Chương 15: Gia đình luôn bảo vệ em!
Phạm Thị Thùy Linh
02/04/2024
Trong phòng y tế thoang thoảng mùi cồn sát trùng. Hạ nhìn cánh tay
thương bệnh binh Phương chi chít băng keo mà rưng rưng nước mắt. Chắc là đau lắm!
- Chỉ trầy xước ngoài da, mấy hôm nữa là khỏi ấy mà!
Bệnh nhân Phương an ủi ngược lại người thăm bệnh. Cậu càng an ủi Hạ càng khóc tợn.
- Nước đây nước đây!
Trường vừa chạy vào đưa nước cho mọi người thì thấy Hạ đang khóc lớn. Cậu chàng hốt hoảng vội hỏi:
- Sao? Sao vậy? Thu bị gì sao?
- Không! Hạ sợ máu chút thôi! Cảm ơn ông nha!
Phương vội nói. Tay cậu cầm một bịch nước đưa cho Hạ, kéo tay cô ngồi xuống giường bệnh:
- Ngoan! Đừng khóc nữa! Chẳng phải tui bị trầy xước chút thôi à! Chuyện này thành công rồi còn gì!
Đúng vậy! Đây là kế hoạch trả đũa của Phương nghĩ ra. Đầu tiên là tụ tập các bạn bị Hiệp ăn hiếp, chặn đường cướp tiền, vô cớ bị đánh... Phải nói gã rất biết chọn nạn nhân, toàn là người yếu đuối, gia cảnh bình thường. Ỷ có cô là phó hiệu trưởng nên gã tác oai tác quái. Bạn học bị gã uy hiếp không dám ho he.
Sau một hồi nhìn ngắm thì Phương chọn Trường. Cậu chàng trông béo béo nhưng rất nhiệt tình giúp đỡ bạn học. Theo lời Hạ kể, hồi tuần trước cậu chàng vừa bị Hiệp đánh nâu con mắt vì gã lấy tiền mà dám phản kháng. Trường ghét gã muốn chết luôn nên khi nghe Phương bày kế hoạch trả đũa gã thì cậu chàng đồng ý tham gia ngay tắp lự.
Đầu tiên, Phương và Hà sẽ ngồi đếm tiền ngay cạnh bức tường gã hay lén hút thuốc. Gã hay nhắm những con mồi yếu đuối, gia cảnh bình thường để cướp tiền. Vừa hay Thu và Xuân nằm trong số đó. Khi gã chuẩn bị cướp thì Trường sẽ báo thầy Huy để bắt tại trận. Tạo ra một cái cớ có bằng chứng rõ ràng để Hạ gọi cho người thân trong nhà để đến trường cảnh cáo gã. Vì 50 ngàn cũng bằng tiền lương cơ bản 1 tháng của người dân ở đây. Trăm tính ngàn tính Phương không tính đến cậu chàng béo quá chạy không nổi nên thương bệnh binh Phương ra đời.
- Nhưng mà... Nhưng mà nguy hiểm lắm! Thằng đó ra tay ác lắm! Mốt mình thấy nó thì coi như không thấy, hay đi đường vòng nha! Tui sợ lắm!
Hạ lắc tay Phương và Hà nan nỉ. Trong lòng cô luôn có một nỗi sợ hãi vô hình đối với gã Hiệp.
Phương và Hà nhìn cô tiểu thư yếu đuối đầy bất lực. Chính Hạ không thoát được bóng ma tâm lý mang tên gã Hiệp này thì không ai có thể giúp cô được. Phương thấp giọng khuyên bảo:
- Có một số người nếu mình không làm gì cũng sẽ cố tình làm hại mình. Không thể giả vờ như không thấy là xong chuyện.
- Đúng đó! Đúng đó! Rõ ràng là tui vòng đi hẻm Y xa ơi là xa tới trường tránh gặp gã ở hẻm X mà còn đụng mặt gã. 2 ngàn của tui tích góp lâu ơi là lâu để mua bánh kem cũng bị gã cướp sạch.
Trường tiếc nuối số tiền đó quá chừng.
- Cậu cũng liều mạng quá đó! Vì bánh kem mà bị gã đánh nâu một con mắt!
