Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 108: RỜI KHỎI CỬA THÔN BỊ KIỂM TRA
Lạc Thanh
22/09/2016
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới nhô lên từ phía chân trời, bên ngoài viện phía đông vây đầy người, Tiêu Sơ Âm và Vũ Văn Tư Dạ chen chúc giữa đám người, bị nhét đầy rau quả do họ tặng cho.
“Nương tử Vương Dạ, đậu hũ thối của cô làm cả đời này ta sẽ không quên. Khi nào quay lại đây nhất định phải làm cho chúng ta ăn tiếp nhé.”
“Trương đại thẩm, cách làm đậu hũ thối ta đã nói cho Nhị Nha rồi, sau này mọi người muốn ăn thì để nàng làm cho.” Tiêu Sơ Âm thấy tình cảm mọi người dành cho mình, có phần không nỡ.
“Vương tướng công, nương tử nhà ngươi mặc dù không xinh đẹp, nhưng tâm địa lại rất tốt. Còn dạy Cẩu Đản nhà ta biết đọc biết viết, sau này ngươi cũng đừng đưa nàng đi đốn củi cùng nữa, vợ là để yêu thương, ở nhà nấu cơm châm củi là được rồi…”
“Đúng vậy, lần này hai người đi, không biết bao giờ mới có thể trở lại…”
“Các hương thân, không cần tiễn nữa, mọi người cứ làm việc đi thôi, có dịp vợ chồng chúng ta sẽ trở lại.” Vết thương trên tay Vũ Văn Tư Dạ cũng đã khỏi, hắn từ chối ý tốt đưa tiễn của mọi người, dẫn Tiêu Sơ Âm rời đi.
Hai người đi quá nửa thôn, đến cửa phía Tây, nham thạch thiên nhiên cao vút hình thành bức thành che chắn, ngăn cách ngôi làng với bên ngoài. Hai người đều ăn mặc bình thường, lại được thôn trưởng dặn dò, hôm nay có quý nhân vào thôn, bảo bọn họ vạn lần cũng đừng đắc tội.
Dù là như vậy, đi tới cửa vẫn bị quát bảo dừng lại.
“Hai người các người, đứng lại.” Một tiếng quát như hổ gầm, theo đó là một nam tử mặc quan phục Nghiêm Vũ đi tới.
Tiêu Sơ Âm nghiêng đầu nhìn, nam nhân kia mặc quan phục màu xanh, trước ngực có đeo một con bạch hổ, mắt hổ sáng lấp lánh có thần, như muốn từ nơi đó phóng ra. Lại nhìn nam nhân đang nói chuyện, ngũ quan nghiêm nghị, đường nét cứng rắn, giữa đôi lông mày có một vết sẹo dữ tợn.
“Đi lại đây.” Hắn vừa nói xong, Tiêu Sơ Âm liền cảm thấy bầu không khí trước mắt đều chấn động, nàng nghe theo nhấc chân chuẩn bị đi tới, không ngờ hai tay bị Vũ Văn Tư Dạ giữ chặt.
“Tề đô úy, đã lâu không gặp.” Một đám quan binh nghe nam tử áo xám vải thô trước mặt gọi cả họ nhà đô úy, hơn nữa khẩu khí cứ như từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn chúng sinh.
Đô úy uy vũ sửng sốt, nhìn nam nhân trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, hơn nữa ngày mới nhận ra: “Bình, bình uyên vương.”
“Vương gia, sao người lại ở đây?” Tề đô úy kinh ngạc hỏi, thật không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng mình.
“Bổn vương phụng chỉ đến phía trước điều tra chút chuyện, sao ngươi lại ở đây?” Vũ Văn Tư Dạ nói dối mặt không đổi sắc, giọng điệu còn mang theo vài phần chất vấn.
“Thật không dám giấu diếm, đại thế tử sai thuộc hạ đến tìm một người.”
“Biên giới Tuyên Vũ và Hoa Thụy giằng co không ngớt, vậy mà Nguyên Lân còn có tinh lực cho các ngươi đến tìm người, xem ra người này đối với Tuyên Vũ các ngươi đúng là quan trọng.”
“Tại hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh làm việc.” Mặc dù Vũ Văn Tư Dạ là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng dù sao lập trường của hai người vẫn khác biệt, hắn không nên nhiều lời.
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu: “Đã vậy thì, Tề đô úy đã kiểm tra bổn vương và vương phi không có gì bất thường, bổn vương đi được chưa.”
Đối phương là vương gia của địch quốc, Tề đô úy không dám lấy bức tranh kia ra, nếu bị nhận ra cái gì, lập trường của đại thế tử càng thêm gian nan rồi.
