Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 107: Có thể ra ngoài, cô gái trong bức tranh
Lạc Thanh
22/09/2016
Đậu hũ thối của Tiêu Sơ Âm bán rất đắt, nhưng mỗi ngày nàng chỉ bán cho mỗi người một phần. Làm cho người ta nhớ tới mùi vị đó mãi không thôi.
“Đào Âm, nếu cô cho ta năm miếng đậu hũ ta sẽ nói cho cô một tin tốt.” Lý Nhị Nha thần bí đi tới gần, từ khi nàng ăn đậu hũ của Tiêu Sơ Âm, thù hằn đối với Tiêu Sơ Âm đã tan biến hầu như không còn, cả ngày đều nhớ mong đậu hũ của nàng ta.
“Tin tức gì?” Tiêu Sơ Âm dọn quầy, hôm nay Vũ Văn Tư Dạ nói hơi khó chịu, nàng muốn về sớm một chút xem hắn ra sao.
“Năm miếng, chỉ năm miếng thôi.” Lý Nhị Nha chìa bốn ngón tay ra, mắt thèm thuồng nhìn mấy miếng đậu hũ còn sót lại trên giá.
“Nói đi, tin tốt gì?” Tiêu Sơ Âm tách ngón cái của nàng ta ra, vươn một bàn tay, nói: “Đây mới là năm.”
“Hì hì.” Lý Nhị Nha cười nói: “Ta biết cô thông minh, bằng không Vương tướng công cũng sẽ không coi trọng cô. Cô cứ đưa cho ta vài miếng, thật sự có tin tốt báo cho cô.”
“Nếu đó là tin tốt đối với cô mà không phải tốt đối với ta, chẳng phải ta uổng công rồi hay sao.” Nàng cố ý nghiêm mặt nói.
“Không đâu, nhất định là tin tốt, nếu không ta cũng không dám tới tìm cô.” Lý Nhị Nha bĩu môi, thân hình thô kệch uốn éo vặn vẹo.
Lúc này Tiêu Sơ Âm mới ngẩng đầu nhìn nàng cười, “Nếu không phải tin tốt, năm ngày kế tiếp cô sẽ không có đậu hũ ăn đâu đấy.”
Lý Nhị Nha vỗ ngực cam đoan: “Nhất định rồi.”
Tiêu Sơ Âm cười bất đắc dĩ lắc đầu, kẹp đậu hũ bỏ vào chén đưa cho nàng, “Cứ ăn từ từ.”
“Ta nghe mẹ ta nói, ngày mai có quý nhân tới nên cửa thôn sẽ mở, không phải các người muốn về sao…Đào Âm? Đào Âm.” Lý Nhị Nha chớp chớp mắt nhìn Tiêu Sơ Âm vội vã rời đi, chỉ để lại sạp đậu hũ trống không, trên đó còn hai miếng, nàng hì hì cười, gắp hai miếng đậu hũ bỏ vào chén mình: “Hì hì, không ăn cũng uổng.”
Tiêu Sơ Âm chạy tới cổng, chống tay lên cánh cửa thở hổn hển, có thể rời khỏi đây, chỉ cần được ra ngoài, nàng có thể tìm được cách trở về.
“Vũ Văn Tư Dạ, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.” Nàng đi vào sân, đẩy cửa phòng chuẩn bị nói tin tốt lành này cho hắn biết.
Trong phòng không một bóng người, gió thổi mấy tờ giấy trắng trên bàn vang lên tiếng rào rào.
“Kỳ lạ, không phải nói khó chịu sao? Chạy đi đâu rồi?”
Nàng nhìn ra cửa vài lần cũng không thấy ai, mới vào nhà nhìn quanh, nét mực trên mấy tờ giấy trắng đã thu hút sự chú ý của nàng. Không thoải mái còn viết thư? Cho ai? Trưởng Tôn Tông Lam?
Giấy trắng bị thổi vang lên tiếng rào rào, nghiên mực đè lên trang giấy có vết mực lờ mờ, chữ viết đẹp đẽ lấp đầy trang giấy.
“Thái tử dâng tấu lên hoàng thượng, Tuyên Vũ xâm phạm lãnh thổ ta, chúng ta không thể tha thứ, nhất định phải phái người đi áp chế, vậy nên muốn thỉnh Bình Uyên vương đi nghênh chiến. Vậy mà Vương gia lại mất tích, Trưởng Tôn thế gia tam công tử chủ động xin thỉnh chiến, hoàng thượng đã đồng ý. Nhận thư báo an nguy.”
“Ngu thần Tiêu Viễn, âm thầm kết bè đảng, dâng tấu lên hoàng thượng vạch tội thái tử, tiến cử Nhị hoàng tử anh dũng thần chiến, ngôi vị thái tử gặp nguy, nếu vương gia đọc được thư, mong trở về.”