- He he! Chẳng phải vì thèm quá sao? Ba mẹ tui sợ tui béo phì nên giảm tiền tiêu vặt của tui còn có 300 đồng. Tui tích lâu thật lâu mới được 2 ngàn. Mà thôi! Mẹ tui biết chuyện đã cảnh cáo gã rồi. Mẹ còn mua cho tui hai cái bánh kem. Tuần này tui lại tăng 2 kg rồi. Mẹ lại giảm tiền tiêu vặt của tui còn có 200 đồng.
Phương, Hà và Hạ cười vang trước vẻ mặt buồn thiu của cậu chàng. Đã bị nâu một con mắt rồi, bây giờ tiền tiêu còn giảm nữa. Cả ba không biết bình luận sao với câu chuyện của chàng ta nữa.
Lau nước mắt sinh lý vì cười quá nhiều, Phương nắm tay Hà, Hạ và Trường đặt lên nhau rồi nghiêm túc nói:
- Khi bị ức hiếp phải dũng cảm nói ra. Nói cho thầy cô, bạn bè, người thân để bảo vệ mình.
- Bé Thu nói rất đúng! Phải dũng cảm nói ra, phải phản kháng... Sau lưng các em còn có gia đình bảo vệ. Có biết không? Từ giờ ai còn ăn hiếp tụi em nữa thì nói anh biết không?
Hai tay Nghị xoa đầu Phương và Hạ. Không biết Nghị vào phòng từ lúc nào nghe được bao nhiêu. Đúng lúc Phương đang nấu súp gà tâm hồn cho mọi người nên cậu ngại ghê ó.
- Đang uống nước ngọt hả? Để anh uống miếng nào!
Thực tự nhiên anh nắm tay đang cầm bịch nước ngọt của Phương đút nước cho mình uống.
Lại tới nữa! Cái hành động thân mật chết tiệt này! Nam nữ thụ thụ bất thân chạm cái có bầu anh biết không! Anh với tui không thân thiết đến uống chung một cái ống hút đâu! Anh có đếm được anh có bao nhiêu con rơi con rớt rồi không hả anh trai? Trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt Phương vẫn nở nụ cười ngại ngùng với anh:
- Ngại quá! Chuyện có chút xíu mà làm anh chạy một chuyến tới đây! Tại Hạ thấy em vậy nên nóng ruột... Hên là tiền anh cho em không bị thằng đó lấy!
- Đầu tiên, anh rất vui vì khi nguy hiểm em đã gọi anh. Thứ hai, tiền không quan trọng, phải biết bảo vệ sức khoẻ thân thể của mình, biết không? Lần sau gặp chuyện cứ để tiền lại bỏ chạy biết không?
Nghị pha trò, Phương cười không nổi. Ngón tay to và ấm của anh nựng nựng cằm cậu rồi béo vào má khi nói hai từ "biết không" làm cậu đơ rồi.
Hạ và Hà đã quá quen với cử chỉ thân mật mà Nghị dành cho Phương. Lần đầu tiên thì sốc đấy, lần hai lần ba... thì chai luôn rồi. Hai cô nàng luôn có cảm nghĩ anh coi cậu như bé cưng còn nhỏ mà nuôi ấy.
Hà thấy Phương đơ ra như phỗng nên vội nói theo kế hoạch đã định sẵn.
- Dạ, không những nó cướp tiền tụi em, mà nó còn chặn đường chặn lối Hạ nữa á! Đòi nắm tay rủ đi chơi hoài tụi em cản còn đòi đánh tụi em nữa á!
Anh nhìn Hạ thở dài:
- Mai mốt gặp chuyện như vậy phải nói anh liền biết chưa? Chuyện này anh sẽ giải quyết.
Hạ cúi đầu gật gật.
Nghị thầm than trong lòng. Bản thân anh ra đời lập nghiệp sớm nên không có thời gian quan tâm tới Hạ nhiều. Anh thầm nghĩ, sao Lộc và Hạ sinh đôi sao lại khác nhau nhiều đến thế. Đứa thì hoạt bác, rạng rỡ như ánh mặt trời, có vui buồn gì cũng nói với anh. Đứa thì quá rụt rè, gặp chuyện cũng không dám nói cùng ai. Từ nay phải quan tâm đứa gái nhỏ này nhiều hơn mới được.