“Vương gia, mời.” Hắn cúi đầu lùi một bước, nhìn nam nhân nắm tay nữ tử, hai người hờ hững rời khỏi.
Cho dù là y phục bằng vải thô cũng không thể che giấu hết khí chất vương giả đang dâng lên. Hắn quay đầu cảm khái nói với thuộc hạ đang khó hiểu phía sau: “Đây chính là Bình uyên vương ta thường nhắc với các ngươi, một người xâm nhập vào doanh trại của địch, cắt đầu tên thủ lĩnh, trong nháy mắt làm tan rã ba vạn quân địch. Năm đó hắn mới mười bốn tuổi…”
Giết người tàn nhẫn, thiếu niên lãnh đạm như băng đá vạn năm, hiện nay đang vui vẻ với nữ tử trước mặt, cũng đã dần bỏ đi vẻ tàn độc.
Hai người men theo đường nhỏ im lặng đi được một đoạn, Tiêu Sơ Âm rút tay đang được hắn nắm, lên tiếng hỏi: “Huynh đi đâu?”
Cơ hồ là đồng thời, Vũ Văn Tư Dạ cũng quay đầu hỏi nàng: “Nàng đi đâu?”
“Hồi cung.”
“Tuyên Vũ.”
Đáp án khác nhau đôi bên cũng biết rõ, cùng lúc nói ra.
“Bởi vì chỉ thị của huyết sắc ngọc bội sao?” Năm đó Trưởng Tôn Tông Lam mấy phen vội vã muốn lấy ngọc bội, cũng bởi vì không hiểu được chỉ thị trên ngọc bội với cơ quan, năm này qua năm khác chỉ có thể nhìn ngọc bội nhớ nhung người nọ.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, trên ngọc bội dùng tiếng Anh để đánh dấu chỉ thị đi Tuyên Vũ, đương nhiên nàng xem đã hiểu. Nhưng sau khi đi Tuyên Vũ lại gặp được cái gì thì nàng không biết được. Nhớ lúc trước nàng muốn ra khỏi vương phủ, thật không ngờ hiện tại sau khi đi rồi sẽ chỉ một mình đối mặt với tất cả…
“Ta…”
“Huynh hồi cung.” Nàng cắt ngang lời hắn: “Từ giờ trở đi, chúng ta không ai nợ ai, vương phi của huynh đã bị huynh giết chết, ta bây giờ có mục tiêu của chính mình.”
“Trưởng Tôn đang ở Tuyên Vũ, nếu nàng có chuyện gì hãy dùng cái này, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên nàng.” Hắn lấy một cây pháo sáng đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy nhìn ánh mặt trời, cười nói: “Vương gia, đa tạ. Huynh bảo trọng.” Nàng nói xong phất tay xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Vũ Văn Tư Dạ lời biệt ly còn chưa nói ra miệng, nàng đã xoay người đi khỏi. Hắn há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn muốn nói, Sơ Âm, nửa tháng này chính là thời gian rực rỡ nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời hắn.
Cho đến khi người trước mắt gần mất hẳn, một bóng đen mới xuất hiện bên người Vũ Văn Tư Dạ, thị vệ nâng cẩm phục chế tác hoàn mỹ trong tay.
“Gia, người chịu khổ rồi.” Hắn đi theo Vương gia hơn mười hai năm, dù là lúc nào, Vương gia cũng chưa hề mặc quần áo thô thiển như vậy, không phải là không mặc, mà vì mặc rất khó chịu.
Vũ Văn Tư Dạ cởi bỏ áo vải trên người, lộ ra cơ thể cường tráng, khắp người đỏ bừng, giống như bị dội nước nóng, bệnh sởi nổi đầy trên lưng và vai.
“Gia, thuốc.” Thị vệ đưa lên lọ thuốc mỡ.
“Hồi cung.” Hắn đổi lại y phục, nhìn cũng không thèm nhìn lọ thuốc mỡ, làm sao hắn còn có thời gian bôi thuốc, tình hình trong cung đã cấp bách lắm rồi.
Thị vệ ngẩng đầu nhìn hắn, trong cung liên tiếp thúc giục, gia vẫn ở cùng vương phi trong thôn này vẻn vẹn nửa tháng, bây giờ vương phi vừa đi, cả thời gian bôi thuốc cho mình gia cũng không muốn lãng phí.
“Thái tử sao rồi?” Hắn vừa nhắc tới vừa nhanh chóng lao về phía Hoa Thụy, từ nơi này chạy về phía kinh đô ít nhất cũng phải mất ba ngày. Nếu đi cả ngày cả đêm, một ngày rưỡi có thể đến nơi, tình thế trong cung còn có thể đợi được sao?