“Hậu cung đại biến, Tiêu Thục phi chết, Tiêu thần nói bản cung ghen tị, bây giờ lại trả thù, nếu vương gia đọc thư, mong trở về.”
Tiêu Sơ Âm lật một mặt trên tờ giấy hoa lệ, tiếp tục lật tờ thứ hai, đại đa số đều báo cho Vũ Văn Tư Dạ về những thay đổi ở bên ngoài. Hơn nữa tờ nào cũng rất ngắn, chỉ có hai chữ cuối cùng đều có ở mỗi trang.
Lúc lật đến tờ cuối cùng, Tiêu Sơ Âm sửng sốt, bên trên chỉ có hai chữ màu đỏ thắm: Mong trở về.
Từ cách xưng hô cho thấy đây là thư giữa hoàng hậu và Vũ Văn Tư Dạ. Xem ngày tháng, hẳn là bọn họ ở lại đây ba ngày thì Vũ Văn Tư Dạ đã nhận được mật tín trong cung, nhưng hắn vẫn chưa từng nói tới. Chỉ có mấy ngày trước nàng thấy hắn viết chữ, hắn cũng nói là viết cho Trưởng Tôn Tông Lam…
Gió thổi vào viện, Tiêu Sơ Âm từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy lạnh buốt, hoàng hậu khẩn cấp gọi hắn hồi cung, hắn lại ở đây cùng nàng chiên đậu hũ. Thế cục trong cung ngày càng biến ảo, can hệ đến cả người nhà của nàng, vậy mà một chữ hắn cũng không nói.
Nàng làm theo cảm xúc của bản thân, xếp lại giấy trên bàn, vuốt lại tóc rồi đi ra sân.
Đâm đầu vào Vũ Văn Tư Dạ đang đi tới.
Nàng cười cười, vội đóng cửa, hỏi: “Không phải nói khó chịu sao? Còn đi đâu vậy?”
“Ta nghe nói ngày mai có người vào thôn, cửa được mở, chúng ta có thể ra ngoài.” Hắn mặt mày hớn hở nói, bộ dạng cực kì vui vẻ.
Tiêu Sơ Âm đón nắng chiều nhìn Vũ Văn Tư Dạ đi tới, làn da hắn vẫn ngăm đen, y phục bằng vải thô, chân mang đôi giày vải bám đầy bụi. Ngũ quan sâu sắc cười rạng rỡ, khiến người ta tin rằng hắn bởi có thể rời khỏi đây mà vui mừng.
“Ta nghe Nhị Nha nói rồi, vừa định về nói với huynh. Thấy huynh không ở nhà, còn đang nghĩ xem huynh đi đâu rồi.” Nàng cũng cười, thờ ơ nói.
“Ở trong phòng rất ngột ngạt, đi xung quanh một xíu, nghe được tin này liền trở về.” Hắn nói.
“Vậy à.”
“Ừm.”
Hai người không nói những câu thừa thãi, cối xay lẳng lặng đặt trong sân, đậu hũ còn chưa bán hết đang dùng chăn bông đậy lại. Tiêu Sơ Âm giơ tay che trán, nhìn ráng đỏ cuối trời đang dần rơi xuống, một lúc lâu sau, nàng nói: “Đêm nay thu dọn một chút, sáng sớm mai rời đi.”
…
Bên ngoài thôn, nham thạch khổng lồ ngăn cách ánh lửa bên ngoài, vài thị vệ đi qua đi lại.
“Đô úy, chỉ là một thôn làng bình thường, thế tử lại huy động nhân lực như vậy sao?”
“Câm miệng. Ngươi quên lúc chúng ta lục soát ngôi làng trước rồi à, nếu bị thế tử nghe được, ngài mai ngươi đợi đầu thân tách rời đi, xem ngươi còn nhiều lời được nữa không.”
“Thuộc hạ không dám.” Thị vệ vội cúi đầu, thế tử kiêu ngạo độc ác có tiếng, nếu thật sự bị nghe thấy, có lẽ hắn đã bị chặt đầu rồi.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt có chút lo âu của Đô úy, hắn nhìn ngôi làng bị nham thạch ngăn cách: “Chỉ còn hai ngôi làng nữa, nếu còn không tìm được người kia, tất cả chúng ta đều không cần sống nữa.”