- Thôi, xảy ra chuyện như vậy anh cũng không yên tâm cho mấy đứa ở lại trường. Mấy đứa về lớp lấy cặp anh chở về.
Anh cười ha ha khi ba cô nàng cùng vỗ tay ăn mừng khi được nghỉ học. Nhìn bé Thu cằn nhằn môn toán khó nhai, môn Văn viết nhiều như thế nào mà cảm thấy em ấy đáng yêu chết đi được. Anh thừa nhận trong hai đứa em út anh thích tích cách của Lộc hơn. Chắc như thế anh mới bị hấp dẫn thật sâu bởi Thu. Em ấy cứ như một chú mèo con bướng bỉnh ấy. Khiến anh vô thức muốn thân cận, cưng nựng và vuốt ve.
- Bé Thu ở lại đây đi! Anh dẫn em xuống! Hạ và Xuân lấy giùm cặp cho em rồi.
- Không! Không! Đồ em nhiều lắm hai bạn ấy không biết đâu! Để em lấy là được rồi! Nhìn vậy thôi chứ vết thương nhẹ hều à.
Không đợi Nghị từ chối, Phương vội chạy biến theo Hạ và Hà về lớp. Trời biết còn ở lâu với anh ta cậu có bầu đến lần thứ mấy nữa.
- Dạ chào anh, em cũng về lớp ạ!
- Khoan đã! Nãy giờ chưa nói cảm ơn đàng hoàng với em! Dũng cảm lắm! Nếu nó tìm tụi em gây phiền phức nữa thì báo cho anh! Đây là số điện thoại bàn ở nhà và chỗ anh làm việc, có gì cứ gọi! Anh hùng nhỏ giỏi lắm!
Anh đưa danh thiếp cho Trường rồi vỗ vai cậu chàng. Trường được khen thì ngại ngùng xoa đầu cười tít mắt.
....
Qua khung cửa sổ phòng hiệu trưởng, có một ánh mắt tìm tòi và toan tính nhìn về phía bốn người đang đi về phía bãi giữ xe.
- Chỉ trầy xước ngoài da, mấy hôm nữa là khỏi ấy mà!
Bệnh nhân Phương an ủi ngược lại người thăm bệnh. Cậu càng an ủi Hạ càng khóc tợn.
- Nước đây nước đây!
Trường vừa chạy vào đưa nước cho mọi người thì thấy Hạ đang khóc lớn. Cậu chàng hốt hoảng vội hỏi:
- Sao? Sao vậy? Thu bị gì sao?
- Không! Hạ sợ máu chút thôi! Cảm ơn ông nha!
Phương vội nói. Tay cậu cầm một bịch nước đưa cho Hạ, kéo tay cô ngồi xuống giường bệnh:
- Ngoan! Đừng khóc nữa! Chẳng phải tui bị trầy xước chút thôi à! Chuyện này thành công rồi còn gì!
Đúng vậy! Đây là kế hoạch trả đũa của Phương nghĩ ra. Đầu tiên là tụ tập các bạn bị Hiệp ăn hiếp, chặn đường cướp tiền, vô cớ bị đánh... Phải nói gã rất biết chọn nạn nhân, toàn là người yếu đuối, gia cảnh bình thường. Ỷ có cô là phó hiệu trưởng nên gã tác oai tác quái. Bạn học bị gã uy hiếp không dám ho he.
Sau một hồi nhìn ngắm thì Phương chọn Trường. Cậu chàng trông béo béo nhưng rất nhiệt tình giúp đỡ bạn học. Theo lời Hạ kể, hồi tuần trước cậu chàng vừa bị Hiệp đánh nâu con mắt vì gã lấy tiền mà dám phản kháng. Trường ghét gã muốn chết luôn nên khi nghe Phương bày kế hoạch trả đũa gã thì cậu chàng đồng ý tham gia ngay tắp lự.