“Đã bị giam cùng với hoàng hậu rồi.”
“Nương tử Vương Dạ, đậu hũ thối của cô làm cả đời này ta sẽ không quên. Khi nào quay lại đây nhất định phải làm cho chúng ta ăn tiếp nhé.”
“Trương đại thẩm, cách làm đậu hũ thối ta đã nói cho Nhị Nha rồi, sau này mọi người muốn ăn thì để nàng làm cho.” Tiêu Sơ Âm thấy tình cảm mọi người dành cho mình, có phần không nỡ.
“Vương tướng công, nương tử nhà ngươi mặc dù không xinh đẹp, nhưng tâm địa lại rất tốt. Còn dạy Cẩu Đản nhà ta biết đọc biết viết, sau này ngươi cũng đừng đưa nàng đi đốn củi cùng nữa, vợ là để yêu thương, ở nhà nấu cơm châm củi là được rồi…”
“Đúng vậy, lần này hai người đi, không biết bao giờ mới có thể trở lại…”
“Các hương thân, không cần tiễn nữa, mọi người cứ làm việc đi thôi, có dịp vợ chồng chúng ta sẽ trở lại.” Vết thương trên tay Vũ Văn Tư Dạ cũng đã khỏi, hắn từ chối ý tốt đưa tiễn của mọi người, dẫn Tiêu Sơ Âm rời đi.
Hai người đi quá nửa thôn, đến cửa phía Tây, nham thạch thiên nhiên cao vút hình thành bức thành che chắn, ngăn cách ngôi làng với bên ngoài. Hai người đều ăn mặc bình thường, lại được thôn trưởng dặn dò, hôm nay có quý nhân vào thôn, bảo bọn họ vạn lần cũng đừng đắc tội.
Dù là như vậy, đi tới cửa vẫn bị quát bảo dừng lại.
“Hai người các người, đứng lại.” Một tiếng quát như hổ gầm, theo đó là một nam tử mặc quan phục Nghiêm Vũ đi tới.
Tiêu Sơ Âm nghiêng đầu nhìn, nam nhân kia mặc quan phục màu xanh, trước ngực có đeo một con bạch hổ, mắt hổ sáng lấp lánh có thần, như muốn từ nơi đó phóng ra. Lại nhìn nam nhân đang nói chuyện, ngũ quan nghiêm nghị, đường nét cứng rắn, giữa đôi lông mày có một vết sẹo dữ tợn.
“Đi lại đây.” Hắn vừa nói xong, Tiêu Sơ Âm liền cảm thấy bầu không khí trước mắt đều chấn động, nàng nghe theo nhấc chân chuẩn bị đi tới, không ngờ hai tay bị Vũ Văn Tư Dạ giữ chặt.
“Tề đô úy, đã lâu không gặp.” Một đám quan binh nghe nam tử áo xám vải thô trước mặt gọi cả họ nhà đô úy, hơn nữa khẩu khí cứ như từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn chúng sinh.
Đô úy uy vũ sửng sốt, nhìn nam nhân trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, hơn nữa ngày mới nhận ra: “Bình, bình uyên vương.”
“Vương gia, sao người lại ở đây?” Tề đô úy kinh ngạc hỏi, thật không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng mình.
“Bổn vương phụng chỉ đến phía trước điều tra chút chuyện, sao ngươi lại ở đây?” Vũ Văn Tư Dạ nói dối mặt không đổi sắc, giọng điệu còn mang theo vài phần chất vấn.
“Thật không dám giấu diếm, đại thế tử sai thuộc hạ đến tìm một người.”
“Biên giới Tuyên Vũ và Hoa Thụy giằng co không ngớt, vậy mà Nguyên Lân còn có tinh lực cho các ngươi đến tìm người, xem ra người này đối với Tuyên Vũ các ngươi đúng là quan trọng.”
“Tại hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh làm việc.” Mặc dù Vũ Văn Tư Dạ là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng dù sao lập trường của hai người vẫn khác biệt, hắn không nên nhiều lời.
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu: “Đã vậy thì, Tề đô úy đã kiểm tra bổn vương và vương phi không có gì bất thường, bổn vương đi được chưa.”
Đối phương là vương gia của địch quốc, Tề đô úy không dám lấy bức tranh kia ra, nếu bị nhận ra cái gì, lập trường của đại thế tử càng thêm gian nan rồi.
“Vương gia, mời.” Hắn cúi đầu lùi một bước, nhìn nam nhân nắm tay nữ tử, hai người hờ hững rời khỏi.