Hắn đón ánh lửa, chầm chậm mở bức tranh trong tay…
Bức tranh vẽ một nữ tử vận đồ trắng, dung mạo cao quý khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng không thể nào quên. Trâm cửu diệp phượng hoàng lưu ly cắm nghiêng trên mái tóc đen tuyền…
Đô úy thở dài thu hồi bức tranh, bức tranh này cả thiên hạ đều biết, bọn họ phải tìm được người kia…Nói dễ làm khó…Nếu không phải hiện tại tình thế bắt buộc, cũng không cần điều động đội quân Kim Vũ tinh anh của một quốc gia để tìm một nữ tử…
“Đào Âm, nếu cô cho ta năm miếng đậu hũ ta sẽ nói cho cô một tin tốt.” Lý Nhị Nha thần bí đi tới gần, từ khi nàng ăn đậu hũ của Tiêu Sơ Âm, thù hằn đối với Tiêu Sơ Âm đã tan biến hầu như không còn, cả ngày đều nhớ mong đậu hũ của nàng ta.
“Tin tức gì?” Tiêu Sơ Âm dọn quầy, hôm nay Vũ Văn Tư Dạ nói hơi khó chịu, nàng muốn về sớm một chút xem hắn ra sao.
“Năm miếng, chỉ năm miếng thôi.” Lý Nhị Nha chìa bốn ngón tay ra, mắt thèm thuồng nhìn mấy miếng đậu hũ còn sót lại trên giá.
“Nói đi, tin tốt gì?” Tiêu Sơ Âm tách ngón cái của nàng ta ra, vươn một bàn tay, nói: “Đây mới là năm.”
“Hì hì.” Lý Nhị Nha cười nói: “Ta biết cô thông minh, bằng không Vương tướng công cũng sẽ không coi trọng cô. Cô cứ đưa cho ta vài miếng, thật sự có tin tốt báo cho cô.”
“Nếu đó là tin tốt đối với cô mà không phải tốt đối với ta, chẳng phải ta uổng công rồi hay sao.” Nàng cố ý nghiêm mặt nói.
“Không đâu, nhất định là tin tốt, nếu không ta cũng không dám tới tìm cô.” Lý Nhị Nha bĩu môi, thân hình thô kệch uốn éo vặn vẹo.
Lúc này Tiêu Sơ Âm mới ngẩng đầu nhìn nàng cười, “Nếu không phải tin tốt, năm ngày kế tiếp cô sẽ không có đậu hũ ăn đâu đấy.”
Lý Nhị Nha vỗ ngực cam đoan: “Nhất định rồi.”
Tiêu Sơ Âm cười bất đắc dĩ lắc đầu, kẹp đậu hũ bỏ vào chén đưa cho nàng, “Cứ ăn từ từ.”
“Ta nghe mẹ ta nói, ngày mai có quý nhân tới nên cửa thôn sẽ mở, không phải các người muốn về sao…Đào Âm? Đào Âm.” Lý Nhị Nha chớp chớp mắt nhìn Tiêu Sơ Âm vội vã rời đi, chỉ để lại sạp đậu hũ trống không, trên đó còn hai miếng, nàng hì hì cười, gắp hai miếng đậu hũ bỏ vào chén mình: “Hì hì, không ăn cũng uổng.”
Tiêu Sơ Âm chạy tới cổng, chống tay lên cánh cửa thở hổn hển, có thể rời khỏi đây, chỉ cần được ra ngoài, nàng có thể tìm được cách trở về.
“Vũ Văn Tư Dạ, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.” Nàng đi vào sân, đẩy cửa phòng chuẩn bị nói tin tốt lành này cho hắn biết.
Trong phòng không một bóng người, gió thổi mấy tờ giấy trắng trên bàn vang lên tiếng rào rào.
“Kỳ lạ, không phải nói khó chịu sao? Chạy đi đâu rồi?”
Nàng nhìn ra cửa vài lần cũng không thấy ai, mới vào nhà nhìn quanh, nét mực trên mấy tờ giấy trắng đã thu hút sự chú ý của nàng. Không thoải mái còn viết thư? Cho ai? Trưởng Tôn Tông Lam?
Giấy trắng bị thổi vang lên tiếng rào rào, nghiên mực đè lên trang giấy có vết mực lờ mờ, chữ viết đẹp đẽ lấp đầy trang giấy.
“Thái tử dâng tấu lên hoàng thượng, Tuyên Vũ xâm phạm lãnh thổ ta, chúng ta không thể tha thứ, nhất định phải phái người đi áp chế, vậy nên muốn thỉnh Bình Uyên vương đi nghênh chiến. Vậy mà Vương gia lại mất tích, Trưởng Tôn thế gia tam công tử chủ động xin thỉnh chiến, hoàng thượng đã đồng ý. Nhận thư báo an nguy.”
“Ngu thần Tiêu Viễn, âm thầm kết bè đảng, dâng tấu lên hoàng thượng vạch tội thái tử, tiến cử Nhị hoàng tử anh dũng thần chiến, ngôi vị thái tử gặp nguy, nếu vương gia đọc được thư, mong trở về.”
“Hậu cung đại biến, Tiêu Thục phi chết, Tiêu thần nói bản cung ghen tị, bây giờ lại trả thù, nếu vương gia đọc thư, mong trở về.”
