Chương 14: Oscar nợ em tôi một cái cúp!
Phạm Thị Thùy Linh
02/04/2024
Một giọng nói đầy chất lưu manh vang lên phía sau Phương và Hà. Tiếp đến có một bàn tay đặt lên vai Phương bóp nhẹ
- Em gái Thu có nhiều tiền nhỉ? Ăn trộm của ba mẹ à? Đưa anh bớt anh không nói cho ai đâu!
Bịch! Một cú quật qua vai được Phương thực hiện vô cùng hoàn hảo.
- Ba mẹ mày không dạy không được đụng vào con gái à!
Đúng vậy! Không được đụng vào con gái nhất là người đàn bà hai lưng tham tiền này đây! Hà phụ hoạ.
Một chân đạp lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, Phương nhướng mày nhìn xuống Hiệp. Gã ta đang ngã sóng xoài trên sân trường.
Hiệp trố mắt ngạc nhiên, “con nhỏ Thu này học võ hồi nào vậy“. Gã đứng dậy, khuôn mặt đầy mụn đỏ lên vì quê:
- Mẹ mày! Mày dám đánh tao!
Gã vung nắm đắm lên đánh tới mặt Phương.
- Chạy!
Phương vén hai tà áo dài lên, nắm tay Hà chạy thục mạng.
- Chị tưởng mày biết võ á!
- Hù thôi! Hù thôi!
- Tụi bây đứng lại cho tao!
Phương ngó lại đằng sau thấy Hiệp chạy gần sát mình thì hồn vía lên mây nên càng tăng tốc.
- Ây!
- Phương!
- Chuyện này là sao vậy thầy Huy?
Trong văn phòng, hiệu trưởng trường Vĩnh Tân nhìn “nữ sinh Thu” quần áo lấm lem, cổ tay áo bị rách lộ ra cánh tay trầy trụa thảm thương đang ngã vào vai một bạn nữ khác.
- Thưa thầy, nhờ em nam sinh này báo có học sinh ẩu đã. Lúc em ấy dẫn tôi đến hiện trường thì nữ sinh này đã như vậy rồi! Có một nam sinh đuổi theo đằng sau hai nữ sinh này!
Lúc Huy đang trao đổi điều tâm đắc trong cuốn sách “Chiếc lá nhỏ” với Hạ, thì cậu nam sinh tên Trường đến báo có học sinh lớp mình bị ăn hiếp. Anh cảm thấy may mắn khi đến kịp lúc, nếu không hai nữ sinh mảnh mai sao chịu nổi sức đánh của học sinh hư tên Hiệp kia.
- Em có thể kể tường tận sự việc được không?
Hiệu trưởng hiền từ nhìn Phương. Còn hai tháng nữa là đến lúc trường được bình chọn là ngôi trường tiêu biểu cấp thành phố rồi. Ông không thể để xảy ra chuyện được.
Phương níu tay Hà khi cô định mở miệng. Cậu lấm lét nhìn Hiệp đang đứng gần bức tường ngày cửa, rồi lại cúi gằm mặt xuống.
- Dạ, em... em...
Chợt thấy Hạ bước vào từ đằng cửa. Phương thò tay vào vạt trước áo dài, véo đùi mình thật mạnh. Mắt cậu đỏ bừng vì đau.
- À. Chỉ là học sinh giỡn chơi nên té thôi...
- Giỡn sao? Mong thầy xem xét kỹ vấn đề!
Khi nghe tin bà vú báo mấy đứa nhỏ bị ăn hiếp tại trường. Anh vội từ cửa hàng đến trường. Nhìn Phương ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế gỗ to, làn da cậu trắng như sữa nên càng nhìn rõ một bên mặt bầm tím, cánh tay máu mè đầm đìa, người ngợm dính đầy đất cát khiến anh bùng lên lửa giận. Vội nâng mặt Phương lên, khi thấy đôi mắt cậu đỏ bừng anh đau lòng vô cùng.
Phương ngạc nhiên khi Nghị đến, nhưng ai cũng được. Chỉ cần người nhà của Hạ đến thì việc này thành công năm mươi phần trăm rồi. Phương nói bằng giọng ấm ức, cố nặn một giọt nước mắt:
- Em đau lắm! Bạn đó... Cậu ấy..
