Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 106: Đậu hũ thối của Vương Dạ Đào Âm
Lạc Thanh
22/09/2016
Nương tử nhà Vương Dạ hôm nay rốt cuộc cũng ra quán, bán cái gì à? Vẫn là bán đậu hũ thôi.
Sạp bán đậu hũ của Tiêu Sơ Âm có vẻ ế ẩm, bởi vì lúc mặt trời lên cao, sau khi đa số mọi người trong thôn đều đã ăn xong bữa sáng thì nàng mới chậm rì rì cùng với vương gia đẩy sạp đậu hũ ra. Sau khi đẩy ra cũng không làm gì cả, cứ để trống không ở đó.
Thẳng đến giữa trưa nàng mới đưa một đống đậu hũ ra, bắt đầu buôn bán.
“Vương Dạ, nương tử nhà huynh rất có ý tứ nha, người ta sắp ăn cơm trưa rồi cô nàng mới bày quầy, sớm quá ha.” Có người cuốn ống quần mới từ ngoài ruộng về, trêu ghẹo Vũ Văn Tư Dạ đang ngồi ở cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ôi chao, đây là đậu hũ gì thế này, thối quá, có thể ăn sao? Vương tướng công, hôm nay mẹ ta có làm cá, nếu không thì buổi tối huynh tới nhà ta ăn cơm đi?” Một tiểu tức phụ có vẻ ngoài khả ái ném đôi mắt quyến rũ về phía Vũ Văn Tư Dạ.
“Không, không được.” Hắn lắc lắc tay bị thương, chăm chú nhìn Tiêu Sơ Âm, nói câu từ chối.
“Vương tướng công, còn hai mươi ngày nữa mới mở cổng thôn, vợ chồng hai người có tính toán gì không?” Có người tiến sát lại nhìn đậu hũ Tiêu Sơ Âm đặt trên tấm sắt, xoay người hỏi Vũ Văn Tư Dạ ngồi bên cạnh.
“Bán đậu hủ, bán đậu hủ.” Hắn chỉ chỉ Tiêu Sơ Âm đang bận rộn bên cạnh.
“Vương tướng công…”
Tiêu Sơ Âm quay đầu lại, híp mắt nhìn hắn cười tủm tỉm, muôi xào trong tay gõ một gõ, nói: “Rao to lên.”
Vũ Văn Tư Dạ nghe lời cười với nàng, vận đủ chân khí, giọng nói vang dội: “Đậu hũ đây, đậu hũ thối ăn ngon đây.”
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt ngăm đen của hắn, đôi mắt nhuộm gió sương được giấu đi, nụ cười thỏa mãn ngập tràn trên mặt. Nàng nhìn quên cả đậu hũ trước mặt, chỉ cảm thấy nam nhân này nếu như không lạnh nhạt và lòng dạ cứng nhắc như vậy thì chắc chắn là một người tốt.Tiếc là, từ nhỏ hắn đã có mệnh cao quý của bề trên, trời phú cho hắn khả năng săn bắt kẻ thù. Hắn lạnh lùng khát máu, mỗi bước đi đều là dùng mạng người để đổi lấy, chết hay sống đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Người như vậy, thỉnh thoảng lộ ra mặt chất phác thế này lại có vẻ không chân thật.
“Đào Âm, mau làm cho người ta một chén đậu hũ. Hắn dùng khuỷu tay chọc eo nàng, nàng phản ứng cười thành tiếng, lách mình trốn sang một bên, nói: “Huynh nói cái gì?”
“Trương đại tỷ muốn mua đậu hũ, nhanh một chút.” Hắn mặt mày hớn hở thúc nàng, đùa giỡn với bé trai trước sạp.