Cho dù là y phục bằng vải thô cũng không thể che giấu hết khí chất vương giả đang dâng lên. Hắn quay đầu cảm khái nói với thuộc hạ đang khó hiểu phía sau: “Đây chính là Bình uyên vương ta thường nhắc với các ngươi, một người xâm nhập vào doanh trại của địch, cắt đầu tên thủ lĩnh, trong nháy mắt làm tan rã ba vạn quân địch. Năm đó hắn mới mười bốn tuổi…”
Giết người tàn nhẫn, thiếu niên lãnh đạm như băng đá vạn năm, hiện nay đang vui vẻ với nữ tử trước mặt, cũng đã dần bỏ đi vẻ tàn độc.
Hai người men theo đường nhỏ im lặng đi được một đoạn, Tiêu Sơ Âm rút tay đang được hắn nắm, lên tiếng hỏi: “Huynh đi đâu?”
Cơ hồ là đồng thời, Vũ Văn Tư Dạ cũng quay đầu hỏi nàng: “Nàng đi đâu?”
“Hồi cung.”
“Tuyên Vũ.”
Đáp án khác nhau đôi bên cũng biết rõ, cùng lúc nói ra.
“Bởi vì chỉ thị của huyết sắc ngọc bội sao?” Năm đó Trưởng Tôn Tông Lam mấy phen vội vã muốn lấy ngọc bội, cũng bởi vì không hiểu được chỉ thị trên ngọc bội với cơ quan, năm này qua năm khác chỉ có thể nhìn ngọc bội nhớ nhung người nọ.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, trên ngọc bội dùng tiếng Anh để đánh dấu chỉ thị đi Tuyên Vũ, đương nhiên nàng xem đã hiểu. Nhưng sau khi đi Tuyên Vũ lại gặp được cái gì thì nàng không biết được. Nhớ lúc trước nàng muốn ra khỏi vương phủ, thật không ngờ hiện tại sau khi đi rồi sẽ chỉ một mình đối mặt với tất cả…
“Ta…”
“Huynh hồi cung.” Nàng cắt ngang lời hắn: “Từ giờ trở đi, chúng ta không ai nợ ai, vương phi của huynh đã bị huynh giết chết, ta bây giờ có mục tiêu của chính mình.”
“Trưởng Tôn đang ở Tuyên Vũ, nếu nàng có chuyện gì hãy dùng cái này, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên nàng.” Hắn lấy một cây pháo sáng đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy nhìn ánh mặt trời, cười nói: “Vương gia, đa tạ. Huynh bảo trọng.” Nàng nói xong phất tay xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Vũ Văn Tư Dạ lời biệt ly còn chưa nói ra miệng, nàng đã xoay người đi khỏi. Hắn há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn muốn nói, Sơ Âm, nửa tháng này chính là thời gian rực rỡ nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời hắn.
Cho đến khi người trước mắt gần mất hẳn, một bóng đen mới xuất hiện bên người Vũ Văn Tư Dạ, thị vệ nâng cẩm phục chế tác hoàn mỹ trong tay.
“Gia, người chịu khổ rồi.” Hắn đi theo Vương gia hơn mười hai năm, dù là lúc nào, Vương gia cũng chưa hề mặc quần áo thô thiển như vậy, không phải là không mặc, mà vì mặc rất khó chịu.
Vũ Văn Tư Dạ cởi bỏ áo vải trên người, lộ ra cơ thể cường tráng, khắp người đỏ bừng, giống như bị dội nước nóng, bệnh sởi nổi đầy trên lưng và vai.
“Gia, thuốc.” Thị vệ đưa lên lọ thuốc mỡ.
“Hồi cung.” Hắn đổi lại y phục, nhìn cũng không thèm nhìn lọ thuốc mỡ, làm sao hắn còn có thời gian bôi thuốc, tình hình trong cung đã cấp bách lắm rồi.
Thị vệ ngẩng đầu nhìn hắn, trong cung liên tiếp thúc giục, gia vẫn ở cùng vương phi trong thôn này vẻn vẹn nửa tháng, bây giờ vương phi vừa đi, cả thời gian bôi thuốc cho mình gia cũng không muốn lãng phí.
“Thái tử sao rồi?” Hắn vừa nhắc tới vừa nhanh chóng lao về phía Hoa Thụy, từ nơi này chạy về phía kinh đô ít nhất cũng phải mất ba ngày. Nếu đi cả ngày cả đêm, một ngày rưỡi có thể đến nơi, tình thế trong cung còn có thể đợi được sao?
“Đã bị giam cùng với hoàng hậu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.