Phương bỏ lửng câu nói, mắt lấm lét nhìn Hiệp rồi vội cúi đầu.
Nghị che Phương lại tránh nhìn Hiệp. Anh áp mặt cậu vào bụng mình, sờ đầu cậu, dịu giọng dỗ dành:
- Ngoan! Anh ở đây rồi! Đi băng bó trước nhé! Đi được không ảnh ẵm nhé!
Phương hết hồn vội nói:
- Không! Không! Tay đau thôi! Hạ với Xuân đỡ em đi là được rồi!
Hà chứng kiến nguyên nhân hậu quả tới giờ không nói một lời nào. Sao cô không biết nhóc Phương diễn giỏi thế nhỉ? Oscar nợ em một cái cúp Phương à! Có giải “Nam trà xanh tâm cơ giả vờ yếu đuối lấy lòng tổng tài cường thế” chị bầu chọn cho mày liền em ơi!
- Dạ để em dìu Thu đi phòng y tế! Để lâu nhiễm trùng mất!
Nghị nhìn Phương được Hà và Hạ dìu đi đến khi khuất bóng mới thu ánh mắt lại. Anh nhìn thầy hiệu trưởng:
- Mấy bé nhỏ nhà tôi rất nhát gan, bị ăn hiếp cũng không dám nói! Thầy thấy sao.
- Dạ! Cậu ba Nghị nói chí phải! Năm sinh thô lỗ đánh nữ sinh nghiêm trọng như vậy phải nghiêm trị!
Nãy giờ đứng xem Phương diễn kịch Hiệp đã muốn minh oan cho bản thân lắm rồi! Mày ấm ức nhìn tao làm gì? Vẻ muốn nói lại không đó là sao? Mày nói đi để tao còn cãi lại chứ! Cái con nhỏ xảo quyệt này!
- Thầy em không có đánh nó! Là nó...
Thầy Hiệu trưởng ngắt lời Hiệp:
- Đã làm sai còn quanh co chối tội! Thầy Huy dẫn em ấy về viết bản kiểm điểm! Hình thức phạt chính thức ngày mai họp hội đồng sẽ báo sau.
Hiệp vội vàng thanh minh:
- Thầy! Thầy! Em không có! Là nó tự té! Em không làm gì hết!
- Cậu không làm mà em ấy bị thương đến mức đó sao? Hay là em ấy tự lấy tay cào bản thân rồi vụ oan cho cậu! Thậm chí em ấy không dám nói lời nào!
Nghị nắm chặt cánh tay Hiệp. Lực tay mạnh khủng khiếp làm gã đau điếng. Ngôn Tình Xuyên Không
Huy thấy tình hình không ổn vội kéo Hiệp đi viết kiểm điểm.
- Có hay không ngày mai rồi biết! Về viết kiểm điểm cho tôi!
Sau khi thấy Hiệp được dẫn đi thì Hiệu trưởng vội lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Ông không ngờ chuyện này kinh động đến tai cậu ba Nghị. Sao con bé đó lại liên quan đến nhà họ Lê nức tiếng giàu có chứ? Chuyện này không quan trọng. Quan trọng xoa dịu ông chủ lớn này đã. Nếu không thì sân thể thao, phòng thư viện thậm chí cái ghế hiệu trưởng của ông đi tông luôn.
- Tôi nghĩ một vị thầy giáo đáng tôn kính như thầy đây sẽ xử lý thật êm đẹp chuyện này chứ? Hửm!
Nghị vỗ vai thầy hiệu trưởng, chữ “Hửm” anh nghiêm giọng làm thầy thoáng run.
- Dạ, dạ! Tất nhiên là như ý cậu muốn rồi!
- Ẩy! Làm gì mà như ý tôi muốn chứ! Chữ công tư phân minh còn trên bảng khen thưởng của trường mà! Thầy nói vậy chết tôi mất!
Anh cười cười làm thầy toát mồ hôi lạnh, luôn miệng nói công tư phân minh, cậu ba nói chí phải!
Sau khi tiễn ông chủ lớn đi, ông ngồi bệch lên ghế. Thằng nhóc phá hoại! Không phải cô nó là phó hiệu trưởng trường thì với học lực be bét của nó còn lâu mới đặt chân vô được ngôi trường cấp ba danh giá này. Nó nghĩ ở đâu cũng dở cái thói du côn du đảng được à. Ông càng nghĩ càng tức, ông vội gọi một cú điện thoại.