“Vương Dạ à, nếu không phải con ta muốn ăn cái thứ hôi hám đó thì ta cũng không tới mua đâu.Thật không thể tin thứ này lại ăn được. Cẩu Đản, nếu có bị đau bụng cũng đừng có xin mẹ tìm lang trung đấy.” Trương đại tỷ liếc mắt nhìn con trai nhà mình, quay đầu nói với Vũ Văn Tư Dạ: “Nương tử nhà ngươi tên Đào Âm à? Cái tên thật đẹp.”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, ngẩng đầu. Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng cười hì hì, thằng nhãi này sửa tên của hắn thì thôi đi, còn sửa luôn tên của nàng, đúng là chán sống mà.
“Ta không phải Đào Âm, ta là…” Mặc dù tên hắn tự đặt cho nàng thêm một chữ Đào cũng không tệ, nhưng dù sao nàng cũng cảm thấy khó chịu. Dựa vào cái gì mà hắn là Vương Dạ, nàng liền là Đào Âm, đây chẳng phải là không thoát được vuốt của lang sói sao…
“Tên là Vương Đào Âm, theo họ ta.” Vũ Văn Tư Dạ ngắt lời đá vào chân nàng, mỉm cười giải thích với Trương đại tỷ.
“Gả chồng tất nhiên phải theo họ chồng rồi, như nhau, như nhau thôi. Mau làm đậu hũ cho ta đi.” Trương đại tỷ không phản đối, ánh mắt chuyển qua đậu hũ, khoan hãy nói, được nương tử Vương Dạ chế biến, mùi thối tựa hồ biến thành mùi thơm, hương vị còn rất mê người.
Đến giữa buổi chiều, đậu hũ của nương tử Vương Dạ bán đã trở thành một món ăn vặt trong thôn.
“Cô thấy mùi vị có kỳ lạ không, rõ ràng là rất thối, nhưng lúc vào miệng lại thơm phức. Lúc đầu con bé nhà ta nói muốn ăn, ta còn sợ nó bị tiêu chảy, không ngờ chỉ một miếng đậu hũ lại quá ngon.” Đại nương Triệu gia bưng một chén đậu hũ, tán gẫu cùng đại thẩm Tôn gia.
“Đúng, đúng, ta không thể nói được cảm giác thế nào, như đúng là rất ngon.”
“Nhị Nha, tỷ nói xem, đậu hũ của nương tử nhà Vương Dạ thật sự ăn ngon vậy sao?” Trong đám nữ nhân có người thèm không thể nhịn được, nhìn người ta ăn ngon lành, nước dãi muốn chảy ra tới miệng rồi.
“Ngon hay không ăn một lần chẳng phải sẽ biết sao, Nhị Nha tỷ, nếu không tụi muội thay tỷ nếm thử, xem có phải ngon thật không nhé.” Sớm đã có người không nhịn được, chẳng qua là thấy sắc mặt của Nhị Nha mới không nói ra.
“Hừ, cái thứ thối tha đó, ta không thèm ăn đâu.” Lý Nhị Nha hất cằm, khinh thường nói: “Chắc chắn là Vương Dạ cũng không muốn ngửi thấy cái mùi này, ta đi bắt nữ nhân đó dẹp sạp đi, không cho phéplàm cái đó, tránh cho Vương Dạ bị hun thối.”
“Hả…” Vẻ mặt bọn họ lộ vẻ thất vọng. Nhưng cũng bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng.
Quả nhiên, rất xa đã thấy nương tử Vương Dạ chiên đậu hũ, mà Vương Dạ vẻ mặt đáng thương lại đứng bên cạnh, cả tới gần cũng không muốn.
“Hai miếng, ăn hai miếng thôi.” Hắn bị nàng đuổi sang một bên, không cho động vào sạp của nàng.
“Một miếng cũng không được.” Nàng lườm hắn, không chịu để dù chỉ một phần. Sở dĩ nàng phải làm thành đậu hũ thối bán là vì chứng kiến người trong thôn bình thường đều ăm đồ thanh đạm, đậu hũ thối nói đến cùng vẫn là thực phẩm không tốt. Nàng chỉ bán cho mỗi người một phần cũng là sợ họ ăn vào bụng lại khó chịu. Bà con trong thôn ngày thường thức ăn đều đơn giản, ăn đậu hũ chế biến một chút cũng không sao.
