngựa trong tay vung lên.
Theo gió mạnh phóng tới, Tiêu Sơ Âm vẫn đang cúi đầu suy nghĩ làm sao mới có thể vãn hồi liên lụy đối với Lâm Nguyên Kỳ. Vừa ngẩng đầu liền trông thấy roi đen sắc như thép bay thẳng tới trán nàng.
Cây đuốc bị cơn gió thổi đến gần như bị dập tắt, hơi nóng tản ra.
Tiêu Sơ Âm ngây ngẩn cả người, nàng dù không hiểu võ công cũng biết dùng roi làm vũ khí giống với dùng lá cây làm ám khí. Chẳng qua roi da là vũ khí lợi hại, cộng thêm lực đạo của người phía sau rót vào, sức mạnh càng lớn.
Nếu như bị roi này đánh trúng…
Ngay sau đó Tiêu Sơ Âm liền trông thấy bầu không khí trước mắt như bị kết sương, một bàn tay duỗi tới, ngón tay thon dài tinh tế, năm ngón tay gần như trong suốt như băng sương. Cái tay ấy khẽ động trước mặt nàng, ngón trỏ vẽ một vòng tròn, khí thế của chiếc roi kia dừng lại trước tầng sương mù trong suốt ấy, ngón tay chạm nhẹ vào mũi roi da, chiếc roi như chạm phải vật cấm, đột nhiên rút về.
Tiêu Sơ Âm tỉnh táo lại, vừa rồi cảnh sắc trước mặt nàng bỗng nhiên chậm rãi mà mỹ lệ.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vũ Văn Tư Dạ không dùng lời nói mà kỳ mị ra tay.
Lục hoàng tử khiếp sợ thu roi về, dường như cũng ngoài dự đoán của hắn. Tay hắn nắm chặt roi da giấu vẻ lúng túng.
“Các hạ là?” Độc nhãn Lục hoàng tử nheo lại, ánh sáng u tối chợt lóe.
Tiêu Sơ Âm bị hành động của hắn làm đầu bốc khói, đã gặp kẻ phách lối nhưng chưa từng thấy ai phách lối hơn nàng. Nàng nhích lại gần Vũ Văn Tư Dạ mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Lục hoàng tử, cha ngươi chết sớm rồi hả?”
Cho nên mới không có ai dạy dỗ ngươi, nàng nói xong nghĩ nghĩ, hình như vẫn mượn mẹ của Vũ Văn Tư Dạ để chèn ép lời của nàng.
Lục hoàng tử bị nàng làm sặc hai lần, lần này rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt sang người Tiêu Sơ Âm, nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh trong ánh lửa, sau đó lướt qua những người nằm trên đất, tay vừa động, khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Vũ Văn Tư Dạ thì dừng lại.
Nam nhân này, cho dù là hắn cũng không dễ gì ra tay được lần nữa.
Cha Lục hoàng tử thật sự là đương kim hoàng đế Tuyên Vũ, bên trong hoàng cung phía xa xa, lão hoàng đế khoác long bào đang xem tấu chương đột nhiên hắt xì, công công bên cạnh vội vàng đưa canh nóng: “Hoàng thượng, chú ý long thể.”
Hoàng đế Tuyên Vũ vung tay lên, tiếp tục xem sổ gấp trong tay, lông mày chưa từng giãn ra: “Chắc là lại có người mắng chửi trẫm, không sao.”
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu, cơ thể ngửa ra sau nhìn Lâm Nguyên Kỳ, thản nhiên nói: “Chuyện nhà của Tuyên Vũ vốn không tới lượt bổn vương quản, nhưng ban nãy thiếu chút nữa Lục hoàng tử đả thương bổn vương…”
Tiêu Sơ Âm đột nhiên giơ một chân dẫm thật mạnh lên chân hắn.
Vũ Văn Tư Dạ cũng không nhường nhịn, một cước kia của nàng dẫm lên nền đất cứng như sắt thiết, đau đớn nghiến răng ôm chân.
Vũ Văn Tư Dạ lườm nàng, đưa tay đỡ eo nàng, nhìn vẻ mặt hơi sợ hãi của Lục hoàng tử, nói tiếp: “Lục hoàng tử đả thương bằng hữu của bổn vương, nếu bổn vương không quan tâm, ngươi xem, bằng hữu này sẽ không bỏ qua cho ta.”