- Em gái Thu có nhiều tiền nhỉ? Ăn trộm của ba mẹ à? Đưa anh bớt anh không nói cho ai đâu!
Bịch! Một cú quật qua vai được Phương thực hiện vô cùng hoàn hảo.
- Ba mẹ mày không dạy không được đụng vào con gái à!
Đúng vậy! Không được đụng vào con gái nhất là người đàn bà hai lưng tham tiền này đây! Hà phụ hoạ.
Một chân đạp lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, Phương nhướng mày nhìn xuống Hiệp. Gã ta đang ngã sóng xoài trên sân trường.
Hiệp trố mắt ngạc nhiên, “con nhỏ Thu này học võ hồi nào vậy“. Gã đứng dậy, khuôn mặt đầy mụn đỏ lên vì quê:
- Mẹ mày! Mày dám đánh tao!
Gã vung nắm đắm lên đánh tới mặt Phương.
- Chạy!
Phương vén hai tà áo dài lên, nắm tay Hà chạy thục mạng.
- Chị tưởng mày biết võ á!
- Hù thôi! Hù thôi!
- Tụi bây đứng lại cho tao!
Phương ngó lại đằng sau thấy Hiệp chạy gần sát mình thì hồn vía lên mây nên càng tăng tốc.
- Ây!
- Phương!
- Chuyện này là sao vậy thầy Huy?
Trong văn phòng, hiệu trưởng trường Vĩnh Tân nhìn “nữ sinh Thu” quần áo lấm lem, cổ tay áo bị rách lộ ra cánh tay trầy trụa thảm thương đang ngã vào vai một bạn nữ khác.
- Thưa thầy, nhờ em nam sinh này báo có học sinh ẩu đã. Lúc em ấy dẫn tôi đến hiện trường thì nữ sinh này đã như vậy rồi! Có một nam sinh đuổi theo đằng sau hai nữ sinh này!
Lúc Huy đang trao đổi điều tâm đắc trong cuốn sách “Chiếc lá nhỏ” với Hạ, thì cậu nam sinh tên Trường đến báo có học sinh lớp mình bị ăn hiếp. Anh cảm thấy may mắn khi đến kịp lúc, nếu không hai nữ sinh mảnh mai sao chịu nổi sức đánh của học sinh hư tên Hiệp kia.
- Em có thể kể tường tận sự việc được không?
Hiệu trưởng hiền từ nhìn Phương. Còn hai tháng nữa là đến lúc trường được bình chọn là ngôi trường tiêu biểu cấp thành phố rồi. Ông không thể để xảy ra chuyện được.
Phương níu tay Hà khi cô định mở miệng. Cậu lấm lét nhìn Hiệp đang đứng gần bức tường ngày cửa, rồi lại cúi gằm mặt xuống.
- Dạ, em... em...
Chợt thấy Hạ bước vào từ đằng cửa. Phương thò tay vào vạt trước áo dài, véo đùi mình thật mạnh. Mắt cậu đỏ bừng vì đau.
- À. Chỉ là học sinh giỡn chơi nên té thôi...
- Giỡn sao? Mong thầy xem xét kỹ vấn đề!
Khi nghe tin bà vú báo mấy đứa nhỏ bị ăn hiếp tại trường. Anh vội từ cửa hàng đến trường. Nhìn Phương ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế gỗ to, làn da cậu trắng như sữa nên càng nhìn rõ một bên mặt bầm tím, cánh tay máu mè đầm đìa, người ngợm dính đầy đất cát khiến anh bùng lên lửa giận. Vội nâng mặt Phương lên, khi thấy đôi mắt cậu đỏ bừng anh đau lòng vô cùng.
Phương ngạc nhiên khi Nghị đến, nhưng ai cũng được. Chỉ cần người nhà của Hạ đến thì việc này thành công năm mươi phần trăm rồi. Phương nói bằng giọng ấm ức, cố nặn một giọt nước mắt:
- Em đau lắm! Bạn đó... Cậu ấy..
Phương bỏ lửng câu nói, mắt lấm lét nhìn Hiệp rồi vội cúi đầu.