Nhưng Vũ Văn Tư Dạ lại khác, bình thường hắn ăn gì cũng đều trải qua chế biến kĩ càng mới đưa lên bàn, cho dù là hai ngày trước dùng bữa cũng là nàng chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bây giờ hắn muốn ăn đậu hũ, ăn xong không đau bụng mới lạ.
“Ta dùng tiền mua.” Hắn cười vô cùng tự tin.
“Không bán.” Nàng trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Một khi nàng ra khỏi đây, thân không một xu thì biết làm sao?” Hắn dụ nàng mắc câu.
“Tự ta sẽ nghĩ cách.” Mặc dù đây là một vấn đề nan giải, nhưng trong thế giới của Tiêu Sơ Âm, tiền bạc từ trước đến nay không bao giờ là vấn đề.
“Ta nghe nói, sau khi ra ngoài cũng không còn là lãnh thổ của Hoa Thụy Quốc.” Không biết tại sao, trong lời nói của hắn lại có chút phiền muộn.
“Chúng ta từ đô thành của Hoa Thụy Quốc rơi tới đây, sao có thể ra ngoài lại không phải là Hoa Thụy Quốc, Vương gia, huynh muốn ăn cũng đừng nói nghiêm trọng vậy được không.” Nàng lật tới lật lui đậu hũ trong chảo dầu, lơ đễnh nói.
“Nếu như thật sự là vậy, nàng định sẽ thế nào, Tiêu Sơ Âm?” Hắn ngẩng đầu hỏi, không còn mỉm cười.
“Cũng nghĩ như huynh thôi, mặc kệ khi ra ngoài là tình huống gì, ta đều sẽ nghĩ ra cách để trở về.” Nàng cười nhẹ nhàng, gắp một miếng đậu hũ đặt trong chén sạch đưa cho hắn, nói thêm một câu: “Nếu như huynh ngăn cản, ta sẽ giết huynh, nhất định.”
Sạp bán đậu hũ của Tiêu Sơ Âm có vẻ ế ẩm, bởi vì lúc mặt trời lên cao, sau khi đa số mọi người trong thôn đều đã ăn xong bữa sáng thì nàng mới chậm rì rì cùng với vương gia đẩy sạp đậu hũ ra. Sau khi đẩy ra cũng không làm gì cả, cứ để trống không ở đó.
Thẳng đến giữa trưa nàng mới đưa một đống đậu hũ ra, bắt đầu buôn bán.
“Vương Dạ, nương tử nhà huynh rất có ý tứ nha, người ta sắp ăn cơm trưa rồi cô nàng mới bày quầy, sớm quá ha.” Có người cuốn ống quần mới từ ngoài ruộng về, trêu ghẹo Vũ Văn Tư Dạ đang ngồi ở cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ôi chao, đây là đậu hũ gì thế này, thối quá, có thể ăn sao? Vương tướng công, hôm nay mẹ ta có làm cá, nếu không thì buổi tối huynh tới nhà ta ăn cơm đi?” Một tiểu tức phụ có vẻ ngoài khả ái ném đôi mắt quyến rũ về phía Vũ Văn Tư Dạ.
“Không, không được.” Hắn lắc lắc tay bị thương, chăm chú nhìn Tiêu Sơ Âm, nói câu từ chối.
“Vương tướng công, còn hai mươi ngày nữa mới mở cổng thôn, vợ chồng hai người có tính toán gì không?” Có người tiến sát lại nhìn đậu hũ Tiêu Sơ Âm đặt trên tấm sắt, xoay người hỏi Vũ Văn Tư Dạ ngồi bên cạnh.
“Bán đậu hủ, bán đậu hủ.” Hắn chỉ chỉ Tiêu Sơ Âm đang bận rộn bên cạnh.