Tiêu Sơ Âm lật một mặt trên tờ giấy hoa lệ, tiếp tục lật tờ thứ hai, đại đa số đều báo cho Vũ Văn Tư Dạ về những thay đổi ở bên ngoài. Hơn nữa tờ nào cũng rất ngắn, chỉ có hai chữ cuối cùng đều có ở mỗi trang.
Lúc lật đến tờ cuối cùng, Tiêu Sơ Âm sửng sốt, bên trên chỉ có hai chữ màu đỏ thắm: Mong trở về.
Từ cách xưng hô cho thấy đây là thư giữa hoàng hậu và Vũ Văn Tư Dạ. Xem ngày tháng, hẳn là bọn họ ở lại đây ba ngày thì Vũ Văn Tư Dạ đã nhận được mật tín trong cung, nhưng hắn vẫn chưa từng nói tới. Chỉ có mấy ngày trước nàng thấy hắn viết chữ, hắn cũng nói là viết cho Trưởng Tôn Tông Lam…
Gió thổi vào viện, Tiêu Sơ Âm từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy lạnh buốt, hoàng hậu khẩn cấp gọi hắn hồi cung, hắn lại ở đây cùng nàng chiên đậu hũ. Thế cục trong cung ngày càng biến ảo, can hệ đến cả người nhà của nàng, vậy mà một chữ hắn cũng không nói.
Nàng làm theo cảm xúc của bản thân, xếp lại giấy trên bàn, vuốt lại tóc rồi đi ra sân.
Đâm đầu vào Vũ Văn Tư Dạ đang đi tới.
Nàng cười cười, vội đóng cửa, hỏi: “Không phải nói khó chịu sao? Còn đi đâu vậy?”
“Ta nghe nói ngày mai có người vào thôn, cửa được mở, chúng ta có thể ra ngoài.” Hắn mặt mày hớn hở nói, bộ dạng cực kì vui vẻ.
Tiêu Sơ Âm đón nắng chiều nhìn Vũ Văn Tư Dạ đi tới, làn da hắn vẫn ngăm đen, y phục bằng vải thô, chân mang đôi giày vải bám đầy bụi. Ngũ quan sâu sắc cười rạng rỡ, khiến người ta tin rằng hắn bởi có thể rời khỏi đây mà vui mừng.
“Ta nghe Nhị Nha nói rồi, vừa định về nói với huynh. Thấy huynh không ở nhà, còn đang nghĩ xem huynh đi đâu rồi.” Nàng cũng cười, thờ ơ nói.
“Ở trong phòng rất ngột ngạt, đi xung quanh một xíu, nghe được tin này liền trở về.” Hắn nói.
“Vậy à.”
“Ừm.”
Hai người không nói những câu thừa thãi, cối xay lẳng lặng đặt trong sân, đậu hũ còn chưa bán hết đang dùng chăn bông đậy lại. Tiêu Sơ Âm giơ tay che trán, nhìn ráng đỏ cuối trời đang dần rơi xuống, một lúc lâu sau, nàng nói: “Đêm nay thu dọn một chút, sáng sớm mai rời đi.”
…
Bên ngoài thôn, nham thạch khổng lồ ngăn cách ánh lửa bên ngoài, vài thị vệ đi qua đi lại.
“Đô úy, chỉ là một thôn làng bình thường, thế tử lại huy động nhân lực như vậy sao?”
“Câm miệng. Ngươi quên lúc chúng ta lục soát ngôi làng trước rồi à, nếu bị thế tử nghe được, ngài mai ngươi đợi đầu thân tách rời đi, xem ngươi còn nhiều lời được nữa không.”
“Thuộc hạ không dám.” Thị vệ vội cúi đầu, thế tử kiêu ngạo độc ác có tiếng, nếu thật sự bị nghe thấy, có lẽ hắn đã bị chặt đầu rồi.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt có chút lo âu của Đô úy, hắn nhìn ngôi làng bị nham thạch ngăn cách: “Chỉ còn hai ngôi làng nữa, nếu còn không tìm được người kia, tất cả chúng ta đều không cần sống nữa.”
Hắn đón ánh lửa, chầm chậm mở bức tranh trong tay…
Bức tranh vẽ một nữ tử vận đồ trắng, dung mạo cao quý khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng không thể nào quên. Trâm cửu diệp phượng hoàng lưu ly cắm nghiêng trên mái tóc đen tuyền…
Đô úy thở dài thu hồi bức tranh, bức tranh này cả thiên hạ đều biết, bọn họ phải tìm được người kia…Nói dễ làm khó…Nếu không phải hiện tại tình thế bắt buộc, cũng không cần điều động đội quân Kim Vũ tinh anh của một quốc gia để tìm một nữ tử…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.