Nghị che Phương lại tránh nhìn Hiệp. Anh áp mặt cậu vào bụng mình, sờ đầu cậu, dịu giọng dỗ dành:
- Ngoan! Anh ở đây rồi! Đi băng bó trước nhé! Đi được không ảnh ẵm nhé!
Phương hết hồn vội nói:
- Không! Không! Tay đau thôi! Hạ với Xuân đỡ em đi là được rồi!
Hà chứng kiến nguyên nhân hậu quả tới giờ không nói một lời nào. Sao cô không biết nhóc Phương diễn giỏi thế nhỉ? Oscar nợ em một cái cúp Phương à! Có giải “Nam trà xanh tâm cơ giả vờ yếu đuối lấy lòng tổng tài cường thế” chị bầu chọn cho mày liền em ơi!
- Dạ để em dìu Thu đi phòng y tế! Để lâu nhiễm trùng mất!
Nghị nhìn Phương được Hà và Hạ dìu đi đến khi khuất bóng mới thu ánh mắt lại. Anh nhìn thầy hiệu trưởng:
- Mấy bé nhỏ nhà tôi rất nhát gan, bị ăn hiếp cũng không dám nói! Thầy thấy sao.
- Dạ! Cậu ba Nghị nói chí phải! Năm sinh thô lỗ đánh nữ sinh nghiêm trọng như vậy phải nghiêm trị!
Nãy giờ đứng xem Phương diễn kịch Hiệp đã muốn minh oan cho bản thân lắm rồi! Mày ấm ức nhìn tao làm gì? Vẻ muốn nói lại không đó là sao? Mày nói đi để tao còn cãi lại chứ! Cái con nhỏ xảo quyệt này!
- Thầy em không có đánh nó! Là nó...
Thầy Hiệu trưởng ngắt lời Hiệp:
- Đã làm sai còn quanh co chối tội! Thầy Huy dẫn em ấy về viết bản kiểm điểm! Hình thức phạt chính thức ngày mai họp hội đồng sẽ báo sau.
Hiệp vội vàng thanh minh:
- Thầy! Thầy! Em không có! Là nó tự té! Em không làm gì hết!
- Cậu không làm mà em ấy bị thương đến mức đó sao? Hay là em ấy tự lấy tay cào bản thân rồi vụ oan cho cậu! Thậm chí em ấy không dám nói lời nào!
Nghị nắm chặt cánh tay Hiệp. Lực tay mạnh khủng khiếp làm gã đau điếng. Ngôn Tình Xuyên Không
Huy thấy tình hình không ổn vội kéo Hiệp đi viết kiểm điểm.
- Có hay không ngày mai rồi biết! Về viết kiểm điểm cho tôi!
Sau khi thấy Hiệp được dẫn đi thì Hiệu trưởng vội lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Ông không ngờ chuyện này kinh động đến tai cậu ba Nghị. Sao con bé đó lại liên quan đến nhà họ Lê nức tiếng giàu có chứ? Chuyện này không quan trọng. Quan trọng xoa dịu ông chủ lớn này đã. Nếu không thì sân thể thao, phòng thư viện thậm chí cái ghế hiệu trưởng của ông đi tông luôn.
- Tôi nghĩ một vị thầy giáo đáng tôn kính như thầy đây sẽ xử lý thật êm đẹp chuyện này chứ? Hửm!
Nghị vỗ vai thầy hiệu trưởng, chữ “Hửm” anh nghiêm giọng làm thầy thoáng run.
- Dạ, dạ! Tất nhiên là như ý cậu muốn rồi!
- Ẩy! Làm gì mà như ý tôi muốn chứ! Chữ công tư phân minh còn trên bảng khen thưởng của trường mà! Thầy nói vậy chết tôi mất!
Anh cười cười làm thầy toát mồ hôi lạnh, luôn miệng nói công tư phân minh, cậu ba nói chí phải!
Sau khi tiễn ông chủ lớn đi, ông ngồi bệch lên ghế. Thằng nhóc phá hoại! Không phải cô nó là phó hiệu trưởng trường thì với học lực be bét của nó còn lâu mới đặt chân vô được ngôi trường cấp ba danh giá này. Nó nghĩ ở đâu cũng dở cái thói du côn du đảng được à. Ông càng nghĩ càng tức, ông vội gọi một cú điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.