“Vương tướng công…”
Tiêu Sơ Âm quay đầu lại, híp mắt nhìn hắn cười tủm tỉm, muôi xào trong tay gõ một gõ, nói: “Rao to lên.”
Vũ Văn Tư Dạ nghe lời cười với nàng, vận đủ chân khí, giọng nói vang dội: “Đậu hũ đây, đậu hũ thối ăn ngon đây.”
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt ngăm đen của hắn, đôi mắt nhuộm gió sương được giấu đi, nụ cười thỏa mãn ngập tràn trên mặt. Nàng nhìn quên cả đậu hũ trước mặt, chỉ cảm thấy nam nhân này nếu như không lạnh nhạt và lòng dạ cứng nhắc như vậy thì chắc chắn là một người tốt.Tiếc là, từ nhỏ hắn đã có mệnh cao quý của bề trên, trời phú cho hắn khả năng săn bắt kẻ thù. Hắn lạnh lùng khát máu, mỗi bước đi đều là dùng mạng người để đổi lấy, chết hay sống đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Người như vậy, thỉnh thoảng lộ ra mặt chất phác thế này lại có vẻ không chân thật.
“Đào Âm, mau làm cho người ta một chén đậu hũ. Hắn dùng khuỷu tay chọc eo nàng, nàng phản ứng cười thành tiếng, lách mình trốn sang một bên, nói: “Huynh nói cái gì?”
“Trương đại tỷ muốn mua đậu hũ, nhanh một chút.” Hắn mặt mày hớn hở thúc nàng, đùa giỡn với bé trai trước sạp.
“Vương Dạ à, nếu không phải con ta muốn ăn cái thứ hôi hám đó thì ta cũng không tới mua đâu.Thật không thể tin thứ này lại ăn được. Cẩu Đản, nếu có bị đau bụng cũng đừng có xin mẹ tìm lang trung đấy.” Trương đại tỷ liếc mắt nhìn con trai nhà mình, quay đầu nói với Vũ Văn Tư Dạ: “Nương tử nhà ngươi tên Đào Âm à? Cái tên thật đẹp.”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, ngẩng đầu. Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng cười hì hì, thằng nhãi này sửa tên của hắn thì thôi đi, còn sửa luôn tên của nàng, đúng là chán sống mà.
“Ta không phải Đào Âm, ta là…” Mặc dù tên hắn tự đặt cho nàng thêm một chữ Đào cũng không tệ, nhưng dù sao nàng cũng cảm thấy khó chịu. Dựa vào cái gì mà hắn là Vương Dạ, nàng liền là Đào Âm, đây chẳng phải là không thoát được vuốt của lang sói sao…
“Tên là Vương Đào Âm, theo họ ta.” Vũ Văn Tư Dạ ngắt lời đá vào chân nàng, mỉm cười giải thích với Trương đại tỷ.
“Gả chồng tất nhiên phải theo họ chồng rồi, như nhau, như nhau thôi. Mau làm đậu hũ cho ta đi.” Trương đại tỷ không phản đối, ánh mắt chuyển qua đậu hũ, khoan hãy nói, được nương tử Vương Dạ chế biến, mùi thối tựa hồ biến thành mùi thơm, hương vị còn rất mê người.
Đến giữa buổi chiều, đậu hũ của nương tử Vương Dạ bán đã trở thành một món ăn vặt trong thôn.
“Cô thấy mùi vị có kỳ lạ không, rõ ràng là rất thối, nhưng lúc vào miệng lại thơm phức. Lúc đầu con bé nhà ta nói muốn ăn, ta còn sợ nó bị tiêu chảy, không ngờ chỉ một miếng đậu hũ lại quá ngon.” Đại nương Triệu gia bưng một chén đậu hũ, tán gẫu cùng đại thẩm Tôn gia.
“Đúng, đúng, ta không thể nói được cảm giác thế nào, như đúng là rất ngon.”