Đầu tiên, Phương và Hà sẽ ngồi đếm tiền ngay cạnh bức tường gã hay lén hút thuốc. Gã hay nhắm những con mồi yếu đuối, gia cảnh bình thường để cướp tiền. Vừa hay Thu và Xuân nằm trong số đó. Khi gã chuẩn bị cướp thì Trường sẽ báo thầy Huy để bắt tại trận. Tạo ra một cái cớ có bằng chứng rõ ràng để Hạ gọi cho người thân trong nhà để đến trường cảnh cáo gã. Vì 50 ngàn cũng bằng tiền lương cơ bản 1 tháng của người dân ở đây. Trăm tính ngàn tính Phương không tính đến cậu chàng béo quá chạy không nổi nên thương bệnh binh Phương ra đời.
- Nhưng mà... Nhưng mà nguy hiểm lắm! Thằng đó ra tay ác lắm! Mốt mình thấy nó thì coi như không thấy, hay đi đường vòng nha! Tui sợ lắm!
Hạ lắc tay Phương và Hà nan nỉ. Trong lòng cô luôn có một nỗi sợ hãi vô hình đối với gã Hiệp.
Phương và Hà nhìn cô tiểu thư yếu đuối đầy bất lực. Chính Hạ không thoát được bóng ma tâm lý mang tên gã Hiệp này thì không ai có thể giúp cô được. Phương thấp giọng khuyên bảo:
- Có một số người nếu mình không làm gì cũng sẽ cố tình làm hại mình. Không thể giả vờ như không thấy là xong chuyện.
- Đúng đó! Đúng đó! Rõ ràng là tui vòng đi hẻm Y xa ơi là xa tới trường tránh gặp gã ở hẻm X mà còn đụng mặt gã. 2 ngàn của tui tích góp lâu ơi là lâu để mua bánh kem cũng bị gã cướp sạch.
Trường tiếc nuối số tiền đó quá chừng.
- Cậu cũng liều mạng quá đó! Vì bánh kem mà bị gã đánh nâu một con mắt!
- He he! Chẳng phải vì thèm quá sao? Ba mẹ tui sợ tui béo phì nên giảm tiền tiêu vặt của tui còn có 300 đồng. Tui tích lâu thật lâu mới được 2 ngàn. Mà thôi! Mẹ tui biết chuyện đã cảnh cáo gã rồi. Mẹ còn mua cho tui hai cái bánh kem. Tuần này tui lại tăng 2 kg rồi. Mẹ lại giảm tiền tiêu vặt của tui còn có 200 đồng.
Phương, Hà và Hạ cười vang trước vẻ mặt buồn thiu của cậu chàng. Đã bị nâu một con mắt rồi, bây giờ tiền tiêu còn giảm nữa. Cả ba không biết bình luận sao với câu chuyện của chàng ta nữa.
Lau nước mắt sinh lý vì cười quá nhiều, Phương nắm tay Hà, Hạ và Trường đặt lên nhau rồi nghiêm túc nói:
- Khi bị ức hiếp phải dũng cảm nói ra. Nói cho thầy cô, bạn bè, người thân để bảo vệ mình.
- Bé Thu nói rất đúng! Phải dũng cảm nói ra, phải phản kháng... Sau lưng các em còn có gia đình bảo vệ. Có biết không? Từ giờ ai còn ăn hiếp tụi em nữa thì nói anh biết không?
Hai tay Nghị xoa đầu Phương và Hạ. Không biết Nghị vào phòng từ lúc nào nghe được bao nhiêu. Đúng lúc Phương đang nấu súp gà tâm hồn cho mọi người nên cậu ngại ghê ó.
- Đang uống nước ngọt hả? Để anh uống miếng nào!
Thực tự nhiên anh nắm tay đang cầm bịch nước ngọt của Phương đút nước cho mình uống.
Lại tới nữa! Cái hành động thân mật chết tiệt này! Nam nữ thụ thụ bất thân chạm cái có bầu anh biết không! Anh với tui không thân thiết đến uống chung một cái ống hút đâu! Anh có đếm được anh có bao nhiêu con rơi con rớt rồi không hả anh trai? Trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt Phương vẫn nở nụ cười ngại ngùng với anh:
- Ngại quá! Chuyện có chút xíu mà làm anh chạy một chuyến tới đây! Tại Hạ thấy em vậy nên nóng ruột... Hên là tiền anh cho em không bị thằng đó lấy!