Hắc mã dưới thân Lục hoàng tử thối lui, động vật đều có bản năng tránh né nguy hiểm, loài người thì càng đương nhiên.
Hắn căm hận nhìn bộ mặt mười mấy người được kéo ra trên đất, lại nhìn tượng phật bị Lâm Nguyên Kỳ ném đi, làm nên những thứ này hắn đã tốn không ít sức lực, bây giờ hắn phải lui không công, trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi khẩu khí này.
Hắn dù sao cũng là tuổi trẻ khinh cuồng, không thể chiếm được ưu thế gì trên người Vũ Văn Tư Dạ, tự nhiên chỉa mũi nhọn về phía Lâm Nguyên Kỳ.
“Nhị ca, hành vi của ngươi hôm nay, bản hoàng tử sẽ báo lại với phụ hoàng không sót một chữ, ngươi tự mình xử lý đi!” Hắn quay đầu ngựa muốn rời đi.
Vì thế, Tiêu cô nương vừa rồi thiếu chút nữa bị roi của Lục hoàng tử quất chết liền mặc kệ sao.
Đến tỏ vẻ uy phong rồi đi? Nào có chuyện dễ dàng vậy chứ!
“Ôi ôi, trời ơi…Vương gia đỡ ta, đầu ta…giống như sắp vỡ rồi…đau quá…” Nàng đỡ trán, bản thân tạm ủy khuất mượn bả vai của Vũ Văn Tư Dạ một chút, xoay người lén nháy mắt với Lâm Nguyên Kỳ.
Nhìn mấy hoàng tử công chúa này, không một ai làm người ta bớt lo. Thay vì cùng bọn họ ngươi đánh ta một bạt tai, ta cho ngươi một roi, không bằng cứ đến trước mặt hoàng đế làm loạn, giải quyết cho xong một lần.
Vũ Văn Tư Dạ phối hợp đỡ nàng, cam tâm bị nàng lợi dụng, cười nói: “Lục hoàng tử, ngươi xem?”
“Nếu bằng hữu của vương gia không thoải mái, vậy thì đến phủ của bản hoàng tử, bản hoàng tử mời thái y đến chữa trị cho nàng.” Lục hoàng tử nghe hắn nói vậy, trong lòng mừng rỡ, thật không ngờ còn có người tự chui đầu vô lưới, chờ bọn họ vào phủ, đến lúc đó sống hay chết đều do hắn định đoạt.
Đầu Tiêu là Sơ Âm như gà mổ thóc, đôi mắt mang theo sự chờ mong, không biết bọn người trong phủ Lục hoàng tử là nhân tài thế nào.
Nhưng nếu trong phủ hắn không có, cũng không đủ náo nhiệt thì nàng rất sẵn lòng vì hắn tăng thêm chút cảnh sắc sôi nổi.
Lâm Nguyên Kỳ biết nàng muốn giúp mình, nhưng bây giờ tình hình trong cung phức tạp, dù Vũ Văn Tư Dạ là vương gia, Lục hoàng tử sẽ có chút kiêng kị, nhưng mà…
“Mời.” Lục hoàng tử lúc này mới xoay mình xuống ngựa, không phải vì hắn hiểu chuyện, cũng không phải vì hắn kính trọng vương gia Hoa Thụy, chỉ là vì ngựa không chịu đi nữa.
Vì sao ngựa không đi à? Đương nhiên là vì Vũ Văn Tư Dạ dưới chỉ thị của Tiêu cô nương nhà hắn, đã hạ thủ rồi.
Tiêu Sơ Âm vừa đỡ trán, bộ dạng đau đớn cực kì khó chịu, vừa cười khom lưng nói: “Lục hoàng tử, quấy rầy, quấy rầy.”
Nói xong túm lấy đại phu ưa sạch sẽ, cũng không quan tâm có làm bẩn tay áo hắn hay không, nghiến răng gằn từng chữ đe dọa: “Nhị thế tử cùng đi luôn đi.”
Lâm Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn năm dấu tay dơ bẩn trên áo, giật mình, hắn không có ý tranh chấp với hoàng thất.
Vũ Văn Tư Dạ quay đầu nhìn thoáng qua ống tay áo Lâm Nguyên Kỳ bị nàng kéo đi, không lên tiếng, đương lúc Lục hoàng tử không tình nguyện xoay người thản nhiên cười rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.