“Nhị Nha, tỷ nói xem, đậu hũ của nương tử nhà Vương Dạ thật sự ăn ngon vậy sao?” Trong đám nữ nhân có người thèm không thể nhịn được, nhìn người ta ăn ngon lành, nước dãi muốn chảy ra tới miệng rồi.
“Ngon hay không ăn một lần chẳng phải sẽ biết sao, Nhị Nha tỷ, nếu không tụi muội thay tỷ nếm thử, xem có phải ngon thật không nhé.” Sớm đã có người không nhịn được, chẳng qua là thấy sắc mặt của Nhị Nha mới không nói ra.
“Hừ, cái thứ thối tha đó, ta không thèm ăn đâu.” Lý Nhị Nha hất cằm, khinh thường nói: “Chắc chắn là Vương Dạ cũng không muốn ngửi thấy cái mùi này, ta đi bắt nữ nhân đó dẹp sạp đi, không cho phéplàm cái đó, tránh cho Vương Dạ bị hun thối.”
“Hả…” Vẻ mặt bọn họ lộ vẻ thất vọng. Nhưng cũng bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng.
Quả nhiên, rất xa đã thấy nương tử Vương Dạ chiên đậu hũ, mà Vương Dạ vẻ mặt đáng thương lại đứng bên cạnh, cả tới gần cũng không muốn.
“Hai miếng, ăn hai miếng thôi.” Hắn bị nàng đuổi sang một bên, không cho động vào sạp của nàng.
“Một miếng cũng không được.” Nàng lườm hắn, không chịu để dù chỉ một phần. Sở dĩ nàng phải làm thành đậu hũ thối bán là vì chứng kiến người trong thôn bình thường đều ăm đồ thanh đạm, đậu hũ thối nói đến cùng vẫn là thực phẩm không tốt. Nàng chỉ bán cho mỗi người một phần cũng là sợ họ ăn vào bụng lại khó chịu. Bà con trong thôn ngày thường thức ăn đều đơn giản, ăn đậu hũ chế biến một chút cũng không sao.
Nhưng Vũ Văn Tư Dạ lại khác, bình thường hắn ăn gì cũng đều trải qua chế biến kĩ càng mới đưa lên bàn, cho dù là hai ngày trước dùng bữa cũng là nàng chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bây giờ hắn muốn ăn đậu hũ, ăn xong không đau bụng mới lạ.
“Ta dùng tiền mua.” Hắn cười vô cùng tự tin.
“Không bán.” Nàng trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Một khi nàng ra khỏi đây, thân không một xu thì biết làm sao?” Hắn dụ nàng mắc câu.
“Tự ta sẽ nghĩ cách.” Mặc dù đây là một vấn đề nan giải, nhưng trong thế giới của Tiêu Sơ Âm, tiền bạc từ trước đến nay không bao giờ là vấn đề.
“Ta nghe nói, sau khi ra ngoài cũng không còn là lãnh thổ của Hoa Thụy Quốc.” Không biết tại sao, trong lời nói của hắn lại có chút phiền muộn.
“Chúng ta từ đô thành của Hoa Thụy Quốc rơi tới đây, sao có thể ra ngoài lại không phải là Hoa Thụy Quốc, Vương gia, huynh muốn ăn cũng đừng nói nghiêm trọng vậy được không.” Nàng lật tới lật lui đậu hũ trong chảo dầu, lơ đễnh nói.
“Nếu như thật sự là vậy, nàng định sẽ thế nào, Tiêu Sơ Âm?” Hắn ngẩng đầu hỏi, không còn mỉm cười.
“Cũng nghĩ như huynh thôi, mặc kệ khi ra ngoài là tình huống gì, ta đều sẽ nghĩ ra cách để trở về.” Nàng cười nhẹ nhàng, gắp một miếng đậu hũ đặt trong chén sạch đưa cho hắn, nói thêm một câu: “Nếu như huynh ngăn cản, ta sẽ giết huynh, nhất định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.