- Đầu tiên, anh rất vui vì khi nguy hiểm em đã gọi anh. Thứ hai, tiền không quan trọng, phải biết bảo vệ sức khoẻ thân thể của mình, biết không? Lần sau gặp chuyện cứ để tiền lại bỏ chạy biết không?
Nghị pha trò, Phương cười không nổi. Ngón tay to và ấm của anh nựng nựng cằm cậu rồi béo vào má khi nói hai từ "biết không" làm cậu đơ rồi.
Hạ và Hà đã quá quen với cử chỉ thân mật mà Nghị dành cho Phương. Lần đầu tiên thì sốc đấy, lần hai lần ba... thì chai luôn rồi. Hai cô nàng luôn có cảm nghĩ anh coi cậu như bé cưng còn nhỏ mà nuôi ấy.
Hà thấy Phương đơ ra như phỗng nên vội nói theo kế hoạch đã định sẵn.
- Dạ, không những nó cướp tiền tụi em, mà nó còn chặn đường chặn lối Hạ nữa á! Đòi nắm tay rủ đi chơi hoài tụi em cản còn đòi đánh tụi em nữa á!
Anh nhìn Hạ thở dài:
- Mai mốt gặp chuyện như vậy phải nói anh liền biết chưa? Chuyện này anh sẽ giải quyết.
Hạ cúi đầu gật gật.
Nghị thầm than trong lòng. Bản thân anh ra đời lập nghiệp sớm nên không có thời gian quan tâm tới Hạ nhiều. Anh thầm nghĩ, sao Lộc và Hạ sinh đôi sao lại khác nhau nhiều đến thế. Đứa thì hoạt bác, rạng rỡ như ánh mặt trời, có vui buồn gì cũng nói với anh. Đứa thì quá rụt rè, gặp chuyện cũng không dám nói cùng ai. Từ nay phải quan tâm đứa gái nhỏ này nhiều hơn mới được.
- Thôi, xảy ra chuyện như vậy anh cũng không yên tâm cho mấy đứa ở lại trường. Mấy đứa về lớp lấy cặp anh chở về.
Anh cười ha ha khi ba cô nàng cùng vỗ tay ăn mừng khi được nghỉ học. Nhìn bé Thu cằn nhằn môn toán khó nhai, môn Văn viết nhiều như thế nào mà cảm thấy em ấy đáng yêu chết đi được. Anh thừa nhận trong hai đứa em út anh thích tích cách của Lộc hơn. Chắc như thế anh mới bị hấp dẫn thật sâu bởi Thu. Em ấy cứ như một chú mèo con bướng bỉnh ấy. Khiến anh vô thức muốn thân cận, cưng nựng và vuốt ve.
- Bé Thu ở lại đây đi! Anh dẫn em xuống! Hạ và Xuân lấy giùm cặp cho em rồi.
- Không! Không! Đồ em nhiều lắm hai bạn ấy không biết đâu! Để em lấy là được rồi! Nhìn vậy thôi chứ vết thương nhẹ hều à.
Không đợi Nghị từ chối, Phương vội chạy biến theo Hạ và Hà về lớp. Trời biết còn ở lâu với anh ta cậu có bầu đến lần thứ mấy nữa.
- Dạ chào anh, em cũng về lớp ạ!
- Khoan đã! Nãy giờ chưa nói cảm ơn đàng hoàng với em! Dũng cảm lắm! Nếu nó tìm tụi em gây phiền phức nữa thì báo cho anh! Đây là số điện thoại bàn ở nhà và chỗ anh làm việc, có gì cứ gọi! Anh hùng nhỏ giỏi lắm!
Anh đưa danh thiếp cho Trường rồi vỗ vai cậu chàng. Trường được khen thì ngại ngùng xoa đầu cười tít mắt.
....
Qua khung cửa sổ phòng hiệu trưởng, có một ánh mắt tìm tòi và toan tính nhìn về phía bốn người đang đi về phía bãi giữ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.